Thị Lang

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Nụ hôn bất chợt này, khó tránh khỏi làm cho người ta không kịp phản ứng, huống chi giờ phút này người hôn y còn là Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung thân thể cứng đờ, hai mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức đẩy người trước mặt ra.

Tay mới vừa nâng lên, tay trái Trịnh Duẫn Hạo đã đặt ở trên đai lưng, tay kia thì nâng khuôn mặt Kim Tại Trung lên, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp, dừng lại nơi cằm duyên dáng xinh đẹp cực hạn, ngăn trởsự né tránh của y, nụ hôn ban đầu còn ôn nhu dần dần trở nên mãnh liệt.

Ý muốn cự tuyệt trong lúc bất giác đã tiêu tan chẳng còn dấu vết, Kim Tại Trung theo bản năng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên bên hông thấy cứng ngắc, quả nhiên là cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo đang ôm trọn y, kéo y đứng lên từ trên ghế.

Kim Tại Trung khẽ ngửa đầu ra sau một chút, thoát khỏi nụ hôn của Trịnh Duẫn Hạo, hai gò má trắng nõn nhiễm lên một tầng phiếm hồng nhàn nhạt, không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ làm cho ngũ quan vốn đã yêu dã, lại tăng thêm vài phần hương vị mị nhân.

“Kim Tại Trung! Ngươi tội đáng vạn chết!” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ngữ khí lại là một loại bất đắc dĩ tự làm tự chịu.

“Ta có chủy thủ, cho ngươi mượn dùng được không? Tốt nhất là cứa chuẩn một chút, ngươi cũng biết là ta thù dai lắm đấy.” Kim Tại Trung liếc mắt lườm Trịnh Duẫn Hạo một chút.

Trịnh Duẫn Hạo tạm dừng lại, có chút áo não nói.

“Ta đối với ngươi quả thực không có biện pháp……”

“Không phải tội đáng vạn chết sao? Vi thần lại làm sai chuyện gì rồi? Đánh ái phi của ngươi? Đuổi nô tài của ngươi? Hay là làm rối loạn triều cương của ngươi?”

“Loạn thì đúng là rối loạn, chẳng qua bị loạn chính là tâm của ta.”

“Bị hạ dược sao? Ngươi hôm nay không bình thường.”

Đối mặt với sự chủ động của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung lộ ra thần sắc nghi hoặc hiếm có, đôi mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Duẫn Hạo.

“Có lẽ vậy, việc này phải hỏi ngươi mới đúng.”

Kim Tại Trung liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, không nói, Trịnh Duẫn Hạo nói tiếp.

“Thân thể đỡ hơn chưa?”

“Ngươi nhận ra được sao? Cũng chẳng có cách nào, loại người giống như chúng ta, chính là thích tựhành hạ bản thân. Cố ý trúng độc làm cho chính mình sống mà phải chịu tội, có chết cũng không đáng tiếc, phải không Hoàng Thượng?”

Kim Tại Trung thốt ra lời này, Trịnh Duẫn Hạo không những không tức giận, ngược lại còn có chút vui mừng, tính cách Kim Tại Trung trước nay vẫn lạnh lùng, cố ý vừa châm chọc mà lại như oán thán nhưlúc này, cơ hồ số lần cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Được rồi, ta không nên nói ngươi như vậy.” Trịnh Duẫn Hạo cười khổ nói.

“Hoàng Thượng tôn quý vô ngần của chúng ta đang giải thích sao?” Giọng điệu của Kim Tại Trung hiển nhiên có chút thấp thỏm, nhưng đã cố sức áp chế xuống.

“Tại Trung, ngươi nói chuyện sao cứ phải gai góc như thế? Ngươi biết rõ ta là người như thế nào, lại vẫn cố tình thốt ra lời như vậy để chọc giận ta, luôn dồn ép ta phải nói ra những lời kỳ quái này.” Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo rất nhẹ, cũng không để cho người ta cơ hội mà hoài nghi.

Đây là lần đầu tiên, Trịnh Duẫn Hạo nói với y những lời như thế, trong thoáng chốc, Kim Tại Trung ngây ngẩn cả người. Thật lâu sau, ánh mắt thất thần lấy lại vẻ sắc xảo, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Nếu ta không như vậy, ngươi còn có thể nhớ rõ có sự tồn tại của một ‘Kim Tại Trung’ hay sao?” Cái loại ngữ khí độc ngạo khác hẳn với dĩ vãng này, những lời này của Kim Tại Trung, có loại trào phúng như tựđâm vào vết sẹo của chính mình.

“Ta sao có thể quên sự tồn tại của ngươi?” Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ.

“Ta cho tới bây giờ chưa từng cầu xin người khác, chỉ có điều……” Giọng Kim Tại Trung trở nên dồn dập, nói đến đây lại tạm ngưng, mấp máy môi, nói tiếp.

“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi vĩnh viễn đừng dối gạt ta, ngoại trừ phân tự tin kia, ta chẳng còn sót lại chút gì cả.”

Ngữ điệu của y trước nay vẫn luôn chậm rãi, nghe không ra cảm xúc, lại có thể vây khốn suy nghĩ người khác. Nhưng hôm nay… Không giống vậy, đây là ngữ khí mệnh lệnh, nhưng trong ánh mắt kiên quyết này lại che dấu chút bất an…… Trịnh Duẫn Hạo vẫn nhìn ra được.

Đang định cất tiếng nói chuyện, vừa mới há miệng, lại bị Kim Tại Trung hôn lấy, động tác có chút gấp gáp, tựa như đang ngăn cản hắn nói ra những lời chính y chẳng hề thích nghe. Cánh tay quàng lên hai vai Trịnh Duẫn Hạo, theo bước chân nhẹ nhàng của Kim Tại Trung, lưng Trịnh Duẫn Hạo đụng phải cột trụ.

Cánh tay vốn chưa từng buông ra, hiện giờ siết càng thêm chặt, bị ôm đến mức có chút đau nhức, Kim Tại Trung khẽ nhíu mày, muốn nói chuyện, vừa rời khỏi bờ môi Trịnh Duẫn Hạo, sau gáy bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay, cường chế động tác của y.

Bàn tay Trịnh Duẫn Hạo dùng sức nhấn một cái trở lại, không gì có thể kháng cự, nụ hôn lúc này so với lúc trước càng thêm kịch liệt, môi lưỡi đích va chạm, dẫn theo hơi thởấm áp, dùng sức liếm hôn hai cánh môi, đầu lưỡi mềm dẻo linh hoạt quấn quýt.

Không gian vốn đã rất ấm áp, hiện giờ tựa như lại bị đốt cháy, hơi thở bắt đầu quấn quện vào nhau, bàn tay Trịnh Duẫn Hạo vòng quanh eo y hơi dùng sức, Kim Tại Trung cả người chỉ cảm thấy bị ôm xoay đảo một vòng.

Trong nháy mắt liền ngừng lại, định thần lại mới thấy, vị trí nguyên bản đã bị đổi lại, hiện giờ trước mặt mình cư nhiên lại là Trịnh Duẫn Hạo, còn phía sau là cột trụ đỏ son vững chãi kia.

Môi bị hôn đến kịch liệt, đầu lưỡi càng thêm dây dưa, khoang miệng ngay cả hương vị tinh nồng cũng tản ra……

“Ân……” Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên dừng nụ hôn, Kim Tại Trung còn đang chìm trong mông lung âm thầm phát ra thanh âm nghi vấn.

Ngay sau đó thân thể bất giác run lên, nụ hôn nóng ẩm rơi xuống trên mái tóc, dần dần chuyển tới bên cổ, hơi thởấm áp phả ra lướt trên da thịt, làm cho Kim Tại Trung mẫn cảm run rẩy chốc lát, đôi mắt tựnhiên khẽ chớp, hai tròng mắt mê man có vẻ đôi chút mờ mịt.

Tấm áo ngoài để chống gió lạnh sớm đã bị giũ bỏ, đai lưng bên hông bị kéo mở, y sam ban đầu còn trễnải, hiện giờ chỉ như được tùy ý đắp hờ trên người, khoảnh khắc đầu ngón tay có chút buốt lạnh kia cham tới thân thể, Kim Tại Trung mơ hồ ý thức rõ ràng tình cảnh lúc ấy, chỉ nói.

“Ngươi đã đi thăm Huyên tỷ tỷ chưa?”

Trịnh Duẫn Hạo đang khẽ khàng cắn lên bả vai y, xương quai xanh xinh đẹp, làn da tuyết trắng nhẵn mịn khiến người ta thất thần, liếm hôn nơi cần cổ, Trịnh Duẫn Hạo hàm hồ đáp.

“Ân……”

“Nàng biết chuyện Trương Hãn không?” Một tay vòng qua cổ Trịnh Duẫn Hạo, tay kia thì đáp nơi đầu vai hắn, cằm đặt ở trên vai Trịnh Duẫn Hạo, thả lỏng thân mình mặc cho hắn ôm hôn.

“Biết……” Trịnh Duẫn Hạo như trước hàm hồ đáp lại.

“Vậy nàng có nói gì không?” Ngữ khí của Kim Tại Trung hiện giờ, nghe vào tựa như mộng ảo, giọng nói khàn khàn đang trầm thấp nỉ non.

“Kim Tại Trung! Ngươi có biết thời điểm này mà đem chuyện này ra nói, thực rất mất hứng hay không?” Ngữ khí Trịnh Duẫn Hạo có vẻ như nghiến răng nghiến lợi.

Kim Tại Trung trầm lại, ánh mắt hơi cụp xuống, lại mở ra, cặp mắt sáng ngời kia lại mang theo một tia tà khí hấp dẫn. Nâng đầu lên, dịch ra sau, nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Muốn chuyên tâm sao? Không sợ bị ta giở trò à?”

“Bảo bối, thích nói giỡn cũng đừng có quá trớn như vậy……” Tà khí mỉm cười, đầu ngón tay dừng trên khoả anh hồng trước ngực Kim Tại Trung bỗng nhiên hơi dùng sức nhấn một cái, tiếp sau lại xoa nắn lên xuống, Kim Tại Trung khẽ chấn động, có phần run rẩy thở dốc.

“Đứng làm không dễ……” Có chút oán thán của tiểu hài tử, Trịnh Duẫn Hạo dừng lại động tác.

“Nơi này không có giường……” Lời này mới vừa nói xong, liền đỡ eo ôm lấy Kim Tại Trung, đi được không xa liền đặt

xuống, hai chân vừa hạ xuống, nhìn thấy trước mắt, thư trác?

Kim Tại Trung mắt choáng váng, còn đang sợ hãi than hành vi của Trịnh Duẫn Hạo, đang định quay đầu lại nhìn hắn, ngay sau đó liền bịấn xuống, hai tay theo bản năng chống đỡ thân thể, quần ngoài nháy mắt bị cởi ra, hai chân cảm giác có chút lạnh lẽo, thân thể nhịn không được mà phát run.

Trịnh Duẫn Hạo đứng ở phía sau y, cánh tay từ bên sườn vòng quanh thân thể Kim Tại Trung, bờ môi lạnh lẽo hôn nhẹ da thịt sau gáy, mái tóc đen thật dài buông xuống, uốn lượn trên thư trác bằng gỗ đen bóng, ánh mắt lả lơi có vẻ yêu kiều vạn phần.

Trong nháy mắt, bộ vị yếu ớt bị nắm lấy, Kim Tại Trung nhắm mắt lại, biểu tình có phần khó chịu, bàn tay nơi khố hạ bắt đầu chậm rãi chuyển động, ngón tay vô cùng tinh tế gảy lên những nếp nhăn mẫn cảm, hai ngón tay kẹp lại linh khẩu đã hơi ươn ướt, nhẹ nhàng vuốt ve, khơi gợi lên tất cả dục vọng trong y, bàn tay kia lại bỗng nhiên dừng lại, chuyển tới chỗ gốc.

Biết rõ động tác tiếp theo của người phía sau là gì, nhưng Kim Tại Trung lại vẫn có chút căng thẳng, ngay trong nháy mắt đầu ngón tay đểở huyệt khẩu, y căng cứng thân thể, đầu ngón tay mang theo mát lạnh di quanh huyệt khẩu, xoa mềm cơ thể bị kiềm chặt kia, đầu ngón tay vẫn chưa tiến vào như trong dự kiến, Kim Tại Trung khó hiểu.

Đang nhíu mày có ý nghi hoặc, ngay sau đó…… Thân thể hoàn toàn cứng đờ, hai mắt trừng thật lớn, hít vào thật sâu, trong nháy mắt ấy cảm giác tưởng như ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

“Ách……” Không tự chủ được mà phát ra thanh âm, còn mang theo chút nức nở.

“Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi có bệnh sao! Đúng là kẻ điên… Đau… Ách a……”

Căn bản không dám tin, một chút động tác xoa dịu cũng không hề có, Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp kéo quần xuống, đem vật nóng rực kia chen vào thân thể y, trong lúc nhất thời tự nhiên không thể thích ứng được dị vật quá lớn, thân thể theo bản năng kháng cự, nhưng người ở phía sau hoàn toàn không có ý tứsẽ dừng lại.

Đôi chân trắng muốt thon dài bắt đầu như nhũn ra, hai cánh tay chống trên mặt bàn cũng bắt đầu có cảm giác vô lực, vẫn run rẩy, nhưng đau đớn từ hạ thể truyền đến lại tập kích thẳng lên đại não y.

Tuy nhiên vẫn không có trợ giúp làm dịu cơn đau đớn, Kim Tại Trung vẫn nắm chặt nắm tay, người phía sau bỗng nhiên dùng lực, dũng đạo dưới thân bị tràn ngập, trong mơ hồ có chút ẩm ướt, chảy máu, nhất định là vậy.

Miễn cưỡng buông lỏng thân thể tiếp nhận vật nóng cháy phía sau, cánh tay sớm đã vô lực, hiện giờ chỉtrông chờ vào khuỷu tay chống đỡ thân trên, ***g ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng mãnh liệt, mái tớc đen thẳm như tơ bị mồ hôi thấm ướt, mấy sợi tóc dán bết bên gáy, buông rơi trước ngực.

Trịnh Duẫn Hạo trầm thấp rên một tiếng, biết nếu bản thân mình quá căng cứng, cả hai đều chịu khổ sở, Kim Tại Trung hơi chút thả lỏng, người phía sau liền bắt đầu chậm rãi luật động, bạch sam thật dài bịtuột xuống tận khuỷu.

Quần áo vừa vặn che lấp đi vị trí mập hợp, tấm lưng trắng nõn như trong suốt tẩm một tầng mồ hôi mỏng, thân thể xinh đẹp cong lên một đường cong tuyệt mĩ.

Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hôn nhẹ lên tấm lưng láng mịn, miệng nhẹ nhàng nỉ non gọi tên y, Kim Tại Trung quay đầu lại, ánh mắt có chút mê ly, tựa như mèo nhỏ, nhưng trong mắt lại lộ ra sắc tình, không thể rõ ràng hơn, đôi môi mỏng hồng nhuận mím lại, không cho phép chính mình phát ra bất cứ thanh âm nào.

Trịnh Duẫn Hạo nâng tay lên, miết chặt cằm y, hạ thân dùng sức đẩy vào, Kim Tại Trung bị kích thích mà khẽ hé miệng, ngón tay dễ dàng tiến vào trong khoang miệng y, đè nặng lên cái lưỡi mềm mại, đầu lưỡi chịu chèn ép, thanh âm vốn bị kiềm nén lập tức từ yết hầu bật trào ra.

“Ách ân…… A……”

Nội bích mẫn cảm cơ hồ có thể cảm giác được, vật hãm sâu ở chính trong cơ thể mình kia, từng nếp uốn nóng bỏng cứng rắn, người phía sau từ tốn rời khỏi, nội mô yếu ớt khẽ khàng ma xát, thân thể theo bản năng chịu đựng huyệt khẩu tiếp nhận cự vật, tựa như gắt gao nhấm nuốt.

Bỗng nhiên lại bị dùng sức đĩnh nhập, cảm xúc tê dại bùng phát, dọc theo vị trí bị khoả lấp mà lan tràn khắp toàn thân, chao đảo khiến cho nơi sâu nhất có được khoái cảm, eo bất giác nâng lên theo, nghênh tiếp những va chạm lần này nối tiếp lần khác.

Tần suất ra vào dần dần nhanh hơn, chỗ mập hợp cảm giác từng trận từng trận cực nóng như lửa thiêu, thật sâu vùi nhập, đụng vào tận đến vị trí mẫn cảm nhất nơi sâu thẳm, thân thể một trận co giật, ngực bịáp lực mà hô hấp dồn dập, theo động tác của người phía sau, thân thể từng chút một nghiêng về phía trước, tiếng rên rỉ thỉnh thoảng bật ra, hàng mi như cảm thụ rõ rệt sự hoà hợp giữa *** cùng đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.