Đông Quan đại nhân cúi đầu nhìn sách một lúc lâu, biểu tình trên mặt đột nhiên biến thành phẫn uất.
“Nói bậy! Đại nhân sao có thể thích xem loại sách này... Thứ đồ bất nhập lưu* này?!”
*: chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại.
Tiểu Xuân mờ mịt trừng mắt châu.
“Thì ~ là thích cái này, mỗi ~ ngày đều đến xem.”
Nàng chỉ biết trên mặt sách có một từ “hương”, cho rằng mình cầm quyển sách dạy nấu ăn, còn rất nghiêm túc giải thích.
“Khẩu vị của quan lão gia, ta ~ đâu biết rõ ràng. Khổng ~ Tử nói rằng, thực sắc tính dã*, có người nào không thích ăn ~ đâu.”
*: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. (Câu này của Mạnh Tử, Tiểu Xuân nhớ nhầm người).
Gương mặt Tần tiểu thư sinh đỏ bừng.
Đây là bản “Tân thâu hương thiết ngọc chi pháp”, phiên bản phổ biến nhất trong năm nay, trong sách tuy thuật lại sự vinh nhục của hậu viện đại trạch, nhưng không thiếu phương pháp trộm hương trộm ngọc, là loại thư tịch trơ trẽn nhất.
“Đại nhân nhà chúng ta, sao có thể thích loại sách như vậy.”
Đông Quan mất bình tĩnh, vứt quyển sách kia ra rất xa, dường như coi đây là thứ làm ô nhục văn nhã.
“Ta tự mình tìm.”
Ninh Sơ Nhị không biết Tiểu Xuân đã tạo nghiệt gì bắt mình cõng trên lưng, chỉ nghe thấy ý trong lời nói không phải ý tốt. Một bên nôn nóng, một bên chầm chậm bò ra cửa.
Nàng ngồi xổm ở hàng giá sách cuối cùng của thư các, chỉ cần động tác nhanh một chút, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Tần Đông Quan lúc này còn đang đắm chìm trong khẩu vị “kỳ quái” của đại nhân nhà hắn, không có cách nào tự kềm chế, rầu rĩ lựa chọn sách trên giá.
Sơ Nhị thấy thời cơ tốt đã đến, đánh bạo đi lên phía trước vài bước.
Nào biết lúc sắp đi gần đến cửa, bỗng nhiên bị một vật nặng rơi trúng đỉnh đầu.
“Ngô!”
Một tiếng kêu rên này, một nửa là đau, một nửa là bị dọa.
Đông Quan vốn dĩ đang giơ tay lấy quyển “Phương thần vật ngữ”, nhưng không ngờ chạm vào mặt sau của quyển “Tư chính thông giám”, tuy là bản sao, nhưng vẫn là điển tàng.
Trọng lượng tuyệt đối không nhẹ hơn một viên gạch đá.
Ninh gia Tiểu Nhị xúi quẩy bị đập một cái mạnh không nói, dưới tình thế cấp bách còn bị trật mắt cá chân.
Đông Quan nghe tiếng, cũng là bị dọa giật mình, ba bước cũng thành hai bước phải đi vòng qua nhìn.
“Hình như là đụng phải ai đó.”
Nước mắt Tiểu Xuân suýt nữa rơi xuống, dưới tình thế cấp bách, càng nói không lưu loát.
“Không, không ~ người.”
“Nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng.”
Tần Hoan càng thêm cảm thấy kỳ quái, vừa định tiến lên nhìn, lại bị Tiểu Xuân ôm lấy đùi.
“Đừng ~ đi, là khách nhân, ngài đừng dọa ~ nàng.”
Tiểu Xuân cảm thấy ruột mình loạn hết cả lên.
Vốn dĩ thư các này vẫn luôn do Tiến Bảo trông giữ, hắn cơ linh (khôn khéo) lại giỏi cách ứng đối với người khác. Sớm biết rằng sẽ có cuộc hội ngộ như vậy, nàng có chết cũng không để hắn đi trước.
Trái lại chủ tử của nàng bên này, tình huống càng thảm hại hơn.
Một chân đặt trên mặt đất, một chân còn lại vẫn ở tư thế bước đi, cả người xoay vặn như cái bánh quai chèo.
Ninh Sơ Nhị đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh, lúc này tình cờ nghe thấy Tần Đông Quan nói.
“Ta phải đi vào xem, chắc hẳn đập không nhẹ.”
Dưới tình thế cấp bách “phanh” một tiếng, cứ như vậy ngã xuống trước mặt Đông Quan.
Còn may, nàng mặc nữ trang. Còn may, lúc ngã mặt úp xuống đất.
Không may là, Tần Đông Quan đi tới.
“Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
Đôi tay nhỏ bé của Ninh Sơ Nhị run lên, động tác thứ nhất chính kéo tóc mai, xõa lung tung trước mặt.
“Không có việc gì.”
Âm sắc lanh lảnh.
Tần tiểu thư sinh đáng thương là một người rất biết lễ nghĩa, lần đầu tiên gặp một nữ tử vừa mới gặp mặt đã kéo loạn đầu tóc.
“Ta đỡ cô nương đứng lên.”
Kỳ thật hắn muốn nói: Ta cho cô bạc mua chút thuốc nha?
Nhìn này, “bệnh” thật sự không nhẹ.
“Không rõ nam ~ nữ béo gầy, vẫn là để ta làm cho.”
Tiểu Xuân giành lấy đi lên phía trước, sau khi cẩn thận xác nhận là Ninh Sơ Nhị đầu tóc tán loạn mới nâng nàng nâng dậy.
Đây giống hệt một bức họa tóc dài tán loạn...
Thảm đến không nỡ nhìn khiến Đông Quan đại nhân nhanh chóng lui lại một bước.
Ninh Sơ Nhị chịu đựng đau đớn hành lễ.
“Nô gia diện mạo xấu xí, không đành lòng dọa công tử, vừa rồi quấy nhiễu, mong rằng thứ lỗi.”
“Cô, cô nương nói quá lời.”
Đông Quan đại nhân vội vàng xua tay.
“Là tiểu sinh không để ý phía sau giá sách, cũng không biết có đụng phải cô nương không.”
Cô nương thì không đập vào, người ngươi đập chính là cô nãi nãi ~!
Ninh gia Tiểu Nhị nào có tâm tư nghe lời khách sáo của hắn, vò vò mái tóc dài nói.
“Không ngại, nếu công tử không có việc gì, nô gia đi trước một bước.”
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhấc chân bước đi, hoàn toàn quên mất cái mắt cá chân còn đang sưng.
Một bước xuống đất, nàng đau suýt nữa té ngã, được Tần Hoan tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy.
“Cô nương, chân cô...”
Hắn quay người nhìn nàng, nhìn thấy nửa sườn mặt cuống quýt của nàng dưới mái tóc.
... Cảm giác này, hình như rất quen thuộc.
Đông Quan không khỏi nhìn về phía trước dò xét, đúng lúc có gió thổi qua cửa sổ.
Tóc dài bay trong gió, Ninh Sơ Nhị thầm kêu một tiếng không tốt!
Đúng lúc này, thân mình bị một cỗ ngoại lực kéo qua.
Nàng nghe thấy âm thanh lười biếng quen thuộc.
“Phụng nhi bướng bỉnh, là đã quấy nhiễu Tần đại nhân sao?”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Đông Quan không nghĩ đến sẽ gặp được Liên Thập Cửu ở chỗ này, cuống quít hành quan lễ.
“Thị Lang đại nhân.”
Vừa thấy hắn cùng “vị cô nương kia” thân mật như thế, lường trước nhất định là hồng nhan của Liên đại nhân.
“Là hạ quan đường đột, vừa rồi khi lấy sách không cẩn thận đụng vào vị cô nương này, mong Liên đại nhân thứ lỗi.”
“Đều là vô tâm chi thất*, Quan chính đại nhân không cần tự trách.”
*: sai lầm ngoài ý muốn.
Liên Thập Cửu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Xuân, ngước mắt cười khẽ.
“Chưởng quầy cũng đi mau lên, dành chút thời gian mang sách Phụng nhi đã chọn đến đây, Liên mỗ cảm tạ rất nhiều.”
Rồi sau đó bế ngang Ninh Sơ Nhị lên, đi thẳng ra khỏi thư các.
Cái liếc mắt kia của đại nhân..., thật đáng sợ a.
Tiểu Xuân run run ngã ngồi tại chỗ, nghe thấy Đông Quan không có tâm nhãn nói.
“Làm phiền giúp ta bọc lại hai quyển sách vừa rồi.”
Hắn còn muốn mang đến cho Ninh đại nhân.
Ngươi chỉ nhớ mỗi sách....!!
Ninh Sơ Nhị bị Liên Thập Cửu bế lên xe ngựa.
Nàng biết hắn đang tức giận, cho nên rất ngoan ngoãn, tóc càng ngày càng che kín gương mặt.
Đây quả thật đây là hành vi rất ân cần, sắc mặt Liên đại nhân càng thêm khó nhìn.
“Trên người có bùa hay không?”
Thứ này là cơm ăn của Khâm Thiên Giám, lúc nàng ra ngoài đều mang theo một hai tấm.
Ninh Sơ Nhị không rõ nội tình, từ trong ngực móc ra một tấm đưa cho hắn.
“Chàng định làm...”
Hai chữ còn lại còn chưa kịp ra khỏi miệng, trên mặt Ninh Sơ Nhị đã bị dán một tấm.
... Thật ra cái này không phải dùng để đuổi quỷ.
Ninh gia Tiểu Nhị âm thầm nuốt câu nói trong miệng, ngoan ngoãn phối hợp với hành vi cực kỳ ấu trĩ của Liên đại nhân.
Tóc dài che mặt có chút lạnh, nhưng Ninh Sơ Nhị lại cảm thấy có chút nóng.
Nàng lúc này, vẫn đang nép trong vòng tay hắn, bàn tay Liên Thập Cửu khớp xương rõ ràng, cứ như vậy ôm lấy eo nàng.
Nghe thấy tiếng thở của nhau, tự nhiên thân mật giống như mỗi một cái ôm trong quá khứ.