Thị Lang

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Giữa trưa hôm sau, trận tuyết rơi dai dẳng suốt mấy ngày cuối cùng cũng ngưng. Vâng thái dương đã lâu chưa lộ diện dần xuất hiện, cái rét lạnh trong không khí bị xua tan không ít, đang lúc nghỉ trưa, ánh mặt trời ngày trước khiến cho người ta oán ghét, giữa ngày đông lại có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

Kim Tại Trung tựa bên cửa sổ, một tay gác lên bệ cửa sổ, tay kia thì đang vươn ra ngoài cửa, giờ phút này đang đậu trong tay y, đúng là một chú chim nhỏ.

Hiện giờ đã là đầu đông, chim muông hẳn là đều bay đi tránh rét, nhưng nhìn vào trên tay Kim Tại Trung, lại rõ ràng là một chú chim, Lăng Nhi cảm thấy không thể tin mà ngắm đến ngẩn người.

Nó đang ra sức đập đập cánh, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không thể bay cao lên một chút nào vào không trung, nó đang cố gắng, bay về phía không trung thuộc về nó, nhưng hiện giờ có cố gắng mấy cũng là vô vọng, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, ở lại với mùa đông không hề thuộc về mình, cuối cùng còn chờ đợi nó, chỉ có cái chết.

Mùa đông không thuộc về nó, còn nơi này thì không thuộc về y, nó là bởi vì đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất, cho nên mới không thể nào lựa chọn. Vậy còn y thì sao? Cơ hội không chỉ đến một lần, nhưng bản thân vẫn đưa tay gạt bỏ, thứ tình yêu chẳng thể quay đầu lại, cuối cùng có lẽ…… Ngay cả tư cách để chết cũng không có.

Kim Tại Trung nheo mắt, nhìn chú chim nhỏ trên tay đang dần dần dừng lại động tác, từ ban nãy sau khi mới tỉnh lại, y vẫn không hề lên tiếng. Vốn không nên quấy rầy chủ tử, nhưng Lăng Nhi nhớ tới trước đây Kim Tại Trung nếu như một tiếng cũng không nói, thì nhất định là có chuyện gì phát sinh rồi.

“Công tử……” Ngập đầy lo lắng gọi một tiếng, Kim Tại Trung không đáp lại. Ngược lại y nhìn tới chim nhỏtrong lòng

bàn tay, thân thể run rẩy, cuối cùng… yên lặng.

Ánh mặt trời vàng nhạt, tựa như một tầng lụa mỏng, phủtrên mặt Kim Tại Trung, ngũ quan vốn đã tinh xảo vô cùng, hiện giờ lại càng toát thêm vẻ không chân thật.

“Lăng Nhi……”

Đang nhìn ngắm khuôn mặt Kim Tại Trung đến xuất thần, bỗng nhiên đôi con ngươi trong đôi mắt mĩ lệđến mức làm cho người ta phải nghẹt thở kia, lại trân trân nhìn mình, Lăng Nhi nhất thời có chút cuống quít thu hồi tầm mắt, thanh âm đáp lại Kim Tại Trung cơ hồ không nghe thấy.

“Hiện tại là canh giờ nào rồi?” Kim Tại Trung bình tĩnh hỏi.

“Hồi công tử, cũng đã muộn rồi.”

“Ân……” Nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lại tiếp tục trầm mặc, đôi mắt Lăng Nhi hơi chuyển, nói.

“Công tử, ngày hôm qua lúc Hoàng Thượng ôm ngươi trở về, tất cả mọi người đều bị dọa đến ngây người đó! Hoàng Thượng còn tự mình giúp ngươi…… tắm rửa, đến ngay cả xiêm y của ngươi, cũng đều là do Hoàng Thượng giúp ngươi

thay mới……”

Chung quy vẫn là một tiểu cô nương, khi nói đến đề tài nhạy cảm này, không khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng có thể nghe ra từ trong ngữ khí nói chuyện của nàng, nàng thật sự rất cao hứng.

“Ta biết……” Đối với vẻ vui sướng của Lăng Nhi, Kim Tại Trung chỉ đạm nhạt cười.

Nhìn biểu tình của Kim Tại Trung, Lăng Nhi nghiêng đầu hỏi.

“Công tử, ngươi mất hứng sao?”

“Không phải……”

Trịnh Duẫn Hạo hắn…… cho tới bây giờ sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với người nào. Khi hắn cho đi, đồng thời cũng là đang cướp đoạt……

“Công tử, Hoàng Thượng đối với ngươi thật sự rất tốt đó……”

“Đúng vậy, hắn đối với ta tốt lắm.” Lời này của Kim Tại Trung, nghe ra không có gì đặc biệt, nhưng dường như đang

cất dấu điều gì đằng sau, không đợi Lăng Nhi đoán ra được kết quả gì, Kim Tại Trung lại nói tiếp.

“Đi thôi, đến Cẩm Việt Cung.”

“Dạ……” Lăng Nhi thuận theo đáp lời.

Nhưng…… Cẩm Việt Cung? Đó là cung điện của Hoàng Hậu nương nương, trong cung mọi người đều nói, lúc trước Hoàng Hậu nương nương từng hoài thai, chính là do Kim Tại Trung hại mà đánh mất. Lần này đến Cẩm Việt Cung, rốt cuộc là vì cái gì?

Kim Tại Trung mới vừa đứng lên, lông mày liền khẽ chau, đi được vài bước, nện bước cũng rất bất ổn, Lăng Nhi vội vàng tiến lên đỡ y.

“Công tử, ngươi có khỏe không?”

“Không có việc gì, có chút không quen thôi.”

“…… Nga.” Cho dù ngu ngốc mấy cũng có thể hiểu ‘không quen’ ấy có liên quan đến việc gì, Lăng Nhi lập tức đỏ mặt, cúi đầu chỉ dám nhìn xuống mặt đất.

.

.

.

Cẩm Việt Cung, đây là lần đầu tiên Lăng Nhi đến nơi này, đương nhiên, cũng là lần đầu tiên thấy Hoàng Hậu nương nương tôn quý.

Mọi người đều biết, Hoàng Hậu Trương Huyên, là tỷ tỷ của Trương Quý Nhân, bốn năm trước lúc Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ liền bịđón vào trong cung, mà duyên cớ chính là bởi vì Thái Hậu, theo lý thường đương nhiên trở thành Hoàng Hậu.

Khi đó, Trương Huyên mười tám tuổi, mà Trịnh Duẫn Hạo lại chỉ có mười bảy. Tiên Hoàng sớm thệ, mười bảy tuổi tuy không thể nói là còn nhỏ tuổi, nhưng phải quản trì cả một đại quốc hùng mạnh, đương nhiên là khó khăn.

Trương Huyên tuy chỉ lớn hơn so với Trịnh Duẫn Hạo một chút, nhưng cũng vừa lúc có thể lợi dụng điều kiện này để cai quản Hậu cung, đây chính là dụng ý của Thái Hậu năm đó.

Nhưng chuyện không như mong muốn, Trương Huyên sau khi được sách phong Hoàng Hậu, cũng không có dáng vẻ của bậc mẫu nghi thiên hạ mà mọi người kì vọng. Hậu cung là chốn phức tạp, quá nhiều lời đồn đại mà độ chân thật khó có thể tra rõ.

Nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là, đương kim Hoàng Hậu cũng không làm cho người ta vừa lòng, đến ngay cả các đại thần đương triều mỗi lần nhắc tới vị Hoàng Hậu trẻ tuổi này, đều chỉ có một vẻnhíu mày lắc đầu mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, Trương Huyên thực sự không giống với trong tưởng tượng, khuôn mặt tương tựvới Trương Hãn, nhưng lại hơn một phần cao quý cùng khí chất, cảm giác hoàn toàn cao sang quyền uy hơn so với đồn đại.

Trong lương đình phía trước, bên người Trương Huyên chỉ có một thị nữ mặc y sam màu xanh nhạt, trên bàn đá bày một trường cầm bằng gỗ, đầu ngón tay xinh đẹp như ngọc lại mảnh mai thon dài, nhẹ nhàng lướt gảy dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển, như làn gió nhẹ ngày xuân, nhu hòa ấm áp mà lại có vẻ mờ mịt.

Theo Kim Tại Trung tiến lên vài bước, thị nữ đứng ở bên người Trương Huyên quay đầu lại vừa nhìn thấy, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, cúi đầu nói với Trương Huyên.

“Nương nương, Kim đại nhân tới.”

Nghe vậy, tiếng đàn thản nhiên mà ngừng, Trương Huyên buông hai tay xuống, quay đầu lại nhìn vềphía thân ảnh của Kim Tại Trung, cười cười.

“Lăng Nhi, ở bên này chờ ta.” Kim Tại Trung quay đầu lại dặn dò Lăng Nhi.

Lăng Nhi gật gật đầu, chủ tử nói không cần đi theo, làm nô tài nào có đạo lý không tuân theo, nhìn thấy Kim Tại Trung bước lên lương đình, hơn nữa trên mặt cả Trương Huyên và y đều mang theo ý cười, điều này lại làm cho Lăng Nhi nghi hoặc thêm mấy phần.

Thị nữ bên người Trương Huyên cũng bị cho lui, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, nhưng Lăng Nhi ở cách xa tới hơn mười trượng, vẫn không thể nghe thấy bọn họ nói là chuyện gì.

“Huyên tỷ tỷ.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi bận rộn đến mức không có thời gian chứ, ngồi đi.” Trương Huyên khẽ cười nói.

“Hoàng Thượng nói ngươi đã biết chuyện Trương Quý Nhân, ta nên đến thỉnh tội với Huyên tỷ tỷ chứ?”

“Nha đầu kia tính rất tùy tiện, hẳn là phải chịu khổ một chút, nghe nói ngươi cũng bị thương, có đi có lại, tội gì phải làm vậy?”

Trương Huyên thản nhiên nói xong, nhưng biểu tình trên mặt vẫn hết sức thân thiết, Kim Tại Trung tựa tiếu phi tiếu cúi thấp đầu, không nói gì.

“Ta đoán, có người hoài thai long tử, ngươi cảm thấy sao?” Trương Huyên đột nhiên hỏi.

“Ta đã hỏi Hoàng Thượng, nhưng hắn không cho ta đáp án.”

Trương Huyên cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút thở dài.

“Ra là như thế, Tại Trung, ngươi có lo lắng không?”

“Nếu hắn không muốn nói, như vậy ta cũng không quản làm gì. Hôm nay thời tiết không tồi, thái dương cũng xuất hiện nữa……”

Mang long thai chính là chuyện không tầm thường, từ xưa tần phi trong Hậu cung hoài thai long tử, đều được công cáo thiên hạ, mà hiện giờ lại có người đang tận lực giấu diếm, nguyên nhân trong đó, dám chắc Trương Huyên sớm đã có đoán định.

“Đúng vậy, thời tiết không tồi.” Tạm dừng một lát, Trương Huyên nói tiếp.

“Gần một năm nay, Hoàng Thượng dốc sức bồi dưỡng nhân tài tướng sĩ, chuyện này ngươi cũng đã biết……”

“Ân.”

“Ta thấy ngươi dường như thực sự không bận tâm?” Trương Huyên khẽ liếc y một cái.

“Sao có thể không bận tâm chứ…… Huyên tỷ tỷ, ngươi nghĩ tới chuyện muốn rời đi sao? Rời khỏi nơi này ư?”

Kim Tại Trung nghiêm mặt nhìn Trương Huyên, đột ngột đối mặt với vấn đề như thế này, dường như có chút ngỡ

ngàng, cụp mắt xuống, nói.

“Ngươi cũng biết, ta cũng không muốn rời đi, bởi vì một người…… Cho nên không đành lòng buông tay mà rời đi

được.”

“Phải……” Trương Huyên vừa nói như vậy, trong não Kim Tại Trung lập tức hiện ra một gương mặt nam tử, nhưng Trương Huyên lại ngay trước khi y đem tên của nam tử kia nói ra miệng, ngăn trở lời y nói.

“Không, không phải người đó.” Thở dài, liếc Kim Tại Trung một cái, lại nói tiếp.

“Đến hôm nay, ta vẫn cảm thấy bản thân lúc trước thực rất ngốc, vì nam nhân không đáng để ta trả giá kia, mà hủy hoại đi hết thảy của chính mình.”

Người trong thiên hạ đều không biết, đứa con trong bụng Hoàng Hậu nương nương khi xưa, cũng không phải là cốt nhục của đương kim Thánh Thượng. Bọn họ cũng không hề biết, đứa nhỏấy kỳ thực là do đương kim Thái Hậu phái người hủy đi. Lại càng không hay biết, Hoàng Hậu nương nương đến gió thổi cũng không chịu nổi kia, kỳ thật là một

nữ tử trí tuệ tột bậc.

Nàng cũng không buồn để ý đến cái Hậu vị mà trăm ngàn năm nay nữ tử khắp thiên hạ đều mơ tưởngước ao nhất. Bởi vì nàng cũng không hề yêu đương kim Hoàng Thượng, chỉ một mực khuynh tâm đến một người khác. Cũng chính là điều nàng phải hối hận ngày hôm nay……

“Đáng kinh ngạc lắm sao?” Trương Huyên cười nói.

“Không, không phải. Ta chỉ đang suy nghĩ xem là người nào, mà có thể khiến cho Huyên tỷ tỷ từ bỏ hết thảy những gì mình đã làm từ trước đến này mà một lòng vì y.” Kim Tại Trung cười lắc đầu.

“Y…… Rất thông minh, nhưng cũng rất ngốc, ta thích y, vậy mà y cũng không biết.”

Khoảnh khắc ấy, Trương Huyên cũng không hề nhìn đến Kim Tại Trung.

.

.

.

Mấy ngày sau, đúng như lời Trịnh Duẫn Hạo nói, hắn cùng Kim Tại Trung xuất cung.

Lần này xuất hành có vẻ vô cùng kín đáo, chỉ an bài mấy người hầu đi theo, hai người ngồi trên xe ngựa, người hầu ở bên ngoài cưỡi ngựa theo sau, xe ngựa một đường lắc lư, Kim Tại Trung chỉ là vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc lên xe tới giờ cũng chưa hề nói một câu.

Trịnh Duẫn Hạo đang chuẩn bị mở miệng, thanh âm của Kim Tại Trung đã chậm rãi vang lên.

“Ngươi bận rộn như vậy, việc gì phải cùng ta xuất hành?”

Vừa mới dứt lời, ánh mắt vẫn không dời khỏi cửa sổ. Một lời nói đơn giản, nhưng che dấu sau đó lại chính là một câu mà y vĩnh viễn không muốn nói ra miệng.

– Ngươi, không tin tưởng ta.

Nô tài, ít nhất còn có thể được chủ tử tín nhiệm. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo, ngươi lại hy vọng Kim Tại Trung ta có thể ngoan ngoãn làm con rối của ngươi, mà còn là một con rối ngay cả tư cách độc lập truy hỏi cũng không thể có.

Bóng đêm dần dần dày đặc, cả đoàn người ở trên đường chọn một khách *** hảo hạng để tá túc. Người hầu đem dắt ngựa đến chuồng ngựa, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung cùng trọ một phòng.

Đêm mùa đông, những quán rượu náo nhiệt trước kia đã thưa thớt bóng người, người đi trên đường cũng không ngừng bước mà chạy về nhà.

Trong phòng thắp một ngọn nến, ánh sáng không quá chói, nhưng cũng đủ để thấy rõ bài trí bốn phía. Cửa sổ mở rộng ra, trăng đêm nay mang vẻ mông lung, ánh trăng hắt trên đường lại có vẻ thê lương.

Một trận gió lạnh thổi tới, thoáng chốc, nến tắt, trong phòng nhất thời một mảnh đen sẫm, cho dù có ánh trăng chiếu hắt vào, cũng không thể giúp hai mắt nhìn rõ hết thảy, nhưng ngọn nến mới vừa rồi bịthổi tắt, tuyệt đối không liên can tới trận gió lạnh kia, có người…… cố ý làm tắt nến.

Kim Tại Trung đứng đưa lưng về phía cửa sổ, từ khoảnh khắc ánh nến kia vụt tắt, Trịnh Duẫn Hạo đã đềcao tất cả cảnh giác, mặc kệ người trước mặt mình là ai, cũng không thể lơi lỏng đi chút nào.

Tất cả chuyện này đều là do thân phận của hắn, bắt đầu từ khi sinh ra, hắn đã là quân chủ tương lai của Viêm Quốc, hết thảy hết thảy, mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở hắn.

Giữa một mảng tối đen bỗng hiện lên một đạo hàn quang, cơ hồ theo bản năng, Trịnh Duẫn Hạo rút ra trường kiếm bên hông, tập trung nhìn vào…… Kim Tại Trung cư nhiên đứng ở phía trước cửa sổ, đối diện hắn, cầm trong tay chính là — chủy thủ.

“Làm gì vậy?” Giờ phút này thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Ngươi nói xem…… Ta muốn làm gì?”

Ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ phía sau y chiếu vào, Kim Tại Trung lưng quay về phía ánh sáng, làm cho người ta không nhìn rõ được biểu tình của y, nhưng ngữ khí y nói chuyện, là tươi cười. Cứ như vậy từng bước từng bước một…… Tới gần mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.