Thùng thùng...
Tiếng trống như sấm, vang vọng Trường An, mặt trời lặn chìm vào dãy núi, Thành Trường An nhà nhà đốt đèn.
Hứa Bất Lệnh gõ xong trận mộ cổ cuối cùng, ngồi trên mặt đất bên cạnh Chung Cổ Lâu, tay trái đỡ vạt áo, chậm rãi mài mực.
Giấy Tuyên Thành trải bằng, Thanh Điền Ngọc chặn giấy, một chiếc thanh đăng đặt ở trên bàn.
Đạp đạp...
Tiếng bước chân rất nhỏ từ trong Chung Cổ Lâu vang lên.
Bên tai của Hứa Bất Lệnh khẽ nhúc nhích, buông thanh mực xuống, có chút nghiêng đầu:
- Ai?
- Thế tử điện hạ, là ta...
Đèn lồng dưới mái hiên theo gió nhẹ lay động, trong gác chuông, Tùng Ngọc Phù mặc áo váy, cẩn thận từng li từng tí đi tới, trên tay còn cầm thước, biểu hiện trên mặt cố ý làm ra vẻ rất nghiêm túc, chỉ là vài tia bối rối dưới đáy mắt vẫn bán đứng trong lòng nàng đang khẩn trương.
Hứa Bất Lệnh lại mài mực:
- Không rảnh.
Tùng Ngọc Phù nghe vậy, trong mắt hiện ra vẻ nổi nóng, mím môi một cái, đi đến trước bàn, cầm thước nói:
- Sao ngươi có thể nói như vậy... Ta. . . Ta là lão sư của ngươi...
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tùng Ngọc Phù.
Tùng Ngọc Phù bị dọa lùi, thước để ở trước ngực, hơi có vẻ khẩn trương mở miệng:
- Cha ta là đại tế tửu của Quốc Tử Giám, ngươi dám đánh ta... sẽ không được đi học...
Hứa Bất Lệnh híp mắt lại:
- Uy hiếp ta?
Tùng Ngọc Phù lắc đầu, ngay cả trâm cài tóc cũng run rẩy:
- Không có, chỉ là tới nói quy củ với ngươi...
Nói xong đi đến trước bàn, như phu tử nhìn học sinh.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục mài mực, thanh âm bình thản:
- Người có thể nói quy củ với ta, còn chưa có sinh ra.
- Quy củ không phải người nói, vốn đã có... Đại Nguyệt lập quốc hai trăm năm, trước bình Đại Tề, sau ở Trường An thiết lập Quốc Tử Giám, liền định ra quy củ...
Hứa Bất Lệnh nhẹ chau mày kiếm:
- Ngươi có biết Đại Tề như thế nào biến thành Bắc Tề? Đại Tề làm sao biến thành Đại Nguyệt không?
Tùng Ngọc Phù thuở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, tự nhiên hiểu như lòng bàn tay:
- Thái tổ trọng dụng tướng lĩnh hàn môn, đại hưng vũ cử, làm cho quốc lực tăng mạnh, thời Hiếu Tông, đại tướng quân Hứa Liệt nhiều lần kiến kỳ công, năm bốn mươi tuổi nhậm chức Trấn Quốc đại tướng quân, suất lĩnh một trăm hai mươi vạn quân nam chinh phá Đại Tề, trung nguyên từ đây nhất thống...
- Hứa Liệt là ai?
- Là tổ phụ của ngươi.
- Vậy ngươi nói quy củ gì với ta?
Hứa Bất Lệnh giương mắt, nhìn về phía Tùng Ngọc Phù.
Tùng Ngọc Phù do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Chính bởi vì tổ tiên của Túc Vương công lao cái thế, vì Đại Nguyệt đánh xuống vạn dặm cương vực, ngươi sinh là thế tử, mới phải tuân thủ quy củ do tiền bối định, không thể ỷ vào quyền thế ngang ngược...
Cái Bất Vong Chung này, là thời điểm Hứa đại tướng quân phá Trường An phái người tạo thành, chính là để con dân và cả triều văn võ Đại Nguyệt không quên tiền bối chịu nhục trăm năm, phạt ngươi tới gõ chuông, chính là ý tứ này.
Hứa Bất Lệnh hít một hơi, không thèm để ý.
Tùng Ngọc Phù thấy hắn không nói lời nào, liền được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm thước chân thành nói:
- Giờ Thìn đọc sách nửa canh giờ là quy củ, vương hầu thế tử hay học sinh hàn môn đều đối xử như nhau, ngươi tới chậm chút cũng được, vì sao lại ra tay đả thương người?
Quốc Tử Giám là trọng địa, năm đó Hứa đại tướng quân đi vào cũng phải bỏ đao xuống ngựa bày tôn trọng, ngươi... như vậy là không biết lễ pháp, hành vi phóng túng, kiêu căng khó thuần...
Nàng không ngừng líu lo, thanh âm như ngọc.
Hứa Bất Lệnh có chút hài lòng với cái đánh giá này, nghĩ đến Lục di nghe thấy cũng sẽ vui mừng.
Hứa Bất Lệnh lặng lẽ nhìn vị nữ phu tử đang nghiêm túc dạy bảo:
- Ta đánh người, còn cần lý do?
- Khẳng định cần... . Không đúng, là không thể đánh người.
Tùng Ngọc Phù dùng thước vỗ nhẹ bàn tay, đi qua đi lại ở trước bàn:
- Tục ngữ nói “quân tử động khẩu không động thủ”, nếu ngươi có ý kiến với Tiêu công tử, có thể dựa vào lí lẽ biện luận thuyết phục hắn, dựa vào nắm đấm nói đạo lý là hành vi của giang hồ mãng phu. Lại nói Tiêu công tử cũng không phải đánh không lại ngươi, người ta không trả tay, là kính trọng thân phận của ngươi, tuân thủ quy củ, ngươi vốn không chiếm lý...
Hứa Bất Lệnh thích an tĩnh, bị nàng ầm ĩ không có cách nào chép sách, liền buông bút lông xuống, ngẩng đầu lên:
- Tùng cô nương, có phải ngươi rất rảnh rỗi đúng không?
Tùng Ngọc Phù mím môi, đoan đoan chính chính đứng ở trước thư án:
- Thường nói “một ngày vi sư, chung thân vi phụ”, ta giúp phụ thân dạy các ngươi, coi như nửa cái lão sư. Ngươi chép « Học Ký », bên trong có một câu “Nghiêm sư khó xử, sư nghiêm sau đó đạo tôn, đạo tôn sau đó dân biết kính học”, ý là phải tôn sư trọng đạo...
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, đứng dậy:
- Lưng hơi mỏi, tới vừa vặn.
Nói xong đi về phía Tùng Ngọc Phù.
Tùng Ngọc Phù hơi có vẻ không hiểu, đặt thước ở trước ngực, nhẹ nhàng lui về sau, lui đến bên tường mới không thể lui, khẩn trương nói:
- Ngươi không thể đánh ta, không phải... bằng không ta sẽ cấm túc ngươi thêm bảy ngày, tăng thêm bảy ngày này, chính là nửa tháng...
- Ta đánh ngươi làm gì?
Hứa Bất Lệnh đi đến trước mặt nàng, hơi nghiêng đầu:
- Chép mười lần «Học Ký», bằng không ném ngươi xuống.