Thị Lang

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

“Kim đại nhân?”

Cung nữ phía trước vui mừng kêu lên, Kim Tại Trung nhìn kỹ, đó là tỳ nữ bên người Hoàng Hậu, khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, cung nữ khuỵu gối hành lễ, nói.

“Nô tì kiến quá Kim đại nhân.”

“Miễn lễ.”

“Tạ đại nhân, đại nhân! Mời theo nô tì dời bước đến Cẩm Việt Cung một chuyến.”

“Hoàng Hậu nương nương phái ngươi đến sao?” Kim Tại Trung dò hỏi.

“Đúng vậy, nương nương biết Kim đại nhân hồi cung, nên mệnh nô tì đến Lạc Hoa Các thỉnh công tử đến Cẩm Việt Cung.” Cung nữ một bên giải thích, trên mặt cũng mang theo ý cười phảng phất.

Kim Tại Trung vắng mặt nửa năm, Hoàng Hậu cũng âu lo suốt nửa năm, hiện giờ Kim Tại Trung đã an toàn trở về, Hoàng Hậu cũng an tâm phần nào, thân là thị tì thân cận của Hoàng Hậu, chính mình đương nhiên cũng sẽ vui sướng.

Kim Tại Trung mỉm cười gật đầu, vốn cũng tính đến tìm Trương Huyên, nếu nàng cũng có ý muốn gặp, vậy thì còn gì bằng.

.

.

.

Cẩm Việt Cung, vẫn thanh tĩnh như trước đây, Hoàng Hậu Trương Huyên cũng không đắc sủng, ngày thường cũng rất hiếm khi lui tới cùng các tần phi khác. Nếu như chạm mặt, thì mặc kệ là ai thời gian chuyện trò cũng sẽ không thể lâu dài được.

Nhưng mọi người thường ngoài miệng nói là một chuyện, mà làm lại là một chuyện khác, giống như những tháng ngày bình thường này, Cẩm Việt Cung vốn tuyệt đối vắng lặng, càng đừng nói đến chuyện có những tần phi khác đến thỉnh an.

“Tại Trung! Ngươi rốt cục cũng nhớ phải quay trở lại……”

Thấy Kim Tại Trung, Trương Huyên có chút kích động, đến ngay cả ngữ điệu một mực bình tĩnh ngày thường, hiện giờ cũng có đôi phần vội vã.

“Huyên tỷ tỷ, nửa năm không gặp, so với trước kia còn xinh đẹp hơn nữa kìa!” Kim Tại Trung mỉm cười nói.

“Kim đại nhân, ngài thật là vô tâm, nương nương suốt nửa năm nay cả ngày lẫn đêm đều phiền muộn vì ngài, ngay cả khuôn mặt cũng tiều tụy hẳn đi, ngài lại còn nói vậy!” Thị nữ cố ý cười mà trách cứ.

“A? Thật sao? Huyên tỷ tỷ, khiến ngươi lo lắng, ta đây chẳng phải đã trở lại rồi sao.” Kim Tại Trung trừng mắt ngạc nhiên, tựa như những lời mình nghe thấy quá mức ngoài ý muốn.

Trương Huyên cười có chút ngại ngùng, liếc thị nữ một cái, một lần nữa nhìn Tại Trung nói.

“Đánh giặc không phải chuyện dễ dàng, ngươi thân thể lại không được tốt, nửa năm nay chắc đã nếm không ít cực khổ phải không?” Trên gương mặt trắng nõn lại tinh xảo của Trương Huyên, toát lên nỗi lo lắng tích tụ gần nửa năm nay.

“Chủ soái bình thường đều chỉ ở trong quân doanh, nếu nói tới vất vả, còn chưa bằng quân tiền phong mà. Ra chiến trường đúng là cực khổ, nhưng ít nhất đã thu phục được Tây Lương, tuy người trong thiên hạ không biết đó là binh lính do Kim Tại Trung ta dẫn dắt, nhưng ta cũng coi như không phụ lòng phụ thân đã mất, không làm mất thể diện tướng quân của ông, không phải sao?”

Kim Tại Trung nói vô cùng thản nhiên, nhưng trong mắt Trương Huyên ít nhiều cũng biết rõ nội tình, lại khiến cho nàng đau lòng không thôi.

“Tại Trung, ngươi là hài tử đáng hãnh diện nhất của ông, ít nhất…… Ta cho là như vậy.” Trương Huyên mỉm cười, lời nàng nói làm Kim Tại Trung có phần sửng sốt.

Kỳ thật, cha sẽ trách móc y phải không? Kim gia hơn trăm mạng người, chính là bởi một phút mềm lòng của mình mà bị hủy diệt, đây là…… lỗi lầm vĩnh viễn không thể bù đắp lại được. Y muốn hỏi cảm thụ của cha, nhưng đáng tiếc thay, ông vĩnh viễn không thể trả lời, cho dù thốt ra từ miệng người khác cũng tốt, Kim Tại Trung thủy chung vẫn hy vọng có một ai đó có thể cho y một đáp án, đã bao nhiêu năm qua, Trương Huyên là người đầu tiên.

“Cám ơn……”

Đối với lời cảm tạ của Kim Tại Trung, Trương Huyên cảm giác có chỗ không hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt Kim Tại Trung khẽ cúi xuống, trong phút chốc lại không đành lòng mở miệng, đó là sự yếu ớt chỉ khẽ chạm vào thôi cũng sẽ vụn vỡ.

Trương Huyên thở dài, bình trà trên bàn cũng dần nguội lạnh, cuối cùng cũng mất đi độ ấm, Kim Tại Trung lúc này mới lại mở miệng.

“Huyên tỷ tỷ, trong khoảng thời gian ta vắng mặt, trong cung hình như đã thêm không ít người nhỉ?”

Đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng, Kim Tại Trung sẽ hỏi như vậy, nàng cũng đã đoán được trước, dù sao đây cũng là chuyện tình liên quan tới Trịnh Duẫn Hạo, trong lòng sao có thể không chút gợn sóng cho được? Trương Huyên miễn cưỡng tươi cười, cúi đầu nhấp một hớp trà.

“Sau khi ngươi rời đi, triều đình có không ít quan viên hiến người cho Hoàng thượng, nữ tử tuy không ít, nhưng cũng không nhiều bằng số lượng nam tử.”

“Vậy hắn liền nhận hết sao?” Kim Tại Trung nhíu mi.

“Phải…… Hơn nữa, những kẻ được đưa vào trong cung, ít nhiều đều có chỗ tương tự ngươi.” Trương Huyên nói xong, không khỏi cảm khái, đám đại thần này ngày thường trong miệng thì đầy chính nghĩa, lúc Kim Tại Trung còn chưa rời cung, có ai mà không đầy một bụng đàm tiếu, nói Kim Tại Trung mê hoặc Thánh Thượng, rối loạn triều cương, nhiễu loạn Hậu cung chứ? Ấy thế mà Kim Tại Trung vừa rời đi một cái, lập tức lại dâng lên ngàn ngàn vạn vạn ‘Kim Tại Trung’ khác để tranh giành lấy lòng Trịnh Duẫn Hạo.

“Vậy…… Huyên tỷ tỷ, Hoàng Thượng có đặc biệt sủng ái một ai không? Tỷ như nói, một nam tử……”

Không ngờ tới Kim Tại Trung lại hỏi như vậy, Trương Huyên đôi chút cả kinh, kỳ thật những gì mình biết không nhiều lắm, ngày thường cũng chỉ ngồi trong Cẩm Việt Cung, nhưng nếu Kim Tại Trung đã hỏi, nàng cũng đành phải đem những điều mình biết nói ra bằng hết.

“Thật ra cũng không thể nói là sủng ái, có một người ta từng nghe qua danh vị của hắn.”

“Ai?” Kim Tại Trung bình tĩnh ướm hỏi, biểu tình nhìn không ra có gì lo lắng.

“Trong cung mọi người đều gọi hắn là Hoa công tử, hắn là ca ca của Liễu Phi, sau khi ngươi rời đi mới tiến cung.”

“Liễu Phi?” Trước khi rời cung, không hề nghe qua trong cung có một Liễu Phi tồn tại.

“Đúng vậy, Thái tử của Viêm Quốc chúng ta, còn đang nằm trong bụng nàng kìa……”

Trương Huyên nói xong, nhẹ nhàng liếc nhìn Kim Tại Trung một cái, y hiển nhiên vẫn không quên chuyện lúc trước, nhưng một lúc sau y lại bỗng nhiên bật cười, Trương Huyên ngạc nhiên.

“Kỳ thật, Hoàng Thượng sở dĩ xem trọng hắn, cũng có nguyên nhân của nó, dù ta chưa từng gặp qua vị Hoa công tử kia, nhưng nghe nói hắn cử chỉ tao nhã, ôn văn hữu lễ, quan trọng nhất chính là…… Các công tử trong cung đều vờ như vô tình bắt chước hết thảy của ngươi, duy độc chỉ có mình hắn, đại khái có lẽ là Hoàng Thượng yêu thích tính tình chân thực của hắn.”

Hoàng Thượng muốn sủng ai giết ai, vĩnh viễn không đến phiên những người khác can dự, huống hồ tình huống thực sự, người ngoài cũng không tỏ tường, Trương Huyên chỉ là phát biểu cách nhìn của riêng mình, sau đó không nói gì nữa.

“Hoàng Thượng yêu thích ai, không đến phiên phận làm thần tử như chúng ta quấy nhiễu, chỉ có điều…… Nếu người ta gặp gỡ vừa rồi, chính là Hoa công tử gì đó kia, ta thấy Huyên tỷ tỷ ngươi phải nhắc nhở Hoàng Thượng, cảnh giác với hắn nhiều hơn một chút.”

“Ngươi đã gặp hắn?” Đây là phản ứng đầu tiên của Trương Huyên, Kim Tại Trung cười nói.

“Tuy không dám khẳng định, nhưng cũng có lẽ là hắn không sai đâu.”

Ngưng một lát, Trương Huyên cẩn trọng cân nhắc lời Kim Tại Trung mới vừa nói, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, liền nói.

“Nếu nói đến việc nhắc nhở Hoàng Thượng, đây cũng không phải là việc ta có thể làm, Tại Trung, người Hoàng Thượng xem trọng nhất cũng là ngươi mà.”

Ai ngờ Kim Tại Trung lại nói một câu như vậy……

“Về sau sẽ không phải như thế nữa.”

Lời này lại làm cho Trương Huyên ngây ngẩn cả người một hồi lâu, ‘ngươi muốn rời đi ư?’ — chỉ một câu đơn giản như thế thôi, mà vô luận thế nào cũng không sao hỏi ra được, nếu y trả lời ‘phải’ thì sao, mà ‘không phải’ thì sẽ thế nào?

“Tại Trung……”

“Ân?” Một bên hỏi lại, một bên đối diện với đôi mắt sáng ngời kia của Trương Huyên.

Nhìn khuôn mặt Kim Tại Trung hồi lâu, cuối cùng vẫn nói không nên lời, Trương Huyên cười khổ, lắc lắc đầu.

Có lẽ, vô luận những người bên ngoài có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt ngươi, mãi mãi vẫn chỉ có một người tồn tại.

Cho dù không được đáp lại, vẫn không thể từ bỏ.

Đúng là rất ngốc, nhưng ngốc nghếch đến mức không quay đầu lại được, rõ ràng hiểu rằng hết thảy những gì mình làm, suốt bấy lâu nay, đã thành thói quen, nếu bảo phải buông tay ư? Nói dễ hơn làm……

Nắm giữ tình yêu đã khó, mà từ bỏ tình yêu lại càng khó hơn.

Có ai không hiểu, lui một bước, biển rộng trời cao. Nhưng một bước này…… Thì đâu phải bất kể là ai cũng hiểu nên lui như thế nào. Nếu lỡ lui sai một bước, cuối cùng chỉ còn lại tan xương nát thịt.

.

.

.

Giờ phút này, trong Bích Hoa Cung, một nữ tử đang mang thai, cho dù đang khép hờ hai mắt, thì ngũ quan khéo léo tinh tế kia, vẫn giúp người ta nhìn ra chủ nhân của chúng đang khẽ mỉm cười, giờ phút này khuôn mặt say ngủ của nàng thập phần an tường, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng bước chân, làm nàng bừng tỉnh.

Chầm chậm mở mắt, chống người ngồi dậy, Liễu Nguyệt hỏi.

“Chuyện gì vậy? Sao phải vội vội vàng vàng thế.”

“Nương nương, Hoa công tử đến.”

Liễu Nguyệt vừa nghe xong, lập tức thay bằng một vẻ mặt vui sướng, dù gần như cứ hai ba ngày lại có thể gặp ca ca một lần, nhưng chốn thâm cung tịch liêu này, chung quy vẫn muốn có thân nhân mỗi thời mỗi khắc làm bạn bên mình.

Thị nữ vừa mới nói xong, hai bóng người liền xuất hiện trước mắt Liễu Nguyệt, thấy ca ca đến thăm, Liễu Nguyệt cười đến càng ngọt ngào.

“Ca ca!”

“Nguyệt Nhi, làm phi tử của Hoàng Thượng thì phải có phong thái phi tử chứ, ngươi nhìn ngươi bây giờ, hệt như tiểu hài tử vậy.” Liễu Hoa cười nói, đồng thời bước đến bên cạnh Liễu Nguyệt.

“Trung thu vừa qua cũng bắt đầu có chút se lạnh, ngươi phải chú ý thân thể đấy.” Vén tóc lên cho chính muội muội của mình, Liễu Hoa ôn nhu nhắc nhở.

“Ca ca, ngươi mới nên chú ý ấy! Ngươi vì sao lâu như vậy mới đến thăm ta? Ta rất nhớ ngươi!” Liễu Nguyệt dẩu môi, kỳ thật những người quen thân với nàng đều biết, Liễu Nguyệt nữ hài này dường như vĩnh viễn đều khờ dại ngây thơ như thế, cho dù giờ đã sắp làm mẹ, tính cách vẫn cứ vậy.

“Ta không phải mới vừa đến hôm trước sao? Ngươi còn nghịch ngợm nữa, về sau Hoàng Thượng không chịu đựng nổi ngươi, sẽ đem ngươi trả về nhà mẹ đó!”

“Hoàng Thượng sẽ không làm vậy đâu! Không có xấu tính như ca ca! Hoàng Thượng thậm chí đã nghĩ ra một cái tên thật hay cho hài tử rồi, hắn nói là nam hài hay nữ hài hắn đều thích! Hắn còn nói……”

Liễu Nguyệt hưng phấn kể lể xong, chỉ thấy Liễu Hoa vẻ mặt trầm lặng, như đã nhận ra bất thường, chậm rãi dừng lời, hỏi.

“Ca ca, sao vậy?”

Liễu Hoa vẫn chưa mở miệng, tiểu thái giám bên cạnh liền nói thay.

“Nương nương, chủ tử vừa rồi mới gặp một vị công tử! Nô tài thấy tên công tử kia nha, cùng với Lễ Bộ Thị lang Kim Tại Trung — Kim đại nhân mà mọi người trong cung đàm luận, phi thường giống nhau! Nếu vị công tử kia là mới tiến cung, khó đảm bảo Hoàng Thượng sẽ không bị y mê hoặc!”

Liễu Hoa ho nhẹ một tiếng, ý bảo tiểu thái giám im miệng.

“Ca ca, ngươi chỉ vì việc này mà lo lắng sao?” Liễu Nguyệt hỏi.

“Nương nương không biết đó thôi! Theo nô tài chứng kiến, nô tài cho rằng dung mạo người ấy, chỉ sợ ngay cả Kim đại nhân chân chính cũng phải tự thẹn không sánh bằng đó!”

Liễu Hoa lại trừng mắt, lúc này tiểu thái giám kia cuối cùng cũng lui sang một bên.

“Nguyệt Nhi, trước đây khi Kim đại nhân kia còn ở trong cung, Hoàng Thượng không thể toàn tâm chăm sóc cho ngươi, thật vất vả chờ đến lúc y rời đi, vậy mà nay…… Ta thấy vị công tử kia, chỉ e chính là Kim đại nhân, nếu thật sự là y, ta thật không hiểu Hoàng Thượng sẽ có tính toán thế nào.”

Lông mày Liễu Hoa nhíu chặt, không nói thêm câu nào.

“Ca ca, Hoàng Thượng nói hắn vẫn sẽ ở bên ta, đến tận khi hài tử sinh ra mới thôi!” Liễu Nguyệt giận dỗi nói, tựa như bất mãn với suy đoán lung tung của ca ca.

“Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi cứ cam tâm như thế ư? Ở trước mặt Hoàng Thượng, ngươi vĩnh viễn không thể là chính mình! Vi huynh thấy ngươi như vậy, thật sự không đành lòng!”

Liễu Nguyệt cúi đầu, cắn cắn môi, nói.

“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Nguyệt Nhi, ngày mai hãy mời Kim đại nhân đến Bích Hoa Cung một chuyến đi!”

Liễu Nguyệt vừa nghe, có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu.

.

.

.

Gió đêm thổi trúng đăng tâm làm ánh lửa nhè nhẹ lay động, Lăng Nhi tiến lên cài cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn Kim Tại Trung, y trầm tư suy nghĩ cũng đã hơn một canh giờ, nhưng nãy giờ vẫn không hề thấy hàng lông mày nhíu chặt kia giãn ra lần nào.

“Công tử, dùng trà!”

Pha một chén trà nóng bưng lên cho Kim Tại Trung, ai ngờ rõ ràng sau khi chính mình tận mắt thấy y cầm chắc mới buông tay ra, vậy mà chén trà lại thanh thúy rơi xuống đất, chiếc chén trong khoảnh khắc vỡ ra.

Kim Tại Trung định thần lại, thấy Lăng Nhi đang hoảng sợ, lại nhìn đến những mảnh vụn trên mặt đất.

“Thực xin lỗi, ta không cầm chắc.”

Lăng Nhi lập tức cúi đầu đem trách nhiệm ôm hết vào người mình, sau khi đem mảnh vỡ trên mặt đất dọn dẹp xong, lúc này nàng trực tiếp đem chén trà mới pha đặt ở trên bàn.

“A? Công tử! Hóa ra ngươi biết dùng tay trái viết chữ sao?” Lăng Nhi hiếu kì nói, từ trước tới nay chưa từng thấy qua Tại Trung sử dụng tay trái chấp bút, hôm nay vừa thấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Lăng Nhi vừa nói vậy, Kim Tại Trung liền ngẩn người, lập tức buông bút xuống, Lăng Nhi lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, Kim Tại Trung chấp bút được hơn một canh giờ, vậy mà trong trang giấy trên bàn, không có lấy một chút vết mực, nhìn lại tư thế Kim Tại Trung dùng tay trái chấp bút, quả thật có chút kỳ quái.

Ngẫm lại mới thấy, cho dù Kim Tại Trung thất thần, nhưng cái chén kia chỉ có chút xíu sức nặng, cũng đâu đến mức trượt tay làm rớt, hồi tưởng lại buổi tối ngày đó khi Kim Tại Trung trở về…… Tựa hồ hiện tại mới nhớ ra, tay cầm bát đũa của y đúng là tay trái.

“Công tử, ngươi không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?Tayphải của ngươi……” Lăng Nhi lập tức lớn mật phỏng đoán.

Kim Tại Trung cười cười, nói.

“Đối với những người từng bị cắt đứt gân tay mà nói, còn có thể cử động như ta, đã coi như không tồi rồi, nhìn không ra phải không?”

Biểu tình của Kim Tại Trung quá đỗi nhẹ nhàng, Lăng Nhi nghe xong hít vào một hơi thật sâu, hai mắt lập tức cảm giác có chút ươn ướt.

“Công tử…… Vậy phải làm sao bây giờ? Chữ ngươi viết đẹp như vậy, tay của ngươi nên dùng để viết chữ vẽ tranh, sao lại ra nông nỗi này?” Nói đến đây, Lăng Nhi như bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Công tử! Ngươi nói cho ta biết, nửa năm qua ngươi rốt cuộc đi làm chuyện gì?”

Đối mặt với câu hỏi của Lăng Nhi, Kim Tại Trung chỉ cười trừ không nói.

Y muốn rời khỏi đây, Trịnh Duẫn Hạo lại mệnh cho y giải quyết hết quân vụ, nếu Dịch Tướng quân đã chết, vậy những thân tín lúc trước sẽ như rồng mất đầu, đêm nay suy xét lại, trong quân những người tường tận thân phận của y cũng không nhiều lắm, cho dù biết rõ chính mình quả thật chưa chết, cũng sẽ không thượng tấu truy cứu về quân quyển của y.

Về phần những binh sĩ thân cận khác, nếu chính y có thể ngụy tạo một phong ‘di thư’, đem vị trí tướng quân giao lại cho một người trong số đó, vấn đề cũng được giải quyết, nhưng rắc rối là, hiện giờ tay phải đã không thể chấp bút được nữa, nên làm thế nào cho phải đây?

“Công tử?”

“Sao?”

Lăng Nhi thở dài, lại mở miệng, trong ngữ khí có chút thương tiếc.

“Công tử, Lăng Nhi cảm thấy, ngươi gánh trên lưng người quá nhiều trách nhiệm. Thiên hạ này, vốn không có cái đạo lý một người nếu không có một người khác thì không thể sống được, Lăng Nhi tuy không thông minh, nhưng lâu như vậy, ít nhiều cũng có thể hiểu được chuyện của ngươi và Hoàng Thượng…… Công tử, đừng để bản thân mình chịu khổ thêm nữa, ngươi hãy cho chính mình được sống thoải mái đi, Lăng Nhi biết công tử ngươi muốn rời đi, vậy thì hãy cứ rời đi……”

Trước nay không hề nghĩ tới, hóa ra Lăng Nhi vẫn có nhiều điều như vậy giấu tận đáy lòng. Chính y cũng biết Lăng Nhi là người có thể tin tưởng, nhưng ở chốn thâm cung, lòng người hiểm ác, cho dù có thấu hiểu bao nhiêu, thủy chung vẫn sẽ có lúc nhìn lầm người.

Nhưng hôm nay Lăng Nhi dám nói với mình những câu này, lại làm Kim Tại Trung bất ngờ vạn phần, xem ra sự tín nhiệm của Lăng Nhi đối với mình, cũng không thể xem thường được. Nếu đổi lại là bất kì một tên nô tài nào khác trong cung cũng đều biết, lời này vạn vạn lần không được nói ra, chỉ cần một chút bất cẩn, bất cứ lúc nào cũng có thể đầu lìa khỏi cổ.

Đêm nay, Kim Tại Trung trăn trở một đêm, y thậm chí càng ngày càng thấy mờ mịt, lần này mình hồi cung, mục đích rốt cuộc là cái gì đây. Nhưng y hiểu, chỉ cần chính mình chịu dằn lòng, mặc ai cũng không ngăn cản được y lưu lạc thiên nhai. Nhưng bất hạnh thay, suy nghĩ vĩnh viễn vẫn mau hơn hành động, huống chi giờ phút này, bản thân mình còn tâm tư không rõ.

Hôm sau, một cung nữ đến Lạc Hoa Các, nói muốn mời Kim Tại Trung đến Bích Hoa Cung một chuyến, đây là chuyện nằm trong dự kiến của Kim Tại Trung, chỉ có điều, không ngờ tới lại nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.