CHƯƠNG 19
“Hoàng Thượng, nếu không xử tử Kim Tại Trung, há có thể yên lòng dân chúng? Liễu Phi nương nương hoài thai chính là Thái tử Viêm Triều ta! Đây chính là tội sát hại hoàng trữ!”
Lâm triều đã xong, các đại thần lại cả gan cản bước quân vương, Trịnh Duẫn Hạo đã sớm đoán ra tâm tư bọn họ, chỉ đành trầm tĩnh ngồi trên ngai Hoàng đế, nghiêng tai lắng nghe đám đại thần góp lời.
Đây cũng không phải là đại thần đầu tiên thượng tấu, Trịnh Duẫn Hạo dừng mắt nơi thần tử giữa điện, tựa hồ trong mắt đều là gấp gáp chỉ hận không kịp xử tử Kim Tại Trung, như thể trước đó chưa từng có chút tư tâm nào, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi lạnh lùng cười, vừa mới phất tay cho lui một người, phía sau liền có kẻ tiếp tục bước lên.
Nội dung ngày ngày như một Trịnh Duẫn Hạo đã nghe đến mức mất hết kiên nhẫn, nhưng vào lúc này, một thanh âm chưa bao giờ xuất hiện trong đại điện lại vang lên.
“Hoàng Thượng, nếu buông tha cho Kim Tại Trung như vậy, sao có thể làm an lòng Liễu Nguyệt đã chết?!”
Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt nhìn lại, ngoài cửa đại điện đứng một vị nam tử, đúng là Liễu Hoa. Tư góc độ của hắn mà nói, chính mình không bảo vệ tốt Liễu Nguyệt khiến nàng bị hạ độc hại chết, trong lòng trừ bỏ đau thương còn có áy náy. Hiện giờ Liễu Hoa tuy không phải là mệnh quan triều đình, nhưng cả gan xuất hiện trong điện, hắn lại vì cảm giác tội lỗi mà nói không nên lời trách cứ.
Chúng thần vừa thấy trên mặt Trịnh Duẫn Hạo hiện lên vẻ do dự, trong lòng mừng rỡ, lại nghĩ đến đồng loạt can gián có thể được việc, lại sôi nổi tốn công thêm vài phần.
“Hoàng Thượng, thỉnh hạ chỉ xử quyết Kim Tại Trung.”
“Hoàng Thượng……”
“Hoàng Thượng!”
Thanh âm đông đảo nhất thời một mảnh hỗn tạp, Trịnh Duẫn Hạo nhắm hai mắt lại, tiếng ầm ĩ làm cho đầu óc hắn đau nhức.
“Hoàng Thượng, ngươi sao nhẫn tâm cứ như vậy để cho Nguyệt Nhi oan uổng mất mạng?”
Thanh âm của Liễu Hoa không thể nghi ngờ là rõ rệt nhất, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Liễu Hoa nhất phương chính khí hiên ngang, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận, nghiến răng đứng dậy.
Đám đại thần biết sát ngôn quan sắc cảm giác không ổn, có chút e dè nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Việc này Trẫm đã có tính toán, về sau nếu có ai dám đề cập xử tử Kim Tại Trung lần nữa, Trẫm liền lập tức chém đầu hắn! Nghe rõ rồi chứ?”
Chúng thần sau lưng chợt lạnh, vài vị mới vừa rồi còn nói hăng hái nhất, hiện giờ đều hận không thể tự vả miệng mình. Quả thực không nghĩ tới, khi Kim Tại Trung phạm vào tội tày trời như thế, Hoàng Thượng của bọn họ vậy mà vẫn thiên vị y, yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt!
Thấy Trịnh Duẫn Hạo chuẩn bị rời đi, Liễu Hoa vội tiến lên, gọi một tiếng.
“Hoàng Thượng!” Nghe ngữ khí của Liễu Hoa, có vẻ thập phần bất mãn với quyết định của Trịnh Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo nghiêng người hơi dừng cước bộ, quay mặt nhìn Liễu Hoa, nói.
“Là Trẫm phụ Liễu Nguyệt, nhưng không có nghĩa rằng ngươi có thể làm loạn, trị tội hay nương tay, Trẫm đều có định đoạt. Hôm nay Trẫm phá lệ cho phép ngươi sống yên trên đại điện này đã là khai ân rồi, ngươi tốt nhất nên chú ý thân phận của mình.”
Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời, Liễu Hoa hiển nhiên là kinh sợ, hắn không hề dự đoán được Trịnh Duẫn Hạo sẽ nói với hắn như vậy. Kim Tại Trung trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, rốt cuộc là có vị trí gì? Nếu đổi lại là một người khác độc hại tần phi, sau chuyện xảy ra không thể nào bình yên không có việc gì, huống chi lần này xảy ra chuyện lại còn chính là Thái tử Viêm Triều……
Chờ hắn xoay người lại, trước mặt sớm đã trống trơn như không, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thở dài lắc đầu, lui khỏi đại điện.
.
.
.
Khi ý thức tỉnh táo lại, quanh mình đã là một mảnh bụi mờ, thân thể yếu đuối vô lực, ngay cả chống người đứng dậy đều có vẻ khó khăn vô cùng, trong không khí tràn ngập một làn hương thơm, hương vị quen thuộc này…… Đúng là đàn hương mà chính mình trước khi hôn mê đã ngửi thấy ở ngự thư phòng, Kim Tại Trung trầm trầm thở ra một hơi, sự vô lực trên thân thể làm cho y phiền não.
Miễn cưỡng nhìn quanh căn phòng mình đang ở một vòng, hoàng cung rộng lớn, cũng không thể nào mọi chỗ đều từng ghé qua, nhưng y nhớ rõ nơi này, đây là một căn phòng trong Duyên Tỉ Cung. Cửa phòng gắt gao khép chặt, trong căn phòng rộng lớn vậy mà ngay cả một cánh cửa sổ cũng không được mở ra, dù vậy vẫn có thể mơ hồ xác định được hiện giờ là ban ngày.
Từ lúc mới tỉnh lại liền phát hiện thân thể có chút bất ổn, hiện giờ định thần lại, mới cảm thấy như có một luồng nhiệt nóng rẫy không biết từ đâu đang ẩn núp, cảm giác ấy mỗi lúc một mãnh liệt, lại mơ hồ nhớ tới lời nói của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung không khỏi rùng mình một cái, không thể ngờ được Trịnh Duẫn Hạo lại dùng loại thủ đoạn này đối phó với mình.
Thân thể co ro nghiêng nghiêng nằm trên chiếc giường lớn, hô hấp càng trở nên khó khăn, nhiệt độ cơ thể vẫn cao không chịu hạ, chính y cũng không phải người chưa từng trải sự đời, tất nhiên biết rõ luồng nhiệt này do đâu mà đến, chỉ hận lúc này ngay cả khí lực để thở dài cũng chẳng có.
Trong cơ thể tựa như bị ngàn vạn con kiến nhấm cắn, từ nơi sâu nhất cảm giác được từng trận tê dại, cái cảm giác hầu rát lưỡi khô thập phần khó mà chịu được, nhưng hiện giờ mở miệng ra, cũng chỉ phát ra một tiếng ngâm trầm thấp, Kim Tại Trung cắn môi, nhắm hai mắt lại, chỉ mong áp chế toàn bộ sự thống khổ trên thân xác.
Đầu óc càng muốn tập trung tinh thần, thì phản ứng của thân thể lại càng mãnh liệt, đã không còn phân rõ được là ngứa ngáy hay là đau đớn, chỉ cảm thấy vị trí duy nhất có thể phát tiết được cũng thấy nhột nhạt vô cùng, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng phải chịu chật vật như thế, thậm chí chỉ muốn một đao tự giải quyết chính mình, nhưng không thể.
Chịu tác dụng của dược vật, mỗi khắc đều trải qua vạn phần thống khổ, trong phòng càng ngày càng u tối, phía ngoài cánh cửa khép chặt bắt đầu sáng lên ánh lửa, không biết mình còn sống được bao lâu nữa, chỉ biết rằng màn đêm đã buông xuống rồi.
Một tiếng ‘két’, cửa phòng bị đẩy ra, trên tường chiếu ra ánh lửa bên ngoài kia, nhưng chút ánh sáng ấy cũng nhanh chóng biến mất. Cửa phòng đóng lại không lâu, có người nhè nhẹ sải bước dần dần tới gần, Kim Tại Trung nằm quay lưng ra ngoài, y biết người tiến vào là ai, nhưng lại không muốn gặp.
“Tỉnh rồi sao?”
Nghe thấy tiếng nói kia, thân thể bỗng nhiên run lên, hiện giờ đã không còn giả bộ nổi nữa, hơi chút thả lỏng thân thể căng thẳng, gian nan xoay người lại, nhìn gương mặt của Trịnh Duẫn Hạo, nói.
“Ta đã nói rồi, không phải do ta làm…… Hãy cho ta giải dược……” Vì *** bị dược vật nhen lên, mà giọng nói của y cũng trở nên thấp nghẹn, nhưng lại tăng thêm vài phần hương vị mị hoặc.
Nhìn thấy Kim Tại Trung hai gò má phiếm hồng, ánh mắt lại thống khổ dường ấy, Trịnh Duẫn Hạo cười nhẹ, dược bình trong tay lại càng nắm chặt, đi đến bên giường, một tay chống bên mép giường, cúi gần xuống nhìn Kim Tại Trung.
Trên giường, người kia chịu đựng ánh nhìn chăm chú của hắn, ánh mắt lại không chút trốn tránh, trong cặp mắt yêu dã kia, là ngạo khí toát ra từ tận cốt tủy. Đôi mắt mà từ năm mười ba tuổi ấy vừa nhìn thấy hắn liền vĩnh thế khó có thể quên, chính là thuộc về Kim Tại Trung.
– Hoàng Thượng, ti chức lục soát ở Lạc Hoa Các tìm ra được dược bình này.
– Hồi bẩm Hoàng Thượng, viên thuốc trong dược bình này, quả thật cực kỳ giống với loại độc trên người Liễu Phi nương nương, vi thần thấy đây rất có thể chính là độc dược trên người Liễu Phi nương nương.
– Hoàng Thượng, dược này độc tính cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, người bình thường uống phải dược này, cũng chỉ khiến thần chí hỗn loạn, xương cốt đau nhức, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu người mang thai ăn nhầm phải, cũng đủ để mất mạng, thậm chí là nguy hại đến thai nhi.
“Bọn họ đều muốn Trẫm xử tử ngươi…… Nhưng Trẫm lại một mình một ý giữ ngươi lại, ngươi có biết vì sao không?”
Kim Tại Trung cũng không có ý định trả lời, Trịnh Duẫn Hạo nói tiếp.
“Bởi vì, Trẫm không muốn mạng ngươi…… Có biết cảm giác của Liễu Nguyệt trước khi chết ra sao không? Trẫm giúp ngươi nếm thử được chứ?”
Trước mắt là khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt hắn chỉ còn lại một tình tự không tên làm y phải chùn bước, cho đến khi thấy dược bình nho nhỏ hắn nắm trong tay, rồi lại di chuyển ánh mắt qua khuôn mặt hắn, ý cười nhếch lên nơi khóe môi Trịnh Duẫn Hạo lại quá mức rõ ràng.
“Đây là thứ tìm được ở Lạc Hoa Các…… Ngươi nói xem, đây là cái gì?”
Trịnh Duẫn Hạo cười, nhưng vẻ tươi cười này y chưa bao giờ từng gặp qua, chỉ muốn phản bác lời hắn ngay lập tức, nhưng thân thể cũng chẳng thể nào đáp lại được.
“Ta… Chưa từng thấy qua……” Gian nan lắm cũng chỉ có thể thốt ra một câu đơn giản như thế.
Trịnh Duẫn Hạo căn bản cũng chẳng có tâm tình nghe y nhiều lời, ngón tay cường lực xiết lấy cằm Kim Tại Trung, lấy ra viên thuốc từ dược bình đang cầm trong tay, lập tức nhét vào miệng Kim Tại Trung, đầu ngón tay khẽ ấn đầu lưỡi y, thân thể tự nhiên phản ứng mà nuốt viên thuốc xuống.
Trừng lớn hai mắt chằm chằm nhìn Trịnh Duẫn Hạo, hắn lại tự tay ép mình ăn độc dược ư? Trong khoang miệng lưu lại vị thuốc đắng nghét, trong lòng lại chua chát đến nói chẳng nên lời, thoáng chốc hai mắt đã đau rát.
“Chẳng phải là muốn cái mạng này của ta hay sao? Ngươi… Nói thật quá dễ nghe, quả thật… so với tư vị trong lòng, thì cảm giác hiện giờ nào có xá gì?”
Chỉ một thoáng, cho dù bản thân hiện giờ đang nằm đây, tất cả nhìn thấy trước mắt lại bắt đầu lay động, hết thảy chung quanh giống như đang quay cuồng, nơi ***g ngực bốc lên từng trận ghê tởm.
“Cả thiên hạ đều nghĩ rằng ngươi yêu ta…”
Những lời này, Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa nghe rõ, lời nói của Kim Tại Trung có vẻ như vô cùng hàm hồ, khẽ nhíu mày định lên tiếng, Kim Tại Trung lại lặp lại nói.
“Cả thiên hạ đều nghĩ rằng ngươi yêu ta!” Lúc này đây, y tựa như đang dùng sức hết khí lực toàn thân, mãnh liệt gào lên những lời này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cảm xúc của Kim Tại Trung lại dồn nén đến dữ dội như thế.
“Ngươi yêu ta ư? Chúng ta… Thậm chí ngay cả bằng hữu cũng chẳng phải…… Ở lại bên cạnh ngươi rốt cuộc là cái gì? Ta có thể nổi danh thiên hạ, ta có thể phong công vĩ tích, chỉ vì ngươi, ta đều không màng… Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới ta hay không? Cho dù chỉ là trong nháy mắt?”
“Bán mạng vì ngươi chiếm thiên hạ là ta, được thế nhân kính tụng lại là ngươi, thay người khác che chắn nguy hiểm là ta, được ngươi hao hết tâm tư để bảo hộ lại là Liễu Nguyệt. Cho tới nay, công tích là của ngươi, tội danh là của ta, chân tình dành cho Liễu Nguyệt, giả dối là dành cho ta…… Cái gì Lễ Bộ Thị lang? Ta căn bản không cần!”
Thanh âm của Kim Tại Trung run rẩy đến đáng sợ, cắn chặt răng ôm lấy hai bả vai bắt đầu đau đớn, nỗi thống khổ khi hai loại dược vật đồng thời phát tác làm người ta phát điên, Trịnh Duẫn Hạo từ đầu tới cuối vẫn chỉ chau mày, hô hấp vì lời nói của Kim Tại Trung mà thêm phần trầm trọng.
“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi…… Cho dù nó chết, cũng không đủ để bù đắp lại những gì ngươi nợ ta!” Thân thể bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh, cảm giác cứ một trận nóng cháy lại một trận buốt lạnh không ngừng lan tràn, Kim Tại Trung bắt đầu cười lạnh, tưởng như việc ấy có thể giảm bớt thống khổ cho bản thân.
“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi ư?” Trịnh Duẫn Hạo gằn từng tiếng lặp lại lời Kim Tại Trung, biểu tình trên mặt bởi vì câu nói ấy mà trở nên thâm trầm gấp bội.
“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi…… Đúng, cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng ngươi có thể vì Trẫm mà sinh hạ hoàng nhi như Liễu Nguyệt không? Sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân chính là, vô luận có làm với ngươi bao nhiêu lần, vẫn không thể nào có được một đứa nhỏ!”
Giờ khắc này, Kim Tại Trung cơ hồ có một ảo giác, Trịnh Duẫn Hạo muốn giết y.
“Cho nên… Ngươi căn bản khinh thường động vào ta sao? Thật sự là quá nực cười… Liễu Nguyệt là cái gì? Chính là một công cụ sinh con cho ngươi ư? Ngươi vì sao lại yêu thương nàng? Bởi vì từ trên người nàng mà tìm lại được ta của ngày trước sao?”
Đã quen biết Trịnh Duẫn Hạo nhiều năm, mặc dù quan hệ giữa hai người cả thiên hạ đều biết, nhưng thật sự Trịnh Duẫn Hạo cùng y thân thể tiếp xúc cùng lắm cũng chỉ có được vài lần ít ỏi.