Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 8: Chương 8




Đặt Tiết Cương lên giường, đắp chăn cho ông cẩn thận xong thì cũng đã mười hai giờ đêm.

Trong ánh sáng lay lắt của ngọn đèn vàng trong phòng khách, trên sập cổ, Sài Trọng Sâm đội mũ lưỡi trai ca rô màu lam trắng, ngồi xếp bằng, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"Không được cười." Anh lườm lườm.

"Bỏ mũ ra cho em nhìn chút nào." Ngồi chồm hỗm ở đối diện, Tổ Dĩnh phải lấy tay che miệng mà vẫn không kiềm chế được nụ cười khoái trá.

"Không."

"Em sẽ không cười anh đâu."

"Bây giờ em đã đang cười rồi còn gì." Anh khó chịu, nhướng mày, chỉ ra hiện thực tàn nhẫn.

"Cho em xem đi mà, chỉ nhìn qua chút thôi."

"Anh nhìn xem ~~ có con chim lợn kìa!" tay phải Tổ Dĩnh chỉ ra cửa sổ, tay trái nhanh nhẹn nhấc mũ lên.

Sài Trọng Sâm kịp thời giữ chặt tay cô, cũng không nhúc nhích."Anh chỉ cắt tóc, chứ không có bị cắt mất não đâu nhé, OK?" Dám dùng đến chiêu này lừa anh!

"Tóc thì cũng đã cắt rồi, sao anh cứ giấu kĩ thế chứ?" Tổ Dĩnh quan sát anh."Để cho bản cô nương nhìn một lát thì làm sao nào? Hẹp hòi."

"Được, em cho anh xem vết bớt ở mông em, anh sẽ cho em nhìn kiểu tóc mới của anh." Sài Trọng Sâm ra đề nghị.

"Ai u ai u, anh là đồ sắc lang." Tổ Dĩnh kêu ầm ĩ lên.

"Anh chỉ muốn cho em biết cảm nhận của anh mà thôi." Haiz, chuyện lần này là sao đây? Nan giải quá. Chủ ý của anh là dù cho Tiết Cương có đánh, có mắng thì anh vẫn có thể kiên nhẫn vì Tổ Dĩnh, nhưng mà lại bảo thợ cắt tóc cắt thành kiểu đầu húi của như thế này, thì thật là quá đáng mà.

Tổ Dĩnh nháy mắt rồi cười khanh khách nói với anh rằng: "Thôi nào, đừng có ngốc như vậy nữa, anh định đội mũ hai mươi tư trên hai mươi tư à ? Ngoan, bỏ ra xem nào, em sẽ không cười anh đâu, thật đó."

"Ai cũng có thể nhìn, riêng em thì không được." Trong lòng người con gái mình yêu, việc giữ hình tượng là hết sức quan trọng.

Tổ Dĩnh sắc mặt trầm xuống."Tại sao? Em giận rồi." Tổ Dĩnh bắt chước anh lầm lỳ cái mặt, hai chân ngồi xếp bằng, khoanh hai tay trước ngực."Không cho em xem, không chơi với anh!" Nói được làm được.

Sài Trọng Sâm nhếch miệng cười, ánh mắt lóe sáng."Em đang bị lộ hàng kìa."

Tổ Dĩnh cúi đầu, hoảng hốt kéo áo xuống che phủ hình ảnh thấp thoáng của cái quần bé bé."Shit!" Khi nãy co chân lại, quên mất là đang mặc quần cạp trễ, lộ cảnh xuân quang, mất thể diện quá đi, hu hu.

"Chẳng phải em rất ít kiên nhẫn hay sao ?" Hắn cười nhẹ.

"Như vậy đi, anh cho em xem, em nhất định sẽ đồng ý một yêu cầu của anh."

Được đấy, Sài Trọng Sâm dao động, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh."Thế ý kiến vừa nãy thế nào?"

"Hôn nhẹ có được không? "

"Được rồi, hôn thì hôn." Tổ Dĩnh cò kè mặc cả, dù sao cha ngủ say như chết. Không nhìn thấy. Tổ Dĩnh bò tới gần chỗ của Sài Trọng Sâm rồi hôn nhẹ lên má hắn.

"Tổ Dĩnh, miệng cơ mà." Ánh mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô cười.

"Hôn miệng anh á?"

"Ừ."

"Anh đúng là đồ sắc lang mà."

"Vậy em có hôn hay không?" Ánh mắt anh hiện rõ lên vẻ hứng thú khi trêu cô.

"Thật là, sao mà cứ như trẻ con ấy, anh bao nhiêu tuổi rồi? Ngây thơ như vậy? Được rồi ——" Tổ Dĩnh lại ngồi sát hơn, giơ tay lên vuốt mặt, quệt miệng muốn hôn nhưng lại đột ngột dừng lại.

"Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, em làm sao hôn được chứ?"

"Vậy em muốn anh phải làm thế nào?" Anh cố nén cười toan tính.

"Anh nhắm mắt lại đi."

"Nhưng anh muốn nhìn em hôn anh."

"Anh ~~ nhắm mắt lại."

"Không." Giọng anh tràn ngập ý cười."Anh mà nhắm mắt lại, em sẽ lập tức lột mũ anh ra, em nghĩ anh không biết chắc?" Anh sẽ không rút lui đâu nhé.

"Nhìn em giống loại tiểu nhân hèn hạ đó sao?"

"..." Sài Trọng Sâm chớp chớp mắt nhìn cô cười.

Được lắm, im lặng đã nói lên tất cả. Tổ Dĩnh than thở, ôm cổ anh. "Em sẽ hôn, nhưng anh nhất định phải bỏ mũ ra đó." Điều kiện đã được giải quyết, Sài Trọng Sâm gật đầu. Tổ Dĩnh quẹt miệng, nhưng khi nhìn vào mắt anh, lại bật cười.

Sài Trọng Sâm cười nhẹ ho khan."Anh cho rằng đây là hành động rất lãng mạn."

"Được rồi, được rồi!" Tổ Dĩnh nhanh chóng ép môi mình chạm vào môi anh."Được chưa? Giờ thì bỏ mũ ra, nhanh lên."

Sài Trọng Sâm hắng giọng."Được, anh bỏ xuống, em nhớ không được cười đó."

"Em xin lấy lượng tiêu thụ kỳ này của nhà xuất bản ra đảm bảo, em sẽ không cười."

"Anh muốn gọi điện thoại cho Tổng giám, nói cho cô ấy biết em sử dụng lượng tiêu thụ của nhà xuất bản ra bảo đảm linh tinh."

Tổ Dĩnh bật cười."Được rồi được rồi!" Cô giơ tay lên nói: "Em lấy nhân cách của em ra đảm bảo, em không cười."

"Anh sẽ bỏ xuống."

"Ừ."

"Thật sự sẽ bỏ xuống."

"Mau."

"Anh không bỏ đâu."

"Tại sao? !"

Anh hừ lạnh: "Sở trường nhà báo của em, chắc muốn chụp hình anh đúng không hử?"

Tổ Dĩnh yếu ớt cười, bỏ điện thoại xuống."Được rồi, em không chụp hình, anh mau bỏ mũ đi, nhanh lên."

"Anh bỏ mũ đây này."

"Mau!"

"Không được cười nhé."

"Em có cảm giác, cứ mãi rập rình như thế này, chúng ta sẽ bị người khác đánh."

"Bị ai đánh? Nơi này đâu có ai khác."

"Anh chắc chắn chứ?" Tổ Dĩnh khoanh hai tay trước ngực nhìn anh.

Hai người ngồi đối diện, mặt đối mặt, mơ hồ cảm giác được có rất nhiều ánh mắt ở rình coi, phảng phất có vô số người rất có hứng thú với chuyện hai người bọn họ vừa hôn nhẹ.

Tổ Dĩnh khuyên bảo: "Sài Trọng Sâm, đối mặt thực tế đi, ở trước mặt em không cần căng thẳng, mau cho em nhìn kiểu tóc mới của anh, em sẽ không cười."

"Haiz, được rồi." Sài Trọng Sâm đưa tay lên bỏ mũ xuống.

Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, này... Thế này không phải là quá ngắn hay sao? Thật... Thật là... Quá làm cô chấn động .

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Có người cười rất lớn tiếng, nhưng không phải là Tổ Dĩnh.

Tiết tiểu đệ vừa cười vừa đi vào, cười đến bổ nhào quỳ gối, vỗ vỗ cái sập, vẫn không thể dừng lại.

"Cha mẹ ơi ~~ ha ha ha ha ha Hmm, cái kiểu đầu này là sao vậy trời? Trời ạ, ha ha ha ha ha Hmm ~~ anh cho rằng anh là Bối Khắc Hán sao?"

Sắc mặt Sài Trọng Sâm không chút thay đổi, hoặc là giận quá không nói lên lời.

Đoàng! Có người, là em trai có. Tổ Dĩnh nạt. "Không cho phép, im miệng cho chị!" Tổ Dĩnh kẹp khuỷu tay phải vào cổ em trai mắng: "Không cho phép, nghe thấy không? Có gì buồn cười chứ? Không được cười!"

"Đúng... Thật xin lỗi." Tiết tiểu đệ nằm ngửa, suýt tắt thở.

Tổ Dĩnh buông hắn ra, nhìn Sài Trọng Sâm. Cô đè chặt bờ vai em trai, quay sang nhìn anh. Ánh mắt anh, anh đang buồn bực nhìn cô chằm chằm. Sau đó, Tổ Dĩnh rất đứng đắn, an ủi anh: "Anh vẫn rất đẹp trai mà."

"Ha ha ha ha ha ha ha..."

Tiết tiểu đệ không nhịn được co quắp trên mặt đất quay cuồng, Tổ Dĩnh lườm hắn một cái, bảo hắn câm miệng. Cô tiếp tục nhìn Sài Trọng Sâm, lấy mũ lưỡi trai từ trong tay Sài Trọng Sâm, đội lên đầu mình.

Bọn họ ngồi đối diện, nhìn lẫn nhau. Tổ Dĩnh mang mũ lưỡi trai, ánh mắt chớp chớp, bỗng nhiên, cô cười.

"Sài Trọng Sâm, em yêu anh." Sau đó, Tổ Dĩnh khóc. Haiz~~ cô vừa nói gì? Sài Trọng Sâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tổ Dĩnh che kín mặt khóc nức nở.

"Chị, sao chị lại khóc?" Tiết tiểu đệ ngồi dậy, Tổ Dĩnh lập tức đạp hắn nằm xuống.

"Ngu ngốc, em thì biết cái gì chứ?" Cô chỉ vào Sài Trọng Sâm, ra lệnh cho em trai: "Từ nay phải gọi là anh rể!"

Ánh mắt Sài Trọng Sâm sáng lên."Tổ Dĩnh?" Cô nói gì? Ý là...

"Ai?" Chị ấy điên rồi sao? Tiết tiểu đệ gục mặt, rất buồn bực."Hai người định lén cha kết hôn trộm sao?"

Tổ Dĩnh mắng em: "Có gì buồn cười chứ? Em có thể vì Lý Dung Dung làm như vậy không?" Tổ Dĩnh ôm lấy Sài Trọng Sâm, khóc òa lên."Em rất cảm động!"

Cuối cùng cũng đã cưa đổ được Tổ Dĩnh, nhưng lại là do Sài Trọng Sâm cắt kiểu tóc buồn cười. Quỷ dị a ~~ Sài Trọng Sâm ngồi yên, không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ vì nguyên nhân này? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Ở một góc khác trong phòng, Tiết Cương nằm yên trên giường, vẫn còn đang say giấc mộng, không biết rằng vì chính mình ra lệnh cho thợ cắt tóc cắt kiểu đầu đó gián tiếp đã quyết định tình cảm của con gái mình. Đợi tới lúc ông tỉnh lại biết được chuyện này, sợ sẽ kháng nghị, phản đối lắm.

"Vận mệnh a, ta thật là không hiểu ngươi a!"

~oOo~

Sài Trọng Sâm khoái trá đi về nhà, lồng ngực anh tràn đầy tình yêu, mới vừa rồi trong lúc bố vợ tương lại còn đang say ngủ, trên chiếc sập cổ Tổ Dĩnh đã đồng ý hẹn hò với anh. Sài Trọng Sâm bỏ mũ xuống, kiểu tóc buồn cười này lại khiến anh rất vui vẻ, tình yêu đã giúp anh kiêu hãnh ngẩng cao đầu đi trên đường cái.

Thật sự là rất đáng giá, thậm chí anh còn nghĩ mình nên cảm tạ người thợ cắt tóc đó nữa.

Tóc có thể dài ra, kiểu tóc có thể sửa lại, nhưng Tổ Dĩnh là duy nhất, chỉ cần Tổ Dĩnh yêu anh thì chẳng có gì là quan trọng cả. Giây phút này Sài Trọng Sâm cảm giác lâng lâng, giống như đang cưỡi mây đạp gió, còn có chút không khí mờ ảo, tựa như uống rượu say vậy. Không thể tin được, theo đuổi cô bao lâu như vậy, giờ mộng đẹp đã thành sự thật, anh thật sự không dám tin! Anh hoảng hốt đi trên đường phố đã về đêm, ánh đèn đường làm rực sáng bóng anh, anh cứ cười mãi không thôi, cứ nhớ mãi tới những hình ảnh vừa rồi của Tổ Dĩnh, những lời cô nói…

Cô nói: "Em yêu anh."

Cô nói: "Chúng ta sẽ hẹn hò ư?"

Cô nói: "Nếu hẹn hò thuận lợi thì sẽ kết hôn sao?"

Cô nói: "Thật ra em cũng rất thích anh."

Cô nói: "Cho dù kiểu đầu của anh rất ngố, trông cái mặt hơi béo một chút nhưng em nghĩ em vẫn rất thích anh, vì anh thật sự là người tốt."

Sau đó Tổ Dĩnh hỏi anh buổi tối ăn gì, sau đó Tổ Dĩnh ân cần hỏi xem anh và cha cô đã nói những chuyện gì với nhau, hỏi xem tối nay anh có ăn no hay không? Anh nói hơi đói một chút, cô liền nấu mỳ cho anh. Tiết tiểu đệ cũng đói, nhưng vì nhà chỉ còn một gói mì tôm nên cô đã thẳng chân đạp em trai ra, để dành mì tôm cho anh ăn.

Mì tôm bình thường là thế, nhưng dưới bàn tay nấu nướng của Tổ Dĩnh, thật sự rất ngon!

Sài Trọng Sâm về nhà, hưng phấn đến mức không ngủ được, đã hai giờ đêm mà anh vẫn trằn trọc trên giường. Anh sợ khi tỉnh dậy vào sáng mai, tất cả những chuyện hôm nay chỉ là giấc mộng, cho nên xuống giường, gọi điện cho AJ.

"A lô? " AJ bị đánh thức, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

"Tôi đây."

"Cậu chủ?"

"Tôi đã thành công rồi."

"Sao ạ?"

"Cô ấy đã đồng ý hẹn hò với tôi, cô ấy yêu tôi."

"Cái gì? Tiết tiểu thư á?"

"Đúng, ông có biết hôm nay xảy ra những chuyện gì không ? Bây giờ tôi vẫn không ngủ được..." Hai giờ đêm, AJ bị buộc phải ngồi nghe Sài Trọng Sâm tâm tình, cứ kể đi kể lại chuyện đã diễn ra ngày hôm qua, nghe đến mức đau nhức cả hai tai, tới mức mà ông đã ngủ thiếp đi mà Sài Trọng Sâm vẫn còn đang nói!

"Cô ấy nói cho dù kiểu tóc này trông tôi hơi béo một chút, nhưng mà cô ấy vẫn thích tôi, ông có hiểu không ? Tôi nghĩ, thật ra cô ấy yêu tôi từ rất lâu rồi… AJ? AJ?"

Đáp lại lời anh gọi là tiếng ngáy của AJ. Ghét thật, lại còn dám ngủ thiếp đi.

Sài Trọng Sâm cúp điện thoại, nằm ở trên giường, tâm tư anh vì quá hưng phấn mà không thể nào tĩnh tâm nổi. Không được, không được, kỷ niệm đáng giá như vậy, sao có thể không ghi lại cơ chứ?

Sài Trọng Sâm nhấc gối lên, lôi quyển nhật ký ra, cầm bút ghi chép lại từng lời nói của Tổ Dĩnh, như vậy sẽ không sợ quên mất, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đọc, vui vẻ tới già.

~oOo~

Cũng trong buổi tối hôm ấy, cũng có người không ngủ được. Trong phòng khách, chị em nhà họ Tiết cùng nhau ngồi hàn huyên tâm sự.

"Em thấy chị lại bắt đầu cảm động rồi, mỗi lần chị dính vào tình yêu là em lại cảm thấy nhức đầu." Tiết tiểu đệ phàn nàn."Hơn nữa em e rằng mỗi lần chị yêu là lại làm cho đàn ông sợ chạy mất dép, chị nhìn mình xem, bệnh cũ lại tái phát rồi."

"Có sao?"

"Không phải chắc?"

"Áo len rất ấm mà." Tổ Dĩnh vừa nói vừa đan áo.

"Còn lâu lắm mới tới mùa đông." Tiết tiểu đệ nhắc nhở.

"Một ngày đan một chút, đến mùa đông anh ấy có thể mặc!" Dưới ma lực tình yêu, Tổ Dĩnh hoàn toàn đổi khác, cả người như tỏa ra một vòng hào quang, tràn đầy tình yêu ấm áp.

Tiết tiểu đệ hừ lạnh: "Vừa mới quyết định hẹn hò, chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, chị đã quyết định đan áo cho anh ta mặc, nhìn đi, có phải chị quá nhiệt tình hay không?"

"Có sao?"

"Có."

Tổ Dĩnh đang cầm sợi len cùng que đan, xấu hổ cười cười."Nếu như là em, em có thể không cảm động hay sao?" Một người đàn ông đẹp trai anh tuấn như vậy, lại có thể vì cô để tóc húi cua.

"Cảm động thì cảm động, nhưng tình cảm thì phải tìm hiểu lâu dài, chị hiểu không ? Không nên quá mù quáng, tiến tới quá nhanh, chị cần phải bình tĩnh."

"Em ở đây làm gì thế?" Tổ Dĩnh hỏi ngược lại.

"Chị không nhớ sao?"

"Sặc, sao lại lấy quần áo đi?"

"Đó, em muốn lấy ít quần áo đem đi." Tiết tiểu đệ lôi valy ra, nhét mấy bộ quần áo vào đó.

"Em định đi đâu?"

"Đến sống chung với Lý Dung Dung."

Tổ Dĩnh nắm lấy tai em trai kéo lại."Vừa rồi còn mạnh miệng nói chị, mấy lời đó chị trả lại cho em đó!"

Tiết tiểu đệ cười hì hì."Nhân lúc cha không có ở đây, em phải bỏ trốn, chứ sợ tới lúc cha tỉnh lại, em sợ rằng đi không được."

"Em nói gì? Vì người yêu mà bỏ nhà ra đi? Em nhìn mình xem, chẳng khác chị lắm đâu, tỉnh táo lại, ngồi xuống đi." Lấy uy quyền của một người chị, cô chỉ tay xuống sàn nhà, ý bảo em trai biết điều thì ngồi xuống nói chuyện.

Từ trước tới giờ Tiết tiểu đệ không sợ chị gái, cho nên hắn cũng chả thèm ngồi xuống, mà động tác đóng gói hành lý còn nhanh hơn. "Chị, Dung Dung là cô gái tốt, em không thể phụ cô ấy, em phải chịu trách nhiệm."

Tổ Dĩnh sửng sốt, cười ha ha."Em đang nói tới Lý Dung Dung sao?" Giống như đang nói tới một cô gái mới mười tám tuổi, người ta còn hơn em cô nhiều tuổi lắm, nó có nhớ không nhỉ?

"Em muốn đi chăm sóc cô ấy, cô ấy rất ngốc, làm việc và nghỉ ngơi đều không hợp lý, toàn thức đêm, lại còn không biết nấu ăn, em muốn chăm sóc cuộc sống của cô ấy, gánh vác công việc cho cô ấy."

Tổ Dĩnh cười xòa, chỉ vào. "Ngồi xuống ngồi xuống, em cứ ngồi xuống trước đi."

Tiết tiểu đệ ngồi xếp bằng."Chị tốt nhất đừng cố can ngăn em, nếu không tình nghĩa chị em ta chấm dứt.!"

"Không phải em khuyên chị không nên quá vội vàng sao?"

"Em đâu có vội vàng, em thầm mến Dung Dung lâu rồi, em yêu cô ấy."

"Tốt, hay lắm." Tổ Dĩnh vỗ vỗ vai em."Vấn đề là, sống chung là cách tốt nhất sao?"

"Đúng vậy, em đang tính là tuần sau sẽ cầu hôn Dung dung. Chị, chị cảm thấy nó thế nào?" Tiết tiểu đệ móc một chiếc hộp nhỏ bọc nhung từ trong túi áo, mở bên trong ra có một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.

"Thật sao ?" Tổ Dĩnh nhìn vào chiếc nhẫn, vẻ mặt em trai cô hết sức kiêu ngạo.

"Đương nhiên là thật, toàn bộ tiền tiết kiệm hai năm của em dùng để mua nó đấy. Chị à, cô ấy sẽ không chê nó nhỏ quá chứ, em định mua loại lớn hơn nhưng em không muốn đi vay mượn, như thế không tốt."

"Không ngờ em trai chị cũng lãng mạn quá..." Tổ Dĩnh nhìn nhẫn kim cương cười cười.

"Chị, chị đừng nhìn Dung Dung trên cương vị lãnh đạo, tuy bộ dáng thông minh là thế nhưng thật sự cô ấy rất ngốc, cần còn người chăm sóc, thường làm em rất lo lắng..." Tiết tiểu đệ tâm sự thật tình .

Tổ Dĩnh nhìn vẻ mặt chân thành của em trai, cảm thấy lời này rất quen tai. Cô lắc đầu bật cười: "Em đã trưởng thành tồi." Có phải khi yêu một người nào đó, liền cảm thấy họ đều rất nhỏ bé cần phải chăm sóc hay không? Tổ Dĩnh đặt nhẫn vào trong hộp, nói."Yên tâm, chiếc nhẫn rất đẹp, cô ấy nhất định sẽ thích."

"Bao giờ kết hôn, em sẽ thông báo với chị."

"Em không định thông báo với cha sao?"

"Trước tiên cứ để cha yên tĩnh vài ngày, em sẽ gọi điện về thông báo cho cha, tránh gặp trực tiếp, em sợ sẽ bị cha đánh."

"Em đã suy nghĩ kỹ rồi? Thật sự muốn cùng cô ấy kết hôn? Kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, không phải là trò đùa, nếu làm không tốt, em có biết chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức nào không??" Tổ Dĩnh lôi tất cả những nguy cơ có thể xảy ra nói cho em nghe."Cô ấy hơn em mấy tuổi, sau này về già, sức khỏe cô ấy không tốt, sẽ không thể so sánh với em được. Tới lúc đó em còn quan tâm tới cô ấy, còn có hứng thú cùng nhau ham mê hợp lại không? Có sống với nhau lâu dài được không?"

"Cô ấy mà đợi lâu sẽ nổi giận đó." Tiết tiểu đệ đứng dậy, kéo hành lý cáo từ."Chị, hôm nay chị ở nhà đi, chờ cha tỉnh lại đã."

"Được, còn phải đỡ tội giùm em nữa, đúng không?"

"Chị, em sẽ hậu tạ chị sau."

"Hừm hừ!" Tổ Dĩnh cười lạnh."E rằng chị không đợi nổi đến lúc đó." Xem ra không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ cha nổi giận rồi.

"Chị, chị nói trước với cha giùm em một tiếng, để cha có thể chuẩn bị tinh thần."

"Được rồi."

Tiết tiểu đệ kéo hành lý đi về phía cửa."Tạm biệt."

"Em định đi thế nào?"

"Dung Dung chờ em ở bên ngoài."

"Cái gì?" Thì ra là hai người đã lên kế hoạch hết rồi. "Tạm biệt." Tổ Dĩnh giơ tay lên phất nhẹ một cái chào em.

Tiết tiểu đệ quay đầu lại hỏi: "Chị ở lại sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Vốn là rất có vấn đề, nhưng giờ vấn đề của em còn lớn hơn nên chị nghĩ cha sẽ không mắng chị nhiều đâu, sẽ mắng em trước đó."

"Đúng." Có đạo lý."Không cần quá cảm kích em đâu."

"Được rồi, đi đi, nói nhiều quá."

Tiểu đệ giơ tay ý chào, đi thẳng ra ngoài, đi theo tiếng gọi của tình yêu.

Tổ Dĩnh đóng cửa, tới phòng cha cô, đắp lại chăn cho ông. Sau đó quay ra dọn nhà sạch sẽ, nấu cho cha một nồi cháo, vừa làm xong thì trời đã tờ mờ sáng, hai tiếng nữa côđã phải đi làm.

Cả đêm cô không ngủ, nhưng tâm tình lại rất tốt. Cô quyết định đi tắm rửa, giúp cho tinh thần phấn chấn, lên kế hoạch trưa nay sẽ gọi Sài Trọng Sâm tới ăn cơm cùng cô, rồi sẽ hỏi xem tối nay anh có muốn đi xem phim hay không? Nhưng lỡ anh muốn cô về nhà anh, có nên từ chối hay không nhỉ? Nguy rồi, có nên về qua nhà, thay một bộ đồ lót gợi cảm không nhỉ? Tổ Dĩnh nghĩ tới đó liền đỏ mặt ngượng ngùng.

Tổ Dĩnh viết giấy để lại, đơn giản thông báo một chút về tình trạng hiện giờ của em trai, dặn cha không cần lo lắng, sau đó mới đeo túi xách đi ra cửa.

Ngày hôm nay thật đẹp, trên người vẫn còn vương vấn mùi sữa tắm, Tổ Dĩnh bước từng bước nhẹ nhàng. Mới đi tới đầu phố thì thấy một chiếc xe chặn nàng lại, lúc cửa xe hạ xuống, nhìn thấy rõ người lái, Tổ Dĩnh không khỏi hoảng hốt, kêu khẽ.

"Sài Trọng Sâm? Sao anh lại tới đây?"

"Tới đón em đi làm, qua nhà em không thấy nên nghĩ em đang ở đây, mau lên xe."

Cảm động, Tổ Dĩnh mở cửa bước vào trong xe, Sài Trọng Sâm lái xe thẳng hướng tới nhà xuất bản.

"Mắt em có quầng thâm kìa!" Sài Trọng Sâm cười cô, Tổ Dĩnh lườm anh một cái.

"Chẳng lẽ chỉ mình em có chắc?"

Có hai đứa ngốc thức trắng đêm không ngủ kìa!

"Những lời tối qua em nói vẫn còn nhớ đấy chứ?" Sài Trọng Sâm nhắc nhở cô.

Tổ Dĩnh cười khanh khách nói "Em nhớ mà, anh dừng xe đi, em mua tờ báo thôi mà."

Xe dừng trước cửa hàng tạp hóa, Tổ Dĩnh xuống xe, đi vài vòng trở ra, mua sandwich làm bữa sáng, lại tới quầy báo mau một tờ báo văn nghệ, đây là thói quen hàng ngày trong công việc của cô.

Tổ Dĩnh trở lại bên trong xe, đưa lon cà phê cho Sài Trọng Sâm, rồi mở tờ báo ra bắt đầu đọc..

"Em không ngủ sao? Dứt khoát phải nghỉ một ngày mới được." Sài Trọng Sâm lo lắng Tổ Dĩnh.

Đột nhiên, Tổ Dĩnh nắm chặt lấy tờ báo, hét lên: "Shit!"

"Sao thế?" Sài Trọng Sâm nhìn cô đang chăm chú đọc tin tức ở trang nhất, vẻ mặt hét sức nghiêm trọng, liền lái xe dừng lại ở vệ đường. "Đưa anh xem nào."

"Sách mới của Khương Lục Tú, bị ám chỉ là đạo văn." Tổ Dĩnh ném tờ báo. "Trần Sĩ Đồng, em muốn tìm cái tên nhà báo đó để tính sổ!" Tổ Dĩnh lôi điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với đồng nghiệp."Tốt nhất, hắn đừng có để em tìm ra chứng cứ, Shit! Shit! Để cho Khương Lục Tú biết được sẽ nguy mất."

Một ngày tốt đẹp như vậy, đã bị gãTrần Sĩ Đồng phá hủy.

~oOo~

Tại nhà xuất bản Lam Kình, khi Tổ Dĩnh vừa pha được ba tách cà phê đặc xong thì Thẩm luật sư tới, liền cùng Tổ Dĩnh và chủ bút bàn bạc.

Xem bình luận sách xong, Thẩm luật sư nói: "Người viết bình luận đã dùng từ « có thể » để ám chỉ Khương Lục Tú bắt chước tác phẩm trinh thám của nhà văn Mai Sa... Đây là một cách lẩn tránh trách nhiệm trước luật pháp, chúng ta không thể chủ trương kháng cáo."

"Tổ Dĩnh, không thể nào thắng kiện được đâu, những chuyện này là thường xuyên xảy ra, những người này rất giảo hoạt ..." Chủ bút xoa xoa huyệt Thái dương.

"Đó, cộng thêm『 có lẽ, có thể 』. Có thể viết loạn thế sao? Như thế có còn công bằng đạo lý nữa hay không?" Tổ Dĩnh nổi đóa.

Thẩm luật sư nói: "Bình thường gặp những chuyện như vậy nên coi là một lần gặp xui xẻo đi."

Chủ bút than thở."Tôi cũng đã nói với cô ấy như vậy nhưng cô ấy vẫn nhất quyết muốn hỏi anh."

Tổ Dĩnh tức giận nói: "Tôi tới nhà Khương Lục Tú rất nhiều lần, cô ấy vì sợ bị ảnh hưởng nên không đọc tiểu thuyết trinh thám bao giờ, đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên! Thế này là không công bằng với cô ấy!"

"Còn có cách khác ——" Thẩm luật sư đề nghị: "Cô có thể gọi điện tới tòa soạn kháng nghị, xin họ chuyển bài bình luận đó xuống, rồi đăng một bài xin lỗi là được."

"Tôi không đồng ý." Chủ bút nói. "Không có chứng cứ mà làm loạn lên, hậu quả sẽ không lường trước được. Tổ Dĩnh, trước hết cô hãy đi trấn an Khương Lục Tú."

"Cô ấy không chịu nghe điện thoại, chắc chắn là đã đọc bài báo đó, cảm thấy rất tức giận rồi."

Sau khi tan họp, Tổ Dĩnh thông qua mấy người bạn bên truyền thông dò hỏi được số điện thoại của Trần Sĩ Đồng, liền gọi luôn vào số máy đó. Sau mười lăm phút, phòng biên tập liền trở thành chiến trường, chỉ nghe thấy giọng của Tổ Dĩnh gầm rung trời mắng mỏ, mắng đến mức các biên tập đều ngơ ngẩn ngồi nghe.

"Tôi là người biên tập của cô Khương, xin hỏi bài báo hôm nay anh đăng, căn cứ vào cái gì mà dám ám chỉ tác phẩm của cô Khương là đạo văn?"

"Tác phẩm của cô Khương tương tự với tiểu thuyết của Mai Sa." Trần Sĩ Đồng cũng không phải là đèn đã cạn dầu liền đối đáp.

"Anh dám khẳng định là giống hệt hay sao?"

"Tôi chỉ nói là có thể, chứ không nói là khẳng định."

"Nếu không dám chắc, chứng tỏ anh cũng không có mười phần chắc chắn đúng không? Nếu không có mười phần chắc chắn lại dám ám chỉ cô ấy sao chép của người khác, liền viết lên trên báo mà chưa kiểm chứng với nhà xuất bản sao? Anh coi danh dự của nhà văn kém tới mức thế sao?"

Trần Sĩ Đồng cười nhẹ, đây là lần đầu tiên hắn gặp một biên tập viên máy móc như vậy."Có nghiêm trọng như thế sao? Nếu như cứ viết một bài bình luận nào đó mà cũng phải hỏi qua biên tập của tác giả, tôi nghĩ các vị sẽ bị làm phiền chết mất."

"Nếu như biết tác giả bị chà đạp như vậy, tôi tin tưởng các biên tập tình nguyện bị làm phiền."

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Trong vòng hai ngày đăng bài xin lỗi."

"Không thể nào?!" Trần Sĩ Đồng vừa cười ."Đã có bản lĩnh ra sách, sẽ phải có sự độ lượng rộng rãi tiếp nhận những bình luận, đây chính là quyền lợi của độc giả."

"Anh còn có lương tâm không vậy? Anh không thấy thẹn với lương tâm hay sao? Anh bỏ ra mấy trăm đồng mua một quyển sách, còn tác giả phải bỏ ra hai năm tâm huyết để viết nên một quyển sách. Chỉ vì mấy câu nói của anh nói người ta sao chép, không cảm giác mình quá đáng sao?"

Hắn nói một câu chẳng liên quan: "Tôi cảm thấy cô đang cố tình gây sự."

"Đúng thế, tôi chính là đang cố tình gây sự!" Tổ Dĩnh cúp điện thoại cái rầm, khiến biên tập họ Trương liền ra trấn an.

"Tổ Dĩnh, bình tĩnh."

Lý biên tập cũng tới khuyên: "Chuyện đã như vậy rồi, đừng cố nữa."

Tổ Dĩnh kéo ngăn bàn, tìm viên kẹo ăn, thuận tay đem báo chí, văn kiện, giấy tờ đầy trên bàn nhét vào trong túi.

"Tôi nhất định phải bắt Trần Sĩ Đồng xin lỗi." Kéo khóa túi lại đeo lên vai, Tổ Dĩnh muốn đi gặp Trần Sĩ Đồng, nhưng đã có người đứng chắn trước cửa.

"Vào phòng tôi." Tổng giám kéo Tổ Dĩnh vào phòng làm việc.

"Tôi vừa nhận được điện thoại của chủ bút tòa soạn, họ thay Trần Sĩ Đồng xin lỗi chúng ta, cô không nên đi gây chuyện nữa."

"Sau đó thì sao? Chẳng lẽ không đem lại sự trong sạch cho Khương Lục Tú sao?"

Tổng giám dò xét Tổ Dĩnh."Cô vào nghề này được bao nhiêu năm? Nên biết rằng làm biên tập viên, quan hệ rộng là rất quan trọng, không nên vì một tác giả trẻ mà hỏng mối quan hệ, huống chi người ta đã chủ động nói xin lỗi."

"Tôi không thể chấp nhận."

"Chuyện như thế này không phải là chưa từng xảy ra trước đây, tôi cùng luật sư cũng đã nói qua, trừ phi kiện anh ta tội phỉ báng, nhưng tỷ lệ thắng kiện rất thấp, có cần thiết phải thế không?" Tổng giám cảm thấy Tổ Dĩnh chuyện bé xé ra to.

"Lần này không giống với những chuyện trước đây." Tổ Dĩnh ném túi ngồi xuống.

"Sao lại không giống?"

"Chính là tác giả không giống, cô không biết đấy thôi, cô ấy là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tôi rất lo lắng..."

"Cô nói Khương Lục Tú a? Tôi vừa mới đem hoa đến nhà cô ấy, thông báo lập trường của nhà xuất bản, cô hãy khuyên cô ấy nghĩ thoáng ra một chút, thay nhà xuất bản mời cô ấy đi ăn một bữa cơm hoặc đi uống gì đó giải sầu, cô cảm thấy thế nào?" Tổng giám tự định giá. "Lượng tiêu thụ sách của cô ấy rất tốt, coi như là thưởng công cô ấy đã vất vả cực nhọc."

"Tôi biết rồi." Tổ Dĩnh xách túi rời đi.

"Tổ Dĩnh?" Tổng giám đuổi theo ra."Tôi nói cô có nghe hay không?"

"Biết rồi." Tổ Dĩnh gầm gừ trở về chỗ ngồi. "Không công bằng, thật sự là không công bằng mà." Tổ Dĩnh nhai một viên đường, tức giận khó tiêu.

"Tổng giám nói sao?"Các biên tập xúm lại hỏi

"Bảo tôi không nên làm hỏng mối quan hệ."

"Tổng giám nói vậy là vì muốn tốt cho cô, chỉ vì một nhà văn trẻ mà đắc tội với tòa soạn báo sao?" Các biên tập thử khuyên Tổ Dĩnh, không ai muốn làm lớn chuyện cả.

~oOo~

Khương Lục Tú cầm kéo, cắt bỏ bài báo của Trần Sĩ Đồng.

Những tia nắng cuối cùng của mặt trời rơi rớt trên mặt bàn, ánh sáng yếu ớt chạm tới tớ báo chi chít chữ, từng chữ như nhảy nhót trước mặt cô, thật khó coi. Cô vừa nhìn vừa run rẩy, điện thoại vẫn không ngừng vang lên, giọng nói của Tổ Dĩnh không ngừng …

"A lô? Khương tiểu thư? Tôi là Tổ Dĩnh, tôi biết cô bị oan, cô có ở nhà không? Chúng ta nói chuyện một lát được không? Xin cô gọi lại cho tôi, tôi rất lo lắng." Ba giờ sau! "Khương tiểu thư? Tôi là Tổ Dĩnh đây, tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô có thể mở cửa cho tôi vào không?"

Khương Lục Tú liếc nhìn về phía cửa, chẳng buồn đứng dậy.

Tổ Dĩnh tiếp tục gọi điện thoại."Khương tiểu thư? Tôi là Tổ Dĩnh đây, tôi mua bánh ngọt đặt trước cửa nhà cô đó, cô ở trong nhà đúng không? Mau mở cửa đi, tôi rất lo lắng..."

Khương Lục Tú gục xuống bàn cầm tờ báo lên xé nát, rồi lại mở ngăn kéo đem tập bản thảo cho vào máy hủy hết. Giờ đây cô chẳng thiết tha làm gì nữa, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cô nằm dài lên ghế salon thả tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.