CHƯƠNG 12
Lại qua mấy ngày cũng cận kề lập hạ, mà trận gió nghênh diện thổi qua như lúc này, sao bỗng có phần tiêu điều, là do cảnh, hay do người đây?
“Công tử, người có nghe nói không?”
“Gì vậy?” Kim Tại Trung ngẩng lên, nhìn Lăng Nhi vẻ mặt mong chờ.
“Chính là hiện giờ Bắc Cương xảy ra chiến tranh đó mà! Ta nghe người ta nói, Dịch Tướng quân cũng ra trận đó!” Lăng Nhi cười nói, trên mặt là nét khát khao thiếu nữ.
“A, ta biết, vậy thì sao?”
“Cho nên trận chiến Bắc Cương lần này nhất định đại thắng! Có người lợi hại như Dịch Tướng quân, nhất định đánh cho Tương Quốc một mảnh giáp cũng không còn!”
Bộ dáng tự hào này của Lăng Nhi, mười phần cứ y như ‘Dịch Tướng quân’ chính là người nhà của nàng vậy.
“Có lợi hại mấy thì chẳng qua cũng chỉ là một con người thôi, không có một ai vĩnh viễn không thất bại hết.” Kim Tại Trung cười khẽ, những lời này nếu mà nói ra bên ngoài, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sự thóa mạ của dân chúng nữa, Lăng Nhi nhíu nhíu mày, nghĩ lời Kim Tại Trung nói, hình như cũng không phải là không có đạo lý, nói tiếp.
“Công tử à! Ngươi quen biết Dịch Tướng quân phải không? Y thực sự đẹp lắm sao?”
Nghe vậy, Kim Tại Trung ngẫm nghĩ, chỉ hàm hồ cười nói.
“Trước mắt thì, chưa một ai nói y bộ dạng khó coi cả.”
Đáp án này không phải là điều Lăng Nhi mong muốn, nhưng nàng biết cho dù có gặng hỏi, Kim Tại Trung cũng sẽ không nhiều lời thêm, tiếp theo liền nói sang chuyện khác.
“Công tử à, ngươi và Dịch Tướng quân quen biết lâu rồi sao?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Kim Tại Trung tựa tiếu phi tiếu đáp.
Lăng Nhi mân mê miệng, không hỏi nữa, đáp án của Kim Tại Trung, vô luận có hỏi thế nào cũng vẫn hàm hồ như vậy.
“Lăng Nhi, vài ngày nữa, ta sẽ phải rời cung.”
Nghe xong lời Kim Tại Trung nói, một thoáng bàng hoàng nhuốm lên gương mặt Lăng Nhi, Kim Tại Trung phải rời cung nàng cũng biết. Mới đầu còn sợ y về sau sẽ không trở lại nữa, nhưng sau lại cẩn thận suy ngẫm, nếu Kim Tại Trung định rời đi rồi không trở về, vậy hẳn bây giờ nên có ma ma báo cho nàng về sau sẽ bị an bài đến tẩm cung của ai mới phải, nhưng hiện tại lại không có.
Nàng từng hỏi Kim Tại Trung muốn đi đâu, nhưng Kim Tại Trung chỉ nói là đi làm chút chuyện, hỏi y khi nào sẽ trở về, y nói xong chuyện sẽ trở lại. Những đáp án mập mờ như thế, thiếu chút nữa đã làm nàng giận sôi.
Nhưng thật ra còn có một vấn đề, đáp án Kim Tại Trung đưa ra rất minh xác, nàng hỏi y có thể đưa nàng theo hay không, Kim Tại Trung nói — không thể. Sau đó vô luận nàng gặng hỏi như thế nào, câu trả lời của y cũng không hề thay đổi.
“Lăng Nhi sẽ chăm chỉ trông nom Lạc Hoa Các, chờ công tử trở về!”
“Có lẽ chờ ta trở lại, ngươi đã sớm không còn ở đây nữa rồi.”
Kim Tại Trung vừa nói như vậy, Lăng Nhi cuống lên, vội vàng nói.
“Không không không! Lăng Nhi dù thế nào cũng sẽ không đi! Ngay tại nơi này đợi công tử!”
Mỉm cười nhìn Lăng Nhi, chậm rãi đáp.
“Được.”
Thân ở chốn cung môn, đến ngay cả phi tử của Hoàng Thượng cũng không thể xoay chuyển vận mệnh của chính mình, huống chi là một thị nữ nho nhỏ? Lăng Nhi hiện giờ nói đến khẳng định như vậy, kỳ thật song phương đều biết khả năng cũng không lớn, nhưng lại không muốn nói toạc ra, chỉ dần dần trầm mặc.
.
.
.
Mấy ngày sau, Kim Tại Trung thật sự ra đi, Hoàng cung to lớn, có ai lại buồn lưu tâm tới chuyện ai đi ai ở chẳng hề liên quan hệ đến mình đây? Nhưng, Lăng Nhi biết, bởi vì nàng từ một khắc Kim Tại Trung rời đi đã bắt đầu nhung nhớ. Trịnh Duẫn Hạo cũng biết, bởi vì đêm đó tiễn y rời đi, chính là mình – thân là vua một nước……
“Vi thần tài đức gì mà lại có thể phiền Thánh Thượng đích thân tiễn vi thần lên đường?”
Ly biệt kề cận, Kim Tại Trung từ ngày ấy sau khi thay đổi xưng hô, đến giờ vẫn chưa chịu trở về như trước, Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, chỉ cảm thấy sao mà xa cách thế.
“Ái khanh lần này chính là vì xã tắc mà chinh chiến, Trẫm chính là thay mặt lê dân Viêm Quốc tiễn ngươi lên đường, sao có thể nói là phiền được?” Trịnh Duẫn Hạo trả lời, nhưng trong ngữ khí lại lan tràn một nỗi buồn chia li đạm mạc.
Ngàn năm biết bao người đến đi trùng trùng, mà vạn thế vẫn chỉ chừa một vầng trăng sáng trong như trước. Hiện giờ nào có ai ngờ được, quân vương Viêm Quốc kia uy nghi thiên hạ, lại đang một thân một mình vì triều thần của mình mà đưa tiễn.
Kim Tại Trung cười yếu ớt, Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc, bao nhiêu điều muốn nói, lại chẳng biết nên nói gì lúc này. Thật lâu sau, Kim Tại Trung xoay người, đưa lưng về phía hắn, nói.
“Hoàng Thượng, ngươi có thể trả lời vi thần một vấn đề được không?”
“Hỏi đi.”
“Hoàng Thượng ngươi…… Có từng thật tình thích người tên Kim Tại Trung này hay chưa?”
Một khắc kia, Kim Tại Trung vẫn không hề quay mặt lại, tâm Trịnh Duẫn Hạo, chỉ cảm thấy tựa như bị thứ gì đó hung hăng va đập, sửng sốt mất không ít thời gian, cuối cùng mới nói.
“Có.”
Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng y, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn nhận ra khoảnh khắc kia, thân thể căng thẳng của Kim Tại Trung sau khi hắn trả lời đã có phần thả lỏng, tựa như rốt cục cũng có được đáp án chính mình mong muốn.
“Tạ Hoàng Thượng. Vậy…… Thần, xin bái biệt.”
Kim Tại Trung mới vừa rợm bước, Trịnh Duẫn Hạo liền bước vội tiến lên giữ chặt lấy y, cước bộ bị dừng lại, thân thể Kim Tại Trung như nhoáng lên một cái, cố không nhìn về người phía sau, Trịnh Duẫn Hạo liền nói.
“Đừng có ‘Hoàng Thượng’, ‘vi thần’ nữa, có được hay không?”
Nghe xong lời nói của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cười lạnh một tiếng.
“Lời ngày ấy Hoàng Thượng nói với vi thần, vi thần hiện giờ vẫn còn khắc cốt ghi tâm, Kim Tại Trung là triều thần Viêm Quốc, chẳng lẽ Hoàng Thượng ngài đã quên sao? Thánh Thượng ngài là quân, thảo dân ta là thần. Xưng hô như vậy…… có đúng không? Cư xử giữa Quân thần, quả thật chính là như thế này, không phải sao?”
“Ngươi có tin hay không…… Trẫm hiện tại có thể lập tức thu hồi thánh mệnh, khiến ngươi suốt đời không được bước ra cửa cung nửa bước!” Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa thấy nửa phần kích động, nhưng lực độ nắm lấy cánh tay Kim Tại Trung lại ở bất giác tăng mạnh.
Kim Tại Trung thở dài, lúc này mới xoay người lại, hai tròng mắt chậm rãi đối diện với mắt
Trịnh Duẫn Hạo, nói.
“Được rồi, ta có một câu cuối cùng muốn nói với ngươi.” Ánh mắt y, chuyên chú tới mức không cho phép ai né tránh.
“Nói.”
Tiếp sau đó, lại là trầm mặc dài lâu, Kim Tại Trung không nói gì, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ý tứ thúc giục, chờ đợi, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
Nếu còn chần chờ như vậy, e là đến hừng đông cũng không thể rời đi, Kim Tại Trung bỗng nhiên cười, ngữ khí đặc biệt thoải mái nói.
“Đợi khi ta chết, hãy giúp ta lập một tấm bia, nói cho toàn thiên hạ, ta Kim Tại Trung là một anh hùng, ngươi có thể làm được phải không?”
Kỳ thật lời này nói ra cũng không chút ý nghĩa, chuyện cho tới bây giờ có nói nữa cũng không muốn nhắc lại, y cười đến thản nhiên, nhưng cảm giác trong lòng chung quy vẫn chỉ có chính mình hiểu được.
Trịnh Duẫn Hạo vô cùng ngạc nhiên, ngàn vạn lần không nghĩ tới điều Kim Tại Trung muốn nói lại chính là như vậy. Nhưng…… lời Kim Tại Trung nói vừa rồi, nghe vào tựa như y ra đi lần này hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Không phải ‘nếu’, mà là ‘đợi’. Điều này có nghĩa là gì? Nỗi sợ hãi không tên dâng lên nơi đáy lòng, tựa như tấn bi kịch nhất định sẽ thành hiện thực kia, làm cho người ta không thể nào chống cự.
Cổ tay nhẹ nhàng tránh né, thoát khỏi sự trói buộc của Trịnh Duẫn Hạo, mắt thấy người trước mặt mình dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, Kim Tại Trung lên tiếng.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa Hoàng Thượng, ngươi ngày mai còn phải lâm triều, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi, thần xin cáo lui.” Chắp tay bái biệt, lần này động tác đã rõ ràng gấp hơn rất nhiều.
Nhưng! Giữ chặt, cuối cùng cũng vẫn bị kéo lại, Kim Tại Trung chau mày, ngay sau đó ngỡ ngàng đón nhận một nụ hôn trầm sâu như xác nhận của hắn.
Ngây ngẩn cả người, tưởng như ngay cả nhịp tim đập cũng ngưng lại, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. Thật lâu thật lâu trước kia, Trịnh Duẫn Hạo cũng từng hôn y như vậy, cũng cẩn trọng, cũng dịu dàng.
Tâm như dây đàn, theo gió nhẹ rung, biết rõ phù sinh như mộng, khó tránh khỏi chúng sinh mê đắm, nhưng nào có ai muốn tỉnh, tựa như thiêu thân lao vào lửa, tự mình diệt vong.
Thanh không minh nguyệt, vãn lâu độc chiếu, Kim Tại Trung sớm đã giục ngựa khuất xa, Trịnh Duẫn Hạo thật lâu vẫn chưa thể định thần.
.
.
.
Nửa tháng sau, chiến sự Bắc Cương càng trở nên cam go, tình hình chiến sự một lần nữa cấp báo về, khắp kinh thành bắt đầu bao trùm vẻ cấp bách của chiến tranh. Hiện giờ phòng tuyến Viêm Quốc chỉ có thể miễn cưỡng khắc chế quân địch, chỉ cần một tia gió thổi cỏ lay, cũng đủ để khiến thế cục rung chuyển.
Hai vị nam tử trẻ tuổi bên trong Quân doanh đang đứng nghiên cứu bản đồ, mím miệng trầm tư.
“Quân ta thiện kỵ, nhưng vùng tiếp giáp với Tây Lương địa hình căn bản lại bất lợi cho kỵ chiến, nếu cân nhắc đến thực lực và nhân số bộ binh, thì để cho bọn họ làm chủ lực căn bản không có phần thắng.” Trầm Xương Mân nhìn Kim Tại Trung nói.
“Điều này ta biết, nếu có thể dẫn dụ địch quân tiến vào Bắc Cương trong vòng phạm vi mười dặm, có lẽ có cơ hội phá vây.”
Kim Tại Trung vừa dứt lời, Trầm Xương Mân lập tức đáp.
“Không có khả năng, tham mưu cho địch quân trận này là con trai Thừa tướng Tương Quốc
Cận Chí Lang, người này mưu kế nổi danh thiên hạ, nếu muốn nhử Tương Quân ra, khả năng không lớn.”
Kim Tại Trung hạ mắt, trầm mặc một lát, đến khi ngẩng đầu, trong mắt linh cơ vừa lóe, mỉm cười nói.
“Trên chiến trường cỏ cây cũng có thể là binh, thật thật giả giả ai có thể đoán trước, mặc hắn mưu kế có cao thâm cỡ nào, tới khi thấy địch quân mắc sai lầm ngay trước mặt, liệu ai có thể duy trì bình tĩnh? Huống chi…… Hắn chỉ là tham mưu, còn Chủ soái Tương Quốc lại hiếu chiến, giết địch thì gã là đệ nhất, nhưng nói đến tâm tư, vậy chẳng cần bàn luận, trong quân kẻ phát ra mệnh lệnh, chung quy vẫn là chủ soái, nếu……” Vẻ tươi cười của Kim Tại Trung hàm nghĩa thâm sâu, trong lòng Trầm Xương Mân nổi lên một tia bất an.
“Ngươi chắc sẽ không nghĩ đến việc……”
Trầm Xương Mân mở miệng ngăn cản, Kim Tại Trung phất tay, dụng ý đã rõ ràng, không cho phép thay đổi.
“Ngươi nói Cận Chí Lang mưu kế vang danh thiên hạ, vậy kế này nhất định phải cẩn thận từng bước. Nếu ngươi không tin tưởng ta, cứ việc ngăn cản, nhưng ý ta đã quyết, ngươi rốt cuộc giúp hay là không giúp?”
“Nếu ta không giúp, chẳng lẽ ngươi có năng lực tự mình xung trận hay sao? Việc này căn bản là không thể được.” Trầm Xương Mân bất đắc dĩ tự giễu, trong lời nói rõ ràng là tán thành kế hoạch của Kim Tại Trung.
.
.
.
Một tháng sau, chiến quân truyền ra tin tức kinh người, Dịch Tướng quân bị địch quân bắt cóc, tình hình chưa rõ, tin tức lan truyền trong cung, Trịnh Duẫn Hạo ngoài mặt thì gió êm sóng lặng, mà nội tâm đã sớm dữ dội bất an, Dịch Tướng quân bị bắt, đây là mưu kế của Kim Tại Trung? Hay là……
Quân trú đóng ở biên cảnh Viêm Quốc không thể dễ dàng điều động, trong kinh thành cùng với các nơi khắp Viêm Quốc đều phái binh mã không ngừng tiếp viện đến Bắc Cương, ai cũng không nghĩ tới một trận chiến vậy mà lâu đến nửa năm, Bắc Cương – Tây Lương một trận chiến cuối cùng, Tương Quân đại bại……
Trung thu qua đi, Bắc Cương truyền đến tin tức Tương Quốc thu binh. Đầu tháng chín, Quốc quân Tương Quốc ký hạ hòa ước, đồng thời đem Tây Lương sáp nhập vào quốc cảnh Viêm Quốc, Tương quân lui binh, Viêm quân bắt đầu điều động nhân mã đóng trú ở Tây Lương. Kim Tại Trung đã thực hiện được lời hứa hẹn ngày đó, thu phục Tây Lương, Viêm Quốc Thái tử không lâu nữa cũng ra đời, trong lúc nhất thời cả nước chung vui.
Quân vương trẻ tuổi mừng rỡ, thiết yến chiêu đãi quần thần, mệnh cho Dịch quân xuất chiến Bắc Cương lập tức về Kinh hồi triều. Đêm ấy, gió đêm vẫn như trước, triều thần Viêm Quốc cùng một đường nghênh đón, tâm Trịnh Duẫn Hạo không hiểu sao lại như khuyết thiếu cái gì, chính mình đang chờ đợi người kia ư?
Ngoài điện là sĩ binh ngàn dặm khoái mã, thỉnh cầu tấn kiến, Trịnh Duẫn Hạo chỉ một câu.
“Mau truyền.”
Chịu ánh mắt đổ dồn của chúng thần, sĩ binh bước nhanh tiến lên, nhìn khôi giáp trên người hắn, bụi bặm trên mặt hắn, đâu còn nửa phần khí thế hồi kinh thắng trận? Nheo mắt tinh tế thăm dò dáng vẻ sĩ binh trước mắt, Trịnh Duẫn Hạo nhận ra, đây là…… sĩ binh thân cận của người kia.
“Mạt tướng, khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân, có chuyện gì cấp báo?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Dịch Tướng quân…… tử trận.”
Tử trận? Trịnh Duẫn Hạo không khỏi nảy sinh hoài nghi, hay là do mình nghe lầm rồi. Trong thoáng chốc, khắp đại điện lạnh ngắt không một tiếng động, trên mặt mọi người vốn đang cuồng hoan, bỗng chỉ còn đọng nét bàng hoàng.