Thế Tử Hung Mãnh

Chương 35: Chương 35: Ta là di của ngươi!




Sắc trời sáng tỏ, đêm qua Hứa Bất Lệnh cả đêm không ngủ. Hiển nhiên hắn không thể đi Quốc Tử Giám được rồi.

Vốn dĩ ‘Sao chép thơ’ là để tự bôi xấu mình, kết quả Tùng Ngọc Phù nửa đường nhảy ra mạnh mẽ xoay chuyển thế cục làm hắn thiếu chút nữa nổi danh cả Trường An. Sau đó hắn lại bị Ninh Thanh Dạ ‘bắt đi’, nếu như bị Lục phu nhân biết được cái này thì cũng không biết nàng sẽ tức thành dáng vẻ gì nữa.

Hứa Bất Lệnh ngẫm lại thì hơi đau đầu.

Trở lại Vương phủ, tám gã hộ vệ bên người đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của hắn có lẽ còn chưa về ngay được. Lão Tiêu ‘không làm tròn bổn phận bảo vệ chủ’, cũng không biết tránh ở bên trong phường Câu Lan Kỹ kia uống bao nhiêu rượu. Đại Vương phủ im ắng không có người.

Hứa Bất Lệnh chuẩn bị ngủ bù nên trực tiếp quay về hậu trạch đẩy cửa phòng ngủ ra.

Phòng ngủ tương đối đơn giản, trừ bình phong, bàn giường ra thì chỉ còn lại có hai giá để binh khí điêu khắc hình hổ. Miệng hổ ngậm một đao một kiếm, lưỡi đao bên trái như chỉ bạc, kiếm khí phía bên phải lạnh ba thước.

Trước kia Hứa Bất Lệnh yêu võ thành si, câu cửa miệng là ‘nghèo văn giàu võ’. Binh khí hắn dùng tất nhiên có lai lịch bất phàm, đao tên ‘Hắc Triều’, kiếm tên ‘Chiếu Đảm’, đều là danh đao danh kiếm trên giang hồ.

Hứa Bất Lệnh đóng cửa phòng lại, ném áo choàng ở một bên rồi xốc màn lên chuẩn bị nhảy vào giường. Nào nghĩ đến hắn vừa xốc màn màu hồng cánh sen lên, bên trong lại có người nằm.

Trên giường gỗ khắc hoa trải đệm chăn dày ấm, Lục phu nhân cuộn người trên đệm, trâm cài trên đầu váy áo vẫn chưa rời khỏi người. Nàng chỉ dùng chăn che eo bụng, giày thêu hoa chìa ra mép giường, trên tay nắm thật chặt một tờ giấy Tuyên Thành. Thoạt nhìn hẳn là nàng chờ ở chỗ này lâu quá không chịu nổi nên ngủ mất.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ. Hắn ngẫm nghĩ rồi nhẹ tay nhẹ chân ngồi xổm xuống nắm giày thêu của Lục phu nhân chuẩn bị gỡ xuống, để nàng có thể ngủ thoải mái một chút, tránh cho trời quá lạnh mà bị nhiễm lạnh.

Nhưng tay hắn mới vừa nắm lấy mắt cá chân Lục phu nhân, còn chưa động tới giày thêu. Lục phu nhân đã nhẹ nhàng “Ôi” một tiếng.

Tiếp đó...

- Á…

Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp Túc Vương phủ.

Còn may trong phủ không có ai, nếu để hạ nhân nghe được, còn không biết sẽ liên tưởng đến những cái gì nữa.

Cho dù là vậy cũng làm cho Hứa Bất Lệnh hoảng sợ. Hắn thiếu chút nữa đứng dậy che miệng Lục phu nhân lại.

Cũng không trách Lục phu nhân có phản ứng lớn như vậy, một phụ nhân ở goá trong nhà, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh bỗng nhiên phát hiện chân mình bị người ta chạm vào. Mở mắt ra liền nhìn thấy một người nam nhân ở trước mặt, là nữ nhân đều sẽ bị dọa ngốc.

Lục phu nhân cúi xuống nhìn, lúc tỉnh táo lại, phát hiện bên cạnh là Hứa Bất Lệnh. Tiếng hét chói tai lại đột nhiên im bặt dường như sợ người ngoài nghe được. Trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin. Nàng mấp máy môi, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Hứa Bất Lệnh xấu hổ:

- Lục di, người tỉnh rồi à? Ta...

- Ta là di của ngươi!

Lục phu nhân ngơ ngác trong chốc lát ngắn ngủi, đôi mắt lập tức hiện lên xấu hổ, giận dữ và lửa giận. Có đánh chết nàng cũng không ngờ đứa cháu ngoan của mình, thế mà...

Trong lòng Lục phu nhân ngũ vị tạp trần rồi lại không biết nên nói như thế nào. Nàng ngẫm nghĩ sau đó cầm lấy gối đầu muốn đánh người:

- Ngươi đi ra ngoài cho ta.

Hứa Bất Lệnh đứng dậy khoác áo choàng lên trên lưng, yếu ớt giải thích:

- Đây là phòng ta. Vừa rồi thấy người ngủ rồi, vốn không muốn quấy rầy... Ừm... Tình hình đúng là như vậy... Ta đi ra ngoài trước...

Lục phu nhân dùng đệm chăn bọc chặt lấy mình. Nàng ngồi trong chốc lát mới nhớ tới chuyện tối hôm qua nàng chạy tới đây đợi lâu không thấy hắn về.

Lục phu nhân đánh giá trái phải vài lần, nơi này đúng là phòng của Hứa Bất Lệnh. Lúng túng và giận dữ trên mặt nàng biến thành xấu hổ. Nàng hơi điều chỉnh lại cảm xúc rồi vội vàng mở miệng:

- Bất Lệnh! Chờ chút đã.

Hứa Bất Lệnh dừng bước chân, lại quay về. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế ở bên giường rồi cười nói:

- Làm sao vậy?

Lục phu nhân khẽ cắn môi mỏng, như vô tình như cố ý đánh giá Hứa Bất Lệnh vài lần. Thấy trong mắt Hứa Bất Lệnh không có cảm xúc thấp thỏm không yên nào, nàng mới thầm yên tâm, dịu dàng nói:

- Ta... ta trách oan ngươi. Về sau... Ừm... Đầu nam nhân chân nữ nhân, không được sờ... Tuy chúng ta không có huyết thống, nhưng dù sao ngươi cũng gọi ta là di. Nhà Vương Hầu vốn đã loạn, nếu có tiếng gió truyền ra...

Hứa Bất Lệnh càng nghe càng thấy không thích hợp, giơ tay lên một cái:

- Thanh giả tự thanh, là ta lỗ mãng.

Lục phu nhân ngồi nghiêng ở trên giường, cảm thấy tư thế này khó coi lập tức dịch người ra khỏi đệm chăn, sửa sang lại váy, đôi tay đặt ở bên hông, ngồi đoan đoan chính chính:

- Đúng rồi, tối hôm qua ngươi đi chỗ nào vậy? Ta nghe nói ngươi bị người ta bắt đi, Ngự Lâm Quân toàn thành không tìm thấy...

Hứa Bất Lệnh cười ha ha:

- Tuy rằng ta trúng độc nhưng tự bảo vệ mình thì vẫn được. Ngày hôm qua có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì. Lục di không cần lo lắng.

Lục phu nhân cẩn thận kiểm tra trước sau, xác định Hứa Bất Lệnh không bị thương, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Đôi mắt nàng hiện lên chút bực bội:

- Ngươi đó, biết rõ mình có thân phận đặc thù, tối mù như vậy còn chạy ra ngoài, quá nguy hiểm mà...

Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên phải cãi lại một câu:

- Ta cũng không phải cô nương gia. Dù sao cũng không thể cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước được, đến Long Ngâm Các cũng là theo dặn dò của người...

Đôi mắt Lục phu nhân hơi khựng lại, sắc mặt nghiêm túc lên:

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến cái này? Cho ngươi đi Long Ngâm Các sao chép thơ tự bôi nhọ mình. Ngươi đã làm cái gì?

Hứa Bất Lệnh lập tức nghẹn lời. Hắn ấp úng:

- À… Ta sao chép...

- Ngươi sao chép cái gì? Một bài từ áp đảo toàn bộ. Hiện tại đã sắp truyền khắp thành Trường An. Đêm qua không biết bao nhiêu nữ tử rơi lệ vì bài từ này của ngươi. Tiếng gió muốn áp cũng không áp được. Qua mấy ngày nữa những tiểu thư quan gia đó đều sẽ tìm tới cửa cầu kiến...

Hứa Bất Lệnh thẹn trong lòng:

- Lục di! Người tin ta đi. Ta thật sự sao chép.

- Ngươi sao chép của ai?

- ...

Hứa Bất Lệnh không có lời nào để nói.

Lục phu nhân ‘hận rèn sắt không thành thép’ mở tờ giấy Tuyên Thành cầm trong tay ra, nhìn vài lần. Nàng khẽ mím môi, lại buồn bã thở dài:

- Bất Lệnh! Ta biết ngươi có tài văn chương hơn người, văn võ song toàn. Để ngươi giấu dốt cũng chỉ vì tốt cho ngươi. Người trẻ tuổi thích được nổi bật cũng là theo lẽ thường nhưng cũng phải đợi sau này hãy làm...

Hứa Bất Lệnh đưa tay ra:

- Lục di, người còn chưa tin ta?

- Ta tin ngươi cái gì? Để ngươi sao chép thơ, mua thơ, ngươi nhất định phải tự mình viết! Viết thì viết đi, còn bị người ta chỉ ra và xác nhận là ngươi viết ngay tại chỗ...

- Lần này là ngoài ý muốn! Lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố!

- Còn lần sau à? Ngắn ngủi nửa tháng, nào là ‘Hứa Thanh Thiên’, nào là ‘Hứa tài tử’, sợ người khác không biết thanh danh của ngươi à. Ngươi vẫn về Khúc Giang Trì câu cá đi, đỡ cho ta phải lo lắng đề phòng...

Lục phu nhân không ngừng dạy dỗ. Hứa Bất Lệnh gật đầu như gà con mổ thóc, vì hắn có thẹn trong lòng nên cũng không tiện cãi lại.

Qua thật lâu, mãi đến khi tia nắng ban mai chiếu vào trên cửa sổ giấy. Lục phu nhân mới dừng lại, một lần nữa đặt ánh mắt lên giấy Tuyên Thành. Nàng nhìn câu ‘Cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, muốn nói mà nước mắt đã chảy’ kia. Nàng nghĩ một chút, giọng nói mới hơi dịu dàng hơn một chút:

- Bất Lệnh, Bài từ này… là ngươi viết cho ta à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.