CHƯƠNG 20
Warning: Yaoi ^^
Nước từng giọt từng giọt rơi vào trong hồ, thanh âm va chạm mặt nước đối với Kim Tại Trung lúc này đã không thể nhìn thấy gì mà nói, thật sự rất đỗi rõ ràng. Đúng vậy, đôi mắt thâm thúy sắc bén kia, hiện giờ chỉ đọng lại những dấu vết trống rỗng.
Ngày đó sau khi bị đau đớn thức tỉnh, cố gắng mở mắt, bốn phía để lại cho y, chỉ còn một mảnh tối tăm làm người ta sợ hãi, kẻ đang cuồng dại trên cơ thể y vẫn không hề dừng lại. Trịnh Duẫn Hạo đang nói, nhưng y đã không còn muốn nghe nữa, nếu có thể, y cam nguyện không nghe không thấy hết thảy.
Sau đó, y tập thành thói quen nhắm hai mắt lại. Bởi vì bất luận có cố gắng nhìn như thế nào, tìm khắp nơi cũng không ra một chút dư quang. Không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ đến, có lẽ còn có thể dễ chịu hơn đôi chút. Phần tức giận ngập đầy kia chỉ có thể áp lực tận sâu dưới đáy lòng, y hiểu rõ cảm xúc của mình càng kích động, thì thân thể chịu khống chế của dược vật sẽ càng mạnh liệt.
Dần dần, y ngay cả chút hơi tàn để tự hỏi cũng mất hết, y không dám thừa nhận, cũng chẳng thể ngờ đến, phương pháp người kia dùng để đối phó với y, lại chính là coi y như công cụ tiết dục.
Thân thể không gợi lên nổi chút phản ứng gì, y thậm chí đã theo bản năng mà thì thào cầu xin tha thứ, nhưng vẫn vô vọng. Trịnh Duẫn Hạo hắn…… đang dùng hết thảy mọi thủ đoạn nhằm khiến Kim Tại Trung gục ngã, nếu thật sự là vậy, thì hắn đã thành công rồi.
Nơi này, là dục trì chỉ có Thiên tử mới có thể hưởng dụng, vậy mà nay, Kim Tại Trung lại cũng có thể trầm mình trong đó, không phải là sự ân sủng của hoàng đế, mà chính là Trịnh Duẫn Hạo muốn biến y trở thành cấm luyến của hắn.
Việc thị lực bỗng nhiên bị mất đi đối với y mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có điều, không nhìn thấy…… chỉ càng khiến cho cảm giác trên thân thể càng thêm rõ ràng. Vô luận là khi nào, trước mắt cũng chỉ có một mảnh hắc ám, chỉ có thể dựa vào những thanh âm nghe được mà phán đoán đại khái thời gian.
Y đã không thể làm theo ý mình được nữa, vậy thì có nhìn được hay không cũng có quan trọng gì đâu? Chính là sự hoan du chẳng cần biết lúc nào chẳng cần biết ở đâu, chỉ dựa vào dược vật để có được thỏa mãn, đủ để làm cho thân thể như lên tận trời mây, nhưng con người này sẽ không cho y chết, nghĩ hết mọi biện pháp giữ lại sinh mệnh cho y, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy, thì sống cho với chết cũng nào có gì khác nhau.
Thân thể chìm trong dục trì nghi ngút hơi nước, nếu không phải bên người còn có sự tồn tại của Trịnh Duẫn Hạo, bản thân y có lẽ còn có thể cảm giác được sự thư thả hiếm có. Từ từ nhắm lại hai mắt, hai cánh tay gác trên bờ dục trì, y không thích nói chuyện, từ sau khi bị người kia trói buộc lại bên người, y càng chán ghét phải lên tiếng.
“Gần đây tại sao luôn nhắm dần hai mắt lại vậy?”
Thanh âm…… thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo, thật sự rất gần. Bởi vì, hắn bỗng nhiên ôm siết y vào trong lòng, nếu đổi lại là trước đây, động tác này căn bản không thể nào xuất hiện thì phải? Nhưng hiện giờ cũng không thể vui mừng nổi.
Kim Tại Trung chỉ nghiêm mặt, căn bản không muốn nói gì hết, hắn mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả khí lực mở miệng cũng không có. Trịnh Duẫn Hạo tựa hồ cũng không cho rằng y sẽ đáp lời, liền từ sau lưng ôm chặt lấy, cằm gác trên vai Tại Trung.
Bàn tay ngâm trong làn nước ấm áp lại không hề dừng lại, trên thân thể thon nhỏ mảnh mai kia nhè nhẹ vỗ về, đôi môi lại rải xuống trên cần cổ cong cong tuyệt đẹp kia một dải hôn.
“Ân……”
Chỉ là chút đụng chạm đơn giản như thế, nhưng thân thể mẫn cảm lại bị khơi gợi lên phản ứng, tiếng rên rỉ trầm thấp kia lơ đãng tràn ra, làm cho Kim Tại Trung phải gắt gao cắn chặt môi.
“Gần đây mới phát hiện, hóa ra thân thể của ngươi… lại mĩ lệ đến vậy……” Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời, bàn tay lướt trên người Kim Tại Trung lại càng thêm lộng hành.
“Đừng……” Là giọng ai vậy? Là Kim Tại Trung sao? Thì ra… Chính y cũng sẽ có cơ hội thốt ra loại lời nói bất lực nhường này…… Y quả thật rất sợ hãi, sợ hãi những trận hoan du không phút ngưng nghỉ kia, hết lần này tới lần khác, đã rút cạn hết chút sức lực còn sót lại trên thân xác này.
“Mở mắt ra, nhìn ta.” Lời Trịnh Duẫn Hạo nói, là mệnh lệnh, không cho phép một tia phản kháng.
Bỗng nhiên, y rất muốn bật cười. Kim Tại Trung y, lại đến nông nỗi ngay cả chút yêu cầu ‘nhìn hắn’ dễ dàng ấy cũng làm không nổi. Trịnh Duẫn Hạo đang dùng sức bóp chặt cằm y, tưởng như muốn bóp vụn tất cả xương cốt. Nhưng y vẫn cố nén đau đớn, gắt gao khép chặt hai mắt.
“Ngươi muốn đối nghịch với ta phải không?”
Giờ khắc này, Kim Tại Trung phải thật sự bật cười, động tác cũng không lớn, chỉ là hơi hơi cong khóe miệng, ý cười lộ ra sự ương ngạnh kia, làm cho Trịnh Duẫn Hạo muốn hủy diệt ngay tức khắc.
“Cười! Cứ cười đi, rất nhanh thôi…… Ngươi sẽ không cười được nữa.” Bỗng nhiên dùng sức đem người trong lòng đẩy một phát lên thành dục trì, va chạm giữa thân thể cùng thành hồ làm bọt nước tung tóe, nước ao phiêu đãng bắn ra, làm ướt cả mặt đất.
Sống lưng bị thô bạo đập vào bờ dục trì, một trận đau đớn lập tức ập đến, hàng lông mày tự nhiên chau lại, đau đớn trên thân thể còn chưa kịp biến mất, ngưười phía sau đã vây lấy y, bàn tay linh hoạt kia sớm đã lần đến được vị trí giữa hai chân, ngón tay đâm thẳng vào nơi ấy.
Bị động tác đột ngột này làm cho cảm giác vô lực tăng lên gấp bội, hai cánh tay gác trên cạnh hồ đồng thời bị giữ chặt, cho dù biết rõ sẽ không bị ngã nhưng khuỷu tay vẫn theo bản năng chống trên thành hồ.
Không gian nhỏ hẹp không hề được chuẩn bị, phía sau liền bị dị vật mạnh mẽ tiến vào, vị trí khó có thể tiếp nhận được cự vật kia, chỉ truyền đến từng trận đau nhức, cùng với những đau đớn mỗi lúc một mãnh liệt, thân thể cũng bị va chạm một cách thô bạo, tình cảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, mà y thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vòng eo bị ghìm chặt mạnh mẽ ra vào, động tác không mang theo chút cảm tình, ngoại trừ việc có thể hóa giải được cỗ nhiệt hỏa do dược vật mang đến, thì chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng đang dần dần rõ ràng kia.
Không ngừng trừu động thân thể, từng chút một đều cuồng mãnh mà hữu lực, như xuyên qua cả thân thể này. Hoan ái suốt mấy ngày nay làm vòng eo y đau nhức cực độ, nhưng vẫn được mạnh mẽ chống đỡ, để tiếp nhận sự xâm nhập trí mạng kia.
Làn nước vốn ấm áp là thế, hiện giờ lại tựa như sôi sục, nhưng y biết đây chỉ là do thân thể ảnh hưởng tới cảm giác, nhiệt khí bốc lên trên mặt nước làm cho hết thảy đều trở nên mông lung, đầu óc mỏi mệt bắt đầu trở nên hỗn độn.
“Ân… Ách ân……” Từ trong miệng thoát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, lại không thể nào kìm lại được thanh âm do chính mình phát ra.
“Liễu Nguyệt hôm qua đã được hạ táng……”
Cái tên này bất chợt vang lên, hiện tại đối với y mà nói sao lại có cảm giác xa xôi đến thế, bởi vì cái tên ấy mà đầu óc vừa rồi rõ ràng còn uể oải bỗng chốc làm thân thể căng thẳng.
Trịnh Duẫn Hạo thở hắt ra một hơi thật mạnh, tạm dừng lại, chậm rãi rút ra khỏi dũng đạo, động tác thong thả xúc tác cho phản ứng mãnh liệt nơi Kim Tại Trung, nhưng ngay khi sắp rời khỏi hoàn toàn, trong nháy mắt lại sáp nhập vào toàn bộ.
Kim Tại Trung mở to hai mắt, nhưng không hề có tiêu điểm, đáng tiếc Trịnh Duẫn Hạo không nhìn thấy, chịu sự đau đớn trùng kích khiến cho đôi mắt vừa mở ra rất nhanh đã dần nheo lại, hiện giờ tiếng ngâm phát ra từ yết hầu, đã không còn phân được rõ là do đau đớn hay là do khoái cảm mà có.
“A…… Ngô ân……”
“Ta muốn tìm Lăng Nhi của ngươi đến bầu bạn với nàng…… Ngươi thấy thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo giễu cợt nói.
“Ô…… Ân a…… Đừng……” Thân thể bị va chạm, thanh âm chỉ có thể run rẩy không ngừng.
“Ngươi thật sự coi trọng nàng như vậy sao? Ta nghĩ, có lẽ… Kẻ hạ độc là nàng cũng không biết chừng, là tội lỗi gây ra mà ngươi không hay biết…… Cho nên, ngươi mới bao che cho nàng phải không? Như vậy chỉ cần nàng chết là có thể xong chuyện không phải sao?”
“Không… Không được…… Ô ân……” Đối với cái chết của Liễu Nguyệt, kẻ nên đền tội tuyệt đối không phải là Lăng Nhi.
“Tại Trung…… Nói một tiếng ‘phải’ cũng khó khăn như vậy ư?”
“Ân ngô…… Không phải ta… càng không phải là Lăng Nhi… Ách a……”
Rõ ràng có thể chấm dứt tất cả, nhưng lại không thể có được sự đồng thuận từ y, hắn chỉ mong đưa ra được một cái kết cho chuyện này mà thôi. Không phải không muốn tin tưởng y, mà là hắn sợ bị phản bội, Kim Tại Trung năm đó cũng từng hứa hẹn với hắn, nhưng cuối cùng còn lưu lại, chỉ là một chuỗi những tin tử khiến người ta không cách nào tiếp nhận nổi.
Vô luận là phụ hoàng, hoàng huynh, hay thái phó…… Chỉ cần là người ở bên cạnh hắn, đều lần lượt chết đi, đây là hồi ức mà Kim Tại Trung lưu lại cho hắn. Chỉ có điều, có một số việc, hắn vẫn rất tường tận, nhưng cũng không muốn tự mình đối mặt.
“A a……” Tiếng rên rỉ trầm trầm bỗng nhiên vút cao, thân thể Kim Tại Trung đã bắt đầu run rẩy, nhưng Trịnh Duẫn
Hạo chẳng những không dừng lại, mà ngược lại càng ra sức đưa đẩy căn nguyên dục vọng.
Cho dù bị khóa chặt hai tay, Kim Tại Trung vẫn cố sức dịch chuyển lên bờ dục trì, y biết là vô ích, nhưng đây sớm đã không còn là việc bản thân y có thể khống chế, chỉ là một loại bản năng sinh tồn mà thôi. Cánh tay quấn ở bên hông y bỗng nhiên dùng sức, hậu quả của việc giãy dụa, chính là sự đâm sâu càng thêm mạnh mẽ.
Hai má đẫm ướt, thứ chất lỏng ấm áp này, là nước mắt. Nhìn không thấy hết thảy, nhưng nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi. Không biết vì sao, nước mắt lại bỗng nhiên trào ra, nhưng y không nhớ nổi, tựa hồ cũng không có việc gì làm y đau lòng đến vậy…… Đúng thế, những tình cảnh cam go mấy cũng không bằng hiện giờ, đối với Trịnh Duẫn Hạo, y ngay cả khí lực để hận cũng không có.
Trước nay chưa từng nghĩ tới, y cũng sẽ có một ngày khóc thật sự. Nhưng hoàn cảnh lúc này đây so với trong tưởng tượng không hề giống nhau, không có tiếng kêu rên như than trời trách đất, không có cơn đau đớn thấu tận tâm khảm, không có những xúc cảm rối rắm này, chỉ là… Khóc, đơn thuần chảy ra nước mắt mà thôi.
Thì ra, nước mắt thực sự không có cách nào ngăn lại, dẫu cho y không còn cảm giác, thì chúng vẫn cứ tuôn rơi, tựa như ý chí chống đỡ cho sinh mệnh của y, đã đến cái ngày cay đắng ấy rồi, có lẽ cũng nên dừng lại thôi.
“Ta thật sự… Hối hận……” Thanh âm mang theo nghẹn ngào, lời nói của Kim Tại Trung, chỉ là nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng, mặc kệ người kia có lắng nghe hay không, kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Không nghe thấy ư? Giọng nói của Trịnh Duẫn Hạo, rõ ràng gần trong gang tấc, mà giờ đây lại dần trở nên xa xăm, bên tai bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào xé tim, tưởng như sắp đâm thủng màng tai y, nhưng chỉ trong nháy mắt, hết thảy lại ngưng bặt.
Yên tĩnh, bốn phía đều yên tĩnh đến dị thường, tựa như để hòa hợp với sự tồn tại của bóng tối, mà ngay cả thính giác cũng bỗng chốc mất đi, không lâu trước đó vừa mới hy vọng có thể không nghe thấy lời hắn nói, ông trời đối với yêu cầu này hình như đáp ứng quá nhanh thì phải.
Thân hình dán chặt, từ sau lưng cảm giác được ***g ngực của người nọ vì đang nói mà nhè nhẹ chấn động, Trịnh Duẫn Hạo đang nói, y biết, nhưng không nghe được.
.
.
.
Đã quên mất là bắt đầu từ hôm nào, Kim Tại Trung đã quen nhắm chặt hai mắt, khi không nhìn thấy đôi mắt của y, đáy lòng lại ùa ra một hoài niệm mãnh liệt, nhưng vô luận hắn có làm gì, Kim Tại Trung cũng không mở mắt ra nữa, bởi vì không muốn thấy sao?
Bỗng nhiên có một ngày, y bắt đầu không có phản ứng lại với lời hắn nói, tựa như không nghe thấy hết thảy, ngay cả lúc hắn nói muốn xử tử Lăng Nhi, y vẫn chỉ một mực nhíu chặt mày thống khổ, chỉ khi tới thời điểm kích tình tột đỉnh, mới có thể từ miệng y nghe ra chút âm thanh ngâm nga mỏng manh mà thôi.
“Tại Trung… Tại Trung……” Hắn cứ hết lần này tới lần khác gọi tên y, cho dù Kim Tại Trung không bao giờ đáp lại.
Lại bị *** làm cho bừng tỉnh, mỗi ngày đều chỉ có khoảng thời gian chìm sâu trong mê man mới có thể được giải thoát, mỗi lần tỉnh lại, luôn cảm giác được độ ấm cơ thể của một người khác, gắt gao giam cầm, thân thể nóng bỏng, mà trong tim đã mất đi hơi ấm.
Cảm giác được nhuyễn tháp mình đang nằm, nơi này hẳn là gian phòng đã giày vò y gần nửa tháng nay, trong không khí vẫn tản mát mùi đàn hương quen thuộc kia, y không muốn ngửi thấy cỗ hương khí này thêm chút nào nữa, nhưng biện pháp duy nhất lại chỉ có ngừng lại hô hấp.
Thân thể vẫn rung động trước sự tiến nhập của người kia, yết hầu khó chịu như bị lửa thiêu, gian nan nuốt nước bọt, cố gắng duy trì chút ổn định mình còn sót lại.
“Độc là do ta hạ… Là ta giết Liễu Nguyệt…… Cứ coi như… đây đều là do ta làm là được, đừng tra tấn ta nữa… xử tử ta đi…… Xin ngươi……”
Kim Tại Trung mất đi thính giác, đương nhiên sẽ không biết thanh âm hiện giờ của mình đã mỏng manh cỡ nào, nhưng dường như đã hao hết tất cả khí lực của y.
“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo trầm trầm hỏi lại.
“Xin ngươi… Giết ta đi… Ô ân……” Thanh âm của Kim Tại Trung bỗng nhiên nghẹn ngào, tiếng nói như lời nỉ non bên miệng, đối với Trịnh Duẫn Hạo đang câm lặng, hắn căn bản không thốt nên nổi một lời đáp lại.
Cổ tay phải bỗng nhiên bị nắm chặt, gần như cùng lúc ấy, thô bạo quẹt qua ngọc thạch khảm trên đầu giường, nháy mắt dâng lên nhói đau tận tim gan. Ngón tay trong một thoáng cũng đau đến mức không động đậy được, xương bàn tay như bị bóp gãy đến nơi, máu tươi nhuốm đỏ ngọc thạch phỉ thúy xanh biếc, cũng nhuốm đỏ cả lòng bàn tay hai người.
“Ta sẽ không giết ngươi…… Chúng ta, cứ như vậy không tốt sao?” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo hiện giờ, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi, lờ đi dòng máu đang chảy ra loang lổ trên tay Kim Tại Trung, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt y.
Sống lâu như vậy, Kim Tại Trung lần đầu tiên cảm thấy, chết…… Có lẽ thật sự là cách giải thoát tốt nhất.
Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một giọng nói xa lạ, là của một vị đại thần trong triều. Từ ngày ấy tới nay, mỗi ngày đều có người xin tấn kiến, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn không hề chấp thuận bất cứ thỉnh cầu nào.
Hắn biết đại thần trong triều đều một lòng đợi hắn hạ chỉ xử tử Kim Tại Trung, nhưng kể từ ngày ấy hạ lệnh, không một ai dám nhắc tới trước mặt hắn, nhưng chung quy vẫn có người bóng gió nhắc nhở, hy vọng có thể đạt thành mục đích.
“Hoàng Thượng! Hoàng Hậu nương nương đã ở bên ngoài quỳ suốt năm ngày, Hoàng Thượng vẫn không muốn tiếp kiến hay sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nương nương sẽ không chịu được, Hoàng Thượng! Thần khẩn cầu ngài suy xét lại.”
Trịnh Duẫn Hạo bị thanh âm kia quấy rầy, hung tợn nhìn chằm chằm vào dáng người đứng ngoài cửa, suy nghĩ một lát, cuối cùng mặc lại y sam cho chỉnh tề, rồi đạp cửa bước ra.
.
.
.
“Có gì muốn nói với Trẫm?” Từ lúc ra khỏi cửa phòng cho đến khi tiếp kiến Trương Huyên, Trịnh Duẫn Hạo luôn mang vẻ vội vàng vô cùng.
“Hoàng Thượng, ngươi đã làm gì với Tại Trung vậy?” Sắc mặt Trương Huyên cũng không dễ coi chút nào, chỉ vì quỳ mấy ngày liền mà không đứng dậy nổi, bao nhiêu lần thỉnh cầu tấn thấy đều không được ưng thuận, cuối cùng mới đành dùng tới hạ sách này.
“Hoàng Hậu, cách xưng hô của ngươi đối với Kim đại nhân, không khỏi quá mức thân mật thì phải?” Trịnh Duẫn Hạo trầm giọng nói.
“Cái chết của Liễu Phi, thật sự có… liên can đến Kim đại nhân sao? Hoàng Thượng ngươi đã điều tra rõ ràng rồi chứ?”
“Quyết định của Trẫm, hình như đâu đến phiên Hoàng Hậu ngươi can thiệp.”
“Hoàng Thượng nói vậy là ý gì? Thân là người đứng đầu Tam Cung Lục Viện, Hoàng Hậu chẳng phải nên vì Hoàng Thượng mà bình định phân tranh thị phi trong Hậu cung hay sao?” Trương Huyên nắm lí lẽ trong tay, không hề có ý lùi bước.
“Đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Hậu thì Trẫm sẽ không làm gì được ngươi, chỉ cần Trẫm ra khẩu dụ phế trừ Hậu vị của ngươi, là Trẫm đã có thể xử tử ngươi được rồi!”
“Hoàng Thượng, thứ ta nói thẳng, mấy năm gần đây ngươi vẫn không hề thay đổi… Chỉ cần là chuyện tình có liên quan tới Kim đại nhân, ngươi sẽ trở nên hồ đồ…… Lần này cái chết của Liễu Phi cũng vậy, ngươi căn bản chưa từng ngẫm nghĩ lại phải không?” Đối với cơn tức giận của Trịnh Duẫn Hạo, Trương Huyên cũng không hề sợ hãi.
Trịnh Duẫn Hạo lặng im chốc lát, hít vào một hơi thật sâu, mới nói.
“Ngươi quỳ ngoài cửa suốt năm ngày, mục đích chỉ là vì muốn giáo huấn Trẫm thôi sao?”
“Không, nếu như việc Hoàng Thượng không thả Kim đại nhân ra, không phải bởi vì cái chết của Liễu Phi, mà là vì chuyện binh quyền, vậy thì ở đây có một tờ binh hàm, hy vọng Hoàng Thượng sau khi xem xong, có thể phóng thích Kim đại nhân!”
Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe xong, lúc này mới nhớ tới vấn đề quân vụ ngày đó đã bắt Kim Tại Trung phải giải quyết, bản thân sớm đã quên bẵng đi mất, không ngờ Kim Tại Trung lại ghi tạc trong lòng, y hy vọng được ra đi đến vậy ư?
Trương Huyên từ trong ống tay áo rút ra quân hàm đưa cho Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo tiếp nhận xong, liếc nhìn Trương Huyên một cái, trên tay đã bóc tín phong(1) ra, hạ mắt đọc lướt qua, trên đó cũng không nói rõ ai có năng lực đảm nhiệm chức vị Tướng quân, tiếp nhận vị trí của‘Dịch’ Tướng quân tiếp tục thống lãnh quân sĩ bảo vệ Viêm Triều, ở cuối thư còn đóng ấn ngọc tỷ, hắn nhận ra đây chính là ngọc chương (2) của Kim Tại Trung.
Hai mắt nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó thu lại tín hàm, ngẩng đầu lên nhìn Trương Huyên, nói.
“Nếu y đã muốn giao cho Trẫm, cớ gì lại ở trong tay ngươi?”
“Hoàng Thượng ngươi không phải hiểu rõ nhất sao? Kim đại nhân y một lòng muốn ra đi, khó khăn lắm mới giải quyết xong nan đề ngài giao phó, tất nhiên sẽ không hy vọng có chút dây dưa gì. Huống hồ, thư là do ta viết thay, y chỉ lệnh cho Lăng Nhi giao ngọc chương cho ta mà thôi.”
Trịnh Duẫn Hạo ngạc nhiên, nét chữ trên thư vừa rồi, gần như không có chút khác biệt với Kim Tại Trung. Nếu chỉ dựa vào bút tích tẩm độc trên tranh kia mà xác định người hạ độc, vậy hiện giờ lại thêm Trương Huyên cũng là một người khả nghi.
Chỉ có điều hiện giờ cái chết của Liễu Nguyệt đã làm dấy lên sóng gió khắp nơi, Trương Huyên hà cớ gì lại tự tìm đường chết, làm cho bản thân mình vốn đứng ngoài mọi chuyện nay lại dấn thân vào vũng nước đục này?
“Viết thay?” Hắn lặp lại một lần.
“Tay phải của Kim đại nhân, trong khi giao chiến cùng Tương quân đã bị thương, khi trở về đã không thể chấp bút được nữa, Hoàng Thượng ngài không biết ư?” Cho dù đây là câu hỏi, nhưng thần sắc Trương Huyên cũng không lấy làm kinh ngạc cho lắm, bởi vì nàng đã sớm dự đoán được, Kim Tại Trung tuyệt đối sẽ không nói việc này cho Trịnh Duẫn Hạo biết.
“Y căn bản không hề nói với ta……” Trịnh Duẫn Hạo trong phút chốc thất thần mà thì thào tự nói.
“Y đương nhiên sẽ không cho ngươi biết, Hoàng Thượng, những việc Kim đại nhân làm vì ngươi, còn hơn xa những điều ngươi nhìn thấy được, những gì ngươi nợ y chỉ e cả đời này cũng khó lòng trả hết!”
Trịnh Duẫn Hạo sững người, Trương Huyên lại mở miệng nói.
“Hoàng Thượng, nếu chỉ bằng suy đoán của chính mình đã vội xác định Kim đại nhân là người hạ độc, vậy hiện giờ không phải ta cũng bị hiềm nghi hay sao?”
“Hoàng Thượng, hạ chỉ bắt giam ta đi, Hậu cung trước nay vốn là nơi các tần phi minh tranh ám đấu, vậy kẻ bị hiềm nghi lớn nhất giết chết Liễu Nguyệt chẳng phải nên là ta sao? Ngươi sao không nói?”
“Kim đại nhân nếu đã chuẩn bị rời đi, hà tất trước khi ra đi lại còn sinh sự, Hoàng Thượng ngươi ngay cả điểm ấy cũng không phán đoán được hay sao?”
“Đủ rồi!” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên gầm lên, chặn đứng lời Trương Huyên định nói.
.
.
.
Cũng vào lúc này đây, ở một nơi khác trong Duyên Tỉ Đện, có một người đang guồng chân tiến tới, đến trước một gian phòng, lại bị cấm quân gác cửa ngăn lại.
“Phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào.”
Người tới ngẩng đầu nhìn tên cấm quân kia, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt nói.
“Bản quan phụng mệnh Hoàng Thượng đến chẩn mạch cho Kim đại nhân, nếu do các ngươi mà chậm trễ, ngươi gánh tội nổi sao?” Ánh mắt sắc bén của nam tử làm tên cấm quân ngẩn ra.
“Nhưng……” Cấm quân lộ vẻ mặt khó xử.
“Bất kể có chuyện gì, một mình Phác Hữu Thiên ta gánh chịu, lui ra!”
“…… Dạ.”
(1) Tín phong: dấu niêm phong trên thư.
(2) ngọc chương: đại loại là con dấu riêng của người có chức quyền.