Thị Lang

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Cung nữ tất cung tất kính thỉnh cầu, nhưng ngay cả Lăng Nhi đứng bên cạnh y cũng biết, tiếp kiến lúc này chắc chắn không phải chuyện dễ ứng phó, không khỏi nhíu mi, ai ngờ Kim Tại Trung lại như đang an ủi vỗ nhẹ sau đầu nàng, nói với cung nữ kia.

“Phiền dẫn đường.”

Lăng Nhi hai mắt trừng thật lớn, không thể hiểu được Kim Tại Trung vì sao phải đi, nhưng khi nàng đang định theo y dời bước, Kim Tại Trung lại lên tiếng bảo nàng ở lại.

Dù sao cũng là chủ tử của mình, cho dù không nguyện ý cho lắm, cũng chỉ có thể nghe theo an bài mà thôi.

“Kim đại nhân thỉnh.”

.

.

.

Bích Hoa Cung, không giống như trong tưởng tượng, hoa lệ cao nhã mà lại giàu sức sống, không như Cẩm Việt Cung của Hoàng Hậu, cũng phú lệ như thế, nhưng lại hiển lộ sự thanh nhã, có cảm giác an tâm thoải mái.

Vẫn theo bước cung nữ, cuối cùng dừng lại trước biệt viện của Bích Hoa Cung, khi cung nữ dẫn y đến trước một căn phòng đang chuẩn bị đẩy cửa mời y vào, Kim Tại Trung bỗng dừng lại nói.

“Thế này chỉ e có phần thất lễ?”

“Kim đại nhân, công tử nhà ta ở trong đó đợi cũng lâu rồi, mời ngài vào.”

Quả nhiên không sai, chính là vị Hoa công tử kia.

Khẳng định phỏng đoán trong lòng, Kim Tại Trung nhẹ nhàng cười, gật đầu, sau đó liền mở cửa phòng, chậm rãi đi

vào, cung nữ không đi theo, ngược lại ở bên ngoài thuận tay đóng cửa lại.

“Kim đại nhân.”

Một giọng nói từ phía sau rèm bên sườn phải truyền đến, Kim Tại Trung nghiêng mặt nhìn, quả nhiên chính là nam tử ngày ấy y đã gặp.

“Hoa công tử sao?” Kim Tại Trung nghiêng người tiến đến, Liễu Hoa lúc này mới vén rèm lụa, bước ra.

“Tại hạ Liễu Hoa, kiến quá Kim đại nhân.” Liễu Hoa chắp tay hành lễ.

“Miễn lễ, không biết hôm nay hẹn gặp, là có chuyện gì?”

“Tại hạ vào cung đã được nửa năm, mỗi ngày từ miệng mọi người đều được nghe đủ loại chuyện về Kim đại nhân, khiến tại hạ không khỏi lòng sinh ngưỡng mộ, mới nghe nói Kim đại nhân hôm trước vừa hồi cung, chỉ hy vọng Kim đại nhân có thể tiếp kiến tại hạ một lần, để cho tại hạ được thưởng thức phong tư của đại nhân, cho thỏa tâm nguyện. Hôm nay vừa gặp, dung mạo cùng khí chất phi phàm của Kim đại nhân, so với lời mọi người nói còn hơn gấp ngàn vạn lần, quả thật làm cho tại hạ nhìn theo không kịp, thán phục không thôi.”

“Hoa công tử quá khen.” Kim Tại Trung nói vậy, trên mặt chỉ có vẻ tươi cười thong dong không chút bức bách.

Liễu Hoa này, cũng rất biết cách ca ngợi khiến cho người ta mát lòng mát dạ. Nhìn cái cách hắn nói một mạch đến lưu loát đường hoàng, nếu đổi lại là những người khác nghe được, khó đảm bảo sẽ không khấp khởi mừng thầm, chỉ có điều những lời ấy giờ phút này đây, người nghe lại chính là y — Kim Tại Trung, vậy lại khỏi cần bàn luận.

Tạm không nói đến việc ‘ngưỡng mộ’ của hắn từ đâu mà đến, chỉ thấy ngay một từ ‘tiếp kiến’ là rõ rành rành ý trào phúng. Cho dù Kim Tại Trung không phải vị nam tử mà người người đều biết là mê hoặc Thánh Thượng, bất kể là ai cũng phải nể nang y ba phần, thì ít nhất y vẫn là Lễ Bộ Thị lang Viêm Triều.

Liễu Hoa, huynh trưởng của một tần phi nho nhỏ, thân không mang quan hàm, nói ‘tiếp kiến’, từ này vốn không có vấn đề, nhưng lúc này hai người thân đang ở nơi nào chứ? Nếu nói Kim Tại Trung tiếp kiến Liễu Hoa, thật chẳng bằng nói là Kim Tại Trung tự mình tới cửa bái phỏng còn đúng hơn!

Huống hồ, tin tức y hồi cung, căn bản không có bao nhiêu người biết, một Liễu Hoa cùng y không hề có giao tình lại làm sao mà có được tin tức này?

“Kim đại nhân, mời ngồi, tại hạ đã sớm mệnh hạ nhân chuẩn bị chút rượu nhạt cùng vài món điểm tâm, chờ đại nhân đến.” Liễu Hoa khoát tay, hướng về phía sườn phòng mình mới vừa bước ra.

Ngồi xuống, uống mấy chén rượu nhạt, Liễu Hoa từ đầu tới giờ dụng ý vẫn chưa rõ, Kim Tại Trung cũng không gấp, thấy y vẻ mặt nhàn nhã, Liễu Hoa do dự mấy lần, rồi rốt cục mới nói.

“Kim đại nhân, nếu có duyên gặp gỡ, không biết tại hạ có thể có vinh hạnh, được cùng Kim đại nhân kết giao làm

bằng hữu?”

“Không dám, Hoa công tử ngươi hiện giờ là hồng nhân bên người Hoàng thượng, tại hạ sao dám với cao chứ?” Kim Tại Trung đáp như vậy, Liễu Hoa nghẹn lời.

Ai cũng biết thế lực của Kim Tại Trung từ trước, đừng nói là các đại thần, cho dù ngay cả Thái Hậu cũng phải nhẫn nhịn ba phần với y, hiện giờ tuy rằng Trịnh Duẫn Hạo đối đãi với mình không tồi, nhưng tuyệt đối chẳng bằng lấy một phân ngàn đối với Kim Tại Trung khi xưa.

Ngay lúc Liễu Hoa suy nghĩ nên tiếp lời y như thế nào, Kim Tại Trung lại nói.

“Có điều, tại hạ thật ra có phần tò mò, cung nữ đến Lạc Hoa Các thông truyền, nói là Liễu Phi nương nương muốn tiếp kiến tại hạ, mà nay xem ra hình như chỉ có một minh công tử, đây là vì sao?”

“A, Kim đại nhân, xá muội bỗng nhiên thân thể không khoẻ, nên nhờ tại hạ thay mặt tiếp đãi đại nhân, đại nhân cảm thấy không thoải mái sao?”

“Cũng không phải, thân thể Liễu Phi nương nương vẫn quan trọng hơn, nếu là vì tiếp kiến tại hạ mà có gì tổn hại, tại hạ thật không gánh nổi trách nhiệm, ngươi nói phải không, Hoa công tử.”

Hai mắt Kim Tại Trung trong thoáng chốc từ chén rượu lướt qua gương mặt Liễu Hoa, sự lạnh lùng ẩn dấu bên trong đôi mắt kia làm người ta không dám nhìn thẳng, Liễu Hoa hiển nhiên ngây ngẩn cả người. Trấn định lại, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói.

“Nếu đại nhân cũng là người hiểu ý, vậy tại hạ liền nói thẳng.”

“Không ngại cứ nói.” Kim Tại Trung nheo mắt lại nhìn chằm chằm đối phương, ngay cả động tác nâng chén cũng chậm lại.

“Xin thứ tại hạ cả gan, đại nhân, ngươi cũng biết nguyên nhân Thánh Thượng yêu thương xá muội chứ?”

Chỉ bởi một câu này, tâm Kim Tại Trung bỗng nhiên rung động, kỳ thật cũng có chút tức giận, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, chỉ bâng quơ nói.

“Đây là chuyện riêng của Hoàng Thượng, làm thần tử há có thể to gan đoán bừa. Huống hồ, Hoàng Thượng yêu thương ai, đều không can hệ gì đến tại hạ cả.”

Kim Tại Trung rõ ràng tỏ vẻ vô tâm nghe nguyên nhân của hắn, nhưng Liễu Hoa lại tựa như không nghe thấy lời y nói, cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói.

“Người Hoàng Thượng yêu thương, cũng không phải là Liễu Nguyệt…… Muội muội của ta ở trước mặt hắn, vĩnh viễn chỉ là để làm cái bóng của một người. Nhưng cũng có thể nói rằng, Hoàng Thượng hắn…… Đúng là bởi vì cái bóng này, mà lựa chọn muội muội của ta.”

Nghe lời Liễu Hoa nói, tựa như đang đem một sự thật mà chính mình vẫn luôn mơ hồ, lại một lần nữa rõ ràng hiển hiện ra trước mắt. Nếu có thể, y thật sự muốn làm cho Liễu Hoa vĩnh viễn không thể nói ra nữa.

“Ta vẫn rất muốn biết, Nguyệt Nhi rốt cuộc là làm thế thân cho ai, nhưng vẫn chậm chạp không có kết quả. Nhưng mới đây thôi, ta rốt cục cũng hiểu được, nguyên nhân là… Người nọ đã không còn tồn tại, mà cũng có lẽ y đã… thay đổi rồi. Đại nhân, ngươi có hiểu được ý của ta không?”

Nói liền một hồi, Liễu Hoa ngay cả tự xưng ‘tại hạ’ cũng lược bỏ, khí thế trong lời nói tuy bình đạm, nhưng trong từng câu chữ tựa như cất giấu cả bụi gai rậm rạp.

Ngươi rốt cuộc đã biết được những gì?

Kim Tại Trung rất muốn hỏi như vậy, nhưng kể từ khắc đó, dưới ánh mắt của Liễu Hoa, nhìn chằm chằm khuôn mặt y, nhìn một hồi lâu, cuối cùng là Liễu Hoa thu hồi tầm mắt trước, liền khí thế mà nói, đại khái vĩnh viễn không ai có thể sánh được cùng Kim Tại Trung.

Không giống như Trịnh Duẫn Hạo, cái loại cường thế đến mức làm cho người ta kính sợ ngay cả phản bác cũng không dám. Mà là loại càng nhìn chỉ càng làm người ta thêm lâm vào nghi hoặc, tựa như cho dù hắn đem tất cả kế hoạch của mình thẳng thắn kể cho ngươi, ngươi cũng vẫn sẽ cảnh giác sợ hãi mỗi nhất cử nhất động của hắn, nhìn không thấu, cũng đoán không ra. Mà loại cảm giác này, ngươi càng muốn vạch trần hết thảy của hắn, thì chỉ lún càng sâu hơn mà thôi.

.

.

.

Không biết hôm nay Kim Tại Trung được thỉnh đến Bích Hoa Cung đã gặp chuyện gì, nhưng từ khi y trở lại Lạc Hoa Các liền bắt đầu trầm ngâm không ngừng tự dốc rượu vào miệng, Lăng Nhi ở một bên đứng nhìn hồi lâu, lo lắng không thôi, nhưng nàng biết thời điểm khi trong lòng Kim Tại Trung không thông suốt, chán ghét nhất bị người khác quấy rầy, cho nên chậm chạp không dám tiến lên ngăn cản.

‘Ba’ — bình rượu rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, làm cho Lăng Nhi cả người run lên, ngẩng đầu lên nhìn

Kim Tại Trung, y gục ở trên mặt bàn, chén rượu trên bàn đã nghiêng đổ, rượu tràn lênh láng một bàn.

“Công tử……”

Lăng Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, Kim Tại Trung không đáp lại, đang nghĩ rằng y chắc đã ngủ thiếp đi, bất ngờ y lại bỗng nhiên lên tiếng.

“A…… A a……”

Khuôn mặt đang gối lên cánh tay của y nâng lên, yết hầu rung động đôi chút. Lúc này đây, tiếng cười của y rất nhẹ, tựa như chỉ không lưu ý chút thôi sẽ chẳng thể nào nghe thấy, dù thế, y vẫn cười đến toàn thân rung động.

“Công tử, ngươi làm sao vậy……”

“Hắn nói đúng, Trịnh Duẫn Hạo…… Tình nguyện lựa chọn một cái bóng, cũng không muốn đối tốt với ta, ngươi nói ta có đáng cười hay không?” Ngước đầu lên, nhìn Lăng Nhi, cặp mắt thâm thúy xinh kia đẹp sớm đã bị men rượu nhuốm đến đỏ hoe, nhưng vẫn không thấy rơi lấy một giọt nước mắt.

Ở trước mặt Liễu Hoa, bản thân có thể tiêu sái nói những lời như không thèm để tâm, nhưng khi vây quanh mình là một mảnh im lặng, thì bảo y sao có thể không nghĩ ngợi được đây? Nếu…… Y thua bởi một nữ nhân mình chưa từng gặp mặt, y có thể tự nhủ với chính mình, Trịnh Duẫn Hạo đã yêu người khác.

Nhưng…… Nguyên lai hắn lại đi yêu một cái bóng, và người mà cái bóng ấy bắt chước, cũng chính là Kim Tại Trung trước kia. Chính vì Kim Tại Trung đã thay đổi, cho nên Trịnh Duẫn Hạo đã tình nguyện lựa chọn một cái bóng có thể thay thế y ư? Nực cười… Quá mức nực cười. Quả thật chỉ có thể…… Cười. Bởi vì Kim Tại Trung chính là bị bại bởi chính mình, chính mình của trước kia.

– Kim đại nhân, bậc chi sĩ tài trí tung hoành như ngươi, quả thật không nên vây hãm trong chốn thâm cung này, so với ở lại trong cung chịu miệng lưỡi muôn dân, thì thà rằng cẩn thận lo nghĩ cho chính mình một phen.

– Hài tử của Nguyệt Nhi cũng sắp ra đời, chẳng lẽ ngươi có thể không chút xao động? Tại hạ cả gan suy đoán, người Hoàng Thượng yêu, chỉ e chính là Kim đại nhân của trước đây phải không?

– Dù vậy, ngươi vẫn còn cam nguyện ở lại ư? Cho dù tại hạ thay Nguyệt Nhi cầu xin ngươi, rời khỏi Hoàng Thượng, cũng coi như cho Nguyệt Nhi một con đường sống.

– Nguyệt Nhi tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối với nàng sủng ái có thừa, nhưng cho dù phần tốt đẹp ấy có là săn sóc đến cỡ nào, thì nàng vẫn chỉ có thể yên lặng mà tồn tại, đây đều là do ngươi mà ra.

Những lời ấy của Liễu Hoa, mỗi một câu chính y đều có thể đưa ra lời lẽ phản bác, nhưng nếu nói ra những điều ấy thì quả thật là y làm thế nào cũng không cam nguyện nói ra cho được.

Không nên ở lại trong cung ư? Y hiểu chứ…… Cũng đã từng ra đi rồi, nhưng khi trở về, Trịnh Duẫn Hạo nói…… Kim Tại Trung, không được đi.

Người Hoàng Thượng yêu chính là Kim Tại Trung trước kia ư? Đúng vậy, y đã sớm biết. Nhưng y của ngày hôm nay, là vì ai mà nên? Trịnh Duẫn Hạo hắn, có lẽ không hề nghĩ tới.

Mà đáng cười nhất chính là, Liễu Hoa vậy mà lại nói…… chừa cho Liễu Nguyệt một con đường sống. A, rốt cuộc lời này là ai nên nói với ai đây…… Trịnh Duẫn Hạo đối tốt với nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ biết có săn sóc, đổi lại nếu hắn có thể đối với mình như vậy, y chắc có lẽ sẽ thụ sủng nhược kinh mất…… Không phải ai cũng cần thứ yêu đường hoàng như thế.

Trịnh Duẫn Hạo đối tốt với Kim Tại Trung, chỉ là để cho thiên hạ thấy, ai muốn độc chiếm sự sủng ái của Trịnh Duẫn Hạo? Có thể, giết Kim Tại Trung, ngươi sẽ có cơ hội thay thế vị trí của y.

Ai muốn đối phó với Trịnh Duẫn Hạo? Vậy, hãy xuống tay từ Kim Tại Trung đi…… Bởi vì ai cũng biết, Trịnh Duẫn Hạo coi trọng nhất là Kim Tại Trung. Đúng vậy, rất ‘coi trọng’…… Nếu mất y, Trịnh Duẫn Hạo sẽ mất đi tấm lá chắn hắn đã trăm cay nghìn đắng dựng lên trước người khác kia.

Đối với Kim Tại Trung mà nói, ở lại bên người Trịnh Duẫn Hạo, không có ý nghĩa gì. Liệu ai có thể dạy y nên sửa đổi như thế nào, suy nghĩ ấy giống như thứ dây leo rối rắm vô tận, làm cho y bị trói buộc đến mức ngay cả hô hấp cũng như sắp dừng lại?

Quá ngu ngốc phải không? Loại đau đớn này, vĩnh viễn chỉ có một mình mình tiếp nhận.

“Quả thực đúng là một tên ngu ngốc, ngay cả ta cũng bắt đầu xem thường Kim Tại Trung… Phế vật…… A a……” Cái chén bị hung hăng gạt ra, thanh âm vỡ tan va chạm cùng mặt đất dọa Lăng Nhi nhảy dựng.

Run run rẩy rẩy nhìn y, thần sắc không có sự thanh minh thường ngày, ngay cả đôi mắt đích, giờ phút này cũng chỉ do tùy ý mà tạo nên.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Kim Tại Trung thất thố như giờ phút này, rượu kia cứ một bình tiếp một bình uống cạn, từ Bích Hoa Cung trở về đã được ba canh giờ, nhưng y một khắc cũng không hề dừng lại cứ nốc tửu vào bụng.

Muốn nói với y đừng uống rượu nữa, nhưng ánh mắt y nhìn mình lại làm cho Lăng Nhi cảm thấy một nỗi sợ hãi âm thâm chưa bao giờ từng có, thời gian dài trôi qua, chính mình cũng quên mất kia đã là bình rượu thứ mấy. Nàng chỉ cảm thấy thán phục tửu lượng của Kim Tại Trung quá tốt, đã uống nhiều như vậy, ý nghĩ lại vẫn thanh tỉnh như trước, nhưng hiện tại xem ra, mình đã nghĩ lầm rồi.

“Công tử, ngươi say rồi…… Lăng Nhi giúp ngươi nấu canh rã rượu, uống một chút được không?”

Tiến đến vỗ nhè nhẹ lên bả vai Kim Tại Trung, cơ thể say men ý thức mơ hồ chống thẳng lưng lên, lắc lắc đầu óc suy nghĩ đã trở nên hồn độn, nhìn Lăng Nhi một hồi lâu, Lăng Nhi bị dọa đến mức hai má càng nóng cháy phiếm hồng nghiêm mặt muốn tránh né, mới vừa xoay người liền bị người kia túm lấy cổ tay.

“Tranh Nhi……”

Niềm vui sướng được người kia giữ lấy cổ tay trong nháy mắt tiêu tan, từ miệng Kim Tại Trung gọi lên rõ ràng không phải là tên mình, nhưng sau đó nghĩ lại, thân là nô tài thì nào có tư cách trách cứ chủ tử? Huống chi, việc thích Kim Tại Trung, cho tới bây giờ vẫn là do mình một sương tình nguyện.

“Công tử, ta là Lăng Nhi!” Không nhẫn tâm giãy khỏi bàn tay Kim Tại Trung, Lăng Nhi đang chờ y buông mình ra, ai ngờ được ngay sau đó y lại đứng lên, bàn tay giữ lấy Lăng Nhi đã buông ra, nhưng lập tức lại ôm nàng thật chặt.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi……”

Nàng không rõ ‘Tranh Nhi’ này là ai, càng không rõ Kim Tại Trung vì sao hết lần này tới lần khác nói với ‘nàng’ lời xin lỗi, nàng chỉ biết răng, cho dù thương tâm đến tận mức này, Kim Tại Trung vẫn không hề chảy ra lấy một giọt nước mắt.

.

.

.

Hôm sau tỉnh lại, y phục toàn thân đều đã được thay mới, đầu óc từng trận từng trận đau nhức, hôm qua uống rượu hoàn toàn chẳng biết tiết chế, uống đến say túy lúy, ngay cả sau đó xảy ra chuyện tình gì cũng nghĩ không ra.

Vừa mới đứng lên không lâu, Lăng Nhi liền bưng bồn rửa mặt tiến vào giúp y sơ tẩy, có điều hôm nay, sắc mặt Lăng Nhi không được tốt cho lắm.

“Lăng Nhi, thân thể không thoải mái sao?”

Lăng Nhi không đáp lời, chỉ lắc lắc đầu, đợi Kim Tại Trung sơ tẩy rồi thay y phục xong xuôi, nàng liền mang theo bồn rửa đi ra ngoài, vừa đi liền mất tới nửa canh giờ, nếu là ngày trước, nàng đã sớm trở lại phòng, Kim Tại Trung nghi hoặc, liền ra khỏi phòng tìm kiếm khắp xung quanh.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, sắc mặt của Lăng Nhi so với hôm qua tái nhợt hơn không ít, mới vừa rồi chính y dạo quanh Lạc Hoa Các nửa vòng, phát hiện Lăng Nhi lại bị ngất ở trước đình viện, ôm nàng vào trong phòng để cho nàng nằm ngay ngắn trên giường nghỉ ngơi, vươn tay áp lên trán nàng, nhiệt độ cao đến mức kẻ khác phải kinh ngạc.

Cứ như vậy ngồi trong phòng dùng nước thấm ướt khăn mặt, muốn làm cho nhiệt độ trên trán Lăng Nhi giảm bớt, nếu còn mời ngự y tới đây chẩn trì, cũng không biết còn phải tới năm nào tháng nào nữa, các tần phi không đắc sủng trong cung nếu muốn mời ngự y chẩn mạch đều phải kiên nhẫn đợi rất lâu, huống chi Lăng Nhi chỉ là một cung nữ nho nhỏ.

Nếu chỉ có chẩn mạch đơn thuần, đương nhiên không cần tới người khác động tay, chính y cũng thông hiểu y thuật, chỉ có điều về mặt dược liệu cũng là một vấn đề, Thái Y Viện mỗi lần bốc thuốc đều phải ghi lại, nếu tùy tiện đi lấy thuốc, thì tuyệt đối sẽ không được việc.

Nếu là Phác Hữu Thiên thì khác. Nhưng dựa theo lịch trực của ngự y ngày trước, thì hôm nay Phác Hữu Thiên không có khả năng có mặt ở Thái Y Viện, hiện tại biện pháp duy nhất chính là không ngừng thay khăn lạnh, hy vọng còn có thể giảm bớt nhiệt độ thân thể của Lăng Nhi.

Đương lúc Kim Tại Trung chuyên tâm chăm sóc Lăng Nhi, có một vị tiểu thái giám tiến đến truyền lời, nói Hoàng Thượng triệu kiến, bị một câu ‘công vụ bề bộn’ của Kim Tại Trung thẳng thừng cự tuyệt, khi rời đi, biểu tình của tiểu thái giám rõ ràng rất khó xử.

Không qua bao lâu, vị tiểu thái giám thứ hai lại tới truyền lời, nội dung vẫn giống nhau, lần này Kim Tại Trung trả lại một câu ‘nói ta không ở đây’. Suốt nửa ngày, lặp đi lặp lại không biết đã bao nhiêu người đến đây truyền lời, cuối cùng Kim Tại Trung ngay cả lời cự tuyệt cũng chẳng buồn nói, trực tiếp cho bọn họ đứng chờ, đợi đến lúc hiểu ra y không có khả năng sẽ theo bọn họ đi gặp Trịnh Duẫn Hạo, sau đó mới tự động rời đi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dày đặc, Lạc Hoa Các vốn im lặng bỗng nhiên bị một tiếng đạp cửa phá vỡ. Kim Tại Trung quay đầu lại, thấy Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt âm trâm, sau đó vờ như không thấy hắn đến, lại quay mặt trở về.

“Kim đại nhân, ngươi thật đáng chết, lại còn muốn vua một nước tự mình đến đây gặp ngươi sao?”

“Vi thần vô lễ, tội đáng vạn chết.”

Lời này của Kim Tại Trung, nói đến bình tĩnh dị thường, trong lúc nói, vậy mà ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, thái độ này làm cho Trịnh Duẫn Hạo lửa giận ngút trời, lập tức liền nói.

“Tội đáng vạn chết? Thỉnh tội mà lại có cái thái độ giống như ngươi sao? Cho dù có to gan cuồng vọng thì cũng nên có giới hạn thôi chứ!”

“Hoàng Thượng, Lăng Nhi thân thể không khoẻ, đứng trong này nói chuyện chỉ sợ sẽ đánh thức nàng, thỉnh Hoàng Thượng theo thần di giá đến biệt viện.” Kim Tại Trung đứng dậy, làm tư thế ‘thỉnh’ với Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo lại không theo động tác của y mà dời bước, ngược lại liếc nhìn Lăng Nhi đang ngủ say, nói.

“Trẫm triệu kiến đã quá ba lần, nguyên nhân ngươi cự tuyệt chính là vì một tỳ nữ nho nhỏ này sao?” Lời Trịnh Duẫn Hạo, rõ ràng đang áp chế cơn phẫn nộ của chính mình.

“Mong Hoàng Thượng thứ tội, thỉnh.” Một chữ cuối cùng, ý tứ chính là mời hắn rời khỏi nơi này, quả thực khiến Trịnh Duẫn Hạo dở khóc dở cười, lại nghĩ đến địa vị của mình ở trong lòng Kim Tại Trung, chỉ e còn không bằng một thị nữ nhãi nhép này, điều này lập tức làm hắn tức giận cực độ.

“Là thế này sao? Ngươi thích nha hoàn này? Được rồi, Trẫm lập tức hạ chỉ chém đầu nàng!”

Đây kỳ thật cũng chỉ là lời nói lúc nóng giận, hắn cho dù có lửa giận khó nhịn đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội, nhiều nhất chỉ là đuổi Lăng Nhi ra khỏi cung mà thôi, nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, kế tiếp Kim Tại Trung lại trả lại hắn một câu như vậy, mà lại còn là vì một đứa cung nữ……

“Ngươi nếu dám động thủ, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp.”

Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, loại ánh mắt lạnh như băng này của Kim Tại Trung, là vì muốn cực lực bảo vệ người mà chính mình coi trọng sao? Không muốn giống như trước đây đánh mất đi người con gái mình thích sao?

Cho dù vừa rồi bản thân hắn chỉ là bởi vì nhất thời nóng giận mới nói hàm hồ như vậy, nhưng hiện giờ Trịnh Duẫn Hạo lại thật tâm muốn một đao giải quyết Lăng Nhi. Nhìn thấy ánh mắt kiên định dị thường kia của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại cảm thấy có chút gì đó giống như hối hận đang bắt đầu dần dần sinh sôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.