“Không ngờ chúng ta lại chia lìa nhanh như vậy…”
“Đúng thế! Cũng chỉ có tớ và Thạch Đầu chung trường, các cậu cách chúng tớ xa quá!”
“Không phải cậu chỉ cần Thạch Đầu là đủ rồi sao? Hi hi ~~”
“Hừ!”
Phù Diệp mỉm cười, nhìn các bạn bè đang cười đùa trước mắt, thời gian qua thật nhanh, tựa như mới hôm qua vẫn còn phiền não vì đề toán, hôm nay lại phải đối diện với nỗi buồn ly biệt khi tốt nghiệp.
Nhìn Lục Thư Thành đang cười ngượng ngùng, Vương Tố đang vui đùa, Trần Vũ không được tự nhiên, còn có Sử Thấu mỉm cười đầy cưng chiều… những người này đã làm bạn với mình trong ba năm trung học, có lẽ cũng là những người bạn quan trọng nhất của đời mình…
“Hửm? Tiểu Diệp đang cười trộm cái gì?” Lục Thư Thành chú ý thấy vẻ mặt Phù Diệp thì khó hiểu hỏi.
“Cậu xem đây là gì? Co ca?! Đến lúc này rồi, đương nhiên phải uống rượu!” Theo lời nói của Lục Thư Thành, tầm mắt Trần Vũ cũng rơi xuống trên người Phù Diệp, hắn vừa nói vừa đoạt lấy đồ uống trên tay Phù Diệp, nhanh chóng nhét rượu của mình vào tay cậu.
“Vũ Mao, coi chừng chú Phù mắng cậu nha ~~” Vương Tố cười gian.
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, tức giận cầm rượu lên, tức giận ngồi vào bên cạnh Sử Thấu. Mà da mặt Phù Diệp đã được luyện đến không hề có dao động do cảm xúc, cho dù đối mặt với sự trêu chọc của các bạn cũng vẫn mỉm cười như trước.
“Ai ~ tiểu Diệp, hy vọng năm sau gặp lại cậu sẽ không biến thành nham hiểm.” Vương Tố nhàn nhạt nói.
Không khí lập tức trầm xuống, suýt đã quên chuyện tiểu Tố phải ra nước ngoài du học, lúc gặp lại có lẽ mọi người đã thay đổi không ít…
“Sao vậy? Cũng không phải sinh ly tử biệt, có cần như vậy không? Mau vực dậy tinh thần nào, cùng điên loạn một lúc!” Trong im lặng, Trần Vũ bỗng nhiên hô lớn, khiến mấy vị khách xung quanh cho rằng họ xảy ra chuyện gì, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.
Có lẽ bị không khí lúc này cuốn hút, ngay cả Phù Diệp và Lục Thư Thành bình thường luôn ít uống rượu, cũng không ngăn nổi nhiệt tình của bọn Trần Vũ, liên tiếp uống mấy chén, sau đó, bắt đầu nói bậy.
“Uống! Uống tiếp!!” Phù Diệp giơ cao tay, lớn tiếng hô.
“Được được…” Sử Thấu vội vàng kéo lại Phù Diệp đang quá hưng phấn, thấp giọng trấn an, quay đầy trách tên đầu sỏ Trần Vũ, “Đã nói cậu vừa phải thôi, xem bây giờ!”
“Tớ đâu biết hai cậu ấy uống kém như vậy chứ? Thật không giống đàn ông!” Trần Vũ lẩm bẩm, sớm biết thế sẽ không “cố gắng” ép bọn họ uống nhiều như vậy!
“Được rồi! Bọn họ sắp nằm xuống đất luôn rồi, còn quậy nữa!” Vương Tố luôn tỉnh tảo nhanh chóng chạy tới đỡ, nói.
“Tiểu Diệp!”
“Tiểu Thư!”
Hai tiếng nói mang chút thở dốc đồng thời vang lên, bọn Trần Vũ quay đầu, Phù Kình à, bọn họ biết, nhưng còn một nam sinh trông như con gấu này là ai vậy? Khi nào thì tiểu Thành quen người này? Còn không chờ bọn họ phản ứng lại, Phù Diệp cùng Lục Thư Thành đã bị người ôm vào lòng.
“Hức ~ ủa… ba.. sao… ba… lại ở… đây… vậy…” Phù Diệp dựa vào Phù Kình mở to đôi mắt mơ hồ, say khướt, nói lắp.
“Tiểu Diệp… Chúng ta uống tiếp ~~” Lục Thư Thành bên kia cũng say khướt không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay như xiềng xích trên người mình.
Lập tức, hai ánh mắt như đao bắn lên người Trần Vũ, nếu có thể dùng ánh mắt để giết người, vậy thì Trần Vũ đã chết từ lâu rồi, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi trốn phía sau Sử Thấu, hôm nay thật xui xẻo, một lần lại chọc trúng hai vị suy thần!
“Vẫn nên nhanh chóng đưa họ trở về! Nếu không ngày mai sẽ đau đầu.” Vị nữ sinh duy nhất ở đây lên tiếng, vì thế hai người lập tức mang cục cưng của lòng mình đi, hôm khác tính sổ cũng không muộn.
Nhìn theo bóng người đi xa, Trần Vũ nhô đầu khỏi lưng Sử Thấu, cảm kích nhìn Vương Tố, lại bị sự cuồng nhiệt trong mắt nàng dọa sợ.
“Ha ha ~~ đêm nay thật hạnh phúc ~~ để tớ gặp được hai cặp đang yêu ~~” Vương Tố cười “khanh khách”, cả người tản ra hơi thở mang tên “hủ”.
“Con còn muốn uống
” Phù Kình mang Phù Diệp về nhà bất đắc dĩ nhìn người nào đó đang nằm trên đất nói bậy, có chút dở khóc dở cười, nếu ngày mai cho tiểu Diệp biết cậu đã thất thố cỡ nào, cậu chắc chắn sẽ tìm cái lỗ nhảy xuống rồi tự chôn mình.
“Được được… từ từ rồi uống…” Chăm sóc những kẻ say rượu là một chuyện cực khổ, nên giọng nói Phù Kình chỉ cho có lệ.
Y xoay người vào phòng tắm, lấy khăn mặt ra lau cho Phù Diệp, ai ngờ vừa đi ra đã thấy Phù Diệp đang cuộn người ngủ say trên sô pha, đành đi đến dịu dàng ôm cậu về phòng, cùng đắp chăn, cùng ngủ.
“A!! Phù… Kình… sao lại… ở trên giường con?!”
Buổi sáng tốt đẹp bị tiếng la lớn của Phù Diệp phá vỡ, tuy rằng đầu đau đến muốn nứt ra, nhưng đồng hồ sinh học chính xác vẫn khiến cậu tỉnh lại, vừa mở mắt đã bị khuôn mặt phóng đại của Phù Kình dọa sợ, lập tức xốc chăn lên, hô ~~ may mắn! Còn mặc quần áo!
“Ba không có tính thú với người say!” Phù Kình bị đánh thức ngồi dậy, bĩu môi cười nói.
“Ba… tối qua…” Phù Diệp nuốt lại câu hỏi, cậu rất muốn biết hôm qua mình có làm chuyện gì mất mặt không.
“À? Tối hôm qua con thật nhiệt tình! Sống chết ôm chặt nói thích ba, yêu ba, ba phải tốn thật nhiệt kiên nhẫn mới ép mình không ăn tươi con!” Nét cười trên mặt Phù Kình càng thêm sâu, trong mắt hiện lên tia gian xảo.
Phù Diệp cúi đầu, không nói gì. Đang lúc Phù Kình muốn nói rằng mình đùa thôi, thì lại nghe thấy: “Con thích ba.”
“A?” Phù Kình trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.
Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu, trong mắt một mảnh tỉnh táo, hít sâu một hơi, nói:
“Con nói thật, tối qua uống rượu con sợ ba nghĩ rằng con nói bậy, nhưng bây giờ con rất tỉnh táo, nên ba có thể tin con!”
Thật sự bị dọa rồi…
Nhưng Phù Kình là người thế nào? Y vui mừng còn không kịp, ôm chầm lấy Phù Diệp, nói nhỏ bên tai cậu: “Ba cũng vậy.”
Phù Diệp khẽ mỉm cười, vươn tay ôm lại hạnh phúc của mình.
Ánh mặt trời rơi xuống hai người đang ôm nhau, xung quanh đều là hương vị mang tên “hạnh phúc”…