CHƯƠNG 23
Lửa rực, nuốt chửng mọi thứ trước mắt, nhuốm đỏ cả màn đêm đen thẳm. Đám cháy được phát hiện quá trễ, hiện giờ làm tất cả cũng chỉ là phí công, chỉ có thể đứng nhìn hết thảy bị ngọn lửa bao vây cháy thành tro tàn.
Ai cũng không thể ngờ được khu Nam Sương của Duyên Tỉ Điện lại bỗng nhiên phát hỏa, cấm quân chỉ tuần tra ở ngoại viện, đợi đến lúc có người phát hiện thì khói lửa đã bốc lên tới đỉnh. Không kịp thời ngăn cản thế lửa lan rộng đã là tội lớn, trong phút chốc mọi người tán loạn bát nháo, nhưng trọng yếu hơn cả, chính là người đang ở trong Nam Sương kia. . . . . Kim Tại Trung.
Mọi người đều không dám phỏng đoán hậu quả, cho dù lửa có bị dập tắt, thì kết cục của bọn họ cũng không tốt đẹp hơn chút nào, chẳng qua nếu cứ để cho thế lửa lan tràn dữ dội, thì hậu quả chắc chắn càng thêm khủng khiếp mà thôi.
Đang lúc hỗn loạn, lại có người mang biểu hiện hoàn toàn trái ngược.
Trịnh Duẫn Hạo không ngờ rằng vừa đến lại phải trông thấy cảnh tượng này, đám lửa mãnh liệt căn bản không khống chế được. Chung quanh tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng mọi thứ bị lửa thiêu rụi hòa thành một mảnh hỗn tạp, ánh lửa rọi vào trong mắt, trái tim dường như cũng hẫng mất nửa nhịp.
Tại Trung. . . Tại Trung. . . . . .
Trong đầu vẫn lặp đi lặp lại tên người kia, thân thể căng thẳng chỉ cảm thấy từng đợt chao đảo, cất bước hướng về phía sương phòng đang bốc cháy.
“Hoàng Thượng, nguy hiểm!” Cấm quân thấy Trịnh Duẫn Hạo muốn tới gần nơi hỏa hoạn, lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng Trịnh Duẫn Hạo căn bản không hề để ý tới.
Đám thần tử theo bước hắn chạy tới quá mức sợ hãi, thấy Trịnh Duẫn Hạo không có ý định dừng lại, hấp tấp tiến lên chắn trước mặt Trịnh Duẫn Hạo quỳ sạp xuống.
“Hoàng Thượng, trăm triệu lần không thể!” Mọi người trăm miệng một lời.
“Toàn bộ lui ra cho Trẫm!” Trịnh Duẫn Hạo lớn giọng quát.
Phía sau là đại hỏa hừng hực, trước mặt là vị quân vương làm người ta run sợ, nhiệt độ bốn phía vì đám cháy mà tăng cao, nhưng các đại thần lại bỗng rùng mình một cái.
“Hoàng Thượng.”
“Kẻ nào kháng mệnh, chém!” Ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả mọi người, có người bắt đầu khẽ động thân thể, cúi đầu ngậm miệng không nói.
Trịnh Duẫn Hạo mới vừa tiến lên trước một bước, phía sau bỗng nhiên cất lên một giọng nói, đồng thời cánh tay bị kéo lại, Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn lại, người tới đúng là Phác Hữu Thiên.
“Buông tay ngươi ra.” Trịnh Duẫn Hạo nặng nề nói.
“Là vua của một nước thì nên lấy xã tắc làm trọng, Nam Sương thế lửa quá mạnh, Hoàng Thượng nếu có mệnh hệ gì, sẽ liên quan đến toàn bộ Viêm Quốc, về cả công lẫn tư. . . Bàn tay này của vi thần, không thể buông, mong Hoàng Thượng thứ tội.” Phác Hữu Thiên nói xong, ngữ khí lại bình thản đến cực điểm, cùng cảnh tượng rối ren quanh mình khác nhau một trời một vực.
“Tại Trung còn ở trong đó. . . . . .” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói một câu như vậy, lời lẽ gấp gáp, nhưng thanh âm cũng không lớn. Phác Hữu Thiên bỗng cười yếu ớt, nói.
“Lửa quá mãnh liệt, nếu đã trốn không thoát, vậy Hoàng Thượng ngài cho rằng người ở bên trong. . . . . . Liệu còn có thể sống sót hay sao?” Ngữ khí bình tĩnh của Phác Hữu Thiên, làm Trịnh Duẫn Hạo trong lòng phát lạnh.
“Huống chi, y đã chết.”
Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo mạnh mẽ xoay người, giơ tay lên túm chặt cổ Phác Hữu Thiên, ánh mắt lập tức băng lãnh đi vài phần.
“Hoàng Thượng biết rất rõ không phải sao?”
Trịnh Duẫn Hạo siết chặt tay, Phác Hữu Thiên lại vẫn không hề biến sắc, cặp mắt kia nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không phải là vẻ mặt nao núng, mà là sự truy vấn gắt gao.
“Ngươi xác định. . . Ngươi vẫn còn muốn trốn tránh tiếp hay sao?”
“Phác Hữu Thiên!” Trịnh Duẫn Hạo gầm nhẹ, Phác Hữu Thiên cười phá lên, đấng quân vương Viêm Quốc vốn luôn luôn trấn định tự nhiên kia, giờ đây đáy mắt lại giấu diếm nét kinh hoàng.
‘Rầm’ một tiếng, trong ngọn lửa dữ, cả sương phòng nháy mắt sập xuống, người xung quanh kinh hoàng lui về phía sau, ai cũng biết không còn khả năng cứu được nữa, trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều dừng động tác.
Không khí nháy mắt như bị ngưng đọng, chỉ cảm giác được nhịp tim đập rõ ràng của mình, tiếng vang chìm xuống, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, Phác Hữu Thiên lại tiến đến bên tai hắn nói.
“Kim Tại Trung đã chết, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn bất kì ai khác.” Sương phòng lạnh lẽo kia, thấm đẫm hơi thở thâm trầm, bởi vì người trên giường đã chết, nên ngay cả lò sưởi cũng không đốt, đây là giải thích hợp lý nhất.
“Câm miệng!”
Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu lảng tránh, sức lực trên tay dần giảm xuống. Hắn chỉ muốn tự huyễn hoặc chính mình, nhưng đã quên mất rằng mình đã sớm tiếp nhận sự thật này trong tiềm thức, Kim Tại Trung đã chết, bởi tay Trịnh Duẫn Hạo.
Trong khoảnh khắc, Phác Hữu Thiên giơ tay lên điểm huyệt đạo của Trịnh Duẫn Hạo, đáy mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc. Đám đại thần xung quanh không nghe được bọn họ nói gì với nhau, càng không biết Phác Hữu Thiên làm gì với Trịnh Duẫn Hạo, chỉ biết chăm chú nhìn hai người.
“Ngươi biết không, quen biết ngươi lâu như vậy. . . . . . Lần đầu tiên ta mới thấy, có khao khát muốn giết chết ngươi.
Nhưng nếu ngươi chết . . . . . . Viêm Quốc sẽ ra sao?”
Hồi tưởng lại, Phác Hữu Thiên trước đây, cũng không là bình dị gần gũi như vậy. Thủ đoạn của hắn. . . . . . còn ngoan độc hơn bất luận kẻ nào. Nhưng sau khi mình kế vị, tính cách thích bộc lộ tài năng trước đây của Phác Hữu Thiên, dần dần mờ nhạt đi, thời gian trôi qua, dường như tất cả mọi người đã lãng quên con người hắn ngày trước.
“Muốn biết kết quả, hiện tại quá dễ dàng.” Trịnh Duẫn Hạo vậy mà lại chua xót nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, ngươi cũng quá ích kỷ rồi. Vì một tội thần Kim Tại Trung, mà ngay cả con dân Viêm Quốc cũng không màng quan tâm sao?”
“Giải huyệt đạo cho ta.”
“Thứ lỗi vi thần khó lòng tuân mệnh.”
Một chữ cuối cùng nhấn mạnh xuống, trước mắt Trịnh Duẫn Hạo tối sầm lại, ngã xuống.
Chết, chính là một cách giải thoát. Còn sống, mới là cách tra tấn tốt nhất.
.
.
.
Trong bóng đêm, chỉ còn lại một tia sáng héo hắt, hắn nhìn chăm chú vào đốm sáng đó hồi lâu, khuôn mặt nơi đó. . . là người hắn muốn tìm kiếm, nhưng. . . chỉ một thoáng, đốm sáng ấy bỗng hóa thành biển lửa, không thể tới gần, càng không thể lùi về phía sau.
Kim Tại Trung đang nhìn hắn, trên khuôn mặt tuyệt mĩ, là ý cười thản nhiên, vẻ tươi cười này, mang ý châm chọc.
– Không muốn thừa nhận sao? Trịnh Duẫn Hạo, ngươi yêu ta.
– Không có cơ hội bù đắp lại, bởi vì… Kim Tại Trung đã không còn tồn tại nữa rồi.
“Tại Trung…… Tại Trung!” Hắn choàng tỉnh, nhịp tim đập dồn dập mãnh liệt dị thường, ngồi dậy tập trung quan sát, bản thân vẫn ở trong tẩm cung quen thuộc. Trán từng trận đau nhức, sau gáy vì trước đó bị Phác Hữu Thiên thô bạo đánh một cú mà đến bây giờ vẫn còn có chút run run.
Chỉ là mộng thôi đúng không? Cái gì chết, cái gì bốc cháy…… Đều là giả thôi. Hết thảy đều không hề thay đổi, không phải sao…… Không phải, thật sự không phải…… Cái sự thật mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi, làm cho người ta nghẹt thở.
“Hoàng Thượng.”
Suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt ngang, buông bàn tay đang xoa bóp huyệt Thái Dương, ngẩng đầu thấy Phác Hữu Thiên đang tất cung tất kính đứng ở bên giường.
“Hoàng Thượng mấy ngày nay mệt nhọc, hẳn là nên yên tâm điều dưỡng nghỉ ngơi, để tránh tổn hại đến long thể.”
Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc hồi lâu, Phác Hữu Thiên nói tiếp.
“Hoàng Thượng, có thể trả lời thần một vấn đề không.”
“Nói đi.”
“Nếu ta nói, hỏa hoạn ở nam sương là do ta phóng, ngươi sẽ làm thế nào?”
Trịnh Duẫn Hạo ngẩn ra, ngực bỗng nhiên như bị chèn ép.
“Ngươi đang nói cái gì……”
“Ta muốn nói…… Ngươi, căn bản không có tư cách giữ Tại Trung lại bên người. Cho dù, y đã biến thành một khối thi thể không còn nhịp tim, không còn hô hấp.” Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, biểu hiện ý cười không thấy trong giọng nói.
Nhất thời, Trịnh Duẫn Hạo một tay túm lấy cánh tay Phác Hữu Thiên, kéo đến ngay trước mặt mình, nghiến răng nói.
“Đừng có đứng trước mặt ta mà bày ra cái vẻ mặt này!”
“Hết thảy những gì ngươi đã làm với Tại Trung, căn bản còn làm y sợ hãi hơn cả việc giết chết y, Kim Tại Trung kiêu ngạo kia, đã sớm bị ngươi hủy hoại. Cái chết đối với y mà nói mới là tốt nhất, nếu không được cười, ta đây còn có thể khóc hay sao?”
Đối mặt với sự khiển trách của Phác Hữu Thiên, hắn không có khả năng phản bác. Hối hận ư? Hắn biết bản thân mình ngay cả tư cách hối hận cũng không có.
“Tại Trung chết, ngươi là người duy nhất không có tư cách khóc vì y. Trong mắt y, trừ ngươi ra tất cả đều không quan trọng. Ta thích y, y trước giờ vẫn không hay biết, đến bước đường cùng, lại còn chính miệng mình nói với ta… ‘giết ta đi’.”
“Ngươi quả nhiên đã gặp y……”
“Phải, ta đã gặp, nhưng ta căn bản không dám tin, người mình thấy lại chính là Kim Tại Trung! Ngươi chắc cũng biết, đây căn bản không phải là lời mà Kim Tại Trung có thể nói. Hoàng Thượng, thủ đoạn của ngươi thật cao minh, vậy mà có thể bức y đến tận bước này.”
“Nhìn không thấy, nghe không thấy, chỉ có cảm quan còn sót lại, sống qua ngày tựa như một con rối hình người…… Y chính là Kim Tại Trung, sự kiêu ngạo của y không cho phép y như vậy, y muốn chết… Con người kiên cường bậc nhất kia, vậy mà cũng sẽ có lúc muốn chết, y căn bản không muốn sống nữa chăng?”
Cho dù là hiện tại, Phác Hữu Thiên vẫn chỉ thản nhiên thuật lại mọi chuyện, cũng không phải là không có dũng khí tức giận với Trịnh Duẫn Hạo, mà là giờ phút này đây hắn chỉ cảm thấy bất lực, hắn đang dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất kể lại, nhưng ở góc độ của Trịnh Duẫn Hạo, lại từng chữ từng chữ kinh tâm động phách.
“Cái gì mà nhìn không thấy nghe không thấy, đây là ý gì……” Trong lời nói kia lại nghe ra sự tình chính mình không hề hay biết, Trịnh Duẫn Hạo lần đầu tiên có vẻ thật cẩn thận gặng hỏi, mà thanh âm của hắn, lại chẳng hề trầm ổn.
Còn nhớ Kim Tại Trung cũng từng nói vậy, nhưng khi hắn muốn truy vấn, y lại không hề đáp lại.
“Ở Thái Y Viện vẫn còn mẫu loại dược này, xem ra Hoàng Thượng người còn không biết gì nhỉ? Độc dược tìm thấy ở Lạc Hoa Các, căn bản không giống với loại độc mà Liễu Phi nương nương trúng phải. Bọn họ nói độc dược Liễu Phi trúng phải, chỉ làm cho người đang mang thai mới mất mạng thôi đúng không? Nhưng bình dược ở Lạc Hoa Các… Căn bản không phải nó.”
“Nhưng, Thái Y Viện……” Lời này mới nói ra một nửa, Trịnh Duẫn Hạo mới xâu chuỗi lại tất cả sự tình, thoáng chốc mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ.
“Có người ngay từ đầu đã tính toán mọi việc đến cả nước này, trong Thái Y Viện, ngoại trừ ta trong khoảng thời gian ấy vắng mặt, thì không một ai nói thật hết, người kia đã đoán chắc ngươi sẽ vì cái chết của Liễu Phi mà mất đi khống chế, mục đích của hắn… Là muốn Tại Trung từ nay về sau biến mất mãi mãi, ngươi còn không hiểu ra sao?”
Là không tin tưởng, hay là đang tự kiếm cớ cho riêng mình? Kỳ thật hắn…… vẫn muốn diệt trừ đi tất cả duệ khí của Kim Tại Trung, để cho y yên lặng ở lại bên mình, con người cơ trí mưu kế thiên hạ vô song kia, đã sống mệt mỏi quá rồi.
Kim Tại Trung vì Trịnh Duẫn Hạo mà thay đổi, nhưng đây cũng đâu phải là điều hắn muốn. Nhưng khi suy ngẫm lại tất cả, hắn mới phát hiện ra Kim Tại Trung dường như đã biến thành một con rối, chỉ làm hắn càng thêm đau lòng cùng áy náy. Đến cuối cùng, hắn, đã chết lòng. Mà bản thân, ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có.
“Tại Trung bị trúng độc, còn nghiêm trọng hơn Liễu Phi gấp trăm lần, ta thấy…… Trong gian phòng ở Nam sương, có loại dược này.”
Trịnh Duẫn Hạo không nói một câu, chỉ có vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, nắm tay siêt chặt, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.
“Y đã sớm biết, ngươi nhất định sẽ hối hận. Chỉ có điều, ngay cả cơ hội bù đắp lại y cũng không chừa cho ngươi, có biết nguyên nhân vì sao không? Bởi vì hiện giờ đối với y, ngươi đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Đủ rồi……”
Cùng lúc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm truyền báo.
“Hoàng Thượng, Trình tướng quân thỉnh cầu kiến giá.”
Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe, quay đầu trông thấy Phác Hữu Thiên kia mang vẻ mặt như mọi chuyện đã nằm trong dự kiến.
“Hoàng Thượng, xem ra tình cảnh của Viêm Quốc, không được lạc quan cho lắm.”
“Có một chuyện, ngươi chắc hẳn rất muốn biết. Tin tức Dịch Tướng quân tử trận, là do ta loan truyền ra ngoài đó.”
Trịnh Duẫn Hạo ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được, kẻ làm cho Viêm Quốc lâm vào cảnh nguy nan, lại chính là Phác Hữu Thiên mà hắn đã quen biết nhiều năm, có lẽ…… Kim Tại Trung nói muốn con dân Viêm Quốc phải chôn cùng, chính là ý tứ này. Tin tử của ‘Dịch’ vừa tung ra, sẽ làm dấy lên ý đồ xâm lược của các nước lân cận, đến lúc đó…… sẽ là khổ chiến liên miên.
.
.
.
Quốc quân của Viêm Quốc hiếu chiến, là chuyện tình toàn thiên hạ đều biết, nhưng cục diện hiện giờ thì không một ai đoán trước được, bốn năm trước vì cái chết của ‘Dịch’, Viêm Quốc từng lâm vào một hồi nước sôi lửa bỏng, cũng không phải Viêm Quốc không có thực lực phản kháng, mà do quân vương Trịnh Duẫn Hạo trẻ tuổi của họ, gần như bỏ lỡ mọi cơ hội phản kích.
Ai cũng nghĩ rằng Viêm Quốc sẽ cứ như vậy mà bị diệt vong, nhưng nào ngờ chỉ một năm ngay sau khi chiến tranh bùng nổ, Viêm Quốc lại dường một hồi sinh chỉ trong một đêm, làm cho các nước khác sớm đã buông lỏng đề phòng đều không kịp ứng phó, hóa ra Viêm Quốc lúc trước không chịu nổi một sự công kích chỉ là ngụy trang để lừa gạt bọn chúng. Không ai có thể dự đoán được thực lực chân chính của Viêm Quốc, càng không ai biết được, nguyên lai vị quân chủ Viêm Quốc vẫn náu mình nơi cung cấm kia, tới khi xông pha trên chiến trường lại khiến người ta khiếp đảm đến thế.
Mấy từ ‘hồi sinh từ trong tàn lửa’ có lẽ cũng không đủ để hình dung Viêm Quốc khi đó, đó là một kỳ tích khiến người đời phải kinh hãi tán thưởng, không chỉ khiến kẻ địch quân binh tan tác, mà nửa năm sau, Viêm Quốc trong khoảng thời gian không thể tưởng tưởng được ấy một lần nữa chỉnh đốn quân ngũ, nghênh đón một hồi can qua khói lửa nghiệt ngã cùng nước láng giềng.
Cũng không còn đường lui, Trịnh Duẫn Hạo hắn căn bản sẽ khiến bọn chúng lao đao chống đỡ không có lấy một cơ hội để thở, ông trời hình như cũng đặc biệt ưu ái bọn họ, gần như giao chiến càng thêm cam go khốc liệt, thì đổi lại chính là quốc thổ Viêm Quốc so với trước đây càng thêm hùng mạnh. Tương Quốc, Minh Quốc, Kinh Quốc…… Tất cả đều biến thành hồi ức của lịch sử.
Mà nay, chỉ còn một cái tên, Viêm.
.
.
.
“Ngươi nói xem Viêm vương không phải thật sự muốn nhất thống thiên hạ đấy chứ? Nghiệp Quốc ta vốn không có giao tranh với hắn, tại sao cứ tiến đánh nhằm hướng chúng ta?” Một giọng nói mang theo âm mũi vang lên, tiểu tử làn da ngăm đen có chút trẻ con nói.
Đây là ở bên ngoài quân doanh Nghiệp quân, trận chiến sắp tới, tất cả mọi người không dám lơi lỏng, thời gian dừng chân nghỉ tạm dưới bóng cây, tất cả mọi người bắt đầu xầm xì bàn tán.
“Này, ngươi nói gì đi chứ!” Tiểu tử kia khẽ huých huých nam tử mũ giáp che kín mặt bên cạnh.
“Ai mà biết được, ngươi hỏi ta phỏng có ích gì, có giỏi thì tìm Viêm vương ấy.” Thanh âm lại cao ngạo vang lên.
“Kim Tại Trung ngươi biến đi! Biết ngươi và Tướng quân quan hệ tốt đẹp rồi, Lục Hoàng tử cũng bảo vệ ngươi như vậy, ngươi đương nhiên khỏi cần lo lắng.”
“Đâu thể nói như vậy, bọn họ là bọn họ, ta là ta.” Cởi bỏ mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt làm người ta kinh diễm, tên tiểu tử mới vừa rồi còn lảm nhảm kia cũng quên bẵng mất bản thân mình đã nhìn qua bao nhiêu lần, cũng quên mất mình đã sửng sốt bao nhiêu lần, cậu vẫn không sao hiểu được, cớ sao mỗi lần nhìn thấy là y như rằng đều có rung động như lần đầu tiên?
“Ta nói này, ngươi quả thật không nên chạy đến quân doanh, nguyên nhân mọi người trong doanh trại bọn ta thường xuyên thất thần là gì ngươi có biết hay không hả? Chỉ oán ngươi! Trầm Tướng quân cũng không cho phép ngươi ra chiến trường, ngươi hà cớ gì cứ thừa dịp hắn không để ý là đi chịu chết vậy hả?”
“Hừ, ngươi ít nói đi, bổn thiếu gia ta muốn đi đâu thì đi, ở lại quân doanh là vì Lục điện hạ của các ngươi, ra chiến trường là bởi vì ta thích giết người, hiểu chưa?”
Tiểu tử mặt đen bĩu bĩu môi, không nói gì.
Cuộc sống sa trường chính là như thế, người một khắc trước còn đang trò chuyện với ngươi, có khi ngay sau đó sẽ không còn gặp lại được nữa. Một khắc trước còn đang luyện binh trong quân doanh, ngay sau đó liền phải xông pha sa trường giết địch, cũng như lúc này đây.
.
.
.
Tiếng vó ngựa, tiếng chém giết, tiếng vũ khí va chạm nhau hỗn loạn. Hiện giờ khuôn mặt dưới mũ giáp của Kim Tại Trung, lại mang theo ý cười thản nhiên, từ quân trang nhìn ra, kẻ sắp tới sẽ một mình đối chiến với y chắc hẳn là Phó tướng Viêm quân, hiếm khi được chạm trán với một địch thủ thân thủ phi phàm vượt trội như vậy, làm cho y hưng phấn tột độ.
Ai ngờ chỉ nhất thời phân tâm, đối phương đã từ chính diện vung đến một đao, Kim Tại Trung cả kinh, xoay người né tránh, cánh tay lại bị chém phải, trong nháy mắt mũ giáp rơi xuống đất, y nhíu mày lại, một khắc trước còn có vẻ tùy ý, giờ phút này lại nghiêm túc hẳn lên, nắm chặt trường đao trong tay phản kích hất tung binh khí đối phương.
Cổ tay vừa di chuyển xuống, liền thả người nhảy lên, mắt đã thấy trường đao trên tay sắp sửa đâm vào ngực đối phương, vậy mà người này lại dường như đang thất thần không có động tác tránh né, nhưng trên chiến trường vốn chỉ có sống hoặc chết, không phải là có thể hay không thể.
Địch nhân, chung quy cũng chỉ là địch nhân. Đối phương không trốn tránh, không có nghĩa là y phải dừng công kích. Đao, từng tấc từng tấc đâm vào trong cơ thể người nọ, khóe miệng Kim Tại Trung mang theo ý cười rõ ràng, theo độ sâu trường đao xâm nhập, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần rút ngắn.
“Tại Trung……”
Người kia kêu lên như vậy, Kim Tại Trung nghi hoặc, ý cười lại từ từ tan biến, người trước mặt y, là ai……
Hoàn đệ nhị thập tam chương