CHƯƠNG 13
Tử trận…… Giờ khắc này nghe đến hai chữ ấy, dường như so với bất kì một câu một chữ nào từng nghe qua trước đó, đều khiến Trịnh Duẫn Hạo khiếp sợ hơn. Không phải sự thật đâu phải không? Người kia túc trí đa mưu, đã chết ư?
“Hoàng Thượng……” Tiểu thái giám đứng ở phía sau Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt của chúng thần trên đại điện đều chuyên chú tập trung trên người quân vương, nếu tiếp tục thất thần nữa, không khỏi có phần đánh mất quân uy.
Trịnh Duẫn Hạo thật sâu thở dài, định thần lại hỏi.
“Trầm Tướng quân đâu?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, mạt tướng chính là theo lệnh Trầm Tướng quân, trình lên Hoàng thượng sớ xin từ chức, sau khi Tương quân lui binh, Trầm Tướng quân liền không rõ tung tích.”
Trong điện, vị tướng vừa dứt lời, chúng thần không khỏi xì xào nghị luận hẳn lên.
“Tin này mà là tốt sao? Dịch Tướng quân tử trận, Trầm Tướng quân thì không rõ tung tích, Viêm triều ta chỉ sau một đêm mất đi hai đại dũng tướng, chuyện này thật sự……”
“Chẳng lẽ là bởi vì Dịch Tướng quân tử trận, nên Trầm Tướng quân mới quyết định từ chức sao?”
“Tuy nói hai vị Dịch, Trầm tướng quân giao tình sâu đậm, nhưng nam nhi chí ở bốn phương, ta thấy chắc hẳn không phải là duyên cớ này đâu chứ?”
Trong phút chốc, trên đại điện mới hơi chút thanh tĩnh được nửa khắc, đủ loại đoán già đoán non lại ầm ĩ thành một mảnh, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mi, đứng lên. Thân là triều thần, việc đầu tiên phải học chính là sát ngôn quan sắc nhất cử nhất động của quân vương, hiện giờ Trịnh Duẫn Hạo vừa đứng dậy, dưới điện tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng ngậm miệng lại.
“Tất cả tin tức về Dịch Tướng quân đêm nay, nếu có ai dám tiết lộ ra ngoài, Trẫm nhất định trọng phạt!”
“Vi thần tuân lệnh.” Đám đại thần chỉnh tề đáp, Trịnh Duẫn Hạo còn lướt nhìn một vòng khắp đại điện, cuối cùng cũng ly khai tửu yến, yến hội vốn được tổ chức náo nhiệt phấn chấn là thế, chỉ bởi một tin tức đột ngột như vậy mà không thể không dừng ngang giữa chừng.
.
.
.
Trịnh Duẫn Hạo trở lại ngự thư phòng, vị tướng lãnh mới vừa rồi đứng trên đại điện cũng bị dẫn vào trong phòng. Lần đầu tiên một mình đối mặt với quân vương, bất kể là ai cũng sẻ có vẻ lúng túng, vị tướng khuỵu gối quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám ngước lên, Trịnh Duẫn Hạo nói.
“Ngươi tên là gì?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, mạt tướng Lí Diệu.”
“Đừng quỳ nữa, đứng lên đi.”
“Tạ ân Hoàng Thượng.” Cho dù đã đứng dậy, nhưng hắn vẫn không dám nhìn thẳng quân vương.
Tự cổ chí kim, thân là thường dân nếu nhìn thẳng quân chủ, chính là đại nghịch bất đạo, từ khi đăng cơ tới nay, chỉ có một người dám coi bậc đế vương là hắn như không, từ lúc nghe được tin tức ấy đến giờ, Trịnh Duẫn Hạo vẫn không dám tin người kia đã mệnh tang hoàng tuyền.
“Ngươi…… Theo Kim đại nhân được bao nhiêu năm rồi?”
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên hỏi, tướng sĩ tên Lí Diệu sửng sốt, không vì bất cứ điều gì khác, mà chính là vì rất hiếm người gọi ‘Dịch Tướng quân’ là ‘Kim đại nhân’.
Nếu không phải năm đó Kim Tại Trung lần đầu tiên xuất chinh bản thân đã được đi theo, hắn vô luận thế nào cũng sẽ không tin nổi, người tên Kim Tại Trung kia từng thiên hạ nổi danh, cuối cùng lại luân lạc chịu đựng mọi người sỉ nhục, kẻ loạn thần mê hoặc Hoàng Thượng nhiễu loạn Hậu cung, lại chính là vị ‘Dịch Tướng quân’ được vạn dân kính ngưỡng ấy.
Người khắp thiên hạ ít nhiều đều biết Trầm Xương Mân — Trầm Tướng quân cùng Dịch Tướng quân vốn có giao tình, nhưng không ai biết được, Dịch Tướng quân đó lại là Kim Tại Trung, nếu nói tới quan hệ giữa Trầm Xương Mân cùng Kim Tại Trung, đến ngay cả bọn họ thân là thân tín cũng không sao có thể nói cho rõ ràng được.
Hoàng Thượng ban cho Tướng Quân Phủ, Kim Tại Trung chưa bao giờ coi đó như phủ đệ của mình, nó chỉ là một tòa phủ trống không, nhưng ngược lại Trầm Xương Mân lại biến nơi đó làm chỗ nghỉ chân, mỗi lần hồi kinh đều dàn xếp cho đám hạ nhân đi theo không tệ.
Hai người mỗi lần gặp nhau, làm việc đều cực kỳ kín đáo, Kim Tại Trung là người cẩn thận, tâm tư kín kẽ, là người bình thường sao có thể đoán thấu được? Dân chúng thích hỏi thăm hết thảy chuyện về Dịch Tướng quân, nhưng vẫn không có gì rõ ràng, nguyên nhân cũng không nằm ngoài lẽ đó.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, mạt tướng từ khi vào quân đã theo Kim đại nhân phụng sự, tới giờ cũng đã được năm năm.”
“Năm năm……” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng thầm thì, hai tròng mắt chăm chú nhìn binh thư trên bàn, có chút hoảng hốt.
“Ngày đó trong quân truyền ra tin Dịch Tướng quân bị bắt, việc này là thật sao?”
“Việc này là thật, nhưng cũng chỉ là kế dụ địch của Kim đại nhân, vì muốn tiêu giảm lòng phòng bị của quân địch, Kim đại nhân đã chuẩn bị ròng rã một tháng, mục đích chính là giả vờ trúng ổ mai phục nhằm xâm nhập trận địa quân địch.”
Lí Diệu dõng dạc từng tiếng chậm rãi kể lại, quả thật cũng giống những gì mình dự đoán ngày đó.
“Ngươi nói…… Dịch Tướng quân tử trận, chuyện này xảy ra như thế nào?”
“Một tháng trước khi giao chiến cách Tây Lương năm dặm, quân ta tuy thắng, nhưng thương vong rất nặng, quân tiên phong do Kim đại nhân thống lĩnh gần như không còn, thắng bại định rõ, Kim đại nhân cũng không biết đi nơi nào, tận đến trận chiến cuối cùng với Bắc Cương, Tương quân bại trận, ta chờ trong doanh trướng Tương quân, cũng tìm được Kim đại nhân, nhưng khi chạy về quân doanh quân ta, thì y đã……”
Không để Lí Diệu nói tiếp, Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp hỏi.
“Lúc ấy Trầm Tướng quân có ở hiện trường không?”
“Có. Trầm Tướng quân ở trong doanh trướng canh giữ thi thể Kim đại nhân suốt một đêm, bất luận kẻ nào cũng không tiếp kiến. Hôm sau sau khi Tương quân rút quân, có người phát hiện doanh trướng của Trầm Tướng quân bốc lên khói đặc, nhưng ngựa của tướng quân lại không biết ở đâu, đợi lửa bị dập xong, thuộc hạ tìm trong một hộp sắt thấy lá thư Trầm Tướng quân lưu lại cùng với sớ từ quan này.”
“Ngươi nói thi thể của Kim đại nhân…… Ngươi xác định thật sự là y sao?” Kỳ thật nghe xong đầu đuôi sự việc, Trịnh Duẫn Hạo đã bắt đầu dao động, cũng có thể nói là thật sự không hy vọng, hắn mang theo một tia nghi vấn cuối cùng mở miệng nói.
“Mạt tướng cho rằng, đó quả thật đúng là Kim đại nhân.”
Nghe giọng điệu Lí Diệu khẳng định như thế, Trịnh Duẫn Hạo hít vào thật sâu, hàng lông mày nhíu chặt thể hiển rõ tâm tư giờ phút này của hắn.
“Hoàng Thượng, Kim đại nhân vì nước hy sinh, Viêm Triều mất đi hiền tài quả thật làm lòng người đau xót, nhưng ngài là vua một nước, bảo trọng long thể vẫn quan trọng hơn, xin chớ quá bi thương.”
Đến ngay cả một tướng lãnh lần đầu gặp mặt cũng có thể nhìn ra rằng chính hắn đang hoài niệm trước cái chết của Kim Tại Trung, vậy bản thân mình thì sao? Cứ cố chấp khi người ấy còn sống cho tới bây giờ cũng không muốn ngẫm lại, rốt cuộc Kim Tại Trung là sự tồn tại như thế nào, hiện giờ thì tốt rồi, người đã mất, lòng khó nguôi.
Trịnh Duẫn Hạo trầm trầm gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Lui ra đi, Trẫm đã phái người thu xếp ổn thỏa hết thảy cho ngươi.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Cửa phòng lại khép lại thật mạnh, Trịnh Duẫn Hạo nặng nề ngả lưng, nhắm lại hai mắt. Trừ bỏ đăng tâm đang cháy kia, trong phòng hết thảy chỉ còn là yên lặng.
Bọn họ nói…… Kim Tại Trung chết, nhưng thật kỳ quái, cho dù đến tận giờ khắc này, chính mình rõ ràng cũng đã tin vào cái sự thật rằng y đã chết, nhưng sâu thẳm nơi đáy lòng lại dường như vẫn có chút kiên trì bất diệt.
Vì cớ gì lại như thế?
Bởi vì……
Thi thể kia sao?
Đúng! Kim Tại Trung thật sự đã chết rồi ư? Nếu vậy Trịnh Duẫn Hạo hắn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một ngày còn chưa được tận mắt nhìn thấy thi thể y, hắn cũng sẽ một ngày không tin rằng Kim Tại Trung đã không còn tại nhân thế!
.
.
.
Đây là ngày thứ năm kể từ khi rời khỏi quốc cảnh Viêm Quốc, hai người suốt mấy ngày liền không ngừng bôn ba cũng đã đổi ngựa đến lần thứ ba, mục đích chính là chạy càng xa nơi đó càng tốt.
Bình nguyên hoàng thổ, vó ngựa lướt qua làm bốc lên một trận cát bụi mù mịt, người một mình cưỡi ngựa phía sau bỗng dần dần ghìm chậm, cuối cùng cũng dừng hẳn lại, Trầm Xương Mân giữ chặt dây cương, ngựa lập tức quay đầu chạy ngược lại, đến bên người nọ mới dừng lại.
“Tại Trung, sao lại dừng lại?”
Kim Tại Trung cúi đầu, nhìn dây cương trong tay, tựa hồ như đang do dự, thật lâu sau, rốt cục mới ngẩng đầu lên.
“Ta phải về, lấy lại một thứ.” Kim Tại Trung khe khẽ chau mày, có lẽ đã dự đoán được Trầm Xương Mân sẽ không đồng ý.
“Trở về? Nơi nào?” Trong lòng ít nhiều cũng có dự cảm, chỉ mong
Kim Tại Trung nói đến không phải là nơi ấy……
“Viêm Quốc.” Hai chữ giản lược từ miệng thốt ra, không hề có những câu chữ dư thừa.
Quả nhiên……
“Ngươi điên sao? Trở về? Ngươi phạm vào chính là tội khi quân! Cho dù Trịnh Duẫn Hạo không trừng trị tội của ngươi, thì ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể toàn mạng mà rút lui?”
Trầm Xương Mân lớn tiếng giáo huấn nói, đối với lời Kim Tại Trung, hắn quả thật rất tức giận, vì cuộc trốn chạy ngày hôm nay, hai người đã hao hết tâm tư, mà nay y lại nói phải quay về ư? Quả thực điên rồi!
“Tử trận chính là Dịch Tướng quân, cũng đâu phải là Kim Tại Trung, hắn muốn trị tội được ta, cũng nên có một cái tội danh không phải sao?” Kim Tại Trung bình tĩnh đáp.
“Hắn nếu đã muốn lấy mạng ngươi, còn sợ tìm không ra tội danh chắc? Tại Trung, ngươi đừng nói giỡn với ta, lúc trước người nói phải rời đi là ngươi, hiện tại thì sao?” Trầm Xương Mân cười lạnh, không buồn nhìn đến phản ứng của Kim Tại Trung, chỉ cảm thấy một hơi đè nặng ***g ngực.
“Ta chỉ trở về để lấy lại một thứ, chỉ cần lấy được, ta sẽ lập tức rời đi.”
Lẽ ra không nên cho y thời gian, Trầm Xương Mân không khỏi hối hận, hiện giờ Kim Tại Trung tựa hồ đã cố chấp phải quay về Viêm Quốc cho bằng được. Nếu y đã quyết định, vậy chính mình có nói gì cũng vô dụng, Trầm Xương Mân cúi đầu không nói.
Nhìn thấy biểu tình của Trầm Xương Mân, biết hắn chính xác là đang cực độ tức giận, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải, muốn y không đi nữa ư? Đây là việc không có khả năng, nhưng trừ bỏ điều này ra, còn gì có thể làm Trầm Xương Mân nguôi giận đây?
Kim Tại Trung đang định nói gì đó, Trầm Xương Mân liền trầm giọng nói.
“Nếu…… Ngươi không thể rời đi lần nữa, vậy biết làm sao bây giờ?”
Tựa hồ là đang nghĩ đến một hậu quả thê thảm không chịu nổi, Trầm Xương Mân dần dần ngẩng đầu lên, trong mắt bớt nửa phần tức giận, nhưng lại tăng thêm nửa phần lo lắng.
Trầm Xương Mân đột nhiên nhìn đăm đăm như vậy, làm cho Kim Tại Trung có phần lúng túng, trong lòng hiểu được nỗi lo lắng của hắn, đang cố nghĩ phương pháp làm cho hắn an tâm, nếu nhắc đến bằng hữu, thực đáng cười có thể nói rằng, Kim Tại Trung y không có.
Không, mình dường như đã quên mất một người, con người không có một thân gánh nặng, cũng không nguyện ý dấn thân chốn quan trường kia……
“Hiện giờ quay lại hoàng cung Viêm Quốc, ít nhất cũng mất mười ngày, nếu là cả đi lẫn về……” Thanh âm Kim Tại Trung vang lên, âm thầm suy tính, giương mắt nhìn Trầm Xương Mân, trên mặt lộ vẻ nhàn nhã, nói tiếp.
“Hiện giờ thúc ngựa phi liền mấy ngày là có thể tới được quốc cảnh phía bắc, cho ta thời gian một tháng, nếu không thấy ta trở về, ngươi hãy đến kinh thành Viêm Quốc tìm một người, hắn tên là Phác Hữu Thiên.”
“Phác Hữu Thiên? Hắn là ai vậy?” Người mà Kim Tại Trung nói có thể hỗ trợ được, khả năng lớn nhất chính là vương tôn quý tộc, nếu là người trong hoàng tộc, danh hào nhất định là nghe quen tai, nhưng Phác Hữu Thiên này, hắn dường như không có ấn tượng.
“Hãy tin tưởng ta.”
Bỏ lại ba chữ ấy, Kim Tại Trung quay đầu ngựa giục ngựa rời đi, nhìn bóng dáng y dần khuất xa, Trầm Xương Mân không khỏi thở dài.
Tin tưởng…… Có lẽ chính là bởi vì quá tin tưởng, cho nên mới có thể hết lần này tới lần khác thất vọng. Nhưng…… Chính mình đã cam nguyện như thế, có thể oán trách ai?
.
.
.
Đó là một sáng sớm ngoài mong đợi, Lăng Nhi theo lệ thường quét dọn đình viện Lạc Hoa Các, đang xoay người nhổ cỏ dại, khóe mắt lại vừa khéo nhác thấy một mạt thân ảnh màu trắng, dừng lại động tác dang dở, đứng thẳng người, quay đầu lại……
“Công… Công tử!” Cơ hồ như không dám tin, người trước mắt nàng là…… Kim Tại Trung.
“Lăng Nhi.” Kim Tại Trung cười khẽ, Lăng Nhi sửng sờ tại chỗ, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, thiếu chút nữa đã hù dọa Kim Tại Trung.
“Thấy ta thì mất hứng sao?”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Lăng Nhi nghe xong lời Kim Tại Trung nói, liền liều mạng lắc đầu, ngoài miệng tươi cười, mà nước mắt lại rơi càng nhiều.
“Nha đầu ngốc.” Thay Lăng Nhi gạt đi dòng nước mắt trên mặt, kỳ thật y từng nghĩ tới, có lẽ có thể dẫn theo Lăng Nhi cùng nhau rời đi, bộ dạng Lăng Nhi giống với người con gái đã mất kia chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là do chính y quả thật rất thích tiểu cô nương này.
“Công tử! Ngươi đi đến nửa năm! Ta cứ nghĩ rằng ngươi không trở lại nữa chứ…… Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì vậy? Lần sau đưa Lăng Nhi đi cùng nhé? Được không?” Thấy biểu tình của Lăng Nhi tràn ngập vẻ vội vàng, một lòng thầm mong phải có được câu trả lời của Kim Tại Trung.
“Được, lần sau nhất định sẽ đưa ngươi theo.” Kim Tại Trung cười ngắm nhìn tiểu cô nương đang khẩn trương trước mắt mà nói.
Chỉ cần lấy được thứ kia, là chúng ta có thể rời đi rồi.
Kim Tại Trung đã trở lại, trong lòng Lăng Nhi cao hứng đến không kìm nổi, lòng tràn đầy vui mừng muốn hỏi y chuyện xảy ra suốt nửa năm qua, nhưng Kim Tại Trung từ sau khi trở về liền bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, tìm gần một canh giờ, khắp Lạc Hoa Các trong trong ngoài ngoài tìm đến mấy lần, vẫn không có kết quả.
“Công tử, ngươi muốn tìm cái gì? Để Lăng Nhi giúp ngươi tìm được không?”
Kim Tại Trung suy nghĩ, chính mình ngày đó rời đi quả thật không hề mang theo vật kia, cớ gì hiện giờ tìm mấy lần khắp cả Lạc Hoa Các này cũng không thấy bóng dáng nó đâu?
“Công tử?” Thấy Kim Tại Trung không đáp lại, Lăng Nhi lại gọi.
“Chủy thủ! Lăng Nhi, có thấy chủy thủ của ta đâu không? Ngày đó ta rời đi không mang nó theo mà.” Kim Tại Trung quay đầu lại nhìn, thấy Lăng Nhi đang cúi đầu suy tư, thấy nàng không lập tức trả lời, liền tự mình tìm tiếp.
“A! Công tử, ngươi đừng tìm nữa!” Lăng Nhi bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Chủy thủ mà Công tử nói, là thứ ngươi trước nay vẫn mang theo bên mình phải không?”
“Phải, nó ở đâu?” Nói như vậy, sắc mặt của Kim Tại Trung đã có chút vui mừng.
“Nó ở…… chỗ Hoàng Thượng.” Lăng Nhi rụt rè nói xong, đổi lại Kim Tại Trung chỉ trong nháy mắt thần sắc đã tối sầm, chấn động.
“Làm sao vậy? Công tử!”
“Không có gì……”
Ngoài miệng thì nói không có gì, nhưng biểu tình rõ ràng lại rất thâm thúy, Lăng Nhi có chút khó hiểu, chủy thủ ở trong tay Hoàng Thượng, có thể làm y buồn rầu đến vậy sao? Trước nay y chính là người không sợ Hoàng Thượng nhất kia mà.
Vốn định lần này trở về chỉ lặng lẽ lấy lại chủy thủ rồi đi ngay, mà hôm nay mới biết được chủy thủ ở trong tay Trịnh Duẫn Hạo, nếu muốn lấy lại chủy thủ, việc chạm mặt Trịnh Duẫn Hạo là điều tất yếu, có lẽ những lo lắng lúc trước của Trầm Xương Mân đích xác không phải thừa.
Tuy vậy, nhưng vấn đề cuối cùng cũng vẫn phải giải quyết, giữa trưa hôm sau, Kim Tại Trung quyết định đến chỗ Trịnh Duẫn Hạo tìm chủy thủ về, ai ngờ mới chỉ rời đi có nửa năm, trong cung sớm đã người vật đổi thay.
Trong dĩ vãng, chỉ cần y nói muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo, thị vệ canh giữ điện tuyệt đối sẽ không giống như giờ phút này — đại đao trái phải giao nhau ngăn đón, một chút thể diện cũng không chừa, Kim Tại Trung cười yếu ớt, nếu sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, cũng không nhất thiết phải so đo với bọn họ, nếu đổi lại là ngày xưa…… Ngày xưa? A…… Ngày xưa, y sẽ làm thế nào nhỉ?
Cuối cùng cũng gặp một người quen biết, đó là một tiểu thái giám, trước kia đi theo bên Trịnh Duẫn Hạo, hôm nay vừa thấy Kim Tại Trung, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng dạy bảo thị vệ canh cửa điện một phen, hấp tấp nhận lỗi với Kim Tại Trung, cuối cùng dẫn y đến ngự thư phòng, cũng nói Hoàng Thượng sẽ tới ngay.
Ra đi nửa năm, thời gian nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn, nhưng ngự thư phòng này…… Từ đầu tới cuối vẫn chẳng chút thay đổi, từng bước một đi tới giữa những giá sách san sát nhau, tùy tay nhấc lên một quyển điển tịch, trong thoáng chốc lại không lưu ý rằng ngoài cửa đã sớm đứng một bóng nam tử.
“Kim Tại Trung……” Người kia kêu lên.
Kim Tại Trung có đôi chút giật mình, nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh, tao nhã gấp lại cuốn sách trên tay, thả lại vị trí cũ, rồi chậm rãi bước ra bên ngoài những giá sách, quan sát người đứng ở trước cửa, mở miệng nói.
“Vi thần Kim Tại Trung, khấu kiến Hoàng Thượng.”
Lễ cũng đã hành, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại chậm chạp không có phản ứng, Kim Tại Trung ngẩng đầu vừa nhìn, trong ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo lại có chứa vài phần tức giận.