Thị Lang

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

“Mắt ta không nhìn thấy, ngươi không màng. Tai ta không nghe được, ngươi cũng chẳng để tâm. Vậy nếu ta chết đi, ngươi cũng sẽ không để ý, đúng không……”

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế hả?” Kim Tại Trung bỗng dưng lại thốt ra câu ấy, khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, đồng thời… Cũng cảm thấy kinh hãi.

Thanh âm dần dần yếu đi, Kim Tại Trung không nói gì nữa, cảm giác tựa như nãy giờ chưa hề tỉnh lại.Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, bàn tay dừng lại nơi cổ Kim Tại Trung, cảm giác nhịp mạch của y đập rất chậm, mỗi lúc một mỏng manh hơn.

Chỉ sau một nhịp đập nào đó, y sẽ tắt thở sao… Cái ý niệm đáng sợ ấy bỗng nhiên vụt qua, Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu cảm giác được một nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có. Lại nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo cả người cứng đờ. Hơi thở hoang tàn cuối thu, nỗi tuyệt vọng trong tịch liêu, đang dần xâm chiếm tâm trí hắn.

“Tại Trung. . . Tại Trung!” Hắn bắt đầu khẽ khàng lay lay thân thể Kim Tại Trung, chỉ cần y còn có một chút phản ứng thôi, cũng có thể khiến trái tim đang căng lên như dây cung của hắn yên ổn hơn phần nào.

Bàn tay bị nắm chặt, Kim Tại Trung có thanh tỉnh đôi chút, nhưng bàn tay bắt lấy tay kia của Trịnh Duẫn Hạo, rõ ràng không phải muốn nắm lại, mà chính là đang muốn giãy ra, đáng tiếc y lại chẳng có đủ khí lực.

“Ta muốn. . . Giết ngươi…”

Nếu có thể… Ta nhất định sẽ giết ngươi, Trịnh Duẫn Hạo.

Nhưng hiện giờ, điều ta hy vọng nhất chính là. . . chết.

“Có thể. . . Chỉ cần ngươi có năng lực ấy, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi…” Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc bị làm sao, vì cớ gì lại đi nói ra những câu kỳ quái ấy?

“Ta nói lần cuối cùng. . . Liễu Nguyệt, nàng không phải do ta hại chết…”

Y biết thanh âm của mình không thể lớn được bao nhiêu, nên chỉ có thể cố sức ghé vào bên tai Trịnh Duẫn Hạo.

Nghe y nói, Trịnh Duẫn Hạo nhắm mắt lại, cắn chặt răng nói.

“Ta. . . Biết. . . Vậy nên, Tại Trung à…” Khi hắn còn đang do dự phải nói gì tiếp theo, Kim Tại Trung đã nói trước.

“Liễu Nguyệt không phải ta hại chết…Nhưng ngươi trước giờ vẫn không chịu tin tưởng…”

Tiếng cười run rẩy dần trở nên rõ ràng, tiếng cười của Kim Tại Trung, vang vang bên tai hắn.

“Ta muốn giết ngươi, nhưng việc đó vĩnh viễn không thể. Ta chỉ có thể, chọn lựa một cách khác…”

Nếu, có người chết đi ngay trước mắt ngươi, ngươi sẽ ghi nhớ hắn bao lâu? Nếu người chết đi là ngươi, ta sẽ khắc ghi một đời, vậy nếu… người chết là ta, ngươi sẽ thế nào?

Kim Tại Trung, đã bị hủy diệt triệt để. Ngươi sẽ ghi nhớ y, đúng không.

“Ngươi đối với Kim Tại Trung thật sự quá tốt, tội trạng y phạm phải, đủ để khiến y phải chết đến mười lần! Bọn họ đều nói ngươi rất thiên vị… Ngươi không nỡ để y chết sao…”

Thà rằng. . . Tra tấn y đến muốn sống không được, muốn chết không xong. . . Cũng không muốn để y chết sao… Ngươi làm vậy, so với trực tiếp giết y còn tàn nhẫn hơn.

“Buồn thay, bọn họ đều nói ngươi yêu y, nên nguyện gánh trên lưng cả áp lực từ triều thần… Ngươi đối với y thật sự quá tốt, tốt đến mức. . . Đến ta cũng thấy đau lòng. Nhưng không sao, ta có thể giúp ngươi… Giết y.”

Bọn họ nói. . . Bọn họ nói… Ngay cả y cũng suýt nữa quên mất, từ năm đó, quan hệ giữa hai người, hóa ra chỉ còn lại có ba chữ ấy. Mối quan hệ giả dối khiến người ta chán ghét ấy, tất cả đều chỉ vì ‘bọn họ nói’. Còn Kim Tại Trung, thật ra chỉ đang diễn một vai mà Trịnh Duẫn Hạo cần đến mà thôi.

“Ngươi rốt cuộc đang nói nhảm cái gì thế hả!” Trịnh Duẫn Hạo đè nén thanh âm quát, thanh âm của Kim Tại Trung nhỏ đến gần như không nghe thấy, nhưng thanh âm truyền đến tai hắn, lại vẫn rõ mồn một.

“Ta đã vì ngươi mà hy sinh hết thảy, nhưng vẫn chẳng nhận lại được gì, Trịnh Duẫn Hạo…” Kim Tại Trung kìm lại lời nói, một dòng dịch thể tanh nồng mãnh liệt trào lên lại một lần nữa bị nuốt xuống.

Hít một hơi thật sâu, bàn tay hắn đang cầm lại bấu chặt lấy ngực áo do cố hít thở mà dao động càng thêm đau đớn, cánh tay bấu víu bả vai Trịnh Duẫn Hạo, tận lực kéo gần lại khoảng cách.

“Cho dù có phải chết, ta cũng muốn lê dân Viêm Quốc của ngươi. . . phải chôn cùng ta…”

Vừa nói xong câu cuối cùng, trong miệng y đã nhuốm đầy dịch máu đỏ tươi, vị huyết tinh nồng đậm, tượng trưng cho bước chân của tử vong, dần dần tới gần.

“Không…” Căn bản không còn tâm trí đâu mà tự hỏi ý tứ trong câu nói sau cùng kia của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo chỉ biết kéo tay Kim Tại Trung, để y nằm ngay ngắn ở trên giường, dòng máu tươi tràn ra nơi khóe miệng kia, vẫn diễm lệ đến nhức nhối, Kim Tại Trung chỉ thống khổ co rúm thân thể, nhưng từ đầu tới cuối vẫn run rẩy không ngừng.

“Chết cái gì? Chôn cùng cái gì! Ngươi chẳng phải muốn giết ta hay sao? Ngươi chỉ biết nói suông thôi ư? Kim Tại Trung! Có nghe thấy lời ta nói không? Mở mắt ra nhìn ta!” Trịnh Duẫn Hạo xoay thân thể của Kim Tại Trung qua, nhưng tay hắn lại lần nữa bị hất ra.

Bỗng nhiên, một bình nhỏ màu trắng từ bên gối rớt xuống rơi trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy va chạm với nền đất, thu hút sự chú ý của Trịnh Duẫn Hạo.

Chiếc bình vỡ ra, nát vụn… Bên trong không có thứ gì. Ở trong đầu hồi tưởng lại mọi chuyện, sau cùng mới nhớ ra, thứ đó là do cấm quân lục tìm được trong Lạc Hoa Các sau khi Liễu Nguyệt chết… Độc dược.

Nhưng, không thể nào? Ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể động tới bình dược ấy? Dời mắt nhìn Kim Tại Trung đang nằm trên giường, trong nháy mắt, hắn không dám thừa nhận hết thảy những gì mình suy nghĩ.

“Tại Trung… Dược đâu rồi?”

Trịnh Duẫn Hạo không biết, sự bình của mình còn có thể duy trì bao lâu nữa. Hắn muốn có được đáp án, nhưng người duy nhất có thể giải đáp vấn đề ấy, trước sau như một không hề lên tiếng.

“Trả lời ta. . . Mau trả lời ta! Kim Tại Trung! Dược đâu? !” Kim Tại Trung đã không còn phản ứng.

Ngay sau đó, Trịnh Duẫn Hạo như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, liên vội vã xuống giường, lục lọi trên giá gỗ xếp đầy dược bình, từng bình từng bình bị ném xuống đất, giá gỗ vốn được sắp hàng chỉnh tề bị bới tung thành một đống hỗn loạn.

Người ngoài cửa bị tiếng dược bình quăng xuống đất kinh động, cuống quít mở tung cửa phòng, vừa kinh hoàng quan sát tình hình trong phòng, đang chuẩn bị ướm hỏi xem Trịnh Duẫn Hạo có gì phân phó, đã bị hắn gầm lên một câu đuổi ra ngoài.

Cửa lại bị đóng lại, người ngoài cửa thật sự bị dọa không nhẹ, mặc dù Trịnh Duẫn Hạo ngày thường cũng không phải là người bình dị gần gũi, nhưng tuyệt không vô duyên vô cố trút giận lên bọn nô tài bao giờ, hiện giờ nếu hắn đã quát mắng đuổi bọn họ ra ngoài, vậy chỉ đành ngậm miệng an phận tiếp tục thủ đợi ngoài cửa mà thôi.

Mắt thấy thân thể căng cứng của Kim Tại Trung ngày một thả lỏng, tâm tình Trịnh Duẫn Hạo lại càng thêm gấp gáp, hắn biết đó tuyệt đối không phải bởi y cảm thấy dễ chịu hơn, mà là do ý thức của y đang dần biến mất, nếu còn tiếp tục như vậy, kết quả chỉ có một, chính là chết!

Nắm trên tay giải dược vất vả lắm mới tìm ra, siết chặt cằm Kim Tại Trung, nhét giải dược vào.

“Ta không cần cái mạng của ngươi! Nuốt giải dược vào mau lên… Muốn giết ta cũng được, thế nào cũng được, nhưng không được chết, ngươi nghe thấy không? Tại Trung!”

Người nằm đó yết hầu khẽ chuyển động một chút, tâm Trịnh Duẫn Hạo đang căng lên cũng có phần bình ổn, ngay sau đó bởi trận ho khan mãnh liệt của Kim Tại Trung mà lại căng thẳng trở lại, giải dược bị ói ra toàn bộ, hiện giờ sắc mặt Kim Tại Trung đã không còn chút huyết sắc tựa như một tờ giấy trắng.

Trong lúc luống cuống, Trịnh Duẫn Hạo ngậm giải dược vào, rồi đẩy vào trong miệng Kim Tại Trung, thứ hương vị hỗn tạp giữa dược vật hòa cùng máu tươi ấy, công kích thẳng vào vị giác và đại não hắn. Nhưng bất luận có cố gắng bao nhiêu lần, thì giải dược cuối cùng vẫn theo máu trôi ra.

Bàn tay do căng thẳng mà lạnh như băng, áp lên hai má Kim Tại Trung, giờ đây từng ngón tay hắn cũng trở nên run rẩy, vì lo sợ, nên chẳng thể nào điềm tĩnh được, nuốt nước bọt, dùng thanh âm bình tĩnh nhất, vuốt ve khuôn mặt y nói.

“Ta biết Liễu Nguyệt chết không liên quan đến ngươi… Mau tỉnh lại đi, Tại Trung. . . Mở mắt ra có được không?”

“Trương Huyên nói ta nợ ngươi nhiều lắm, nếu ngươi chết… Ta sao có thể trả lại đây? Ta nhất định là bị điên rồi, nên mới bức ngươi thành như vậy…”

“Ngươi hận ta đúng không. . . Không phải là muốn giết ta hay sao? Giờ ngươi như thế này, giết ta thế nào được?”

“Tại Trung. . . Tại Trung…” Hai tay sít sao ôm lấy thân thể y, cằm kề bên cổ Kim Tại Trung, độ ấm cơ thể dường như càng lúc càng thấp, chỉ có từng đợt hô hấp mỏng manh đến khó nhận ra kia, mới có thể chứng tỏ rằng y còn sống.

Vất vả lắm mới ép y uống được giải dược, nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, Kim Tại Trung hiện giờ, yếu ớt đến mức tưởng như chỉ cần khe khẽ chạm nhẹ, nhịp tim liền ngừng lại ngay lập tức.

Tầm nhìn do nước mắt mà trở nên mơ hồ, hắn cũng không sao nhớ nổi, lần cuối cùng rơi lệ là khi nào. Thân là quân vương một nước, hắn không có tư cách để khóc, nhưng hiện tại, hắn lại không tri bất giác rơi lệ.

Hắn cũng từng muốn để y ra đi, chỉ có điều… Tuyệt đối không phải là theo cách này. Hắn trước nay chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày, Kim Tại Trung thật sự chết đi, hắn sẽ thế nào…

Đau, hai mắt giống như bị chọc thương, bầu không khí quanh mình, bức bối đến gần như nghẹt thở, ngay cả tiếng tim đập của chính mình, tưởng như từng nhịp từng nhịp vang vọng liên hồi bên tai.

.

.

.

Mấy ngày trước, không biết bắt nguồn từ đâu rò rỉ ra tin tức, nói Dịch Tướng quân đã bỏ mạng sau một trận chiến với Tây Lương, tin tức ấy vừa loan ra, đã như hồng thủy phá đê một hồi không thể giải quyết được, đồng thời khiến trên dưới Viêm Quốc vô cùng chấn động.

Nhưng đối với Lân Quốc sớm đã có dã tâm xâm lược mà nói, đây chẳng nghi ngờ gì chính là tin tức tốt nhất. Kể từ khi Trịnh Duẫn Hạo đăng cơ, Viêm Quốc vẫn sống trong cảnh thái bình thịnh thế, trong đó nguyên nhân lớn nhất, chính là bởi có ‘Dịch’ tồn tại.

Nếu tin tức kia là thật, Viêm Quốc đã mất đi vị tướng lĩnh tài giỏi nhất, cũng chẳng khác nào mất đi tấm bình phong bảo hộ tốt nhất. Cho dù trong Viêm triều vẫn tồn tại không ít chí sĩ có năng lực, nhưng Viêm quân thiếu đi ‘Dịch’, thì cũng không còn đáng phải nể sợ như trước nữa.

Ngày ấy, đám ngự y trong cung không có lúc nào không tim gan hoảng loạn, nếu nhận được lệnh triệu kiến của hoàng đế, vậy chỉ có thể tự cầu cho mình nhiều phước chút mà thôi. Hôm đó, các ngự y vì hoàng đế nhất thời nổi giận mà bị tước quan hàm khám xét nhà cửa đã không còn là sự tình gì mới lạ. Sau cái chết của Liễu Nguyệt, lũ thái giám cung nữ lại có thêm một đề tài đàm luận. Hơn nữa, bọn họ đối với chân tướng sự thật cũng đều có những lý giải nhất định.

Vị Hoàng đế trẻ tuổi ngày hôm ấy không lâm triều, kể từ khi Trịnh Duẫn Hạo kế vị đến nay đó là lần đầu tiên không thiết triều, không triệu kiến đại thần, không phê duyệt tấu chương. Tất cả mọi người đều biết là do nguyên nhân gì, nhưng lại không một ai dám nói ra, đó chính là đương kim Thánh thượng, không ai dám lấy tính mạng mình ra mà đùa cợt cả… Chỉ biết dùng một phương thức không đau không đớn mà bóng gió nhắc nhở quân vương nên nghĩ đến trách nhâm mình cần gánh vác.

Một hai ngày đầu, Trịnh Duẫn Hạo còn xuất hiện trước mặt chúng thần, nhưng từ hôm trước, hắn gần như không ra khỏi cửa phòng lấy nửa bước. Mặc kệ các đại thần đã ở ngoài cửa đợi bao lâu, cánh cửa khép chặt kia, từ đầu tới cuối vẫn không hề thấy mở ra.

Trông đám đại thần chờ đợi trước cửa phòng, Phác Hữu Thiên hành lễ cho có lệ xong, liền trực tiếp đi đến căn phòng kia, cấm vệ ngoài cửa xem xét người đến, cũng có chút kinh ngạc, hiện giờ nào có ai nguyện ý mạo hiểm tự dâng mình tới chỗ chết chứ.

Những ngự y mới lúc trước bị triệu vào, hiện giờ không thấy động tĩnh gì. Chỉ sợ sau ngày hôm nay thôi, ngự y trong cung sẽ biến mất sạch cũng nên, cấm vệ giữ cửa cầm trường đao trên tay, giao nhau đứng trước cửa ngăn cản bước chân của Phác Hữu Thiên.

“Hoàng Thượng có lệnh…” Cấm vệ quân cũng không muốn nhiều lời, câu này đã nói đi nói lại suốt mấy ngày nay, ai cũng có thể đảo môi lưu loát.

“Bản quan phụng mệnh Thái Hậu cầu kiến Hoàng thượng, truyền lại khẩu dụ của Thái Hậu, sau đó sẽ rời đi ngay.”

Phác Hữu Thiên thản nhiên nói, Cấm vệ quân quay mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng thu trường đao về, nhường đường cho Phác Hữu Thiên bước vào phòng.

Trong phòng có chút bề bộn, có vẻ đã được dọn dẹp qua, nhưng xem ra cũng chỉ là vội vã tùy tiện sắp xếp lại mà thôi, có lẽ sau khi được cung nữ dọn dẹp lại bị bới tung ra, nhưng nhiệt độ trong gian phòng, vẫn thấp đến dị thường.

Trong phòng còn có hai vị lão thái y khác, lúc này cũng chẳng còn vẻ khí định thần nhàn khi xưa, cúi gằm mặt một câu cũng không dám nói. Trịnh Duẫn Hạo không nói tiếng nào ngồi một bên, quỳ trước mặt chính là vị thái y trẻ toàn thân run lẩy bẩy.

“Hoàng. . . Hoàng Thượng…”Namtử trẻ tuổi ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không dám nói tiếp.

Trịnh Duẫn Hạo đứng lên, đi đến bên giường, cúi người vươn tay khe khẽ vuốt lên gò má người trên giường, trong vẻ bình tĩnh lại ẩn giấu thứ lệ khí khiến người khác phải run sợ. Hắn có thể dùng ngữ khí bình thản nhất, nói với ngươi những lời tàn nhẫn nhất.

“Sao không nói tiếp đi…” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo, vì mấy ngày ròng không được yên giấc mà có vẻ khản đặc.

“Hoàng Thượng, thần. . . Không có gì để nói. . . Vi thần đáng chết…”

“Đáng chết? Một tên hai tên đều chỉ biết nói hai chữ ấy thôi sao? Muốn chết thì đơn giản thôi. . . Trẫm có thể giúp ngươi.” Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh, nụ cười ấy làm đám thái y quỳ bên cạnh hoang mang không rét mà run.

Không có gì để nói, quả thật không có gì để nói… Tâm tư của Hoàng đế bọn họ cũng đoán không ra, hiện giờ xem ra bất luận có nói gì đi chăng nữa cũng không hợp ý hắn. Vừa không muốn bước theo vết xe đổ của người đi trước, nhưng cũng chẳng muốn trở thành tấm gương cho kẻ đến sau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Hoàng Thượng…” Phác Hữu Thiên kêu lên.

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, dừng lại giây lát, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục ngẩn ngơ ngắm nhìn con người đang bình tĩnh nằm trên giường kia.

“Lui ra.” Từ trong miệng phun ra được hai chữ, cũng không nói thêm gì.

“Hoàng Thượng, ngài đã năm ngày không lâm triều, nếu cứ như vậy, thần chỉ e Hoàng Thượng sẽ bị gán cho cái tội danh hôn quân. Hay là, thân thể Hoàng Thượng không khỏe, nên chưa thể vào triều?” Nói xong, Phác Hữu Thiên cất bước tới bên giường. Khoảnh khắc ấy, những người còn lại trong phòng đem ánh mắt kỳ quái chĩa về phía Phác Hữu Thiên, bởi vì sự đường đột của hắn, khiến người ngoài cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo không buồn ngẩng đầu, chỉ trực tiếp giương mắt trừng trừng khuôn mặt đang sáp lại gần của Phác Hữu Thiên, chau mày.

“Trẫm bảo ngươi lui ra!”

Sự điềm tĩnh lúc trước bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, hắn cũng không rõ nguyên cớ, chỉ có điều… Hắn không muốn thấy Phác Hữu Thiên.

Phác Hữu Thiên cúi đầu cười nhạt, không nghe theo lệnh của Trịnh Duẫn Hạo, mới vừa rồi miệng còn thăm hỏi tình hình sức khỏe của Trịnh Duẫn Hạo, mà giờ đã vươn tay toan bắt mạch cho Kim Tại Trung, ngay khi sắp chạm tới cơ thể Kim Tại Trung, liền bị Trịnh Duẫn Hạo cản lại.

Phác Hữu Thiên giật mình, sau đó rút tay về, rồi mới thở dài nói.

“Thái Hậu phượng thể bất an.”

“…” Trịnh Duẫn Hạo lườm Phác Hữu Thiên, đối với điều hắn nói, hiển nhiên coi như không nghe không thấy.

“Hoàng Thượng, theo vi thần thấy, dù về tình hay về lý, ngài cũng nên đi thăm Thái Hậu.”

“Cho dù không đến thăm Thái Hậu, thì Hoàng Thượng ngài cũng là vua một nước, làm bất cứ chuyện gì thì trước tiên cũng phải đặt việc nước lên hàng đầu, mà nay Hoàng Thượng ngài lại mấy ngày liền không lâm triều, e rằng đây không phải việc một minh quân nên có. Chỉ cần Hoàng Thượng ưu tiên quốc sự, vi thần tin rằng dù Hoàng Thượng muốn làm chuyện gì khác, thiên hạ bách tính cũng không có gì dị nghị.”

Phác Hữu Thiên biết rõ những điều mình đang nói, ở trong mắt người khác là tự tìm đường chết, nhưng hắn tin chắc rằng Trịnh Duẫn Hạo kia là kẻ hết sức lý trí, không phải không hiểu rõ, mà chỉ là không muốn hiểu mà thôi.

“Hoàng Thượng, Phác đại nhân nói có lý… Xin Hoàng Thượng suy xét.”

“Lui ra hết đi…” Trịnh Duẫn Hạo nói.

“Hoàng Thượng!” Lão thái y do dự một lát, lời còn chưa nói ra, đã bị ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo làm cho câm như hến.

“Quốc sự Trẫm đương nhiên sẽ xử lí, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ…”

.

Không bao lâu sau, các đại thần đã chờ ngoài phòng mấy ngày liền, rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh của quân vương. Trịnh Duẫn Hạo chỉ đơn giản hạ một khẩu dụ, ngay lập tức triệu kiến triều thần trên điện nghị chính, vẻ mặt đám đại thần trên tay còn đang cầm tấu sớ cuối cùng cũng được chút nhẹ nhõm.

Quốc sự mấy ngày liền bị dồn ứ hiển nhiên trở nên bộn bề, nhưng chuyện khiến mọi người phiền não nhất, không gì ngoài tin tử của Dịch Tướng quân, chỉ chốc lát lời đồn lại nổi lên bốn phía mà cũng không tài nào dìm xuống được.

Các đại thần đều biết, nếu Dịch Tướng quân vẫn còn, chỉ cần thỉnh y ra mặt giải thích, vấn đề vẫn còn có thể giải quyết, nhưng tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó, đều nghe rõ ràng lời vị tướng lĩnh kia đã nói trên đại điện.

Hiện giờ biện pháp không phải là không có, nếu muôn dân trong thiên hạ đều không biết khuôn mặt thật của Dịch Tướng quân, vậy muốn tìm người giả mạo cũng có thể, nhưng chút kĩ xảo nho nhỏ ấy, sao có thể gạt được Lân Quốc đang dã tâm bừng bừng? Nếu thực sự làm vậy, người ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy ngu xuẩn mà thôi.

.

.

.

Trịnh Duẫn Hạo vừa đi, liền điều toàn bộ Cấm vệ quân vốn canh giữ bên ngoài sương phòng đến gác bốn phía quanh khu nam sương của Duyên Tỉ Điện, các đại thần vốn đợi ở ngoài cũng đã sớm theo hắn rời đi, hiện giờ ở nam sương ngoại trừ cấm quân canh giữ xung quanh ra, rốt cuộc không còn ai khác.

Sắc trời tối sầm xuống, thừa dịp khe hở khi cấm quân thay phiên trực ban, Phác Hữu Thiên qua mặt thủ vệ, thành công lẻn vào trong phòng. Căn phòng tuy ở sườn trái nam sương, nhưng Cấm vệ quân cũng chỉ tuần tra bốn phía quanh nam sương, nên chỉ cần tránh được đội cấm quân ngoài cùng, thì hành động sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đợi mắt thích ứng được với bóng tối, Phác Hữu Thiên mới chậm rãi tới gần giường, nhìn ngắm người vẫn an tĩnh nằm đó, tâm có phần yên ổn đôi chút.

“Tại Trung…” Dẫu biết y sẽ không nghe thấy, nhưng khi nhè nhẹ lay thân thể y, hắn vẫn gọi lên cái tên ấy.

Tại Trung. . . Tỉnh lại đi…

Cho dù trên tay có dùng lực hơn, nhưng Kim Tại Trung trước sau vẫn không hề phản ứng, ý niệm đáng sợ kia dần trở nên rõ rệt, Phác Hữu Thiên đắn đo vươn tay lần đến cổ Kim Tại Trung.

Trong thoáng chốc, máu trong cơ thể hắn dường như ngưng đọng lại, cảm giác lạnh như băng nơi đầu ngón tay, như đang nhắc nhở hắn một sự thật. Hắn giờ này mới hiểu được, thái y trẻ tuổi quỳ trên mặt đất hôm nay, vì cớ gì mà ngần ngừ không thể nói được một câu.

Bởi vì, người đang nằm trên giường kia. . . Căn bản không còn nhịp tim…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.