Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 30: Chương 30: Say các




Huyết Sát Cung trong thời gian ngắn mà thế lực đã sắp ngang bằng Lãnh Diễm Điện. Lãnh Diễm Điện xuất hiện mấy mươi năm thế lực lớn mạnh nhận nhiệm vụ ám sát chưa bao giờ thất bại, Lãnh Diễm chủ hiện giờ là Lãnh Diễm Kình Thương nghe đồn là một ác thần nguyền rủa, ra tay giết người tàn nhẫn vô cùng, máu lạnh vô tình, đặc biệt chưa nữ nhân nào dám đến gần hắn, chỉ cần đến gần cách 5 bước thì bỗng cả người lỗ lã, ngũ quan ứa máu, chết không nhắm mắt, họ còn chẳng biết họ chết như thế nào. Nhưng đó chỉ là lời đồn không ai chưa ai gặp qua hắn, nếu có gặp thì cũng không toàn mạng quay về.

Nhiễm Tịch nổi hứng đi dạo, hiếm khi Lãnh Hàn có việc gấp phải xử lý không ở cạnh nàng, khiến nàng trong nhà buồn chán lôi kéo Nhược Hy cùng Lăng Lăng dạo kinh thành, ba cô nương hết ngó đông ngó tây, tắp qua sạp hàng này đến sạp hàng khác mua rất nhiều đồ ăn, đi ngang đến một tửu lâu bảng hiệu tên là “Say Các “ đây là một phân nhánh của Huyết Sát Cung khi lập ra phân nhánh này Nhiễm Tịch cũng không nghĩ nhiều chỉ muốn có một nơi ăn cơm uống rượu thoa thích mà không cần trả tiền. Nhiễm Tịch vô tình sáng lập “Say Các “, trong thời gian ngắn đã nổi danh kinh thành đứng hàng thứ ba trong bảng “Đệ Nhất Lâu “.

“Tiểu thư! “ Lão bản “Say Các “ Tống thúc thấy Nhiễm Tịch bước vào vọi vàng buông trong tay sổ sách bước đến khom người cung kính.

“Không cần đa lễ, Tống thúc sao này thúc gặp ta không cần hành lễ tránh người khác phát giác ra gì đó!” Không phải Nhiễm Tịch nàng giấu dím, chỉ là nàng sợ phiền phức thôi.

“Vâng, nô tài ghi nhớ, Tiểu thư mời “ Tống thúc làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường dắt Nhiễm Tịch cùng hai người Lăng Lăng và Nhược Hy lên lầu, Tống thúc bảo tiểu nhị chuẩn bị một bàn thức ăn ngon nhất đem đến.

“A tiểu thư, người thấy không chúng ta vô tình lập nên “Say Các “ lại đông khách như vậy.” Lăng Lăng vui vẻ đứng trước cửa sổ nhìn xuống phòng khách đầy áp bàn ghế không có chõ trống.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của Lăng Lăng khuôn mặt lộ rõ “ta sắp giàu rồi “ Nhiễm Tịch không kiềm chế được phì cười.

“Phụt” Tiểu tham lam “ Nhược Hy cũng kinh hỉ trêu ghẹo Lăng Lăng

“Hừ ta mới không có “ Lăng Lăng đỏ mặt cãi lại.

“Cốc cốc “ tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu nhị bưng lên đồ ăn để trên một cái bàn tròn lớn xong rồi lui ra. Nhìn một bàn đồ ăn Nhiễm Tịch mặt đầy hắc tuyến. Như thế nào mà các nàng ăn hết a, nhiều như vậy.

Phải dặn lại Tống thúc sao này không cần làm nhiều như vậy nữa.

“Được rồi, Lăng Lăng, Nhược Hy các người ngồi xuống ăn thôi cũng đừng cải nữa.”

“Người ta mới không thèm cãi với mặt lạnh Nhược Nhược đâu!” Lăng Lăng rầu rĩ than nhưng vẫn ngồi xuống đôi mắt lấp lánh nhìn trên bàn đồ ăn chãi cả nước dãi.

“Ngươi có phải hay không là con gái đâu?” Nhược Hy nhìn một màn mặt đày trăn trối.

“Ta không phải con gái chẳng lẽ đàn ông à “ Lăng Lăng cãi lại nhanh nhẹn.

“Được rồi, được rồi ăn đi kẽo nguội sẽ không ngon” Nhiễm Tịch nhanh chóng can ra hai người bằng không nàng cũng bị vạ lây đâu. Nàng đói bụng nga, nếu hai người còn cãi thì cái bàn cũng bay mất.

Ngự Hoa Viên

Hoàng Nghiêm cùng Lãnh Hàn bên trong đi dạo cùng tán gẫu, thấy sắc mặt đệ đệ không tốt bèn tò mò hỏi.

“Đệ đệ mặt đệ làm gì mà kém như vậy a, rất dọa người đâu.”

“Huynh thử nghĩ xem!” Còn hỏi hắn? Sáng nay hắn còn muốn bòi Tịch Nhi dạo chơi kinh thành đâu, vậy mà Hoàng Nghiêm lại truyền chỉ bảo hắn vào cung bàn chính sự, bàn chính sự chính là bồi hắn dạo ngự hoa viên khiến hắn mất thời gian bên cạnh Tịch Nhi, Hoàng Nghiêm cũng dám hỏi hắn, đúng là đáng chết, nếu không phải Hoàng Nghiêm là vua một nước là đại ca hắn thì hắn đã không thèm niệm tình huynh đệ mà tấu hắn. Lãnh Hàn phóng ra khí lạnh toàn thân cung nữ thái giám phía sao run rẩy cầu phúc cho Hoàng Thượng không cần châm dầu thêm lửa a.

“Ta...Ta nghĩ không ra?” Hoàng Nghiêm giả ngu đôi mắt phóng sang nơi khác không dám nhìn mình đệ đệ. Thiên a nhà hắn đệ đệ từ lúc có nương tử liền quên huynh đệ hắn, kêu cách nào cũng không vào cung bồi hắn mấy ván cờ, hắn chỉ đành truyền chỉ lôi đệ ấy vào cung chơi với hắn một chút a, thế mà nhìn xem xa nương tử có chút xíu thôi mà mặt mùa xuân thành hàng năm hàn băng rồi, đúng là trọng sắc khinh huynh mà.

“Có chuyện thì nhanh nói.” Lãnh Hàn không cho mặt mũi nói, đôi mắt uy hiếp rõ ràng. Huynh không nói nhanh ta lột da huynh.

“Ch....Chuyện là công chúa nước Bạch Hổ xin gã cho đệ đâu?” Hoàng Nghiêm ấp úng nói khẽ liếc nhìn Lãnh Hàn.

“Huynh dám đồng ý ta lột da huynh , nếu huynh rãnh rỗi mà cấn ghép nàng ta cho ta thì ta không ngại đem nàng ta cùng nữ nhân trong thiên hạ vào hậu cung của huynh xem hoàng tẩu sẽ làm gì huynh đây?” Lãnh Hàn đầy mặt uy hiếp.

Hoang Nghiêm sau lưng lạnh ngắt, thiên a tuy không thể nói uy hiếp này rất thành công a, khi trước vì bất đắt dĩ hắn phải nạp phi đó là Lan phi là mẫu phi của Hoàng Quân kỳ, sao thì nạp Minh phi mẫu phi của Hoàng quân Lan, Ngọc Nhi đã rất khổ sở vì không thể cho hắn sinh con, còn vì hậu cung ngày ngày tranh đấu, Ngọc Nhi còn xém mất mạng, hắn tức giận đuổi hết nữ nhân khỏi hậu cũng chỉ còn Lan Phi cùng Minh Phi, nếu đệ đệ hắn còn đem nữ nhân vào thì hắn không thể sống yên với Ngọc Nhi mất.

“Được được ta không đem nàng ta cho đệ là được chứ gì, hừ đồ thê nô “ Hoàng Nghiêm tức giạn mắng.

“ Rất thích “ Lãnh Hàn không nhanh không chậm nói

“Hả? “ Hoàng Nghiêm ngu người

“Từ Thê nô ta thích “ Niêm tình huynh đệ Lãnh Hàn đáp cho hắn năm câu rồi xoay người đi ra ngoài cung tìm nương tử hắn.

(Au: Người ta chưa gả cho người mà đã kêu người ta nưng tử rồi?

Lãnh Hàn: Muốn chết!!

Au: Noooooo)

* Ta đã trở lại rồi đây *tung bông*. /^3^/

_Nhiễm_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.