CHƯƠNG 5
Trong khoảnh khắc, khắp đại điện một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người sửng sốt, nhạc sư cũng lập tức dừng tấu nhạc, các đại thần vẻ mặt kinh hoàng, ngay cả Hoàng tử Minh Quốc cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhân đích mọi người đều hướng tới Trịnh Duẫn Hạo nơi cao nhất trên đại điện.
“Hoàng Thượng, nô tì đáng chết.” Lăng Nhi không biết làm thế nào cho phải, lập tức quỳ sụp xuống.
“Nghe không hiểu lời Trẫm nói sao?” Không có được lời giải thích, Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn kìa……” Kim Tại Trung cũng không ngờ tới Trịnh Duẫn Hạo sẽ có phản ứng như thế, trầm giọng ở bên tai nhắc nhở.
“Hoàng Thượng, ai gia thấy việc này, không bằng đợi tửu yến kết thúc rồi nói sau.” Thái Hậu lúc này mới nhẹ giọng nói, Trương Hãn ởmột bên, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Nghe xong lời Thái Hậu nói, Trịnh Duẫn Hạo hạ bớt cơn giận xuống, nhìn nhìn Kim Tại Trung, lập tức định ôm lấy y, Thái Hậu lại ngăn cản lập tức nói.
“Hoàng Thượng, ngài rời đi bây giờ, dường như không phải phép lắm.”
Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo lại do dự, sau đó sai người đưa Kim Tại Trung về tẩm cung, trước khi rời đi còn thấp giọng dặn dò nói.
“Ở tẩm cung chờ ta, chớ có đi đâu biết không hả?”
Đừng nói những người khác, đến ngay cả Kim Tại Trung cũng quên mất, lần cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo ôn nhu nói chuyện với y như vậy là thời điểm gì, Kim Tại Trung ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu.
Kim Tại Trung đi rồi, Trương Hãn cũng kêu thân thể không khoẻ nên rời khỏi, cả bầu không khí yến hội bỗng trở nên quỷ dị cực độ.
.
.
.
Lần đầu tiên đặt chân vào tẩm cung của Hoàng Thượng, Lăng Nhi có vẻ thập phần kinh ngạc, thì ra nơi này không ung dung hoa lệ như trong tưởng tượng, mặc dù vẫn phải nói chỗ nào cũng là kim quang chói lóa, nhưng lại gây cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm.
“Công tử, nơi này chính là tẩm cung của Hoàng Thượng sao?” Lăng Nhi hỏi.
“Ân.”
Nơi này là tẩm cung của Trịnh Duẫn Hạo, nơi Kim Tại Trung nằm chính là giường của Trịnh Duẫn Hạo, mọi thứ so với ở Lạc Hoa Các thì to lớn hơn rất nhiều, nên ngay cả giường cũng không ngoại lệ.
“Hoàng Thượng hẳn cũng rất vất vả, tẩm cung không phải nơi để người ta nghỉ ngơi hay sao? Nhưng nô tì lại cảm thấy nơi này…… hoa lệ đến mức khiến người ta áp lực.”
“Thiên tử…… cũng chỉ là một từ nói nghe có vẻ đường hoàng thôi, cái gì cửu ngũ tôn sư, cùng lắm chỉ là con rối của người trong thiên hạ. ‘Minh quân’ chính là kẻ kham khổ cật lực nhất trong thiên hạ, hắn nếu muốn làm, thì nhất định phải chịu đựng áp lực.”
“Làm vua một nước thực không dễ dàng, phải không? Công tử!” Lăng Nhi cảm thán.
“Hắn nếu không đảm đương, thì có ai thay hắn gánh vác đây, một người khổ, vẫn còn hơn là mọi người trong thiên hạ đều phải khổ.”
Lăng Nhi như hiểu như không gật gật đầu, lúc này từ ngoài rèm tiến vào một người. Lăng Nhi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn xem người tới là ai, sau đó mỉm cười.
“Phác đại nhân, ngài đến chẩn mạch cho công tử sao?”
Kim Tại Trung cũng thấy Phác Hữu Thiên, gật gật đầu với hắn. Thấy Tại Trung thần trí thanh tỉnh, Hữu Thiên chậm rãi thở phào, tựa như buông xuống được tảng đá lớn trong lòng, đơn giản đáp lại Lăng Nhi một tiếng, rồi đến gần bên người Kim Tại Trung.
“Trịnh Duẫn Hạo gọi ngươi đến à?” Một bên theo thói quen đưa cổ tay ra cho Phác Hữu Thiên, một bên hỏi, Hữu
Thiên nghe xong, tùy tiện ‘ân’ một tiếng, cũng không nhìn vào mắt Tại Trung.
Đem ống tay áo của Tại Trung cuộn lên một chút, Phác Hữu Thiên lại ngoài ý muốn phát hiện, trên cổ tay Tại Trung có vài dấu vết kỳ quái, tiếp đó càng vén tay áo lên cao, chỉ thấy trên cánh tay vốn trắng nõn thon dài kia, bỗng nhiên xuất hiện một dải vết thương bầm tím, đây tuyệt đối không thể là do Trịnh Duẫn Hạo gây nên, Phác Hữu Thiên bỗng nhiên nổi giận.
“Ta hỏi ngươi, ngày hôm qua rốt cuộc đã làm gì?”
Phác Hữu Thiên hiếm khi dùng thần sắc nghiêm túc như vậy nói với mình, Kim Tại Trung trong lúc nhất thời cũng thấy kỳ quái, hôm nay phản ứng cả hai người đều không bình thường cho lắm.
“Không làm gì cả.”
“Ngươi tốt nhất nên thành thật nói cho ta biết!”
“Vì sao ngay cả ngươi cũng thích uy hiếp ta chứ?” Kim Tại Trung mắt lạnh trừng lên, Phác Hữu Thiên nhíu mi, biểu tình có chút lửa giận.
Trầm mặc một hồi lâu, thái độ của Phác Hữu Thiên mềm mỏng xuống trước, mở miệng nói.
“Quên đi, ngươi nhanh nhanh nằm nghỉ…… Thương nặng như vậy sao còn lộn xộn? Khi nào thì bắt đầu phát sốt?” Vừa nói vừa để Kim Tại Trung nằm xuống.
“Thân thể của ta, bản thân ta hiểu rõ nhất, đây cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.”
“Còn nói vấn đề không to tát? Chẳng lẽ ngươi không biết……” Phác Hữu Thiên bỗng nhiên im bặt, khẽhừ một tiếng, nói tiếp.
“Quên đi, có nói cũng vô ích……”
Kim Tại Trung không cho là đúng, Phác Hữu Thiên còn nói tiếp.
“Hoàng Thượng dường như rất lo lắng……”
“Ngươi làm sao biết? Thấy hắn rồi à?” Nói đến Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung mới có ý đáp lại.
“Không, ta còn chưa gặp được hắn, nhưng vừa rồi nội thị tổng quản đến Thái Y Viện, chạy thật sự vội vã, ngoại trừ
Hoàng Thượng ra, còn ai có thể khiến cho hắn bán mạng như vậy?”
Nghe vậy, Kim Tại Trung lại cười.
“Từ trước đây mỗi lần ngươi bệnh, Hoàng Thượng cũng có bộ dáng này, bồn chồn không yên.”
“Phác Hữu Thiên, ngươi mới có bao nhiêu tuổi hả? Tại sao cứ thích nói ‘nhớ lại năm đó’ vậy chứ.”
Lúc này lại đến phiên Phác Hữu Thiên cười, Kim Tại Trung còn nói.
“Nếu nói trước đây, thân thể ta còn khỏe mạnh mà, mười năm mới hiếm khi phát bệnh một lần, hắn đương nhiên là lo lắng rồi.” Kim Tại Trung nói như vậy, thần thái lại có vài phần khờ dại của thiếu niên, Phác Hữu Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới nói.
“Nói thật, bộ dáng ngươi vừa rồi…… Có phần giống với Kim Tại Trung mà ta quen biết.”
Phác Hữu Thiên thản nhiên cười, ánh mắt Kim Tại Trung khẽ dao động, ảm đạm nói.
“Cái gì mà giống với chả không giống, trên đời này chỉ có một Kim Tại Trung.” Giờ khắc này, lại khôi phục vẻ lạnh lùng dĩ vãng, trong mắt Phác Hữu Thiên lại lướt qua một tia ảm đạm.
“Tại Trung…… Đừng cho là ta không biết, ngươi là vì muốn giúp Duẫn Hạo đúng không?”
Giờ phút này, thanh âm Phác Hữu Thiên có vẻ hơi vô lực, Kim Tại Trung cũng hoảng sợ, tựa hồ nhớ tới, rất lâu trước kia, Phác Hữu Thiên cũng không gọi y cùng Trịnh Duẫn Hạo là ‘Kim đại nhân’ và ‘Hoàng Thượng’, mà là… Tại Trung, Duẫn Hạo.
Lại mở miệng, Phác Hữu Thiên quay lại dùng xưng hô trước đó, nói.
“Ngươi cứ nhất định phải dùng phương pháp này sao? Có lẽ Hoàng Thượng căn bản không hy vọng thấy ngươi như vậy đâu.”
“Nếu như không có ta, cũng sẽ có người có thể thay thế vị trí này, vậy ngươi nói ta có thể làm sao đây? Nên hắn không cần những người khác, có ta là đủ rồi.”
“Việc ngươi làm vì hắn, hắn đều thấy rõ ràng, chỉ có điều… Ngươi có biết hôm nay hắn vì sao lại luống cuống như vậy không? Bởi vì hôm nay… Hắn đã thấy ngươi của trước kia.”
Bàn tay Kim Tại Trung chống ở một bên nắm chặt, nhìn chằm chằm hai mắt Phác Hữu Thiên có chút oán hận. Yết hầu khẽ rung động, bắt đầu đề ép ho khan, những mạch máu tinh tế trên cổ cũng có thểthấy rõ, Lăng Nhi vốn không định tiến lên, nhưng thấy Kim Tại Trung như vậy, vội vàng đi tới nhẹnhàng vỗ về lưng Tại Trung.
“Phác đại nhân, ngài còn như thế sẽ làm công tử mất mạng đó! Đừng nói nữa được không?”
Chỉ cần là người bên cạnh Kim Tại Trung đều sẽ hiểu rõ, y căn bản là một kẻ thích tự ngược đãi bản thân không biết chừng mực, hoàn toàn không coi bản thân mình ra gì……
Phác Hữu Thiên nghiến chặt răng, xoay người đi được vài bước.
“Công tử, công tử! Ngươi làm sao vậy?”
Tiếng kinh hô của Lăng Nhi làm cho Phác Hữu Thiên lập tức vọt trở lại, hai mắt Kim Tại Trung có chút mê man, vẫn một mực nhìn Phác Hữu Thiên, nơi khóe miệng rỉ một tia đỏ máu, Lăng Nhi ở một bên cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu, nhưng hai tay run rẩy không ngớt, tiếng nói chuyện cũng bấtổn.
“Sao lại như vậy…… Phác đại nhân!” Hôm qua sau khi Trương Hãn rời đi, Kim Tại Trung cũng nôn ra máu, lúc ấy nàng tưởng là do Tại Trung cắn làm khoang miệng bị thương. Vừa rồi ở trên đại điện, Lăng Nhi cũng lại nghĩ rằng Kim Tại Trung không phải hộc máu thật sự, không ngờ hiện tại hóa ra là thật còn không nói, thậm chí nôn so với vừa rồi còn dữ dội hơn nhiều.
“Ngươi trước hết tránh ra một chút.”
Lăng Nhi vội vàng tránh người, Phác Hữu Thiên trước hết để Kim Tại Trung nằm xuống một lần nữa, nói.
“Ta không nên nói như vậy, ngươi đừng kích động…… Độc lúc trước còn chưa giải hết, ngươi lại hành hạchính mình như vậy, chỉ khiến ngươi khổ sở hơn thôi……”
Kim Tại Trung vừa định nói chuyện, lại thêm một ngụm máu tươi tràn ra, Phác Hữu Thiên thấy rất không đành lòng, giúp y vén lên mấy lọn tóc vương trước trán, nói.
“Đừng nói gì nữa…… Nghe lời ta.” Ngẩng đầu lại nói với Lăng Nhi đứng một bên.
“Lăng Nhi, ngươi theo ta ra đây một chút.”
Phác Hữu Thiên dặn dò Lăng Nhi những dược liệu cần thiết, bảo Lăng Nhi đi chuẩn bị sắc thuốc, hai người nói chuyện không được bao lâu, lúc trở về thì Kim Tại Trung đã muốn mất rồi, nhưng mi tâm vẫn gắt gao nhíu chặt, tựa như đang cố nén đau đớn.
Kỳ thật ta không hy vọng ngươi biến thành như vậy, lại còn là vì một mình Trịnh Duẫn Hạo?
Phác Hữu Thiên thở dài, canh giữ ở bên giường.
.
.
.
“Tại Trung đâu?”
Trịnh Duẫn Hạo vội vã trở về, vừa vào cửa thì câu đầu tiên chính là hỏi ba chữ như vậy, thái giám thị nữbên cạnh đều thập phần cố gắng, thời điểm hắn dừng lại đều như nín thở.
“Mới vừa uống thuốc xong, đang ngủ.”
Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, nhưng khoảnh khắc thấy Phác Hữu Thiên lại có phần kinh ngạc. Hôm nay phái người mời hắn đến tửu yến, nhưng hắn không tới tham dự, mới vừa rồi sai người đến Thái Y Viện rõ ràng không phải mời hắn, thế mà hắn lại xuất hiện ở trong này.
“Tình hình khá hơn chưa?”
“Điều này phải qua đêm nay mới biết được, nhưng vừa rồi nôn ra rất nhiều máu……” Phác Hữu Thiên trầm trầm nói.
Trịnh Duẫn Hạo đi đến bên giường, ngồi xuống. Ngón tay thon dài nhẹ vỗ về hai má Kim Tại Trung, vẻ mặt thập phần ngưng trọng.
“Thái Hậu giá lâm!” Thì ra Thái Hậu cũng theo đến đây, xem ra Trịnh Duẫn Hạo thật sự quá gấp gáp rồi, ngay cả Thái Hậu cũng không đợi mà chạy tới đây trước.
Thái Hậu vẫn một vẻ đoan trang hoa quý, lần này Trương Hãn không như mọi lần đi theo bà. Mọi người tiến vào tẩm cung, Phác Hữu Thiên thỉnh an bà, Trịnh Duẫn Hạo lại như cũ không hề nhúc nhích, ởtrong mắt hắn chỉ còn lại có con người trước mắt này thôi.
Phác Hữu Thiên ho nhẹ một tiếng, lúc này mới lại bổ sung nói.
“Bất quá thương thế trên người Kim đại nhân……” Không vội nói tiếp, Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, nhẹnhàng kéo chăn ra, cởi bỏ vạt áo Kim Tại Trung……
Còn ghê người hơn cả vết thương trên tay, nhìn thấy từng vết ứ máu sâu thũng, trong óc như hiện lên từng tình huống có thể xảy ra lúc ấy, trong lòng cảm giác như bị người ta hung hãn đâm một đao.
“Không tổn thương tới xương cốt xem như là kỳ tích rồi, dựa theo dấu vết này xem ra, có thể xác định là do côn hình.” Phác Hữu Thiên tiếp tục bình tĩnh hồi báo, nhưng không ai biết trước khi hắn nói ra những lời này, trong lòng đã đau bao nhiêu lần.
Đem chăn đắp lại ngay ngắn, Trịnh Duẫn Hạo thất thần nhìn gương mặt Kim Tại Trung, ánh mắt có tia hàn ý nói không nên lời. Thái Hậu cũng bị một màn vừa rồi dọa sợ, căn bản không dám tin trên người Kim Tại Trung vừa rồi còn khí thế bức nhân, lại có thương thế nghiêm trọng đến vậy.
“Ngươi tên Lăng Nhi?” Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên hỏi.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
“Bẩm bảo rành mạch cho ta, thương thế này vì sao mà có?”
“Hoàng Thượng, công tử đã dặn dò…… Không được phép nói.” Thứ nhất là Tại Trung thật sự đã căn dặn nhưvậy, thứ hai là…… hiện giờ có Thái Hậu ở đây, trong cung mọi người đều biết Trương Hãn là cháu gái ruột của Thái Hậu, mà chuyện này ngoài ý muốn lại do chính nàng gây nên, Lăng Nhi thật sự khó xử.
“Không nói? Hay là ngươi muốn đầu mình rơi xuống đất?” Thanh âm Trịnh Duẫn Hạo lạnh lẽo đến mức làm cho người ta phát run, Lăng Nhi nghĩ nghĩ, quỳ gối trên mặt đất.
“Hoàng Thượng……”
“Trẫm muốn ngươi nói!”
“Dạ, là do Trương Quý Nhân đánh.” Thốt ra câu này, đầu Lăng Nhi đã ép tới thấp nhất có thể.
Cả hoàng cung chỉ có một Trương Quý Nhân, nếu như lời Lăng Nhi nói là thật…… Tất cả mọi người không dám lên tiếng, Thái Hậu lại ngẩn ra.
“Có biết hậu quả loạn ngôn là thế nào không?” Dù Trịnh Duẫn Hạo cho rằng đây là chuyện tuyệt đối có khả năng, nhưng Thái Hậu còn ở ngay cạnh, chung quy vẫn không hy vọng bà cho rằng Tại Trung dạy hạ nhân gây chuyện thị phi.
“Lăng Nhi không có nói sai, nếu như có nửa điểm giả dối, Hoàng Thượng có thể lập tức đem nô tì xử tử! Hôm qua công tử uống thuốc xong, muốn đến ngự hoa viên đi dạo, cho nên lệnh nô tì theo hầu, ai ngờgặp phải Trương Quý Nhân……”
Lăng Nhi đem chuyện tình ngày ấy kể lại một lần, Thái Hậu cảm thấy có chút nghi hoặc, nói.
“Chỉ bằng sức một nữ tử yếu ớt như Trương Quý Nhân, có thể khiến Kim đại nhân bị thương thành nhưvậy sao?” Rõ ràng Thái Hậu đang nói đỡ cho Trương Hãn, nói thế nào thì cũng là cháu gái ruột của mình.
“Thái Hậu…… Chỉ bằng sức Trương Quý Nhân, đương nhiên không có khả năng đánh công tử thương thành như vậy, lúc ấy Trương Quý Nhân đánh một trận liền dừng tay lại……”
“Vậy vì sao, Kim đại nhân lại bị thương nặng như vậy?” Trịnh Duẫn Hạo lạnh giọng hỏi.
“Trương quý nhân nàng…… Sau khi nàng dừng tay, liền phân phó năm tên tùy tùng của nàng tiến lên cùng nhau đánh…… Công tử bị bọn chúng đánh suốt nửa canh giờ, Hoàng Thượng…… Nếu đổi lại là người bình thường cũng chịu không nổi, huống chi thân thể công tử còn……” Không nói tiếp được, thanh âm Lăng Nhi đôi chút nghẹn ngào.
Trịnh Duẫn Hạo thật sâu từ từ nhắm hai mắt lại, nắm chặt bàn tay Kim Tại Trung, chậm rãi thở dài nói.
“Lăng Nhi ở lại chiếu cố công tử nhà ngươi…… Thái Hậu, xin đi theo nhi thần.”
Mọi người xì xào rời khỏi, Phác Hữu Thiên trước khi đi liếc nhìn Kim Tại Trung, rồi mới yên lặng cất bước.
Một hàng người theo Trịnh Duẫn Hạo rời đi, Phác Hữu Thiên cũng lẳng lặng đi theo. Sau đó, Thái Hậu như có tâm sự mà cân nhắc điều gì. Cho tới bây giờ chưa từng thấy Trịnh Duẫn Hạo biểu tình thâm trầm như vậy, tuy nói bà không phải thân mẫu của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng chung quy vẫn là bậc trưởng bối của hắn, vậy mà lúc này tâm lại sinh ra ý khiếp sợ.
“Thái Hậu…… Ngài xem việc này, nhi thần nên xử lý như thế nào đây?”
Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi trầm tư nói, Thái Hậu giật mình một chút, sau đó nói tiếp.
“Hoàng Thượng, ai gia thấy việc này nhất định có hiểu lầm gì rồi, Hãn Nhi tuy được nuông chiều, nhưng tuyệt đối sẽ không to gan lạm quyền như thế đâu.”
Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo lại cúi đầu cười, từ góc độ của Thái Hậu nhìn vào, vẻ tươi cười này lộ ý châm chọc.
“Muốn tra rõ việc này rất đơn giản…… Nhi thần chỉ e, nếu những gì Lăng Nhi nói đều là sự thật, Thái Hậu ngài có dự tính gì chăng?”
Nếu thật tình đúng như lời Lăng Nhi, Trương Hãn lần này quả thực là tự tìm đường chết rồi, biết rõ Trịnh Duẫn Hạo sủng ái Kim Tại Trung nhất, nàng lại dám……
“Hoàng Thượng, nếu việc này là thật, ai gia tuyệt không thiên vị.”
“Thái Hậu, đây là do ngài nói đấy.” Trịnh Duẫn Hạo dừng bước, liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái, mỉm cười.
“Thái Hậu ngài cũng mệt mỏi rồi, để nhi thần sai người tiễn ngài quay về tẩm cung nghỉ ngơi.”
“A, không cần, Hoàng Thượng ngài cũng nên nghỉ ngơi đi, ai gia đi trước.”
“Nhi thần, cung tiễn Thái Hậu.”
“Thần, cung tiễn Thái Hậu.” Phác Hữu Thiên cũng nói theo.
Thái Hậu dẫn một đoàn người đi khuất, Trịnh Duẫn Hạo cho hạ nhân lui xuống, chỉ còn lại có Phác Hữu Thiên đi theo phía sau, bóng đêm dần dần dày đặc, bóng cây lay động hắt trên hành lang dài, hai người không nói một câu chầm chậm thả bước.
Về tới tẩm cung, Trịnh Duẫn Hạo trước tiên đi đến bên người Kim Tại Trung, vươn tay dò xét trán người đang nằm trên giường, độ nóng đã giảm xuống không ít.
Ngay sau đó, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Kim Tại Trung, những ngón tay thon dài trắng nõn kia, móng tay lại lộ ra sắc tím nhạt, lập tức cho rằng là do thời tiết quá lạnh, đem bàn tay ấy nắm chặt lấy, thởdài mở miệng nói.
“Lăng Nhi, ngươi sai người đốt mấy noãn lô mang vào.”
“Dạ.”
Lăng Nhi nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài, Phác Hữu Thiên lúc này mới tiến lên, nói khẽ với Trịnh Duẫn Hạo.
“Hoàng Thượng……”
“Có chuyện gì?”
“Tay Kim đại nhân…… không liên quan đến độấm cơ thể.”
Trịnh Duẫn Hạo ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi.
“Có ý gì?”
“Đó là bởi vì… trên người Kim đại nhân trúng độc.”
Hoàn đệ ngũ chương