Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 9: Chương 9




Năm giờ chiều, Sài Trọng Sâm nằm dài trên giường, nhấc máy gọi điện thoại tìm Tổ Dĩnh.

"Em đang ở đâu vậy?"

"Haizz ~~ "

"Vẫn đang lo vụ bản quyền cuốn sách sao?"

"Chán quá." Tổ Dĩnh buồn bã nói.

"Còn chưa ăn cơm sao? Chúng ta đi Mẫu Đan lâu ăn nha, không phải em thích ăn cơm thịt xiên ở đó nhất sao?"

"Được."

"Nơi đó trà sữa trân châu không tồi."

"Vâng."

"Giờ anh qua đón em nha, em đang ở đâu?"

Tới đón Tổ Dĩnh xong, Sài Trọng Sâm đưa cô đến Mẫu Đan lâu ăn cơm.

Trong lúc dùng bữa, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh, vẻ mặt cô làm anh không khỏi mỉm cười. Tổ Dĩnh đang biểu diễn kỹ năng đặc biệt, trong tay cô cầm đôi đũa, đầu không ngừng gật gù, hai mắt cũng díp lại dần... Aiza, nàng ngủ gà ngủ gật.

"Tổ Dĩnh? Tổ Dĩnh? !" Sài Trọng Sâm buồn cười gọi cô.

"Đây." Tổ Dĩnh tỉnh lại, cố gắng mở to đôi mắt mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Mấy giờ cái gì chứ ? Em còn chưa ăn xong cơm." Anh véo nhẹ má cô. "Mau ăn đi."

Nâng bát cơm lên, và được vài miếng, cô lại bắt đầu mơ hồ, đầu lại gật gù liên hồi như trống bỏi, còn suýt đụng trúng bát cơm .

Sài Trọng Sâm gọi cô: "Tổ Dĩnh? Tổ Dĩnh?"

"Em đây." Tỉnh lại, cô dụi dụi mắt. "Em xin lỗi."

"Em xin lỗi?" Anh cười, múc cho cô một bát canh. "Ăn chút canh đi, uống canh nóng sẽ làm cho tinh thần em khá hơn."

"Đúng, ăn canh." Tổ Dĩnh ngồi thẳng dậy, múc canh uống. "Thật không có ý nghĩa..."

"Không có ý nghĩa còn cố làm chi ."

"Mất bao nhiêu công lao mới hoàn thành được một cuốn sách, lại bị người ta chụp mũ cho cái tội sao chép."

Nhìn dáng vẻ uể oải của cô, Sài Trọng Sâm rất đau lòng. Anh đi qua ngồi cạnh cô, vô cùng dịu dàng dùng cánh tay xoa bóp bả vai, giúp cho cô bớt đi mệt mỏi.

"Em quá mệt mỏi rồi, cơm nước xong, nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác ngày mai rồi hãy nói."

"Bực mình chết mất, còn không có cách nào để kiện tên đó!" Tổ Dĩnh nhìn lại Sài Trọng Sâm."Em rất giận, nhưng mà khổ nỗi, mệt mỏi quá không còn sức mà nổi giận nữa..." Cô miễn cưỡng đưa tay chống má, tiếng nói khàn khàn, đượm vẻ đau lòng cùng mỏi mệt.

Anh mỉm cười nói: "Đúng, còn không có cả sức mà khen ngợi kiểu tóc mới của anh nữa cơ mà ."

Tổ Dĩnh cười."Không phải em đã nói rồi sao? Rất tuấn tú mà."

Anh vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán cô, thắm thiết mà thương tiếc nhìn nàng."Tổ Dĩnh, Tú em không nên quá để ý chuyện của Khương Lục."

"Em rất muốn đập cho Trần Sĩ Đồng một trận." Tổ Dĩnh lười biếng nhìn anh.

"Tổ Dĩnh, dáng vẻ buồn ngủ này của em rất gợi cảm." Anh cố gắng làm dịu đi sự phẫn nộ của cô.

"Dáng vẻ làm sao chứ?" Tổ Dĩnh nâng bát cơm lên, và một miếng thật lớn.

"Cả kiểu này cũng gợi cảm." Anh không nhịn được mỉm cười.

"Em cảm thấy mệt mỏi quá." Tổ Dĩnh le lưỡi cuộn hột cơm nơi khóe miệng .

"Anh thấy mà."

"Em thật sự ăn không nổi, chúng ta đi thôi!" Tổ Dĩnh đứng dậy mặc áo khoác.

Sài Trọng Sâm dắt tay cô, đi tới quầy tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng, Tổ Dĩnh bỗng nhiên lả đi, may mắn vừa kịp lúc Sài Trọng Sâm đỡ được cô ——

"Tổ Dĩnh?" Anh không nghe thấy câu trả lời của cô, cũng đồng thời nghe thấy tiếng ngáy. Cô ngủ thiếp đi? !

Tổ Dĩnh dựa vào cánh tay anh, nhắm chặt hai mắt, ngủ mê.

Rất tốt, ngày hôm qua khiêng Tiết bá bá, hôm nay khiêng con gái bác. Sài Trọng Sâm bật cười, bế Tổ Dĩnh lên, không thèm để ý ánh mắt tò mò của người bên cạnh, ôm Tổ Dĩnh đi thẳng tới xe, mang về nhà.

~oOo~

AJ đang quét dọn nhà cửa, dọn dẹp đình viện, thấy cậu chủ ôm Tiết tiểu thư đi vào.

"Cô ấy làm sao thế ạ?"

"Đóng cửa lại." Sài Trọng Sâm ôm Tổ Dĩnh đi vào trong nhà, đặt cô xuống giường, giúp cô đắp chăn, lại còn đứng ở cạnh giường thưởng thức cảnh cô ngủ say. Vẻ mặt cô lúc ngủ say thật ngoan hiền, anh cao hứng cười tủm tỉm.

AJ tiến vào, hỏi: "Cô ấy ốm sao?"

"Suỵt!" ý bảo AJ chớ có lên tiếng, cưng chiều nhìn Tổ Dĩnh nhỏ giọng nói: "Cô ấy ngủ thiếp đi."

Chủ tớ ra khỏi phòng, Sài Trọng Sâm nhẹ đóng cửa lại, AJ nhìn cảm thấy rất buồn cười.

"Cậu chủ, bây giờ tôi biết cậu sợ gì rồi, cậu chỉ sợ Tiết tiểu thư."

Sài Trọng Sâm lườm AJ một cái, anh phất phất ống tay áo, khẽ đằng hắng cho thanh cổ họng. "Tốt rồi, ông có thể về rồi."

"Nhưng mà sân còn chưa có quét xong."

"Tôi tự làm được."

"Rác còn chưa có đổ nữa."

"Tôi sẽ làm."

"Cậu chủ, làm sao có thể để cho cậu đổ rác chứ?"

Sài Trọng Sâm lườm lườm ông, lạnh lùng nói: "Nếu không biến nhanh, tôi lập tức đem ông trở thành đồ bỏ đi ném ra sọt rác."

"Được được." Hiểu rồi, cậu chủ muốn cùng Tiết tiểu thư một chỗ. AJ vừa cất đồ, vừa nói thầm: "Sớm biết sẽ như vậy mà, thấy sắc quên bộc."

"Còn lầm bầm gì đó?" Sài Trọng Sâm buồn cười liếc nhìn ông một cái.

AJ hì hì cười cáo từ. Cửa vừa đóng lại, Sài Trọng Sâm lập tức hành động ——

Anh mở ngăn kéo, xếp những cây nến của các nước mà anh sưu tầm từ nhiều năm trước lên bàn ăn. Đứng trước tủ rượu, chọn loại Champagne hảo hạng nhất, đi vào bếp mở tủ lạnh lấy vài khay đá đồng loạt đặt trong thùng ướp lạnh cho chai rượu.

Lại mở tủ lạnh, lấy loại thịt bò cao cấp, bỏ ra ngoài cho rã đông, chuẩn bị xử lý tảng thịt. Chờ một chút! Sài Trọng Sâm xắn tay áo, đứng ở cạnh bệ bếp, rơi vào trầm tư.

Chỉ ăn tảng thịt bò quá ngán, nước trái cây, đúng rồi, làm đĩa trái cây. Vươn tay lấy con dao nhỏ, táo chín đỏ mọng, còn có lựu, anh đào đỏ sậm, dâu tay tươi mát, nhanh chóng bổ ra bày lên đĩa, giống như bức tranh, hoạt sắc sinh hương, chỉ nhìn thôi đã thấy rất hấp dẫn rồi.

Sài Trọng Sâm hài lòng. Chờ một chút! Vừa nghĩ ra, lúc ăn cơm Tổ Dĩnh rất thích uống trà sữa Tinh Tinh, anh lấy điện thoại gọi cho AJ: "Mua hai cốc trà sữa Tinh Tinh tới đây."

Cúp điện thoại, trở về phòng khách, Sài Trọng Sâm đứng ở trước bàn ăn nhìn trong chốc lát, quyết định một lần nữa đổi lại khăn trải bàn. HắnAnh đốt một chút gỗ đàn hương Ấn Độ cho hương thơm dìu dịu xong, lúc này mới vào phòng tắm, cạo râu, tắm rửa, thay quần áo, ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách, nhàn tản hút xì gà.

Nghe nhạc, nghĩ tới Y Nhân sắp tỉnh lại, cùng anh ăn tối, Sài Trọng Sâm không kiềm chế được nở nụ cười khoái chí…

AJ cũng đã mang trà sữa tới.

"Trà sữa để chỗ nào ạ?" Sặc! AJ sửng sờ đứng trước cửa, nhìn chằm chằm bên trong nhà. Ông mới rời đi bao lâu? Có phải ba tiếng hay không? Bên trong nhà này ánh đèn mờ ảo, mùi thơm tràn ngập, trên bàn cây nến lóng lánh, Champagne, đĩa trái cây, bài biện thật lãng mạn nha! Còn có trước sofa, cậu chủ ngồi nghe nhạc lại cười mờ ám như thế, không khí rất chi là nguy hiểm….

Cậu chủ quay đầu lại, mỉm cười."Đã tới rồi?"

AJ nheo nheo mắt. "Cậu quá khoa trương rồi, cậu chủ." Quá rõ ràng đó, nói rõ tối nay muốn cùng Tiết tiểu thư làm gì gì đó. Sài Trọng Sâm khẽ run thầm trong bụng, chỉ vào phòng bếp: "Để trà sữa vào tủ lạnh."

"Được." AJ đi vào phòng bếp, lúc đi ra khẽ thì thào."Tiết tiểu thư còn chưa tỉnh a?"

"Nhanh." Sài Trọng Sâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã ngủ hơn năm tiếng rồi.

"Hai người tính toán cả đêm uống rượu không ngủ sao?"

"Hỏi nhiều như vậy làm chi?"

"Cậu chủ, quá tích cực có lẽ sẽ hù dọa con gái nhà người ta chạy mất đó." AJ tốt bụng nhắc nhở.

"Nói nhăng cuội gì đó? Tôi ngồi ở sofa hút xì gà, cái gì mà tích cực chứ?"

Vừa châm nến, vừa đốt hương đèn, làm cho không khí lãng mạn như vậy còn chối là không tích cực? AJ cười gian rời đi.

Vì lời của AJ, Sài Trọng Sâm quyết định lấy một quyển sách, ngụy trang thành bộ dáng đọc sách, che dấu ý nghĩ trong lòng.

Thật ra thì trong lòng lúc nào cũng nghĩ cho Tổ Dĩnh, anh nghĩ đợi cô tỉnh lại đã rất trễ, nhất định sẽ đói bụng, sau đó ngồi cắt thịt bò cho cô ăn, giữ cô ở lại qua đêm, sau đó nghe nhạc uống Champagne, lúc đó hai người bắt đầu kìm lòng không được, sau đó sẽ ở trên giường phát sinh một chút chuyện. Cuối cùng thỏa mãn ôm nhau ở chung một chỗ ngủ tới khi trời sáng.

Chết tiệt! Sài Trọng Sâm khép sách lại tự mắng mình, buồn cười tự gõ gõ đầu, tự thấy có lỗi vì những suy nghĩ xấu xa của mình. Nhưng anh không kiềm chế được nữa, ý nghĩ kỳ quái với Tổ Dĩnh, vừa nghĩ tới cô đang ngủ ở trên giường của mình, thân thể của anh tự nhiên có phản ứng.

Mà thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mười hai giờ, xì gà cũng đã hút hết. Trời vừa rạng sáng, thùng đá đã tan hết, khối đá lớn đã thành nước. Hai giờ, đĩa trái cây nước trái cây phai màu. Ba giờ sáng, Sài Trọng Sâm đi vào phòng ngủ, quyết định đánh thức giai nhân tỉnh lại.

Anh đứng ở bên giường, nhìn Tổ Dĩnh, cô ngủ rất tự nhiên. Sài Trọng Sâm ngồi xổm xuống, chống cằm, nhìn Tổ Dĩnh, cô nhẹ nhàng ngáy.

Aiza! Ghét thật. Anh biết giường của anh rất thoải mái, là đệm nhập khẩu nước ngoài, nhưng... Sài Trọng Sâm thở dài.

Anh khao khát giai nhân tỉnh lại, cùng anh trải qua một buổi tối lãng mạn. Anh đã bài trí bàn ăn đẹp mắt, chuẩn bị cùng cô cùng đi ăn tối, anh thích cùng cô nói chuyện trắng đêm, và… còn cùng cô triền miên đến hừng sáng.

Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, đối mặt với người con gái mình yêu mến, đương nhiên dục vọng của anh bị kích động, nhưng…

Trên giường, Tổ Dĩnh khẽ trở mình.

Tỉnh rồi?! Anh chăm chú quan sát cô —— không phải, không có tỉnh. Cô ôm gối, chìm ở đệm giường, ngủ ngon cực kỳ, giống như chú gấu koala ôm gốc tre vậy .

"Tổ Dĩnh?" Hai tay anh chống xuống giường, cúi đầu ngắm cô. Đưa tay nhẹ nhàng lướt nhẹ mặt cô, da mặt rất mịn.

Tổ Dĩnh cau mày, đẩy tay anh ra.

Anh mỉm cười. Không nỡ quấy rối giấc của cô. Aizz, anh cũng nằm xuống, vừa cảm thấy uể oải, vừa cảm thấy buồn cười. Ngu xuẩn, lãng phí thời giờ, cô chỉ muốn ngủ.

Sài Trọng Sâm ngửi mùi nước hoa của Tổ Dĩnh, nghe cô hô hấp đều đặn, mắt của anh dần dần díp lại, mặt dựa vào vai Tổ Dĩnh, anh cũng thấy rất mệt.

Đồng hồ cứ lặng lẽ tí tách từng phút giây, trong phòng khách hương đèn ngào ngạt mùi thơm, trên đĩa hoa quả, trái cây đã dần dần ngả màu. Phòng bếp thịt bò cao cấp đầy mĩ vị đã nguội dần…

Nhưng trên giường trong phòng ngủ, Sài Trọng Sâm và Tiết Tổ Dĩnh ngủ say, ở phía ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh sáng dìu dịu của trăng; trong sân đình, thực vật tức giận bừng bừng hướng bầu trời mở rộng, lẳng lặng sinh trưởng khỏe mạnh.

~oOo~

Ở một chỗ khác trong thành phố, Tiết Cương nhìn chằm chằm vào một bức ảnh, giận đến phát run. Thằng con bất hiếu, mới vừa rồi ở trong điện thoại dám cãi lại ông.

Gọi lại cho nó, nó bảo là nó muốn kết hôn. Cố gắng tỉnh táo đầu óc, nghe nó ở đầu dây bên kia lảm nhảm cái gì gọi là tình yêu chân chính. Mắng thằng nhóc là điên rồi, thế mà nó dám mắng lại ông là cha già cố chấp. Hai cha con một lời không hợp, cùng lúc cúp điện thoại."Aizz!" Tiết Cương bóp bóp trán, ngẩng đầu nhìn thấy di ảnh của vợ trên tường. "Con cái trưởng thành rồi, chả đứa nào nghe lời tôi nữa bà à." Trên bức ảnh, vợ ông mỉm cười, phảng phất như nói cho ông biết, coi như đã kết thúc rồi, con cái đều là đứa biết quan tâm, tuổi ông cũng đã cao rồi. Tiết Cương nằm xuống, nhìn lấy tấm ảnh trong tay.

Ảnh chụp từ lâu lắm rồi, Tổ Dĩnh cùng Gia Cần tay trong tay đứng ở sân thượng. Tổ Dĩnh cắt kiểu tóc nhìn giống quả dưa hấu, đôi mắt rất to, vẻ mặt cực kỳ thông minh. Thằng bé bên cạnh cắt tóc húi cua, cộc lốc, còn đứng bên cạnh chị gái vừa cười vừa cắn kem nữa. Bối cảnh là mùa hè năm ấy, sau mười hai giờ trưa, vợ ông – người chụp hình năm ấy giờ đã không còn.

"Hix!" Tiết Cương nhẹ nhàng áp tấm ảnh lên ngực, vợ ông chính là người ông yêu nhất. Tiết Cương lẩm bẩm tự nói: "Bà à, tôi thấy cái gã Sài Trọng Sâm kia muốn bắt cóc con gái chúng ta, Gia Cần thì bị cái cô gái hơn nó vài tuổi lừa gạt mất, cả hai bên đều ép tôi, tôi phải làm sao bây giờ?"

Tiết Cương khổ sở ngủ thiếp đi, rèm cửa sổ thấp thoáng ánh trăng. Ông mơ thấy vợ ông về trong giấc mộng, bà mỉm cười, không có dấu vết của thời gian đọng lại trên gương mặt xinh đẹp của bà, bà ngồi bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đã hiện đầy nếp nhăn già nua của ông..

Tiết Cương nhìn người vợ yêu, nụ cười của bà thật ấm áp.

"Bà xã à, tôi nhớ bà quá." Ở trong mơ, ông khóc giống như một đứa trẻ.

~oOo~

Năm giờ sáng, Tổ Dĩnh tỉnh lại, cô định ngồi bật dậy thì lại thấy có cánh tay vắt ngang người. Quay đầu lại, cô nhìn Sài Trọng Sâm đang ngủ ở bên cạnh, mà bên ngoài, trời đã sáng.

Tổ Dĩnh thấy mỏi lưng. Cẩn thận nhấc khẽ cánh tay anh, nhẹ nhàng bước xuống giường, ra khỏi phòng. Đồng hồ đã điểm năm giờ, sang ngày mới rồi! Cô ngủ mê man lâu như vậy, ngay cả việc tới nhà anh lúc nào cũng không nhớ.

Tổ Dĩnh nhìn thấy trên bàn ăn, nến đã cháy hết, Champagne không còn lạnh nữa, hai chiếc ly có chân dài, sạch sẽ chưa sử dụng qua. Trên đĩa, trái cây đã ngả màu. Tổ Dĩnh buồn bực một hồi lâu, đi vào phòng bếp, phát hiện tảng thịt bò cao cấp đã rã đông hết.

Cô tổng kết lại là có người chuẩn bị những thứ này, muốn tạo cho cô một buổi tối lãng mạn, nhưng mà người đó không đợi được cô tỉnh lại, cứ như vậy chán nản mà ngủ thiếp đi. Tổ Dĩnh không nhịn được cười thầm, cô có thể tưởng tượng gương mặt ấm ức của Sài Trọng Sâm lúc đó.

Tổ Dĩnh vào phòng tắm, tắm rửa, sau đi ra ngoài, tìm dây thun buộc tóc gọn gàng lại. Bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, bê thùng lạnh vào bếp, nhấc chai Champage vào bồn nước rửa qua. Cầm miếng thịt bò cao cấp cho lên thớt, dùng con dao thái lát rất nhanh chóng.

Cô mở tủ lạnh, nhìn thấy hai cốc trà sữa Tinh Tinh, cô cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Tìm cà rốt cà chua, bắt đầu nấu ăn.

Sáu giờ, Tổ Dĩnh múc thịt bò sốt vang vào bát lớn .

Bảy giờ, trời đã sáng, ngoài phòng chim sẻ đang hót líu lo, Sài Trọng Sâm còn chưa tỉnh, Tổ Dĩnh nên đi làm. Nàng đi vào phòng, nhìn người đàn ông đang say ngủ, anh ngủ giống như đứa trẻ.

Tổ Dĩnh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, vừa giúp anh đắp chăn, lúc này mới cầm túi xách ra cửa. Xuyên qua sân, con đường bằng đá bên cạnh những chậu hoa chập chờn, giống như mỉm cười với cô. Sài Trọng Sâm đích thân trồng hoa cỏ kỳ thụ, tản ra mùi thơm nhẹ nhàng.

Tổ Dĩnh cài chốt cửa, đứng ở bên ngoài nhà Sài Trọng Sâm, hai tay khoanh trước ngực, giật mình trong chốc lát.

Cô gãi gãi đầu, vuốt vuốt áo sơ mi. Cô đá đá bậc cửa, vừa gãi gãi cánh tay. Mấy năm này cô chưa từng đi làm muộn, cũng không chưa từng nghỉ phép! Cô luôn đặt công việc lên hàng đầu. Mấy năm nay, đồng hồ báo thức vừa vang là cô liền rời giường, ra khỏi nhà lập tức đuổi theo xe bus, chạy về phía nhà xuất bản. Mấy năm nay cô luôn luôn ăn không ngon, ngủ không yên, cũng là vì công việc… Cô vẫn có ý chí chiến đấu, cứ như vậy cảm thấy phấn khích.

Nhưng, ngày hôm qua chuyện Khương Lục Tú đã đả kích rất lớn vào lòng yêu nghề của cô, mà đêm qua ở trong nhà Sài Trọng Sâm, cô lại ngủ rất ngon. Giờ phút này, ở nơi này, vào sáng sớm, gió mát nhẹ nhàng thổi lướt qua, trong lòng cô chợt đặt ra một câu hỏi- « Rốt cuộc, mình muốn gì từ cuộc sống này ? »

Nóng vội theo đuổi sự nghiệp: đổi lại được cái gì ? Cái gọi là thành công, thế nhưng lại không thể chịu được đả kích, thật yếu ớt. Ngẫm nghĩ một hồi, lần đầu tiên, cô quyết định xin nghỉ phép.

Tổ Dĩnh rút tờ báo mới từ trong hộp thư, kẹp dưới cánh tay, trở vào trong nhà.

Cô ngồi xổm xuống hái được ba gốc cây tiểu bạch hoa, đi vào sau nhà tìm một chậu thủy tinh nhỏ, đặt ở trên bàn ăn.

Sau đó cô xắn tay áo, đeo tạp dề, lần này cô dùng đầy đủ thời gian, lần lượt chuẩn bị từng món ăn, đánh sữa tươi. Gọt táo, dưa chuột, làm salad Triều Tiên, cô ngâm cua vào nước muối, như vậy dù đặt bao lâu, màu sắc cũng sẽ không bị phai.

Tám giờ rưỡi, bàn ăn bố trí xong tất.

Tổ Dĩnh hài lòng mỉm cười, dựa vào bàn ăn, cô khẽ vuốt nhẹ cánh hoa trắng. Nấu ăn vì người đàn ông mình yêu là việc mà cô yêu thích nhất !

Tổ Dĩnh gọi điện thoại đến nhà xuất bản, xin nghỉ phép, sau đó ngồi ở trước bàn ăn, mở tờ báo, chờ Sài Trọng Sâm tỉnh lại.

Sài Trọng Sâm tỉnh lại, thấy trên giường Y Nhân mất tích, anh kinh ngạc ngồi dậy, trên tường đồng hồ biểu hiện chín giờ. Tổ Dĩnh đi làm rồi sao? Sài Trọng Sâm vừa nằm xuống, trong lòng thất vọng, ngày hôm qua kế hoạch muốn cùng Y Nhân trải qua một buổi tối lãng mạn, kết quả cô ngủ quá say, muốn đợi cô tỉnh lại, nhưng cuối cùng anh lại ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động trang giấy bị lật sang, có người ư? Sài Trọng Sâm xuống giường, đẩy cửa ra, vừa lúc Tổ Dĩnh ngẩng đầu.

"Chào buổi sáng!" Tổ Dĩnh cười.

Nhìn cô, Sài Trọng Sâm kinh ngạc nói không ra lời, anh lui về phía sau một bước, nhìn cô chăm chú.

Giờ phút này, ánh mặt trời len vào trong phòng khách, trên bàn ăn đặt một chén hoa nhỏ, lại có khay thức ăn ngon, không khí dậy mùi hương, mà điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là người đang ngồi ở trước bàn - Tiết Tổ Dĩnh. Trước mặt cô là tờ báo mở rộng, ngồi ở chỗ đó, thiên kinh địa nghĩa, phảng phất là bạn đời của anh.

An khó có thể miêu tả nỗi cảm động trong lòng, anh vui tới mức cảm giác mình vĩnh viễn nhớ kỹ giờ phút này, đắm chìm trong nắng mai nhìn ngắm dáng vẻ dịu dàng của cô.

"Em không đi làm sao?" Khóe miệng của anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Em nghỉ phép, muốn cùng anh ăn sáng." Cô có thể cảm nhận sự vui vẻ rõ ràng của anh, cho dù hai người cách nhau một đoạn đường.

Tổ Dĩnh cầm nắp của tô lớn lên, một mùi thơm ngào ngạt bay tới." Em dùng thịt bò của anh làm bò sốt vang mất rồi." Tiếp theo, chỉ vào cái khay thức ăn trên bàn thực giới thiệu: "Chỉ là món ăn đơn giản thường ngày, sandwich, rau xà lách salad, còn có cà phê, anh mau đi rửa mặt xong ra ăn đi."

Anh xắn tay áo, dựa lưng vào cửa phòng, nhẹ nhàng thở dài. "Sao hôm nay anh lại may mắn thế nhỉ?"

~oOo~

Vừa ăn sáng, hai người vừa ngồi bình luận chuyện tình cảm của Tiết đệ: “Cho nên em trai em đã rời nhà đi ra ngoài.”

"Thật ra thì cha em cũng không đáng sợ như vậy, chẳng qua là ông quá cô đơn tịch mịch thôi." Anh thân thiện nhìn cô."Thật không thể tin được, công việc đang bận rộn thế mà cũng dám xin nghỉ phép?"

Tổ Dĩnh liếc anh cười cười. "Là ai tối hôm qua lấy ra nhiều đồ ăn như vậy, em có thể không ở lại ăn hộ được sao?"

"Tối hôm qua em ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng gọi em dậy." Anh hỏi: "Sao nào? Giường của anh ngủ rất thoải mái sao? Nếu em muốn thì ngày nào cũng hoan nghênh em tới ngủ."

"Cám ơn nha, giường nhà em ngủ cũng rất tốt." Cô chớp chớp đôi mi thanh tú, khóe miệng ẩn chứa ý cười, sau đó cô thở dài nói: "Hôm nay bỗng nhiên em có cảm giác, cảm thấy công việc thật không có ý nghĩa." Chuyện của Khương Lục Tú, làm cô cảm thấy mệt mỏi, uể oải.

"Cái này gọi là chứng bệnh mệt mỏi vì công việc." Phát hiện khóe miệng cô dính bơ, anh tỉnh bơ, cúi đầu xử lý quả trứng rán trên đĩa của mình. "Tổ Dĩnh."

"Vâng?"

"Hôm nay muốn làm những thứ gì?"

"A... Em cũng không biết." Tổ Dĩnh cắn dĩa ăn."Hay là anh đưa ý tưởng đi?"

"Không thành vấn đề." Sài Trọng Sâm bỏ dao nĩa xuống, đi về phía cô, giữ lấy hai vai cô. "Như vậy bắt đầu từ nơi này trước." Anh cúi đầu, liếm đi bơ trên khóe miệng cô, sau đó thì thầm khe khẽ vào tai cô, khiến cho cô cười một trận khoái trá run rẩy.

"Em đã chăm chỉ làm một bữa sáng ngon như vậy, xứng đáng được thưởng ~~" anh dịu dàng nhìn cô, giọng điệu phảng phất như vuốt ve.

Tổ Dĩnh trừng mắt nhìn, cô ngửi thấy mùi hương của nước cạo râu, mùi xạ hương nhàn nhạt. Anh hôn chóp mũi cô, khẽ cắn môi trên của cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, cứ như vậy nhìn đối phương

"Tối hôm qua nằm ở bên cạnh em, trong đầu anh chỉ nghĩ tới một chuyện, em có muốn nghe không?" Đôi mắt Sài Trọng Sâm lóe sáng, nhìn rất khả nghi.

"Hi hi!" Tổ Dĩnh hít một hơi lạnh, nhẹ nhàng thở ra. Dần dần cách xa anh một chút, chỉ vào anh cười nói: "Anh biết điều một chút, ăn điểm tâm đi."

Ánh mắt kiêu ngạo nóng bỏng kia ám chỉ một điều gì đó… không… ý nghĩ của anh, hại Tổ Dĩnh tâm hoảng ý loạn."Em ăn xong rồi."

Anh vòng qua bàn muốn bắt bớ nàng, Tổ Dĩnh chạy tới bên kia.

"Anh còn chưa ăn canh đó." Cô giống như cô giáo, ra vẻ nghiêm túc.

"Lại đây nào." Hai tay anh đặt trên mặt bàn, nhìn cô cười, thanh âm bình tĩnh, ấm áp mà thân mật.

Anh một thân y phục tuyết trắng, vạt áo mở rộng khoe da thịt ẩn ẩn hiện hiện.

Cô nhìn anh, anh tràn đầy tự tin cùng ưu nhã, đứng đối diện cô dịu dàng mỉm cười, nhưng mà trong mắt của anh loang loáng ngọn lửa làm cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Em lại đây đi, anh không làm gì em đâu.” Nói thì như thế, nhưng nhìn giống như đang tính toán xem xử lý cô thế nào.

"Anh định làm gì?" Cô cười khanh khách hỏi.

"Chỉ là muốn ôm em một cái."

"Chỉ ôm thôi sao?" cô nhướng mày nhìn anh

"Em nói gì vậy?" Anh mỉm cười quan sát cô hỏi: "Ngoài ôm ra còn muốn làm gì nữa?"

Cô bị giọng điệu của anh đàn áp, lại còn bị cặp mắt tinh anh kia nhìn trúng nội tâm bất an của mình, gương mặt điểm chút hồng hồng. Cô cúi đầu, vuốt nhẹ mái tóc."Hmm, em thấy rằng... Chúng ta nói chuyện càng ngày càng mập mờ đó."

Sài Trọng Sâm nhìn rất nhàm chán vuốt ve mặt bàn, như đang suy nghĩ, khóe miệng cười cười, vẻ mặt giống như đang tự định giá cái gì.

Tổ Dĩnh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, đến mức nhìn rõ từng đường vân tay, nghe thấy giọng anh trầm thấp gợi cảm nói ——

"Chẳng mấy khi em có thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng..." Ngẩng đầu, anh đề nghị nói: "Chúng ta chơi trò chơi?"

"Trò chơi?" Tổ Dĩnh buồn bực."Anh muốn đánh cờ sao? Hay là?"

"Trò quan binh bắt cướp."

"Cái gì? Quan binh bắt cái gì?" Trong mắt của anh lóe lên ánh sáng giảo hoạt làm cô cảm thấy không ổn, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua." Cô có dự cảm, khẳng định không phải là trò chơi đứng đắn.

"Em không biết a..." Sài Trọng Sâm lười biếng nghiên cứu vân tay, thờ ơ nói: "Em không biết quan binh bắt cướp sao? Trò chơi này chính là quan binh bắt được cướp xong, là có thể muốn làm gì cướp cũng được..."

"Được rồi, hiểu rồi." Cô khoanh tay trước ngực, ngọt ngào hưng phấn cười hỏi: "Vậy ai làm cướp, ai làm quan binh?"

"Em làm cướp, anh làm quan binh."

"Em biết ngay mà!" Cô ngẩng đầu, cười ha ha.

Nụ cười của cô khiến anh hoa mắt thần mê. Ánh mắt cô mơ màng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, làm cho dục vọng của anh tăng vọt, trong đầu hiện lên toàn những ý nghĩ đen tối. Muốn bế cô đi tới một nơi nào đó ân ái, cùng cô triền miên trên giường cả đời, dịu dàng ôm thân thể mềm mại của cô, thảnh thơi lãng phí hàng ngàn vạn giây phút, từ từ thăm dò những địa điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, vuốt ve từng tấc trên người cô, giống như một con người chăm chỉ, khám phá từng ngóc ngách trong tâm hồn cô.

Anh nghĩ đến các tư thế yêu đương với cô, cô ở dưới người anh thở gấp, hoặc là hai tay cô đang cào xé lưng anh, mà anh xâm nhập vào cô, chìm vào thân thể mềm mại của cô…

Cô quan sát anh, mỉm cười. "Anh phải cho em thời gian trốn đã chứ!" Nét mặt của cô ám chỉ cô biết anh đang suy nghĩ gì, ánh mắt lấp lánh tia nhìn xâm lược, phảng phất anh đã dùng cặp mắt kia, yêu thân thể cô.

Nhưng cảnh cáo của cô không uy hiếp anh được, anh khẳng khái nói: "Được, em có mười giây để trốn."

Cô lắc đầu cười, kháng nghị: "Xin hỏi, tại sao em phải làm cướp?"

Anh thản nhiên đáp: "Bởi vì em cướp đi rất nhiều đồ thuộc về anh."

"Có sao?" Cô cố ý dùng sức nháy mắt mấy cái, làm anh hiểu được lời của anh rất không đạo lý. Cô không biết vì nháy mắt mà động tác giương mi mắt, cũng khiến anh có thêm nhiều ý nghĩ kỳ quái.

"Có. Em trộm tim anh, thời gian của anh..." Anh nhìn cô say đắm, tưởng tượng cảm giác lông mi tinh mịn kia chạm vào da sẽ thế nào, tưởng tượng cô ở dưới hòa tan vào người anh, tưởng tượng mình dùng các loại thủ đoạn, làm cô ngọt mịn mà ẩm ướt, cô vui vẻ buông thả không chống cự, biết điều một chút tùy anh định đoạt...

Tổ Dĩnh nheo mắt, hỏi: "Sài tiên sinh, em tốt bụng làm một bàn đồ ăn lớn cho anh ăn no, anh bây giờ lại đổ lỗi cho em, anh có lương tâm không thế?" Tốt, muốn chơi thì cùng nhau chơi.

"Một bữa ăn sáng, không đủ để đền bù tổn thất của anh được." Tầm mắt của anh tập trung trên môi cô, nghĩ tới cách làm sao thưởng thức đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia.

"Bắt được cướp rồi anh muốn như thế nào?"

"À." Anh nhướng mày, đôi mắt đen láy càn rỡ lướt ở trên người cô đánh giá, nhìn thấy cô tâm hoảng ý loạn. "Đối phó một tên cướp bất hảo, dĩ nhiên muốn trừng phạt nghiêm khắc."

"Trừng phạt? Anh không nên náo loạn." Cô giật mình cười, không xem ra gì.

Ánh mắt anh lạnh lùng, nhắc nhở cô: "Em có mười giây." Nói chuyện kết thúc, anh động thủ cởi áo, ném xuống đất.

Tổ Dĩnh trợn mắt, nhìn thấy cơ thể màu đồng cường tráng khí lực."Này này này, đừng làm rộn đó!" cô đỏ mặt.

"Một, hai, ba..." Sài Trọng Sâm chậm rãi cởi bỏ áo ra khỏi tay."Bốn, năm..."

Thật đúng là không cho cô thời gian mà! Tổ Dĩnh chạy đi chạy lại, điên rồi, anh ấy điên rồi!

"Tám, chín, mười!" Anh cười ngắm tiểu quỷ nhát gan kia đang hướng ra cửa chạy. Cố ý tàn bạo nói: "Chạy nhanh lên một chút, quan binh tới!"

Tay cô mới vừa chạm vào chốt cửa, phía sau một luồng hơi thở nóng bỏng đánh tới, một đôi tay lớn, từ phía sau vòng ôm lấy hông cô, kéo cô trở lại.

Tổ Dĩnh giật mình cười, đánh nhẹ vào cánh tay ôm ngang hông mình."Sài Trọng Sâm, em giận rồi! Anh là trẻ con à?"

"Bắt được em rồi." Đưa cô quay lại.

Bọn họ mặt đối mặt, anh ôm ngang hông cô. Hai tay cô không thể làm gì khác hơn là đặt tại trên bả vai anh, hai thân thể chạm vào nhau, cô không thể không cảm nhận được dục vọng của anh đang nổi lên ở chỗ nào đó…

"Anh làm loạn xong chưa?" Tổ Dĩnh kéo kéo lỗ tai anh."Thả em xuống."

Anh dịu dàng nhìn nàng, giọng thong dong lười biếng hỏi cô: "Bây giờ...Em nghĩ xem nên bắt đầu ở chỗ nào?"

Cô cảm nhận được sự mơn trớn trong giọng anh, chạm vào lồng ngực to lớn ấm áp của anh, lưng hưng phấn mà tê dại, làm cô ý thức được mình thật ra thì mong đợi... Mong đợi anh đụng chạm, thậm chí là hưng phấn muốn anh bắt được.

Ánh mắt Tổ Dĩnh mơ màng, gương mặt phớt hồng cúi nhìn anh. Cảm giác thân mật từ phía bụng dưới của cô, đột ngột cảm nhận được từ thân thể chỗ kia của anh, cứng rắn nóng bỏng.

Cô vòng tay qua cổ anh, hôn nhẹ lên gương mặt anh."Sài Trọng Sâm..." Vẻ mặt say mê dịu dàng gọi tên hắn.

Ánh mắt anh tối sầm lại, hạ thấp cô xuống, tới lúc miệng anh chạm vào môi cô, cùng nhau thân mật.

"Anh không thả em ra đâu, hôm nay... Em là của anh." Giọng anh khàn khàn, bá đạo nói. Hơi thở nóng hổi, phả nhẹ vào má cô làm gương mặt cô càng ửng hồng, khiến cô toàn thân hưng phấn không thể suy nghĩ gì nữa...

Anh ôm cô trở về phòng, đặt cô xuống giường.

Sau đó cô giật mình ngồi dậy biết sắp sửa xảy ra chuyện gì. Ý niệm trong đầu làm thân thể cô nóng lên, hô hấp có chút loạn. Cô còn do dự mà, có nên hay không? Thật sự muốn ư? Cô thấp thỏm tự đánh giá, kinh ngạc nhìn người kia đi tới phía trước cửa sổ, bá đạo kéo rèm che cửa.

Cô thốt lên: "Anh làm gì thế?"

Sài Trọng Sâm đi về phía cửa phòng, đè tay lên chốt cửa. Chỉ nghe "Cạch" một tiếng, hại cô căng thẳng .

"Này?" Cô hoảng hốt.

Anh lười biếng giải thích: "AJ có chìa khóa, anh không hy vọng bị quấy rầy." Anh thong dong đi tới trước bàn đọc sách, nhấc điện thoại lên, rút dây nối.

"Anh đủ rồi đó." Làm như giam lỏng cô không bằng, nếu không phải bọn họ quen nhau lâu rồi, thật muốn hiểu lầm anh là tên biến thái quá 

Anh vất dây nối xuống đất, nói: "Em không xem phim à? Lúc mà nam nữ chính thân mật với nhau, thế nào cũng sẽ có điện thoại, chuông cửa, khách không mời mà đến cắt đứt bọn họ… " Anh quan sát Tổ Dĩnh, khóe miệng cười xấu xa, hỏi: "Em căng thẳng đến thế cơ à?"

"Có... Có sao?"

"Thế ôm gối làm gì?"

"A..." Tổ Dĩnh vất cái gối ở trước ngực ra. Anh nói bọn họ đã từng làm, nhưng lần đó cô say đến bất tỉnh nhân sự, một chút ấn tượng cũng không có. Lần này nhìn anh bán nude, cơ thể săn chắc, nghĩ đến chuyện bọn họ cần làm, cô miệng đắng lưỡi khô, có chút căng thẳng, giống như bệnh tâm thần vậy .

Rốt cục, bọn họ đi tới việc này, muốn cùng nhau ân ái... Tổ Dĩnh nuốt một ngụm nước bọt, cùng người đàn ông anh tuấn này? Để cho thân thể của anh áp ở trên người mình? Để cho đôi bàn tay to lớn vuốt ve trên da thịt sao? Tổ Dĩnh thật sự thấy khó thở ...

Mới vừa rồi, cô rõ ràng cảm nhận được, lúc anh ôm cô, vật cứng kia ở bụng dưới to lớn biết bao, hmm.. Nó có làm đau cô hay không? Hơi thở của cô rối loạn, đầu choáng váng, không biết mình là hưng phấn thật nhiều, hay là sợ hãi thật nhiều? Hết lần này tới lần khác, anh chuẩn bị hiện trường gây án, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, anh khóa cửa, còn rút cả dây điện thoại, bây giờ...

Tổ Dĩnh trợn mắt hốc mồm, trời ạ, anh không biết xấu hổ sao? Hay là đối với thân hình của mình quá tự tin? Cô thấy Sài Trọng Sâm đang cúi đầu, chậm chạp tháo sợi dây lưng bên hông, vứt dây lưng xuống giường.

Này, Tổ Dĩnh nheo nheo mắt, dây lưng mà vất ở vị trí này thì có chút quái lạ đấy…

Động tác của anh ưu nhã, chậm chạp cởi quần dài.

Mắt Tổ Dĩnh mở càng lớn, cô nhe thấy tiếng trái tim mình không ngừng đập thình thịch, hoài nghi mình sắp chết vì trúng gió. So với tưởng tượng của cô còn... Còn... Hùng vĩ? Không, to lớn? Không, khổng lồ? Không không không, trời ạ… trời ạ, Tổ Dĩnh đưa tay lên che mắt lại.

Lần đầu tiên trong đời cô không tìm được từ ngữ tiêu chuẩn nào để miêu tả, cô hoài nghi rằng thần trí của mình bắt đầu mơ hồ… Nhất định là như vậy, nếu không làm sao có thể ngồi yên ở chỗ này chờ cùng anh làm loạn?

Sài Trọng Sâm buồn cười thưởng thức dáng vẻ luống cuống chân tay của cô ác ý cường điệu: "Em biết đấy, anh thích nghe nhạc, cho nên phòng ốc đặc biệt chú ý đến thiết bị cách âm, chút nữa nếu em thấy vui vẻ, cũng không cần đè nén âm thanh đâu…”

Phịch! Tổ Dĩnh ném cái gối vào người anh. Anh cười vang, khom người nhặt gối lên, để ở trên giường.

Anh đi về phía cô, ngồi xuống giường, trọng lượng của anh làm đệm lún xuống, Tổ Dĩnh căng thẳng nắm chặt tấm chăn.

Thân thể tráng kiện của anh, làn da săn chắc, nhìn chứa đầy năng lượng, hại cô không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, trái tim cũng nhanh nhanh bay ra khỏi lồng ngực. Cô xấu hổ cắn môi dưới, không nhìn anh.

Anh nhích tới gần, nghiêng người tới hôn cô. "Anh muốn em..." Anh cúi người xuống, hai tay cầm hai chân cô, dùng lực kéo.

Cô hoảng hốt la nhỏ một tiếng, ngã xuống giường.

"Sài Trọng Sâm?" Cô không rõ nữa, cô còn muốn suy nghĩ, nhưng anh không cho cô có cơ hội kịp hối hận. Tim cô đập nhanh nhìn anh cúi xuống, giữ chặt cổ tay cô, thân thể áp xuống người cô, cái kia cứng như sắt thép, trầm trầm dán lên người cô, sau đó anh thi hành, anh trừng phạt, trừng phạt người con gái đã trộm đi tâm tư của anh.

Sự trừng phạt ngọt ngào, kích tình mà điên cuồng, nhiệt tình nóng bỏng, đưa hai người tới đỉnh cao cực lạc, ở nơi này bản năng nguyên thủy phóng túng cùng dục vọng, đưa họ tới đỉnh điểm…..

Bọn họ vuốt ve thân thể của đối phương, cảm thụ nhiệt độ trên da của đối phương, thăm dò từng chỗ trên thân thể người kia... Cho đến nữa không thể nhẫn nhịn được nữa, ôm đối phương từ chỗ cao rơi xuống, thỏa mãn ôm ấp lấy, hơi thở dần bình thường,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.