Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong căn phòng mờ tối, hai người mặt đối mặt.
Chẳng qua, La Hạo luôn cảm thấy Dương Tịnh quá mức tự tin.
Nếu như nói những năm về đây, Dương Tịnh đều dựa vào mánh khóe trước sau giành giật tài nguyên, thì phong cách làm việc của La Hạo lại gần giống Đường Ninh, luôn tỉnh bơ, thích xem con mồi cuống cuồng.
Hơn nữa, gần đây Dương Tịnh đầu tiên là bị Đường Ninh nhiễu loạn, bây giờ lại bị An Tử Hạo bức bách, trong đầu đã sớm hỗn độn...
“Lan tổng không dễ đối phó như cô nghĩ.”
“Đạo đức giả, đồ hèn!” Dương Tịnh mắng thẳng vào mặt La Hạo: “Anh vĩnh viễn đều ở trung gian cầu thắng, cho dù hy sinh bất kỳ ai cũng không tiếc, anh không hợp tác thì thôi, ngày mai tự tôi đi tìm Lan Hề.”
Nói xong, Dương Tịnh định đứng dậy đi ra, nhưng lại bị La Hạo kéo lại: “Tôi chưa nói không giúp cô, ngày mai cùng đi gặp Lan tổng.”
Bởi vì La Hạo biết, mối uy hiếp của An Tử Hạo, còn vượt xa hơn Dương Tịnh, nếu trước mắt có cơ hội đánh ngã An Tử Hạo, dĩ nhiên anh ta không thể bỏ qua...
Trưa hôm sau, văn phòng làm việc của tổng giám độc công ty giải trí Chanh Điền, Lan Hề có chút kinh ngạc nhìn Dương Tịnh và La Hạo cùng nhau tiến vào, khẽ nhấc cằm lên hỏi: “Có chuyện gì? Nói nhanh đi, 2 giờ chiều nay còn phải tổ chức họp báo.”
“Lan tổng, tôi đến để xin thôi việc.” Dương Tịnh không hoảng hốt không vội vàng nộp đơn từ chức.
“Tôi cũng vậy.” La Hạo cũng lấy đơn ra, đặt lên bàn của Lan Hề.
Sắc mặt Lan Hề lập tức đổi màu, có chút nghi ngờ: “Hai người có ý gì?”
“Tử Hạo có thể trở về, chúng tôi rất vui, nhưng, dù sao giữa hai bọn tôi và Tử Hạo có hiểu lầm, cùng làm việc thế này, ba người cũng lúng túng, nếu cậu ấy đã trở lại, đương nhiên là chúng tôi rời đi, hy vọng Lan tổng có thể đồng ý!”
Ánh mắt Lan Hề có chút phức tạp, sau đó, lộ ra một tia cười nhạt: “Hai người đang uy hiếp tôi?”
“Lan tổng, hôm qua, tôi đã ký hợp đồng với HerVision, nhưng, Tử Hạo lại âm thầm cản trở, khiến đối phương hủy hợp đồng với tôi, thực sự tôi cũng không muốn làm khó cô, nhưng... Tôi cũng không muốn làm khó chính mình, cho nên, xin cô đồng ý.”
Lan Hề cầm lấy đơn từ chức, đã nhìn thấy được ý định của hai người này, muốn ép cô đuổi An Tử Hạo đi, cô đường đường là tổng giám đốc, lại bị hai đứa làm thuê uy hiếp?
“Hai người đi trước đi, chuyện này, tôi sẽ như các người mong muốn.”
Dương Tịnh và La Hạo trao đổi ánh mắt, tảng đá treo trong lòng, cũng dần lăn xuống.
Nếu Lan Hề không cho phép bọn họ từ chức, vậy đã nói rõ, trong lòng cô ta đang suy nghĩ. Mà câu tôi sẽ như các người mong muốn kai của Lan Hề, nói cách khác, sẽ biến buổi họp báo nhận chức hôm nay, thành buổi họp báo sa thải.
Nói gì đi nữa, trong tay bọn họ đang nắm phần lớn tài nguyên của Chanh Điền, mà An Tử Hạo lại không có gì cả, Dương Tịnh không tin, Lan Hề sẽ vì An Tử Hạo, cam nguyện để Chanh Điền hỗn loạn.
Lan Hề nhìn hai người rời đi, cố gắng lắm mới nhịn không ném hai lá đơn này vào thẳng mặt bọn họ, hai đứa không biết trời cao đất rộng, lại dám can đảm uy hiếp cô?
Muốn từ chức đến thế đúng không? Được! Nên tác thành!
...
2 giờ chiều, buổi họp báo vẫn tổ chức bình thường...
Hôm nay đối với Chanh Điền mà nói, là mộ ngày đáng để ăn mừng, bởi vì tổng thanh tra tiền nhiệm An Tử Hạo, đã trở lại với vòng tay Chanh Điền, cùng Chanh Điền xây dựng huy hoàng, mà cũng trong lúc đó, các loại tin tức liên quan đến An Tử Hạo, đồng loạt bị truyền thông đào ra, nhất là đoạn tình cảm của anh và Vân Hinh kia, lại bị truyền thông xáo xào lên lần nữa.
Giờ phút này, Đường Ninh đã trên đường đến Chanh Điền. Hôm nay cô mặc một bộ váy ren màu vàng, cổ đeo dây chuyền kim cương, mái tóc dài xõa ngang vai, trang điểm đậm mà không rực, hoàn toàn khác một trời một vực với phong cách mộc mạc thường ngày, khiến Mặc Đình ngồi bên cạnh, không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.
“Thế nào?” Đường Ninh nghiêng đầu hỏi Mặc Đình, lộ ra cần cổ trắng nõn: “Không nhận ra à?”
Thường ngày Đường Ninh không tranh không đoạt, điềm tĩnh yên bình, mà Đường Ninh bây giờ, lại thời thượng chói mắt, cả người tỏa ra khí chất nữ vương.
Điều này tượng trưng cho tâm tình Đường Ninh đã biến đổi, lúc báo thù hết sức khiêm tốn, mà bắt đầu từ hôm nay, cô muốn rực rỡ, hào quang bốn phía.
Mặc Đình ngồi thẳng người, vươn tay bắt lấy cằm Đường Ninh, nhìn đôi môi đầy đặn đỏ mọng của cô, không kềm hãm được liền hôn xuống, khiến môi mình cũng dính màu son đỏ tươi.
Đường Ninh hơi sửng sốt, rồi bật cười lau son hộ anh: “Mặc tổng, anh muốn làm gì?”
“Muốn ăn sạch em.” Mặc Đình nhìn Đường Ninh chăm chú, giọng nói trầm thấp lại nam tính.
“Thì ra anh thích dáng vẻ em khi đánh son à.”
“Rất đẹp.” Mặc Đình hào phóng thừa nhận: “Sau này, thường xuyên đánh son...”
“Được, anh đánh cho em...” Đường Ninh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại không ngờ rằng, chỉ một hành động nhỏ như vậy vậy lại có thể lấy lòng người đàn ông trước mắt: “Đường rồi, gần đến Chanh Điền rồi, cho em xuống ở đây.”
“Xảy ra chuyện gì thì cho gọi anh.”
“Anh không dặn, thì em cũng chỉ có thể tìm anh... Ai bảo anh là người thân duy nhất của em cơ chứ?”
Mặc Đình hài lòng mỉm cười, mắt cong lại thành hình trăng khuyết, trong nụ cười còn như mang theo ma lực hút hồn người khác.
Đường Ninh vẫy tay với Mặc Đình, đợi Mặc Đình đi hẳn rồi mới liên lạc với Lan Hề.
Bây giờ cáchthời gian buổi họp báo bắt đầu còn nửa tiếng, dưới sự sắp xếp của Lan Hề, Đường Ninh thuận lợi tiến vào phòng nghỉ ngơi bí mật của Chanh Điền, lẳng lặng chờ kịch hay bắt đầu.
Tất cả công việc cần chuẩn bị đã sắp xếp xong, mà An Tử Hạo cũng đã nghe Lan Hề kể chuyện Dương Tịnh và La Hạo uy hiếp cô, lần này, cơn giận của Lan Hề không phải nhẹ.
Dương Tịnh và La Hạo, dường như bây giờ đã bị lạc trong vực sâu của quyền lợi và dục vọng, không hấy được những thứ khác.
“Anh An, anh có thể trở về, thật quá tốt...” An Tử Hạo vừa vào, đã gặp một nhân viên kỳ cựu của Chanh Điền, mà hình như đối phương còn rất mong ngóng sự trợ lại của anh.
An Tử Hạo nhìn đối phương, bật cười, xem thường.
Nhưng ngay khi bọn họ đi vào thang máy, Dương Tịnh cũng dẫn Mộc Hại đi vào theo, mấy người mắt đối mắt, Dương tịnh thu lại sắc mặt u ám, xoay người ngoảnh lưng về phía An Tử Hạo.
“Anh An, lần này trở về, anh không đi nữa đúng không?”
An Tử Hạo nhìn bóng lưng của Dương Tịnh, nhìn người phụ nữ tâm địa độc ác này, ánh mắt chứa đầy u ám phức tạp, nhưng vẫn không quên đáp lại người kia: “Dĩ nhiên.”
Nghe thấy câu này, Dương Tịnh hừ nhẹ mũi, nhưng không để người khác nghe thấy,. Chỉ chờ nhân viên trong thang máy đi hết, mới quay lại mở miệng.
“Thật ra, tôi cảm thấy Lan tổng chưa chắc đã hết sức hài lòng với anh, dù sao lúc trước anh cũng từng bỏ lại Chanh Điền mà ra nước ngoài, anh cảm thấy thế nào?”
“Cô ấy có hài lòng hay không, không phải một mình cô nói là tính.” An Tử Hạo lạnh giọng đáp lại.
“Thế sao? Chút nữa...đừng ngại mất mặt đấy.” Lời này của Dương Tịnh có ý khác, ngay cả một câu nói thẳng cũng không thèm nói với An Tử Hạo.
Dĩ nhiên An Tử Hạo hiểu được ý của cô ta... Cũng thâm ý trả lời: “Điện thoại hủy hợp đồng, tôi đã đoán đúng, cô cảm thấy, tiếp theo tôi còn có thể đoán chính xác gì nữa?”
“Dương Tịnh, nhớ kĩ, Lan Hề gây dựng Chanh Điền được đến ngày hôm nay, không phải dựa vào cô!”