Thị Lang

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Thiên không bắt đầu rải xuống đợt tuyết đầu tiên, từ sau ngày ấy hai người khắc khẩu, đã qua mấy ngày. Không trung ngày hôm đó tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, phóng mắt nhìn ra cũng chỉ thấy một mảnh bụi mờ ảo.

Lạc Hoa Các vẫn yên tĩnh như trước, mấy ngày nay, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hề đặt chân tới nơi này, Kim Tại Trung tựa hồ cũng không chịu yếu thế chút nào, Lăng Nhi nghĩ đến hai người, không khỏi lại chau mày.

“Lăng Nhi.”

Tâm tư đang đặt ở chuyện khác, Kim Tại Trung vừa gọi như vậy, làm Lăng Nhi có phần không phản ứng kịp, gấp gáp đáp lại.

“…… Dạ! Công tử có gì phân phó?”

Kim Tại Trung đang nằm trên trường y, lúc này mới chậm rãi mở mắt, thanh âm có hơi ấm ách, nói.

“Trương Hãn hiện tại ra sao rồi?”

Biết ngày đó Trịnh Duẫn Hạo đã nói, nếu tra rõ ra chuyện Trương Hãn dụng hình với y là thật, Thái Hậu cũng hứa hẹn sẽ không nhúng tay vào, mấy ngày này trôi qua, sự tình e là đã sớm tra rõ.

“Bẩm công tử, về chuyện dụng hình, sớm đã tra rõ. Hoàng Thượng nói, đối với việc xử phạt Trương Quý Nhân, đợi công tử ngài thân thể khỏe lại, sẽ giao cho công tử định đoạt, mấy ngày này Trương Quý Nhân vẫn bị cấm chừng trong Hinh Di Cung.”

Kim Tại Trung khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, một tay chống trên trường y, ngồi dậy.

“Do ta định đoạt sao? Được, Lăng Nhi…… Chúng ta đi thăm hỏi Trương Quý Nhân thôi?”

“Dạ! Công tử.” Lăng Nhi sảng khoái đáp.

Lần này đi, sao có thể chỉ là ‘thăm hỏi’ đơn giản như vậy chứ, không phải sao? Kim Tại Trung gọi vài tên thị vệ Lạc Hoa Các, dẫn theo rời đi.

Nói thật, nàng quả là có chút hưng phấn, dù sao bộ dáng Trương Hãn dương dương tự đắc ngày đó, thật sự khiến nàng phản cảm, quan trọng hơn là, nàng còn động thủ với Kim Tại Trung.

Nghĩ lại thì, hình như là cho dù ngay đến Hoàng Thượng, cũng chưa từng động thủ với Kim Tại Trung nhỉ?

.

.

.

Trong Hoàng cung, đám nô tài nhàm chán rỗi việc, ngày thường thích nhất là đem mấy tin tức vụn vặt nghe được ra mà đàm luận, ngay cả vị nương nương kia hôm trước bữa tối ăn cái gì, cũng có thể nói suốt nửa ngày.

Hôm nay từ sau khi đi ra khỏi Lạc Hoa Các, bên đường có không ít cung nữ thị vệ mắt lộ nét sợ hãi, nghĩ xem không biết là người nào, lại mới đắc tội Kim Tại Trung y rồi.

“Ngươi không có nghe nói sao? Trương Quý Nhân bị cấm chừng đó!”

“Sao lại thế? Chính là bởi vì đắc tội với Kim Tại Trung kia sao?”

Nghe thấy tên chính mình, lại từ trong miệng người khác nói ra, chung quy vẫn có đôi phần mẫn cảm, Kim Tại Trung buông chậm bước chân, giả sơn cách đó không xa trước mặt, vừa khéo ngăn trở thân ảnh người nói chuyện.

Người nọ nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng vẫn để cho Kim Tại Trung nghe thấy được. Hơn nữa, nghe thanh âm này, đứng bên kia nghe chuyện, ít nhất có tầm ba bốn người.

“Đúng nha, cũng vài ngày rồi còn gì!”

“Thái Hậu không phải yêu thương Trương Quý Nhân nhất sao, điều này sao……”

“Ai chẳng biết thế, đây mới là đáng sợ nhất đó! Ngay cả Thái Hậu cũng không dám cầu tình cho Trương Quý Nhân, ngươi nói xem Kim Tại Trung kia rốt cuộc có phải biết yêu thuật gì hay không!”

“Thật gay go, Trương Quý Nhân thế nào lại đi gây chuyện với y chứ?”

“Cái này cũng không rõ lắm, nghe nói là vì nha hoàn đi theo bên người Kim Tại Trung mà làm to chuyện đó.”

“A? Vậy Trương Quý Nhân cũng thật là đáng thương!”

“Còn không phải sao?! Ai cũng có thể đắc tội, chỉ có y và Hoàng Thượng là không thể đắc tội.”

Nghe xong câu này, hưng trí của Kim Tại Trung lại trỗi dậy, cất bước đi về phía trước, vừa mới đi được hai ba bước, liền có một tỳ nữ phát hiện ra y, còn không kịp hành lễ, Kim Tại Trung đã cười nói.

“A, lại dám đem ta cùng Hoàng Thượng đặt ngang hàng sao.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, hai người vốn quay lưng về phía y vội vàng xoay người, vừa thấy đúng là Kim Tại Trung, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Kim…… Kim đại nhân.”

Từng tiếng nói yếu ớt không yên kia, đủ để biểu thị tâm tình hoảng loạn của người nói. Người mới vừa rồi còn nói đến hưng phấn ngút trời kia, hiện tại một tiếng cũng không dám ho he.

“Sao không tiếp tục?” Kim Tại Trung rất có hứng thú đã biết rõ còn cố tình hỏi, mấy thái giám thị nữ kia hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

“Cẩu nô tài, dám nói tam nói tứ…… Để lại cái lưỡi cũng quá lãng phí, không bằng trực tiếp cắt đi?” Kim Tại Trung cúi người, vươn tay tiến đến dùng ngón tay ép cằm một người trong số đó lên, để cho gã ngẩng đầu lên nhìn mình.

Đó là kẻ mới vừa nói những câu khó nghe nhất, Kim Tại Trung cảm thấy gã có phần quen mắt, nhưng cũng chẳng lòng dạ nào đi cân nhắc xem gã là người ở cung nào.

Buông tay ra, lại lần nữa đứng thẳng người, Kim Tại Trung hơi hơi nghiêng mặt qua, hướng phía sau gọi lại.

“Người tới……”

Lần này quả thật đã dọa những người đang quỳ một trận, lời Kim Tại Trung nói còn chưa nói xong, một tên tiểu thái giám trong đó liền bạo gan nói.

“Kim, Kim đại nhân! Phương công công là người bên cạnh hoàng thượng……”

Đương sự cũng không dám lên tiếng, hiển nhiên là sợ tới câm điếc luôn rồi.

“Vậy thì làm sao? Thì ra là bên cạnh Hoàng thượng, khó trách lại nhìn quen mắt như vậy, trực tiếp chém đầu có được không đây?”

Nghe ngữ khí này của Kim Tại Trung, quả thực tựa như đang hỏi ngươi ‘làm thêm một bộ y phục có được không?’, cả đám thân thể lại cứng đờ, không nghĩ tới Kim Tại Trung ngay đến người dưới trướng Hoàng Thượng cũng không ngại!

Thấy bọn chúng không dám nói gì nữa, Kim Tại Trung tiếp theo quay ra thị vệ phía sau, đem lời lúc trước nói cho nốt.

“Đem lưỡi gã cắt bỏ, trực tiếp đuổi ra khỏi cung.” Không cần Kim Tại Trung nói rõ, bọn họ cũng biết y nói tới chính là Phương công công kia, hai tên thị vệ mới vừa tiến lên một bước, Phương công công kia đã sợ tới mức hôn mê.

Thị vệ có hơi khó xử, quay lại nhìn Kim Tại Trung một cái, chỉ thấy Kim Tại Trung vẻ mặt bất cần nói.

“Như vậy càng dễ, trực tiếp cắt lưỡi, đem người quăng ra ngoài.” Lời này vừa nói xong, bọn thị vệ chỉ biết nhất nhất nghe lệnh, còn những người khác quỳ trên mặt đất, cũng không dám thả lỏng.

“Các ngươi……”

Ngữ khí Kim Tại Trung cũng không nặng, thậm chí có thể nói là quá nhẹ, nhưng chỉ hai chữngắn ngủn, lại có thể dọa bay hồn phách đám nô tài đang quỳ, Kim Tại Trung âm thầm cười cợt, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ nói tiếp.

“Bận làm gì thì cứ làm đi, lần sau nói chuyện chú ý một chút, đứng cả lên đi.”

Câu cuối cùng kia nói xong, cũng không chờ bọn chúng đứng lên, Kim Tại Trung liền trực tiếp xoay người đi xa…… Thần sắc Lăng Nhi cũng trở nên không tốt cho lắm, Kim

Tại Trung tự nhiên cũng biết nàng lo vì điều gì.

Hạ mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy lại thoải mái đến thế, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Kim Tại Trung dám mà thôi.

“Ta còn không sợ gặp báo ứng, thì ngươi sợ cái gì chứ?”

“Không… Không phải vậy, công tử……”

Ngoài miệng nói không phải, nhưng ngay cả thanh âm cũng phát run, Kim Tại Trung cũng không nói đề tài này nữa. Không bao lâu sau, đã đến Hinh Di Cung của Trương Hãn.

Bước vào trong lại thấy Phác Hữu Thiên, hắn đang chẩn mạch cho Trương Hãn. Ba người chạm mặt, biểu tình lại khác nhau, Trương Hãn là kinh hoàng, Phác Hữu Thiên là kinh ngạc, còn Kim Tại Trung lại là trấn định.

“Kim đại nhân? Ngươi sao lại đến đây?” Phác Hữu Thiên hỏi như vậy, Kim Tại Trung đã tươi cười ngồi xuống đối diện Trương Hãn, trả lời.

“Đến để trả lại một thứ.”

Trương Hãn vừa nghe, ánh mắt lại một mảnh hoảng hốt.

“Trả? Trả cái gì?”

“Những vết ứ ngân trên người ta còn chưa có biến mất mà, ngươi nói xem ta đến để trả lại cái gì?” Kim Tại Trung cười khẽ, Trương Hãn từ đầu tới cuối không dám lên tiếng.

Phác Hữu Thiên hiển nhiên vẫn không biết, ngày ấy xuống tay với Kim Tại Trung chính

là Trương Hãn, thần sắc có chút khiếp sợ.

“Phác đại nhân, ngươi hiện giờ chắc là chẩn mạch xong rồi nhỉ?”

Phác Hữu Thiên lên tiếng, Kim Tại Trung rất hài lòng đứng dậy, phân phó hai tên thị vệ còn lại phía sau nói.

“Đánh cho ta, bốn trăm trượng! Ít nửa trượng cũng bắt các ngươi phải rơi đầu.”

“Dạ!”

Đi đến bên người Trương Hãn, cặp mắt tà khí kia, thẳng thừng dừng nơi mắt Trương Hãn, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười trêu tức, nói.

“Trương Quý Nhân, cố chịu một chút, vi thần xin lui xuống trước.” Thốt xong lời này, tiếp theo lại khom người, nhẹ giọng nói bên tai Trương Hãn……

“Nhớ cho kỹ, lần sau nếu muốn động thủ, tốt nhất là nên đánh chết ta rồi hẵng đi……”

Để lại bọn thị vệ, Kim Tại Trung liền rời đi, Phác Hữu Thiên đi theo phía sau.

“Bốn trăm trượng, Trương Quý Nhân sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nàng dù sao cũng là cháu gái Thái Hậu.” Phác Hữu Thiên lần đầu tiên thấy nói đỡ cho những người khác, đổi lại Kim Tại Trung quay đầu ném lại một ánh mắt hồ nghi.

“Ngươi là đang giúp nàng cầu tình sao? Lúc nàng đánh ta, sao không nghĩ thay ta như vậy. Ta đã chịu hơn ba trăm bảy mươi côn của nàng, ta đã nói phải đòi lại, hiện giờ đã xem như là khoan dung lớn nhất rồi, đổi lại là ngày thường, ta nhất định đòi lại gấp mười.”

“Nhưng nàng cũng chỉ là nữ nhân thôi?”

“Chương III luật lệ Thiên Triều, mục năm điều hai mươi bảy, phàm là kẻ vận dụng tư hình với quan viên triều đình thất phẩm trở lên, tạo thành tổn hại thân thể, phạt sáu trăm trượng. Tổn hại thân thể, hộc máu không biết có được tính hay không? Điều này ngươi chắc sẽkhông quên chứ? Huống hồ ta còn chứa nói, sáu trăm giảm còn bốn trăm, đây vốn cũng không phải là tác phong của Kim Tại Trung ta, ngươi còn gì muốn nói không?”

“Ngươi quả thật là rất có thủ đoạn, Thái Hậu hiện giờ đã cưỡi hổ khó xuống, càng đừng nói tới việc nhúng tay.”

“Nếu ngay chút hiệu quả cũng không có, ta đây chẳng phải là chịu uổng đòn gậy của Trương Hãn hay sao?” Kim Tại Trung cười nói.

Lần này mấu chốt căn bản không phải ở Trương Hãn, thực chất chính là muốn diễn cho Thái Hậu xem, mặc kệ nói thế nào, Trương Hãn động thủ với Kim Tại Trung trước là sự thật.

Lấy tính cách của Kim Tại Trung, không làm to chuyện đã là không tệ rồi. Dù sao, đương kim Thái Hậu dung túng cháu gái, vận dụng tư hình với mệnh quan triều đình, truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện đáng ca ngợi gì.

Nhưng Thái Hậu sao lại không rõ dụng ý của Kim Tại Trung được? Tự nhìn cũng thấy, y không đem sự tình lan truyền ra ngoài, đối với Thái Hậu đã coi như là nể mặt. Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, muốn Trương Hãn ở lại bên người Trịnh Duẫn Hạo là không có khả năng, vô luận sựtình xử lý như thế nào, chịu thiệt vẫn là bọn họ.

Kim Tại Trung có tài trí tuyệt đỉnh, nếu muốn đạt tới mục đích gì, kế hoạch nhất định chu đáo đến một giọt nước cũng không rỉ, Thái Hậu từng nhiều lần nhắc nhở Trương Hãn, không thể đắc tội Kim Tại Trung, nhưng đứa cháu gái này tính cách nông nổi sao có thể sửa đổi, thật sự khó mà khuyên bảo.

Thái Hậu muốn đoạt lại hoàng vị, để con ruột mình ngồi lên hoàng vịấy, điểm ấy Trịnh Duẫn Hạo không phải không biết, vẫn nói tộc ngoại dễ dàng đoạt quyền, vậy phương pháp tốt nhất đó là đem người cài vào bên người Trịnh Duẫn Hạo.

Hậu cung tần phi đông đúc, người có thân phận địa vị không ít, nhưng có huyết thống thân cận với Thái Hậu lại chỉ có Hoàng hậu và Trương Hãn, hiện giờ đã không thể lôi kéo Hoàng hậu được nữa, chỉ có thể đưa Trương Hãn tiến cung, Trịnh Duẫn Hạo biết rõ nội tình, nhưng lại không thể không làm bộ như phụng mệnh.

Hiện giờ đã xảy ra chuyện tình quá đáng như vậy, thứ nhất, Thái Hậu những ngày sau đó cũng không dễ nhiều lời trước mặt Trịnh Duẫn Hạo nữa. Thứ hai, cho dù trước đó có bao nhiêu kế hoạch, cũng chỉ có thể nuôi ý đồ trong bụng mà thôi. Đây chính là ‘cưỡi hổ khó xuống’ theo lời Phác Hữu Thiên.

“Lại nói Trương Quý Nhân, cùng Hoàng hậu không phải là thân tỷ muội sao? Sao lại khác biệt lớn như vậy chứ.” Phác Hữu Thiên trêu chọc nói.

“Dù sao, người thông minh trong thiên hạ không nhiều lắm, nữ nhân thông minh sợ là càng ít hơn.”

Trong cung lắm tai mắt, đương nhiên không tiện đem sự tình nói cho rõ ràng, lời hai người nói đều là sáng tối mập mờ, để đối phương hiểu là được. Phác Hữu Thiên cúi đầu âm thầm cười, còn nói.

“Trên đời này có thể tính toán đúng ý nhất, ta xem ra ngoài ngươi ra cũng chẳng còn ai.”

Vốn dĩ Kim Tại Trung đi phía trước Phác Hữu Thiên, nhưng nghe xong lời này, cước bộthoáng điều chỉnh chậm lại, quay đầu lại lườm Phác Hữu Thiên, nói.

“Ta đây chỉ là trò diễn nho nhỏ, đừng quên Thánh Thượng tôn quý của các ngươi, Kim Tại Trung ta sống lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua có người nào che đậy kín kẽ như hắn đâu.”

“Một khi đã như vậy, Kim đại nhân vì sao còn cam nguyện ở lại bên Hoàng thượng?”

“Ta không thích có giao tình với kẻ không năng lực, Trịnh Duẫn Hạo có năng lực, che đậy có kín đáo mấy ta cũng không ngại.” Kim Tại Trung lời này không phải giả, nhưng ngữ khí so với lúc trước cũng thoải mái hơn nửa phần.

“Khó trách Kim đại nhân ngươi luôn chán ghét nói chuyện với ta như vậy.”

Kim Tại Trung chưa nói gì, nhưng chỉ cười trừ, biết rõ Phác Hữu Thiên chính là thích nói giỡn, nếu y khinh thường cùng Phác Hữu Thiên kết giao bằng hữu, nhất quyết sẽ không nói cho hắn nhiều chuyện tình như vậy, hơn nữa dù sao hai người quen biết cũng đã nhiều năm.

“Kim đại nhân……”

“Ân?”

“Ngươi và Hoàng Thượng xảy ra vấn đề gì sao?”

Kim Tại Trung có chút ngỡ ngàng, Phác Hữu Thiên luôn không thích hỏi chuyện giữa y cùng Trịnh Duẫn Hạo.

“Lời này ngươi nghe ở đâu vậy?”

“Người ở Duyên Tỉ Cung nói, Hoàng Thượng mấy ngày gần đây cũng chưa hề bước ra khỏi ngự thư phòng, Kim đại nhân vẫn nên đến xem thử chứ?”

“Hoàng Thượng dốc lòng lo quốc sự là chuyện tốt, ta sao phải đi quấy nhiễu chứ? Rơi xuống đầu cái tội danh họa quốc ương dân cũng không tốt đẹp gì.”

Nhìn biểu tình của Kim Tại Trung, cũng không ra được kết luận gì, nhưng nghe phương thứcy nói chuyện, Phác Hữu Thiên khẳng định phán đoán của mình, nhếch miệng cười,

nói.

“Kim đại nhân, đừng trách ta lắm miệng, tính cách ngươi và Hoàng Thượng tương tự nhau, tranh cãi rồi ai cũng không chịu nhượng bộ, quan hệ giữa hai người không thể cứ như vậy được đâu.”

“Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?” Liếc xéo Phác Hữu Thiên một cái, nhưng Phác Hữu Thiên chỉ cười khẽ không nói.

Nói thì nói như vậy, nhưng hôm sau, Kim Tại Trung vẫn đến Duyên Tỉ Điện, hơn nữa còn không để cho Lăng Nhi đi theo. Tiểu thái giám giữ cửa nói Trịnh Duẫn Hạo vẫn ở trong ngựthư phòng, Kim Tại Trung bảo bọn họ không cần thông truyền, sau đó trực tiếp đi vào.

Tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa y cùng Trịnh Duẫn Hạo, nên tự nhiên cũng không ai ngăn cản, vào thư phòng, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ngồi trước thư trác, mà là đứng tựa vào giá sách bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách cầm trên tay.

Kim Tại Trung không lên tiếng gọi hắn, chỉ ngồi xuống một bên, một khắc trôi qua, hai người từ đầu tới cuối vẫn không nói chuyện với nhau, thời gian lẳng lặng trôi qua.

“Hoàng Thượng, ngài đọc một trang sách, ước chừng cũng nửa canh giờ rồi, suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy chứ……” Lúc này là Kim Tại Trung mở miệng trước, Trịnh Duẫn Hạo bấy giờ mới khép sách lại, đi ra.

“Suy nghĩ xem ngươi đến khi nào… mới chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.” Tùy tay đem sách đặt lại trên giá, từng bước một hướng đến chỗ Kim Tại Trung.

Vừa nghe Trịnh Duẫn Hạo xưng ‘Trẫm’, Kim Tại Trung chậm rãi chớp chớp mắt, phất phấtống tay áo, nói.

“Hoàng Thượng chắc không phải là trách vi thần hành lễ không chu toàn đấy chứ? Vi thần bây giờ quỳ xuống cho người được không?”

Bản thân ở trước mặt Kim Tại Trung, vốn luôn không cần xưng ‘Trẫm’, giờ này Kim Tại Trung sợ là mất hứng rồi. Ngày ấy sau khi hai người khắc khẩu, đã nhiều ngày trong lòng chính mình trăn trở khó chịu cũng không vui sướng gì.

Mới vừa rồi thấy Kim Tại Trung đến, mới biết vì sao lại ra nông nỗi này, nhưng hiện tại nhìn thái độ của Kim Tại Trung như vậy, lại không tránh được trầm sắc mặt. Xem chừng Kim Tại Trung chỉ là nói miệng thôi, cũng không hề có ý tứ chuẩn bị quỳ xuống.

“Không cần, có việc gì?”

“Vi thần muốn bẩm báo một việc với Hoàng Thượng ngài, vị Phương công công đi theo bên người Hoàng thượng, để vi thần phái người đuổi ra khỏi cung.” Trịnh Duẫn Hạo bước tới trước mặt Kim Tại Trung, Kim Tại Trung vẫn như trước thản nhiên ngồi ở trên ghế, mặc dù đang nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo, nhưng ánh mắt lại không buồn nhìn về phía hắn.

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Trịnh Duẫn Hạo hỏi lại, Kim Tại Trung vừa ngẩng đầu, hai chữ ‘còn nữa’ vẫn chưa kịp nói ra, đã mặc cho Trịnh Duẫn Hạo cúi người hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.