Thị Lang

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Trương Hãn bỗng nhiên bị Thái Hậu triệu kiến, trước khi đi còn không quên bước đến trước mặt Tại Trung, nói mấy câu khiến người ta phải dở khóc dở cười, Kim Tại Trung trong lòng cười thầm, nhưng miệng cười không nổi, thân thể thật sự đau đến kinh người.

Một đám hạ nhân theo Trương Hãn rời đi, Lăng Nhi lập tức liền nhào đến, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú kia khóc đến mếu máo, nhìn thấy Tại Trung muốn đứng lên, liền hoảng sợ.

“Công tử, đừng miễn cưỡng chính mình……”

“Chẳng lẽ… Ngươi có thể…… cõng nổi ta hay sao?” Thanh âm Kim Tại Trung nói chuyện chẳng thể mạnh hơn so với tiếng hít thở là bao, vừa nói như vậy, Lăng Nhi lại cúi thấp đầu xuống.

Thân hình Kim Tại Trung vốn nhỏ gầy thon gọn, so với nam tử bình thường càng thêm gầy guộc, nhưng nam tử vẫn khác với nữ tử, dẫu có gầy như thế nào, cũng vẫn có phần nặng hơn.

Đem cánh tay của Kim Tại Trung quàng lên vai mình, tay kia đang định vòng qua đỡ lấy eo y, nhưng ngay khoảnh khắc định hạ tay lại chần chờ, nói vậy trên người Tại Trung nhất định đầy vết côn thương, chạm vào đâu cũng sẽ đau.

“Không sao đâu, không đau……” Tựa như nhìn thấu tâm tư của Lăng Nhi, Kim Tại Trung bỗng nhiên nói một câu nhưvậy.

Lăng Nhi cắn cắn môi, buông tay xuống, Kim Tại Trung ngoài miệng nói không đau, nhưng vừa mới bước được một bước, rõ ràng liền cảm nhận được thân thể y hơi cứng ngắc một chút.

Người bình thường đã chịu nhiều gậy như vậy, đừng nói đứng dậy, cho dù chỉ là duy trì thanh tỉnh cũng rất khó, nhưng Kim Tại Trung lại có thể làm được, Lăng Nhi thật cẩn thận cố gắng dìu y đi.

“Chuyện này, đừng nói với bất luận kẻ nào…… Biết chưa?”

Kim Tại Trung bỗng nhiên nói với mình, Lăng Nhi trong lúc nhất thời chỉ ‘ân’ một tiếng lấy lệ, qua một lúc sau mới nghi hoặc…… Không thể nói với bất kỳ ai, vậy Kim Tại Trung vì cớ gì cam nguyện chịu đựng Trương Hãn gây khó dễ?

Lăng Nhi còn đang nhẩm đoán, Kim Tại Trung ho mạnh một cái, một ngụm máu tươi rơi trên mặt đất, Tại Trung nâng mu bàn tay lên quệt quệt khóe miệng, làm như không có việc gì, Lăng Nhi trong lòng vốn đã hoảng hốt, thật vất vả mới kiềm lại dòng nước mắt đang chực trào tuôn ra.

Trở lại Lạc Hoa Các, Tại Trung một câu cũng chưa nói liền từ từ nhắm hai mắt nằm xuống giường, Lăng Nhi không dám bất cẩn làm bừa, mới vừa rồi Tại Trung đã ngàn dò vạn dặn bảo không thể kinh động đến người khác, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kim Tại Trung, thật sự là khiến nàng lo lắng, đành phải một mực đứng ở bên giường trông chừng.

.

.

.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng ồ ồ, Kim Tại Trung cố sức mở mắt, khó khăn ngủ được một giấc, hiện tại vừa tỉnh, trước mắt vẫn là Lạc Hoa Các quen thuộc của mình.

“Công tử, ngươi có đỡ hơn không……”

Vừa định há mồm nói chuyện, yết hầu đau đớn tựa như bị lửa thiêu, miệng đầy hương vị huyết tinh, làm người ta buồn nôn.

“Công tử, uống nước……” Lăng Nhi vội vàng bưng chén nước đến, đỡ Tại Trung ngồi dậy.

“Đừng khóc, ta còn chưa có chết mà……”

“Công tử, thật sự không cần gọi Phác đại nhân tới xem bệnh sao? Trên người ngươi……”

“Không phải chỉ là chịu mấy gậy thôi sao… Người tập võ, trước tiên phải học chính là bị đánh……”

“Công tử ngươi biết võ công? Như thế nào……” Vô luận nhìn thế nào cũng không giống……

Kim Tại Trung dường như giật mình nhớ tới điều gì đó, tiếp theo lại có chút tự giễu mà cười cười.

“Không, ý ta muốn nói, khi cha ta giáo huấn ta, so với đám phế vật kia đánh còn dùng sức hơn nhiều… Ba trăm bảy mươi hai gậy…… Lăng Nhi, giúp ta nhớ kỹ.”

Dưới cái loại tình huống này mà còn có thể đếm xem gậy đánh bao nhiêu cái, quả thật không phải người bình thường

có thể làm được…… Có thể nói Kim Tại Trung ý chí hơn người, mà cũng có thể nói…… là dọa người.

“Công tử, thật sự không cần báo cho Hoàng Thượng sao?”

“Loại việc nhỏ này, không cần báo với hắn.”

Việc nhỏ? Ở trong mắt Lăng Nhi thì đây không phải việc nhỏ…… Những vị chủ tử nàng hầu hạ trước kia chỉ cần có một chút xíu ủy khuất, nhất định sẽ tới trước mặt Hoàng Thượng khóc lóc đến lê hoa đái vũ, chứ đừng nói đến bộ dáng đáng thương cỡ nào.

“Có điều Trương Quý Nhân này, đã quá đáng quá rồi…… Công tử cứ cho qua như vậy sao? Lần sau nếu còn phát sinh loại việc như thế thì phải làm sao đây? Công tử thân thể của ngươi có thể chịu đựng bao nhiêu chứ?”

Lăng Nhi càng nói càng kích động, Kim Tại Trung tựa ở đầu giường, hai mắt hàm chứa ý cười nhìn nàng, bỗng nhiên ý thức được bản thân mình có phần phản ứng thái quá, Lăng Nhi nhất thời ngậm miệng, cúi đầu đứng đó.

Kim Tại Trung nhẹ nhàng cười, tâm tình hình như rất tốt, Lăng Nhi hơi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn gương mặt Tại Trung, ngay sau đó lại lập tức thu hồi ánh mắt.

Bản thân mình lần này, hình như thật sự có một chủ tử thực đặc biệt. Lúc trước khi ma ma trong cung nói rằng nàng sẽbị an bài đến Lạc Hoa Các, những cung nữ bên người tất cả đều nhất thời không dám lên tiếng.

Từ khi một đám cung nữ thái giám chết đi trước đó, trong cung mọi người đều nói, bước vào Lạc Hoa Các, chẳng khác nào một đường tử lộ. Nhưng Kim Tại Trung trong mắt nàng…… với những gì bọn họ nói không giống nhau.

Cốc– Cốc–

“Kim đại nhân.”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Lăng Nhi nhìn ra cửa, lại quay đầu nhìn Kim Tại Trung, Tại Trung thoáng hất hất cằm, Lăng Nhi hiểu ý liền đi ra mở cửa.

Một tiểu thái giám cúi đầu, khom lưng đi đến. Ngoài cửa còn có người, trên tay đang cầm mấy thứ, nhưng tất cả đều đợiở ngoài cửa.

“Chuyện gì?” Kim Tại Trung vẫn tựa ở đầu giường, mở miệng hỏi.

“Bẩm Kim đại nhân, Hoàng Thượng biết ngài thân thể không khoẻ, cho nên lệnh nô tài đem những dược tài tẩm bổ này tới cho đại nhân ngài.”

“Hắn đâu? Sao lại không đến?”

Khắp cả hoàng cung, thậm chí là cả thiên hạ, dám gọi thẳng Thiên tử Viêm Quốc là ‘hắn’ cũng chỉ có Kim Tại Trung, tiểu thái giám không lấy gì làm lạ, nhỏ nhẹ nói.

“Bẩm đại nhân, Hoàng Thượng bị Thái Hậu nương nương triệu kiến, đã đến Khánh Từ Cung rồi.”

Tiểu thái giám nói xong, Kim Tại Trung im lặng chốc lát, lại nói tiếp.

“Để mấy thứ kia ở đó, lui ra đi.”

“Dạ.”

Tiểu thái giám đi khuất, nhân sâm linh chi để lại bày đầy bàn, tùy tiện lấy một thứ cũng có thể đủ cho một nhà thường dân không lo áo cơm hai, ba năm, Lăng Nhi nhìn những thứ trên bàn, lại nhìn biểu tình thản nhiên của Kim Tại Trung, lắc lắc đầu nói.

“Công tử, Hoàng Thượng từ trước đã đối xử với ngươi rất tốt phải không?” Nếu không ư? Sủng ái đến mức này rồi, nhìn đến những thứ quý trọng như vậy cũng không chút phản ứng.

“Từ trước ư? Không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Lăng Nhi kinh ngạc, trước đây nếu nàng nói thế với các chủ tử, các chủ tử nhất định sẽ hớn hở mặt mày kể lể về ân sủng của Hoàng Thượng đối với mình, nhưng Kim Tại Trung không như thế.

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lăng Nhi, Kim Tại Trung khẽ cười một tiếng, nói.

“Khi thích một người, nếu đến mức phải cần đến những hồi ức khi hắn đối tốt với mình, vậy thì đoạn cảm tình này…… cũng không tất yếu phải tồn tại.”

Là không buồn nhớ lại, hay là… không đáng để nhớ lại? Không biết từ khi nào, y cũng bắt đầu tự hỏi cái vấn đề buồn cười này.

Nhưng, sẽ nhớ lại sao? Nhất định là có, nếu không thì đoạn cảm tình này từ đâu mà có? Chỉ có điều, thời gian quá dài… Cho nên mới lãng quên. Bởi vì lâu lắm không nhớ lại, cho nên đã quên mất.

Lăng Nhi nghe xong lời Tại Trung nói, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ nhớ kỹ chuyện người khác đối tốt với mình, cũng là bất bình thường hay sao?

“Công tử nói quá mức thâm thúy, Lăng Nhi không hiểu được…… Nhưng Hoàng Thượng thực sự đối xử với công tử tốt

lắm đó, những dược tài này đều là loại trân quý nhất.”

“Trong cung thứ trân quý thì nơi nơi đều có, huống chi là dược tài.”

“Nhưng đây không giống đâu công tử, trong cung mỗi thứ đồ đều có hoa văn, tựa như tơ lụa may y phục, bát đũa khi dùng cơm, dược tài tẩm bổ, tất cả đều có phân chia cấp bậc khác nhau. Ta bị an bài đến bên người công tử lâu như vậy, cũng có chút chú ý, đồ công tử mặc trên người, đồ dùng thường ngày, ăn uống, đều giống với Hoàng Thượng. Dược tài lần này cũng vậy, bình thường chỉ dành riêng cho Hoàng Thượng hưởng dụng, không phải là dược tài tầm thường đâu.”

Kim Tại Trung cười, y làm sao lại không biết chứ, nhưng thế thì sao? Tham lam là thiên tính của con người, ngay cả y cũng không ngoại lệ, chỉ có điều y đối với những danh lợi mà thế nhân say mê chẳng có tâm tư đi tranh đoạt.

“Thích thì cứ lấy mà dùng……”

Kim Tại Trung nói câu này tuyệt đối không phải là lời nói tùy tiện, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không có hơi sức, hít thở cũng sẽ động đến cơn đau trên thân thể, nói xong một câu, ánh mắt chậm rãi khép lại, nhìn giữa hai hàng mi cũng có thể nhận ra y không được khoẻ.

“Cứ đợi công tử tĩnh dưỡng cho khỏe rồi nói sau, ta chờ lát nữa liền đến ngự thiện phòng sai người chuẩn bị, công tửngươi mau nằm nghỉ ngơi, đừng nói chuyện.”

“Tiện thể hỏi thăm một chút, Thái Hậu triệu kiến Hoàng Thượng là vì chuyện gì……”

“Biết rồi, công tử ngươi nghỉ ngơi đi! Thọ yến của Thái Hậu nhất định phải tham dự đó, ngươi hiện tại sức khỏe thế này làm thế nào đây?”

“Ân……”

“Thật sự không được cử động nhiều, bằng không ta sẽ thỉnh Phác đại nhân tới, hoặc không thì liền báo với Hoàng Thượng!”

“Biết rồi, ngươi mau đi đi.” Kim Tại Trung cười, gương mặt Lăng Nhi bỗng nhiên ửng đỏ lên, vội vội vàng vàng xoay người rời đi.

.

.

.

Lần này đi mất đến nửa canh giờ, lúc nàng trở về Tại Trung vẫn im lặng nằm nghỉ, rất hài lòng việc Tại Trung không có lộn xộn, Lăng Nhi lại gần gọi.

“Công tử!”

Người trên giường không đáp lại, Lăng Nhi trừng mắt nhìn, lại gọi một tiếng nữa, vẫn không có phản ứng. Bỗng nhiên ý thức được tình huống nghiêm trọng, thanh âm Lăng Nhi cất cao hơn một chút, liên tục gọi đến mấy lần, nhưng ngay lúc Lăng Nhi chuẩn bị đến Thái Y Viện gọi người, thì hai mắt Tại Trung chậm rãi mở ra.

“Nghe thấy rồi mà, nói đi……”

Lăng Nhi thở dài, một lần nữa trở lại bên giường, cặp mắt như lưu li của Tại Trung vẫn trong suốt, nhưng thiếu đi sựbén nhọn thường ngày. Lăng Nhi vẫn không hiểu, y biết rõ bản thân mình thân thể không tốt, lại vẫn cứ mạo hiểm nhưvậy, hiện giờ bị thương cũng không cho bất luận kẻ nào biết, đây chẳng phải rõ ràng chính là lấy mạng mình ra mà giỡn hay sao?

“Ân, ta nghe nói, Hoàng tử Minh Quốc bỗng nhiên đến thăm, ngày mai Hoàng Thượng sẽ thiết yến đón mừng hắn.”

“Vậy Thái Hậu tìm Hoàng Thượng, là vì sao?”

“Ta nghe Ngô Tổng quản nói, ý tứ của Thái Hậu là, dù sao ngày mai cũng phải thiết yến mừng Hoàng tử Minh Quốc, chi bằng đem thọ yến của người cũng làm sớm hơn, ngày mai cử hành một thể cũng tốt. Chủ ý này vừa đề ra, hiện tại không ít đại thần đều đang vội vàng chuẩn bị lễ vật mừng thọ Thái Hậu, có điều…… Công tử, ngày mai ngươi có thểtham dự được không? Không bằng nói với Hoàng Thượng một chút……”

“Không, Thái Hậu tặng cho ta cơ hội tốt như vậy, ta cũng đỡ phải phiền toái……”

“Cơ hội? Nhưng mà công tử, ngươi chuẩn bị gì tặng cho Thái Hậu?”

Kim Tại Trung không trả lời, nhưng ý cười thâm thúy trong mắt kia, lại quá rõ ràng.

“Suýt nữa thì quên, hôm nay khi Thái Hậu triệu kiến Hoàng Thượng, Trương Quý Nhân cũng ở lại Khánh Từ Cung không rời đi, ngươi nói xem Thái Hậu có phải đang tính toán, để Hoàng Thượng phế trừ Hoàng Hậu, lập Trương Hãn làm Hậu hay không?”

“Lăng Nhi, đừng đoán lung tung, lời này không thể nói.”

“Dạ… Nhưng, công tử! Ngươi vẫn nên đề phòng Trương Quý Nhân một chút, nàng luôn tìm cớ tiếp cận Hoàng Thượng đó……”

“Nếu đã là như vậy, ta sao phải đi so đo cùng một tiểu cô nương chứ.”

Trong lời nói của Kim Tại Trung tựa hồ có dụng ý khác, nhưng Lăng Nhi không nghe ra được, mở đôi mắt thật to nhìn Tại Trung, dường như chờ y nói rõ.

“Lăng Nhi, trong cung đình…… Mỗi một góc đều có bí mật của riêng nó, ngươi biết ít đi một điều, vậy coi như có thểsống lâu hơn một ít, biết không?”

Từ xưa tới nay, có thể làm cho quân vương chết không chút dấu vết nhất, chính là thế lực họ ngoại. Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử nào, như vậy nhất định sẽ nghiêng theo thế lực gia tộc đó, thường thường ở góc tối nơi quân vương không thể nhìn tới, thế lực này sẽ dần dần lớn mạnh, sẽ chậm rãi lật đổ chính quyền của quân chủ.

Tình huống như vậy, trong lịch sử các vương triều đều không thể tránh khỏi, xin hỏi khắp thế gian ai có thể thực sự vô tình cho được? Không có…… Càng huống gì là bậc thiên tử cô độc nhất. Bất quá những điều này, đều không thể nói với Lăng Nhi, nàng chỉ là một nha hoàn, không nên hiểu quá rõ.

“Ta bắt đầu hoài nghi, cái chết của các cung nữ thái giám, thật sự là do công tử ngươi tạo thành ư?” Lăng Nhi lầm bầm nói.

Nói xong, đối diện ánh mắt của Kim Tại Trung, lập tức tự bịt miệng mình lại, ở trước mặt chủ tử dám nói những lời này, quả thực là đại nghịch bất đạo.

Nhưng Kim Tại Trung cũng không tức giận, ngược lại nhếch nhếch khóe miệng nói.

“Ta nói không phải, ngươi sẽ tin chứ? Trong cung bất cứ nơi nào cũng đều không có nhiều người chết như Lạc Hoa Các, Lăng Nhi…… Buổi tối khi đi ngủ, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Lăng Nhi ngẩn người, qua một lúc mới biết Tại Trung đang nói giỡn với hay, giật mình hiểu ra lại khẽ cười lên.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau đã có người đến truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, lệnh Tại Trung tham dự tửu yến buổi trưa. Buổi chiều, Kim Tại Trung chỉnh trang chuẩn bị dự yến, Lăng Nhi ở một bên giúp đỡ sửa sang lại y trang, tham dự loại tửu yến này, các vị đại thần đều mặc triều phục.

Từ khi bị an bài đến Lạc Hoa Các tới nay, đây là lần đầu tiên hầu hạ Kim Tại Trung mặc triều phục, dù sao nàng cũng chưa từng thấy qua y vào triều sớm. Đến nay nàng mới chỉ gặp qua hai người mặc loại y phục cứng nhắc này, lại cưnhiên đều là người xinh đẹp.

Người thứ nhất là đương kim Thánh Thượng, một thân long bào hoàng kim tỏa ra ngân quang kia, ở trên người hắn lại không có lấy một tia tục khí, thứ y phục rực rỡ như vậy khoác ở trên người, nhưng khiến cho tầm mắt người ta chú ý đến đầu tiên lại không phải sắc thái hoa lệ, mà là khuôn mặt anh khí kia, trong ánh mắt tản ra khí tức vương giả.

Hôm nay thấy được Kim Tại Trung mặc triều phục, lại là một phen tán thưởng, giống như đây không phải triều phục, mà là hoa phục bình thường được ướm may riêng cho y vậy, đai lưng thắt bên hông, bảo thạch đỏ sẫm đang tinh tế lóe lên thứ hào quang độc đáo, phối hợp với triều phục màu xanh thẫm, cùng với đường viền màu vàng nhạt, phủ thêm y sa đen sẫm kia, gấp lên ống tay áo, lại hoàn toàn khác biệt với vẻ diễm lệ yêu dã trước kia, Kim Tại Trung giờ phút này, tuyệt đối có được khí chất cao nhã xứng với danh hiệu tài tử.

Tại Trung hôm nay thoạt nhìn so với ngày hôm qua đã có tinh thần hơn nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy tình trạng

thân thể y có chút bất bình thường. Vừa ra đến trước cửa, nàng lại một lần nữa khuyên y không bằng ở lại đây nghỉngơi, nhưng phản ứng của Kim Tại Trung vẫn như trước chỉ lắc đầu.

Từ buổi sáng, Kim Tại Trung đã như vậy rồi, một câu cũng chưa nói, điều này làm cho Lăng Nhi càng thêm lo lắng. Đến cuối cùng vẫn không thể làm y dao động, Lăng Nhi đành phải ngoan ngoãn đi theo y tới dự yến hội.

“Công tử, nếu không thoải mái, nhất định phải nói ra, chăm sóc không tốt cho công tử, Hoàng Thượng cũng sẽ trách tội.”

Kim Tại Trung nghe xong, vẫn chỉ gật gật đầu, Lăng Nhi không nói tiếp nữa. Cầm cuộn tranh trên tay, đây là thọ lễKim Tại Trung chuẩn bị dâng cho Thái Hậu, thứ này cũng làm nàng phải nghi hoặc, thử hỏi ở dưới tình huống thế này, có ai mà không muốn dùng mọi biện pháp, dâng lên lễ vật tốt nhất cho Thái Hậu?

Cuộn tranh này là sáng hôm nay, Kim Tại Trung sai nàng đi tìm, nàng không biết thưởng họa, nhưng cũng có thể nhìn ra bức họa này tuyệt đối không tầm thường, phía trên không hề đề tự, không có đóng dấu, nhưng trên tranh mỗi một nét bút đều như đã trải qua suy xét tỉ mỉ mới hạ bút, đường nét đơn giản mà vẽ nên, cảnh tượng trong tranh như đang hiện sống động linh hoạt trước mắt.

Danh họa trong cung không hề ít, nhưng đơn giản mà lại tinh tế như bức họa này, vẫn là lần đầu tiên được thấy, từ đầu đến cuối trong lòng Lăng Nhi nghi hoặc nhất là…… bức họa này cũng không có con dấu của người họa, rốt cuộc là ai mà có thể làm nên một bức họa linh động như thế đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.