Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh ửng đỏ phía chân trời. Ngày xuân trời đẹp, trời cao mây nhạt. Gió sớm thổi nhẹ, trong chùa hoa đào nở rộ càng làm cho cảnh thêm đẹp, như bức họa mây ngũ sắc hồng nhạt, khiến người ta say sưa không chớp mắt.
Lần này xuống núi khám bệnh, để thuận tiện cho công việc, Hi Âm hóa trang cho tôi thành nam giới, trở thành thầy trò với hắn, hắn nói như thế có thể tránh được những phiền toái không cần thiết.
Khi đó tôi có chút bối rối nói: "Thánh tăng à, người là người xuất gia, nếu muốn ta hóa trang thành đồ đệ của người thì chẳng phải là...xuống tóc giống như những người kia sao?"
Hi Âm một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt bình tĩnh nói: "Không cần".
"Vì sao?". Tôi khó hiểu.
Hắn nhướng mi, cười như không cười nói: "Nàng muốn xuống tóc sao?"
Tôi nghẹn giọng, vội nói: "Đương nhiên không có, ta còn muốn nuôi tóc để xuất giá".
"Xuất giá?". Hi Âm nhìn tôi, mặt không gợn sóng, cuối tiếng cười hình như có vài phần ngẫm nghĩ: "Nàng muốn gả cho ai?"
"Này, khụ khụ khụ...". Tôi đỏ mặt tía tai, bị hắn nhìn thấy vội ho nhẹ vài tiếng, nói sang chuyện khác: "Thánh tăng, trừ...trừ bỏ phần cải trang thành con trai, ta còn lựa chọn khác không?"
Hi Âm ném một cái gì đó sang, tôi cúi đầu nhìn, lập tức thấy đó là một cái mặt nạ bằng bạc tinh xảo. Lại nghe hắn nói: "Nàng nhất quyết không cải trang thành nam giới cũng được, nếu nàng có thể hít thở được thì mang mặt nạ này đi".
Tôi cầm mặt nạ kia ướm thử lên mặt, chiều dài của nó đến ngay chóp mũi, khó khăn lắm mới có thể che khuất nửa bên mặt. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng nhạt dịu dàng, ở khóe mắt khắc hoa văn nhỏ phức tạp, mới nhìn vào có vài phần phong tình diễm lệ.
Thật là đẹp...Nhưng khi tôi tháo mặt nạ xuống, thấy ngay trên trán có hai dấu đỏ nhỏ.
Gần đây ăn uống có phần hơi nóng, nếu tôi cứ đeo mặt nạ này trên mặt cả ngày, sợ là khó mà tránh được càng có nhiều mụn, không chừng có ngày nhan sắc bị hủy hoại.
Ở thời này thịnh hành trào lưu nam nam, nếu tôi và Hi Âm trở thành thầy trò đi trên đường, không biết người ngoài suy diễn thành câu chuyện đam mĩ ly kỳ phức tạp cấm đoạn tuyệt luyến buồn triền miên như thế nào...
Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi nói: "Thực ra muốn ta cải trang cũng được, nhưng rất có thể phụ nữ, trẻ em bàn tán chúng ta thành long dương đoạn tụ* thì sao? Ta thì không sao cả, nhưng danh dự một đời của thánh tăng bị hủy thì không hay lắm".
*long dương đoạn tụ: chỉ đồng tính luyến ái.
Khóe miệng Hi Âm giật giật nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, thanh danh chỉ là cái ngoài thân, như mây bay thôi".
Trong lòng tôi cân nhắc một lúc lâu: "Thật sự chỉ có thể chọn một trong hai?"
Khóe mắt, chân mày hắn tràn ngập ý cười nói: "Đương nhiên nàng có thể cải trang thành nam giới ba ngày, hai ngày lại quay về thành nữ, miễn là nàng không sợ người ta cho rằng nàng đồng tính*, không phải nam cũng chẳng phải nữ.
*nguyên văn tác giả viết là 'nhân yêu', chuyển ngữ sang là gay, nhưng từ ấy hiện đại quá nên mình để thành đồng tính
Tôi: "..."
Cuối cùng, đoạn đối thoại này cũng kết thúc với kết quả tôi thất bại, giữa danh dự của tôi, danh dự của Hi Âm và mặt mũi của tôi, trong ba cái tôi chọn hy sinh cái thứ ba. Vậy là sáng nay tôi cải trang thành nam, có mặt đúng giờ ở cổng chùa.
Hi Âm mặc áo dài màu ngọc bích chậm rãi đi tới, cử động tao nhã hào phóng, kết hợp hài hòa thành một với cảnh xuân.
Hắn nhìn tôi đánh giá cao thấp một lát, sâu trong ánh mắt ý cười thoảng qua, ôn hòa nhu thuận nói: "Không tồi, rất đẹp. Nếu nàng là đàn ông, ta nguyện trở thành kẻ đoạn tụ".
Tôi được sủng mà kinh hãi, không khỏi nảy sinh lo âu, nếu Hi Âm vì tôi mà thành kẻ đoạn tụ, cho dù có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ bao vây bên ngoài núi Thanh Thành cũng không bằng với người có vẻ nhu nhược và mỹ nhân xinh đẹp kia, họ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
Tôi bày ra vẻ vô cùng đau đớn nói: "Thánh tăng ơi, người ngàn vạn lần đừng vướng bận trong lòng".
Hi Âm cười trêu tôi một lúc lâu: "Chỉ là giả thiết thôi, giới tính của ta vô cùng bình thường, không thể nào thay đổi được. Hơn nữa, dù người ngoài có hiểu lầm ta là kẻ có liên quan tới đoạn tụ, chỉ cần nàng biết ta không phải là được".
Tôi ha ha cười nói: "Như vậy ta yên tâm rồi, yên tâm rồi..."
***
Cẩm Thành hoa lệ, hương thơm thoang thoảng, sầm uất đông đúc. Trên đường người qua kẻ lại, mái nhà san sát, cảnh tượng thật náo nhiệt phồn vinh.
Bên đường tiếng rao hàng không dứt bên tai, tôi kéo Hi Âm đi hết chỗ này đến chỗ kia, khi thì dạo qua cửa hàng đồ cổ, khi thì lại xem bột son nước, lòng tràn ngập vui mừng và mới mẻ.
Nhưng khi hai người chúng tôi khinh suất vui vẻ như vậy, hậu quả là làm cho người đi đường liên tiếp dòm ngó, chỉ trỏ, thậm chí có người đang đi dừng lại, cố chấp bao vây.
Có người nói: "Hay chưa, giữa ban ngày ban mặt, hai tên long dương ở trước mắt bao nhiêu người rêu rao khắp nơi, trời ơi đời sau, đời sau...". "Sao có thể như vậy? Diện mạo nhỏ nhắn nhưng không tồi, sao lại bước trên con đường không thể quay đầu? Phí của trời quá đi..."
Cũng có người nói: "Ái chà, công phúc hắc tao nhã kết hợp với thụ xinh đẹp đáng yêu, đẹp đôi, đẹp đôi..."
"Cái gì? Ta thấy người kia mới là công kìa, ngươi nhìn xem hắn vừa bị túm vừa bị kéo, bảo hướng đông thì không dám đi hướng tây, thật là nhu thuận mà, nhu thuận mà..."
Tôi đón nhận ánh mắt dò xét của những người đó, quay lại lườm, bi phẫn nói: "Thánh tăng, quả thật ta không nên cải trang thành nam giới, chuyện này có vấn đề".
Hi Âm bình tĩnh nói: "Vô ích thôi, chẳng qua chỉ là người qua đường, thích nói thế nào thì cứ kệ bọn họ đi".
Tôi vừa định khen hắn là thật là một cao tăng đắc đạo, bỗng nhiên dưới chân hẫng đi, hắn kéo tôi vào một quán rượu để nghỉ chân. Tôi ngẩng đầu, ánh sáng lòe loẹt của bảng hiệu vàng rực nhưng đã cũ làm chói mắt tôi, trên mặt tấm biển ghi 'Quán rượu Số Một".
Vừa bước vào quán, ánh mắt đã bị một gã nam tử trong góc thu hút.
Người đó mặc một bộ trường bào màu xanh, khoan thai ngồi uống trà, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Mặt mày hắn ôn hòa, phong độ nổi bật, có vẻ vô cùng nhanh nhẹn vượt trội so với cảnh tượng ồn ào huyên náo xung quanh, giống như một viên ngọc quý tỏa ánh sáng rực rỡ.
Trong giây lát, ông chủ tự tay đem một cái lồng hấp, cung kính nói: "Lâm công tử, bánh trôi tứ hỉ ưa thích của ngài đây".
Tôi chạm chạm vào Hi Âm: "Ta cảm thấy người này là một phượng ẩn long tàng".
Hi Âm gật đầu: "Ừ, nàng đoán đúng rồi. Hắn là Hàn lâm viện Học sĩ, tân khoa Trạng nguyên năm nay".
Tôi kinh ngạc: "Sao người biết?"
Hắn cười nhạt nói: "Ta lo lắng đến việc lớn trong thiên hạ".
Tôi và Hi Âm lên lầu hai, ngồi dựa vào lan can, có thể thấy cảnh vật dưới phố rõ mồn một.
Bình thường trong tiểu thuyết ngôn tình, có thể ngồi ở vị trí này, nếu không phải là người vô cùng xuất sắc thì cũng là võ lâm cao thủ, ngày thường có thể còn đội nón hoặc mang mặt nạ, cầm trong tay tuyệt thế hảo kiếm có mũi nhọn hoắt toát ra khí lạnh. Tất nhiên tôi và Hi Âm không phải là những người như vậy, nhưng chỗ này không có người gây ồn ào đủ để chứng tỏ nó là một chỗ rất yên bình, an ninh rất tốt.
Hi Âm cầm thực đơn đưa cho tôi nói: "Tiểu Mai, nàng nhìn xem nàng thích ăn gì".
Tôi mù tịt lật lật xem thực đơn, đập vào mắt là các món gì mà 'Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ', 'Vân tùy nhạn tự trường', 'Hoa lộng nguyệt'...
Hầy, đây là thực đơn hay là tập thơ vậy, tên đồ ăn đều hoa mĩ, khinh thường một kẻ mất trí nhớ như tôi.
Nhìn lên nhìn xuống không dưới ba lần, vẫn không biết tí gì, tôi quyết định đem củ khoai lang nóng này quăng sang kẻ trông rất có văn hóa là Hi Âm.
Nhưng chỉ thấy hắn lật thực đơn xem một lúc lâu, không nhanh không chậm gọi tiểu nhị: "Ta muốn 'nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ' cùng 'lạc mai thang', à đem thêm mấy món ăn nhẹ dễ tiêu trên biển hiệu của quán nữa".
"Dạ". Tiểu nhị trả lời, một lát sau cầm một bình trà xanh đến rót trà cho chúng tôi.
Hi Âm một mình thưởng thức chén trà sứ trắng trên tay, chân mày cười như không cười nhìn tôi hỏi: "Vẻ mặt nàng sao vậy?"
Tôi nói: "Tên đồ ăn phức tạp và hoa mĩ như vậy, người lại đều hiểu được, quả thật Phật pháp vô biên, rất lợi hại!"
"Lợi hại bình thường, trước đây từng thưởng thức qua thôi". Hắn lơ đãng đáp.
Trong lòng tôi tự nhủ 'thì ra là thế', bèn hỏi vấn đề chính: " Thánh tăng, lần này chúng ta đi đến nhà nào chữa bệnh vậy?"
Ngoài dự đoán, lời nói vừa ngừng lại thì tiếng nhốn nháo của mấy người khí thế ngất trời cách vài bàn bay vào tai.
"Ái chà chà, đó là Tang tiểu thư gia! Tuổi còn trẻ nhưng mắc phải chứng bệnh kỳ quái này, thật sự là đáng thương tiếc! Tang lão gia tất nhiên đã mời tất cả danh y trên dưới trong nước, ngay cả Viện trưởng Thái y viện cao quý cũng đã đến chẩn mạch cho Tang tiểu thư, không ai có thể kết luận rốt cuộc nàng bị bệnh gì, càng không thể chữa được..."
Tên còn lại nói: "Dì Hai nhà ta là cô họ của chú ba của con dâu một người làm ở Tang phủ, ta nghe hắn nói Tang tiểu thư kia mỗi sáng sớm tỉnh dậy đã quên mất ngày trước xảy ra chuyện gì, trí nhớ nàng ta dừng lại ở lễ hội ngày mười lăm tháng ba, các ngươi thấy kì cục không?"
"Trên đời này còn có những chuyện kì quặc như vậy sao? Cứ tưởng là chuyện đồn đãi thôi chứ! Ôi, lông tơ trên tay ta đều dựng lên rồi đây này...Ta thấy có khi nào nàng ta bị trúng tà không?"
"Làm sao trúng tà được! Ta nói cho các ngươi biết, ở trong đó có bí mật giấu người!". Người đó cố làm ra vẻ huyền bí, hạ thấp tiếng nói, khó khăn lắm tôi mới nghe được.
Tôi liếc mắt nhìn trộm Hi Âm, vẻ mặt hắn vẫn hững hờ, chén trà sứ trắng ở đầu ngón tay linh hoạt chuyển động, trên mặt có vài ý cười, không biết hắn nghĩ gì trong đó.
"Thực ra tất cả chuyện này bắt nguồn từ một giấc mơ của Tang tiểu thư". Người kia nói mới một nửa thì dừng lại, người bên cạnh vội vàng thúc giục hỏi: "Mơ chuyện gì? Ngươi nói ra mau đi!"
Người đó nhẹ nhàng cười, cây quạt trong tay phất ra tiếng 'ba' xòe rộng, nói từng chữ một: "Du viên xuân mộng".
***
Phía đông Cẩm Thành, tại Tang phủ, trúc tím vây quanh bốn tảng đá lớn ở bốn phía, tĩnh mịch lạnh lẽo, vắng vẻ không người. Một tấm biển uốn lượn kéo dài trên tảng đá nối thẳng đến cửa lớn của Tang phủ.
Trúc tím tươi tốt, che nắng tỏa râm, có gió lướt qua lòa xòa rung động.
Nhớ lại vừa rồi ở quán rượu nghe được chuyện đồn đãi, tôi tự mình giải thích: "Ta có nghe qua chuyện dạo chơi trong mơ. Đúng hơn là trước đó có tiểu thư khuê các Đỗ Lệ Nương, nàng ta lạc vào trong mơ cùng với một công tử tay cầm quạt trong hoa viên nhà mình, cùng mây mưa trong đó, lúc tỉnh lại ngày nhớ đêm mong người tình trong mộng, làm cho người tiều tụy hơn xưa. Ta cảm thấy Tang tiểu thư cũng giống như Đỗ Lệ Nương kia thôi, không phải là bệnh gì kì quái, chỉ là mơ xuân* thôi".
*ý chỉ chuyện người lớn mà ai cũng biết là chuyện gì đó.
"Sao nàng biết rõ như vậy?"
"Tất nhiên rồi, vì ta cũng là phụ nữ. Hơn nữa...cô nương ấy mơ xuân là...". Tôi lắc đầu chép miệng nói: "Vì thiếu người trong mộng".
Hi Âm hơi hơi nheo mắt phượng, trêu chọc tôi: "Nói như vậy là nàng cũng đã từng mơ rồi?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Người biết ta không có mà".
"Nàng có". Hắn gật đầu, ăn không nói có: "Ta biết mà".
Nghe hắn nói vậy tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy cổ họng hoảng hốt nghẹn lại. Trong giây lát tôi chỉ ngón tay lên trời nói: "Nhìn kìa, mĩ nam!"
Hi Âm sờ đầu tôi kéo gần lại, cặp mắt hắn ánh lên màu đen lấp lánh, hắn nói: "Nhìn mĩ nam làm gì, mĩ nam ở đây này".
***
Người làm của Tang phủ đã đợi từ sớm, quản gia dẫn chúng tối vào cửa lớn, cung kính nói: "Tiểu nhân đã chuẩn bị phòng nghỉ sạch sẽ, cả hai vị đã bôn ba trên đường, nếu không ngại thì ở tại đây nghỉ tạm".
Ngoài cửa Tang phủ sơn tưởng màu đỏ, nhìn thật khí thế, chính thức bước vào trong lại thấy đồ vật bài trí đơn giản nhưng tinh tế, thanh tao nhã nhặn, trong mắt sắc xuân khôn cùng.
Một nữ tử trắng trẻo nhanh nhẹn, mắt mũi như nước, giống hệt trong tranh, mày liễu mỏng manh như có vài phần u sầu. Quần áo màu cánh sen, quần lụa mỏng tôn lên vẻ thướt tha xinh đẹp nho nhã, nhưng nét đẹp không giống người thường.
Phía sau nàng có vài gốc lê bao quanh tươi tốt, thanh lệ như tuyết. Gió nhẹ lướt qua, hoa lê thản nhiên rơi xuống, trên tóc nàng, đầu vai nàng, lưu luyến không bay đi.
"Người kia là Tang tiểu thư đúng không?". Tôi hỏi quản gia.
Quản gia thở dài nói: "Đúng vậy, đó là tiểu thư Mộc Vân, mỗi ngày tiểu thư tỉnh lại lại quên sạch những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cứ si mê đứng dưới tán cây".
Mãi đến khi tôi và Hi Âm rửa mặt sửa soạn xong, từ trong phòng đi ta thì thấy Tang Mộc Vân vẫn đang đứng tại chỗ, giống như chưa từng cử động.
Tôi dừng chân nhìn về phía Tang Mộc Vân, túm lấy tay áo Hi Âm hỏi: "Tại sao ta lại không thấy nàng giống người mắc bệnh vậy? Thánh tăng, người nghĩ sao?"
Hi Âm thẳng thắn nói: "Ta không biết".
Tôi nghẹn giọng, mí mắt giật mạnh một cái nói: "Thôi quên đi, đoán mà cũng không được không bằng lại hỏi chuyện cũ một chút". Nói xong liền bước đến chỗ Tang Mộc Vân. Ngoài dự đoán, Hi Âm bắt lấy tay của tôi, đầu ngón tay suỵt trên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, lặp đi lặp lại ba lần như vậy.
Tôi kinh ngạc, quay lại chỗ ấy nhìn, thấy dưới tán cây bỗng nhiên có một người nữa, người đó không phải ai xa la chính là 'phượng ẩn long tàng' ta đã gặp ở quán rượu khi ấy.
"Mộc Vân". Hắn mỉm cười dịu dàng gọi nàng, trong tay cầm giỏ thức ăn giơ lên, "Ta mua bánh trôi tứ hỉ nàng thích nhất, ăn mau cho nóng, để nguội không ngon".
"Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?". Nàng ta giật mình như con nai nhỏ, rụt rè lui về phía sau vài bước.
Trong mắt 'phượng ẩn long tàng' có vài phần buồn bã, một đóa hoa lê vừa rơi trước mắt hắn, giấu vẻ đau lòng trong đôi mắt ấy đi. Hắn cầm hộp đồ ăn bỏ trên chiếc bàn đá, tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, chắp tay thở dài nói: "Tiểu sinh là Lâm Tranh, ngưỡng mộ Tang tiểu thư đã lâu, mong được kết bạn với tiểu thư".
Tang Mộc Vân nhìn hắn chằm chằm, bên trong đôi mắt đẹp có phần ngỡ ngàng, lại giống như thất thần: "Tại sao ngươi biết ta thích ăn bánh trôi tứ hỉ?"
"Ta...ta nghe quản gia nói". Hắn vén áo bào, ngồi ngay ngắn trước bàn đá, cầm gió đồ ăn mở ra, lấy một bát sứ hoa xanh ra nhã nhặn nói: "Tang tiểu thư có bằng lòng nếm thử không?"
Tang Mộc Vân trầm mặc rất lâu, trên môi cười khúc khích, chậm rãi đi đến ngồi xuống.
Tôi nhìn mà rơi nước mắt lã chã, cảm động nói: "Người nhìn kìa, Tang tiểu thư hoàn toàn không nhớ rõ 'phượng ẩn long tàng’, 'phượng ẩn long tàng' lại đối với nàng chân tình như vậy, đúng là một nam nhi si tình. Nếu có người đối xử với ta như thế, ta nguyện lấy thân báo đáp".
Môi Hi Âm hiện lên một tia như cười như không, nhìn lên trời nói: "Ừm, canh ba giờ mùi, ngày hai mươi ba tháng tư năm Nhâm Thìn".
Tôi: "?"
"Nếu có người đối xử với nàng như vậy, nàng sẽ dùng thân báo đáp". Hắn thản nhiên cười nói: "Ta sẽ nhớ kỹ lời này của nàng, phòng trường hợp mai mốt nàng đổi ý".
Không biết từ khi nào quản gia từ phía sau tiến đến, khóc ròng: "Tiểu thư trở nên như vậy, thực ra đáng thương nhất vẫn là Lâm công tử. Người và tiểu thư quen biết khoảng độ một tháng, lại có tình cảm sâu đậm, mỗi ngày đều mua bánh trôi tứ hỉ tiểu thư thích ăn đưa đến, tiểu thư không nhớ ra người, người liền không nề hà mà tự giới thiệu..."
Hình như có cái gì chợt lóe trong đầu, lướt qua không kịp giữ lại. Tôi nhíu nhíu mi: "Lâm Tranh và Tang tiểu thư quen biết chính xác là ngày nào?"
Quản gia suy nghĩ trong chớp mắt nói: "Trong lễ hội ngày mười lăm tháng ba".