CHƯƠNG 17
Kỳ thật, Kim Tại Trung cũng không hiểu được bản thân mình vì sao lại phải nói đến nặng lời như vậy, nếu nói là vì Lăng Nhi, thì nhiều nhất cũng chỉ là sự thương yêu đối với muội muội mà thôi.
Là vì muốn Trịnh Duẫn Hạo biết, trên đời này không chỉ có mình hắn, cho dù là Kim Tại Trung, cũng sẽ có người mà chính mình coi trọng ư? Loại phản nghịch nông nổi này không khỏi có phần quá ngây thơ, đến mình xem cũng thấy rất buồn cười.
Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên cũng bị lời y nói làm cho kinh sợ, Kim Tại Trung mím mím miệng, đem cái khí thế làm cho người ta sợ hãi kia thu liễm bớt.
“Vi thần vô lễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Vẫn là những lời này, vẫn tự xưng vi thần…… Kim Tại Trung trong dĩ vãng cuồng vọng vô lễ đến độ làm hắn đau đầu đã không còn tồn tại, y còn sót lại chỉ là một thần tử Viêm Triều, sự tôn kính giữa quân thần, chính là thứ duy nhất có thể kết nối hai người.
Nhưng, Kim Tại Trung y đang cố gắng… Cố gắng hủy diệt nốt cả khóa kết duy nhất này.
“Thích đến mức độ này rồi ư?” Sự khinh mạn trong ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo ngay cả chính hắn cũng phải kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, Kim Tại Trung còn chưa nghĩ ra được gì để phản bác lại, y rất muốn cười, kẻ mà mình suốt nhiều năm qua vẫn luôn hao tâm tổn trí để hy sinh như vậy, hiện giờ lại có thể chỉ vì vài câu nói hồ đồ của mình, mà hoài nghi tình cảm của mình đối với hắn.
“Ta thực hồ đồ, rốt cuộc là ngươi mù quáng hay là ta mù quáng đây?” Kim Tại Trung bật cười như tự giễu, trực tiếp đi ra khỏi cửa, Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc, đuổi theo sau.
Trên hành lang dài tít tắp, bước chân Kim Tại Trung rất nhẹ, tựa như sợ sẽ kinh động đến mỗi một gốc cây một ngọn cỏ quanh mình, Trịnh Duẫn Hạo ở đằng sau cứ trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn tìm không ra lời nào có thể nói ra miệng, cuối cùng đành nói một câu phù hợp nhất với thân phận mình.
“Lúc trước Trẫm muốn tứ hôn cho ngươi, ngươi không nói hai lời liền từ chối, hiện giờ lại đi lựa chọn một nha hoàn sao?”
Lời này nói ra, quả thực tưởng như tất thảy quyết định của Kim Tại Trung chỉ là vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
“Nguyên nhân lúc trước cự tuyệt tứ hôn, Hoàng Thượng ngươi so với bất cứ ai khác đều rõ ràng hơn.” Dứt lời, Kim Tại Trung dừng bước, xoay người lại, hai mắt trân trân nhìn khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo.
“Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn cho vi thần, không phải là muốn tặng cho vi thần một nữ nhân hay sao, vậy tại sao hiện giờ vi thần tự mình tìm được một người mình thích, Hoàng Thượng lại phản đối như vậy?”
“Tóm lại, nếu là nha hoàn kia thì không được!” Trịnh Duẫn Hạo lúc này ứng đối rất nhanh, tựa như đã sớm chuẩn bị kỹ lời phản bác, cứ thế bật ra từ miệng.
“Cho nên, nếu thần thích những người khác ngoại trừ Lăng Nhi, Hoàng Thượng người cũng sẽ không can thiệp chứ?” Đây là câu hỏi lại theo lẽ thường, lại làm cho Trịnh Duẫn Hạo nghẹn lời.
Trầm mặc giây lát, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, nhìn vào mắt đối phương, ai cũng không có ý định dời ánh mắt.
“Những người khác ngoại trừ Lăng Nhi…… Những người khác sao? Ngươi hy vọng Trẫm sẽ trả lời như thế nào? A, thiếu chút nữa thì quên…… Hoàng Hậu với ngươi có giao tình thực không tồi, đúng vậy không?”
“Vi thần bất tài, chưa rõ lời Hoàng Thượng nói.”
“Chưa rõ? Đừng cho là ta không biết Trương Huyên và ngươi đã gặp riêng bao nhiêu lần! Thế nào? Ngay cả nữ nhân của Trẫm cũng không buông tha sao?” Trịnh Duẫn Hạo nói càng thêm cay độc.
Lời mới vừa nói ra, một cái tát liền giáng xuống, trên mặt một mảnh xót đau bỏng rát, Trịnh Duẫn Hạo xoa xoa hai má, khuôn mặt mới vừa bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, lại một lần nữa ngẩng lên, khóe miệng mang theo một ý cười khinh miệt.
“Bị nói trúng rồi sao? Ngươi thích Trương Huyên, chứ không phải là Lăng Nhi?” Hắn bắt đầu không phân rõ ràng được, những lời quá phận mình nói ra miệng này, rốt cuộc có đúng là phát ra từ miệng Trịnh Duẫn Hạo hắn hay không, nhưng miệng cũng không bởi vậy mà ngừng lại.
“Một bàn tay này, là thay cho Hoàng Hậu. Vi thần mạo phạm quân uy, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Thời điểm vừa mới xuống tay còn có thể thấy Kim Tại Trung có một tia tức giận, mà nay đã bị che giấu đến vô ảnh vô tung.
“Được lắm…… Kim Tại Trung, ai ngươi cũng để ý đến, nhưng lại không coi ta ra gì có phải không?”
Khoảng yên tĩnh sau lời nói, quả thật hình thành một sự cách biệt thật lớn với bầu không khí mãnh liệt một khắc trước đó. Trịnh Duẫn Hạo không nói, là bởi vì kinh ngạc chính mình lại để ý đến thái độ của Kim Tại Trung đối với mình như vậy, Kim Tại Trung không nói, là bởi vì lời buộc tội vô cớ của Trịnh Duẫn Hạo.
“Ngươi để ý ư? Ngươi có bao giờ thử nghĩ xem, ta… đâu phải dù xảy ra chuyện gì cũng phải ở lại bên cạnh ngươi đâu kia chứ. Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có chốn dung thân cho ta sao? Ta chính là vì đã để ý đến ngươi quá lâu, cho nên mới có thể rơi vào kết cục như hôm nay. Kim Tại Trung là ai? Trịnh Duẫn Hạo…… Chính ngươi đã khiến ta bắt đầu xem thường y.”
Trong lời nói cũng không hàm chứa nhiều bất mãn, nhưng bàn tay nắm chặt buông bên người lại hé lộ ra cảm xúc của chủ nhân.
“Cho nên hiện giờ ngươi lựa chọn thiên hạ mà rời bỏ ta sao?”
Kim Tại Trung bỗng nhiên bật cười, cặp mắt tà khí cuồng dã kia, lại làm cho người ta cảm giác như đang bị nhấn chìm.
“Ngươi cho tới bây giờ còn chưa từng đặt ta ở trong lòng, thì sao có thể nói là ta rời bỏ ngươi được?”
– Ngươi có thế nào dám chắc, ta không đặt ngươi ở trong lòng?
Câu này cứ vờn quanh trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, mà miệng lại thủy chung như cứng đờ chưa thể mở miệng, Kim Tại Trung lại nói tiếp.
“Tính nhẫn nại của con người cũng có giới hạn của nó, ta chán ghét, chán ghét sự hy sinh một phía, mà ngươi từ đầu chí cuối đều không hề nhìn thẳng vào hết thảy những hy sinh của ta, trong Hoàng cung này đã có rất nhiều người có thể thay thế ta rồi. Thiên hạ chỉ có một Kim Tại Trung, nhưng bên người Trịnh Duẫn Hạo, lại có thể có vô số người như y.”
…… Thiên hạ chỉ có một Kim Tại Trung, nhưng bên người Trịnh Duẫn Hạo, lại có thể có vô số người như y.
“Ta biết ngươi hoài niệm Kim Tại Trung ngày trước, đáng tiếc hết thảy chỉ còn là ngày hôm qua. Người đã thay đổi, vậy cũng không thể trở lại như trước nữa. Ngươi chán ghét sự gian trá cùng giả dối của y, nhưng đó là vì y muốn trở thành đôi cánh của ngươi, mà tôi luyện thành thứ công cụ phò trợ ngươi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Nhưng ngươi…… chung quy vẫn cố ý lãng quên đi.”
“Không……”
“Ngươi có thể không phụ lòng lê dân khắp thiên hạ, nhưng cuối cùng lại mắc nợ một người, y chính là Kim Tại Trung.
Hết thảy ta đã thấy rất rành mạch, Hoàng Thượng…… Ngươi sợ phải đối mặt với ta, không phải sao……”
Trịnh Duẫn Hạo…… Sợ phải đối mặt với Kim Tại Trung ư? Đúng vậy, cố kị trong lòng bị đào bới lên, loại cảm giác bị người ta nhìn thấu triệt này, thập phần đáng ghét.
“Y có thể phục tùng ngươi hết thảy, mà ngươi lại có thể coi khinh y hết thảy, ngay chính ngươi cũng hiểu sự thật này, ngươi không có tư cách ép buộc Kim Tại Trung ở lại, cho nên kể cả hiện tại…… Ngươi cũng không tìm thấy cớ gì để giữ lại y, phải không?”
“Kỳ thật ta nên vui mừng, ít nhất sự ra đi của ta có thể làm ngươi phiền muộn. Nhưng nếu ta lưu lại, ta vẫn chẳng là gì hết. Mỗi lần chúng ta nói chuyện với nhau, ngươi vẫn có thể làm cho ta từ chính miệng mình biết được bản thân có biết bao uất ức, uất ức đến nỗi ngay cả chính người mình thích, cũng phải qua được sự đồng ý của ngươi!”
“Ngươi đừng giày vò ta nữa, muốn ta tận mắt nhìn thấy đứa con của ngươi ra đời, ngươi không biết rằng việc này rất tàn nhẫn hay sao…… Ta từng hận không thể làm tất cả bọn họ đều biến mất, người ngươi yêu, người được ngươi bảo vệ chở che, người muốn gần gũi ngươi, toàn bộ! Ta đều cực kỳ căm ghét. Nhưng hiện tại… Chỉ cần ta rời đi là được, vậy mà ngươi lại tự ý trói buộc ta.”
Trịnh Duẫn Hạo từ vừa rồi đã bắt đầu một tiếng cũng không nói, nhìn thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn mình, trong lòng Kim Tại Trung hiếm hoi cảm thấy một tia hàn ý, y biết Trịnh Duẫn Hạo đã cố sức kiềm chế, nhưng chính y cũng không muốn dừng lại.
Trong thoáng chốc, cánh tay Trịnh Duẫn Hạo kéo y lại, đẩy một phát đến cột trụ lớn đỏ sẫm bên cạnh hành lang, thân thể mạnh mẽ đụng vào thân cột, lưng vai một trận đau đớn, gáy do không phòng bị mà hơi va đập, Kim Tại Trung nhất thời cảm giác một trận đầu óc quay cuồng.
Cảm giác choáng váng còn chưa biến mất, Trịnh Duẫn Hạo đã nắm lấy bả vai y, ngay sau đó áp mặt lên.
“Ngươi có thể phục tùng ta hết thảy ư? Vậy ta bảo ngươi lưu lại, ngươi sao lại không nghe?”
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của Trịnh Duẫn Hạo, đó là loại buốt giá chưa từng có bao giờ, còn chưa kịp đáp lời, Trịnh Duẫn Hạo đã nói tiếp.
“Để ta nhìn cho rõ, định nghĩa về phục tùng của ngươi là gì!”
Trịnh Duẫn Hạo sáp người tới, y đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, đang định đẩy ra, lại bị người chế trụ một bàn tay, đôi môi đột nhiên bị hôn lên, nụ hôn đột ngột này làm cho Kim Tại Trung sửng sốt giây lát.
Nhưng cơn đau đớn do Trịnh Duẫn Hạo dùng sức mút lấy cánh môi y, lại lập tức làm y tỉnh táo lại, đang lúc giãy dụa, đầu lưỡi của kẻ cường hôn mình liền linh hoạt xâm nhập vào trong khoang miệng y, thiếu vài phần ý vị ái tình, lại nhiều thêm vài phần sức mạnh trừng phạt.
Cấm quân tuần tra bỗng nhiên xuất hiện nơi đình viện cách đó không xa, thô bạo hôn môi người đang bị chính mình vây chặt, ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo trầm hẳn xuống, bàn tay vốn đang bóp chặt cằm Kim Tại Trung bỗng nhiên buông lỏng, muốn cởi bỏ đai lưng bên hông Kim Tại Trung, vừa giật vừa kéo vài lần nhưng vẫn không thành công, liền trực tiếp động thủ bung mở cổ áo, không mất bao lâu, y sam của Kim Tại Trung đã hỗn loạn không chịu nổi.
Đầu lĩnh Cấm quân từ đằng xa nhìn thấy một màn này, không khỏi trợn mắt há mồm, tiếp đó vội vàng ngầm ý bảo toán cấm quân phía sau chuyển hướng rời đi, dẫu vậy, vẫn có không ít người đã tận mắt thấy được tình cảnh này.
Tựa như hiểu rõ dụng ý của Trịnh Duẫn Hạo, từ khi phát hiện ra cấm quân ở phía xa xa, Kim Tại Trung liền ngưng giãy dụa, mãi đến khi cấm quân khuất xa, Trịnh Duẫn Hạo mới ngừng lại.
“Vì sao không phản kháng? Ngay cả để nhiều người thấy như vậy cũng không sao ư?”
“Chính ngươi nói…… Muốn biết định nghĩa về phục tùng của ta mà, nếu ngươi đã hy vọng để cho bọn họ xem, ta đâu thể cự tuyệt.” Kim Tại Trung thản nhiên trả lời, nhưng mảng ửng hồng lưu lại trên gương mặt, những lọn tóc vương lả lơi cùng với xiêm y hỗn độn kia, thoạt nhìn vô cùng yêu mị.
“Vậy sao? Bởi vì ta ‘hy vọng’, cho nên ngươi ngay cả lễ nghi liêm sỉ cũng có thể không để ý tới?”
Kim Tại Trung liếc mắt qua Trịnh Duẫn Hạo một chút, lạnh lùng cười khẽ.
Kẻ động thủ trước là hắn, mà nay lại có thể như giảng giải lí lẽ nói đến mấy chữ ‘lễ nghi liêm sỉ’ ư?
“Quen rồi.” Kim Tại Trung nói.
“Cái gì?”
“Ta nói…… đã quen rồi. Hành quân đánh giặc… chung quy cũng chỉ là bán mạng, thứ cảm giác áp bách trong quân doanh, ngươi căn bản không thể cảm thụ được…… Nếu như có người dùng bọn họ để phát tiết, hậu quả sẽ như thế nào?”
Cặp mắt thâm thúy mà tà khí như đêm tối kia, hiện giờ lại lộ ra lãnh ý vô tận, tựa như đầm nước buốt lạnh thấu xương giữa trời đông giá rét. Những gì Kim Tại Trung nói, không thể nghi ngờ đã khiến cho cái hàn ý mà Trịnh Duẫn Hạo cảm nhận được lại thêm sâu sắc bội phần.
Tương Quốc nam phong thịnh hành, quả thực là thiên hạ vang danh, Kim Tại Trung ngày đó bị bắt giữ, chuyện phát sinh trong quân doanh địch quân căn bản không ai biết được, tựa như những lời y vừa nói kia, là tình huống hắn căn bản không hề dự đoán tới.
Huống chi, dung mạo của Kim Tại Trung, vốn đã khiến cho thế nhân kinh diễm, như vậy, lời y nói…… là thật sao?
Từng chút từng chút một nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, kết luận cuối cùng, thiếu chút nữa đã làm cho Trịnh Duẫn Hạo nghẹt thở.
“Ngươi có thể tưởng tượng được không, trong nháy mắt khi tháo bỏ mũ giáp của ta, bọn chúng đã ngạc nhiên cỡ nào? Ở trong mắt bọn chúng, ta… Không phải một tướng quân. Không…… Phải nói là, không ai tin tưởng ta là một vị tướng quân hết.”
Hắn muốn tránh né ánh mắt của Kim Tại Trung, nhưng không thể, thân thể căn bản không thể nhúc nhích, đôi bàn tay lạnh như băng của Kim Tại Trung phủ lên hai má hắn, tựa như thứ khóa sắt bền chắc nhất, kìm siết động tác của hắn.
“Hiện giờ, ngươi còn hỏi ta lễ nghi liêm sỉ ư? Thật có lỗi, ta không hiểu.”
Dễ dàng đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, tùy tay sửa sang lại nghi dung, quay trở lại căn phòng trước đó, Trịnh Duẫn Hạo thủy chung vẫn sững sờ tại chỗ, không gọi y lại, cũng chẳng đuổi theo y.
.
.
.
Đêm tối lại buông xuống, không gian bên ngoài cửa sổ mất đi ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, bắt đầu trở nên mơ hồ, rồi cuối cùng đắm chìm trong trời đêm.
“Công tử……”
Lăng Nhi nhẹ nhàng gọi, Kim Tại Trung lập tức quay đầu lại, khóe miệng cong lên một chút, trưng ra một biểu tình đại khái tạm có thể tính là mỉm cười.
“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Kim Tại Trung tiến lên hỏi.
“Ân, công tử…… Hoàng Thượng đã ghé qua sao?” Trong cơn mơ màng nghe thấy bọn họ khắc khẩu, nhưng mắt thật sự nặng trĩu chẳng thể nào mở ra nổi, trong lòng cũng hiểu tính cách của Kim Tại Trung, nếu y tỏ ra thái độ như vậy, nhất định là lại chọc giận Trịnh Duẫn Hạo rồi.
“Đúng, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, việc đó ngươi không cần lo lắng.” Vừa nói, vừa đẩy Lăng Nhi còn đang muốn đứng dậy trở lại giường.
Y biết mấy câu cuối cùng mình nói hôm nay sẽ có ích, nhưng không biết ở trong lòng Trịnh Duẫn Hạo sẽ nặng nhẹ bao nhiêu, chỉ cần sự áy náy trong lòng Trịnh Duẫn Hạo đối với mình thêm sâu đậm, vậy thì việc y muốn rời khỏi đây cũng không phải là khó khăn.
Về phần sự tình thật giả thế nào, cứ để Trịnh Duẫn Hạo tự mình phán đoán. Nghĩ như vậy, bản thân tựa hồ có hơi bỉ ổi, nhưng…… bỉ ổi ư? Nếu là thế, cũng chẳng sao. Trên đời này những kẻ bỉ ổi thì nhiều lắm, không lâu ngay sau đó, y đã sâu sắc lĩnh hội được điều này.
Thân thể Lăng Nhi qua một đêm đại khái cũng đã khỏi hẳn, thời tiết trung tuần tháng chín đã bắt đầu se lạnh, đêm qua nghĩ phương pháp giải quyết quân vụ, lập tức bảo Lăng Nhi đến chỗ Trương Huyên bàn chuyện, qua ngày hôm nay thôi là có thể kết thúc hết thảy, nhất thời tâm tình thoải mái không ít, nhưng những bất an trong lòng vẫn không nguôi ngoai chút nào.
Chính vào lúc này, Liễu Nguyệt lại đến Lạc Hoa Các, quá đỗi kinh ngạc, trong đầu Kim Tại Trung không ngừng suy đoán dụng ý của nàng.
“Kim đại nhân, ngươi có chuyện gấp sao?” Liễu Nguyệt hỏi.
“A, cũng không phải, nương nương mời dùng trà.”
Liễu Nguyệt đến đây đã được nửa canh giờ, hai người cũng không làm gì ngoài nhàn nhã tán gẫu vài câu, chuyến viếng thăm không rõ ý đồ này, còn làm cho người ta bất an hơn cả lần trước Liễu Hoa thẳng thừng bộc bạch.
Tuy không dám nói rằng đã gặp qua vô số loại người, nhưng Kim Tại Trung vẫn luôn có thể thấy rõ ràng bản chất của người khác, vậy mà nửa canh giờ đã trôi qua, chỉ có vài câu đối thoại ngắn gọn, Kim Tại Trung lại cảm thấy, nữ tử linh động thanh tú trước mắt này, cũng không phải loại đáng đê phòng như Liễu Hoa kia, nếu đây chỉ là chiếc mặt nạ ngụy trang, vậy thì nàng phải có năng lực đến mức nào đây?
Nhưng điều này rất nhanh đã khiến Kim Tại Trung thôi phiên não suy đoán, trong thiên hạ tuyệt đối không ai có thể che dấu được cao minh đến thế. Cho dù là hắn, cũng sẽ có thời điểm lộ ra sơ hở, nhưng Liễu Nguyệt này, càng tiếp xúc lâu dài, càng cảm thấy tâm tinh thư thái.
Nhưng hễ nghĩ đến đứa bé trong bụng nàng, lại làm Kim Tại Trung tăng thêm vài phần chán ghét đối với nàng, nhưng thứ cảm xúc ùa đến này, Kim Tại Trung vẫn không biểu lộ ra ngoài mặt.
Liễu Nguyệt lưu lại Lạc Hoa Các một canh giờ, lúc này Lăng Nhi đã trở về, thấy Liễu Nguyệt, trong mắt chỉ là kinh ngạc. Cuối cùng Liễu Nguyệt chỉ xin Kim Tại Trung tặng nàng một bức mặc họa, sau đó lập tức rời đi, từ đầu chí cuối, vô cùng khó hiểu.
“Công tử, nàng đến làm gì thế?”
Kim Tại Trung nhíu mi không lên tiếng, lắc lắc đầu.
“Chuyện ta sai ngươi làm ngươi đã làm xong cả rồi chứ?”
“Ân, Hoàng Hậu nương nương biết ngươi muốn ra đi, dường như cũng không lấy làm kinh ngạc lắm, chỉ có điều…… dường như rất không đành lòng.” Lăng Nhi nhớ đến nụ cười chua xót kia của Trương Huyên, lông mày cũng không khỏi chau lại.
Bằng giao tình giữa y cùng Trương Huyên, có thế nào đành lòng phân ly như vậy chứ? Nhưng nàng là Hoàng Hậu, không nỡ cũng biết làm sao được.
“Lăng Nhi, có nguyện ý cùng ta xuất cung không? Ra đi, sẽ không quay về nữa.”
Lăng Nhi không ngờ tới Kim Tại Trung sẽ nghe theo cầu khẩn của mình, vội vàng gật đầu.
“Được rồi, ngươi thân thể mới vừa khỏe lại, nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai chúng ta liền lên đường.”
Y cũng không sự định bái biệt Trịnh Duẫn Hạo, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không muốn. Nhưng, việc không như nguyện, sáng sớm hôm sau, Kim Tại Trung đã bị Trịnh Duẫn Hạo triệu tới.
Dọc theo đường đi thấy vẻ mặt của mọi người, cả đám thần sắc ngưng trọng, ngự hoa viên trước đó còn có bao vị tần phi dạo bước cũng trở nên vắng lạnh. Không phải là ảo giác của y, khắp Hoàng cung, đang bị bao phủ trong một mảnh sầu vân, mà Kim Tại Trung thủy chung vẫn không sao giải thích được, rốt cuộc là chuyện gì, lại có thể khiến mọi người có phản ứng như vậy?
Hoàn đệ thập thất chương