Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 148: Chương 148: Cho rằng anh sẽ bỏ qua?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bắt đầu từ giây phút Mặc Đình xuất hiện, nhiếp ảnh gia từ hưng phấn ban đầu, thế nhưng thời gian dần trôi qua, anh ta liền cảm thấy sự khủng hoảng lan ra trong đáy lòng...

Nhìn từ tình cảnh trước mắt, hình như quan hệ giữa Mặc Đình và Đường Ninh không bình thường!

Nếu là như vậy...

Như vậy thì dựa vào hành vi vừa rồi của anh ta, đủ để Mặc Đình giết anh ta nghìn lần vạn lần.

“Tôi đỡ hơn nhiều rồi...” Đường Ninh cảm thấy ấm áp, lập tức vội nói với Mặc Đình: “Cảm ơn, Mặc tổng.”

Mặc Đình thấy vẻ mặt Đường Ninh đã có phần tốt hơn, lúc này mới cách xa cô một bước, sau đó nói: “Đi ngang qua đây, nhìn thấy cô đang chụp tạp chí, thời tiết lạnh như vậy, sao lại đi chân trần đứng trên mặt hồ?”

Đường Ninh hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, Mặc Đình đang định tính nợ, cho nên nở nụ cười: “Đây là điều mà người mẫu nhất định phải chịu được...”

“Thật sao?” Mặc Đình mang theo thâm ý hỏi Đường Ninh, sau đó, quay người đối mặt với nhiếp ảnh gia kia, lạnh giọng hỏi: “Đang chụp cảnh gì vậy? Dù sao hôm nay tôi cũng nhàn rỗi, đã gặp được Đường Ninh rồi, vừa khéo tôi cũng có thể giám sát.”

Sắc mặt nhiếp ảnh gia lập tức đen sì, bởi vì anh ta thật sự không nghĩ tới, quan hệ giữa Đường Ninh và Mặc Đình, lại tốt như thế.

“Sao lại cúi đầu? Ban nãy lúc anh nói chuyện với Đường Ninh, đâu có phản ứng như vậy.” Mặc Đình trầm giọng hỏi nhiếp ảnh gia: “Sao? Rất kinh ngạc à? Không biết tôi và Đường Ninh có quan hệ cá nhân?”

“Tôi... Hoàn toàn không biết, không biết.” Nhiếp ảnh gia cảm thấy đầu lưỡi của mình, sắp bị đông lại, không sao nói được hết câu.

“Đó là lý do anh có thể bắt nạt Đường Ninh?” giọng nói của Mặc Đình, bỗng nhiên cất cao, lạnh lẽo mà uy nghiêm: “Vừa rồi đang chụp cái gì? Tôi thấy trên người Đường Ninh chỉ có một chiếc váy mùa hè, hơn nữa, còn đi chân trần trên mặt băng?”

“Mặc tổng... Tôi không cố ý, tôi không biết...” Nhiếp ảnh gia vội vàng giải thích, so với người đàn ông phách lối trước đó, hoàn toàn tưởng như hai người.

“Vậy thì tiếp tục chụp đi!” Mặc Đình bỗng nhiên nói, sau đó quay đầu nhìn chị Long một cái, chị Long lập tức hiểu ý, cầm hai cái ghế tới, đặt ở sau lưng Mặc Đình và Đường Ninh, để cho hai người có thể ngồi xuống: “Đã lâu tôi chưa xem chụp ảnh ngoại cảnh, tiếp tục chụp đi.”

Nhiếp ảnh gia nhìn Đường Ninh, đang định nói cho Mặc Đình, Đường Ninh vừa định rút lui, ban nãy người hai bên bởi vì điều này đánh nhau túi bụi, nhưng vào lúc này, Mặc Đình lại cho thêm một câu: “Hơn nữa, tôi thích nhìn nhiếp ảnh gia làm mẫu nhất.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người xung quanh đều trở nên vô cùng khó coi, bởi vì bọn họ biết, báo ứng của nhiếp ảnh gia đến rồi!

Nghe thấy câu này, sắc mặt nhiếp ảnh gia, trở nên trắng bệch...

“Mặc tổng... Cái này...Quá lạnh...”

“Đường Ninh còn không ngại lạnh, anh là một người đàn ông, lại ngại lạnh?” lời nói của Mặc Đình cứng nhắc, giọng điệu lạnh lẽo, hoàn toàn không cho phép phản kháng.

Không chỉ như thế, trong giọng nói của anh, rõ ràng đang kiềm chế cơn giận.

Dù là ai cũng đã hiểu, hôm nay Mặc Đình muốn ra mặt cho Đường Ninh.

Trong lòng nhiếp ảnh gia đương nhiên biết rõ, hơn nữa đối phương còn là tổng giám đốc Hải Thụy a...

Nếu như anh ta phản kháng, như vậy rất có thể từ bắt đầu giờ phút này, anh ta sẽ phải đối mặt với thất nghiệp, cho nên, anh ta chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp.

Tất cả mọi người nhìn nhiếp ảnh gia cởi bỏ quần áo trên người, dưới thân chỉ còn lại một chiếc quần bốn góc, ngay cả tất cũng không dám đi, đi lên mặt hồ lạnh lẽo.

Thế nhưng một lát sau, nhiếp ảnh gia bị đông cứng muốn đi lên bờ, nhưng Mặc Đình lại hỏi: “Ảnh chụp đều còn chưa bắt đầu chụp đâu.”

Động tác của nhiếp ảnh gia đơ ngay tại chỗ, cho dù gan bàn chân đã lạnh thấu xương, nhưng anh ta vẫn không có dũng khí lên bờ.

Mà đúng lúc này, Mặc Đình bỗng nhiên hỏi, dọa tất cả mọi người ở hiện trường: “Ai làm ướt quần áo của Đường Ninh?”

Người ở đây, tất cả đều run bắn, mấy stylist hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, rối rít chỉ ra một hung thủ.

Một người phụ nữ ăn mặc thời trang hơn ba mươi tuổi đứng ra... sợ hãi cúi đầu, nhưng, Mặc Đình không định buông tha cô ta, nói với người đang đứng ở đây: “Cầm cốc nước trên tay các người, đổ hết lên người cô ta, nếu không, tự gánh chịu hậu quả.”

Đều là những người cười cợt bắt nạt Đường Ninh, cho rằng anh sẽ bỏ qua?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Đường Ninh chịu khuất nhục, anh còn có thể tùy ý Đường Ninh, vừa khéo, lần này thấy tận mắt, phải xử lý cho sạch sẽ.

Bước chân một đám nhân viên do dự, nhưng sợ hãi Hải Thụy giận chó đánh mèo, cho nên, từng người một đi tới trước mặt stylist kia, đổ cốc nước nóng, lên người cô ta.

“Thật xin lỗi a, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ!”

“Thật xin lỗi...”

Người phụ nữ kia đỏ cả vành mắt, nhưng lại không dám khóc lớn.

Một mặt khác, nhiếp ảnh gia ở trên mặt băng hơi khó chịu, vốn định nhảy nhảy mấy cái, để cơ thể ấm lên một chút, nhưng... bỗng nghe thấy mấy tiếng răng rắc, mặt băng thế thật sự nứt ra, mà nhiếp ảnh gia kia ngã thẳng vào trong nước, chỉ một nháy mắt, suýt thì lạnh đến nỗi ngất đi.

Nhân viên vội vội vàng vàng vớt anh ta lên, dùng áo lông bao lấy anh ta, nhưng dù cho như thế, cả người anh ta vẫn lạnh đến phát tím.

Thấy nhiếp ảnh gia sống dở chết dở, lúc này Mặc Đình mới hài lòng, đứng dậy, nói với mọi người: “Tôi đã sớm nói, tôi không thể nhìn những người sử dụng thủ đoạn dơ bẩn, một nhiếp ảnh gia nho nhỏ mà đã muốn dấy lên sóng gió? Anh thật sự cảm thấy, anh có khả năng đó sao?”

“Về sau...”

“Tòa soạn nào dám dùng các người, tôi sẽ bắt tòa soạn đó phải đóng cửa.”

“Còn nữa, chuyện hôm nay, tôi chỉ vừa khéo gặp được, Đường Ninh là người bạn hợp tính của tôi, tôi không thích bị đồn đại linh tinh, tốt nhất các người, quản miệng của mình cho tốt...”

Nói xong, Mặc Đình dẫn Đường Ninh đứng dậy, nhìn nhân viên công tác xung quanh, đáy mắt hiện lên ý cảnh cáo rõ ràng, mãi đến khi đối phương chột dạ dời mắt đi, lúc này Mặc Đình mới mang theo Đường Ninh quay người rời đi.

An Tử Hạo đi theo sau lưng chị Long, theo sát Đường Ninh và Mặc Đình rời đi...

“Nhiếp ảnh gia, anh không sao chứ?” Nhân viên công tác thấy cả người nhiếp ảnh gia tím bầm, lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương.

Nhiếp ảnh gia nhìn bóng lưng mấy người bọn họ, nói không ra lời, chỉ hối hận đến xanh cả ruột, thật sự không ngờ, Mặc Đình lại giống như lời đồn.

Khi muốn “giết” ai, thì vô cùng dứt khoát, không lưu tình chút nào...

Lý Đan Ny, lần này cô đã hại chết tôi rồi!

Trước khi nhiếp ảnh gia hôn mê, trong đầu nghĩ đến câu nói này.

Đường Ninh có bối cảnh cứng như vậy, cô lại dám bảo tôi không màng sống chết đi ra tay?

...

Trên đường trở về, An Tử Hạo lái xe, mà Đường Ninh và Mặc Đình ngồi ở ghế phía sau.

An Tử Hạo thông qua kính chiếu hậu nhìn Mặc Đình, nghĩ thầm ban nãy người đàn ông này, đúng là tổng giám đốc Hải Thụy sát phạt quả quyết, không sai, chỉ là anh ta không ngờ, bí mật, Mặc Đình và Đường Ninh ở chung, lại là tình cảnh như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.