Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 169: Chương 169: Bức hiếp




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đây là lần đầu tiên, có nghệ sĩ công ty dám cúp điện thoại của Lan Hề!

Một người mẫu hạng A tên Đường Ninh.

Lan Hề nhịn xuống cơn tức giận, cố nén bực bội trong lòng, gọi điện thoại cho An Tử Hạo, mà An Tử Hạo thì mở lịch trình của Đường Ninh ra, trả lời Lan Hề: “Bởi vì lúc trước cô để những công việc kia cho Hoa Vân và Lý Đan Ny tiếp nhận, cho nên Đường Ninh nhận hoạt động khác, lịch trình cũng đã xếp đầy, thật ngại quá, Lan tổng, đó không phải vấn đề của chúng ta.”

Đây dĩ nhiên không phải là vấn đề của Đường Ninh và An Tử Hạo.

Tất cả chỉ là Lan Hề gieo gió gặt bão.

Cô ta không ngờ Đường Ninh lại bởi vì một đoạn quảng cáo của LM mà nổi tiếng, cô ta càng không có ngờ tới, những đối tượng hợp tác kia, không phải Đường Ninh thì không được.

Tổn thất một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng, đương nhiên không tính là gì, nhưng...

Cô ta làm tổng giám đốc Chanh Điền, có quyền lợi tuyệt đối, lại bị một người mẫu đùa bỡn?

Lan Hề cúp điện thoại, nếu như Đường Ninh ở trước mặt cô ta, có lẽ cô ta sẽ nhào tới xé xác Đường Ninh.

Trầm tư một lát, Lan Hề gọi La Hạo vào văn phòng, dùng tay đỡ trán, có chút mỏi mệt nói: “Chị Long này, trong nhà còn có ai không?”

“Cha mẹ mất sớm, trong nhà còn có một người ông.”

“Vậy còn chờ gì nữa? Khoảng cách Đường Ninh tham gia Phong Thái chỉ còn hai ngày, lập tức phái người đi đón ông của chị ta tới đây, chú ý, đừng ầm ĩ...” Lan Hề buông cánh tay xuống, đi tới trước cửa sổ sát đất, từ trong văn phòng nhìn ra bên ngoài.

“Lan Hề...” Vẻ mặt La Hạo, có chút thâm trầm, bởi vì anh ta chưa từng thấy Lan Hề chán ghét một người đến vậy bao giờ, còn làm cả những việc như thế này.

“Tôi muốn Đường Ninh từng bước từng bước đi vào bẫy rập của tôi, tôi muốn để cô ta biết, tôi mới là chúa tể của cô ta!”

Sự việc đi đến bước này, đã sớm không còn đơn giản là công ty nội đấu nữa. Theo quan hệ giữa Lan Hề và Đường Ninh chuyển biến xấu, giữa hai người, nhất định sẽ có một trận ác chiến, bởi vì không ai chịu cúi đầu trước đối phương.

La Hạo nhìn vẻ mặt kiên định của Lan Hề, cuối cùng khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi... Chuyện này, tôi sẽ làm tốt thay cô.”

“Đối phó với người đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt.”

Thật ra Đường Ninh luôn rất bị động trong việc phản kháng Lan Hề, nếu không, cô chỉ có thể chờ đợi bị nhấn chìm. Bởi vì ở trong mắt Lan Hề, người mẫu trong tay cô ta, hoặc là giống Lý Đan Ny, có chút tự cao tự đại, dễ dàng khống chế, hoặc là tựa như Hoa Uyển, phân rõ đúng sai, nhưng lại không thể không nước chảy bèo trôi.

Đường Ninh không bằng lòng làm gì cả, cô chỉ muốn làm chính cô...

...

Sau khi quyết định thời gian tham gia phỏng vấn của Phong Thái xong, Đường Ninh dưới sự sắp xếp của An Tử Hạo, đi phỏng vấn ở mấy văn phòng tạp chí tuyến một, đợi đến chập tối, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Mặc Đình: “Buổi tối đến khách sạn Vương Miện ăn cơm, anh đã đặt bữa tối ánh nến.”

Đường Ninh nhìn ngày trên điện thoại di động, sau đó cười một tiếng: “Làm gì vậy? Hôm nay đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn...”

“Dẫn em đi xem phong cảnh đẹp nhất của thủ đô.”

Đường Ninh cất điện thoại di động, sau đó quay đầu nhìn chị Long và An Tử Hạo, vốn muốn định bảo An Tử Hạo đưa cô đến dưới tòa nhà Hải Thụy, nhưng, chị Long chợt nói với hai người: “Ông của chị đến thủ đô thăm chị... Chị phải mau về nhà.”

“Hay là, bọn em cùng đi thăm ông chị?”

“Không cần, Đường Ninh , dựa theo nhân khí của em bây giờ, đi ra ngoài khẳng định sẽ gặp một đống fan hâm mộ, em hãy buông tha cho ông của chị đi.” Chị Long chắp tay trước ngực, làm tư thế triều bái khoa trương.

Đường Ninh khẽ cười một tiếng, dặn dò chị Long: “Vậy chị cứ dẫn ông đi chơi thoải mái nhé, cho chị hai ngày nghỉ.”

“Được.” Chị Long gật đầu, nhếch miệng cười thật ngọt ngào.

Sau đó, Đường Ninh để An Tử Hạo thả chị Long xuống, rồi hẵng đưa cô đến Hải Thụy, chờ Mặc Đình xuất hiện, An Tử Hạo mới công thành lui thân, giao công việc hộ hoa cho Mặc Đình.

Bởi vì gần đây anh ta đang điều tra chân tướng Vân Hinh qua đời.

Một lần nữa ngồi trên xe của Mặc Đình, vợ chồng hai người nhìn nhau cười có điều, khi đến khách sạn, Đường Ninh và Mặc Đình từ con đường đặc biệt xuống xe, vốn định giao chìa khoá cho nhân viên phục vụ khách sạn, nhưng... Đường Ninh chú ý tư thái của nhân viên phục vụ này, khi nhận chìa khoá từ trong tay Mặc Đình, một mực cúi đầu.

Giờ phút này, Đường Ninh nói không nên là tư vị gì, dường như mọi yêu hận quá khứ, toàn bộ đều biến mất, chỉ vì người ôm cô, vô cùng ấm áp.

“Nhìn cái gì vậy?” Mặc Đình hỏi cô.

“Người ban nãy, là Hàn Vũ Phàm.” Đường Ninh bình tĩnh trả lời, thấy Mặc Đình nhíu mày, cô vội vàng giải thích: “Ai, đừng hiểu lầm, chỉ là em kinh ngạc, chẳng phải anh ta còn có một người mẹ gả cho đạo diễn sao? Theo lý thuyết, cho dù bị Thiên Nghệ đá đi, cũng không đến mức đi đến bước này.”

Mặc Đình có chút không vui, kéo Đường Ninh đi, dùng áo khoác bao lấy cô, mãi cho đến khi đi vào thang máy.

Đường Ninh cười khẽ một tiếng, rất hiếm khi nhìn thấy Mặc Đình ăn dấm, cho nên lặng lẽ đưa tay, nắm chặt bàn tay của Mặc Đình lắc lắc: “Đã qua rồi mà...”

Mặc Đình thừa cơ nắm cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình: “Vậy thì hãy chủ động chút, anh là tương lai của em...”

Đường Ninh nhân cơ hội hôn đôi môi mỏng của anh, sau đó đỏ mặt chôn mặt ở cổ anh: “Có thể?”

Mặc Đình hài lòng, ôm sát người, sau đó dẫn cô cùng đi vào tầng cao nhất của khách sạn, tầng một trăm hai mươi.

“Đây là nơi cao nhất ở thủ đô, có thể thu cả thành phố vào đáy mắt.”

Đường Ninh đứng trước cửa sổ sát đất lớn như vậy, nhìn xuống dưới, không khỏi bị ánh đèn thành phố lấp lánh làm cho rung động. Sau đó, có người từ phía sau lưng ôm lấy cô, đem môi dán ở trên cổ cô: “Sợ không?”

“Có anh ở đây, không sợ.” Đường Ninh lắc đầu.

Có cảm giác thỏa mãn vì được cần và được dựa dẫm, Mặc Đình quay cằm của Đường Ninh lại, dịu dàng hôn lên: “Thật ra nơi này... Càng thích hợp để hôn hơn...”

“Vì sao?”

“Bởi vì quá cao, thiếu không khí!”

...

Cùng lúc đó, chị Long lòng như lửa đốt chạy về nhà, nhưng, nhưng không hề nhìn thấy ông nội như mong ước, mà ở trước cửa nhà trọ, nhìn thấy La Hạo đang chờ chị.

Vẻ mặt chị Long đầy nghi ngờ, đang định gọi điện thoại cho ông, nhưng La Hạo lại giành lấy điện thoại từ trong tay chị, đồng thời cúp máy thay chị, nghiêng đầu nhắc nhở chị: “Lên xe, không muốn gặp ông cô nữa rồi?”

“Anh đã làm gì ông tôi?” Chị Long chỉ chốc lát bỗng nhiên liền ý thức được sự việc khác thường, cặp mắt đỏ lên, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

“Chúng tôi có thể làm gì ông ấy được đây? Chẳng qua là mời ông cụ làm khách mà thôi...” Nói xong, La Hạo mở cửa xe ra, ra hiệu cho chị Long đừng chậm trễ thời gian.

Chị Long không biết mục đích của La Hạo, càng không biết tung tích của ông nội, cho nên cô chỉ có thể cắn môi dưới, ngồi lên xe con màu đen của La Hạo.

Rất nhanh, hai người dừng xe trước cửa nhà trọ Lan Hề, chị Long bỗng có dự cảm nào đó, bỗng nhiên kéo La Hạo đang định xuống xe hỏi: “Ông nội của tôi, là Lan tổng mời tới? Nghĩ bức hiếp tôi làm cái gì?”

Dù sao cũng đã ở trong cái giới này khá lâu, chị Long sự nhạy cảm trời sinh.

“Cô muốn biết? Vậy thì đi vào đi...” La Hạo tránh thoát khỏi sự lôi kéo của chị, trả lời một câu, đẩy cửa xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.