Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 170: Chương 170: Bóng lưng kia, là ai?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chị Long bỗng nhiên như người bị tóm cổ họng, trong đầu nháy mắt tuôn ra vô số khả năng.

Nhất là khi máy móc đi vào nhà của Lan Hề, chị nhìn thấy dưới ánh đèn sáng rực, ông nội giản dị mang theo vẻ mặt hiền hòa trò chuyện với Lan Hề, trong lòng dấy lên ngọn lửa, giống như dung nham núi lửa sắp phun trào.

“Lan tổng... cô có ý gì?” Giọng nói của, hơi phát run.

Nghe thấy tiếng chị Long, Lan Hề và ông cụ Long cùng thay đổi ánh mắt, thậm chí Lan Hề còn thân mật đứng dậy, chào hỏi chị Long: “Cô tận chức tận trách với Đường Ninh, tôi muốn thiết đãi cô, cho nên bèn mời ông cô đến đây, cô sẽ không để tâm chứ?”

“Tiểu Mạn, Lan tổng đối xử với ông quá tốt rồi, đối xử với ông như người thân vậy, cháu phải cảm ơn người ta thật tốt vào.” Ông cụ Long vui vẻ ra mặt, mặc quần áo thoải mái dễ chịu vừa mua, vẫy tay dặn dò chị Long.

Chị Long phẫn nộ nhìn Lan Hề, hai tay nắm thành quả đấm, thậm chí chị muốn lớn tiếng chất vấn Lan Hề, cô có nhân tính hay không.

Ngay cả ông cụ bảy mươi tám mươi tuổi cũng không buông tha... Ngay cả ông cụ bảy mươi tám mươi tuổi cũng muốn lấy ra lợi dụng.

“La Hạo, anh đưa ông Long đi nghỉ ngơi đi, tôi và chị Long, còn có một số chuyện cần bàn.” Lan Hề lấy ánh mắt uy hiếp nhìn chị Long, trên nét mặt như cất giấu lưỡi đao lạnh lẽo.

Chị Long rất muốn lôi ông cụ đi, nhưng... chị cũng biết, nếu như hôm nay không thể như Lan Hề mong muốn, chị không thể đi ra khỏi cánh cửa này.

“Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi nghỉ trước đã, người già mà, không còn khỏe nữa... Ngồi xe liền mệt mỏi.”

Chị Long nhìn bóng ông cụ đi xa, lúc này mới chất vấn Lan Hề: “Cô có ý gì?”

“Tôi có ý gì, cô còn không nhìn ra sao?” Lan Hề rời trở lại ngồi xuống ghế sa lon: “Tôi muốn dùng cô, chỉ đơn giản như vậy, thế nhưng, phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến con chó trung thành như cô, vứt bỏ Đường Ninh đây? Tôi chỉ có thể nghĩ đến người thân của cô!”

“Long Mạn, cô ở trong cái giới này, không phải một hai ngày, chẳng lẽ còn không biết đến thủ đoạn như vậy? Chẳng phải đã tập mãi thành thói quen rồi sao?”

Chị Long cố nén nước mắt, cho dù bản tính thiện lương, cũng không chịu nổi Lan Hề nhục nhã và bức hiếp như thế: “Rốt cuộc cô muốn thế nào, nói đi, không cần quanh co nữa.”

Lan Hề xùy cười một tiếng, cầm ly rượu vang trên bàn, đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, hỏi chị Long: “Tôi muốn biết tất cả bí mật của Đường Ninh.”

“Ví dụ như?”

“Trong quảng cáo của LM, bóng lưng kia, là ai?”

Chị Long cúi đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó trả lời: “Người của Đường gia.”

Chị Long thuận miệng bịa chuyện: “Cô cũng biết, dù sao Đường Ninh cũng là tiểu thư Đường gia, một người mẫu như cô ấy có thể mời được ai tới giúp đỡ? Vậy chỉ có thể là người của Đường gia, nhưng, lại không thể để những người khác của Đường gia biết, cho nên đã chuẩn bị xong công việc giữ bí mật, cô suy nghĩ thử xem, nếu là nghệ sĩ khác, ước gì được lộ ra ánh sáng, làm sao có thể biến mất không nói tiếng nào?”

Lan Hề quay người nhìn chị Long, mắt lóe lên tia sáng lạnh, có điều, xem như chấp nhận đáp án này.

“Phía sau Đường Ninh rốt cuộc có bối cảnh gì? Có quan hệ mật thiết với người đàn ông nào?”

“Cô ấy ngoại trừ là thiên kim bị đá ra khỏi Đường gia, còn có thể có bối cảnh gì? Nếu như cô ấy có bối cảnh, sẽ bị các người áp bức như thế sao?” chị Long châm chọc trả lời Lan Hề: “Về phần người đàn ông, cô ấy và chủ biên Trendy Queen có chút thân cận, từng ăn cơm mấy lần, nhưng vẫn chưa tới loại quan hệ đó, có lẽ Đường Ninh thích Lâm Vĩ Sâm, nhưng... Lâm chủ biên không có ý với cô ấy.”

Nghe xong câu nói sau cùng, Lan Hề đi tới trước mặt chị Long, nắm cằm của chị: “Đường Ninh rõ ràng nói, cô ta có đàn ông, hơn nữa còn ở chung.”

“Trước giờ cô ấy chưa từng nói cô ấy ở chung với đàn ông mà... Cô ấy chỉ là thừa nhận lưu luyến tình cảm thôi mà?”

Lan Hề nhìn gần chị Long, cuối cùng, cảnh cáo nói: “Tốt nhất cô hãy cam đoan những lời cô nói hôm nay tất cả đều là nói thật, nếu không, ông nội cô... Tuổi tác đã lớn, sức khở không còn tốt đâu.”

“Tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, cô còn muốn thế nào? Nếu như cô không tin, có thể đi thăm dò...” chị Long có chút bất đắc dĩ trả lời: “Trước giờ Đường Ninh đều dựa vào chính mình, bất cứ lúc nào, cũng không nghĩ tới việc phải mượn ai thượng vị, càng không chưa từng nghĩ, muốn tạo thành uy hiếp với cô.”

“Thế nhưng sự tồn tại của cô ta, bản thân đã là một sự uy hiếp.” Lan Hề uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, cuối cùng, nói với chị Long: “Tôi không cần cô làm quá nhiều, lần này, ngăn cản Đường Ninh tham gia Phong Thái, chỉ cần thành công, tôi sẽ thả ông của cô ra.”

Chị Long im lặng hồi lâu, cuối cùng cười lạnh: “Cô tự tin tôi sẽ phản bội Đường Ninh như vậy?”

“Long Mạn, mặc dù tôi không hiểu rõ cô, nhưng, dầu gì cô cũng sẽ không vì một người ngoài, mà không để ý đến người ông có ơn nuôi nấng với cô chứ?”

“Muốn tôi làm thế nào?”

“Thật ra không cần cô làm cái gì, chỉ cần... đến lúc đó, cô ngăn cản Đường Ninh là được rồi, chỉ đơn giản như vậy.”

Lan Hề ném nhiệm vụ ra, nói chuyện rất đơn giản.

Thế nhưng đối với chị Long mà, nếu như chị thật sự đồng ý đề nghị của Lan Hề, vậy thì đồng nghĩa với mẫn diệt nhân tính, thật ra con người ở bất cứ hoàn cảnh gì, cũng có thể đưa ra lựa chọn chính xác.

Nếu như hoàn cảnh đè ép, vậy thì phải thay đổi, như vậy không phải ngay cả lò xo cũng không bằng sao?

“Tôi biết, cô và Đường Ninh tình như chị em, nhưng Long Mạn, tôi... Chuyện gì cũng có thể làm được.”

Chị Long cười khổ, nếu như bây giờ chị còn không biết mục đích của Lan Hề, như vậy chị không khỏi quá ngu ngốc rồi!

Chuyện! Gì! Cũng! Làm! Ra! Được!

“Tôi không sẽ trực tiếp phản bội Đường Ninh.”

“Tôi đã sớm biết... Như vậy đi, vào buổi tối, Đan Ny phải đến một buổi trình diễn, vừa khéo trợ lý của cô ấy xin phép nghỉ, cô đi làm trợ lý cho Đan Ny đi.”

Chị là trợ lý của Đường Ninh, nhưng Lan Hề đưa chị cho Lý Đan Ny dùng...

Còn có thể có mục đích gì? Lý Đan Ny có thể dễ dàng tha cho chị được sao?

Mà Đường Ninh, chỉ cần nghe nói chị bị bắt nạt, còn có thể lo lắng đến chương trình phỏng vấn được sao?

“Có thể, nhưng, tôi có một yêu cầu, tối hôm đó, tôi nhất định phải đưa ông nội của tôi đi.”

“Tôi đồng ý với cô.”

Lan Hề nói xong, liền xoay người qua, đồng thời mang theo trào phúng: “Tôi vẫn tin câu nói đó, trên đời này đâu thể có trung thành tuyệt đối? Có điều cũng vì mục đích của mình mà thôi...”

Buổi tối hôm đó, khi chị Long rời khỏi nhà Lan Hề, thất hồn lạc phách.

Nhưng, nghĩ đến Đường Ninh, trong lòng của chị vẫn còn có một ngọn đèn sáng, trước tờ mờ sáng đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng, từ từ nhắm hai mắt, vẫn có thể chịu đựng được.

Đêm khuya, Đường Ninh từ khách sạn về nhà, nghĩ đến ông chị Long đến, gọi điện thoại cho chị Long: “Chị đón được ông chưa? Vui không?”

“Ừm, rất vui.” Chị Long lau nước mắt trả lời Đường Ninh: “Đường Ninh, bên cạnh em có Tử Hạo, mấy ngày nay chị nghỉ...”

“Dông dài quá, có đủ tiền tiêu không?”

“Đủ rồi.” Chị Long suýt không nhịn được nghẹn ngào: “Còn hai ngày nữa sẽ đến chương trình, nhớ đến cẩn thận một chút, Lan Hề không dễ dàng đối phó như vậy đâu.”

Đường Ninh nghe thấy chị Long nhắc đến Lan Hề, rốt cục thu lại nụ cười, bởi vì cô vốn cho rằng, chị Long được gặp ông phải vui mới đúng, nhưng giọng mũi nặng nề kia, tuyệt đối là kết quả của sự kìm nén, không phải vui đến phát khóc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.