Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 138: Chương 138: Sỉ nhục




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đường Ninh rất rõ ràng tâm trạng của Dương Tịnh bây giờ, bởi vì vừa rồi, đầu óc cô ta mới trống rỗng, mà bây giờ, mới là lúc tâm trạng cô ta sụp đổ.

Thì ra, không phải Dương Tịnh không biết sợ...

An tử Hạo chắn trước mặt Đường Ninh, ngăn không cho Dương Tịnh đến gần, nhưng, đường Ninh lại gật đầu trấn an An Tử Hạo: “Cô muốn nói gì?”

“Cô đã nói gì vói Lan Hề? Hay là nói, cô đã làm gì với Lan Hề?”

Thì ra, Downg Tịnh đang đổ hết mọi chuyện hôm nay lên đầu cô.

“Dương Tịnh, cô cảm thấy tôi có thể làm Lan Hề dao động sao?” Đường Ninh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao cô không tự hỏi chính mình, làm những gì....động đến giới hạn cuối cùng của Lan Hề?”

“Hình như cô đã quên mất thân phận quản lí của chính mình rồi thì phải, hay là cô cảm thấy Lan Hề già rồi, dễ bắt nạt?”

“Lan Hề có thể đi tới hôm nay, không phải dựa vào một quản lí nhỏ như cô, năng lực của cô ấy, ánh mắt của cô ấy, quyết đoán của cô ấy, mới là thứ làm Chanh Điền có thể phát triển đến hôm nay, cô cản trở tôi cũng không sao, nhưng cô không nên đi khiêu chiến cô ấy... Nếu không, cục diện hôm nay, đã hoàn toàn khác! Cô phải biết, Lan Hề muốn giấm chết cô, dễ hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.”

Nghe xong, Dương Tịnh hốt hoảng lùi về sau mấy bước, sở dĩ vừa nãy đi được lên sân khấu, tất cả chỉ bằng dũng khí nhất thời, nhưng đến khi đại cuộc đã định, cô ta bỗng nhiên cũng cảm giác được khủng hoảng...

Đường Ninh thưởng thức biểu cảm trên mặt Dương Tịnh, ,vẻ mặt vẫn bình thường giống mọi ngày, dĩ nhiên, cô hoàn toàn khoongcaanf pahir để ý đến vẻ mặt như chó nhà có tang này của Dương Tịnh nữa, xoay người cùng An Tử Hạo rời khỏi Chanh Điền.

Bởi vì thứ chờ đợi Dương Tịnh phía trước, chỉ có thê thảm...

“Lan Hề vẫn không xử lý La Hạo!” An tử Hạo đi sau lưng Đường Ninh đích, thuận miệng nhắc: “Người này, thâm sâu hơn Dương Tịnh rất nhiều, khó đối phó hơn.”

“Nếu Lan Hề cũng đuổi La Hạo đi, thì sau này có ai kiềm chế anh nữa?” Đường Ninh nhẹ giọng hỏi ngược lại.

“Hình như cái gì em cũng không sợ?” An tử Hạo mở cửa xe cho Đường Ninh, có chút hiếu kỳ không biết dũng khí và ung dung của cô gái trước mắt, rốt cuộc là từ đâu mà có.

Đường Ninh ngồi lên xa bảo mẫu, ánh mắt rất trong, nhưng lại chất chứa đầy kiên định: “Em đang đi con đường mình cho là đúng, tại sao phải sợ?”

“Người đàn ông sau lừng em kia, hoặc là bé nhỏ đến mức phải cần em bảo vệ, hoặc là mạnh mẽ đến mức khiến em không sợ gì cả, anh ta là loại nào?”

Đường Ninh lắc đầu: “Đã nói rồi, không hỏi đến cuộc sống riêng của em.”

“Được, vậy chúng ta nói đến lần chụp tới của HerVision, ba ngày sau lên đường đến Moscow.” An Tử Hạo không có hỏi kỹ, bởi vì bây giờ chuyện duy nhất anh muốn làm, là phải giúp Đường Ninh đạt được ước mơ của mình, trở thành siêu mẫu hàng đầu, mà anh cũng coi như là không uổng phí làm người quản lí nhiều năm qua.

Đường Ninh gật đầu, cô cũng mệt rồi, có ba ngày nghỉ ngơi sao? Vừa hay, lại có thể ở bên Mặc Đình.

An Tử Hạo âm thầm quan sát Đường Ninh, phát hiện cô gái trước mắt cũng không phải hoàn toàn không có nụ cười, mà dường như, chỉ khi đang suy nghĩ đến người đàn ông kia, cô mới để lộ ra mặt mềm mại nhất của bản thân.

Cho nên, anh rất tò mò, rốt cuộc là loại đàn ông thế nào, mới có thể kiểm soát Đường Ninh?

Người đàn ông này, phải kín đáo tâm tư, mới theo kịp suy nghĩ của Đường Ninh? Có lẽ là giống với suy đoán của anh, trên thực tế người đàn ông kia cần sự bảo vệ của Đường Ninh, dĩ nhiên, anh chưa từng nghĩ tới, chuyến đến Moscow lần này, có lẽ, có cơ hội thấy được phong thái của người đàn ông đấy không?

Chốc lát sau, chị Long cũng xuất hiện, sau khi chui lên xe, hưng phấn hoa tay múa chân nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi...bắt hai người đợi lâu rồi, bởi vì vừa nãy tôi còn mải nghe bát quái!” Chị Long thần bí nói với Đường Ninh “Vừa nãy chị nghe nói, Dương Tịnh đi tìm Lan tổng... Nhìn dáng vẻ, hình như rất không cam tâm a...”

“Cô ta tự rước lấy!” An Tử Hạo lạnh giọng trả lời: “Nhưng, Lam Vũ vẫn còn trong tay Dương Tịnh, đối với quả bom hẹn giờ này, anh vẫn không có cách nào yên tâm được.”

“Dương Tịnh không ra tay, sao anh biết được, cô ta định dùng con cờ này như thế nào?” Đường Nịnh nhẹ giọng nói, dĩ nhiên, trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, trừ Mawcjk Đình ra, không ai có thể hiểu được.

“Em đang đợi cô ta ra tay?” An Tử Hạo hiểu ý Đường Ninh.

Đường Ninh cười không nói, chỉ là suy nghĩ rồi cũng thấy phải, cho dù là Mặc Vũ Nhu trước đây, hay là Lam Vũ Dương Tịnh bây giờ, muốn giơ đá lên ném, nhưng cuối cùng đều là tự đập vào chân mình, hơn nữa còn giúp Đường Ninh làm nên thành tựu và sự nghiệp hôm nay, tiện nhân là luôn có ý nghĩ muốn hại người, còn Đường Ninh thì lại luôn có dũng khí tiến về phía trước.

“Nhưng tôi đoán, cô ta sẽ không cơ hội gì, từ trước đến nay, Lan Hề chưa bảo giờ cho kẻ thù có cơ hội trở mình.”

An tử Hạo nói, có lẽ chính là khung cảnh này, Dương Tịnh và Lan Hề ở riêng trong phòng làm việc, hai người sắc mặt khác nhau. Lan Hề cúi đầu xử lý giấy tờ, mà Dương Tịnh...cứ muốn nói lại thôi.

“Lan tổng...”

“Không phải cô nên đi giao tiếp sao?” Lan hề dứt khát lạnh nhạt hỏi.

“Tôi... Thật ra tôi không hề muốn rời khỏi Chanh Điền, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên ngây thơ tới lợi dụng cô như vậy, tôi không muốn bỏ đi sự nghiệp của mình, tôi không muồn tất cả bị hủy như vậy.” Dương Tịnh tự bỏ xuống kiêu ngạoi, ở trước mặt Lan Hề, khóc lê hoa đái vũ, đây là lần đầu tiên cô ta phải nhận thua như vậy.

“Ngay trước mặt nhiều truyền thông, cô đã thừa nhận muốn rời khỏi Chanh Điền, bây giờ cô lại ở đây cầu xin tôi, đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao?”

“Lan tổng... Tôi không dám nữa, cô có thể cho tôi cơ hội sửa sai được không?”

Nghe thấy câu này, Lan Hề ngẩng đầu lên: “Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng cô thì sao? Tôi đường đường là tổng giám độc, lại bị một quản lí quèn như cô uy hiếp? Có là cái gì? Dương Tịnh, cô quá cao ngạo, cô lại dám đấu với tôi, đấu với Đường Ninh? Cô cho là mấy trò mèo của cô có thể cản lại được Đường Ninh sao? Một quản lí không biết mình là ai như cô, sau này sẽ không có bất kì công ty nào dám nhận cô về, tôi cho cô biết, Dương Tịnh, sau này, trong giới giải trí không còn việc của cô nữa.”

“Có Lan Hề tôi ở một ngày, thì cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội vươn mình!”

Toàn thân Dương Tịnh run lẩy bẩy, bởi vì đây là lần đầu tiên, Lan Hề chỉ thẳng mặt sỉ nhục cô ta như vậy.

Đây là sỉ nhục!

Một sự sỉ nhục rõ ràng!

Dương Tịnh không nhịn nổi nữa, dứt khoát đi ra ngoài, kiêu ngạo? Cô ta còn nữa không? Ngay cả một chút tự ái cuối cùng, đều đã bị Lan Hề giẫm nát.

Dương Tịnh đi một mạch xuống 3 tầng, cuối cùng, đụng phải La Hạo ở hành lang, tầm mắt hai người giao nhau, Dương Tịnh nhịn hồi lâu, mới đi ngang qua rồi nói khẽ với anh ta: “Thay tôi báo thù.”

Mặc dù Lan Hề để La Hạo lại, nhưng, La Hạo rất rõ ràng, anh ta... Cuối cùng cũng sẽ chỉ rơi vào kết quả này mà thôi, cho nên dĩ nhiên anh ta sẽ không để An Tử Hạo và Đường Ninh sống tốt.

“Tôi hứa với cô, thậm chí, không tiếc tất cả thủ đoạn...”

Dương Tịnh yên tâm, xoay người rời khỏi Chanh Điền, cuối cùng, trốn vào một con phố không biết tên, ôm mặt khóc òa lên, cô ta lại rơi vào kết quả thế này.

Không sao cả, cô ta còn có Lam Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.