CHƯƠNG 11
“Làm sao vậy?”
Thấy Kim Tại Trung cúi đầu không nói, trong lòng Trầm Xương Mân có chút bất an.
“Ngươi hẳn cũng đoán được.” Ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Trầm Xương Mân.
“Vậy ngươi lưu lại còn có nghĩa lí gì? Ngươi vì hắn làm nhiều như vậy, kết quả thì sao?”
Phản ứng của Trầm Xương Mân tựa hồ so với người trong cuộc còn kích động hơn mấy lần, Kim Tại Trung gượng cười, đáng tiếc, tươi cười không nổi, bởi vì giữa y cùng Trầm Xương Mân đã quá quen thuộc.
“Là do ta ngày xưa đã phản lại sự tín nhiệm của hắn trước, cho nên hắn mới có thể đê phòng ta sẽ bước lại con đường cũ ấy, việc này không thể trách bất cứ ai. Huống hồ…… tâm của hắn không ở trên người ta, ta sao lại không phát hiện ra chứ……” Ánh mắt chăm chăm nhìn mặt đất, có chút thất sắc, đây không phải là tất cả biểu tình của Kim Tại Trung mà mọi người quen thuộc.
“Nhưng ngươi cuối cùng vẫn vì hắn mà từ bỏ, thậm chí dâng lên tính mạng toàn bộ người trong Kim gia!”
“Đúng, cho nên ta thực đáng chết.”
Kim Tại Trung cười khổ như vậy, lại khiến Trầm Xương Mân không biết nói sao cho phải, chỉ biết mím mím môi, không hề lên tiếng.
“Nghe nói gần đây biên giới Bắc Cương phát sinh biến loạn, ngươi sao còn nhàn nhã mà trở về như vậy?” Không bàn tiếp đề tài kia, Kim Tại Trung trực tiếp chuyển hướng sang chuyện chiến sự.
Dù không nguyện ý, nhưng Trầm Xương Mân vẫn là đem tình huống chi tiết kể sơ lược.
“Ngươi cũng biết, đó cũng không đơn giản là biến loạn nhỏ như thế, ta hoài nghi đã có kể xâm nhập quân ta, chỉ có điều…… Ta không có biện pháp bắt giữ nội ứng, lần này hồi kinh chính là chuẩn bị đi tìm ngươi thương lượng.”
“Vậy ngươi hoài nghi nước nào phái người đến?”
Nói đến hành quân đánh trận, Kim Tại Trung trước nay đều là một vẻ thong dong không hề bức bách, hiện giờ đối mặt với nan đề, vẫn như trước không chút nóng vội.
“Không cần hoài nghi, nhất định là người Tương Quốc.”
Cũng giống như dự tính của bản thân, khóe miệng mỉm cười, nói.
“Vậy thì tốt, nếu muốn tóm được nội ứng cũng không khó, Tương Quốc lần này dám đi đến tận bước này, nhất định là có âm mưu, đồng thời là liên hợp đối kháng, nhưng e rằng chính là đoán sai, ngươi phát ra tin tức giả, để cho kẻ thu thập tin tức của bọn chúng tựgây mâu thuẫn đi, nóng vội tất sẽ rối loạn. Ta cũng không tin chờ đến khi hắn nghi ngờnước mình bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại vẫn còn có thể làm việc sạch sẽmạch lạc như vậy.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Trầm Xương Mân chau mày, kỳ thật không phải không tin tưởng Kim Tại Trung, nhưng nhìn vẻ mặt y, căn bản không giống vẻ mặt nên có khi đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng như vậy.
“Bằng không thì sao?”
Kim Tại Trung hỏi lại, Trầm Xương Mân không nói lại được.
“Càng là người tâm tư kín kẽ, càng dễ dàng bị việc nhỏ nhiễu loạn, cùng một sự tình, bọn họ có thểở trong lòng nghĩ ra trăm ngàn khả năng phát sinh. Nếu đã được phái đi do thám địch quốc, đoán chắc sẽ không thể là loại người đầu óc thô thiển, ta liền đặt cược điểm này, càng cẩn thận thì có đôi khi ngược lại càng khiến vạch trần thân phận của hắn.”
“Cũng phải, may mà thế gian chỉ có một Kim Tại Trung, bằng không, thiên hạ này nhất định đại loạn.” Trầm Xương Mân cười than, lời này nói ra không hề có ý châm chọc.
“Việc này nếu thành công, trận chiến này…… Sợ là không thể không đánh.”
“Ngươi tính toán thế nào?” Nghe xong ngữ khí của Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân cảm giác có phần khó đoán, lập tức hỏi.
“Tây Lương của Tương Quốc cùng Bắc Cương Viêm Quốc tiếp giáp, biên giới hai nước là rừng rậm núi đá rộng lớn, đây không thể nghi ngờ chính là tấm bình phong che chắn tốt nhất, nước khác nếu đã nhắm trúng bày bố địa thế nơi đó, đến lúc đó Viêm Quốc đừng nói chi kháng địch, đến ngay cả tự bảo vệ cũng không có khả năng. Chiếm Tây Lương, sáp nhập vào Viêm Quốc, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Xương Mân…… Đợi thắng trận này, chúng ta hãy ra đi.”
Nghe xong một câu cuối cùng của Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân tưởng như quên luôn nên nói như thế nào. Hắn từng hy vọng biết bao Kim Tại Trung có thể nói với hắn nhưvậy, nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng nghe được, lại khiến hắn không sao vui mừng cho được.
“Chúng ta? Ngươi định cùng ra chiến trường sao? Cho dù muốn đi, nhưng ngươi có thể đi đâu chứ?”
Kim Tại Trung nhẹ nhàng liếc hắn một cái, biểu tình có chút bất mãn.
“Lúc trước chẳng phải ngày ngày ngóng trông muốn ta rời đi hay sao? Hóa ra ngươi ngay cả chút chuẩn bị cũng không có?”
“Ta……” Trầm Xương Mân hết lời, trầm mặc giây lát, nói.
“Ngươi thật sự có thể buông tay ư? Người kia chính là Trịnh Duẫn Hạo…… Thật sự hiểu cho sao?”
“Xương Mân, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Kim Tại Trung nghiêm mặt nói.
Hắn vậy mà dám nghi ngờ quyết định của y? Thật sự không thể tưởng tượng được, y cứnghĩ rằng Trầm Xương Mân là người duy nhất sẽ không có dị nghị đối với quyết định của y.
“Ngươi nếu như quá miễn cưỡng, thật chẳng bằng lưu lại đi!” Nói như vậy, Trầm XươngMân dường như có chút giận dỗi trẻ con, Kim Tại Trung sửng sốt.
“Việc này ta không muốn xen vào, dù sao ta cũng không thểở lại, dù muốn hay không ngươi cũng tự mình làm chủ đi, nếu không muốn mang theo ta, vậy tự ta cũng có thể sống tiêu diêu khoái hoạt.”
“Ta hôm nay mới phát hiện, ngươi thật sự cũng sẽ không hề nói dối chút nào, Tại Trung…… Ngươi biết rõ ta không phải có ý tứ này mà, chỉ có điều việc rời đi đối với ngươi mà nói, thật sự là tốt nhất hay sao?”
“Ngươi có biết mấy năm nay, ta đều phải dựa vào cái gì mới khiến bản thân lưu lại được hay không?” Kim Tại Trung cười, rũ mắt cười nhạt, chua sót không sao kể xiết.
“Trịnh Duẫn Hạo hắn…… Ngay cả chút tư cách dối mình gạt người còn sót lại của ta cũng không cho ta giữ lại, hắn suốt một năm nay chú trọng bồi dưỡng tướng lãnh nhân sĩ, ngươi nghĩ rằng hắn thật sự chỉ vì muốn cường đại binh lực Viêm Quốc ư?
Hắn chính là đang tìm kiếm người có thể thay thế ‘Dịch’! Ta đã lừa dối bản thân mình rất lâu, ta thậm chí còn cho rằng…
Chỉ cần ta không muốn đi, như vậy hết thảy đều sẽ tốt thôi. Nhưng hiện giờ thì sao? Đừng ngốc nữa…… Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, níu giữ liệu còn có ý nghĩa gì đây?”
Kim Tại Trung dùng biểu tình ngưng trọng như vậy để nói chuyện thật sự là lần đầu tiên được thấy, kỳ thật không cần y phải nói, Trầm Xương Mân tự mình chẳng lẽ lại không biết tâm tư của Trịnh Duẫn Hạo ư? Chỉ có điều thực không ngờ tới Kim Tại Trung cư nhiên có thể bình tĩnh nhường ấy mà đối diện với hết thảy.
“Một khi đã như vậy, cuộc chiến tranh này đánh hay không đánh thì có can hệ gì đến chúng ta? Chi bằng hiện giờ rời đi ngay!” Ngữ khí của Trầm Xương Mân có chút phẫn khích.
“Không, ta nên vì hắn mà làm một việc cuối cùng, ta từng muốn đoạt đi thiên hạ của hắn, nếu hắn thủy chung vẫn còn nghi ngờ, vậy ta đây ngày hôm nay sẽ trả lại cho hắn, hơn nữa còn phải là một thiên hạ càng cường thịnh, càng lớn mạnh hơn so với trước đây. Bảo ta buồn cười cũng tốt…… Cho dù hắn thật sự không màng để ý, ta chỉ mong khiến cho hắn phải vĩnh viễn mắc nợ ta.”
Đây là tự tôn thuộc về Kim Tại Trung, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấu được suy nghĩ của y, trong một khoảng thời gian khó tin nhất, y có thể làm ra một hành động khiến ngươi phải kinh ngạc nhất.
“Ngươi rất ngốc, có lần nào ra chiến trường mà có thể một sợi tóc cũng không tổn hao được chứ? Nói không chừng trận binh đao này kết thúc, bản thân cũng vĩnh viễn không quay về được……”
“Việc đó cũng không sai…… Ít nhất có thể lưu danh thiên cổ, dù công lao chỉ có thể lấy danh ‘Dịch Tướng quân’ cũng được rồi.” Cười nhìn Trầm Xương Mân, dẫu có tỏ vẻ nhưthực nhẹ nhàng, nhưng vẻ trầm trọng nơi ánh mắt vẫn không sao che dấu được.
“Mất đi một Kim Tại Trung, để ta xem bao nhiêu ngươi phải khốn đốn, dù sao những khổải trên người ngươi, người bình thường sẽ không ai nguyện ý gánh vác cả.” Rõ ràng chỉlà gượng gạo nói vui, mà lời này cũng chẳng chút thú vị, nhưng hai người vẫn bật cười.
Quả thực, y đi rồi…… Trịnh Duẫn Hạo phải tìm bao nhiêu người mới có thể bồi đắp chỗtrống của Kim Tại Trung đây? Mà có bao nhiêu người cam nguyện dùng chính sinh mệnh mình đi đổi lấy đoạn tình nghĩa đã biết rõ là giả dối kia?
Người có thể chỉ vì sự trọng dụng chân chính của quân vương, mà sau đó lấy sự an nguy của chính mình để giương lên tấm lá chăn bảo hộ…… không hề có. Nói Kim Tại Trung có tài trí không ai có bì kịp ư? Y cùng lắm cũng chỉ là một kẻ ngốc ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.
Trong khoảnh khắc, hai người như nín thở, tiếng bước chân bên ngoài phòng mỗi lúc một gần……
Ngay sau đó, Kim Tại Trung khoác lên một vẻ tươi cười, nói.
“Đã lâu như vậy không gặp, có chuyên tâm luyện binh không thế?”
“Chuyên tâm thì nhất định rồi, mà ở trước mặt ngươi, nào có ai dám phân tâm chểnh mảng? Có muốn kiểm tra ta một chút không?” Trầm Xương Mân cười nói.
“Đem bản đồ lại đây……” Kim Tại Trung cười nghếch nghếch cằm.
Trầm Xương Mân hiểu ý đứng dậy, xoay người về trước cúi đầu ngầm liếc nhìn phía ngoài cửa một cái, bước chân người nọ cũng đã chững lại.
Trở lại ngồi xuống vị trí ban đầu, bên bàn trà còn chuẩn bị sẵn những quân cờ hắc bạch, Kim Tại Trung tay cầm một quân đen, xem kỹ bản đồ rồi đặt vào một chỗ, nhẹ giọng nói.
“Nơi này, địch quân một vạn.” Biểu tình cực độ bình thản.
Đối với Trầm Xương Mân mà nói, điểm khảo nghiệm ấy thì có thể giải quyết dễ dàng, cầm lấy hai quân cờ trắng, đặt trên bản đồ, ngẩng đầu cười với Kim Tại Trung.
Kim Tại Trung không nói gì, chỉ có biểu tình tràn đầy ý tán đồng. Tiếp sau đó lại nhặt lên ba quân cờ đen, ngẫm nghĩ, rồi lần lượt đặt ở ba điểm, sau đó mở miệng.
“May là chúng đã ở trong quốc cảnh Viêm Quốc……”
Những lời này của Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân đều hiểu, trên bản đồ là một dải đất Hoài Kinh, Hoài Kinh địa thế phức tạp, dễ thủ khó công, nếu địch quân chiếm cứ được nơi này, thì tình hình không phải là đơn giản.
“Điều kiện tiên quyết là…… Quân số địch quân chưa rõ, phân chia chiếm cứ ba nơi địa thếưu việt nhất, nếu trên tay ngươi chỉ có ba ngàn binh mã, ngươi có tính toán gì?”
Trầm Xương Mân trầm ngâm suy tư chốc lát, hơi do dự, ba quân trắng vừa nhấc lên, trong đó có hai quân đặt xuống một điểm trên bản đồ, một quân còn lại thì từ đầu tới cuối vẫn vân vê trong tay. Kim Tại Trung nhíu mi cười, Trầm Xương Mân nói tiếp.
“Nếu địch quân quân số chưa rõ, ta đây có ba ngàn quân cũng chưa chắc sẽ thất bại, coi như quân trắng trong tay ta là một ngàn nhân mã, vậy bộ phận này cũng có thể hy sinh, đương nhiên, có thể phá vây vẫn là tốt nhất, bất quá, điểm trọng yếu là muốn địch quân đề cao cảnh giác với bộ phận này. Huống hồ, nếu ta nhớ không lầm, nơi này……” Trầm Xương Mân cười thầm gõ gõ vào khe hở giữa hai quân đen, sau đó nói.
“Là một chi lưu của Kinh Hà……” Ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Kim Tại Trung, trên mặt Trầm Xương Mân là nét tươi cười tự tin, những gì muốn nói tiếp đó, căn bản không cần phải nói rõ ràng.
Kỳ thật, Trầm Xương Mân sao lại không hiểu được dụng tâm của Kim Tại Trung cơ chứ? Người đứng ngoài cửa là Trịnh Duẫn Hạo, không phải quân chủ Viêm Quốc không hiểu cách dụng binh, mà là về thủ đoạn trên phương diện này, dám chắc sẽ không thể xuất chúng như Kim Tại Trung được.
Nếu ngày sau Kim Tại Trung thực sự phải rời khỏi, vậy những gì Kim Tại Trung làm hôm nay, nhất định giúp ích rất nhiều đối với Viêm Quốc sau này. Về binh pháp mà hai người đang thương thảo, ít nhiều Trầm Xương Mân đều hiểu cách bộ trí giải quyết, hắn hiểu Kim Tại Trung chính là muốn nói cho một người khác nghe.
.
.
.
Trên đường hồi cung, Kim Tại Trung một mực sửa đổi thái độ vô lễ với Trịnh Duẫn Hạo trước nay, lúc này chân chính như là cách cư xử nên có giữa quân thần. Kể từ sau ngày ấy, hết thảy tựa hồ vẫn giống như dĩ vãng, chỉ có điều…… Kim Tại Trung y, không còn gọi thẳng hắn là ‘Trịnh Duẫn Hạo’ nữa. Một tiếng ‘Hoàng Thượng’ kia, làm cho Trịnh Duẫn Hạo có cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó.
Sau tiết xuân vạn vật hồi sinh, suốt ba tháng ròng, chiến sự Bắc Cương chỉ cần một chút động tĩnh liền tức khắc bùng phát, đêm hôm đó, Kim Tại Trung hiếm hoi lắm cũng đã phải thỉnh cầu tấn kiến. Khi thái giám thông truyền, lại khiến quân vương tuổi trẻ âm thầm cảm khái, nếu là trước đây, đã từng thấy Kim Tại Trung chú trọng lễ tiết như thế bao giờ chưa?
Tuyên gọi y vào điện, kỳ thật giờ phút này cũng chỉ còn lại có hai người, hắn cùng Kim Tại Trung. Nhưng Kim Tại Trung lại vẫn cứ như trước tuân theo lễ nghãi quân thần thỉnh an Trịnh Duẫn Hạo, quan sát nhất cử nhất động của y, tựa như hai người cho tới bây giờchưa từng quen biết.
“Hoàng Thượng, thần có một chuyện muốn thỉnh tấu.”
Nhìn không thấy, nhìn không thấy đôi mắt Kim Tại Trung…… Bởi vì y đang cúi đầu đứngở trước mặt mình.
“Nói.” Cơ hồ có chút mệt mỏi, Trịnh Duẫn Hạo nói.
“Chiến trận Bắc Cương lần này, kính mong Hoàng Thượng cho phép vi thần xuất chinh.”
Trịnh Duẫn Hạo cứng đờ, nhất thời mở to mắt, quên cả nói chuyện.
“Hoàng Thượng?”
Trịnh Duẫn Hạo khép mắt ngưng thần, lại chậm chạp không đưa ra câu trả lời thuyết phục, Kim Tại Trung thấy vậy, chỉ nói.
“Trận này không dễ như bình thường, nếu do tự thần xuất chinh, khả năng thắng lợi nhất định tăng cao, Hoàng Thượng! Xin cho phép vi thần được xuất chinh.” Ngữ khí của Kim Tại Trung vẫn bình tĩnh như trước, ngay cả khi nói một vấn đề hệ trọng như thế, khi xuất ra từ trong miệng y, lời nói vẫn êm tai đến thế.
Hồi lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ thở dài, nói.
“Chuẩn.”
Kim Tại Trung vừa nghe, khóe miệng rất khẽ cong lên.
“Tạ ơn Hoàng Thượng, nếu không có chuyện gì khác, vậy vi thần xin cáo lui.” Nói xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo khẽ nhắm mắt, phất phất tay.
Vừa lui lại mấy bước, khi đã gần đến cửa điện, xoay người đang định cất bước rời đi, phía sau lại truyền đến thanh âm.
“Tại Trung……”
Bước chân Kim Tại Trung lập tức dừng lại, Trịnh Duẫn Hạo đang chuẩn bị nói điều gì đó, lại bị y tranh lời.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, Thái tử Viêm Quốc ta tháng chín này sẽ chào đời, vi thần xin thay Hoàng Thượng chiếm Tây Lương Tương Quốc, làm lễ vật mừng ngày sinh Thái tử, cho dù có phải trả giá cả tính mạng, vi thần cũng nhất định dốc hết khả năng có thể.” Kim Tại Trung vẫn không quay đầu lại, thanh âm không lớn không nhỏ, Trịnh Duẫn Hạo nghe vô cùng rành mạch.
Thái tử……
Trịnh Duẫn Hạo ngây ngẩn cả người, Kim Tại Trung quả nhiên đã biết. Nhưng…… Trong lòng vì sao lại có cảm giác như thứ gì đó đang bắt đầu nảy mầm? Chính mình từng nghĩ, cho dù Kim Tại Trung có biết, cũng không sao cả, nhưng hiện giờ lại……
Định thần lại, nơi đại điện bên dưới chỉ còn lại một mình cô độc, Kim Tại Trung đã sớm rời đi.
Hoàn đệ thập nhất chương