CHƯƠNG 4
Mang theo vô số phỏng đoán, theo bước chân của Kim Tại Trung, hướng đến Chiêu Lân Điện. Bên đường không ít người thấy Kim Tại Trung, đều nhìn đến ngây người.
Trong cung vẫn có một hiện tượng rất kỳ quái, bọn cung nữ thái giám đều thích ngấm ngầm lấy tướng mạo chủ tử của mình đem ra so sánh.
Tuy nói Kim Tại Trung khiến không ít người sợ hãi, nhưng bất kể thế nào, thì việc y là người mà trong cảhoàng cung này, ngoại trừ Hoàng Thượng ra, có bộ dạng đẹp nhất, vẫn là sự thật làm người ta không thểchối bỏ. Hoàng Thượng đẹp thì không sai, nhưng cảm giác so với Kim Tại Trung là không giống nhau.
Vẻ tuấn dật của Hoàng Thượng quá mức rực rỡ, chỉ tùy tiện giơ tay nhấc chân một cái, cũng sẽ tỏa ra vẻcao nhã khiến cho người ta phải ngước nhìn không bì kịp, rõ ràng ngay tại trước mắt, lại có cảm giác vời vợi khó với tới như vậy, không dám có lấy nửa phần vượt quá giới hạn.
Hoàng Thượng không thích cười, sự lạnh lùng cùng khí thế nhiếp nhân nơi ánh mắt kia, không có lúc nào không nhắc nhở mọi người, hắn chính là vương giả trời sinh.
Kim Tại Trung thích cười, nhưng lại gây cảm giác khiến người ta làm thế nào cũng không sao tiếp cận được, tươi cười đối với y, bất quá chỉ là vũ khí thôi. Chỉ cần là lúc cần thiết…… y có thể cười lên bất cứ lúc nào, việc này từ lâu đã không liên quan tới tâm tình.
Nếu muốn nói tới điểm căn bản khác biệt nhất, như vậy cũng chỉ có một.
Kim Tại Trung, kẻ khác biết rõ là không thể tiếp cận, nhưng vẫn như con thiêu thân từng bước từng bước một tới gần.
Trịnh Duẫn Hạo, kẻ khác rõ ràng muốn tiếp cận, lại không sao tiếp cận được.
Nhưng Hoàng Thượng chung quy vẫn là vua của một nước, sao đến lượt đám hạ nhân bọn họ bình luận được? Tùy tiện nói sai một câu nếu bị truyền ra ngoài, cũng đủ khiến đầu rơi xuống đất rồi, thậm chí là chu di cửu tộc ấy chứ.
Nếu nói ‘không thể’, vậy chẳng bằng nói là ‘không dám’, huống hồ chủ tử của mình lại đặc biệt như thế……
Chủ tử bộ dạng xinh đẹp, mình cũng được nở mày nở mặt…… Cho dù như vậy có hơi kỳ quái, huống chi Kim Tại Trung lại còn là người đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất còn gì? Cho dù là lý do buồn cười như vậy, nhưng vẫn không thể phủ nhận, nàng cũng vì thế mà mừng thầm, ham muốn hư vinh của con người, thật sự là có chút khó hiểu.
Trong lòng còn đang mải nghĩ vẩn nghĩ vơ, bất tri bất giác đã đến bên ngoài Chiêu Lân Điện, thị vệ canh giữ ở ngoài điện thấy Kim Tại Trung, đều không cản đường y.
Thọ yến của Thái Hậu cùng với tiệc rượu tiếp đãi Vương tử Minh Quốc, đồng thời cử hành ở Chiêu Lân Điện, đây là nơi chỉ có dịp cử hành quốc yến mới có thể sử dụng, trong Chiêu Lân Điện tường dát vàng tráng lệ, mỗi một góc đều được bài trí tỉ mỉ nhất, phú lệ nguy nga, hiển lộ rõ địa vị Viêm Quốc Thiên Triều.
Kim Tại Trung vẫn tới chậm, chính giữa đại điện là biểu diễn ca múa, ngồi nơi cao ngất phía cuối đại điện chính là đương triều Thiên tử, bên trái là Thái Hậu, bên phải lại không phải Hoàng hậu…… Mà là Trương Hãn. Tửu yến cũng đã bắt đầu khá lâu, Vương tử Minh Quốc dường như đối với tiệc tiếp đãi sứthần này cũng rất vui vẻ.
Khoảnh khắc Tại Trung bước vào đại điện ấy, tất cả mọi ánh mắt ở đây đều hướng về phía y, nhận ánh mắt chú ý của mọi người, Lăng Nhi không quen rúc ở sau lưng Kim Tại Trung, Tại Trung mỉm cười một cái đáp lại mọi người, trấn
định tự nhiên tìm tới chỗ ngồi của mình, cho đến khi y ngồi xuống, mọi người mới lục tục thu hồi tầm mắt.
Lăng Nhi đã sớm nghe nói, Kim Tại Trung cho tới bây giờ đều khinh thường tham dự loại tửu yến này, mặc kệ Hoàng Thượng lần nào cũng đều hạ lệnh muốn y phải đến, lần này phản ứng của các vị đại thần thống nhất như vậy, có lẽ là bởi vì kinh ngạc, thứ hai có thể là do lần đầu tiên được thấy, Kim Tại Trung nổi tiếng yêu dã kia, ấy thế mà có thể đường hoàng đến tham dự như vậy.
Kim Tại Trung rót một chén rượu, Lăng Nhi nhìn thấy lập tức nói.
“Công tử, không thể uống rượu, thân thể còn chưa khỏe lại mà……”
Nghe vậy, Tại Trung chỉ tinh tế nhấp một ngụm, rồi buông chén rượu xuống. Không ít người trên mặt hiện lên mỉm cười lộ liễu, ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu trình lên lễ vật chính mình chuẩn bị, Lăng Nhi bỗng nhiên xoay người đến bên tai Tại Trung nói.
“Công tử, Hoàng Thượng đang nhìn ngươi đó!”
“Ta biết.”
“Ngươi không thỉnh an hắn sao?” Nghe thấy Kim Tại Trung mở miệng nói chuyện, Lăng Nhi cũng yên tâm đôi chút.
“Thế nào cũng muốn ta phải tự mình đi thỉnh an hắn hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, Lăng Nhi choáng váng mắt…… Không phải thân là thần tử nên thỉnh an Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn bắt Hoàng Thượng phải đến thỉnh an y chắc?
Ngay lúc Lăng Nhi đang hết sức sững sờ, bên cạnh tiến đến một tiểu cung nữ.
“Kim đại nhân.”
“Có chuyện gì?” Ánh mắt vẫn nhìn nữ tử nhảy múa tuyệt đẹp duyên dáng phía trước, cũng không thèm quay đầu lại mà hỏi.
“Hoàng Thượng sai nô tì lại đây hỏi, thân thể đại nhân có tốt không.”
“Rất tốt là đằng khác, bảo hắn khỏi cần lo lắng.” Ngữ khí Kim Tại Trung rõ ràng là bất cần, tiểu cung nữtrong giọng nói lại có chút bối rối.
“Kim, Kim đại nhân…… Ý tứ của Hoàng Thượng là, bảo ngươi tự mình tới nói.”
Lời này vừa nói xong, tiểu cung nữ liền dừng lại, Kim Tại Trung cũng không đáp lời, một lát sau mới nói.
“Lăng Nhi, mang theo hạ lễ.”
“Dạ.”
Kim Tại Trung đứng lên, vừa đi được một bước, thân thể lập tức có chút khựng lại, Lăng Nhi vội vàng tiến lên đỡ, lại bị y phất tay ngăn trở, Lăng Nhi có chút không quen nhìn Tại Trung miễn cưỡng chính mình như vậy, nhưng nàng lại khó mà lên tiếng được gì.
Tiểu cung nữ an tâm lui xuống, các đại thần muốn dâng hạ lễ đều đã tặng xong, hiện giờ trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng không có ai, Kim Tại Trung tiến lên, cung kính hành lễ, nhưng không quỳ xuống.
“Thần, kiến quá Hoàng Thượng, Thái Hậu.”
“Miễn lễ, ái khanh thân thể có khỏe không?” Trịnh Duẫn Hạo nói.
“Tạơn Hoàng Thượng quan tâm, thần cũng không có gì đáng ngại.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Hãn, trong nháy mắt ánh mắt giao nhau, Trương Hãn cuống quít né tránh.
Lo sợ y ở trước mặt Trịnh Duẫn Hạo nói gì sao? Vậy tuyệt đối không thể làm nàng thất vọng được.
Sắc mặt của Thái Hậu, từ lúc vừa rồi vẫn không tốt cho lắm. Trịnh Duẫn Hạo biết, đây là bởi vì Kim Tại Trung xuất hiện, tuy có phần kỳ quái, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, trong hoàng cung này, Thái Hậu kiêng kị nhất chính là Kim Tại Trung. Đích xác, con người Kim Tại Trung này, cơ trí đến mức khiến người ta lạnh cả tâm.
“Thái Hậu.”
Nghĩ như vậy, Kim Tại Trung gọi Thái Hậu một tiếng, trên mặt mang theo ý cười, nhưng nhìn ở trong mắt Thái Hậu lại không đơn thuần chút nào.
“Nếu là lời chúc mừng, Thái Hậu hôm nay nhất định đã nghe không ít. Thần cũng không nói nữa, trực tiếp dâng
Thái Hậu hạ lễ…… Lăng Nhi.”
“Dạ, công tử.”
Lăng Nhi đem cuộn tranh đưa đến trên tay thái giám, thái giám lại đem tranh trình lên cho Thái Hậu, Thái Hậu lễ độ cười nói.
“Kim đại nhân khách khí rồi.”
“Thái Hậu, không mở ra xem một chút sao?” Đôi mắt Kim Tại Trung, lóe ra thứ hào quang khác thường.
“A a, ai gia hiện tại liền xem ngay.” Một lần nữa cầm lấy cuộn tranh, từng tấc từng tấc trải ra.
Cuộn tranh chậm rãi được mở ra, sắc mặt Thái Hậu càng ngày càng ngưng đọng, ngay cả Trịnh Duẫn Hạo ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
“Thái Hậu, có thích không?”
Thái Hậu thu hồi cuốn tranh, cười có chút miễn cưỡng.
“Phần lễ vật này của Kim đại nhân, quả thật có tâm tư, ai gia rất thích.”
“Vậy thì tốt, dù sao tranh do Tình Hoàng hậu vẽ năm đó, hiện giờ rất khó mà tìm lại được. Người trong thiên hạ đều biết Thái Hậu và Tình Hoàng hậu tình như tỷ muội, cách bao năm lại được nhìn thấy nét mực cố nhân, tất nhiên sẽ
có nhiều cảm xúc.”
Những lời Kim Tại Trung nói, quả thật là người khắp thiên hạ đều biết, nhưng có mấy ai biết được nội tình trong đó?
Bức họa kia…… Là một bức ‘Lí dược long môn’, tranh căn bản không có ý châm chọc, nhưng nếu dùng để dâng cho Thái Hậu, hàm nghĩa trong đó lại quá rõ ràng, bà nhất định có thể hiểu được.
Lúc trước Tình Hoàng hậu cùng với bà cảm tình rất tốt, nhưng Tiên hoàng lại không sủng ái bà, mãi cho đến sau khi Tình Hoàng hậu mất, Tiên hoàng nhớ tới giao tình giữa bà cùng Tình Hoàng hậu, nên mới dần dần đem cảm tình chuyển đến bà.
Lí dược long môn, một bước lên trời. Chẳng phải chính là nói đến bà năm đó hay sao? Sau khi Tình Hoàng hậu mất, Tiên đế sắc lập Thái Hậu hiện giờ làm Hoàng hậu, trên dưới Viêm Quốc đều biết, đương kim Thiên tử Trịnh Duẫn Hạo, cũng không phải là nhi tử thân sinh của Thái Hậu, Thất Hoàng tử bị phái đi trấn thủ biên quan Viêm Quốc kia, Trịnh Trí Uyên mới là con ruột của Thái Hậu.
Còn Tình Hoàng hậu, chính là mẫu hậu thân sinh của Trịnh Duẫn Hạo. Tình Hoàng hậu thân thể vốn luôn yếu nhược, cái chết của nàng không có bất luận kẻ nào lấy làm ngạc nhiên, nhưng sự thật lại là một chuyện hoàn toàn khác……
“A, ai gia thật ra rất tò mò, Kim đại nhân làm thế nào tìm được cuộn tranh này vậy?”
“Thật không dám giấu, bức họa này…… Là Dịch Tướng quân lệnh ta đưa cho Thái Hậu.”
Mấy chữ cuối cùng kia vừa dứt, không chỉ có Thái Hậu, ngay đến tất cả nội thị, cung nữ, cùng với tất cảmọi người ở đây đều khiếp sợ.
Thanh âm nói chuyện của Kim Tại Trung không lớn, nhưng vẫn có người nghe thấy, vì thế cứ một người truyền một người, cho đến khi cả đại điện đều biết y mới vừa nói chính là chuyện gì.
‘Dịch Tướng quân? Trời ạ! Thật sự là Dịch Tướng quân kia ư?’
‘Thiên Triều chỉ có một Dịch Tướng quân! Xem ra chính là y rồi! Nhưng làm thế nào…… Lại cùng với Kim Tại Trung này lại chứ?’
‘Vẫn nói Kim Tại Trung đối phó với nam nhân rất khôn khéo, xem ra Dịch Tướng quân cũng hồ đồ rồi!’
Chúng thần cũng nói như thế, Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy ánh mắt Kim Tại Trung đặc biệt phức tạp.
“Ngươi nói, đây là Dịch Tướng quân chuẩn bị sao?” Thái Hậu khó có thể tin hỏi lại một câu.
“Không sai, Dịch Tướng quân tốn không ít thời gian mới tìm được, Thái Hậu thích là được rồi.”
Đối với ‘Dịch Tướng quân’ xuất hiện trong lời Tại Trung, tin rằng khắp Viêm Quốc, thậm chí toàn thiên hạ cũng sẽ không có ai không hiểu biết. Lăng Nhi đương nhiên cũng cực kỳ khiếp sợ, Dịch Tướng quân này, là một nhân vật như thần thoại, muốn nói tới điểm kinh người nhất, đương nhiên phải nhắc tới bản lĩnh cầm quân đánh giặc của y, chỉ cần có y xuất chinh, tuyệt đối chiến tranh sẽ thắng lợi.
Nhưng kỳ quái nhất chính là, không ai biết tên y, danh hiệu trong dân gian chỉ có một chữ ‘Dịch’. Chưa ai từng nhìn qua bộ dáng y sau khi cởi bỏ khôi giáp, nhưng những binh sĩ thân cận bên người y từng nói qua, Dịch Tướng quân dáng vẻ cực kỳ tuấn lãng.
Không ai biết y bao nhiêu tuổi, nhưng nghe nói y đã đến nhược quan(tuổi được coi là trưởng thành), cũng xác định được, y vẫn chưa lập thê. Bộ dạng anh tuấn, thân một đời anh hùng, lại còn chưa lập thê, trong thoáng chốc khiến cho không ít thiếu nữ lâm vào cuồng say.
Hoàng Thượng ban cho y Tướng Quân Phủ, có không ít đại thần đến bái phỏng, nhưng đều bị cự tuyệt. Mỗi lần xuất chinh trở về, Hoàng Thượng đều triệu y tiến cung, nhưng tuyệt đối là triệu kiến mât. Chữ‘Dịch’ này, bản thân đã tràn ngập sắc thái thần bí, mỗi một người đối với hết thảy liên quan đến y đều tràn ngập suy đoán. Qua ngày hôm nay, mọi người lúc cơm no rượu say có lẽ lại thêm một chuyện bát quái có thể giải buồn, thì chính là chuyện Kim Tại Trung cùng Dịch Tướng quân có mập mờ……
Trịnh Duẫn Hạo để ý Kim Tại Trung thật lâu, đã sớm phát hiện y có chút bất ổn, mới vừa rồi sau khi dâng lễ vật xong, Lăng Nhi vẫn lấy tay đỡ Tại Trung, lại nhìn sắc mặt y, nói là không sao cũng chẳng ai tin.
“Được rồi, Tại Trung! Đến ngồi bên người Trẫm đi.” Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp gọi tên Kim Tại Trung, Trương Hãn
trừng lớn mắt, bởi vì Duẫn Hạo cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp gọi tên mình.
“Dạ.”
Kim Tại Trung theo cầu thang bên cạnh đi lên, trên đó chỉ có ba chỗ ngồi, Tại Trung đi qua bên người Trương Hãn, tặng nàng một nụ cười có dụng ý khác, tiếp theo trực tiếp đi đến bên cạnh Duẫn Hạo ngồi xuống.
Nhìn thấy Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo ngồi cùng một chỗ trên Long ỷ, Trương Hãn lại một trận ngạc nhiên, đó chính là Long ỷ chỉ có Thiên tử mới có tư cách ngồi lên, vậy mà Kim Tại Trung lại có thể ung dung ngồi như vậy hay sao?
Cho dù sủng ái một người như thế nào, nhưng thân là Quân vương cũng không thể đem Long ỷ chia sẻcho người khác ngồi…… Nhưng nhìn biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo, tựa hồ đây đã là tình huống rất đỗi bình thường.
Trương Hãn nghiêm mặt, suy nghĩ đang trong cơn khiếp sợ, ánh mắt nhìn Kim Tại Trung, quên mất dời đi, Kim Tại Trung bỗng nhiên ngoảnh lại liếc nhìn nàng một cái.
– ‘Ghen tị sao?’
Kim Tại Trung không nói ra tiếng, nhưng Trương Hãn theo khẩu hình của y cũng có thể biết được, y chính là đang nói ba chữấy. Hơn nữa nụ cười tà mị kia, làm cho Trương Hãn hận đến mức thiếu chút nữa muốn xông lên.
“Tại Trung, nóng lắm sao?”
Cảm giác thấy thân thể Kim Tại Trung tựa hồ nóng có phần dị thường, Trịnh Duẫn Hạo vươn tay định dò lên trên trán y, Kim Tại Trung thoáng chốc tránh người, tránh được bàn tay Trịnh Duẫn Hạo.
“Ta không có việc gì.”
“Nói dối.” Hai chữ này Trịnh Duẫn Hạo nói ra cực độ nghiêm khắc, Kim Tại Trung nhìn nhìn mắt hắn, mỉm cười. Trịnh Duẫn Hạo tạm ngừng lại, nói.
“Ngày hôm qua bận rộn, sau đó lại bị Thái Hậu triệu kiến, tiếp đó……” Nói còn chưa dứt lời, Kim Tại Trung đã nói tiếp.
“Tiếp đó, Thái Hậu đem Trương Quý Nhân giao cho ngươi, cho nên ngươi không thể đến chỗ ta, đúng vậy không?”
“Ngươi làm sao biết Trương Quý Nhân cũng ở chỗ Thái Hậu?”
Tại Trung lộ ra mỉm cười nhợt nhạt, không trả lời câu hỏi của Duẫn Hạo, hai mắt nhìn thẳng chính giữa đại điện, sau đó ngả người trên người Trịnh Duẫn Hạo, Duẫn Hạo tự nhiên đem tay đặt lên eo y.
Khoảnh khắc đụng tới Tại Trung, y hơi hơi run rẩy một chút, Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc nói.
“Làm sao vậy?”
Kim Tại Trung nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
“Vừa rồi sao lại phải lôi Dịch Tướng quân ra?”
“Ngươi không thích nghe thấy ba chữ này ư?” Kim Tại Trung hỏi, Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc.
“Ta muốn uống rượu……” Kim Tại Trung nỉ non nói, Trịnh Duẫn Hạo vươn tay lấy một chén rượu nhỏ, đưa tới bên miệng Tại Trung.
“Hoàng Thượng…… Công tử thân thể không khoẻ, không nên uống rượu.”
Lăng Nhi vội thấp giọng nhắc nhở, Trịnh Duẫn Hạo ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đem chén để lại vị trí cũ. Kim Tại Trung có chút bất mãn, tự mình vươn tay đi lấy, uống một ngụm, rượu trắng cay nồng kích thích yết hầu y, tiếp theo liền bắt đầu ho khan.
“Không phải nói đừng uống rồi sao?” Tiếp nhận rượu trên tay Tại Trung, nhẹ nhàng vỗ lưng y.
“Ta lạnh……” Cho nên mới muốn uống rượu ấm người……
Câu nói kế tiếp bị tiếng ho khan cản lại, Tại Trung lấy tay gắt gao bịt miệng, đem đầu tựa lên vai Trịnh Duẫn Hạo, Lăng Nhi khẩn trương muốn tiến lên, nhưng Trịnh Duẫn Hạo ngay ở bên người Kim Tại Trung, cho nên đành thu lại bước chân.
Tại Trung ho khan không ngừng, ngược lại càng ngày càng dữ dội, cuối cùng lưng cũng ngồi không thẳng được, thân thể theo tiếng ho khan mà rung động, Trịnh Duẫn Hạo dò xét trán y, thần sắc tối sầm lại.
“Phát sốt sao còn muốn đến đây?”
“Ngươi không muốn thấy ta ư?” Thanh âm Tại Trung hơi chút nghèn nghẹn, buông bàn tay che miệng xuống, tựa hồ giấu diếm không để Duẫn Hạo chú ý tới tay y, mà thanh âm nói chuyện nhỏ đến mức chỉcó Trịnh Duẫn Hạo mới nghe thấy.
Khóe mắt loáng thoáng thấy mảng đỏ tươi trong lòng bàn tay Tại Trung, Duẫn Hạo nghi hoặc muốn cầm lấy tay y, Tại Trung nắm chặt bàn tay, tránh tầm tay của Duẫn Hạo.
“Để ta nhìn xem!” Từ bỏ nắm lấy tay Kim Tại Trung, trực tiếp dùng đầu ngón tay nâng mặt y lên, trên làn môi tái nhợt kia lưu lại sắc đỏ diễm lệ, ngay sau đó kéo tay Tại Trung lại, quả nhiên không sai…… Trong lòng bàn tay kia toàn là máu.
Còn nói không có việc gì? Bệnh đến ho ra máu cả rồi……
Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo một trận hoảng hốt, trong thoáng chốc có phần không biết làm sao, loại cảm giác này gọi là lo lắng, cũng gọi là luống cuống. Nhưng điều nhìn thấy ngay sau đó, càng làm cho hắn đau lòng hơn.
Cánh tay Tại Trung bị giữ chặt, ống tay áo dọc theo cánh tay xuống tới tận khuỷu tay, từng một đường ứthanh lập tức rơi vào trong mắt Trịnh Duẫn Hạo.
“Sao lại thế này?” Giờ phút này người Trịnh Duẫn Hạo hỏi không phải Kim Tại Trung, mà là Lăng Nhi đứng ở một bên……
Trương Hãn ngồi bên kia bỗng nhiên cứng đờ, thần sắc bắt đầu trở nên khủng hoảng.
“Ta hỏi rốt cuộc sao lại thế này!” Trịnh Duẫn Hạo gầm nhẹ, ngay cả Thái Hậu vốn chuyên tâm thưởng thức nhạc khúc cũng phải khiếp sợ.