CHƯƠNG 18
Cánh cửa ngự thư phòng rộng mở, Kim Tại Trung mới vừa bước vào cửa đã thấy Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên bàn trà, hơi nghiêng thân mình, cầm trên tay chén trà Tử sa(1), thần thái có phần đăm chiêu.
“Không ngờ ngươi vẫn còn chưa đi……”
Kim Tại Trung đứng ở cạnh cửa, không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo lại nói với y một câu như vậy, nhưng hai mắt lại ngưng đọng nơi chén trà trên tay, cũng không hề nhìn về phía y, Kim Tại Trung trấn định tinh thần, tiến lên thỉnh an.
Đối với lời Trịnh Duẫn Hạo nói, kỳ thật y thoáng có chút cảm giác kinh ngạc, hay là Trịnh Duẫn Hạo đã biết y sắp rời khỏi đây? Việc này hình như cũng không có khẳ năng lắm, nhưng vậy thì rốt cuộc vì sao hắn lại nói như vậy?
“Vi thần, khấu kiến Hoàng Thượng.”
Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương dịu nhẹ, hương khí nhu hòa tăng thêm cho không gian vài phần không khí như xuân ấm.
“Bình thân, ngồi đi.” Dứt lời, đặt chén trà mới vừa rót ra ở đối diện mình, tựa hồ là cố ý chuẩn bị cho Kim Tại Trung.
“Ân?”
Quen biết Trịnh Duẫn Hạo nhiều năm, bản thân cũng đã quá tường tận, Trịnh Duẫn Hạo hôm nay, bình tĩnh đến mức có chút không bình thường. Một bên thầm thăm dò nguyên nhân khiến Trịnh Duẫn Hạo cư xử như thế, bên kia lại nhắc nhở chính mình bớt lo chuyện thừa thãi đi.
Nhìn Kim Tại Trung văn phong bất động, Trịnh Duẫn Hạo dừng động tác trong tay, giương mắt nhìn y.
“Trẫm bảo ngươi ngồi xuống.” Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi mở miệng, ánh mắt ý bảo Kim Tại Trung ngồi xuống đối diện mình, người kia trên mặt còn mang theo một tia ngạc nhiên vẫn chưa lui bớt thuận theo lời hắn gật gật đầu, bước lại gần ngồi xuống.
Thấy Trịnh Duẫn Hạo bưng chén trà lên, rồi lại chỉ chỉ tay vào mình, Kim Tại Trung cũng biết ý nâng chén trà mới pha xong, nhấp một ngụm nhỏ, cuối cùng hai người đồng thời đặt chén xuống bàn, Trịnh Duẫn Hạo lại nói.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Những lời này càng làm cho Kim Tại Trung nghi hoặc, Trịnh Duẫn Hạo từ khi nào thì quan tâm đến loại vấn đề này vậy?
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, rất tốt.”
“Vậy sao……” Lúc này, Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Kim Tại Trung cười.
Có lẽ, đây không thể coi như mỉm cười, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như một biểu tình trên mặt mà thôi, không có cảm xúc thực chất. Nhưng một chút này thôi, cũng đủ làm cho Kim Tại Trung được thấy rõ khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo, khuôn mặt tuấn tú vốn luôn cương nghị, hiện giờ lại phủ lên một mạt tiều tụy.
Trong kí ức, Trịnh Duẫn Hạo vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng ngạo khí ngất trời kia, rất hiếm khi lộ ra loại biểu tình làm người ta lo lắng này, xem ra, trong cung quả thật đã xảy ra chuyện lớn rồi, ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng thương tâm đến như vậy, khả năng lớn nhất đó là…… Liễu Phi đã xảy ra chuyện.
Trong lòng tưởng tượng đến việc này, Kim Tại Trung không khỏi run rẩy trong lòng. Nếu người gặp chuyện thật sự là Liễu Phi, mà hôm qua Liễu Phi còn đến Lạc Hoa Các, mọi người cho dù có ngu ngốc mấy cũng sẽ đem sự tình liên hệ tới y trước tiên.
Nói vậy, hôm nay Trịnh Duẫn Hạo cho gọi y đến, phải chăng là…… thẩm tra hỏi tội? Không, đừng nhận định quá sớm. Thứ nhất, đã xảy ra sự tình gì cũng còn chưa biết. Thứ hai, cho dù thật sự là Liễu Phi xảy ra chuyện, bản thân mình cũng không có gì phải sợ hãi.
“Trẫm tối hôm qua cả đêm không ngủ…… Đáng tiếc……”
Bị lời trong nói làm chơ mờ mịt, Kim Tại Trung lặp lại nói.
“Đáng tiếc?”
“Nguyệt Nhi hoài thai chính là nam hài, tối hôm qua đã hạ sinh……”
Không biết có phải là do tâm tình của chính mình tạo ra hay không, Kim Tại Trung thậm chí cảm thấy thời điểm Trịnh Duẫn Hạo nói những lời này, không có chút vui sướng. Nhưng hắn chờ mong đứa nhỏ này bao nhiêu, chính y hiểu rõ ràng nhất.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, hỉ hoạch lân nhân.” Mặc kệ trong lòng có ra sao, lễ tiết vẫn không thể thiếu.
“Chúc mừng? A…… Quả thật, ít nhất Trẫm còn có thể liếc nhìn nó một cái, bằng không cứ chết yểu như vậy, thật sự rất đáng tiếc……” Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, trong mắt lại không có chút ưu thương nào. Không phải không thể chấp nhận sự thật, mà là đang chất chứa lửa giận, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả việc hắn cố sức phát tiết.
“Chết yểu?” Kim Tại Trung tựa hồ không dám tin, Thái tử mình vừa mới nhắc đến một khắc trước, hóa ra đã chết yểu rồi.
“Nguyệt Nhi cũng…… chết rồi.”
Giờ khắc này, Kim Tại Trung rõ ràng nghe thấy tiếng Trịnh Duẫn Hạo thở hắt ra một hơi thật mạnh, tựa như đang nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh. Nhưng nhìn trên bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn đột nhiên hiện ra những đường gân xanh, cũng đủ biết cảm xúc của hắn đang lúc bùng phát.
Kim Tại Trung cũng đoán rằng người xảy ra chuyện chính là Liễu Nguyệt, nhưng vạn vạn lần không thể ngờ được, thì ra đây đâu phải chỉ đơn giản là ‘xảy ra chuyện’, mà là đã chết rồi. Càng nghĩ càng tìm không ra lời nào nên nói, muốn khuyên Trịnh Duẫn Hạo bớt bi thương, thì không khỏi quá mức giả dối, trầm lặng nửa khắc, cuối cùng vẫn nói.
“Người chết cũng đã chết rồi, Hoàng Thượng đừng quá đau buồn.”
“Sao có thể không đau buồn chứ… Ngươi nên biết, ta chờ mong đứa nhỏ này biết bao, chỉ có điều……”
Nháy mắt tiếp theo, chiếu vào trong mắt Kim Tại Trung, là đôi mắt tràn ngập tức giận giăng đầy tơ máu kia của Trịnh Duẫn Hạo, không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Hoàng Thượng…… Đây là ý gì?” Thấy ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo nhìn y, tựa như y chính là hung thủ giết người đoạt mạng vậy.
“Ngươi hỏi Trẫm có ý gì ư?”
“Nguyên nhân cái chết của Liễu Phi nương nương là gì?” Kim Tại Trung lúc này mới nghĩ đến vấn đề ấy, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo tựa hồ lại hung ác thêm.
“Ngươi không phải rõ ràng lắm sao?” Lần này, Trịnh Duẫn Hạo cơ hồ như gầm gừ mà bật cười.
“Ta sao có thể biết rõ được?” Xem ra, Trịnh Duẫn Hạo đã xác định y chính là kẻ mưu hại Liễu Nguyệt rồi, điều này lại làm Kim Tại Trung chỉ hận không thể lập tức xoay người rời đi.
“Thẳng thắn một chút, Trẫm còn có thể nương tay với ngươi.”
“Nực cười!” Lời Trịnh Duẫn Hạo nói đã làm y tức giận khó nén, cơ hồ không chút cân nhắc, bật thốt ra chính là hai chữ như vậy.
“Dựa vào đâu mà nói là ta hại chết Liễu Nguyệt?” Kim Tại Trung tiếp tục nói, ngữ khí ngang ngạnh, đúng là đang phản bác lại lời vu khống của Trịnh Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Kim Tại Trung một hồi, từ trong miệng rít ra một câu.
“Nhìn đi, trong bức mặc họa trên bàn, có phải là chữ viết của ngươi hay không?”
Kim Tại Trung đứng dậy, nhìn mặc họa nổi bật trên thư trác, đúng là thứ hôm qua đã đưa cho Liễu Nguyệt, nhưng bên cạnh lại có thêm hai câu từ. Nghĩ như vậy, cước bộ theo đó mà đến gần, đến trước thư trác cúi đầu nhìn vào, không khỏi sửng sốt.
Đừng nói là Trịnh Duẫn Hạo, ngay cả y cũng cảm thấy nét chữ trên bức họa này, chính là do mình đề lên. Vô luận là phong cách đề từ hay là nét chữ đều được bắt chước đến muôn phần tinh vi, trong cung lại có một nhân vật bậc này tồn tại ư?
Đứng trước bàn ngẫm lại, hiềm nghi lớn nhất chính là Liễu Hoa, nhưng…… Liễu Nguyệt là muội muội của hắn, hắn sao có thể nỡ lòng hạ độc thủ như thế?
“Không có gì để nói sao?” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo vang lên, Kim Tại Trung xoay người, Trịnh Duẫn Hạo đã đứng dậy.
“Tuy rằng rất giống, nhưng chữ này quả thật không phải xuất từ tay ta viết.” Theo bản năng nắm chặt bàn tay phải buông thõng ở một bên, hiện giờ đến ngay cả nắm thành quyền cũng có vẻ yếu đuối vô lực, đừng nói là đề chữ, thậm chí ngay cả sử dụng bát đũa cũng có phần chật vật.
Trực tiếp nói với Trịnh Duẫn Hạo rằng tay mình đã bị phế ư? Không có khả năng, hiện giờ mà nói vậy chỉ càng làm hắn cảm thấy đây là kiếm cớ ngụy biện mà thôi, tìm cái cớ buồn cười thế này, đổi lại nếu y là người có thê nhi bị hại chết, y cũng sẽ không tin, huống chi nói ra lời này còn là người bị hiềm nghi nhiều nhất.
“Nguyệt Nhi là độc phát mà chết, Thái tử mới sinh ra, chỉ chống cự được một canh giờ liền chết yêu, ngay cả thị tì thân cận của nàng cũng bị trúng độc, việc tốt ngươi làm cũng hay quá nhỉ.”
“Độc ở đâu ra?” Hỏi ra một câu này, Kim Tại Trung cũng tự mình phỏng đoán trong lòng, kết quả còn chưa định ra, Trịnh Duẫn Hạo đã nghiến răng nghiến lợi nói.
“Độc ở đâu ra? Ngươi quả thật là thong dong không chút hối lỗi…… Chứng cớ rành rành trước mắt còn có thể trấn định như thế, ngươi cho rằng Trẫm sẽ không trị tội ngươi, hay là cho rằng đợi khi Trẫm phát hiện ra, ngươi đã trốn xa khỏi cung rồi? Nói vậy khi hạ độc trong mực, ngươi hẳn là hao tổn không ít công phu!”
“Ta nói rồi! Chữ này không phải ta viết!”
“Nếu không phải Hồ Thái y cảnh giác, Trẫm còn đang nghi hoặc rốt cuộc độc từ đâu mà đến. Câu từ trên bức họa kia, nét mực còn mới, hôm qua Liễu Phi đã đến Lạc Hoa Các phải không? Bức mặc họa này thật sự cũng là do ngươi tặng đúng không? Như vậy…… Trước khi Liễu Phi mang bức mặc họa kia đi, ngươi đã đề thêm chữ lên đó, mà độc lại hòa trong mực, cho nên……”
“Ngươi căn bản đã nhận định là ta đã hạ thủ, ta còn có thể nói gì nữa đây? Phát hiện ra độc hòa trong mực thật sự là Hồ Thái y sao? Không phải là Liễu Hoa sao? Hắn phải là kẻ rõ ràng sự thật nhất mới đúng!”
Kim Tại Trung lạnh lùng trả lời, trong giọng nói rõ ràng cất giấu ý tứ nói Liễu Hoa mới là kẻ hạ độc.
“Liễu Hoa? Hắn là ca ca của Liễu Phi, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?”
“……” Kim Tại Trung không thể phản bác, Liễu Hoa hạ độc cũng chỉ là phỏng đoán của chính y, huống hồ chính mình cũng quả thật bởi vì Liễu Hoa là ca ca của Liễu Nguyệt mà từng bị dao động.
“Tìm không ra lời nào để biện bạch cho chính mình sao?”
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thà đi tin tưởng lời sàm ngôn của người ngoài ư? Ta! Là Kim Tại Trung mà ngươi đã quen biết từ năm mười ba tuổi!”
“Chính bởi vì ngươi là Kim Tại Trung, cho nên ta mới càng đoán không ra. Ngươi lúc trước có thể đem người đối xử tốt nhất với ngươi… là Nhị ca của ta giết chết, cũng có thể làm cho phụ hoàng ta chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, từ thân thể đang yên lành mà bệnh nặng tới băng hà, lại không một ai hoài nghi nguyên nhân người chết. Còn có thể ngay sau khi giúp ta đăng cơ, ra tay xử tử vị Thái phó đã dạy dỗ ta mười năm. Hiện giờ ngươi cũng có thể… Làm cho thê nhi của ta mệnh tang hoàng tuyền!”
“Rốt cuộc đâu mới là con người thật của ngươi? Là thiếu niên đầy bụng tài hoa kinh tuyệt thiên hạ kia, hay là một Lễ Bộ Thị lang lòng đầy tâm kế không từ thủ đoạn?”
Trịnh Duẫn Hạo nói liên tiếp một tràng, ngay cả xưng Trẫm cũng bỏ luôn, những lời bao nhiêu năm qua chôn nén ở trong lòng cuối cùng cũng một lần nói ra hết.
“Hóa ra những năm gần đây, ta ở trong lòng ngươi cũng chỉ còn lại những tội danh đó thôi sao?” Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt cũng dần dần rõ rệt, là niềm ưu thương không thể che dấu kia.
“Không… Ngươi còn khiến cho ta mâu thuẫn, chỉ cần nghĩ đến phụ hoàng huynh đệ ta vì ngươi mà chết, ta đã không biết nên đối với ngươi như thế nào rồi……”
“Nói vậy… Giữa ngươi và ta, có thể xem như không ai phụ ai…… Trước kia nếu không phải Tranh Nhi trước khi chết, dặn dò bảo ta phải phò trợ ngươi đăng cơ, ta đã sớm ra đi. Ngươi có biết đằng sau những việc ta làm vì ngươi, che giấu điều gì không? Ngươi không biết! Bởi vì ngươi căn bản không muốn biết, ta có tội… Kim Tại Trung có tội! Ở trong lòng ngươi, cũng chỉ có một câu như vậy thôi, phải không? Cho nên mấy năm nay, ngươi vẫn không hề coi ta ra gì?”
Hiện giờ Kim Tại Trung đem những lời này nói ra miệng, chính là đang xác định suy nghĩ của Trịnh Duẫn Hạo, không có nghĩa lí gì, hắn không tin y, đây là đáp án không thể nghi ngờ.
Nếu ngày đó y chưa từng lưu lại, như vậy Kim Tại Trung sẽ không đem lòng yêu cái tên Trịnh Duẫn Hạo đáng chết kia, cũng sẽ không biến thành cục diện hiện giờ, hết thảy đều là tự làm tự chịu, trong khi bản thân mình vẫn một lòng một dạ hy sinh vì hắn, thì Trịnh Duẫn Hạo sớm đã thay đổi rồi.
Nói ra cũng thấy buồn cười, đại khái có thể coi như Trịnh Duẫn Hạo niệm tình cũ, không chỉ lưu lại cái mạng của y, mà còn để y sống an nhàn sung sướng, đáng tiếc cái tên Kim Tại Trung, ở trong lòng người khắp thiên hạ này, sớm đã thấp hèn như một con rối.
Ngoài miệng thì chẳng ai dám đắc tội, mà sự khinh thường đầy ắp trong lòng lại rõ ràng không chút che đậy, trong cung còn thị phi như thế, huống chi là ngoài cung?
“Ngươi đã sớm làm lòng ta thất vọng…… Vì mục đích của mình ngươi có thể không từ thủ đoạn! Ngươi bảo ta phải đối xử với ngươi ra sao đây?”
Thất vọng ư? Trịnh Duẫn Hạo mà cũng biết dùng từ này để nói với y, hiện giờ người nên thất vọng đâu phải hắn, mà chính là mình. Bình tâm mà nói, đã bị đối đãi như vậy, người bình thường thì đã sớm lựa chọn ra đi, nhưng mình thì sao?
Nghĩ đến đây, Kim Tại Trung lại dần dần bình ổn lại cơn tức giận, là do mình quá ngu ngốc, không thể trách ai, thậm chí hiện giờ bị vu cho cái tội danh ‘có lẽ có’ kia, cũng tìm không ra lấy một chứng cớ biện giải cho chính mình.
Kim Tại Trung đã thay đổi, ở bên người Trịnh Duẫn Hạo, từ bỏ tự do, buông tha kiêu ngạo, hoang phế tài hoa, cởi bỏ hết một thân ngạo khí, mà nay ngay cả một câu phản bác đơn giản nhất cũng không nói được.
“Phải, ta làm ngươi thất vọng, nhưng ngươi cũng khiến lòng ta chết lặng. Nhưng nhắc lại lần nữa, ta không hề hạ độc hại Liễu Nguyệt!”
“Ngươi bảo ta nên làm sao bây giờ đây? Liễu Phi chết, Thái tử cũng chết yêu, nếu trên đường xuống hoàng tuyền không có người bầu bạn, bọn họ sẽ cô đơn lắm……”
Kim Tại Trung trợn to hai mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, hắn đã nói như vậy trước mặt mình, chắc hẳn không phải muốn xuống tay với mình, nếu vậy……
“Lăng Nhi của ngươi vẫn còn ở Lạc Hoa Các phải không?”
Nghe Trịnh Duẫn Hạo nói xong, Kim Tại Trung kinh sợ, cất bước hướng ra cửa chạy tới, ai ngờ mới bước được một bước, động tác liền bắt đầu lảo đảo, chỉ hơi đứng lên cũng hao phí không ít sức lực, trước mắt bỗng nhiên trời xoay đất chuyển, thân thể lập tức chống đỡ không nổi, tay trái vội vàng chống trên thư trác.
Hết thảy cảm giác đều dị thường như vậy, đây không nghi ngờ gì chính là dấu hiệu trúng độc. Nhất thời, Kim Tại Trung không dám tin vào suy đoán của chính mình, nói.
“Ngươi… trong trà…… bỏ cái gì?”
Trịnh Duẫn Hạo chỉ cười cười không nói, hiển nhiên không có ý định trả lời.
“Liễu Phi chết, nếu không xử ngươi tội chết, thật sự là trái với quốc pháp……”
“Không phải ta làm… Hà cớ gì lại trị tội ta?” Cố gắng muốn nhìn cho rõ hết thảy trước mắt, nhưng tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ.
“Miệng cũng thật ương ngạnh……” Trịnh Duẫn Hạo tiến lên, ngón tay nâng gương mặt Kim Tại Trung lên, cười lạnh, trong mắt tràn ngập lệ khí, nói tiếp.
“Chỉ trách ngươi trốn không đủ nhanh, chắc là hối hận lắm nhỉ……”
Nếu có thể, y rất muốn hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, đáng tiếc hiện tại ngay cả khí lực mở to mắt cũng gần như không có, miễn cưỡng xoay cổ, nghiêng mặt đối diện với Trịnh Duẫn Hạo.
“Tối hôm qua đêm dài thong thả, một thời cơ tốt như vậy cũng không trốn ra khỏi cung, là vì còn lo ngại đến Lăng Nhi của ngươi sao?”
Dưới cằm một trận đau đớn, là do xương hàm bị Trịnh Duẫn Hạo xiết chặt, Kim Tại Trung không khỏi nhíu chặt mày.
“Trốn… Ngươi chẳng lẽ đã quên…… võ công của ta, từ vài năm trước đã bị phế bỏ. Vì muốn ngươi yên tâm… Ta tự tay, phế đi võ công của chính mình, ngươi bảo ta trốn? A…… Cửa cung cấm quân đông như vậy, có muốn trốn cũng chỉ là đi chịu chết……”
Thanh âm của Kim Tại Trung yếu ớt vô cùng, cơ hồ chỉ hơi chút không lưu tâm thôi, cũng sẽ không thể nghe thấy lời y nói, thô bạo buông bàn tay đang kiềm trụ cằm Kim Tại Trung ra, làm cho y suýt nữa ngã ra đất.
“Tư vị không sai chứ? Bên trong trà không có độc, mà chính là lẫn trong đàn hương, không giống nhau, đây là……”
Câu nói kế tiếp, Kim Tại Trung chưa kịp nghe rõ, cảm giác đầu óc hôn mê càng trở nên nghiêm trọng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó ngã xuống.