Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 12: Chương 12: Chương 11




“Đúng vậy. Ca ca ta... Tiến bộ thần tốc, nhất nhật thiên lý*. Huống hồ hắn là người quen sống tự do tự tại, cũng không thích hợp với triều đình.”

*: Một ngày ngàn dặm. Chỉ sự tiến bộ thần tốc.

“Tính tình Sơ Nhất, xác thật không thích hợp làm quan trong triều. Nói vậy, ngược lại không khéo đưa đẩy bằng nàng.”

Chết cũng giữ bí mật, chu toàn không cho để cho bất kỳ kẻ nào biết.

Ninh Sơ Nhị đương nhiên nghe được ý tứ trong lời nói, cuống quít gắp một đũa rau xanh cho hắn.

“Măng tây hôm nay rất giòn và mềm.”

Hắn dùng đũa đè lại cái chén sứ men xanh.

“Ninh Sơ Nhị, là ta đánh giá quá cao sự tín nhiệm của nàng đối với ta. Hay là từ trước đến nay nàng chưa từng tin tưởng ta?”

Ninh Sơ Nhị bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sợ, hoảng loạn đứng lên nói.

“Ta đương nhiên là tin chàng. Ca ca ta, thật sự đi theo một vị cao nhân. Đồ ăn nguội rồi, ta đi hâm nóng lại.”

Thân mình đột nhiên bị hắn kéo lại, cả người lảo đảo.

Liên Thập Cửu cười như không cười, khuôn mặt gần trong gang tấc

“Cao nhân? Ta có nên cảm thấy may mắn hay không, khi nàng nói dối ta còn không thèm dùng đến đầu óc?”

Đôi mắt hoàn toàn không có ý cười, mà tràn đầy trào phúng. Giống như đang cười nhạo nàng, lại giống như đang cười nhạo chính mình.

Nàng cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay nàng dần dần siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn buông nàng ra.

Ngày thứ hai sau khi về nhà, Ninh Sơ Nhị đứng chần chừ ở ngoài thư thật lâu.

Nàng không biết sau chuyện ngày hôm qua, Liên Thập Cửu có muốn thấy nàng hay không.

Tiểu Xuân ngồi ở bên trong đi mấy bước ra nghênh đón.

“Đừng đi nữa~ nô tỳ quáng mắt hết rồi, đi vào đi.”

Nàng bị Tiểu Xuân lôi kéo một đường, ấp úng đi vào.

“Ngài hôm nay, làm sao vậy?

Tiểu Xuân vừa trang điểm cho nàng vừa nói.

“Làm khó ngươi còn biết quan tâm đến ta.”

Ninh Sơ Nhị ghé vào trên quầy thở dài.

Biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao, nàng cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện ra?

“Ta hình như, Liên Thập Cửu giận ta.”

“Ôi, nô tỳ còn tưởng, có chuyện gì khó.”

Đại nhân các nàng thường xuyên bị thiếu phu nhân chọc tức, chỉ có chính nàng không biết thôi.

Tiểu Xuân rất không có lương tâm tiếp tục việc trong tay.

Từ việc Ninh Sơ Nhị lải nhải kể lại chuyện ngày hôm qua.

“Hắn cứ như vậy đuổi ta ra ngoài, đến cơm cũng không cho ta ăn một miếng.”

Tiểu Xuân nhìn nhìn khắp nơi, lấy cây trâm hoa lan cài lên tóc nàng.

“Không ~ đánh ngài, đã là tốt rồi.”

Cái này là lời gì?

Ninh Sơ Nhị trừng mắt nhìn nàng, nhìn thấy nha hoàn tự xưng là trung bộc rất không chào đón liếc mắt một cái.

“Đại nhân đây là, muốn giúp ngài chia sẻ đấy.”

Ninh gia xảy ra chuyện, trong lòng Liên Thập Cửu hiểu rõ.

Phụ thân qua đời, đại ca đi xa, mũ quan nặng trĩu ném xuống đầu, không phải chỉ bằng dũng khí là có thể tiếp nhận được.

Quan viên trong triều, bất luận phẩm cấp lớn nhỏ, muốn từ quan cũng phải có lý do đứng đắn.

Nếu nói thân mang bệnh nặng, sẽ có ngự y trong cung kiểm tra thực hư. Nếu nói chết bất đắc kỳ tử, cũng phải khai quan nghiệm thi.

Công lương không phải muốn ăn thì ăn, muốn không ăn thì có thể bỏ.

Ninh Sơ Nhị một bả vai nhỏ phải gánh quả phụ ấu đệ, đồng thời còn che giấu thân phận của mình.

Vẫn biết nàng khó, nhưng nàng lại ngay lúc này nói năng thận trọng.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ biết ~ ngài không muốn liên luỵ đến đại nhân, nhưng ngài có nghĩ hay không, có lẽ đại nhân, cũng không sợ ngài là liên lụy.”

Một đời phu thê, duyên phận lớn bao nhiêu mới có thể đến với nhau. Thế nhân muôn vàn, duy chỉ có hai người đến được với nhau.

Dễ dàng sao?

“Rất nhiều chuyện, không đơn giản như bề ngoài.”

Ninh Sơ Nhị thở dài.

“Tiểu Xuân, nói đi, ngươi thu của Liên Thập Cửu bao nhiêu chỗ tốt?”

Lấy học thức của nàng, rất khó nói được những lời lý luận như vậy.

Khuôn mặt nhỏ gầy của Tiểu Xuân vẫn thản nhiên.

“Thì ~ thư các này. Đại nhân nói, nếu ta muốn, liền đưa ta.”

Hiện nay xem ra, khả năng này không lớn.

“...”

Lúc trăng lên, thư các cũng đã thắp nến, xe ngựa Liên phủ lại chưa xuất hiện.

Ninh gia Tiểu Nhị ngồi ở một góc, vẻ mặt đạm nhiên, nhưng ánh mắt lại hết lần này tới lần khác nhìn phía sau.

“Muốn đi, thì tự mình ~ đi qua chứ sao.”

Tiểu Xuân nhai cái bánh bao vừa mới mua trở về, nói chuyện rất nhàn nhã.

Ninh Sơ Nhị ngửi ngửi, ba cái bánh, vỗ tay liền đoạt lấy hai cái.

“Ăn cũng không ăn thịt, lãng phí.”

Nhai ở trong miệng lại cảm thấy chát chát.

Đến bây giờ cũng không tới đón, chẳng lẽ là tức thật.

Tiểu Xuân dường như bất mãn đối với hành vi của nàng, vừa định lên tiếng cãi lại, đã thấy một người nam tử đi đến.

Hắn mặc triều phục cổ trong màu xanh lục, eo mang thắt lưng màu đen, đặc biệt rất dễ thấy trên vai thêu một con chim hoàng anh nhỏ đang xoè cánh.

Khuôn mặt thanh tú, không tính là cực kỳ tuấn tú, nhưng toàn thân toát lên vẻ nho nhã của người đọc sách.

Tiểu Xuân thấy người này mặc quan bào, cuống quít lên giọng nói.

“Nha ~~ vị đại nhân này, nhìn không quen mặt. Chưa ~ thấy ngài đến đây bao giờ.”

Hiếm có thư sinh giả vờ làm quan.

“Trên đường đi qua đây, nghe nói Ninh đại nhân Ninh Sơ Nhất thường xuyên đến chỗ này, cho nên đến nhìn một chút.”

Lúc đó, Ninh nhị tiểu thư đang ngồi xổm trong một góc gặm bánh bao, chợt vừa nghe thấy lời kia, dọa cả người đều run run.

Bởi vì giọng nói này nàng vô cùng quen thuộc, đúng thủ hạ dưới tay nàng, một trong Ngũ quan chính, Đông Quan “kêu một tiếng”, Tần Hoan.

“A ~ Ninh ~ đại nhân đúng là thường đến. Nhưng hôm nay không có ở đây.”

Tiểu Xuân gân cổ hét lên, chỉ sợ Ninh Sơ Nhị không nghe được.

Lỗ tai Tần Hoan nghe mà phát đau, nhưng vẫn mỉm cười rất tươi.

“Không sao, ta tự mình xem.”

Nói như vậy, chân đã đi đến chỗ kệ sách góc ngoặt.

Thư tịch ở đây, đều là luận điện thân cung (sách về đền đài và cung điện), mười tám sao Tử Vi linh tinh.

Đông Quan đến đây, thật sự muốn mua sách.

Khoảng thời gian trước, bởi vì chuyện của Hộ Bộ thị lang, đại nhân nhà hắn vẫn luôn rất không thích hắn.

Điều này làm cho Tần tiểu thư sinh có chút phát sầu.

Hắn gian khổ học tập suốt mười năm, tự hỏi học thức không tính là quá tốt nhưng cũng am hiểu kinh thư, nhưng trong sách lại không dạy hắn cách duy trì mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau.

Tự mình nghĩ vậy, gãi đúng chỗ ngứa, đưa chút lễ vật chắc sẽ không sai.

Ninh Sơ Nhị nếu biết ý tưởng của Đông Quan, phỏng chừng sẽ hối hận “việc ác” của mình, lời lẽ thấm thía nói một câu.

“Bản quan vẫn rất coi trọng ngươi.”

Nhưng hiện tại, nàng căn bản không có cơ hội kia.

Bởi vì chỗ Tần Đông Quan đang đứng, chỉ cách nàng một cái kệ sách, càng ngày càng gần!!

Ninh Sơ Nhị thật ra cũng không có lá gan lớn, bình thường thì mồm năm miệng mười, nhưng đến thời điểm đứng đắn cũng há hốc mồm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Đông Quan lại gần, hoảng hốt đến hai chân mềm nhũn.

Tiểu Xuân vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên kéo tay áo hắn.

“Ngài ~ thích đọc sách gì, ta giới thiệu cho ngài ~ xem qua.”

Đông Quan nghe vậy cũng dừng chân.

“Ninh đại nhân ngày thường thích đọc sách gì?”

Bản thân Tiểu Xuân cũng không biết được mấy chữ, sao đọc được tên sách, bèn lôi một quyển sách từ kệ sách bên cạnh ra, nhét vào tay Tần Hoan.

“Chỉ ~ thích xem cái này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.