“Khụ khụ, tiểu Tố, tớ cảm thấy nên giải thích một chuyện quan trọng với cậu!” Thật sự nhịn không được nữa, Phù Diệp thanh thanh cổ họng, có chút xấu hổ nói.
“Hả?” Rõ ràng người bị điểm danh chỉ có Vương Tố mà thôi, nhưng một số người nào đó từ lúc nãy đã bắt đầu quang minh chính đại nghe cũng tràn ngập hứng thú nhìn cậu.
“Thứ nhất, cậu phải hiểu, Phù Kình là ba tớ, có quan hệ huyết thống! Thứ hai…”
“Xí ~~ thế thì sao? Hai con trai cũng không thể sinh em bé, không thể tạo thành hậu quả gì đáng sợ! Còn nữa, hai người yêu nhau là phạm vi đạo đức thông thường, có gì đâu chứ? Có nói thế nào đi nữa cũng chỉ là chuyện giữa hai người mà thôi!”
Lời Phù Diệp còn chưa nói xong, đã bị tiếng khinh thường của Vương Tố ngắt ngang, lập tức khiến cậu không còn lời nào để nói.
“Này, cậu bị ngu rồi sao? Bọn họ là ba con đó, sao cậu có thể nghĩ đến chuyện đó chứ?”
Lúc này, Trần Vũ không thể giúp Phù Diệp nhất thế nhưng lại nhảy ra biện giải giúp cậu. Bắt đầu từ lúc nãy hắn đã cảm thấy kỳ quái, vì sao chủ đề của Vương Tố lại chuyển theo chiều hướng quái dị như vậy, nghe đoạn đối thoại của bọn họ, mơ hồ cảm thấy thứ gì đó trong lòng mình bị chạm tới, nên hắn muốn đoạn đối thoại này quay về quỹ đạo.
“Vũ Mao, cậu giống với tiểu Diệp, quá ngu ngốc hơn nữa thích tự lừa mình dối người, tự mình hiểu rõ đi! Thạch Đầu, tớ thật đồng tình với cậu!” Vương Tố bỏ lại một câu liền đi, lúc đi ngang qua Sử Thấu còn an ủi vỗ vai hắn.
Nghe thấy thế, Trần Vũ nhanh chóng quay đầu, vừa lúc trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sử Thấu, hắn giật giật miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người bỏ đi, Trần Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Sử Thấu, cảm thấy mình không thể tiếp tục trốn tránh thứ đang chôn sâu trong lòng nữa.
Lục Thư Thành nhìn cửa, rồi lại nhìn bọn Phù Diệp, quyết định để lại không gian cho bọn họ hiểu ra, một số việc, cần phải có dũng khí thật lớn mới hạ quyết tâm được.
Cứ như vậy, Phù Diệp bị kích thích, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời nói của Vương Tố, mơ mơ hồ hồ về nhà. Ngay cả khi Phù Thanh chào cậu cũng không phát hiện ra.
“Anh hai, anh ngược đãi tiểu Diệp hả?” Nhìn Phù Diệp như đã lạc vào cõi thần tiên mà đi về phòng, Phù Thanh lo lắng hỏi.
“Lần trước em chịu giáo huấn còn chưa đủ sao?” Phù Kình mắt lạnh nhìn người em trai chưa chịu đủ giáo huấn, hờ hững hỏi ngược lại.
“Em dù sao cũng xem như là quan tâm nó nha, có cần phải vậy không? Hảo tâm bất hảo báo!” Phù Thanh bất mãn nói thầm.
“Tự lo cho mình trước đi.” Phù Kình lạnh lùng nói. Tiểu Diệp có y quan tâm là được rồi, mặc dù chỉ đơn thuần chú quan tâm cháu cũng không được! Phù Kình đứng lên, đi đến trước cửa phòng Phù Diệp, nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng dò hỏi: “Tiểu Diệp, không sao chứ?”
Nếu là bình thường, Phù Diệp đã sớm khẩn trương mở cửa, bởi vì cậu biết nếu không mở cửa thì mình chắc chắn y sẽ phá cửa xông vào, nhưng bây giờ, lại chỉ rầu rĩ trả lời “không có gì”, rồi khóa trái cửa. Nét lo lắng không khỏi chiếm đầy gương mặt lạnh lùng của Phù Kình.
“Anh hai, yên tâm đi, chắc chắn chỉ là thời kỳ phản nghịch mà thôi! Qua một thời gian sẽ tốt lên.” Thật khó trông thấy sắc mặt anh hai mình thay đổi, nhưng nhìn vẻ sầu lo dần trở nên rõ ràng, chỉ có thể an ủi.
“Sau này em nhận mấy đứa nhỏ về nuôi, làm bạn với ông già đi.” Ngồi lại lên sô pha, Phù Kình nghiêm túc nói.
“A? Không phải có tiểu Diệp sao?” Phù Thanh kinh ngạc hỏi. Điều mà mình lo lắng chẳng lẽ thật sự xảy ra?
“Tiểu Diệp, anh sẽ không buông tay, ông già biết được chuyện của em mới dẫn tiểu Diệp về, nhưng bây giờ không người nối nghiệp, em cho rằng ông già sẽ bỏ qua sao?” Phù Kình như cười như không nhìn sắc mặt Phù Thanh đang biến đổi, nói.
“Vậy anh cho rằng ba sẽ bỏ qua cho việc anh kéo cháu ba xuống nước sao? Huống chi đây còn là danh dự của cả gia tộc!” Phù Thanh cũng không chút yếu thế, lập tức phản bác.
“Cho dù ông già có cắt đứt quan hệ ba con cũng không sao, dù gì anh cũng có năng lực bảo vệ tiểu Diệp.”
“Xí! Em cũng có —” Phù Thanh đỏ mặt hô to, nhưng nói đến một nửa đã dừng lại, không dám nói nữa.
“Ừm, em cũng có tấm lá chắn to lớn, anh biết em có hiếu, nhắc nhở em một chút thôi, làm hay không thì tùy.” Phù Kình tỏ vẻ không liên quan nhún vai, hờ hững nói.
“Hừ! Tên ích kỷ!” Ném lại một câu như vậy, Phù Thanh lửa giận phừng phừng đá cửa bỏ đi.
“Ích kỷ… sao? A… vì tiểu Diệp, cho dù có muốn anh chống lại cả thế giới cũng không là gì cả…” Phù Kình thấp giọng nói, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
Phía sau chỗ Phù Kình không để ý, cửa phòng Phù Diệp nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Khó trách tiểu Tố nói mình ngu ngốc, là bản thân không cảm nhận được tình cảm của Phù Kình, là bản thân luôn tự lừa mình dối người, Phù Kình cho dù có cắt đứt quan hệ với người nhà cũng kiên trì muốn ở bên mình, mình còn có thể xem nhẹ tình cảm này sao? Còn có thể tiếp tục tự lừa gạt mình sao?
Vừa rồi nghe được những lời của chú và ba, vốn định mở cửa ra ngăn cản, nhưng nghe được một chuỗi lời nói chạm đến nơi sâu nhất dưới đáy lòng, lại nhớ đến những lời hôm nay Vương Tố đã nói, đầu óc đột nhiên trở nên rõ ràng, đúng vậy, yêu nhau là chuyện giữa hai người, vì sao phải để ý nhiều như vậy? Vì sao phải để ý đến cái nhìn của người khác? Chỉ cần không trái với pháp luật, không xúc phạm người khác, vì sao không thể làm những chuyện mà mình muốn chứ?
Mỉm cười, tầm mắt rơi xuống đôi chân mang tật của mình, bản thân như vậy, xứng với Phù Kình sao? Y thật sự thích mình như vậy sao?