Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 154: Chương 154: Thay người




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong tấm thẻ, không phải lời dỗ ngon dỗ ngọt, cũng không lời thề non hẹn biển, chỉ một câu đơn giản: “Đình & Ninh, cả một đời.”

Đường Ninh nhìn tấm thẻ mấy lần, áp vào ngực mình, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn, trong lòng nổi sóng: “Đã nói rồi đó, cả một đời...”

Chị Long nhìn chiếc nhẫn, bỗng nhiên ý thức được, Đường Ninh đã thật sự kết hôn, dù sao... bây giờ mới có vật tượng trưng cho thân phận, cho nên chị cũng không nhịn được lau nước mắt khóe mắt, thế nhưng, đang lúc chị muốn mở miệng nói chuyện, cửa phòng hóa trang, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao lớn.

Chị Long thức thời ngậm miệng, sau đó cười với Đường Ninh: “Có nhẫn rồi, sao có thể không có nhân vật nam chính?”

Nhìn thấy chị Long đưa cằm chỉ về phía cửa, Đường Ninh theo tầm mắt của chị nhìn về phía cửa, Mặc Đình xuất hiện ở cửa ra vào, người mặc âu phục thủ công màu nâu, tuấn lãng mà tôn quý, lộ ra sự chín chắn và mạnh mẽ.

Chị Long rời khỏi phòng hóa trang, để cho hai người ở bên nhau, mà Đường Ninh chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, nhìn Mặc Đình, lại nhìn chiếc nhẫn: “Đây coi như là bất ngờ sao?”

Mặc Đình nhếch nhếch môi, khuôn mặt tuấn dật dịu dàng, chỉ thấy anh đi đến trước mặt Đường Ninh, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gấm ra, trịnh trọng quỳ một chân trên đất, nhìn Đường Ninh: “Đây chỉ là một chiếc nhẫn rất mộc mạc, không được coi là món quà quý giá gì, nhưng là, nó không sánh bằng một phần vạn tình cảm của anh đối với em.”

“Mặc dù chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng, lãng mạn mà người khác được trải qua, anh không muốn em bỏ lỡ.”

Đường Ninh không hề nói gì, chỉ kéo Mặc Đình kéo gần, sau đó cố nén nước mắt: “Không cần như thế... Không cần, có thể gả cho anh, em đã rất thỏa mãn rồi.”

Mặc Đình ôm Đường Ninh, hận không thể ấn cô vào trong tim, để cô nhìn trái tim của mình nhảy lên vì cô: “Thích không?”

Đường Ninh gật đầu thật mạnh, mặc cho Mặc Đình đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên tay phải của cô: “Chiếc nhẫn này, không phải chiếc nhẫn em quay quảng cáo, đôi nhẫn này, không có mấy người biết ý nghĩa của nó, cho nên, đây là bí mật chỉ thuộc về hai người chúng ta... Cho dù là bình thường, em cũng có thể đeo ra ngoài...”

“Chỉ một mình em đeo?” Đường Ninh phát hiện, chiếc nhẫn nam, không có hoa văn sóng âm, chỉ có một viên kim cương trắng khảm trên thân nhẫn, thiết kế vô cùng đơn giản, nhưng, mặt bên trong, lại có chữ NT, đằng sau còn có một dãy chữ số, hoàn toàn tương tự dãy số trong nhẫn cả Đường Ninh.

Một đôi nhẫn như thế, đặt chung một chỗ vô cùng xứng đôi, nhưng nhìn riêng lẻ, hoàn toàn không nhìn ra chút liên hệ nào, chỉ là một chiếc nhẫn bình thường.

Mặc Đình chìa tay ra cho cô, Đường Ninh lập tức hiểu ý, lấy chiếc nhẫn nam từ trong hộp gấm ra, đeo lên ngón vô danh tay trái của Mặc Đình.

Hai người nhìn ngón tay đeo nhẫn của cả hai, nội tâm dạt dào tình cảm, cho nên đan hai tay vào nhau, đồng thời tay trái nắm tay phải, tay to nắm tay nhỏ.

“Đẹp... Thật đẹp.”

Bởi vì thích thương hiệu LM nhất, lại là người đại diện cho dòng nhẫn cưới của LM, cho nên, Đường Ninh phải đeo trang sức LM, là chuyện không thể khác được, dù sao, LM cũng rất thích cô quảng cáo nhiều hơn cho trang sức.

“Thế nhưng, em còn muốn chụp ảnh cưới với anh.” Đường Ninh nói ra tâm nguyện của mình, đương nhiên, cô không ngờ, cơ hội này, sẽ đến nhanh như vậy.

Bởi vì còn phải quay quảng cáo, cho nên Mặc Đình sẽ không ở lại quá lâu, nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang, mà lúc này, chị Long mới cầm trang sức Đường Ninh phải đeo đi đến.

“Đại Boss vì để cho em có thể đeo nhẫn cưới, cũng thật nhọc lòng, có điều như thế càng tốt hơn , kết hôn nên có dáng vẻ kết hôn...”chị Long dán sát vào Đường Ninh, mở mắt nhìn cô: “Cảm giác thế nào? Đại Boss cũng đeo sao?”

“Ừm!” Đường Ninh khẽ gật đầu.

“Vậy thật đáng mừng, chiếc nhẫn kia chính là cặp nhẫn độc nhất vô nhị toàn thế giới, không ai hiểu ý nghĩa của cặp nhẫn này, chỉ có vợ chồng hai người hiểu... Vả lại, đại Boss đang nói với tất cả mọi người em là bà xã của ngài ấy, mặc dù không ai có thể đoán được, nhưng sẽ có một ngày, ý nghĩa của cặp nhẫn này, sẽ tỏa ra ánh sáng chọc mù mắt nhân loại.”

Đường Ninh sợ khi làm việc, sẽ làm mất chiếc nhẫn, cho nên, vội vàng tháo xuống, cẩn thận cất kỹ: “Sắp bắt đầu chưa?”

“Ừm, chuẩn bị ổn thỏa rồi, có điều, Lăng Phong vẫn không tới.” Chị Long lắc đầu.

Khi lông mày hai người đang xoắn hết cả lại, bóng dáng của An Tử Hạo cũng xuất hiện ở cửa, nói với Đường Ninh: “Lăng Phong vẫn chưa tới, tôi đoán hôm nay chắc sẽ không tới... cậu ta đang trả thù chuyện hai ngày trước cô cho cậu ta leo cây.”

“Có điều, cô không cần lo lắng, Lưu đạo diễn không thích nhất là loại cậy cha làm to như này, nếu như hôm nay Lăng Phong không xuất hiện, như vậy rất có thể sẽ bị đạo diễn thay đổi.”

“Không có nam chính, làm sao quay được?” Đường Ninh hỏi An Tử Hạo.

“Chắc là có người dự bị, nhưng... đều không quá phù hợp.”

Nghe thấy câu này, trong lòng Đường Ninh, bỗng nhiên có một ý tưởng: “Tử Hạo, tôi muốn làm một chuyện.”

“Cô nói đi...”

...

Trong phòng thể hình lớn nhất thủ đô, giờ phút này Lăng Phong đang vận động mạnh, người đại diện cầm điện thoại di động đứng bên cạnh anh ta, lông mày nhíu chặt: “Lăng Phong, hay là đi hiện trường quay quảng đi, đạo diễn này không dễ chọc đâu.”

“Có gì mà không dễ chọc, chỉ cần cha tôi vung tiền ra, chẳng phải sẽ câm miệng hết sao?” Lăng Phong vô lại hừ một tiếng: “Phải dạy cho ả người mẫu già, để cô ta biết, kết cục của việc dám cho Lăng Phong tôi leo cây, người trong giới này phải phục tùng tài nguyên và bối cảnh, cô ta cho rằng cô ta là người nào, dám khiến tôi xấu mặt?”

“Thật sự không đi?” Người đại diện không ngừng xác nhận với Lăng Phong.

“Nói không đi là không đi, sao anh phiền thế?” Lăng Phong không nhịn được đẩy người đại diện ra.

Người đại diện bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho bên LM, mà LM lại cho giải thích với Lưu đạo diễn.

Nhưng mà, Lưu đạo diễn cũng có phim sắp khai máy, chỉ có thời gian một ngày, sao anh ta có thể đợi được? Cho nên, anh ta trả lời thẳng LM: “Hoặc là đổi Lăng Phong, hoặc là đổi tôi, chỉ có hai cách như vậy thôi.”

“Thế nhưng, Lăng Phong có cha là...”

“Tôi không quan tâm cha cậu ta là ai, nếu như không đến, chỉ có hai lựa chọn đó thôi.”

Bên LM chuyển lời của Lưu đạo diễn cho người đại diện của Lăng Phong, nhưng mà, Lăng Phong vẫn cười lạnh: “Dọa tôi đúng không? Có lúc nào mà chẳng nói nghiêm trọng như vậy? Đừng quan tâm những lão già này, cùng lắm thì, sau này tôi không quay phim anh ta làm đạo diễn nữa, hoặc cùng lắm thì, để cha tôi ra tay...”

“Được, cậu nói thế nào thì là thế đó.”

Cho nên, người đại diện nói lại với đối phương, Lăng Phong bởi vì cơ thể khó chịu, nghỉ ngơi ở nhà, không tiện ra ngoài.

Đạo diễn nghe xong, hoàn toàn nổi giận... suýt nữa thì ném điện thoại: “Thứ gì đây? Lăng Phong đóng phim cũng có kiểu đức hạnh này, thật sự cho rằng mình là sao hạng nhất? Thay người...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.