CHƯƠNG 21
‘Ngươi sợ hãi, có đúng không?’ Đối mặt với tiếng gầm lên giận dữ của Trịnh Duẫn Hạo, Trương Huyên không hề ngừng lại lời nói, ngữ khí ngược lại càng thêm phần kiên định.
‘Ngươi còn nhớ không, ngày đó sau khi y thay ngươi đi sứ nước láng giềng trở về, biết tin Kim gia toàn bộ bị xử trảm, câu duy nhất y nói với ngươi là gì?’
‘Tạ chủ long ân…… Bốn chữ này, chính là điều mà y đã nói với ngươi sau khi hơn trăm nhân khẩu Kim gia bị trảm, ta cũng không hiểu nổi, tâm tình trong khoảnh khắc nhất thời mất đi tất cả người thân, có thể nào bình tĩnh tới vậy. Ngươi cho rằng Tại Trung thay đổi, nhưng từ đầu tới cuối lại không muốn thừa nhận, ngươi mới chính là kẻ đã khiến y thay đổi!’
‘Ngươi có thể nhân từ với thiên hạ, nhưng vì sao chỉ độc với Kim Tại Trung lại tàn nhẫn như vậy? Hay là, ngươi căn bản không hy vọng y tốt với ngươi? Ngươi sợ hãi đối mặt với tình cảm của chính mình sao?’
‘Y không phải không có tư cách lựa chọn, chỉ là y lỡ đem lòng yêu ngươi mà thôi! Khi y vì ngươi mà biến thành bộ dạng mình đầy thương tích, ngươi lại chỉ hờ hững mà nhận lấy hết thảy hy sinh của y, là vậy phải không? Nếu ngươi thật sự không có chút cảm tình nào với y, hiện tại chi bằng hạ chỉ xử tử Tại Trung đi…… Còn hơn ngươi cứ thương tổn y như vậy.’
.
Trương Huyên đã bị hắn hạ chỉ cấm túc trong Cẩm Việt Cung, nhưng lời nàng nói tựa như không khí vờn quanh bốn phía, rõ ràng không muốn nghe thấy, nhưng cứ một lần rồi lại một lần vang lên.
Nay đã chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến ai mới là hung thủ chân chính độc hại Liễu Nguyệt, bởi vì lời Trương Huyên nói, đã một mực làm đảo lộn suy nghĩ của hắn.
Trên mặt bàn, viên bảo thạch màu đỏ khảm trên thân chủy thủ kia giờ phút này sao bỗng có vẻ nhức mắt quá, Kim Tại Trung vì thanh chủy thủ này mà trở về, chỉ là vì nó thôi ư?
Nghĩ tới đây, Trịnh Duẫn Hạo dứt khoát gạt chủy thủ từ trên bàn xuống, chủy thủ bị văng ra góc xa rơi trên mặt đất, trong nháy mắt rơi xuống đất phát ra một tiếng gãy nặng nề. Cảnh tượng nhìn thấy ngay sau đó, làm cho Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc.
Chủy thủ đang lẳng lặng nằm trên mặt đất kia đã bị gãy làm hai, lưỡi chủy thủy rời ra khỏi bao, dưới ánh sáng kia mơ hồ có thể thấy lộ ra một mảnh giấy gấp gọn, phía trên có thấp thoáng nét mực.
Hắn trước nay không hề biết hóa ra lưỡi chủy thủ rỗng không, khe hở rất nhỏ, đại khái chỉ có thể nhét vừa một mảnh giấy mỏng tang. Có lẽ, thứ mà Kim Tại Trung muốn lấy lại cũng không phải là thanh chủy thủ này, mà là…… Bức thư giấu bên trong chủy thủ!
Ngồi nguyên trên ghế một hồi lâu, hai mắt Trịnh Duẫn Hạo nãy giờ không hề rời khỏi chủy thủ trên mặt đất, hắn đang do dự, do dự rốt cuộc có nên đọc nội dung trên tờ giấy kia hay không, nhưng biết đâu…… Đây là do phụ hoàng của hắn để vào thì sao?
Chán nản thở dài, ngón tay thon dài chống dưới cằm, hai mắt khép chặt lại, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng lên, từng bước từng bước đến gần chỗ chủy thủ rơi xuống, xoay người nhặt lưỡi chủy thủ kia lên.
Lúc rút lá thư ra, bàn tay dùng sức miết phẳng một chút, mở ra mảnh giấy được gấp mỏng, mặt giấy đã phủ lên sắc ố vàng nhàn nhạt, đây là một phong thư nhà. Kim Kiến Hành…… là lá thư phụ thân của Kim Tại Trung viết cho y.
Mắt thấy một hàng chữ trên giấy, vẻ mặt Trịnh Duẫn Hạo càng trở nên ngưng trọng, nếu có thể, hắn thực sự hy vọng chính mình có thể chỉ coi nó như một phong gia thư đơn giản…… Nhưng không thể, ngầm ý ẩn giấu trong từng câu từng chữ, dù cần hết sức tinh tường mới có thể sắp xếp lại cho rõ ràng, nhưng hắn vẫn hiểu.
Phóng mắt nhìn lại, trong thư chính là kể lại tình hình Kim gia, từ cách hành văn có thể biểu lộ ra ôn tình tự nhiên chân thật, nhưng mệnh lệnh nhắn gửi, có lẽ mới là trọng điểm mấu chốt. Sau khi xem xong nội dung trong thư, trong đầu Trịnh Duẫn Hạo chỉ còn lại có mấy chữ kia……
– Lệnh của Nhị điện hạ, hành thích vua.
Lệnh của Nhị điện hạ, hành thích vua ư? Giờ đây bỗng nhiên hồi tưởng lại, năm đó Kim Đại tướng quân và Nhị Hoàng huynh của hắn giao tình rất thâm hậu, lá thư này dù không đề ngày tháng, nhưng từ tình hình được miêu tả trong thư cũng đã phần nào biết được, lúc ấy Phụ hoàng vẫn còn khỏe mạnh, ngay cả Nhị Hoàng huynh cũng chưa chết.
Trịnh Duẫn Hạo không thể không thừa nhận, dựa theo nội dung, đây quá rõ ràng chính là Nhị hoàng huynh của hắn muốn mưu đồ soán vị, mà Kim Đại tướng quân cùng Nhị hoàng huynh kết giao sâu đậm, đương nhiên chính là một trong những đại thần phò trợ.
Nội dung trong bức thư này thật sự hoàn toàn khác với những gì hắn lầm tưởng bấy lâu nay, nếu vậy, cái chết của phụ hoàng trước kia, kỳ thật là âm mưu do Nhị hoàng huynh âm thầm dựng nên, Kim Tại Trung chỉ là phụng mệnh làm việc thôi sao?
Hắn không dám tin, Nhị Hoàng huynh trước đây luôn yêu thương mình nhất, khiến mình phải kính nể, vậy mà lại chính là chủ mưu của cuộc phản loạn này, người trong thiên hạ chỉ biết rằng Kim Kiến Hành tạo phản, lại không biết rằng kẻ đứng sau giật dây chính là vị Nhị Hoàng tử được người người tôn kính kia.
Trước kia khi Nhị hoàng huynh chết, hắn biết là Kim Tại Trung đã hạ thủ, khi hắn chất vấn y về nguyên nhân, Kim Tại Trung ngay cả một câu giải thích cũng không có. Trước là Phụ hoàng, sau đó là đến Hoàng huynh, sự việc này làm hắn căn bản tìm không ra lý do nào để tha thứ cho Kim Tại Trung, hắn nghĩ tới việc xử tử Kim Tại Trung, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Bởi vì mệnh lệnh của Hoàng huynh, cho nên Kim Tại Trung không thể không độc hại Tiên hoàng. Trong khoảng thời gian hắn mới lên kế vị, Viêm Quốc lâm vào một cơn rung chuyển xen lẫn bất an. Hoàng huynh nếu muốn động thủ lật đổ hắn khỏi đế vị căn bản quá dễ dàng, cho nên Kim Tại Trung đã lựa chọn làm cho Hoàng huynh của hắn, mang theo dã tâm không muốn ai biết này chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Bức thư này có lẽ chính là trước khi Kim gia bị sao trảm, phong thư cuối cùng Kim Kiến Hành viết cho Kim Tại Trung, người thân chỉ trong một đêm bị giết sạch, duy chỉ còn phong thư này là có thể giúp y lưu lại một chút dấu vết tồn tại cuối cùng, có lẽ bởi vì không thể dứt lòng, nên mới không tiêu hủy lá thư, mà giấu ở bên trong chủy thủ.
Không thể ngờ rằng chủy thủ lại một lần nữa rơi vào tay hắn, Kim Tại Trung muốn lấy lại chủy thủ, là bởi vì…… muốn che giấu sự thật này. Che giấu đi cái sự thật rằng thực ra chính vị Hoàng huynh mà mình tin tưởng nhất, mới chính là kẻ lừa gạt hắn nặng nề nhất.
.
.
.
Trong cái khoảnh khắc vừa đẩy cửa bước vào phòng, Phác Hữu Thiên quả thực kinh sợ, nếu không phải mơ hồ thấy ***g ngực Kim Tại Trung vì hô hấp mà hơi phập phồng, hắn sẽ nghĩ rằng hiện giờ đang nằm trên giường kia, chỉ là một khối thi thể không có nhịp đập.
Trên giường một mớ hỗn độn, trong không khí tràn ngập một cỗ hương khí đạm nhạt, cùng với hương vị sau cơn *** phóng túng. Cho dù giờ này là ban ngày, nhưng ánh sáng trong phòng chỉ yếu ớt, có phần âm u.
Dần dần tới gần bên giường, nhìn Kim Tại Trung nhắm chặt hai mắt, đó là một Kim Tại Trung hắn chưa bao giờ nhìn thấy, suy yếu cực độ, lại mất đi phần khí thế nhiếp nhân kia, tựa như mất đi dấu vết của sinh mệnh.
Chiếc cằm vốn thon gọn là thế, hiện giờ càng có vẻ gầy yếu, cánh tay buông thõng bên sườn, tưởng như chỉ còn lại có da bọc xương, thoạt nhìn yếu ớt dị thường. Bất quá mới có nửa tháng ngắn ngủi, Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc đã làm gì mà tra tấn y thành ra nông nỗi này?
Thắp một ngọn nến nhỏ trong phòng, đặt trên bàn trà, không gian u ám thoáng chốc bừng ánh không ít, lúc xoay người tới gần Kim Tại Trung thêm chút nữa, chợt phát hiện ra vết máu loang lổ trên tay y.
Trái tim bỗng như bị ai đó móc ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay y, thật cẩn thận lau đi vết máu kia, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác định thương thế cũng không quá đáng ngại, lúc đang chuẩn bị băng vải băng lại miệng vết thương, Kim Tại Trung lại bỗng nhiên túm lấy tay hắn.
“Tại Trung……” Phác Hữu Thiên nhẹ nhàng gọi, cơ hồ ngay cả mắt cũng không dám chớp, tựa như cảm thấy chỉ hơi chút không lưu tâm thôi, Kim Tại Trung cũng sẽ biến mất.
Kim Tại Trung mở mắt, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, lại mệt mỏi khép mắt lại, y biết bên cạnh mình lúc này không phải Trịnh Duẫn Hạo, trên cơ thể người này tỏa ra mùi thơm ngát của dược liệu, cùng với chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, giúp y có thể xác định thân phận của hắn, chính là Phác Hữu Thiên.
Hơn nữa, cũng chỉ có hắn mới có thể cẩn trọng tỉ mỉ xử lý vết thương cho y như vậy, Trịnh Duẫn Hạo rời đi thật lâu, nhưng hiện giờ y đã không còn hơi sức mà nghĩ ngợi điều gì được nữa.
“Trầm Xương Mân bảo ta tiến cung, hắn rất lo lắng cho ngươi…… Lúc trước ta phải ra khỏi kinh thành, cho nên chậm trễ mấy ngày, không ngờ sự tình lại thành ra như vậy……”
Phác Hữu Thiên nói xong câu này, Kim Tại Trung vẫn chậm chạp không thấy đáp lời, bởi vì không có khí lực để nói chuyện, cuối cùng nắm lấy bàn tay Phác Hữu Thiên, dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay hắn.
– Hữu Thiên phải không…… Ta không nghe thấy tiếng ngươi nói
Phác Hữu Thiên lẳng lặng chờ xem điều Kim Tại Trung muốn viết, không nghĩ đến cuối cùng lại là y không nghe thấy được thanh âm gì hết, thân thể không khỏi ngẩn ra, cứng đờ mất một hồi lâu, sau đó hít vào một hơi, viết vào tay Kim Tại Trung.
– Ta là Hữu Thiên, ngươi bị làm sao vậy
Kim Tại Trung chỉ hơi lắc lắc đầu, tần suất hô hấp cũng bắt đầu dồn dập không ngừng, tựa như chỉ một động tác rất nhỏ thôi, cũng đủ cướp đi sinh mạng y. Hai mắt lại bỗng dưng mở to, không có tiêu điểm mà nhìn về phía trước, Phác Hữu Thiên trông thấy, đôi mắt không có sinh khí kia.
Kể cả khi biết rõ mình đang ở bên cạnh y, Kim Tại Trung cũng không hề liếc nhìn lấy một cái, Phác Hữu Thiên nghi hoặc, do dự chốc lát, sau đó viết lên tay Kim Tại Trung.
– Mắt ngươi
Kim Tại Trung điều chỉnh lại hơi thở, tay cũng chẳng có sức mà nâng lên, ngay cả ý chí cơ hồ cũng không khống chế được nữa, thật lâu sau mới dùng thanh âm rất nhỏ trả lời.
“Mù rồi……”
Phác Hữu Thiên sợ hãi hít một hơi, tận lực trấn tĩnh chính mình, lại không biết rằng, hiện giờ bàn tay nắm lấy cổ tay Kim Tại Trung, đã bắt đầu run rẩy.
Thân thể mệt mỏi mỗi lúc một trầm trọng, ngay sau đó cơn đau đớn do trúng độc dẫn dắt bộc phát đến tột cùng, trong lúc nhất thời chỉ có thể co rúm thân thể, chờ đợi đau đớn qua đi. Phác Hữu Thiên hoảng sợ, Kim Tại Trung lại bắt đầu từng trận từng trận run rẩy nối tiếp.
Đối với dấu hiệu này, Phác Hữu Thiên gần như không cần hoài nghi mà có thể xác định ngay Kim Tại Trung bị uống phải độc dược, nhưng là loại độc nào đây? Hắn cho tới bây giờ chưa từng luống cuống như hiện tại, hay trực tiếp đến hỏi Trịnh Duẫn Hạo là được, nhưng nếu thật sự đến hỏi hắn, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp Kim Tại Trung nữa.
Cho dù có muốn đưa Kim Tại Trung ra khỏi cung, lấy hoàn cảnh hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng thành công. Nhưng bất luận ra sao, có thể giúp Kim Tại Trung dễ chịu hơn đôi chút mới là nhiệm vụ cấp bách lúc này. Phác Hữu Thiên đứng dậy, đang định mang hòm thuốc đặt trên bàn lại, không ngờ Kim Tại Trung lại bắt lấy tay hắn.
Chịu đựng đau đớn kịch liệt, Kim Tại Trung xuống giường, động tác có vẻ hết sức chật vật, cuối cùng chính là quỳ xuống, việc duy nhất bản thân có khí lực mà làm, chỉ biết gắt gao bắt lấy cánh tay Phác Hữu Thiên, quả thật ngay cả hơi sức ngẩng đầu lên cũng chẳng có.
“Hữu Thiên, giúp ta……”
Kim Tại Trung vừa nói như vậy, thanh âm lại run rẩy mãnh liệt, đôi con ngươi Phác Hữu Thiên tối sầm lại, lập tức lại ngồi xuống.
“Van ngươi giúp ta……”
Kim Tại Trung hết lần này đến lần khác lặp lại mấy chữ kia, Phác Hữu Thiên chỉ có thể viết trên tay y.
– ta có thể làm được gì
Phác Hữu Thiên khom người xuống, trên mặt đất rơi xuống từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt, là nước mắt của Kim Tại Trung. Y vậy mà cũng sẽ khóc…… Kim Tại Trung kiêu ngạo kia mà cũng rơi lệ, lại còn quỳ xuống cầu xin hắn. Phải chịu đựng chuyện tình thống khổ tới cỡ nào, mới có thể quật ngã một Kim Tại Trung kiêu ngạo thế kia?
Kim Tại Trung chậm rãi nâng tay lên, dọc theo cánh tay Phác Hữu Thiên, lần mò lên trên, cuối cùng dừng lại nơi bả vai hắn, áp mặt đến bên tai Phác Hữu Thiên, dùng âm lượng đủ cho hắn có thể nghe thấy nói một câu, một câu đơn giản ấy thôi lại làm cho Phác Hữu Thiên điếng người hồi lâu.
.
.
.
Trịnh Duẫn Hạo vẫn ở lại ngự thư phòng, nắm chặt lá thư trên tay, đầu óc trống rỗng, cuối cùng được thị quan nhắc nhở dùng vãn thiện hắn mới phục hồi lại tinh thần. Không trung ngoài kia đã sẩm tối, bước chân rời khỏi ngự thư phòng có chút dồn dập.
Mãi đến khi thấy người kia vẫn còn ở trong phòng, mới phần nào ổn định lại. Có một loại cảm giác khó hiểu, từ sau khi rời khỏi ngự thư phòng càng trở nên nặng nề hơn…… Kim Tại Trung sẽ ra đi, y sẽ sẽ ra đi.
Ý niệm này cứ vờn nhiễu trong lòng hắn, nỗi bất an chưa bao giờ xuất hiện, thúc giục Trịnh Duẫn Hạo một lòng chỉ mong xác nhận Kim Tại Trung có còn ở nơi đó hay không.
Cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Kim Tại Trung, người kia tựa như bị kinh hách mà thân thể mãnh liệt co rụt lại. Trịnh Duẫn Hạo buông lỏng bàn tay, Kim Tại Trung đã bắt đầu sợ hãi hắn, cự tuyệt, né tránh, dè chừng, giữa hắn và y, chỉ còn lại có vậy……
Chính là vì cái chết của Liễu Nguyệt, và đứa nhỏ hắn hằng chờ mong sắp chào đời, lại chết non ngay khi mới sinh ra, tất cả đủ để khiến hắn mất đi tất cả lí trí. Trương Huyên nói rất đúng, chỉ bằng chữ viết mà kết luận người hạ độc, quả thật quá nóng vội.
Vậy những gì mình đã làm với Kim Tại Trung thì tính sao đây…… Bởi vì không biết phải đối mặt ra sao, cho nên cứ hy vọng y có thể tự động ra đi, nhưng khi y nói với chính mình y phải đi rồi, lại không đành buông tay.
Hắn từng nghĩ, nếu Kim Tại Trung không cơ trí đến mức làm người ta phải dè chừng, làm người ta phải sợ hãi như vậy, có lẽ quan hệ giữa hai người đã có thể trở lại như thuở trước, nhưng Kim Tại Trung chung quy vẫn là Kim Tại Trung, y kiêu ngạo, y tự phụ, y điềm tĩnh.
Bởi vì Kim Tại Trung muốn ra đi, và vì Liễu Nguyệt đã chết, có lẽ ngay từ đầu hắn chỉ đang tìm cớ để thay đổi Kim Tại Trung mà thôi, nếu có thể diệt trừ ý chí của y, nếu có thể giữ y lại nơi này, nếu có thể thay đổi y của hiện tại, nếu, nếu……
“Tại Trung……”
Chuyện cho tới nước này, hắn còn có thể nói gì với Kim Tại Trung đây? Xin lỗi ư? Ta tin ngươi ư? Ngay cả chính hắn nghe xong còn thấy đáng cười, không thể tha thứ, hắn tra tấn Kim Tại Trung đến tàn tạ, nay lại bỗng nhiên nói ‘ta tin ngươi’ ư?
“Ngươi còn hy vọng ra đi sao?” Đầu ngón tay Trịnh Duẫn Hạo mơn trớn hai gò má gầy yếu kia của Kim Tại Trung, từ ngày ấy tới nay lần đầu tiên hắn lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Kim Tại Trung, mới phát hiện ra y đã gầy đi nhiều như vậy, hốc mắt dưới rèm mi nồng đậm kia cũng đã trũng sâu xuống.
Kim Tại Trung không trả lời, mày vẫn nhíu lại thật sâu, hai má toan tránh né bàn tay Trịnh Duẫn Hạo. Rồi lại như đang do dự, mà chỉ nhẹ nhàng dời đi chút ít.
“Ngươi hận ta phải không? Nếu ta thả ngươi ra, ngươi sẽ trở về giết ta sao?” Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt Kim Tại Trung.
Cho dù từ đầu tới cuối chẳng có lấy một lời đáp lại, nhưng Trịnh Duẫn Hạo cũng không giống như dĩ vãng, ở trên người Kim Tại Trung phát tiết sự phẫn nộ của mình. Trịnh Duẫn Hạo đêm nay có chút khác lạ, Kim Tại Trung trong cơn ý thức mông lung chỉ có thể xác định được điểm này.
Không ngờ ngay sau đó, Trịnh Duẫn Hạo lại hôn y thật sâu, nụ hôn duy nhất suốt nửa tháng nay, tựa như đối với người mình trân ái, hôn đến hết mực dịu dàng nâng niu.
Hôn, tượng trưng cho điều gì? Không một ai lại đi hôn môi một công cụ chỉ vì phát tiết *** mà tồn tại. Nói như vậy, chắc hẳn Trịnh Duẫn Hạo chí ít cũng coi y là một con người……
Nếu là trước đây, y có lẽ sẽ cho rằng, Trịnh Duẫn Hạo có một chút yêu thương y, nhưng hiện giờ thì không, cái giả thiết nực cười này, nếu hắn yêu y, cớ sao lại đối xử với y tàn nhẫn đến thế.
Ông trời thật thích trêu cợt y, nhưng sự kiên trì bị bào mòn mấy năm nay hiện giờ đã biến mất chẳng còn dấu vết, Trịnh Duẫn Hạo đêm nay, dường như ôn nhu đến không bình thường, ngay cả khoảnh khắc tiến vào bên trong y cũng như sợ làm y đau.
“Hối hận rồi sao……” Kim Tại Trung nhắm mắt lại hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo dừng lại giây lát, đối với lời nói của Kim Tại Trung, làm hắn không biết nên đáp sao cho phải.
“Ta muốn… khiến ngươi phải hối hận, nhưng ta… có cái tư cách ấy sao……” Giờ khắc này, Kim Tại Trung mở to hai mắt.
Đôi mắt đen láy vốn trong suốt dường ấy, hiện giờ như bị phủ kín một tầng mờ đục, mất đi ánh hào quang vốn có của nó, Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy ánh mắt vô hồn kia, thật lâu vẫn chẳng thể định thần.
Y hy vọng biết mấy hiện tại có thể nhìn thấy hết thảy, hy vọng biết mấy có thể khôi phục lại thính giác, nhưng trời cao trước nay nào có nhân từ với y bao giờ……
“Biết không…… Cả đời này, chuyện duy nhất làm bản thân ta hối hận, chính là đem lòng yêu ngươi……”
Kim Tại Trung nói thật chậm từng câu từng chữ, thanh âm tuy nhỏ, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng.
“Bởi vì ngươi, căn bản không yêu ta. Cho nên ta từ bỏ, thật sự từ bỏ……” Một cỗ tanh nồng đậm đặc theo yết hầu dâng lên, Kim Tại Trung lại cười.
“Mắt ta không nhìn thấy, ngươi không màng. Tai ta không nghe được, ngươi cũng chẳng để tâm. Vậy nếu ta chết đi, ngươi cũng sẽ không để ý, đúng không……”