Thị Lang

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Cơn tức giận trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, rốt cuộc là bởi vì giận mình lừa hắn, hay là bởi vì suốt nửa năm bặt vô âm tín? Mà cũng có thể bởi vì…… Thấy y trở lại. Trịnh Duẫn Hạo liệu có hy vọng gặp lại mình hay không? Có lẽ, có. Cho dù không phải là yêu, thì cũng sẽ tồn tại những nhân tố khác.

“Trẫm còn tưởng rằng ngươi sắp quên mất thân phận của mình rồi chứ?” Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi đi đến, một vẻ khí định thần nhàn, lại từ tốn không cho Kim Tại Trung bình thân.

Lại qua một hồi lâu, Kim Tại Trung không thể không hoài nghi, Trịnh Duẫn Hạo căn bản là đang cố ý làm khó y, hai chân mới vừa động một chút, người đứng ở trước mặt mình bỗng nhiên nói.

“Trẫm cho ngươi đứng lên sao?”

Theo ngữ khí có thể nghe ra rành rành, giờ phút này tâm tình Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ không tốt, Kim Tại Trung nhíu mi, cũng không vì những lời này của hắn mà dừng động tác, ngược lại cứ đứng dậy, không chút hoang mang mà nói.

“Hoàng Thượng, ngài muốn vi thần quỳ, có thể. Có điều đợi sau khi thần xin lại từ ngài một vật, rồi tiếp tục quỳ có được không?”

“Kim Tại Trung, lá gan ngươi cũng lớn thật, dám đòi Trẫm sao? Vậy Trẫm có phải nên trị tội khi quân của ngươi trước hay không đây?”

“Hoàng Thượng việc gì phải nói những lời ấy?” Đối với ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung rất bất mãn, y đã sớm dự đoán được Trịnh Duẫn Hạo sẽ nói như vậy, muốn ứng đối cũng không phải là việc khó.

“Một tướng sĩ tử trận, há có khả năng xuất hiện trước mặt Trẫm?”

Kỳ thật, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hiểu bản thân mình vì sao lại tức giận, có lẽ…… Là bởi vì biểu tình sóng gió không màng kia của Kim Tại Trung, hắn thậm chí bắt đầu hoài niệm không ngừng về một Kim Tại Trung trước đây đủ loại vô lễ với hắn, dẫu cho có là đại nghịch bất đạo…… thì chí ít, còn dễ chịu hơn hiện tại rất nhiều.

“Hoàng Thượng, thần có tội gì? Tử trận chính là Dịch Tướng quân Viêm Quốc, thần bất quá chỉ là một Lễ Bộ Thị lang nho nhỏ. Dịch Tướng quân chết, thiên hạ đồng ai, Kim Tại Trung chết, thiên hạ đồng hoan…… Hai chuyện này không giống nhau chứ nhỉ?”

“Ngươi!” Trịnh Duẫn Hạo hung hăng trừng mắt, lại không thấy được hai mắt Kim Tại Trung, thật lâu…… Bắt đầu từ một ngày nào đó của nửa năm trước, Kim Tại Trung y, đã không hề nhìn thẳng vào mắt Trịnh Duẫn Hạo nữa.

Cũng giống như tất cả đám đại thần dưới chân mình, vĩnh viễn chỉ biết cúi đầu phủ phục ở trước mặt hắn. Đúng vậy, cho tới nay vẫn thế…… Nhưng vì sao? Tâm hắn lại có cảm giác mơ hồ nhói đau?

“Hoàng Thượng, chủy thủ của thần, có ở trên tay ngài hay không?” Không đợi Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, Kim Tại

Trung trực tiếp hỏi.

Chủy thủ…… Hóa ra vật mà y muốn lấy lại chính là nó sao? Trịnh Duẫn Hạo trầm khí, nói.

“Phải thì thế nào? Mà không phải thì sao?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nếu chủy thủ ở trên tay ngài, thỉnh ngài đem nó trả lại cho vi thần, vi thần hồi cung lần này, chỉ để lấy lại vật ấy, sau đó, thần tự nhiên sẽ lập tức rời đi.”

Từ khi truyền đến tin tử của ‘Dịch’, chính mình đã phái người điều tra tin tức của y ước chừng nửa tháng ròng, lại chung quy chẳng chút tiến triển, hiện giờ y vừa mới trở về, vậy mà lại nói với mình y chỉ vì muốn lấy lại chủy thủ từ tay mình, sau đó liền buông tay rời đi? Kim Tại Trung, ngươi quả thật là ra đi đến phong thanh vân đạm, vô cùng thong dong.

“Tưởng rằng đường đường là hoàng cung Viêm Quốc của ta, lại là nơi ngươi nói đến thì đến mà bảo đi liền đi hay sao? Chớ quên ngươi vẫn là thần tử Viêm Triều ta! Rời đi? Nếu trên tay ngươi có sớ từ quan, Trẫm có khi còn cân nhắc một chút.”

Trịnh Duẫn Hạo cũng tự mình hiểu được, cho dù Kim Tại Trung quả thực đã chuẩn bị sẵn sớ xin từ quan, hắn cũng sẽ không dễ dàng để cho y rời đi.

Nhưng thật kỳ lạ, xét theo tâm tư Kim Tại Trung, nếu đã một lòng muốn rời đi, hơn nữa còn tự mình đến tìm hắn lấy đồ, chẳng lẽ ngay cả sớ xin từ quan cũng quên chuẩn bị?

Kim Tại Trung âm thầm nắm chặt nắm tay, cuối cùng mới nói.

“Vi thần, không có sớ từ quan.”

“Cơ hội chỉ có một lần, hiện giờ ngươi không có sớ từ quan, vậy về sau cũng đừng vọng tưởng từ quan quy ẩn!” Mở miệng vốn giọng là bình thản, nhưng nói đến cuối cùng ngữ khí lại bỗng nhiên tăng cao, đây rõ ràng là loại mệnh lệnh tuyệt đối.

“Hoàng Thượng, Viêm Triều nhân tài vô số, lưu lại một Kim Tại Trung ta thì có ích gì?” Thanh âm của Kim Tại Trung vẫn nghe không ra một tia cảm xúc, Trịnh Duẫn Hạo chưa bao giờ oán hận sự bình tĩnh của Kim Tại Trung như giờ phút này.

“Ngươi không muốn thần phục dưới Viêm Triều ta đến vậy sao?” Lời này nói ra vô cùng đường hoàng, Trịnh Duẫn Hạo càng nghĩ, rồi cũng phát hiện ra rằng đối với Kim Tại Trung, bản thân mình chỉ có tư cách nói một câu như vậy mà thôi.

Kim Tại Trung cũng không lập tức đưa ra đáp án, vốn tưởng rằng y sẽ giống như những đại thần khác vội kêu lên ‘không dám’, nhưng sau đó hắn liền nhận ra, hắn đã lầm.

Tựa hồ trầm mặc đã lâu, Kim Tại Trung đang nghiền ngẫm lời hắn nói sao? Ngự thư phòng tĩnh lặng đến dị thường, Kim Tại Trung kia vẫn cúi mặt, giờ phút này lại chậm rãi nâng lên.

“Sự trả giá không có hồi đáp, nếu đổi lại là ngươi…… liệu có cam nguyện hay không?”

Đã rất lâu rồi, rốt cục lại một lần nữa…… gặp lại ánh mắt này của Kim Tại Trung, sắc bén đến thế, khiến người ta không thể nào đào thoát. Không có nỗi kính sợ của hạ thần đối với quân vương, không có khoảng cách giữa thần tử cùng quân chủ, không có sự nhún nhường miễn cưỡng, chỉ còn lại…… sự chỉ trích không thành lời này.

Trong lòng bỗng nhiên ngẩn ra, cảm giác này là…… Không, không thể nào…… đòi hồi đáp ư? Là mình đối với Kim Tại Trung sao? Không phải, tuyệt đối không phải!

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ như cơn hồng thủy không đê ngăn trở, nhắm thẳng đại não hắn mà xộc tới, như tầng tầng lớp lớp nặng trịch hổn độn vô biên, loạn! Hắn chỉ có một cảm giác này, hắn không muốn, không muốn thấy ánh mắt này của Kim Tại Trung!

“Đừng nhìn ta như vậy, vĩnh viễn đừng!”

Nó tựa như đang nhắc nhở…… Nhắc nhở, những tàn nhẫn Trịnh Duẫn Hạo dành cho Kim Tại Trung. Nhắc nhở, tất cả Trịnh Duẫn Hạo đã nợ Kim Tại Trung. Nhắc nhở, hết thảy những gì Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn xem nhẹ!

Ánh mắt không chút trốn tránh của Kim Tại Trung, chỉ khiến Trịnh Duẫn Hạo càng bùng lên lửa giận, vươn tay bóp chặt cổ y!

Nhưng…… Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa dùng sức, liền ngừng lại. Hắn do dự, buông thõng tay, hai mắt dừng nơi cần cổ Kim Tại Trung, không phải nhìn lầm, đó là sự thật…… Một đường sẹo.

“Một đao này, suýt chút nữa đã hại ta mất mạng.” Biết ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo hướng tới nơi nào, Kim Tại Trung đối với động tác lúc trước của hắn không chút ý sợ, Trịnh Duẫn Hạo chỉ thất thần, hắn liền nói tiếp.

“Ngươi đã từng nếm thử cái tư vị bị hàn thiết ngàn cân kìm kẹp chưa? Cái loại cảm giác ấy… Lạnh buốt đến xương tủy…… Nhìn thấy máu của chính mình, từng chút một nhỏ xuống, thân thể cũng không thể nhúc nhích chút nào…… Ngươi từng thử qua chưa? Ta… Suốt một tháng, ngươi có thể tưởng tượng được bọn chúng đã dùng trên người ta những cực hình gì không?”

Ngữ khí của Kim Tại Trung thoải mái dị thường, y đang cười khẽ, đôi con ngươi mĩ lệ kia, giờ phút này có vẻ hết sức yêu dã, tựa như đây chính là hình phạt y dùng trên người địch nhân. Lời y nói, làm Trịnh Duẫn Hạo tựa như tự mình trải nghiệm, trong óc chung quy không thể ngăn cản những cảnh tượng ấy hiện lên.

Trong nháy mắt kia, hắn thậm chí cảm giác ngay cả thân thể cũng không sao nhúc nhích nổi, tưởng tượng đến hết thảy Kim Tại Trung nói, còn cả y hiện giờ đang đứng trước mặt mình, trong lòng chợt cuộn lên một trận đau đớn mãnh liệt.

Trên mặt vẫn không chút biến sắc, nhưng cơn tức giận trong lòng hắn sớm đã biến mất không dấu vết, lúc này trong lòng chỉ còn lại một loại tình tố chưa rõ ràng, trong nửa năm qua, khuôn mặt đôi lúc vẫn thoáng hiện lên trong tâm trí hắn, nói không rõ giờ khắc này là cảm thụ gì.

Vươn tay, ôm người kia vào lòng, lực đạo trước nay chưa từng có, gắt gao ôm ấp, ngay cả chính bản thân mình cũng thấy vạn phần kinh ngạc, nhưng vẫn không buông được vòng tay này.

“Ta đã giữ lời thu phục Tây Lương, sau này…… Ngươi có thiên hạ của ngươi, còn có cả Thái tử sắp sinh ra của ngươi nữa… Ngươi có thể lãng quên Kim Tại Trung, bởi vì y trước nay không hề tồn tại. Còn ta, từ nay về sau cũng không có Trịnh Duẫn Hạo, không còn những vui vẻ từng sẻ chia, ngươi hiểu không?” Kim Tại Trung nhẹ nhàng nói.

“Ta vì cớ gì mà phải hiểu? Ngươi muốn ra đi, ta có đáp ứng sao?”

Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo trầm trầm vang lên bên tai, Kim Tại Trung thâm trầm nhìn hắn, cố hết sức hít vào một hơi, dùng sức tránh khỏi cánh tay Trịnh Duẫn Hạo, nói.

“Trả chủy thủ lại cho ta, ta không thể ở lại.”

Đối với câu này của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên vô cùng sửng sốt, chính mình rõ ràng đã hạ mình bảo y ở lại, nhưng y lại không chút hiểu lòng hắn?

“Nếu ngươi còn coi trọng chủy thủ kia như thế, vì sao lại cố chấp muốn ra đi?”

Kim Tại Trung không nói, chính y vì lẽ gì mà nhất thiết phải lấy lại chủy thủ? Quên mất rồi, có rất nhiều chuyện, qua thời gian dài sẽ bị lãng quên, tựa như tín niệm, không có nguyên nhân, nhưng cứ khiến con người chẳng thể nào buông tay. Có lẽ đích thực là có nguyên nhân, chỉ có điều nghĩ không ra mà thôi…… Nhưng tận trong lòng vẫn một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, hãy lấy lại nó đi.

“Chủy thủ không ở trên người ta……”

Kim Tại Trung đang hết sức trầm tư, Trịnh Duẫn Hạo lại nói như vậy.

“Vậy thì rốt cuộc ở đâu?”

“Không biết!” Gần như không chút suy nghĩ, Trịnh Duẫn Hạo lập tức trả lời, đồng thời ngữ khí nói chuyện lại có chút dồn dập.

Hắn biết cách làm này thực quá ngớ ngẩn, chủy thủ rõ ràng vẫn trên tay mình, vậy mà lại đi nói bừa một câu tức cười như vậy, thật sự là khó hiểu.

“Vậy thần lập tức…… cáo lui trước, đợi Hoàng Thượng ngài cẩn thận ngẫm lại xem nó ở đâu, vi thần sẽ lại đến.” Kim Tại Trung đang định rời đi, Trịnh Duẫn Hạo liền nói.

“Xem ra trong số Dịch quân của ngươi thật sự không ít thân tín trung thành, Dịch Tướng quân vừa chết, Trẫm muốn đề bạt bọn họ dốc sức vì Viêm Quốc, vậy mà cả một đám lại to gan lớn mật không chịu nhận, nên nói bọn họ khiêm tốn, hay là có lòng phản trắc đây? Thiếu quân lệnh của Dịch Tướng quân ngươi, quả thật là khó lòng làm việc, đến ngay cả ta đường đường là vua một nước, bọn hắn cũng không buồn để vào mắt!”

Vừa mới xoay người hướng ra phía cửa, bước chân của Kim Tại Trung liền dừng lại.

“Ngươi còn sợ ta làm phản hay sao?”

“Hiện giờ ngay cả Trầm Xương Mân cũng dứt khoát ra đi, lòng quân tất nhiên dao động, nói gì thì ngươi cũng phải giải quyết sự tình này cho Trẫm! Nếu không thì cho dù có phải giam ngươi vào thiên lao, Trẫm cũng sẽ không cho phép ngươi rời đi!”

Đây lại là một nan đề, vốn dĩ khi y định ra đi, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới hậu quả, trong lúc nhất thời mất đi hai vị Đại tướng quân, Viêm Triều nhất định dấy lên không ít sóng gió. Lúc trước bản thân y không suy nghĩ nhiều, bởi vì đó không phải là vấn đề của y.

Mà nay ngoài dự kiến, Trịnh Duẫn Hạo lại bỗng nhiên lôi vấn đề này ra, khiến cho Kim Tại Trung thật khó nghĩ.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Kim Tại Trung, nhưng từ bóng dáng do dự của y cũng nhìn ra được, vấn đề này đối với y mà nói tuyệt không hề đơn giản, Trịnh Duẫn Hạo vừa lòng mỉm cười.

Mình đang làm cái gì thế này? Mình đang cố kéo dài thời gian ư? Vì muốn Kim Tại Trung ở lại, cho nên trong lúc rối loạn mới nghĩ ra vấn đề này, mục đích chính là dùng hết thảy để trói buộc y lại ư?

“Hưởng lộc của vua, cùng gánh vác nỗi lo của vua, nếu vấn đề là do vi thần dựng lên, vậy vi thần nhất định sẽ dâng cho Hoàng Thượng một lết quả vừa ý, thần vô lễ, xin cáo lui!”

Vô lễ, thật quá vô lễ, có đại thần nào lại dám trước khi hoàng đế nói cho lui, tự mình đã rời đi trước hay không? Chỉ có mình Kim Tại Trung y! Nhưng vì sao, giờ phút này chính mình lại đang cười?

.

.

.

Rời khỏi ngự thư phòng, Kim Tại Trung đang trên đường trở về Lạc Hoa Các, lông mày nhíu chặt, một mực nghĩ đến vấn đề cuối cùng mà Trịnh Duẫn Hạo giao cho y. Không ngờ tới ở khúc rẽ lại bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, cứ như vậy bước tới, nhưng bị đâm cũng không nặng lắm, hai bên đều không bị ngã ra thật.

Kim Tại Trung toan mở miệng tạ lỗi, ai ngờ một giọng nói liền lập tức vang lên.

“Ngươi là kẻ nào? Lá gan lớn gớm nhỉ! Công tử nhà chúng ta là người ngươi có thể tùy tiện đâm loạn hay sao? Nếu không cẩn thận làm bị thương, ta thấy Hoàng Thượng còn không lấy mạng ngươi ấy à!”

Kẻ nói chuyện không phải người vừa rồi bị đụng phải, mà là tiểu thái giám đi theo phía sau hắn, hay cho một kẻ cáo mượn oai hùm, không biết Lăng Nhi có thể có cái thịnh khí bức người như thế hay không?

Nghe thanh âm kia, biết ngay lại là một tên cẩu nô tài không biết sống chết, Kim Tại Trung khinh miệt cười, vừa ngẩng đầu, tên thái giám vừa rồi còn phun cả tràng huênh hoang như pháo châu rõ ràng vô cùng sửng sốt.

Kim Tại Trung liếc mắt nhìn người bị đụng phải, là thân nam tử, khuôn mặt thanh tú, nhìn kỹ thấy có chút quen thuộc, hình dáng kia, gợi cho y nhớ tới ai nhỉ? Đúng rồi, nếu không phải là chính bản thân mình trong gương mấy năm gần đây thì còn là ai được nữa?

Nam tử không nói gì, thấy Kim Tại Trung nhìn mình đăm đăm, cũng chỉ mỉm cười vuốt cằm đáp lại. Khí chất không tồi, từ vẻ tuấn tú nho nhã được tôn lên bởi xiêm y màu xanh nhạt kia, quả thật khiến người ta thoải mái, nhưng nghe tên cẩu nô tài kia nói, có vẻ như Trịnh Duẫn Hạo đối với nam tử này cũng không tồi?

“Rốt cuộc thì lá gan ai lớn hơn? Ngươi có biết ta là ai không?”

Kim Tại Trung cất lời, ánh mắt nhìn thẳng vào tên tiểu thái giám kia, hiện giờ tên tiểu thái giám sớm đã không phản ứng gì được. Chính trong cái nháy mắt Kim Tại Trung ngẩng đầu lên, gã hẳn đã bị dung mạo của y làm cho kinh sợ, rồi sau đó…… Cũng bị lời nói sắc bén của y làm cho câm như hến.

Rõ ràng chỉ là một câu ngắn ngủn, lại khiến gã lạnh cả sống lưng, lúc này tên nam tử kia mới mở miệng nói.

“Còn không mau tạ lỗi với công tử?”

“Công tử, nô tài vô lễ, nô tài đáng chết, thỉnh công tử trách phạt!” Tiểu thái giám kích động quỳ sụp xuống.

Kim Tại Trung lườm gã một cái, lạnh lùng đáp lại một câu.

“Về sau cẩn thận cái miệng của ngươi.”

Tiểu thái giám cuống quýt đáp ‘dạ’, Kim Tại Trung rời đi, gã mới dám đứng dậy, nhìn chủ tử mình dõi theo phương hướng Kim Tại Trung rời đi, nói.

“Đi thôi.”

Biết chính mình mới vừa phạm sai lầm, tiểu thái giám cũng không dám lắm miệng.

“Dạ, công tử.”

Nói thực ra thì, nam tử vừa rồi bộ dạng khiến người ta phải sợ hãi than không thôi kia, hắn quả thật không biết là ai, nhưng chính bằng ánh mắt cùng khí thế kia của y, làm cho hắn nhìn mà sinh e ngại.

Ai ai cũng biết bên người Hoàng thượng có một Kim Tại Trung, có điều nửa năm trước y tựa hồ đã không còn thấy bóng dáng, nửa năm nay trong cung được đưa vào không ít vị công tử, đều là do chúng đại thần vì muốn làm vui lòng Hoàng Thượng mà dâng tặng.

Từ ấy tới nay, đám công tử bị đưa vào cung này, miệng thì đàm luận ra vẻ khinh thường, nhưng hành động thì mỗi người đều tranh nhau cùng bắt chước Kim Tại Trung, những người từng may mắn gặp qua Kim Tại Trung, tất cả đều trục lợi được không ít bạc, nguyên nhân ư? Còn không phải là đám công tử này thưởng cho hay sao.

Nếu muốn bắt chước, đương nhiên phải học được mấy thứ thần thái hành động hay đại loại thế của y, như vậy việc đó ngoại trừ tận mắt nhìn chính con người y ra, thì cách tốt nhất chính là hỏi những kẻ từng gặp qua y. Nếu muốn thấy người bằng da bằng thịt, ấy là việc không có khả năng, nhưng số người từng gặp y thì lại không ít.

Nếu nói, người chính mình mới vừa thấy cũng là một trong số đó, vậy hắn có thể chắc chắn, y là người bắt chước được giống Kim Tại Trung nhất, theo những gì hắn nghe thấy được từ miệng người khác, thì vô luận là thần thái, hay là dung mạo của Kim Tại Trung, ngoài y ra không có người thứ hai sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.