CHƯƠNG 6
– Đó là bởi vì… trên người Kim đại nhân trúng độc.
“Trúng độc?” Theo bản năng, Trịnh Duẫn Hạo lặp lại một chữ cuối cùng, ánh mắt lại lướt tới khuôn mặt Kim Tại Trung.
“Bằng tính cảnh giác của Tại Trung, không có khả năng sẽ……”
Trịnh Duẫn Hạo còn chưa nói xong, Phác Hữu Thiên liền tiếp lời.
“Hoàng Thượng, ngài cảm thấy những cung nữ cùng thái giám đã chết ở Lạc Hoa Các trước đây, thật sựkhông khả nghi hay sao?”
“Việc này ta đều biết.” Lông mày Trịnh Duẫn Hạo lại nhíu chặt.
“Vậy được, những lời sau đây, cho dù Hoàng Thượng không thích nghe, vi thần cũng phải nói…… Trong triều những đại thần muốn trừ khử Kim đại nhân nhiều không đếm xuể, Kim đại nhân có năng lực tựbảo vệ, nhưng còn phải xem y có nguyện ý hay không đã.”
“Ý muốn nói, ngay cả muốn y chết, cũng cần Tại Trung nguyện ý hay sao?” Trong lời nói của Trịnh Duẫn Hạo nhìn như đang nghi vấn, nhưng thực chất chính là đưa ra kết luận.
“Đây là lần đầu tiên, y biết rõ là có độc, nhưng vẫn không đề phòng.”
Nghe đến đây, lại là một hồi yên tĩnh. Thật lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo mới mở miệng nói.
“Nghe ngươi nói như vậy, y biết rõ là có độc, nhưng không tránh né, nguyên nhân là bởi vì…… nha hoàn kia sao?” Nói xong, ngữ khí Trịnh Duẫn Hạo có chứa một ý cười khó mà tin được.
“Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài thật sự không nhìn ra sao? Lăng Nhi nàng…… Bộ dạng giống ai.”
– bộ dạng giống ai?
Hiện lên một khuôn mặt không quá quen thuộc, xuất hiện ở trong đầu Trịnh Duẫn Hạo, đó là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Lại nhớ lại Lăng Nhi, hai người quả thật hình dáng có phần giống nhau, nếu không lưu ý nhìn căn bản sẽ không phát giác ra.
“Y vẫn không quên.” Trịnh Duẫn Hạo nhủ thầm.
“Sao có thể quên? Đó là mạng người…… Hoàng Thượng.”
Trịnh Duẫn Hạo thở dài, vì thế bầu không khí căng thẳng lại tăng thêm vài phần ngột ngạt.
“Nhưng độc này……”
“Hôm qua đã uống thuốc, hiện giờ chỉ là chút dư độc lưu lại trong cơ thể, uống tiếp một thang thuốc là có thể khỏi hẳn, cũng không nguy hiểm đến sinh mệnh.”
“Ân.” Trịnh Duẫn Hạo đáp một tiếng, có vẻ có phần không yên lòng.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước.”
“Hữu Thiên……” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên gọi, Phác Hữu Thiên có hơi bất ngờ, đợi hắn định thần lại, thì nửa ngày cũng chưa nói được câu thứ hai, hồi lâu sau mới nói.
“Không có việc gì, ngươi lui ra đi.”
“Dạ……”
Hắn muốn nói với Phác Hữu Thiên chuyện gì? Có thể nào…… Giống như trước đây, không có cách biệt quân thần, chỉ có tình như thủ túc hay không? Có thể không? Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, Thiên tử… Không cần bằng hữu, cho tới bây giờ đều không cần đến……
Vậy, Kim Tại Trung ngươi thì coi là gì đây? Người nắm rõ quá nhiều bí mật của quân vương, cho tới bây giờ đều không sống lâu được… Cho nên ngươi……
Bàn tay đang nhẹ vỗ về hai má Kim Tại Trung, bỗng nhiên rút lại, nắm chặt.
“Nghĩ ngợi gì vậy……” Kim Tại Trung chậm rãi mở mắt, nâng cánh tay lên nắm lấy bàn tay Trịnh Duẫn Hạo.
Không ngờ Kim Tại Trung lại bỗng nhiên mở miệng, Trịnh Duẫn Hạo có hơi kinh hách, sau đó nói.
“Tỉnh lại từ khi nào vậy?”
“Vừa mới thôi……”
Trịnh Duẫn Hạo vốn định hỏi điều gì, nhưng thấy Kim Tại Trung ho nhẹ mấy tiếng, lại không nói ra miệng được. Bàn tay Kim Tại Trung vẫn không buông, Trịnh Duẫn Hạo lật lại nắm lấy, cảm giác một mảnh lãnh lẽo, so với không khí lạnh băng còn buốt hơn vài phần, mày khẽ nhăn, nói.
“Để ta gọi Lăng Nhi bày thêm noãn lô.”
“Không, ta đợi lát nữa sẽ trở về ngay.”
Nói xong câu này, Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung một hồi lâu, sau đó mới nói.
“Ta tiễn ngươi về.”
“Không cần đâu, nào có cái đạo lý Hoàng Thượng phải tiễn thần tử chứ?”
Đúng lúc này, Lăng Nhi dẫn người tiến vào, đám người phía sau bưng mấy noãn lô mới vừa chuẩn bịbuông xuống, Trịnh Duẫn Hạo liền mở miệng phân phó nói.
“Mang hết sang Lạc Hoa Các đi.”
Lăng Nhi trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu, nhưng vẫn khom người lui ra ngoài.
“Đi thôi.” Trịnh Duẫn Hạo dắt tay Kim Tại Trung, vờ như không hề nghe thấy y vừa mới nói không cần hắn tiễn. Kim
Tại Trung xốc tấm chăn trên người lên, xuống giường.
Thiên tử cũng có thời điểm dịu dàng, tựa như hiện tại, cẩn thận vì Kim Tại Trung sửa sang lại xiêm y cho chỉnh tề, còn khoác thêm áo choàng, khi thắt dây buộc còn đặc biệt cẩn thận, nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung không khỏi mỉm cười.
“Xem ra ta lập công lớn rồi, được đối xử đặc biệt như vậy cơ mà.” Kim Tại Trung nói, ý tứ trong lời nói, Trịnh Duẫn Hạo tự nhiên cũng hiểu được, thở dài không đáp lời, hai người cứ như vậy đi đến Lạc Hoa Các.
Phía sau dẫn theo mấy thái giám cùng cung nữ, tiếng bước chân nhẹ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy, trên tay cầm theo đèn ***g chiếu sáng, đầu lại cúi tới cực thấp.
Hoàng cung ban đêm càng thêm yên tĩnh, từng bức tường cao kia, gió lạnh thổi quất vào trên mặt, thanh âm phát ra tựa như một tiếng rên trầm thê lương.
Hoàng cung là nơi hoa lệ nhất thiên hạ, cũng là nơi phức tạp nhất, biết bao người một ngày trước còn có thể nói nói cười cười, khó dám chắc đang lúc nửa đêm liền mệnh tang hoàng tuyền.
Trông chốn Cung đình chính là như thế, một người im hơi lặng tiếng mà chết đi, ngay sau đó ngươi sẽmờ nhạt dần trôi khỏi trí nhớ của mọi người. Mọi người đều ích kỷ, huống chi là trong hoàn cảnh nhưthế?
Nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên người, hắn không nhìn vào mình, bước chân hắn trước nay so với những người khác đều gấp hơn đôi chút, khi hắn đi đường hai mắt luôn nhìn về phía trước, tư thế hắn sải bước luôn là trầm ổn cao nhã, hắn luôn…… Có nỗi nghi hoặc cũng không cần phảo nói ra miệng.
Biết rõ tính cách Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cũng đoán chừng được hắn muốn hỏi mình điều gì, nhưng Trịnh Duẫn Hạo không mở miệng, y cũng không nhất thiết phải khơi chuyện.
Đến Lạc Hoa Các, Trịnh Duẫn Hạo cũng không dừng lại ở cửa, theo Kim Tại Trung cùng nhau tiến vào phòng. Trong phòng bày thêm noãn lô, khí nóng so với bên ngoài đã ấm lên rất nhiều, Lăng Nhi thay Kim Tại Trung cởi bỏ áo choàng, y xoay người nói với Trịnh Duẫn Hạo.
“Cũng sắp giờ Tý rồi, còn không trở về tẩm cung sao?”
Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, nói với Lăng Nhi.
“Lăng Nhi, Trẫm đêm nay ở lại Lạc Hoa Các, nói với người bên ngoài, bảo bọn họ quay về Duyên Tỉ Cung đi.”
Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, ánh mắt gần như không nhìn sang Lăng Nhi chút nào, Lăng Nhi có chút vui sướng ngó ra ngoài, phận làm nha hoàn, nói sao cũng muốn thấy chủ tử được sủng ái, khom khom người trảlời.
“Dạ.”
Tiếp theo liền lui ra ngoài, cửa đã bị khép lại, Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới quay đầu lại nhìn theo hướng Lăng Nhi rời đi. Một chút ký ức cảm giác đã rất xa xăm, đang từng chút một hiện lên, Kim Tại Trung thường nói mình không muốn sống trong hồi ức, hiện tại xem ra… y vẫn không thể buông xuôi được.
Kim gia một nhà hơn một trăm hai mươi mạng người, chỉ trong một đêm hóa thành cô hồn, Tướng Quân Phủ từng là nơi mình thường đến nhất, chỉ qua một đêm người không nhà trống, đó vốn là…… nhà của Kim Tại Trung, lúc trước là điều gì đã làm y quyết đoán như thế, đã quên mất rồi.
Chỉ nhớ rõ Trịnh Duẫn Hạo lúc ấy, hắn cho rằng đó là lẽ đương nhiên, cho tới bây giờ đều là…… Bởi vì có Kim Tại Trung tồn tại, nên y sẽ vô điều kiện phò trợ hắn đạt tới mục đích của chính mình, thậm chí là…… Nâng tay dâng lên tính mạng những người chí thân.
Không dám đối mặt với y, là bởi phần cảm tình nợ nần ấy, cho nên mới bắt đầu tránh né, dần dần, khoảng cách càng ngày càng xa.
.
.
.
“Hoàng Thượng, nên chuẩn bị lâm triều.”
Bên tai truyền đến thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, vào sáng sớm có chút se lạnh, cũng làm người ta cảm giác nỗi lo lắng nhè nhẹ, mới hơi hơi mở mắt, gương mặt trắng nõn yêu dã kia đã xuất hiện ở trước mắt mình.
Cách một hồi mới nhớ tới, bản thân tối hôm qua ở lại Lạc Hoa Các nghỉ ngơi, nghiêng người đối diện với Kim Tại Trung, vươn tay tiến đến, ngón tay xoa nắn khuôn mặt Kim Tại Trung, dọc theo đường gương mặt hoàn mỹ, lướt qua
cái gáy trắng nõn tinh tế.
Trịnh Duẫn Hạo hơi hơi mỉm cười, Kim Tại Trung bắt lấy tay hắn, năm ngón tay quấn quýt lấy nhau nắm chặt, tay kia thì chống người ngồi dậy, đôi chân thon dài trườn ra bên ngoài, hai đầu gối quỳ hai bên hông Trịnh Duẫn Hạo, một tay chống ở bên vai hắn.
Bốn mắt giao nhau, Kim Tại Trung cũng cười, con ngươi đen thẳm, thâm thúy đến nỗi tưởng như nhỉcần liếc mắt nhìn thêm một cái, sẽ ngã vào vực sâu vô tận. Cúi đầu, đầu lưỡi khẽ liếm lên bờ môi Trịnh Duẫn Hạo, phiến môi mềm mại ấm áp, ngay sau đó liền lướt xuống dưới.
“Hiện giờ hẳn là thanh tỉnh rồi chứ? Chuẩn bị lâm triều thôi, Hoàng Thượng.”
Ngoài dự kiến, Kim Tại Trung lập tức cứ như vậy ngừng lại màn hôn môi kia, nét cười nơi khóe miệng lại quá mức câu nhân, dường như chẳng có việc gì mà buông bàn tay nắm chặt ra, ngồi xuống mép giường. Trịnh Duẫn Hạo dở khóc dở cười đứng dậy, thởdài thật mạnh.
“Hôm nay không tảo triều.”
Kim Tại Trung liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra hơi thở trầm trầm.
“Như vậy không tốt đâu, bọn họ lại lôi ta ra đàm chuyện, ngươi muốn ta vạn kiếp bất phục hay sao?” Nói như vậy, cũng là ngữ khí cười khẽ.
“Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu.”
“Lăng Nhi, vào đây.” Kim Tại Trung trực tiếp hướng ra cửa nói, ngoài cửa đã sớm có người chờ đợi, nô tài vĩnh viễn luôn phải dậy sớm hơn chủ tử, đây là tuyệt đối.
Lăng Nhi luôn thông minh lanh lợi, lúc Kim Tại Trung gọi nàng, nàng không lâu sau liền bưng bồn rửa mặt tiến vào, phía sau có người mang vào y phục cần đổi để thượng triều, cũng nhân tiện đặt ở trong phòng.
Sơ tẩy xong xuôi, vốn nên để nha hoàn hầu hạ thay y phục, nhưng Lăng Nhi chưa bao giờ hầu hạ Hoàngđế, nhìn thấy hoa phục mặc để vào triều kia, có vẻ hơi chút luống cuống tay chân, Kim Tại Trung cho nàng lui xuống, tự mình giúp Trịnh Duẫn Hạo thay.
“Ta nói Trịnh Duẫn Hạo, ngươi không biết tự mình thay y phục hay sao?”
Trịnh Duẫn Hạo so với Kim Tại Trung thì cao hơn một chút, giờ đây Kim Tại Trung đang hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, Trịnh Duẫn Hạo cười cười.
“Không phải do ngươi chủ động muốn giúp ta hay sao?”
Ngầm ý là: Do ngươi cướp việc ta làm mà thôi.
Kim Tại Trung nghe xong, cũng không nói nữa, chỉ tiếp tục chuyên chú giúp Trịnh Duẫn Hạo sửa sang lại xiêm y, đến khi thắt lên một dải đai lưng cuối cùng, chợt dừng động tác trên tay, đứng ở trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, nhẹ giọng nói.
“Nghe nói, có vị nương nương đã hoài long thai?”
“Vậy sao?”
Trịnh Duẫn Hạo đáp lời như vậy, có vẻ không chút để ý, ý cười của Kim Tại Trung càng sâu.
“Đừng nói là ngươi không biết.” Ngữ khí của y từ đầu tới cuối vẫn không đậm không nhạt như vậy, làm người ta đoán không ra tâm tình y giờ phút này.
“Ngươi sao lại cũng quan tâm đến việc này?”
“Không có gì, đừng quên lúc trước Hoàng hậu…… đã đem hài tử phá bỏ như thế nào.”
Trịnh Duẫn Hạo dường như không thèm để ý, nhíu nhíu mi nói.
“Nói xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy đến lượt ta nói rồi chứ?”
“Nói đi.”
“Hữu Thiên nói, ngươi vì không muốn một nha hoàn phải chết, mà tình nguyện để mình trúng độc?”
Trong giọng nói, chỉ mang theo vẻ nghi hoặc thản nhiên, muốn biết chân tướng, nhưng cũng không quá gấp gáp.
“Thế nào? Chẳng lẽ Kim Tại Trung thì không thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy hay sao?” Kim Tại Trung chỉ cười nói.
“Ngươi rõ ràng có thể né tránh.” Đây không phải là lời nói giỡn, Trịnh Duẫn Hạo biết rõ năng lực của Kim Tại Trung.
“Cho nên? Ta biết rõ là có độc, nhưng cũng không đề phòng, chỉ là vì bản thân muốn nếm thử cảm giác trúng độc sao?”
“Ta chỉ muốn nói, không tất yếu phải làm như vậy.”
“Tất yếu? Không tất yếu thì thế nào? Cố ý trúng độc để khiến ngươi chú ý ư?” Ánh mắt Kim Tại Trung bỗng nhiên bén nhọn hẳn lên, giờ khắc này, Trịnh Duẫn Hạo có chút do dự.
Sáng sớm bầu không khí lạnh lẽo tựa như nháy mắt ngưng đọng lại, Kim Tại Trung trấn định nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo, trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng cũng bật cười.
“Đúng, ta là cố ý đấy. Nếu một ngày nào đó Kim Tại Trung bỗng nhiên chết, đó tuyệt đối cũng là do y cốý. Bởi vì! Y đã nghĩ hết mọi biện pháp, chỉ mong đem ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo lưu lại nơi mình, là như thế phải không?”
Kim Tại Trung nói lời này ngữ khí rất nhẹ nhàng, tưởng như là đang nói đùa, nhưng trong thoáng chốc làm cho Trịnh Duẫn Hạo không nói gì để đáp lại được, Kim Tại Trung nói tiếp.
“Có phải hay không lúc trước khi ta nâng tay dâng lên hơn trăm mạng người của Kim gia, ngươi cũng chỉsuy nghĩ, Kim Tại Trung y là, cố, ý, đó.”
Lời Kim Tại Trung nói mới vừa dứt, Trịnh Duẫn Hạo liền quát.
“Kim Tại Trung!”
“Không kiên nhẫn sao? Cha ta ông ấy đích xác là đáng chết, nhưng những người khác thì sao? Ngươi lúc trước nếu muốn trảm cả nhà Kim gia, vậy vì sao lại một mình ta thì giữ lại?”
Đối mặt với sự ép hỏi của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại quên nên phản bác ra sao, nhìn thấy đôi mắt Kim Tại Trung, tựa như bị đông cứng.
“Không có chuyện gì để nói sao? Là bởi vì… Ta vẫn còn có giá trị lợi dụng! Đúng không? Ta biết, ta vẫn biết cả, nhưng thật sự chỉ có vậy thôi sao? Trịnh Duẫn Hạo, ta chỉ có thể nói rằng, ngươi so với bất cứ ai khác đều biết cách dối mình gạt người hơn.”
Ngay sau đó, Trịnh Duẫn Hạo bóp chặt cổ tay Kim Tại Trung, ngiến răng đạo.
“Đừng cho là ta không thể làm gì ngươi.”
“Ta không hề nghĩ như vậy.” Kim Tại Trung nói như vậy, tay bị nắm đến đau nhức, nhưng cũng không hề giãy ra.
Ngoài cửa có người thấp giọng nhắc nhở, thời gian lâm triều sắp đến. Trịnh Duẫn Hạo hung hãn bỏ tay Kim Tại
Trung ra, cất bước đi ra ngoài.
Một hàng người rời đi, Lăng Nhi chậm rãi đi đến, vừa rồi ở ngoài cửa đã nghe được hai người khắc khẩu, biểu tình khi Trịnh Duẫn Hạo rời đi làm cho nàng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên thấy Trịnh Duẫn Hạo bịKim Tại Trung chọc cho tức giận đến như vậy, hiện giờ nhìn Kim Tại Trung, cũng là một dáng vẻ không yên lòng.
Tự thấy không phải là quá hiểu biết Kim Tại Trung, nhưng cũng có thể nhìn ra y giờ đây tâm tình không tốt, y vẫn
luôn như vậy, cho dù trong lòng không thoải mái cỡ nào, cũng tuyệt đối sẽ không làm ầm ĩ lên, đến cảnàng cũng sợ hãi một ngày nào đó, y sẽ tạo thành tâm bệnh cho chính mình.
“Công tử, ngươi sao không nói với Hoàng Thượng? Ngươi không phải nói với ta độc kia là……”
“Thôi đi, ít nhất cũng biết được, hóa ra Kim Tại Trung ở trong lòng hắn, đã có thể xấu xa đến mức này rồi.”
“Công tử, ngươi nếu như tâm tình không tốt, vậy cứ phát tiết ra đi……”
“Tâm tình ta không tốt sao?” Khẽ ngẩng đầu, nhìn Lăng Nhi, loại ánh mắt này làm nàng thấy xa lạ, Lăng Nhi chưa bao giờ thấy qua Kim Tại Trung như bây giờ cả.
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, thật sự tựa như chỉ tùy tiện nói sai một câu, cũng có thểmệnh tang hoàng tuyền vậy.
“Cảm thấy ta nên khóc phải không?” Kim Tại Trung lời này vừa thốt ra, Lăng Nhi cật lực lắc đầu, nhưng căn bản không dám nhìn mặt Kim Tại Trung.
“Quả thật là nên khóc, hắn luôn có thể khiến ta cảm thấy bản thân mình thực quá đáng thương.”
Sau câu nói kia, thanh âm so với bình thường càng trầm thấp, Lăng Nhi nghe xong, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút khổ sở.
Nhìn lại Kim Tại Trung, y đang cười, không phát ra thanh âm gì, chỉ là khóe miệng hơi hơi nhếch cong thôi, so với ngày xưa còn đẹp hơn gấp mấy chục lần. Nụ cười đủ để khuynh thế kia, giờ đây lại làm cho người ta phát lạnh từ trong cốt tủy.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được, trong vẻ tươi cười hút hồn người kia, đang che giấu ý châm chọc. Không phải vì người khác, chỉ là vì chính y cho tới tận bây giờ vẫn còn tự phụ.