Thị Lang

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Trong bóng đêm, Kim Tại Trung từng bước từng bước một tới gần, cho dù biết rõ trước mặt chính là y – người mà mình rất đỗi quen thuộc, Trịnh Duẫn Hạo vẫn không hề buông lỏng thanh kiếm, nâng tay lên giơ thanh kiếm cao đến ngang vai, đó là tư thái tuyệt đối phòng bị.

“Ngươi biết rõ là ta……” Kim Tại Trung nói xong, cước bộ có chút chậm lại.

Khoảng cách giữa hai người cũng không tính là xa, nhưng y lại chậm chạp không đi đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, xem ra y cũng không gấp, đối mặt với hắn chỉ cười khẽ mà nói, Trịnh Duẫn Hạo cũng không đáp lại.

Chủy thủ bị quăng trên mặt đất, dọc theo nền đất văng xa một trượng, cuối cùng đụng vào chân tường mới dừng lại.

“Hiện tại thì sao?” Kim Tại Trung tiếp tục nói, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, cũng không hiểu được dụng ý của y.

Khẽ thở dài một tiếng, người kia nãy giờ vẫn đưa lưng về phía ánh sáng lên tiếng……

“Ngươi đã quên hết rồi, chủy thủ kia…… Là ngươi tặng cho ta mà, nó… căn bản không thể coi là vũ khí. Trịnh Duẫn Hạo, nếu ta muốn giết ngươi, việc gì phải đợi cho đến bây giờ? Ngươi biết rõ là ta, nhưng kiếm của ngươi…… vẫn không hề buông.”

Tán cây ngoài cửa sổ nương theo gió lạnh mà lay động, bóng đen bao trùm trên sàn căn phòng, lay động nhoáng lên một cái, tựa như sự hắc ám đang dần dần ăn mòn lòng người.

“Ngươi thật sự rất thông minh…… Thánh Thượng tôn quý của ta, ngươi xác định Kim Tại Trung sẽ một lòng một dạ hướng về ngươi, cho dù ngươi trảm cả nhà y, giết người con gái y thích nhất, lừa gạt cảm tình của y, y cũng sẽ không thay lòng, bởi vì y tự phụ…… Y cứ nghĩ rằng ngươi sẽ vì y mà chậm rãi thay đổi, nhưng sự thật, kẻ vì đối phương mà thay đổi cũng không phải là ngươi.”

“Ngươi biết rõ âm mưu tạo phản có cả chủ ý của ta, nhưng ngươi lại thiên vị muốn lưu lại mạng của ta…… Là bởi vì ngươi niệm tình cũ ư? Hay là bởi vì giá trị của ta? Vậy ngươi có biết không, năm đó nếu không phải do ta nhất thời mềm lòng, Viêm Quốc đã sớm diệt vong……”

Thanh âm của y cũng không lớn, tựa như đang nhẹ nhàng thuật lại một đoạn lịch sử chẳng hề can hệ đến mình. Tựa hồ chính là bởi lời nói của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo thoáng thất thần, trong đầu bất tri bất giác hiện lên hết thảy từ dĩ vãng.

“Ngươi sẽ không có một chút cảm giác nào sao? Chẳng lẽ chỉ đi nhầm một bước, liền thật sự vĩnh viễn không thể bù đắp lại? Ta cứ nghĩ rằng những gì ta đã vì ngươi mà làm đã quá nhiều rồi……”

Lời nói ấy kéo suy nghĩ của Trịnh Duẫn Hạo trở về, vừa định thần lại, Kim Tại Trung bất ngờ đi đến phía trước hắn. Vừa định thu hồi lại trường kiếm bị giơ cao lên kia, cổ tay giật giật, phát giác không ổn, trường kiếm dường như bị cái gì chế ngự.

“Chỉ cần ngươi chính miệng nói với ta, ta thậm chí có thể vì ngươi…… mà tự tay kết liễu chính mình.”

– Không đúng, đây là… mùi vị của máu tươi? Lẽ nào……

Thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Trịnh Duẫn Hạo chợt cả kinh, bàn tay nắm chuôi kiếm nhất thời buông ra, động tác nhiễu động đến thân kiếm, thân thể Kim Tại Trung rõ ràng có chút dao động, tiếp sau lại cười.

Bàn tay trái vốn đặt trên lưỡi kiếm đột nhiên nắm chặt, lưỡi kiếm sớm đã khảm thật sâu vào trong ***g ngực kia, bị từng tấc từng tấc một rút ra, nhuốm trên lưỡi kiếm sắc bén là sắc đỏ tươi chỉ có thể là máu, trong bóng đêm tản ra khí tức tần độc mà yêu dã.

Thanh âm va chạm phát ra khi trường kiếm rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh đến quỷ dị như lúc này, lại có vẻ đặc biệt rõ ràng. Hương vị máu tươi rỉ tràn càng trở nên nồng đậm hơn, như công kích vào thần kinh của Trịnh Duẫn Hạo.

Bàn tay mang theo ẩm ướt kia của Kim Tại Trung, phủ lên khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo, hắn biết đó là máu của y…… Kim Tại Trung tiến đến bên tai hắn, tinh tế nói.

“Nhưng mà…… Hóa ra hết thảy những gì ta làm, ngay cả một chữ ‘tín’ cũng không đổi lại được, ngươi khiến ta cảm thấy, Kim Tại Trung y…… Rất nực cười.”

“Tại Trung……” Trịnh Duẫn Hạo cầm cổ tay Kim Tại Trung, mới vừa chuẩn bị nắm tay y kéo xuống, Kim Tại Trung lại dùng lời nói ngăn trở động tác của hắn.

“Hư…… Nghe ta nói xong đã.” Cố sức nuốt vào một hớp khí, tiếp tục nói.

“Kim Tại Trung là cái gì? Là tên loạn thần vì từng phạm phải một sai lầm, mà ở lại bên người ngươi đểchuộc tội sao? Hay là nên nói…… Ngươi hy vọng y không cầu gì cả, làm một con rối có thể vì ngươi mà bày mưu hiến kế, phò trợ ngươi bình định thiên hạ, đến ngay cả một tia cảm tình riêng tư cũng không thể có? Vậy y so với người chết đâu có gì khác nhau?”

“Ngươi…… Ngươi là, Lễ Bộ Thị lang, là triều thần Viêm Quốc.” Mức độ rung động trong thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo, so với Kim Tại Trung cũng không nhẹ hơn là bao.

“Nhưng ngươi…… từng ôm y. Đây là lễ tiết nên có giữa quân thần ư? Được rồi…… Triều thần phải không? Vì ngươi, kẻcao ngạo như y có thể chịu được người trong thiên hạ thóa mạ… Ngươi cũng nên đối xử với vịtriều thần này của ngươi tốt một chút, bằng không… Y rất đáng thương…… Hoàng Thượng.”

Y đang cười…… Tựa như phải hao hết tất cả khí lực, cười đến mức làm cho người ta sôi gan nát ruột. Y cho tới bây giờ không hề khóc, vô luận tâm có đau thế nào, y cũng chỉ biết cười, nhưng tiếng cười của y, so với gào khóc còn nghiêm trọng hơn.

Bàn tay áp trên mặt hắn buông thõng, tiếng cười dần dần tan biến, hơi thở của Kim Tại Trung càng trởnên đứt quãng, tầm mắt gần nhất cũng bắt đầu mơ hồ, thân thể chao đảo ra phía sau, Trịnh Duẫn Hạo nháy mắt vươn tay ôm lấy y.

.

.

.

– Ngươi đã quên hết rồi, chủy thủ kia…… Là ngươi tặng cho ta mà, nó… căn bản không thể coi là vũ khí.

Trịnh Duẫn Hạo ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào chủy thủ trong tay, tình cảnh ngày đó, quả thực sắp lãng quên rồi.

Khi đó, Phụ hoàng của hắn vẫn còn, Kim gia vẫn còn, Tướng Quân Phủ cũng vẫn còn……

.

“Tại Trung!”

Một thiếu niên mười ba tuổi, trên gương mặt anh khí tràn đầy ý cười, hai tay giấu ở phía sau, đi theo hắn chỉ có một thị nữ. Bởi vì đây là Tướng Quân Phủ, cho nên đội thị vệ sắp xếp khoa trương này đều bị Trịnh Duẫn Hạo cho đợi ở ngoài cửa.

Đang ở trong đình viện múa kiếm, thiếu niên tên Tại Trung chau mày, quay đầu lại vừa thấy, liền hoảng hốt. Trên tay Thái tử lại cầm một chủy thủ tinh xảo, mà khiến cho y kinh hãi chính là…… Chủy thủ đang kề ngay trên cổ hắn.

“Thái… Thái tử.” Kim Tại Trung kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi.

“Ta không gọi là Thái tử!”

Thấy biểu tình bất mãn của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung mới miễn cưỡng cười cười, nói.

“Duẫn hạo… Thái tử.”

Xem ra là thay đổi không được, huống hồ Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo quen biết chưa quá một tháng, biết rõ thân phận của Trịnh Duẫn Hạo thì không nói làm gì, mà cho dù là quen thân cũng không đủ để chỉ xưng kỳ danh.

Cho dù trong lòng kỳ thật cũng không ngần ngại thân phận Trịnh Duẫn Hạo, nhưng lễ tiết ngoài miệng thì vẫn phải chừng mực. Cha Kim Tại Trung là Tướng quân Viêm Quốc, sao có thể dung túng cho nhi tửcủa mình vô lễ với Hoàng tộc được?

Trịnh Duẫn Hạo bĩu môi, buông tay xuống.

“Quên đi quên đi! Sợ chứ gì? Nhìn ngươi bị dọa này, chủy thủ này là giả đó!” Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt đắc ý.

“Giả sao?” Trừng mắt nhìn chủy thủ trên tay Trịnh Duẫn Hạo, hơn nữa thủ công cũng rất tinh xảo, có phần khó mà tin được.

Thấy Kim Tại Trung không tin tưởng lắm, Trịnh Duẫn Hạo lấy đao hướng vào chính bàn tay mình đâm xuống, sau đó quơ quơ tay với Kim Tại Trung, không chút tổn hao gì, tiếp đó lại đem chủy thủ thu vào trong bao, ném cho thị nữở phía sau cất giữ.

“Ngươi đang làm gì?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn thanh kiếm trong tay Kim Tại Trung hỏi.

“Cha nói hôm nay phải tập kiếm một ngàn lần, luyện kiếm xong thì xem binh thư, đêm nay ông muốn kiểm tra ta.”

Kim Tại Trung thành thật đáp.

Hữu Thiên rõ ràng đã nói Thái tử có rất nhiều công khóa, còn nói Thái phó đối với hắn rất nghiêm khắc, nhưng làm sao hắn luôn có thời gian rảnh rỗi tới đây quấy rầy y chứ? Mỗi lần gặp Trịnh Duẫn Hạo, là y như rằng không có kết cục tốt đẹp gì!

Trong lòng đang ở bất mãn, nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo lại thêm vài phần oán niệm, Thái tửnhỏ tuổi tựa hồ không phát hiện ra điều gì không ổn, quan sát Kim Tại Trung một hồi, thuận miệng nói.

“Nhìn bộ dạng ngươi…… cũng không hơn đám nữ nhân là bao, luyện kiếm đọc binh thư làm cái gì, thật sự muốn ra chiến trường sao?”

Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời, Kim Tại Trung liền nổi giận, vung kiếm trong tay lên liền nhằm thẳng Trịnh Duẫn Hạo, thị nữở phía sau kia trừng mắt thật to, vẻ mặt kinh hoàng.

“Ngươi nói cái gì!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo, cặp mắt thật to hung dữ trừng mắt Trịnh Duẫn Hạo. Không may chính là…… Kim Đại tướng quân ở phía xa xa nhìn thấy hết một cảnh này.

Ngày hôm đó, Kim Tướng quân phạt Kim Tại Trung hai trăm trượng. Suốt ba ngày sau, Kim Tại Trung đều chỉ có thể phẫn nộ nằm sấp trên giường, nhưng miệng thì cứ hết lần này đến lần khác mắng nhiếc cái tên Thái tử hại y ăn đủ đau khổ kia.

Hạ nhân nói Thái tử điện hạ đến thăm y, Kim Tại Trung cũng chẳng chừa cho Trịnh Duẫn Hạo chút mặt mũi nào, nhưng vì e sợ phụ thân, Kim Tại Trung đành phải đè nén cơn tức giận của mình xuống, không đem những lời muốn mắng phun ra khỏi miệng.

Trịnh Duẫn Hạo cũng biết rõ tất cả là do chính mình gây họa, hại Kim Tại Trung đau đớn da thịt, cho nên cũng không vì sự vô lễ của Kim Tại Trung mà tức giận, ngược lại còn dò xét thái độ của Kim Tại Trung, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể nào chịu tha thứ cho hắn, cuối cùng để lại thanh chủy thủ ngày đó mang theo, sau đó đi mất.

Có lẽ Kim Tại Trung không biết, chủy thủ này…… Kỳ thật là Phụ hoàng tặng hắn, ý nghĩa của chủy thủnày, sâu xa chứ đâu chỉ đơn giản là thứ đồ chơi.

.

Trong lúc trầm tư, Trịnh Duẫn Hạo lại bất giác nở nụ cười, bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy chủy thủtrong tay Trịnh Duẫn Hạo, ngẩng đầu vừa nhìn, thì ra Kim Tại Trung nằm ở trên giường đã tỉnh lại, ánh mắt trân trân nhìn mình, tay lại gắt gao cầm chủy thủ.

Trịnh Duẫn Hạo hiểu ý liền buông ra, để cho Kim Tại Trung thu hồi lại chủy thủ, nói.

“Đừng lộn xộn, miệng vết thương không có gì đáng ngại, nhưng nếu nứt ra sẽ không tốt.”

“Dạ.”

Một chữ đơn giản kia của Kim Tại Trung, lại làm cho Trịnh Duẫn Hạo ngây ngẩn cả người. Câu trả lời đơn giản kia…… Tựa như một thuộc hạ đơn thuần phục tùng mệnh lệnh, đáp lại Quân chủ.

Mở miệng hồi lâu muốn nói chuyện, lại dừng lại ngay trước khi lời ra khỏi miệng, hiện giờ còn có thể nói gì đây?

“Yên tâm nghỉ ngơi đi……”

Thiên ngôn vạn ngữ lướt qua trong đầu, cuối cùng nói ra miệng, lại chỉ còn một câu như vậy, Kim Tại Trung không đáp lại, xoay người, nhắm lại hai mắt.

.

.

.

Hai ngày sau, cuối cùng cũng tới Phủ Dịch Tướng Quân, Kim Tại Trung xuống xe ngựa, bên ngoài Tướng Quân Phủ cũng không có thủ vệ, rất khó để người ta tin tưởng, đây là phủ đệ của trọng thần triều đình.

Đẩy cửa mà vào, một tỳ nữ thấy Kim Tại Trung, đã tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp mở miệng xưng hô, Kim Tại Trung liền nói.

“Công tử các ngươi đâu?”

“Dạ, công tửở trong thư phòng, để nô tì đi thông truyền!” Tỳ nữ khom khom người trả lời.

“Không cần, để ta đi tìm hắn là được.”

“Dạ.” Tỳ nữ nghiêng người nhường đường, lúc này mới lưu ý đến nam tử phía sau Kim Tại Trung, tiếp đó lại thêm cả kinh, trước đây Kim Tại Trung đến đều là một thân một mình, lần này thế nào lại dẫn theo người khác nhỉ?

Khi Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo đi vào thư phòng, Trầm Xương Mân đang chuyên chú trên binh thư, ngoài cửa thoáng hiện một thân ảnh, hắn vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức mỉm cười.

“Tại Trung……”

Buông quyển sách trên tay, đứng lên, đang muốn đến bên người Kim Tại Trung, nhưng khi trông thấy Trịnh Duẫn Hạo phía sau y, ánh mắt chợt tối sầm lại một chút.

“Thần, tham kiến Hoàng Thượng.”

“Miễn lễ.” Trịnh Duẫn Hạo tùy ý phất phất tay.

“Còn tưởng rằng ngươi không ở đây, ta thấy đại sảnh bày không ít đại lễ, thế nào lại không cất đi cho tửtế?” Kim Tại

Trung tùy ý ngồi xuống, để mặc hai nam tử kia tiếp tục đứng.

“Phải, gần đây các đại thần tặng lễ cũng không ít, sợ là không tránh khỏi quan hệ với lời ngươi nói ở thọyến của Thái Hậu, có cần ta đem trả lại không?” Trầm Xương Mân nói.

“Nếu đã nhận, vậy nào có cái đạo lý trả lại, cứ sai người đưa vào trong cung đi, nạp vào quốc khố cũng không tệ…… Hoàng Thượng, vi thần làm như vậy được chứ?”

“Được……”

Từ ánh mắt tiếp xúc của hai người, Trầm Xương Mân ít nhiều cũng nhìn ra điểm bất ổn, nhưng ngại sựcó mặt của Trịnh Duẫn Hạo, hắn cũng không tiện nói.

“Hoàng Thượng!” Ngoài cửa bỗng nhiên có người bẩm báo, Trịnh Duẫn Hạo xoay người nhìn ra phía cửa.

“Chuyện gì?” Thuận miệng hỏi.

Người nọ cũng không dám tùy tiện mở miệng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hai người còn lại trong thưphòng, Trịnh Duẫn Hạo hiểu được hắn đang cố kị, cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng nói một tiếng rồi theo thị tòng thông báo đi ra ngoài.

Trịnh Duẫn Hạo vừa rời khỏi, Trầm Xương Mân liền mở miệng nói.

“Ngươi sắc mặt không tốt cho lắm, thân thể có khỏe không?”

“Ta thân thể không tốt cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, lâu như vậy không gặp, vậy mà chỉ có lời này để nói

với ta thôi sao?” Kim Tại Trung cười khẽ.

“A, đương nhiên không phải, Hoàng Thượng tới đây là……”

Đề cập đến việc này, ý cười nơi Kim Tại Trung bỗng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.