Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 147: Chương 147: Từ trước tới giờ tôi không bao giờ cầu xin ai




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Gió bấc gào thét, thổi mạnh đến nỗi rừng cây xào xạc, lại như mang theo băng giá, đập vào mặt mỗi người, lạnh đến thấu xương...

Nhiếp ảnh gia cầm cốc nước, mà trợ lý của anh ta và nhân viên công tác khác thì ôm gối sưởi tay, mỗi người đều mang vẻ mặt xem kịch vui nhìn Đường Ninh, bởi vì tiết mục nhiếp ảnh gia chỉnh người mẫu, đều vô cùng kích thích...

Trước khi Đường Ninh chụp hình, cúi đầu dặn dò gì đó bên tai An Tử Hạo, sau đó, cô được chị Long dẫn vào vị trí, chị Long cúi đầu nhìn xuống dưới chân, vẻ mặt dần biến sắc: “Mặt băng của hồ này, không cứng chút nào, hoạt động ở bên trên lâu sẽ vỡ ra!”

Nhiếp ảnh gia nghe chị Long kêu vậy, giận dữ hét: “Tôi đã nói rồi, các người muốn chụp thì chụp, không đập thì biến đi.”

“Anh...” chị Long chỉ vào nhiếp ảnh gia, lửa giận lồng ngực đã sắp muốn phun ra ngoài.

“Được rồi.” sắc mặt Đường Ninh vẫn như thường, bảo chị Long không cần tức giận, có điều không ai nhìn thấy trong hai con ngươi tĩnh mịch của cô, hiện lên tia sáng thâm thúy.

“Thế nhưng em rất nguy hiểm...”

“Em biết chừng mực...”

Nhiếp ảnh gia thấy Đường Ninh thỏa hiệp, nhếch miệng lên cười trào phúng, coi như cô ta thức thời, còn biết không đắc tội nổi với nhiếp ảnh gia, suốt ngày cho rằng mình là siêu mẫu, sĩ diện khắp nơi, anh ta muốn để Đường Ninh biết, thật ra cô chẳng là cái thá gì!

“Nào, Đường Ninh chuẩn bị, chúng ta chụp cảnh từ xa trước!”

An Tử Hạo trong tay cầm di động, nhìn nhiếp ảnh gia kia, bắt Đường Ninh đi chân trần đứng trên mặt hồ, mà chính anh ta thì đứng ở trên bờ chụp hình, có nhiếp ảnh gia nào làm việc như vậy không?

An Tử Hạo nhìn thấy Đường Ninh đã run lẩy bẩy, còn ngoan cố mỉm cười, bước chân bất tri bất giác đi lên phía trước, nói với nhiếp ảnh gia: “Chúng tôi không chụp...”

“Người đại diện An, anh biết anh đang nói cái gì không?” Nhiếp ảnh gia lập tức nghiêng đầu nói với An Tử Hạo: “Anh phải hiểu rõ, nếu như lúc này Đường Ninh rời đi, hình tượng chuyên nghiệp của cô ta có còn nữa hay không? Chẳng phải chỉ là đứng trên băng thôi sao? Tôi đâu có bắt cô ta nhảy lên!”

“Anh còn muốn bắt cô ấy nhảy lên?” Chị Long quát to, trong giọng nói cho thấy sự không thể tưởng tượng nổi.

“Làm sao? Trong chụp hình, nhảy lên chẳng phải là động tác rất bình thường sao?” Nhiếp ảnh gia đặt máy ảnh xuống, cười càn rỡ.

“Băng sắp nứt ra rồi!”

“Chẳng phải còn chưa nứt sao?”

Nghe thấy câu này, Đường Ninh bỗng nhiên nhấc chân, nói với chị Long: “Chị Long, cầm quần áo và giày.”

Chị Long phản ứng lại, lập tức vào phòng thay quần áo, muốn đi lấy quần áo cho Đường Ninh, nhưng không biết bị ai làm ướt, quần áo đã đông lạnh đến nỗi cứng như khối băng.

Đường Ninh không chờ được quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi mặt băng, hoàn toàn không để nhiếp ảnh gia vào mắt.

“Đường Ninh, cô có còn muốn làm người mẫu hay không? Có phải cô không cần lăn lộn trong nghề nữa hay không?” Nhiếp ảnh gia thấy Đường Ninh thật sự bãi công, bỗng nhiên luống cuống, anh ta vốn chỉ muốn chỉnh Đường Ninh, bởi vì anh ta biết, lần chụp cho Her Vision này, đối với Đường Ninh mà nói, vô cùng quan trọng.

Anh ta chắc chắn Đường Ninh nhất định sẽ nhẫn nhịn, nhưng, anh ta chẳng thể nghĩ tới, Đường Ninh sẽ nhẫn, nhưng sẽ không như bánh bao, cái gì cũng nhẫn.

Đường Ninh rời khỏi mặt hồ, đi tới trước mặt nhân viên công tác, cho dù trên người cô chỉ mặc một bộ váy mỏng, nhưng, cằm của cô vẫn nâng cao như cũ, đây là Đường Ninh không chịu thua.

“Là tôi không cần lăn lộn, hay là anh không cần lăn lộn?” Đường Ninh nhận lấy điện thoại di động từ trong tay An Tử Hạo, đưa đoạn video vừa quay được cho nhiếp ảnh gia nhìn.

“Kim chủ sau lưng anh là ai, tôi không biết, cũng không muốn biết, nhưng... Anh nói xem nếu tung đoạn video này ra, đội của các anh, có phải sẽ phải cuốn gói khởi giới nhiếp ảnh hay không?”

“Chúng tôi không đối xử với cô như vậy...” Nhiếp ảnh gia nổi giận nói.

“Gửi ra ngoài để cho tất cả mọi người phân xử là sẽ biết...”

“Đường Ninh, có phải cô bị lầm vị trí hay không? Là cô đang đi cầu chúng tôi, chứ không phải chúng tôi đi cầu cô.”

“Trước nay tôi không bao giờ cầu người khác, tôi chỉ cầu chính tôi.” Nói xong, ánh mắt Đường Ninh đặt ở trên người chị Long.

Nhưng, chị Long lại tức giận trả lời cô: “Quần áo đóng băng rồi, không có cách nào mặc được!”

An Tử Hạo cởi áo khoác, đang muốn khoác cho Đường Ninh, nhưng mà Đường Ninh lại quay đầu nhìn xem nhiếp ảnh gia, nhìn sắc mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ, đi chân trần đến gần anh ta: “Tôi và anh xưa nay không thù không oán, anh nhất định phải làm đến nước này?”

“Làm sao tôi biết chuyện gì xảy ra?”

“Anh không biết?” ánh mắt Đường Ninh mang theo rét lạnh cùng cực, khiến người xung quanh, lạnh hết cả sống lưng.

Có lẽ nhiếp ảnh gia bị bức ép đến mức nóng nảy, cho nên, thẳng tay đẩy Đường Ninh một cái, trong miệng cũng cực kỳ phách lối: “Đường Ninh là cái thá gì? Một ả người mẫu lỗi thời mà thôi... Cô cho rằng tôi nợ cô sao?”

“Tôi cho cô biết, Đường Ninh, với thái độ này của cô, tôi cược cả đời này cô đừng hòng trở thành siêu mẫu.”

Nghe thấy câu này, không chỉ Đường Ninh, mà là An Tử Hạo và chị Long, cũng hoàn toàn bị chọc giận, thế nhưng, chị Long tỷ vẫn không quên muốn tìm đồ giữa ấm cho Đường Ninh trước, nhưng khi An Tử Hạo chuẩn bị kéo Đường Ninh ra phía sau, mắng nhiếp ảnh gia kia, một chiếc áo khoác màu đen, bỗng nhiên khoác lên người Đường Ninh, ngay sau đó, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn người đàn ông xuất hiện ở trước mắt...

Là Mặc Đình!

Là tổng giám đốc giải trí Hải Thụy - Mặc Đình!

Xe của anh đang đỗ ở sau lưng mấy người, thế nhưng không ai nhìn thấy anh xuất hiện lúc nào!

Thật đúng là Mặc Đình!

Tất cả mọi người cho rằng mình hoa mắt, bao gồm cả An Tử Hạo.

Mà chị Long biết là cứu tinh ra sân, cho nên, ngay lập tức cởi giày của mình ra, để Đường Ninh chóng đi vào, mà chị thì tìm nơi ngồi xuống, chờ xem kịch vui.

Xung quanh vô cùng kinh ngạc, không hiểu, tại sao ở nơi như này, lại gặp được Mặc Đình.

“Mặc... Mặc... Mặc tổng?” Nhiếp ảnh gia có chút kích động muốn xác định thân phận của Mặc Đình, nhưng mà, Mặc Đình không hề để ý đến anh ta, không chỉ dùng áo khoác bao bọc lấy Đường Ninh, còn dùng khăn quàng cổ quấn gương mặt của cô cực kỳ chặt chẽ.

An Tử Hạo ở bên cạnh nhìn Mặc Đình, bỗng nhiên hiểu ra, bóng lưng này...

Bóng lưng quen thuộc này...

Bóng lưng đi theo anh ta cả một đường, người đàn ông của Đường Ninh, người mà Đường Ninh dù chết cũng muốn che giấu, lại là tổng giám đốc Hải Thụy Mặc Đình!

Kinh ngạc trong lòng An Tử Hạo không hề ít hơn nhân viên công tác của anh ta, bởi vì anh ta thật sự không ngờ, Đường Ninh lại có bối cảnh như vậy, ô dù như thế này, ai có thể đoán được chứ? Bị người mẫu suốt ngày bị bôi đen, lại đường đường là người phụ nữ của tổng giám đốc Hải Thụy.

Sau đó, An Tử Hạo liền bình tĩnh lại, bởi vì điều này phù hợp với tính cách của Đường Ninh.

Cô muốn được thứ gì, không thích dựa vào người khác, cô chỉ muốn bước trên chân của mình.

Vậy có lẽ nguyên nhân quan trọng nhất của việc tại sao cô lại muốn giấu diếm quan hệ với Mặc Đình.

Dù sao một khi quan hệ của hai người được công khai, như vậy danh tiếng của cô, sẽ không còn là người mẫu Đường Ninh, mà là bạn gái của Mặc Đình.

Thế nhưng, Mặc Đình... chỉ chơi đùa với cô thôi? Hay là nghiêm túc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.