Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi họp báo của Chanh Điền kết thúc xong, Đường Ninh phải đến dự một hội nghị ngắn ở HerVision do An tử Hạo sắp xếp, chạng vạng tối, An Tử Hạo lại đưa Đường Ninh về nhà.
“Mặc dù em có ba ngày nghỉ, nhưng... Muốn đi đâu, muốn làm chuyện gì đều phải nói trước với anh, ít nhất, để anh hiểu rõ.” An Tử Hạo nghiêng đầu dặn dò Đường Ninh: “Còn về động tĩnh bên ngoài, em luôn che giấu rất tốt, anh cũng không cần dặn thêm nữa.”
“Em biết chừng mực.” Đường Ninh gật đầu: “Còn nữa, anh gửi thông tin chuyến bay cho chị Long đi, đến lúc đó, em muốn tự mình đi.”
“Tại sao?” An Tử Hạo nghi ngờ nhìn Đường Ninh, sau đó hình như đã hiểu ra gì đó, vội vàng nói: “Em còn muốn dẫn người khác đi theo? Không được, đó là thời gian làm việc,xác suất bị chụp được rất lớn...”
Đường Ninh mở mắt nhìn An Tử Hạo, không lên tiếng.
“Hai người không tách nổi nhau đến thế sao?”
“ Ừ, không tách nổi.” Đường Ninh cười khẽ gật đầu.
“Rốt cuộc em vừa ý người đàn ông kia ở điểm gì? Nếu như anh ta quan tâm em thật, sẽ để em rơi vào nguy hiểm nhiều lần mà vẫn không ra tay sao?” An Tử Hạo không hiểu nổi kiên trì của Đường Ninh, với anh ta mà nói, đàn ông ăn bám đàn bà chính là không có ý nghĩa, nhất là ở trong cái giới giải trí này, muôn màu muôn vẻ, rối ren phức tạp, nếu hiểu Đường Ninh thật, thì không nên kéo chân cô mới đúng.
Đường Ninh vẫn cười, nhưng chị Long đằng sau lại âm thầm nhướng mắt, không nhịn được thầm nghĩ, đó là vì anh không biết chồng người ta là Mặc Đình, đại boss là người một quản lí nho nhỏ như anh có thể nhìn thấy sao?
Nói ra hù chết anh!
“Nói rõ rồi, không hỏi tới cuộc sống riêng.”
An Tử Hạo còn muốn nói nữa, nhưng nghe Đường Ninh nói vậy thì bất lực: “Anh còn có thể nói gì đây?”
“Em đang làm gì, trong lòng em rất rõ ràng, người em thích như thế nào, trong lòng em cũng hiểu rõ.” Nói xong, Đường Ninh xuống xe, bóng người nhanh chóng biến mất ở lối vào của Khải Đuyệt đế cảnh xa hoa.
Mặc dù Đường Ninh đã giải thích, nhưng, An Tử Hạo vẫn cảm thấy đàn ông ăn bám không phải thứ tốt gì.
Nhưng bây giờ Chanh Điền như một đống hỗn độn, anh còn phải bắt tay giúp Lan Hề dọn dẹp...
“Đường Ninh, em thật không định nói với An quản lí về mối quan hệ của em với đại boss à?” Chị Long đi theo sau lưng Đường Ninh, khóe môi nhếch lên nụ cười mong đợi: “Nhưng chị rất muốn nói với anh ta.”
Đường Ninh mở cửa vào nhà, lập tức ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa khắp nhà, khóe miệng chậm rãi giương lên: “Em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”
Chị Long ngửi thấy mùi thơm, nghĩ đến tài nấu nướng của đại boss, không ngừng nuốt nước miếng: “Chị cũng muốn ăn...”
“Vậy thì cùng ăn đi.” Đường Ninh không ngần ngại trả lời.
Mặc dù chị Long không muốn quấy rầy thế giới của hai người, nhưng cô ấy thật sự không chịu nổi cám dỗ của hương thơm này.
Ba người ngồi cùng bàn, nhưng đồ ăn của Đường Ninh lại hoàn toàn khác với đồ ăn của mọi người, chị Long sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra: “Hai người ăn cơm, còn phải chia làm hai phần?”
“Không thì sao?” Đường Ninh cười: “Em có thể ăn giống chị chắc? Vóc dáng còn muốn hay không đây?”
“Oa... Đại boss thật tốt...” Chị Long nịnh hót muốn ôm đùi Mặc Đình, nhưng Mặc Đình vẫn vô cùng nghiêm túc xử lí công việc.
Đường Ninh nhìn Mặc Đình, vươn tay lấy đi tài liệu trong tay anh theo thói quen, ý không cần nói cũng biết, ăn cơm như vậy sẽ hại dạ dày.
Mặc Đình nghiêng đầu nhìn Đường Ninh, vươn tay xoa đầu cô, rồi cũng chăm chú ăn cơm.
Chị Long thấy vậy thì yên lặng để chén đũa xuống, yên tĩnh đứng lên: “Chị đi...”
“Này....vẫn chưa ăn hết mà?”
“Đừng, chị không bao giờ đến nhà em ăn cơm nữa.” Chị Long khoát tay, xách túi rời khỏi Khải Duyệt đế cảnh. Cô ấy cảm thấy, cô ấy giống như người phàm xông vào lâu đài của quốc vương và vương hậu vậy, ngược cô ấy cả người khó chịu.
Cơm tối xong xuôi, Đường Ninh dựa vào người Mặc Đình xem tivi, bỏ xuống hào quang minh tinh, hai người chỉ còn là một đôi vợ chồng bình thường như bao người. Hai người xem một bộ phịm liên quan đến đề tài giáo dục và chăm sóc chó hoang, Đường Ninh cảm động đến nỗi khóc lớn trên vai Mặc Đình, còn Mặc Đình ngồi cạnh bất đắc dĩ đưa khăn giấy cho cô.
“Cảm động đến thế sao?”
Đường Ninh gật đầu, nhưng lại nhìn lén gò má hoàn mỹ của Mặc Đình, thật ra...cái cảm động không phải bộ phim này, mà là người cùng cô xem phim.
Kiểu đàn ông có sức hấp dẫn nhất trên đời này chính là, trong sự nghiệp có thể rung chuyển trời đất, còn khi về nhà lại là chỗ dựa vững chắc nhất cho vợ con.
Trên người dát vàng bạc châu báu nhiều đến thế nào, cũng không bằng buổi sáng tỉnh dậy lại phát hiện trên đầu giường có sẵn một ly nước ấm.
“Đình....ba ngày tới, có phải anh rất bận đúng không, để dành ra thời gian đi Moscow với em?” Đường Ninh dịu dàng dò hỏi: “Thật ra....em có thể....tự đi....”
“Không được.” Mặc Đình lập tức bác bỏ: “Moscow là chỗ tương đối phức tạp, anh không muốn em phải chịu ấm ức.”
Đường Ninh không nói nữa, chỉ chủ động hôn một cái vào cằm Mặc Đình...
Trong lòng nghĩ đến các loại khinh thường của An Tử Hạo đối với Mặc Đình, Đường Ninh vô thức toét miệng cười.
Thấy người rồi, anh ta sẽ biết, Mặc Đình của cô mới không thèm ăn bám đâu.
...
Trải qua cả ngày thất bại, Dương Tịnh không còn chỗ nào để đi, cô ta chỉ muốn nắm chắc cơ hội cuối cùng của mình, lợi dụng Lam Vũ thật tốt, nhưng, dường như cô ta đã quên mất, từ trước đến nay Lam Vũ chưa từng là nghệ sĩ trong tay cô ta, mặc dù đã bị Tinh Thời Đại đuổi đi, nhưng vẫn không có một chút quan hệ gì với cô ta.
Dương Tịnh vội vã tìm người, đến hết tất cả các nơi Lam Vũ thường đến, chẳng qua đối phương mãi vẫn không nhận điện thoại, đến tận khuya, mới gọi được.
“A lô? Lam vũ?”
“Tôi ở bar Dạ Sắc, mau tới chơi!” Đối phương nói đơn giản, rồi lập tức ngắt điện thoại.
Dương Tịnh cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô ta cũng chỉ nghĩ Lam Vũ muốn xả stress nên đi ca hạt một chút, bất ngờ là, khi cô ta đến nơi, đập vào mắt cô ta là hình ảnh Lam Vũ đang đội mũ điên cuồng nhảy nhót, nhìn động tác trông có vẻ không đúng lắm.
Dương Tịnh nhanh chóng đi đến, bắt lấy cổ tay Lam Vũ, nhưng, bấy giờ Lam Vũ đã không còn tỉnh táo, không những tránh thoát Dương Tịnh, mà còn chỉ tay mắng: “Cô là ai?”
Nhìn vẻ mặt mê loạn của Lam Vũ, hai chữ cắn thuốc đáng sợ, bỗng nhiên lóe lên trong đầu Dương Tịnh, nhưng cô ấy mới 16 tuổi mà.
“Đi với tôi!”
“Tôi không đi!” Lam Vũ đẩy Dương Tịnh ra, đập thẳng lên đầu Dương Tịnh: “Cô có bệnh à, tôi không quen cô, cô kéo tôi làm gì?”
Nghe bốp một tiếng không ít người xung quanh đã dừng nhảy nhót, xem có việc gì xảy ra.
Lam Vũ thấy Dương Tịnh ngất đi, thì lập tức kéo mũ thấp xuống, chạy nhanh ra bên ngoài.
Ánh đèn xung quanh mập mờ nên mọi người không thấy rõ khuôn mặt Lam Vũ, chỉ biết vây quanh Dương Tịnh, ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Dương Tịnh tỉnh hồn, xoa xoa đầu, mà lúc này, mới có người hỏi: “Người vừa nãy đập cô, có phải Đường Ninh không? Tôi trông rất giống.”