Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 7: Chương 7: Lần này ta tuyệt đối không buông tay.




Chạng vạng, hoàng hôn tứ phía. Trăng sáng treo trên đầu cành liễu, bầu trời xanh đen chi chít những ánh sao lóe ra như ngọc sáng.

Sau khi ăn tối, tôi cùng Hi Âm đi bộ trong chùa cho tiêu cơm. Gió đêm khẽ thổi, tình cảm hòa thuận ấm áp, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Ngày mai trời đẹp, thích hợp ra ngoài".

Hi Âm liếc tôi cười, trêu chọc nói: "Hóa ra nàng còn có thể xem được thiên tượng".

Tôi chỉ tay về phía ngôi sao ở xa, cười nói: "Đương nhiên rồi, người xem tối nay ánh trăng sáng rõ, ánh sao rực rỡ là biết ngày mai nhất định thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm".

Sau khi tỉnh lại, trừ bỏ bản lĩnh dám lén đi ra ngoài một chút như hôm nay, tôi còn chưa bước ra khỏi chùa Đại Lôi Âm nửa bước, từ lâu đã nhìn Phật tổ và mấy cái đầu trọc kia đến phát chán (khụ khụ, thánh tăng tự nhiên là ngoại lệ...). Mặc kệ ngày mai xuống núi làm chuyện gì, khám bệnh cũng được, làm việc cũng được, quan trọng là...cuối cùng tôi cũng không phải buồn chán ngồi đếm hoa đào ở chùa.

Chờ đợi, thích thú, phấn khởi...Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong tim, ngay cả trong lòng cũng đặc biệt khoan khoái.

Tôi hỏi: "Đúng rồi, thánh tăng lần này xuống núi chữa bệnh cho ai vậy? Người đó bệnh có nặng lắm không?"

Hắn thản nhiên đáp: "Ta cũng không biết người đó, chẳng qua là được người khác nhờ. Nghe nói là một loại bệnh kỳ quái rất hiếm thấy, trên dưới cả nước, phàm là thầy thuốc có danh tiếng đều đã được mời đến, nhưng không thể chữa khỏi cho người này".

Được người khác nhờ? Trong đầu tôi trước tiên nghĩ đến mỹ nhân hư hư ảo ảo ái mộ thánh tăng kia, Hi Âm từng hỏi tôi có muốn hắn chấp nhận hay không chấp nhận thỉnh cầu của nàng ta. Hiện giờ hắn đặc biệt xuống núi, lại vì người bệnh chưa biết mặt, lại chỉ vì được người khác nhờ vả...Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi không nghĩ ra được người thứ hai nào khác.

Lúc này tôi ra vẻ tò mò hỏi: "Người nào nhờ vả?"

"Một người quen cũ".

"Người quen cũ?". Tôi chớp chớp mắt: "...Là mỹ nhân mấy ngày trước đến đây dâng hương sao?"

"Đúng là nàng ấy". Hắn trả lời vừa thành thực vừa thẳng thắn.

Không biết vì sao lại thấy hơi hơi có vài phần mất mát, cảm giác vui vẻ bị quét sạch, tâm tình trong nháy mắt chuyển sang ngược lại. Tôi "Ừ" một tiếng, cùi đầu chằm chằm nhìn vào con đường đá cuội nhỏ dưới chân đến xuất thần, không biết nên nói gì nữa.

Chợt một đôi giày gấm thêu vân rồng bất ngờ đập vào tầm mắt, tôi ngẩng đầu, nhìn Hi Âm đã dừng lại trước mặt mình, lông mày cười như có như không nhìn tôi, bờ môi hình như có một chút ý cười.

"Tiểu Mai, nàng làm sao vậy?

"Không có gì". Trong ngực giống như bị nghẹn lại, tôi thờ ơ lắc đầu, lách qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

"Nàng mất hứng sao?". Hắn đuổi theo, giọng nói thêm ba phần ý cười.

Tôi ngẩn ra, ý thức được bản thân khác thường, ngay lập tức thay đổi nét mặt cười nói: "Ta không có mất hứng".

Hi Âm nhìn tôi rất lâu, bí hiểm nói: "Đây chẳng qua là ta và nàng ta đang giao dịch công bằng với nhau thôi, cũng không liên quan tới chuyện tình cảm cá nhân. Sở dĩ ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta chính là vì muốn lấy một thứ từ nàng ấy. Ta theo ý nàng ta xuống núi chữa bệnh, ta muốn gì nàng ta phải đáp ứng cái ấy. Hơn nữa, cho dù ta không chữa được thì tiền chữa bệnh cũng lấy không thiếu một xu".

Hầy, nghe hắn giải thích như vậy, hình như trong lòng tôi…thản nhiên không ít.

"Nàng không yên tâm chuyện này sao?". Bên trong mắt phượng lóe lên một chút ý cười, giọng nói bình thản hàm chứa một chút cân nhắc.

Yên tâm...

Lời này sao nghe có một chút ý tứ không bình thường...

Tôi cười cười, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía xa xa có một hồi ồn ào náo động, ngay sau đó Đầu Hồ Lô vốn trầm tĩnh xưa giờ vô cùng lo lắng chạy như điên đến đây, miệng lớn tiếng hô: "Xảy ra chuyện!"

Hi Âm nhíu mày nhìn Đầu Hồ Lô hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hắn ngay cả thở cũng không nổi, vội vàng thì thầm với Hi Âm một hồi. Chỉ thấy trên mặt Hi Âm trong chớp mắt thay đổi, sau đó chợt bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, các ngươi đối phó trước đi, ta sẽ đến sau".

Đầu Hồ Lô cuống quít trả lời, trong chớp nhoáng đã biến mất như cơn gió.

Hi Âm nhìn tôi cười mỉm: "Tiểu Mai, trong chùa có khách ghé thăm, ta phải đi tiếp đãi họ. Xem sắc trời không còn sớm nữa, hay là nàng trở về nghỉ ngơi trước đi". Nói xong, không đợi tôi trả lời, hắn liền kéo tôi trở vào phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngàn vạn lần đừng ra ngoài đi lung tung".

Tôi vỗ ngực cam đoan: "Ta tuyệt đối không bước ra khoảng sân này nửa bước".

Hi Âm đi rồi, tôi ở trong viện đi đi lại lại.

Thật sự không phải tôi đa nghi, chẳng qua cảm giác hôm nay tổng thể là Hi Âm thật sự có chút không bình thường, khó khăn lắm mới thấy được vẻ sợ bóng sợ gió thần hồn nát thần tính như vậy, không biết hắn đang lo lắng việc gì.

Hầy, tuy tôi đồng ý với hắn là không đi ra ngoài, nhưng cũng không có nói là không nghe trộm.

Tính tò mò thúc giục mạnh mẽ, tôi cẩn thận đẩy cửa sân hở ra một chút, rón ra rón rén tựa vào cửa rình xem tình hình bên ngoài. Xì, bà cô nhiều chuyện này có lén lút nhìn đâu? Đây là nhìn lén một cách quang minh chính đại!

Ở cây đào cách đó không xa, hai bóng dáng cao lớn đang giằng co trước mặt.

Bên phải là áo bào màu trắng, tất nhiên là Hi Âm, hắn khoanh tay đứng, không mặn không nhạt nói chuyện với người kia. Đứng đối diện hắn là một nam tử thoạt nhìn rất trẻ, mày thanh mắt sáng, ôn nhuận nho nhã, ăn mặt đẹp đẽ cực kỳ cao quý, vừa thấy liền biết không giàu cũng sang.

Tôi tấm tắc, sao thánh tăng trụ trì quen biết được những kẻ có tiền như vậy? Mĩ nhân lần trước trong xe ngựa đã xa hoa đến cực điểm như vậy rồi, hôm nay vị công tử này chỉ sợ hơn chứ không kém.

Hai người đứng đối diện nhau, bàn về bản lĩnh khí phách, Hi Âm tuyệt đối không thua hắn nửa phần, ngược lại hắn có thêm vài phần thanh tục xuất trần như trích tiên.*

*trích tiên: tiên mắc đọa.

Gió đêm hiu hiu thổi qua, mang theo vài câu nói bị gió thổi nên rời rạc không rõ. Tôi nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe, sợ bỏ sót chỗ mấu chốt.

"...sốt ruột tìm vợ...mong thúc phụ lưu ý nhiều hơn...". Lời này là hoa y công tử nói, giọng nói trôi chảy như nước, không nghi ngờ gì nữa, chính xác là người chúng tôi gặp ở bên bờ suối.

Môi Hi Âm thu lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc dư thừa: "Bần tăng pháp danh Hi Âm...trong cửa Phật không có ai là thúc phụ...chưa thấy qua, lực bất tòng tâm..."

"Hôm nay nghe thấy tiếng hát...chắc chắn là ngay tại núi Thanh Thành...trong phạm vi mười dặm này chỉ có một gian chùa miếu của thúc phụ..."

"...Lúc trước trái ý trời lấy nàng, hiện giờ lại không có bản lĩnh bảo vệ nàng...khóc lóc kể lể với ta làm gì...". Giọng nói Hi Âm lạnh lùng thản nhiên, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn và chế nhạo.

Hoa y công tử nhìn Hi Âm nghẹn lời, tay áo dài căng lên, khớp xương xanh trắng như ẩn như hiện. Hai người bọn họ cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy, không ai mở miệng nói chuyện, không khí xung quanh bỗng dưng đọng lại.

Hai người này thần thần bí bí nói những gì? Hoa y công tử dẫn nhiều người liên quan đang chờ lệnh thì chạy ào vào trong chùa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rất nhiều nghi vấn lẩn quẩn trong đầu tôi không ngừng, trong chốc lát xếp thành chữ 'người', trong chốc lát xếp thành một chữ.*

*nguyên văn: trong chốc lát xếp thành chữ ‘nhân’, trong chốc lát xếp thành chữ ‘nhất’

Nhìn bọn họ ban ngày hùng hổ đối đầu nhau, giống như là tìm kiếm người nào đó.

Có phải là...tôi hay không?

Tôi nheo mắt lại, nhìn hoa y công tử kia từ đầu đến chân, tỉ mỉ đánh giá trên người hồi lâu cũng không tìm ra cảm giá quen thuộc nào.

Đang lúc trong lòng trăm mối chưa giải đáp, bỗng nhiên như có một cái búa tạ ngàn cân từ trên trời đánh xuống. Chợt cảm giác đau đớn xuất hiện, mãnh liệt như thủy triều nhanh chóng quét qua toàn thân.

Huyệt thái dương giật mạnh, bên tai ong ong rung động. Phảng phất giống như mình đang ở trong một cái chợ huyên náo, tiếng người nói không biết nơi nào truyền vào tai tôi như nổ tung.

"Bùi lang, cứu thiếp, cứu thiếp..."

"Không thể lưu lại hậu nhân của Mai gia!"

"Ta cam đoan với nàng khi trở về sẽ đối đãi tốt với nàng, vị trí Thái tử phi này tất nhiên sẽ là của nàng, xin nàng cho ta một chút thời gian".

"Tiện nhân, nếu ngươi không nói ra danh sách đó đang ở đâu, coi chừng ta đánh gãy chân ngươi, đưa vào trong núi cho sói ăn!"

Giống như bị người ta thít lại cổ họng, khiến tôi hít thở không thông. Hai chân như nhũn ra, tôi bất ngờ không kịp phòng bị ngã xuống mặt đất, che ngực thở dốc không ngừng.

"Nay Mai gia đã thất thế, ngươi chỉ có một hôn ước nhỏ nhoi với Bùi Quân, sẽ có một ngày trở thành đồ bỏ đi, ngươi còn si tâm vọng tưởng gì nữa?"

"Chỉ có gả cho Thái tử, ngươi mới có thể vì Mai gia sửa lại án sai, mới có thể giúp người thực hiện tâm nguyện..."

"Một khi hạ loại cổ trùng này, ngươi sẽ không tự chủ được mà yêu Thái tử điện hạ, từ nay về sau sẽ quên sạch sẽ mọi thứ về Bùi Quân..."

"Vì chàng, ta cam tâm tình nguyện, cho dù là vĩnh viễn quên đi cũng xứng đáng".

Cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, đầu căng lên như muốn vỡ ra, chợt hốt hoảng, hình như có lớp lớp mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Vì sao tôi lại nghe những lời quái lạ này nhiều lần? Rốt cuộc nó có quan hệ gì với quá khứ của tôi?

Cho đến khi Hi Âm đẩy cửa vào nâng tôi dậy từ trên mặt đất, tôi như tỉnh ra, đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Hắn vội vàng hỏi: "Tiểu Mai, nàng làm sao vậy?"

Tôi lau lau trán, trong lòng sợ hãi có thừa, miễn cưỡng lắc đầu nói: “Ta không sao, vừa mới bị đau đầu một chút thôi".

"Lại đây, ta dìu nàng vào nghỉ ngơi". Nói xong Hi Âm một tay ôm tôi lên, tôi vô lực dựa vào ngực hắn, toàn thân như bị rút đi khí lực, cuối cùng nói không được nửa câu.

Hắn hết sức dịu dàng đặt người tôi lên trên một cái chăn êm trên giường, vén y phục ngồi ở mép giường, lấy tay xoa xoa trán tôi hỏi: "Hiện giờ nàng cảm thấy sao rồi?"

Tôi chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm tâm trạng yên tĩnh trở lại. Sau một hồi chậm chạp lâu như vậy, liền nở ra một nụ cười nói: "Hiện tại tốt hơn nhiều".

"Nàng...". Hi Âm cầm tay tôi bắt mạch, giọng nói hình như run nhẹ: "Mới vừa rồi nhớ chuyện trước đây phải không?"

Tôi nói: "Không có, chẳng qua là giống với lần trước, nhớ lại một đoạn ngắn rời rạc".

"Tiểu Mai, nàng thấy ta và hắn nói chuyện sao?"

Tôi cười gượng nói: "Ta nhàn rỗi không có việc gì làm, ngay lúc đó cửa viện bị gió thổi hé ra một khe nhỏ nên thuận tiện nhìn qua".

Trong nháy mắt trong mắt hắn chợt ánh lên tâm tình hỗn loạn, hình như có hốt hoảng, mất mát, đau xót, thậm chí còn có bất lực, nhưng không có bối rối.

"Người đó là ai vậy?". Tôi lại hỏi.

Hi Âm hơi sửng sốt, như là rất kinh ngạc với tôi. Hắn nhìn tôi không chớp mắt, im lặng rất lâu sau đó hỏi từng chữ: "Nàng không biết hắn ta sao?"

Tôi lắc đầu thành thực nói: "Không biết".

"Chưa gặp qua trước đó, cũng không cảm thấy có gì quen thuộc sao?"

"Ta nhớ rõ giọng nói hắn, chiều hôm nay ở bờ suối có gặp qua bọn họ, người không cảm thấy quen thuộc sao?". Tôi tò mò hỏi lại: "Vì sao thánh tăng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trước khi ta mất trí nhớ có biết hắn sao?"

Hắn chau mày lẩm bẩm: "Chuyện này không bình thường."

"...Có điều gì bất thường sao?"

"Không có, không có". Hi Âm buông mắt trầm tư, cuối cùng lộ ra một nụ cười an tâm thoải mái: "Không có chuyện gì đâu, nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc đi, ta ở chỗ này cùng nàng".

Ánh nến lay động, chiếu sáng căn phòng ấm áp. Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như có một tiếng thở dài như mây như khói lướt vào tai.

....

"Lần này ta tuyệt đối không buông tay".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.