CHƯƠNG 2
Giữa trưa hôm sau, Lạc Hoa Các vẫn một vẻ tĩnh lặng như thường ngày, Kim Tại Trung đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra gốc cây trơ trụi bên ngoài, khắp cả hoàng cung có thể nhìn thấy cây khô, có lẽ cũng chỉ có Lạc Hoa Các mà thôi, là do y phân phó không cho hạ nhân sửa sang lại.
Sự vật nếu như có thể vĩnh viễn bảo trì một mặt đẹp đẽ nhất của nó, thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng sẽlại làm cho người ta cảm thấy phiền chán, phiền chán một khung cảnh nhất thành bất biến kia.
“Kim đại nhân, người thích ngắm hoa ta cũng đã gặp nhiều, nhưng chưa từng thấy ai lại thích ngắm cây trụi lá cả.”
Nghe thấy thanh âm, Kim Tại Trung xoay người, nhìn người vừa nói chuyện.
“Cha ngươi đâu?”
Một câu tiếp đón cũng chẳng nói, Kim Tại Trung mở miệng liền hỏi.
“Ta thay lão đầu thối kia làm không được sao.”
Đem hòm thuốc buông xuống, Phác Hữu Thiên bất mãn lẩm bẩm, cả hoàng cung đều biết Phác Hữu Thiên hắn là dược sư giỏi nhất Thiên Triều.
“Trong cung hỗn loạn, phải dựa vào chính là một phần thực lực chín phần mồm mép, ta xem miệng ngươi sao lại độc địa như thế.” Tại Trung một bên nói xong một bên ngồi đến trước mộc trác.
“Còn nói ta? Bình thường là ai đắc tội người khác nhiều hơn đây?”
“Ta cho tới bây giờ chỉ dùng miệng đắc tội một người, đó chính là đương kim Thánh Thượng, ngươi có thể so bì với ta hay sao?”
Phác Hữu Thiên bĩu bĩu môi, không buồn phản bác, nâng cổ tay Tại Trung lên bắt mạch. Trầm mặc một hồi, biểu tình còn đặc biệt nghiêm trọng, hồi lâu sau mới cười nói.
“Xem ra Hoàng Thượng cũng không ôn nhu gì, mới vài ngày lại bắt ta đến giải quyết hậu quả.” Phác Hữu Thiên không cho là đúng nói xong lại cười.
“Không cần nói giỡn như thế, ngươi so với bất kì ai khác đều biết rõ ràng sự tình hơn.” Kim Tại Trung tỏvẻ bất cần nói xong, ánh mắt tự nhiên cũng nửa khép xuống, ngữ khí mệt mỏi nói không nên lời.
Nói tới đây, Lăng Nhi vừa rồi vẫn không được Kim Tại Trung chú ý tới, ánh mắt rõ ràng khẽ chớp chớp, bắt đầu muốn nghe xem lời nói kế tiếp của Tại Trung, Tại Trung nhìn nhìn nàng, sau đó nói.
“Lăng Nhi, lui xuống trước đi.”
“…… Dạ, công tử.” Có chút chần chờ, nhưng vẫn đành ly khai.
Cửa bị đóng lại, xác định Lăng Nhi đã đi xa rồi, Kim Tại Trung mới nói tiếp.
“Các nàng ở trong bóng tối đã tốn không ít tâm tư, ta nếu không làm ra chút hiệu quả, chỉ e sẽ khiến người khác hoài nghi……” Nói xong lại kìm giọng ho khan vài tiếng.
“Trước đây vì sao không thấy ngươi nói như vậy?” Phác Hữu Thiên hai mắt hồ nghi hướng ra phía cửa quan sát, nói tiếp.
“Đó là nha hoàn mới đến sao? Không nỡ để nàng thay ngươi chịu chết sao, ngươi để ý tới nàng rồi?”
Kim Tại Trung nhìn Phác Hữu Thiên, hừ cười một tiếng.
“Kỳ thật cũng không cần làm phiền đến ngươi, bằng y thuật của ta, tự cứu cũng là đủ rồi.” Kim Tại Trung thản nhiên nói xong, Phác Hữu Thiên lại càng thêm bất đắc dĩ.
“Ngươi đó không gọi là ‘tự cứu’, hẳn nên gọi là ‘tự tàn’ mới đúng! Ta thấy trong thiên hạ này không có mấy người so với ngươi còn dám hạ dược hơn đâu, phàm là dược đều có ba phần độc, ngươi chung quy trong lúc chữa bệnh thì đồng thời cũng là lấy thân thể ra mà đùa giỡn. Hết bệnh rồi thì cũng chôn sâu độc căn, đâu có ích lợi gì?” Một bên lấy giấy ra kê những dược tài cần thiết, một bên vừa nói những lời xuất từ tận đáy lòng mình.
“Đây không phải vừa đúng lúc hay sao, thử xem xem nếu ta chết Trịnh Duẫn Hạo có khóc hay không.”
Hữu Thiên cười lắc lắc đầu, tựa như đang giễu cợt y thật là ngốc.
“Ngươi có biết sự khác nhau giữa người thông minh với người bình thường không?”
Kim Tại Trung nhíu nhíu mi, tùy tiện đưa một ánh mắt cũng có thể câu đi ba hồn bảy phách của người ta.
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Người bình thường ấy mà, không thể quyết định tương lai của bản thân, đường đi bày ra trước mặt, có trái ngang thì chỉ biết thuận theo. Mà người thông minh, lại do hắn lựa chọn tương lai cho chính mình. Đằng này Kim Tại Trung ngươi có tài trí tuyệt thế, lại chọn một con đường ngay cả người bình thường cũng khinh thường không thèm đi.”
“Tức là nói ta đặc biệt sao? Đạ tạ.”
Phác Hữu Thiên thở dài, nói.
“Qua vài ngày nữa là sinh thần Thái hậu, Hoàng Thượng nhất định mở yến tiệc chiêu đãi quần thần, ngươi phải chú ý một chút.”
“Có người dám ở thọ yến của Thái hậu làm loạn sao?”
“Người khác thì ta dám cam đoan, sẽ không! Nhưng còn……” Giọng nói đè thấp, Hữu Thiên lấy tay hướng về phía Kim Tại Trung, chỉ chỉ.
Đè ngón tay Phác Hữu Thiên xuống, Kim Tại Trung tiếp tục nhẹ nhàng cười nói.
“Giúp ta đi thông tri cho Hoàng Thượng, nói ta bị bệnh.”
“Đừng có gia tăng tội danh cho chính mình nữa, Hoàng Thượng đang thương nghị quốc sự mà.” Phác Hữu Thiên khuyên bảo, kỳ thật có đôi khi thật sự rất nghi hoặc, Kim Tại Trung làm việc dường nhưkhông hề để ý đến hậu quả.
Đôi mắt Tại Trung tà tà đối diện với Hữu Thiên, dùng ánh mắt nói: Vậy ngươi đi hay là không đi?
“Được rồi được rồi, ta sẽ đi! Lát nữa phái người đến dược thiện phòng lấy dược đi.”
Tại Trung gật gật đầu, Phác Hữu Thiên dắt theo hòm thuốc rời đi.
Kim Tại Trung… Y lãnh ngạo, tự phụ, nhưng y có tư cách này, nếu không năm đó danh hiệu tài tử danh chấn thiên hạ là do đâu mà có?
Mặc kệ thế nhân đời sau phủ nhận như thế nào, nhưng rất nhiều người trong lòng hiểu rõ, năm đó Kim Tại Trung chưa đầy mười lăm tuổi, khi đối mặt với sự làm khó của sứ thần ngoại quốc, cơ trí cùng khí độy biểu hiện ra, đã khiến không biết bao nhiêu người tự nhận là tài tử phải tự hổ thẹn không sánh bằng.
Chính là một hồi đấu trí ấy, đã làm cho y chỉ qua một đêm mà niên thiếu thành danh, khi đó, tất cả mọi người chú ý, cho tới bây giờ đều chỉ có tài mão hoàn mỹ của thiếu niên kia mà thôi.
Nhưng hết thảy, sau khi y gặp được Trịnh Duẫn Hạo, dần dần nhạt nhòa trong tâm trí mọi người, hiện giờ nhắc đến ‘Kim Tại Trung’, mọi người sẽ cười lắc đầu nói với ngươi đó là thứ yêu nghiệt chỉ biết mịhoặc lòng người.
Trong thế giới của Kim Tại Trung, vốn dĩ không mấy ai có thể lọt vào mắt y, nhưng y lại có thể vì Trịnh Duẫn Hạo mà đi được đến bước này.
Thường nói yêu càng sâu, thua càng thảm. Người tài tử từng ngạo thị thiên hạ kia, cam nguyện giũ bỏ đi một thân ngạo khí, nguyện chỉ làm một người bình thường, còn có thể vì người kia của mình, mà bỏngoài tai tất cả.
Mà y Kim Tại Trung…… Cũng vĩnh viễn sẽ không để ý xem có bao nhiêu người ở phía sau đuổi theo y, bởi vì y cho tới bây giờ đều chỉ cần thuận theo tâm mình mà làm việc.
Thật lâu sau, Lăng Nhi mới bưng dược đã sắc xong tiến vào cửa, Tại Trung nhẹ nhàng mở miệng nói.
“ Sao lại lâu như vậy?”
“Hồi công tử, người ở dược phòng bề bộn nhiều việc, ngài lại phân phó không thể nói dược này là cho ngài, nên nô tì phải đợi thật lâu mới có chỗ sắc thuốc… Nô tì còn phát hiện có người đang sắc thuốc an thai nữa, lén lén lút lút, nhưng ta vẫn phát hiện ra, không biết là chủ tử cung nào may mắn hoài thai long tử nữa.”
Lăng Nhi vẻ mặt tò mò nhẩm đoán, khóe mắt lướt qua ánh mắt nhìn chăm chú của Tại Trung, lập tức ý thức được mình không nên ở trước mặt y nói mấy chuyện này, đang chuẩn bị quỳ xuống nhận sai, Kim Tại Trung lại nói.
“Người ta lén lút, chứng tỏ là không muốn đem sự tình truyền ra ngoài. Lăng Nhi, ra ngoài ăn nói phải cẩn thận một chút, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Tạơn công tử, nô tì biết rồi.”
Một tay bưng thang dược trên bàn lên, đang tính uống, Lăng Nhi đột nhiên kêu lên sợ hãi, Kim Tại Trung liền ngừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Lăng Nhi quên mất…… Vừa rồi lúc đi lấy dược tài, có người hỏi nô tì dược này là cho ai uống, nô tì không dám nói…… Có điều… Có điều, người nọ nói dược này là dùng để giải kịch độc, nô tì cả gan đoán rằng… Có thể hay không là do Phác đại nhân hắn……”
Đang muốn nói Phác Hữu Thiên chẩn sai bệnh, nhưng tự biết lời này cực kỳ không ổn, hơn nữa Kim Tại Trung cũng tự hiểu được ý tứ của nàng, cho nên không nói gì thêm.
Kim Tại Trung còn cười một cái, đem dược uống cạn, không giải thích gì nhiều. Nếu chủ tử không nói gì, phận làm hạ nhân cũng không thể lắm miệng, tuy nhiên trong lòng Lăng Nhi vẫn tràn đầy nghi hoặc.
“A, đúng rồi công tử, Hoàng Thượng vừa mới phái người tới nói, người đang thương nghị quốc sự, không tiện đến, đêm nay lại đến Lạc Hoa Các thăm công tử.”
“Ân.”
Khí trời càng lạnh giá, mùa đông cũng càng tới gần.
“Lăng Nhi, cùng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Dạ, công tử.”
Mấy ngày gần đây ngự hoa viên đặc biệt vắng lặng, cũng không phải bởi tiết trời se lạnh, trong hoàn cảnh này chỉ cần có một chút tiếng động thôi, thì nhất định cũng có thể khiến người ta giật mình.
“Nương nương! Hoa đó không thể hái, đó là loài Thái Hậu yêu thích nhất mà!” Cung nữ khổ tâm khuyên bảo, hiển nhiên người nọ cũng chẳng thèm nghe, dùng ngữ khí mang chút kiêu căng nói.
“Cô cô yêu thương ta như vậy, không phải chỉ là một bông hoa thôi sao, bà sẽ trách ta chắc?”
“Nhưng cuối thu hoa đang nở rộ mà bịhủy, quả thực rất trân quý……”
“Bớt dông dài đi!”
Từ xa xa tình cờ đem cảnh tượng này thu gọn vào trong tầm mắt, không chờ Tại Trung mở miệng hỏi, Lăng Nhi đã nói.
“Đó là Trương Hãn, Trương Quý Nhân. Cháu gái của Thái Hậu nương nương, gần đây mới được đưa vào trong cung hầu hạ Hoàng Thượng. Bởi vì có Thái Hậu làm chỗ dựa, nên mới tiến cung được một tháng đã đắc tội không ít vị nương nương…… Công tử, ta thấy chúng ta vẫn nên đi đường vòng thì hơn.”
Tại Trung nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, hai người quay đầu lại, dọc theo lối mòn nhỏ đi về.
“Không nghĩ tới trong chốn Hậu cung cấm địa, ấy thế mà lại có nam nhân xuất hiện?”
Sau lưng cách đó không xa truyền đến một câu như vậy, đối phương rõ ràng là đang nói cho Kim Tại Trung nghe.
“Công tử……”
Cười cười với Lăng Nhi, sau đó thoải mái xoay người, hướng về phía người nói chuyện đi tới.
Xuất môn mới đi được mấy bước, thế mà cũng bắt hạ nhân mang noãn lô đi theo, hơn mười cung nữ tùy thân thì không nói, đã thế lại còn dẫn theo mấy thị vệ cầm côn trong tay, thân ở Hậu cung mà cũng dám dẫn theo gia đinh, lá gan của Trương Hãn này cũng thật sự lớn lắm.
“Thần, kiến quá Trương Quý Nhân.” Nghĩ như vậy, nhưng Kim Tại Trung vẫn cung kính hành lễ với Trương Hãn.
“Miễn lễ, mời ngồi.” Những lời này lại nói ra vô cùng đoan trang, Tại Trung ngẩng đầu, thấy lộ ra gương mặt hết sức tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt linh động kia, nhưng vô luận là ngũ quan hay đường nét cũng đều lộ ra khí chất hài tử.
Vừa rồi xa xa nghe ngữ khí nàng nói chuyện cũng đã đoán được, Trương Hãn này bất quá vẫn chỉ là một tiểu cô nương không biết thế sự mà thôi.
“Xem ra các hạ chính là vị Kim Tại Trung, Kim đại nhân kia.”
Nam tử có thể ra vào Hậu cung trừ bỏ Hoàng Thượng, thì chỉ có cấm quân và ngự y, dựa vào y phục nhìn qua là có thểkhẳng định. Người trước mắt này tuyệt không phải cấm quân, cũng không phải ngự y, như vậy chỉ có một người có thể.
“Đúng là tại hạ.”
Đây là lần đầu tiên Trương Hãn thấy được dung mạo Kim Tại Trung, trước lúc vào cung đã nghe nói vị ‘Lễ Bộ Thị lang’ Kim Tại Trung này, trưởng thành là một bộ dung nhan tuyệt sắc cỡ nào, bản thân vẫn hết sức tò mò.
Hôm nay vừa thấy, quả thật khiến cho nàng ngây ngẩn, nhưng điều làm cho nàng phải kinh thán trước tiên, cũng không phải là dung mạo y. Mà là một thân khí chất ngạo nhân kia, dù khó phân biệt được nam nữ, nhưng kể cả một nữ nhân có tự tin đến đâu, cũng không thể có được ngạo khí khiến người khác kinh diễm như Kim Tại Trung.
“Kim đại nhân thật đúng là nhàn nhã quá, ta nhìn khắp thiên hạ này chắc không một ai có thể may mắn hơn đại nhân, thiếp được tiếp xúc với Kim đại nhân, mới xác thực cảm nhận được, cái gì gọi là hoàng ân mênh mông.” Nói xong liền che miệng cười, chờ xem phản ứng của Tại Trung.
Trên dưới Viêm Quốc đều biết, phụ thân của Kim Tại Trung, là Kim Kiến Hành — Chấn Viễn Đại tướng quân tiền nhiệm của Viêm Quốc…… là tên phản tặc cấu kết loạn đảng.
Kim gia vào hai năm trước đã bị hạ thánh chỉ chém đầu cả nhà, lại duy độc mình Kim Tại Trung cư nhiên còn sống sờsờ tới ngày nay, lúc ấy đã có người nói y câu dẫn Hoàng Thượng, cho nên mới có thể miễn cho y tội chết.
Khắp kinh thành sóng gió còn chưa bình lặng, Trịnh Duẫn Hạo không ngờ lại thăng chức Kim Tại Trung lên làm Lễ Bộ Thị lang, phút chốc trên dưới Triều đình lại đầy trời lời đồn đại, trong lúc nhất thời đều nói Kim Tại Trung là thứ yêu vật mê hoặc Thánh Thượng……
Trương Hãn vừa nói như vậy, ý tứ châm chọc trực tiếp không buồn che giấu. Kim Tại Trung sau khi nghe xong, cười cười, nói.
“Thánh Thượng luôn luôn đối đãi mọi người khoan hậu, chỉ cần là kẻ sĩ có năng lực, đều nhất định có thể có được sựtrọng dụng của Hoàng Thượng. Hoàng ân mênh mông, đó là phúc của vạn dân, nương nương nói như vậy, vi thần thực sự không dám gánh vác.”
“Kim đại nhân lại khiêm tốn quá rồi, đừng nói cả Hậu cung, ngay đến quần thần trên dưới, có người nào lại không biết, Hoàng Thượng độc ái đối với Kim đại nhân đâu? Hoàng Thượng trọng người tài, nói vậy hẳn Kim đại nhân nhất định phải có chỗ hơn người, bằng không Hoàng Thượng cũng sẽ không chuyên tình với Kim đại nhân? Tiểu nữ tử ta cũng tựthẹn không thể sánh bằng đó.”
Trương Hãn vốn dĩ còn đang cười, vừa nhìn thấy Tại Trung khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười tà, chỉ trong khoảnh khắc đã thu hồi tất cả ý cười, Kim Tại Trung dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất nói……
“Nương nương, xin thứ cho vi thần cả gan, xin khuyên nương nương một câu. Trước khi lấy danh nghĩa của Thái Hậu để làm càn…… Xin trước hết hãy nhìn cho rõ, xem ở trước mặt ngươi là ai.” Nói xong, Kim Tại Trung ngay cả lời cáo từcũng không buồn nói, đứng dậy rời đi, Trương Hãn vẫn không kịp phản ứng lại, không ngờ thị nữ vốn đứng hầu ở một bên, thế mà lại dám đẩy ngã Lăng Nhi đi theo phía sau Kim Tại Trung.
Ngã xuống dọc theo thềm đá, cuối cùng đụng vào trên nền đất, Lăng Nhi vẻ mặt khó chịu bịt chặt đầu gối, Kim Tại Trung nhíu mi tiến lên nâng nàng dậy, thị nữ kia vừa động thủ lại vẫn vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình.
Kim Tại Trung hai mắt trừng trừng nhìn thẳng thị nữ kia, đi đến trước mặt nàng, nói.
“Tự mình động thủ? Hay là để ta giúp ngươi?”
Thị nữ vừa nghe, chần chờ. Kim Tại Trung khóe miệng cong lên nụ cười không rõ, giơ tay lên chính là một cái tát thật mạnh dừng trên mặt thị nữ.
‘Ba’ — thị nữ kia nhất thời loạng choạng, ngã xuống đất, Tại Trung dùng khóe mắt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía Trương Hãn, nói.
“Nương nương, xin ngươi quản người của mình cho tốt.” Tiếp đõ đỡ Lăng Nhi rời đi.
“Đứng lại cho ta!”
Kim Tại Trung quay đầu lại, trong ánh mắt là hàn ý làm cho người ta sợ hãi, Trương Hãn nhìn đến không khỏi ngẩn người, thị uy nói.
“Ngươi lá gan lớn lắm! Ngay cả người của ta cũng dám đánh?”
Kim Tại Trung cười lạnh một tiếng, trong ý cười tràn đầy vẻ khinh thường.
“Hừ, ngươi nói ta ỷ vào danh nghĩa của cô cô làm càn? Còn muốn ta phải nhìn cho rõ người trước mặt là ai đúng không? Được! Bản cung hiện giờ thấy rất rõ! Không phải là kẻ yêu vật hầu hạ chuyện giường chiếu cho nam nhân hay sao? Ta còn phải sợ ngươi chắc? Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi, sợ rằng ngày sau ngươi đến ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt.”
Tính tình của tiểu cô nương này quả thật làm cho Kim Tại Trung ngạc nhiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nữ tử nào điêu ngoa đến thế, khẩu khí thật sự không nhỏ, có điều chẳng biết được hành động thực tế thì ra sao.
“Ngươi dám ra tay với ta?”
Ngầm ý – chỉ bằng ngươi ư?
“Nực cười, cho tới bây giờ không có chuyện gì là Trương Hãn ta không dám làm!”
Kim Tại Trung lại cười, biểu tình hiện ra trên khuôn mặt yêu dã, tựa như đang xem một trò cười cực độ hoang đường.
Trương Hãn trông thấy, chỉ cảm thấy một cơn tức giận đè thẳng lên ngực, không phun ra thì không chịu được, tiện tay đoạt lấy cây côn cầm trên tay tên thị vệ bên cạnh, như bay giáng xuống trước mặt Kim Tại Trung.
Trương Hãn đem cây côn giơ lên cao, hai mắt Kim Tại Trung từ dưới nhìn lên, dần dần đối diện với mắt Trương Hãn, chỉ một thoáng lại làm cho nàng do dự, hai người giằng co một hồi thật lâu sau, cuối cùng Trương Hãn hai tay nắm chặt, càng giơ côn lên cao hơn, lập tức giáng xuống.
Mắt thấy côn sắp sửa nện xuống, Lăng Nhi cả kinh kêu lên.
“Công tử!”
Một côn nện xuống, chỗ Trương Hãn đánh đúng là vị trí sau gáy, Kim Tại Trung trên mặt một mảng trắng bệch, quỳ sụp xuống, sau đó lại cúi đầu âm thầm cười.
Ý cười kia rơi vào trong mắt Lăng Nhi, quỷ dị đến mức làm cho người ta cảm thấy, hết thảy những gì Kim Tại Trung làm, đều là vì muốn cho con mồi theo dõi đã lâu, rơi vào bẫy rập của chính mình. Lăng Nhi không khỏi hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không, côn thứ hai hạ xuống, thật mạnh đánh trên lưng Kim Tại Trung.
Mấy côn kế tiếp cơ hồ không chút ngưng nghỉ, Trương Hãn dồn hết sức lực một gậy so với một gậy càng nặng hơn, thanh âm phát ra do va chạm mãnh liệt giữa mộc côn cùng thân thể, quả thực khiến người ta không đành lòng mà run sợ, Lăng Nhi sớm sợ tới òa khóc.
Hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tại Trung, tươi cười trên mặt y đến tận giờ này khắc này ấy thế mà vẫn còn treo đó. Trương Hãn cũng chú ý tới ý cười nơi khóe miệng y, tức giận đến nỗi thân thể bắt đầu phát run, hung hăng đem một côn cuối cùng đánh xuống, xoay người hướng về phía thị vệ phía sau, hô lên.
“Các ngươi lại đây cho ta!”
Thị vệ nghe xong, không khỏi dựng đứng người, mấy người nhìn nhìn nhau, đều không dám tiến lên.
“Lập tức lại đây cho bản cung! Nếu không bản cung sẽ khiến đầu các ngươi đều rơi xuống đất!”
“Không! Nương nương, Lăng Nhi nguyện thay chủ tử chịu phạt, đừng đánh công tử mà, nương nương!” Lăng Nhi khóc lóc đến vô cùng thê thảm, Trương Hãn trừng mắt, nói.
“Còn dám kêu loạn nữa, ta ngay cả ngươi cũng đánh cùng y!”
“Lăng Nhi… Đừng nói nữa.” Kim Tại Trung mở miệng, thanh âm mỏng manh cực hạn, bên môi tràn ra một tia đỏ sẫm.
Một dòng dịch nồng dâng lên trong yết hầu, Tại Trung dùng sức đem chúng áp chế xuống. Vốn định ngẩng đầu nhìn Lăng Nhi, nhưng trong lúc nhất thời trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mịt mùng.
Nhắm mắt lại chốc lát, khi mở mắt lại, trước mặt nhiều thêm mấy tên thị vệ cầm trường côn trong tay. Trong lúc nhất thời loạn côn nện xuống, đau đớn thân thể làm cho y tưởng như sắp chống đỡ không nổi.