Tùng Ngọc Phù quay đầu liếc nhìn, gác chuông cao hơn ba trượng lận, nàng bị dọa đến run rẩy, nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc lắc đầu:
- Không được, để ngươi chép « Học Ký » là vì biết sai có thể thay đổi, ta há có thể chép giúp ngươi.
Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, giơ tay phải lên.
Tùng Ngọc Phù mím môi, rất có cốt khí, nhắm mắt nghiêng đầu, một bộ “ngươi đánh đi, đánh chết ta cũng không chép!”. Chỉ là rất nhanh, nàng phát giác thân thể nhẹ bẫng, mở mắt ra nhìn, phát hiện mình bị người xách cổ áo, đi về phía lan can.
- A...
Tùng Ngọc Phù thấp hơn Hứa Bất Lệnh một cái đầu, giày thêu vung vẩy ở trong không trung, làn váy tung bay, cổ áo siết cổ có chút khó chịu, nàng giơ thước lên nói:
- Thế tử điện hạ, sao ngươi có thể như vậy, ta... ta sẽ đánh ngươi nữa...
Hứa Bất Lệnh đặt nàng lên lan can, khuôn mặt lạnh lùng:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, chép hay không?
Tùng Ngọc Phù thấy nói đạo lý không thông, hé miệng cúi đầu, khẽ hừ một tiếng:
- Không chấp nhặt với người thô kệch như ngươi...
Muốn trốn đi, kết quả thân thể bay lên không, bị ném ra Chung Cổ Lâu, váy cuốn lên bông tuyết bay đầy trời.
- A...! !
Nàng rít lên một tiếng.
Sắc mặt Tùng Ngọc Phù trắng bệch, tay chân vung loạn mấy lần, trơ mắt nhìn mình bay ra lan can.
Chung Cổ Lâu cao ước chừng ba tầng lầu, phía dưới là mặt đất bằng đá xanh, té xuống kết quả như thế nào có thể nghĩ.
Tùng Ngọc Phù bị dọa đến đầu óc trống rỗng, tay chân vung vẩy, gắt gao nhắm mắt lại.
Chỉ là đợi rất lâu, lại không thấy đau đớn truyền đến, nàng mới mở mắt nhìn nhìn, phát hiện thân thể huyền không, phía dưới thật cao, dọa đến nàng lại vội vàng nhắm mắt, run giọng nói:
- Nhanh buông ta ra...
Hứa Bất Lệnh buông tay phải ra.
- A... không phải, ngươi kéo ta lên... Ô ô...
Tiếng khóc vang lên.
Hứa Bất Lệnh kéo Tùng Ngọc Phù lên, đặt ở trên thành lan can:
- Chép hay không?
Gương mặt của Tùng Ngọc Phù trắng bệch, nước mắt như châu, tay cầm thước vẫn run nhè nhẹ, qua rất lâu mới bình tĩnh lại, hé miệng muốn nói gì, nhưng thấy Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, nàng bị dọa đến vội vàng cầm bút lông, bảy phần ủy khuất ba phần hoảng sợ viết « Học Ký », vừa chép vừa nói thầm:
- Ngươi quá phận, ngươi như vậy tính là quân tử gì...
- Ta không phải quân tử, là đệ tử bất học vô thuật.
- Thiếu gia ăn chơi...
- Ha ha, biết thì tốt...
…
Sắc trời còn sớm, trong hoàng cung treo đầy đèn cung đình, Tiêu Đình bước nhanh xuyên qua hành lang, tiến vào một cung điện, cung nữ, thái giám bên ngoài khom người chờ đợi.
Trong điện đặt lò sưởi, hương trầm lượn lờ, một mỹ phụ mặc cung trang nằm nghiêng ở trên giường êm, váy hồng vừa vặn, đầu đội mũ phượng, thân hình uyển chuyển, mặt như đan hạnh, khí tức uy nghiêm, lại ung dung hoa mỹ.
Tiêu Đình đi vào cung điện, liền bổ nhào đến bên giường gào khóc, chỉ vào gương mặt sưng như đầu heo:
- Cô cô, ngươi xem, Đình Nhi bị người đánh!
Phụ nhân xinh đẹp dựa vào giường êm, nửa híp hai tròng mắt, bị làm tỉnh khiến lông mày chau lại, hơi có vẻ không vui:
- Tiêu Đình, chừng hai năm nữa ngươi cũng sẽ nhập triều làm quan, nam nhi không dễ rơi lệ, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì?
Tiêu Đình nước mắt nước mũi, ghé vào bên giường nói:
- Hứa Bất Lệnh có thể đánh ta, vì sao ta không thể khóc? Cô cô lại không cho ta đánh hắn...
Thái hậu mở mắt, đưa tay đuổi cung nữ, hơi ngồi thẳng người:
- Hứa Bất Lệnh đánh ngươi? Ngươi không có việc gì trêu chọc hắn làm gì?
- A?
Tiêu Đình đang khóc lóc kể lể biểu tình cứng đờ, sau đó tràn đầy ủy khuất:
- Cô cô, sao ngài có thể nói Đình Nhi như vậy? Ta thành thành thật thật ở Quốc Tử Giám đọc sách, bỗng nhiên Hứa Bất Lệnh xuất hiện, sau đó đánh ta...
Thái hậu là đích nữ của Hoài Nam Tiêu thị, lại ở lâu thượng vị, từ trong sắc mặt của Tiêu Đình là có thể nhìn ra điểm không đúng. Bất quá dù sao cũng là con cháu bản gia, nên không có truy đến cùng, chỉ ôn nhu nói:
- Năm trước Hứa Bất Lệnh ở Vị Hà bị kẻ xấu ám toán trúng độc, võ nghệ mười không còn một, chỉ có thể dùng rượu áp chế nỗi khổ vạn mã phệ tâm. Bị đại biến như vậy, thường nhân đã sớm nổi điên, tính tình không tốt cũng bình thường. Không phải là đánh ngươi mấy cái sao, cũng không phải lấy mạng ngươi, từ bối phận ngươi còn là thúc thúc của hắn, tính toán với hắn làm gì?
Tiêu Đình nghe đến đó, hơi có vẻ không hiểu:
- Cô cô, nghe nói đã trúng Tỏa Long Cổ, cao thủ lợi hại hơn nữa cũng sẽ biến thành phế nhân. Trước mấy ngày Hứa Bất Lệnh giết Ngự Lâm quân, thân thủ kia được truyền như thần kỹ...
Thái hậu hừ một tiếng:
- Đại Nguyệt vạn dặm cương vực, vốn nên anh kiệt xuất hiện lớp lớp. Một thân võ nghệ thông thiên của Hứa Bất Lệnh sớm có kết luận, từng xưng “có thể lên cửu thiên trảm nguyệt, xuống tứ hải cầm long”, động thủ với mấy tiểu tốt đã tính mất thân phận, ngươi còn mong hắn bị mấy tiểu lâu lâu đánh một trận sao?
Tiêu Đình nhíu mày:
- Võ nghệ mười không còn một đã lợi hại như vậy, nếu hắn không trúng độc, trên đời có ai hạn chế được hắn?
Trong mắt thái hậu mang theo vài phần thất vọng:
- Thất phu giận dữ, máu tươi trăm bước thì thế nào? Từ xưa đến nay, người thành đại sự, có ai là dựa vào cái dũng của kẻ thất phu? Không thông mưu lược, ngay cả binh sĩ cũng không chỉ huy được, lấy một chọi ngàn cũng chỉ là binh sĩ hơi mạnh mà thôi.
Tiêu Đình nhẹ gật đầu:
- Cũng phải, Hứa Bất Lệnh lỗ mãng xúc động, cả ngày không thèm xem sách, thi từ ca phú càng một khiếu bất thông, chỉ có một thân vũ dũng xác thực khó thành đại sự.
- Biết thì tốt, ta sẽ gọi Lục Hồng Loan, bảo nàng quản giáo Hứa Bất Lệnh một chút, ngươi trở về đi.
Tiêu Đình vuốt vuốt khuôn mặt như đầu heo, mặc dù lòng có oán hận, nhưng thái hậu không xử phạt Hứa Bất Lệnh, hắn cũng không có cách, chỉ phải hậm hực rời đi...