Thị Lang

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Đây là hoàng cung Thiên Triều, sự cường thịnh của Viêm Quốc làm cho các nước láng giềng phải nhìn theo không kịp. Thân là cung điện của một đại bá chủ, tự nhiên cũng không giống người thường. Chốn hoa lệ đến lóa mắt này, cũng chính là chỗ dung thân của y, nhưng nơi này dù rộng lớn xinh đẹp đến cỡ nào, đối với y mà nói cũng chỉ như hư ảo.

“Kim đại nhân.”

Đầu lĩnh Cấm vệ quân từ trước mặt đi tới, cung kính cúi người hành lễ với Kim Tại Trung, y phất phất tay, một lời cũng chưa nói. Đầu lĩnh một lần nữa đứng thẳng người, dẫn đội ngũ cấm quân đi qua sát bên người y, vừa mới đi chưa xa mấy bước, đã nghe có người đang xì xào bàn tán.

“Không phải là dựa vào khuôn mặt như yêu nghiệt hay sao, đeo cái danh hờ lễ bộ thị lang, ai mà chẳng biết chỉ là hữu danh vô thực, thống lĩnh của chúng ta chừa cho y chút mặt mũi y còn dám như vậy, miễn lễ cái gì chứ! Nếu không phải Hoàng Thượng xem trọng y, y còn có thể có ngày hôm nay sao? Cha y còn là thứ phản……”

“Câm mồm!”

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị đồng liêu bên người chặn họng.

Quay lưng về phía phát ra thanh âm, khóe miệng Kim Tại Trung cong lên một nụ cười thản nhiên, nhìn về phía nha hoàn đi theo phía sau y. Tiểu cô nương cúi đầu, nhưng lông mày lại nhíu chặt, biểu hiện ra nỗi bất mãn của nàng đối với những lời kia.

“Lăng Nhi không vui sao?”

Thanh âm của Tại Trung luôn rất dễ nghe, càng miễn bàn đến thời điểm y ôn nhu mà thốt ra lời nói.

“Công tử, bọn họ sao có thể thích nói bừa như thế……”

“Chọc giận Lăng Nhi của chúng ta sao, quả thật đáng chết, công tử thay ngươi dạy bảo bọn chúng.” Lúc nói ra những lời này, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như trước, không khỏi khiến người ta nhìn đến xuất thần.

Chậm rãi xoay người, đối mặt với đám cấm quân đã đi xa nói.

“Đứng lại hết cho ta.”

Lời này xuất ra từ miệng Kim Tại Trung, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng có thể làm cho người ở phía trước nghe thấy rõ ràng, đội ngũ cấm quân dừng lại, nghiêng người đứng, Kim Tại Trung đi lên phía trước, từng bước từng bước một đi thật chậm rãi, rốt cục đứng ở trước mặt bọn họ.

“Vừa rồi là kẻ nào ăn nói bừa bãi? Tự mình đứng ra.” Cho dù là lúc này, trên mặt y vẫn mang theo nét cười.

Tuy nói là ‘thay ngươi dạy bảo bọn chúng’, nhưng thân là nha hoàn thế nào lại không hiểu? Tính cách con người Kim Tại Trung rất khó để cho người ta đoán thấu được, có đôi khi ngươi ở trước mặt y chỉ thẳng vào y mắng một trăm câu, y cũng sẽ không nổi giận với ngươi.

Nhưng có đôi khi chỉ cần ngươi làm một chút việc không thuận ý y, y sẽ khiến ngươi chết thật thê thảm, mấy thái giám cùng nha hoàn được phái đến hầu hạ y vừa mới chết, cũng chính là bởi nguyên nhân này.

Nhưng đến bây giờ cũng không có ai dám truy cứu, vì sao ư? Tùy tiện tìm một người cũng có thể cho ngươi đáp án, đương kim hoàng thượng sủng ái Kim Tại Trung…… Đây là cách giải thích tốt nhất.

So với hiện tại, không phải vì nàng, chỉ là do tâm tình y không tốt mà thôi.

Lúc này mới có người run run rẩy rẩy lê từng bước về phía trước, đứng ra. Kim Tại Trung đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, tiếp theo liền mở miệng.

“Nghĩ xem ta đường đường một viên quan lễ bộ thị lang nhị phẩm, có phải là danh hờ hay không, còn đến phiên ngươi bình luận hay sao?” Người nọ vừa nghe, đầu cúi càng thấp, Kim Tại Trung nói tiếp.

“Ngươi thân là cấm quân, cho dù không đọc thuộc luật pháp, cũng nên biết…… Nhục mạ mệnh quan triều đình, đáng bị tội gì. Nhưng ngươi nói Thánh Thượng xem trọng ta cho nên mới khoan dung với ta, vậy ta hôm nay cũng muốn xem xem, nếu giết ngươi, Hoàng Thượng có thể xử trí ta thế nào đây.” Nhẹ nhàng cười, tựa như đang nói tán dóc chuyện nhà với ngươi.

Vừa dứt lời, tay liền cầm lấy chuôi đao bên hông nam tử, từng tấc từng tấc rút ra, tiếng vang ma xát giữa lưỡi đao cùng vỏ đao nghe vào khiến người ta lạnh cả sống lưng, nam tử tiến thoái lưỡng nan, động cũng không được, mà không động cũng không được.

“Kim đại nhân!”

Thống lĩnh Cấm quân lên tiếng ngăn cản, Tại Trung ngưng động tác nhìn hắn.

“Thuộc hạ quản giáo không nghiêm, để cho bộ hạ mạo phạm đại nhân, thật sự đáng chết.”

“Kẻ đáng chết không phải ngươi, mà là hắn.” Nói xong, đem đao rút ra hoàn toàn, một tay nắm chuôi đao, còn một tay thì dùng đầu ngón tay cầm lấy thân đao, đôi tròng mắt xinh đẹp yêu dã như đang đánh giá lưỡi đao sắc bén.

Thống lĩnh sửng sốt, sớm đã dự đoán được Kim Tại Trung sẽ nói như vậy, nhưng nhìn thấy gương mặt diễm lệ vô ngần của y, vẫn làm cho hắn nhất thời quên mất nên ứng đối như thế nào.

“Công tử… Ngài không phải đến ngự hoa viên tản bộ hay sao, đừng để những người này quấy rầy hưng trí……”

Lăng Nhi nhịn không được mở miệng, một chữ cuối cùng vừa mới nói xong, lập tức thấy hối hận không kịp, cứ nghĩ đến trong những cung nữ phải chết hôm nay có một người chính là mình, Kim Tại Trung ghét nhất là bị người khác nói ra nói vào khi y đang làm việc.

Kim Tại Trung nhìn Lăng Nhi thật lâu, cuối cùng tùy tay quăng đao xuống, ‘bang đương’ một tiếng…… Tựa như tảng đá lớn trong lòng thống lĩnh cấm quân rốt cục cũng được bỏ xuống, một hồi phiền toái cũng coi như đã bình ổn.

“Đừng để cho ta nhìn thấy hắn lần nữa, nếu không lần sau hắn nhất định phải chết.” Thanh âm bình tĩnh này, nghe không ra cảm xúc của y có chút nào dao động, lúc thống lĩnh còn định tạơn y, y đã xoay người đi mất.

Lăng Nhi cũng có hơi bất ngờ, mở to mắt phản ứng không kịp, Kim Tại Trung thế mà lại chịu nghe lời nàng…… Ngay sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đuổi theo bước chân Tại Trung.

Tiết trời cuối thu, ngự hoa viên không giống trong dân gian lá rụng đầy trời, mà bởi vì là nơi ở của đếvương, cho nên chỉ thể hiện ra một mặt tươi đẹp nhất.

Loại địa phương này, rất khó thấy được lá vàng, chỉ cần một khi rơi xuống, ngay lập tức sẽ có người quét sạch đi. Kim Tại Trung nhàn nhã sải bước đi trên con đường nhỏ, dưới chân nhẹ nhàng ‘sát’ một tiếng, đúng là lá cây rụng xuống, xoay người nhặt lên, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Ngươi tin lời bọn họ nói sao?”

Kim Tại Trung ngắm nghía phiến lá mà nói chuyện, nhưng Lăng Nhi biết y ở hỏi chính mình.

“Lăng Nhi không rõ ý tứ của công tử.”

“Đừng cho rằng ta cái gì cũng không biết, những gì bọn chúng nói ta đều nhớ rõ rành mạch, Kim Tại Trung ấy à, là một quái nhân tính khí âm tình bất định, thích lạm sát người vô tội, dựa vào quan hệ với Hoàng Thượng mới đi đến địa vị hôm nay, thân là lễ bộ thị lang mà lại có thểở lại trong cung, nguyên nhân đơn giản chính là Hoàng Thượng cần y thị tẩm. Mang cái danh hão làm một chức quan nhị phẩm, thực ra…… Bất quá chỉ là món đồ chơi được Hoàng Thượng nuôi dưỡng để làm ấm giường mà thôi.”

“Công… Công tử……” Lăng Nhi bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống.

“Làm sao vậy? Ngươi cũng sợ ta sao?” Tại Trung cười khẽ.

Lăng Nhi áp chế suy nghĩ liều mạng lắc đầu, Kim Tại Trung miết nát phiến lá khô trên tay, vỗ vỗ tay nói.

“Thôi, đứng lên đi.”

Lăng Nhi đứng dậy, sau đó một câu cũng không dám nói, theo Kim Tại Trung dạo bước nơi giả sơn đình viện.

“Hoàng Thượng, ngươi từng nói muốn dẫn thần thiếp đến Giang Nam du ngoạn mà, khi nào thì đi?”

Xa xa truyền đến một giọng nữ thanh thúy, chắc chắn là ngay tại khúc rẽ vào lương đình phía sau giả sơn, đó là nơi đương kim Thánh Thượng Trịnh Duẫn Hạo thích đến nhất.

“Hiện giờ đã vào cuối thu rồi, đợi mùa xuân sang năm, trẫm nhất định dẫn ngươi đi.” Nam tử cất tiếng cười khẽ, tiếng nói cuốn hút cho dù có tiện miệng nói gì cũng vẫn êm tai như vậy.

“Thật vậy sao? Nhưng Hoàng Thượng trước đây cũng từng nói như vậy…… Hoàng Thượng luôn gạt thần thiếp thôi……”

Cho dù không nhìn thấy biểu tình, nhưng chỉ nghe thanh âm cũng đã hình dung ra được biểu tình của nữ tử kiều mị cỡ nào, dám chắc phàm là nam nhân đều sẽ không thể chống cự được mỹ nhân làm nũng.

“Phải phải phải, là trẫm không đúng, ái phi muốn trẫm bồi thường như thế nào đây?”

“Hoàng Thượng đêm nay bồi thần thiếp có được không?”

Bước chân Kim Tại Trung bất tri bất giác thả chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, đang định nghe câu trả lời của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng Lăng Nhi lúc này lại lên tiếng.

“Công… Công tử, chúng ta qua bên kia xem đi, trong cung gần đây có loài hoa mới do Việt Quốc tiến cống……”

“Không, đi bên này.”

Lăng Nhi cố ý muốn dẫn Tại Trung rời đi, nhưng lại thất bại. Kim Tại Trung một lần nữa cất bước về phía trước, quả nhiên vừa rẽ liền thấy chừng mười cung nữ thái giám, dọc theo cầu thang dẫn vào lương đình, cách biệt đứng ở hai bên.

Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là cách sắp xếp lợi hại nhất trong cung, càng vào sâu càng nhiều người, ví dụ như… Hoàng hậu.

“Thần, tham kiến Hoàng Thượng, kiến quá Nghi Phi nương nương.” Kim Tại Trung tiến lên hành lễ.

“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng, Nghi Phi nương nương.”

“Miễn lễ, bình thân cả đi.”

Trịnh Duẫn Hạo gắt gao nhìn chằm chằm Kim Tại Trung, rõ ràng có chút ngạc nhiên. Sau khi hành lễkhông đau không buồn, Kim Tại Trung liếc mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo một cái, sau đó tránh ra, tư thế đi đường kia, như có vài phần ý vị câu nhân.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?”

Nghi Phi gọi đến mấy tiếng, mãi đến khi không nhìn thấy thân ảnh Kim Tại Trung nữa, mới có phản ứng lại với lời Nghi Phi nói.

Lạc Hoa Các đêm đó thắp một ngọn đèn nhỏ màu quất hoàng, một trận gió vừa thổi tới, tâm đèn liền bị chớp lên run rẩy từng hồi, Kim Tại Trung nửa nằm trên trường y, trong tay cầm cuốn sách đang tinh tế nghiền ngẫm.

“Công tử, trời khuya gió lớn, cẩn thận thân thể.” Nói xong liền thuận tay giúp Tại Trung khoác lên một kiện áo choàng.Kim Tại Trung ngừng lại, buông cuốn sách trên tay xuống, nói.

“Lăng Nhi, đến ngồi bên cạnh ta.”

Lăng Nhi kinh sợ, tốt nhất vẫn nên chậm rãi đi đến, nhưng lại chậm chạp chẳng dám ngồi xuống, bàn tay Tại Trung nắm lấy cánh tay của nàng nhẹ nhàng kéo xuống, nàng đành ngoan ngoãn ngồi không dám động.

“Công tử……”

“Ngươi rất sợ ta sao?”

“Không… Không phải, công tử người bộ dạng rất đẹp, là người đẹp nhất Lăng Nhi từng gặp qua……”

“A a…… Bộ dạng xinh đẹp, cho nên mới không sợ hay sao?”

Nghe vậy, Lăng Nhi không dám lên tiếng nữa, Tại Trung lại nói tiếp.

“Ngươi bộ dạng rất giống một vị bằng hữu của ta, nàng cùng ta lớn lên từ nhỏ, nhưng vào hai năm trước, nàng đã chết, mà người hại chết nàng…… lại ở ngay trước mặt ngươi.”

Một câu này của Kim Tại Trung nói ra rất ngắn gọn, cũng rất bình tĩnh, đem tất cả cảm tình đều khái quát đến vô cùng đơn giản.

“Công tử……” Lăng Nhi đã không thể nghĩ được nên nói gì tiếp nữa, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của Tại Trung, ngay sau đó…… Có muốn dời cũng không sao dời đi được, tựa như bị thôi miên mà lưu luyến ánh mắt y, bị hấp dẫn mãnh liệt.

Hai má cảm nhận một trận ấm áp, là bàn tay Tại Trung áp lên, y đang cười…… Lăng Nhi càng thêm mê muội, chỉ thầm mong được mãi ngắm nhìn y như thế.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Một thanh âm vang lên thông truyền rõ ràng, hoảng sợ tới mức Lăng Nhi lập tức đứng bật dậy, Kim Tại Trung lại không hềlấy làm kinh ngạc, nơi cửa đã đứng sừng sững một nam tử, mặc hoa phục màu hoàng kim, đó đúng là đương kim Thánh Thượng……

“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng……” Thanh âm của Lăng Nhi có chút run rẩy, bởi vì vừa rồi cùng Tại Trung thân mật, nên nàng rất sợ hãi phản ứng của Trịnh Duẫn Hạo.

Kim Tại Trung lại vẫn cứ bình tĩnh nằm trên trường y, không có chút ý tứ hành lễ, Trịnh Duẫn Hạo đi đến, lệnh cho Lăng Nhi lui xuống.

Cửa phòng bị đóng lại, Kim Tại Trung ngồi dậy, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo đang đi thẳng tới nói.

“Không phải là đến chỗ Nghi Phi sao.”

“Gặp ngươi rồi, ta còn có tâm tư đi nơi khác hay sao? Giữa trưa tự dưng đến ngự hoa viên làm cái gì, biết rõ thân thể không khoẻ rồi còn như thế.” Đi đến bên người Tại Trung ngồi xuống, cánh tay thon dài đem Tại Trung siết chặt.

“Chỉ là muốn câu ngươi trở về thôi, xem ra là thành công rồi.” Kim Tại Trung tươi cười, dung nhan khuynh quốc càng làm cho vạn vật thất sắc.

“Ta thấy rồi.” Trịnh Duẫn Hạo dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi gò má trắng nõn của Tại Trung nói.

“Thấy cái gì?”

“Nha hoàn của ngươi, về sau còn cùng nàng thân cận như vậy, ta liền sẽ lấy mạng của nàng, hiểu chưa?”

“Cho phép châu quan phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn, hoá ra Thiên Triều còn có đạo lý này?”

Duẫn hạo giật mình, biết rõ Tại Trung đang nói đến chính là chuyện tình giữa trưa hôm nay ở ngự hoa viên, trầm ngâm một lát mới nói.

“Ngươi là người của trẫm!”

Kim Tại Trung vốn tựa trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, nhưng giờ đây lại ngồi thẳng thân thể, ngữ khí cực kỳ châm chọc mà nói.

“Hoàng Thượng là Hoàng Thượng của người trong thiên hạ, hắn đâu có thể yêu chỉ một người, ngươi được hắn xem trọng,ấy là phúc khí của ngươi, cho nên nhất định phải nhận lấy. Nếu ngươi yêu thương người khác, thì chính là gan to tày trời, quả thực tội đáng chết vạn lần, là như thế đúng không? Bệ hạ.”

Trịnh Duẫn Hạo nghiến chặt răng, tận lực đem cơn tức chế ngự lại.

“Tại Trung, đừng chọc ta nổi giận.”

“Ta mệt rồi, ngươi đi đi!” Dứt lời liền tuỳ tiện bỏ tay Duẫn Hạo ra, đứng lên.

“Ngươi thế nào lại không chịu thông cảm cho ta?”

“Thông cảm? Đúng rồi, Hoàng Thượng cả ngày bận trăm công nghìn việc, trở về còn phải ứng phó với đám nữ nhân ở hậu cung, quả thật cần thông cảm, vậy thì thả ta đi! Vắng ta, Hoàng Thượng nhất định có thể thoải mái hơn rất nhiều.”

“Ngươi nếu dám rời khỏi cung, ngươi nghĩ xem mình còn có thể sống được bao lâu?”

“Chuyện này không cần Hoàng Thượng bận tâm, Kim Tại Trung ta có ngày hôm nay, tất cả cũng đều là tự tay gây nên. Ta nói ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi.”

Dám gọi thẳng đương kim Thánh Thượng là ‘ngươi’, vốn chính là việc cực độ vô lễ đối với thiên tử, thái độ của Kim Tại Trung lại còn ác liệt như thế. Trịnh Duẫn Hạo rất muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, phất tay áo rời đi.

Lăng Nhi vẫn đứng ở ngoài phòng không dám tiến vào, đến lúc tâm đèn sắp cháy hết, mới tiến vào thay đèn, thật cẩn thận chỉ sợ gây ra một chút tiếng động nào.

Nhìn thấy Tại Trung dưới ánh đèn mờảo, lại dường như càng thêm gầy yếu, Lăng Nhi âm thầm thở dài, xoay người định ra ngoài, lại bị Kim Tại Trung gọi lại.

“Cảm thấy ta rất ngốc đúng không?”

“Lăng Nhi không dám……”

“Đó chính là đương kim Hoàng Thượng, vậy mà ta lại có cái thái độ này.”

Thấy Tại Trung cười khổ, Lăng Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.

“Công tử, thứ lỗi cho Lăng Nhi nói mấy câu có được không?”

“Ân.”

“Thế giới của Quân vương cho tới bây giờ vốn không tồn tại ‘độc ái’, Lăng Nhi trước kia từng hầu hạ qua vài vị quý nhân, cuối cùng đều là bởi vì nhất thời tức giận mà bị Hoàng Thượng chán ghét, tình cảnh sau này hẳn không cần nói cũng rõ. Hiện giờ Hoàng Thượng đối tốt với công tử, khó bảo đảm ngày mai sẽ……” Lăng Nhi không dám nói ra giả thiết phía sau, trực tiếp nhảy đến câu tiếp theo tiếp tục nói.

“Cho nên công tử, vì chính bản thân ngươi…… Cũng đừng nên đôi co với Hoàng Thượng nữa. Mọi người nói hậu cung tranh giành so với quan trường còn thâm hiểm hơn, Lăng Nhi chưa từng đọc qua sách, nhưng từ nhỏ đã sống trong cung, cũng hiểu biết được không ít sự tình, giả như Hoàng Thượng thật sự đối với công tử mất đi lưu luyến, hậu quả cũng có thể tưởng tượng ra được……”

Tại Trung nâng tay lên khua khua, ý bảo Lăng Nhi đừng nói tiếp nữa. Ý tứ Lăng Nhi nói một hồi như vậy, chung quy chính là bảo y nín nhịn một chút, y làm sao lại không hiểu?

“Lăng Nhi không biết ăn nói, nếu đắc tội công tử, xin công tử trách phạt.” Lúc này nói xong lại quỳ xuống.

Tại Trung lắc đầu, thấp giọng nói, “Vấn đề giữa ta và hắn không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai……” Dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.

“Ngươi lui ra đi.”

“Dạ……”

Cửa phòng khép chặt, ngăn cách cơn cuồng phong bên ngoài. Cô tịch, tựa hồ lại tăng thêm một tia lạnh lẽo cho tiết trời cuối thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.