Thị Lang

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

“Tại Trung……”

Tiếng chém giết trên chiến trường, trong nháy mắt tưởng như im bặt, tim như bị va đập một cách hung bạo. Người này, quen biết y.

– Tại Trung, Kim Tại Trung.

Là ai…… Ai đang gào thét tên y, là người trước mắt ư? Nhưng hắn là ai vậy? Hắn là… Địch nhân.

Đúng vậy, hắn chính là địch nhân, cho nên, y mới đâm trường đao vào trong ngực hắn. Nhưng ở trong mắt hắn, y lại thấy một thứ cảm xúc hoàn toàn lạ lẫm. Là vui sướng, là ngỡ ngàng, là nghi hoặc, cũng là thương nhớ.

Ánh mắt nóng rực kia, chăm chú đến mức khiến y muốn trốn tránh. Người kia, mỉm cười…… Máu tươi đã nhiễm đỏ chuôi đao, mà người kia lại cười.

– Ngươi vì sao, lại quen biết ta?

Lời này, Kim Tại Trung cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

.

.

.

Lại một lần giao tranh kịch liệt, lần này Viêm quân rõ ràng đã chiếm thế thượng phong lại bỗng nhiên thu binh, Nghiệp quân khó hiểu, nhưng không bất ngờ. Cùng Viêm quân đối chiến đã hơn hai tháng tới nay, những quyết định kỳ lạ của địch quân chung quy vẫn làm cho bọn họ đau đầu, trong tình cảnh khó lòng phòng bị này, nếu còn có thời gian kinh ngạc, thì không bằng tận dụng chút thời gian đó mà nghiên cứu sách lược.

Trong một doanh trướng, binh lính sau trận chiến có vẻ phẫn nộ bất bình, trên người lại thêm vài vết thương, đổi lại là ai cũng không sao bình tĩnh cho được.

“Ta thấyViêm quân cũng thật là quá bỉ ổi, thừa dịp Trầm Tướng quân bị thương mà đánh lén! Phi!”

Lời này vừa thốt ra, nhất định sẽ có những phản ứng mãnh liệt.

“Ta nghe người khác nói, tiểu tử họ Trịnh kia quả thực là hiếu chiến thành cuồng rồi, hình như là bởi vì cái chết của ai đó, mà ngày ngày chỉ biết chém giết, hiện tại ngay cả Nghiệp Quốc ta cũng gặp nguy.”

“Hừ, chuyện này lão tử cũng từng nghe nói qua, trước kia ngoài cửa nhà lão tử có một thuyết thư tiên sinh(1) biết không ít chuyện, nghe lão nói người kia lợi hại lắm, ngay cả lão tử cũng nhịn không được muốn vỗ tay tán thưởng tiểu tử kia, là một nam nhân vô cùng tài giỏi, không phải tên là cái gì Kim Tại Trung đó hay sao!”

“Ai?! Kim Tại Trung á, trong quân doanh ta chẳng phải cũng có một người sao, đúng rồi, tên tiểu tử Tại Trung kia đi đâu mất rồi? Ai thấy không?”

“Ai mà biết được, chắc là Lục điện hạ gọi đi chứ gì?” Không biết ai bật thốt lên một câu như vậy.

“Ai, ngươi nói xem… Lục điện hạ của chúng ta chắc sẽ không……” Nam tử đặc biệt dừng lại, nhíu nhíu mi, vẻ mặt cười đến quỷ dị, những người khác vây quanh một đám biểu tình trầm ngâm, lập tức hiểu được ý hắn.

“Thích Tại Trung á? Ai da, má ơi! Ngươi cũng đừng có nói bừa, chém đầu như chơi đó, Lục điện hạ sao lại thích một nam nhân chứ?” Nam tử có vẻ có chút kích động, so với kẻ trộm bị người bắt quả tang còn thất sắc hơn.

“Ta chưa nói gì đâu đấy nhá, các ngươi nghe thấy sao, vừa rồi là Tiểu Cổ nói đó chứ?” Nam tử cười thô bỉ.

“Nhưng ta nói này, dáng vẻ của Tại Trung, quả thật đúng là……” Lời này không có ý châm biếm, nhưng nói xong lại khiến người ta liên tưởng miên man, trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều trầm mặc.

“Lại nói tiếp, Trầm Tướng quân chẳng phải rất tốt với Tại Trung hay sao?”

Có người khoa trương hít một hơi, ánh mắt trừng thật lớn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn chằm chằm nam tử đang nói chuyện, nam tử phát giác mình tựa hồ nói hơi quá lời, vả vả miệng, có vẻ hơi lúng túng.

Trầm Xương Mân ở Nghiệp Quốc cũng rất có thanh danh, Lục Hoàng tử vốn thân dân, cũng được dân chúng yêu mến, có đôi khi cùng cậu nói giỡn tựa hồ cũng không ai để ý.

Nhưng Trầm Xương Mân thân là tướng quân thì không như vậy, mọi người luôn đối với hắn vạn phần tôn kính, tựa hồ chỉ cần nói lời có chút ý làm nhục thân phận hắn, lương tâm cũng sẽ bị cắn rứt vậy.

“Ngươi xem ngươi kìa, nói chuyện mà cứ như đánh rắm ấy, nói loạn cái gì hả!” Nam nhân vung tay vỗ bốp một cái lên đầu hắn, nhất thời mọi người đều cười rộ lên.

“Đang tán gẫu cái gì thế?”

Một giọng nói trầm thấp ôn hòa truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn, đều có chút khẩn trương mà thu bớt ý cười, người đến là Trầm Xương Mân, tướng quân của bọn họ.

“Trầm… Trầm Tướng quân.”

Trầm Xương Mân mỉm cười gật đầu, sau lại hỏi.

“Thấy Tại Trung đâu không?”

“Bẩm tướng quân, không thấy.”

“Ai, Hắc Tử chắc là biết đấy, cậu ta và Tại Trung chẳng phải rất thân thiết hay sao?” Một thanh niên nói tiếp lời nam tử.

Trầm Xương Mân hồ nghi, thanh niên bị nam tử kia cốc đầu một cái, nhỏ giọng nói.

“Hắc Tử ra chiến trường không còn quay về được nữa, ngươi còn dám nhắc tới?”

Không còn quay về, thì chính là đã chết. Những chuyện sinh li tử biệt này, trên chiến trường âu cũng chỉ là chuyện thường tình, bất kể ai cũng sẽ có lúc gặp phải, nói không chừng ngay ngày mai thôi sẽ có người khác thương xót cho mình.

Thanh niên kia tựa hồ tới giờ mới biết được tin này, hai mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng.

“Tướng quân, có cần chúng ta giúp ngươi tìm Tại Trung không?”

“A, không cần, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”

Trầm Xương Mân rời khởi, trong doanh trướng lại khôi phục sự náo loạn.

.

.

.

Chốn biên cảnh Nghiệp Quốc là một dải rừng rậm lớn, đến buổi tối có vẻ âm u vô cùng, Trầm Xương Mân một mình dạo bước trong rừng, hướng tới ánh lửa cách đó không xa, nghe thấy tiếng bước chân, người ngồi bên đống lửa kia cảnh giác quay mặt lại.

“Xương Mân?” Kim Tại Trung nhìn người đi tới nói.

“Đã trễ thế này còn ngồi trong rừng sao?” Trầm Xương Mân cười khẽ, đi đến bên đống lửa, ngồi bệt xuống, nhìn nhìn Kim Tại Trung.

“Ta đang đợi Hắc Tử, người ta nói mọi người khi chết đều sẽ hiện hồn về.”

Trầm Xương Mân thoạt đầu sửng sốt, sau mới khẽ cười, nói.

“Cho dù là thật, vậy cũng phải đến bảy ngày sau, ngươi định cứ ngồi ở chỗ này mà trông chờ suốt bảy ngày hay sao?”

“Vốn đêm nay còn có hy vọng, nhưng ngươi gần đây giết chóc nhiều, Hắc Tử sợ người sống như vậy, thấy ngươi cũng ở đây, cậu ta sao có thể xuất hiện được?”

Nhìn vẻ mặt của Kim Tại Trung, cứ như Trầm Xương Mân phạm phải nhiều lỗi lầm nghiêm trọng lắm vậy.

“Cho dù cậu ta có xuất hiện, thì ngươi định làm gì?”

“Hỏi cậu ta có gặp A Phú không, A Phú chắc ngươi không biết nhỉ? Hắn chết nửa tháng trước rồi, nhưng hắn còn nợ ta tiền, ngày đó trước lúc xuất chiến còn nói hắn có tiền trả cho ta, ai mà ngờ được hắn là kẻ nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp chứ, mọi người quên mất, còn hỏi tiền của ta đâu.” Kim Tại Trung vẻ mặt ảo não, tưởng như đang thật sự tiếc rẻ vì số bạc của mình.

Sau một hồi lâu, thấy Trầm Xương Mân đã cứng đờ, Kim Tại Trung mới đẩy đẩy cánh tay hắn nói.

“Ta nói này Xương Mân, ngươi hãy cho Hắc Tử một chức vụ gì đó đi, dù sao người cũng đã chết, an bài cho cậu ta một danh vị, để còn ăn nói với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy nói với ta nhà cậu ấy còn có bốn muội muội và một đệ đệ, cha mẹ còn chờ cậu ấy vinh quang về làng đó.”

Trầm Xương Mân miễn cưỡng cười cười, Kim Tại Trung tiếp tục nói từng chữ một.

“Nhưng mà ta cũng nói với cậu ấy rồi, lấy tư chất của cậu ta, thì đời này rạng danh là vô vọng, nhưng cậu ta cứ không chịu tin, cả ngày chỉ biết nói ‘Kim Tại Trung ngươi biến đi’, hiện giờ câu này sẽ chẳng còn ai nói nữa, ta thật ra lại bắt đầu hoài niệm. Hơn nữa, cậu ta làm bánh bao quả thật không tồi, ngươi từng thử qua chưa?”

Kim Tại Trung bỗng nhiên trân trân nhìn mặt Trầm Xương Mân, người kia nghe thấy câu hỏi chỉ biết lắc lắc đầu theo phản xạ.

“Hắc Tử nói, về sau còn phải dựa vào chút tay nghề đó mà lấy vợ, đáng tiếc. Ngươi thật sự chưa từng nếm qua ư? Trong doanh trại chúng ta rất nhiều người ăn đều khen ngon, ta bảo cậu ta dạy ta đi, cậu ta còn không chịu, thật là keo kiệt.”

“Tại Trung, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, biết không?”

“Vì sao ta cứ cảm thấy ngươi luôn sợ ta ‘nghĩ ngợi nhiều quá’ vậy? Dường như ta còn có gì đó có thể nghĩ ngợi ấy?”

Kim Tại Trung vừa dứt lời, Trầm Xương Mân sửng sốt, hắn quả thật là sợ Kim Tại Trung lại nghĩ ngợi quá nhiều, cứ như hiện tại thì tốt biết mấy, chuyện trước kia, không nhớ ra mới là tốt nhất.

“Ta khuyên ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, chẳng phải bị thương hay sao, lần trước đã thay ta trúng một đao, ta đã bị Hắc Tử mắng nhiếc đến nửa tháng, lần này thì đừng có mà tính lên đầu ta đó, bằng không mọi người trong quân doanh sẽ giết ta mất.”

Trầm Xương Mân lúc này mới thở phào một tiếng bật cười, nhìn thấy Kim Tại Trung vẻ mặt rất là trầm trọng, nếu là trước đây, tuyệt không thể xuất hiện. Nhưng vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, biểu tình của hắn lại lạnh xuống trong chớp mắt.

“Trông kìa, lại đau ở đâu rồi? Sắc mặt cũng tá nhợt, thật dọa người, nghỉ ngơi đi, ta chờ Hắc Tử.”

“Ngươi cũng đừng chờ nữa, vừa rồi Lục điện hạ tìm ngươi đó.”

“Tuấn Tú tìm ta sao? Khẳng định không phải là chuyện gì gấp, ngày mai ta lại đi tìm cậu ấy, ngươi vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”

“Vội vã muốn đuổi ta đi như vậy à? Có gì khuất tất sao?” Trầm Xương Mân lườm y một cái.

“Hứ, ta giấu một nữ nhân đó, ngươi hiện giờ chính là cản trở ta động phòng, ngươi đi nhanh đi!” Kim Tại Trung không chút để ý nói xong, Trầm Xương Mân đành lắc lắc đầu, nói tiếp.

“Ta còn chưa trách tội ngươi, không phải đã bảo ngươi đừng ra chiến trường hay sao? Lục điện hạ muốn ngươi ở lại, ta không thể nói gì được, nhưng mà ngươi cũng đâu phải là người trong quân doanh, lần sau xuất chiến ngươi ngồi yên đó cho ta, nếu không ta sẽ phái người đuổi ngươi hồi kinh để Hoàng Thượng quản thúc ngươi, nghe rõ chưa?”

Kim Tại Trung híp mắt, lời này đã nghe đến vô vô số lần, đối với y mà nói chỉ tựa như khúc hát ru dặt dìu, mỗi lần đợi Trầm Xương Mân muốn bắt y rời đi, nhất định là Lục Hoàng tử Kim Tuấn Tú sẽ ra mặt ngăn cản, cuối cùng vẫn không đi được.

“Xương Mân, ta chẳng phải là tỷ phu(2) của ngươi hay sao? Dù tỷ tỷ ngươi không còn, nhưng ta vẫn là tỷ phu của ngươi, ngươi sao dám nói năng như vậy, cẩn thận trời phạt đó.” Kim Tại Trung bĩu bĩu môi, cầm nhánh cây trên tay bới lung tung đám lá rụng trên mặt đất.

“Ngươi hiện tại chẳng khác nào hài tử mười ba, nười bốn tuổi.” Trầm Xương Mân lạnh lùng phun ra một câu.

“Thèm vào! Ngươi rốt cuộc đi hay không đi? Cẩn thận ta đấm ngươi đó!” Tay trái lập tức nắm chặt thành quyền, quơ quơ ở trước mặt đối phương.

Trầm Xương Mân cười khổ, do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu, đứng dậy ly khai, trước khi xoay người, còn vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Kim Tại Trung.

Nhìn thấy bóng dáng của Trầm Xương Mân, Kim Tại Trung căm phẫn nói.

“Trầm Xương Mân! Ta nói bao nhiêu lần rồi, chớ có sờ đầu ta!”

Trầm Xương Mân cũng không ngoái đầu lại, cuối cùng thân ảnh biến mất trong rừng cây. Đợi xác định chắc chắn bốn phía không có ai, Kim Tại Trung bước tới gần lùm cây thâm thấp cách đó không xa, vươn tay lôi ra một tên nam tử.

“May mà phát hiện ra sớm, nếu để Xương Mân phát hiện ra thì ngươi cũng đừng hòng sống sót. Thế nào, tính sao đây?”

Người nọ cười gật đầu, cho dù có ánh lửa chiếu hắt, gương mặt tuấn dật kia vẫn có phần tái nhợt.

“Hắc Tử là ai?” Người kia gạn hỏi.

“Nam nhân.”

Kim Tại Trung trả lời, sau đó là khoảng trầm mặc ngắn ngủi, người kia bất đắc dĩ cười cười.

“Một nam nhân đã chết.” Tưởng rằng đáp án của mình không đủ tường tận, Kim Tại Trung lại thêm một câu như vậy.

“Ngươi và cậu ta giao tình không tồi nhỉ?”

Kim Tại Trung gật đầu, thuận miệng hỏi.

“Ngươi tên là gì?” Nam tử ngẩn ra, tạm dừng một khắc, nói tiếp.

“Hạo.”

Hắn, là Trịnh Duẫn Hạo. Không ai lại ngờ đến, hắn thân là quân chủ Viêm Quốc, vậy mà lại khoác lên mình khôi giáp Phó tướng xông pha chiến trận, càng không ai ngờ đến, hiện giờ quân chủ Viêm Quốc, đang ở trong doanh trại địch quân.

“Hạo? Chúng ta… Đã từng gặp nhau sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Kim Tại Trung lại cảm giác quái dị khó hiểu, tựa như lời mình nói là rất không nên.

Bốn mắt giao nhau, Trịnh Duẫn Hạo gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Kim Tại Trung, đối với câu hỏi của Kim Tại Trung, hắn tìm không ra cách trả lời sao cho phải. Kim Tại Trung y, đã lãng quên hết rồi, đã quên hết thảy chuyện

trước kia, bọn họ… Đã từng gặp nhau sao?

Hắn không thể nào ngờ tới hai người còn có cơ hội tương ngộ, bốn năm ròng, một người hắn không dám nhớ tới, nhưng không có lúc nào không hiện hữu trong đầu, hiện giờ lại chân thật đứng trước mặt hắn, đây tuyệt đối là Kim Tại Trung, hắn không có khả năng nhận lầm, chỉ có điều y hình như không còn hồi ức ngày trước.

Hắn từng phỏng đoán, nếu Kim Tại Trung có thể sống lại, hắn sẽ có phản ứng ra sao đây. Nhưng sự thật, đến lúc giả thiết này thành hiện thực, phản ứng của hắn cũng không kích động như trong dự đoán.

Cái loại cảm giác nhớ nhung này, cái loại xúc động khi tương ngộ này, bởi vì dòng chảy không ngừng của thời gian, mà dần dần trở nên bình tĩnh. Giống như thứ độc không có giải dược, xâm nhập vào cốt tủy, không có phản ứng quá mức dữ dội, nhưng vĩnh viễn không thể giải trừ tận gốc.

Đây là Kim Tại Trung, nhưng không phải là Kim Tại Trung mà hắn quen thuộc, khoảng cách trong mắt y, làm hắn thấy xa lạ. Càng đáng châm chọc hơn chính là, sự xa lạ này, lại có thể giúp bọn họ gần gũi như vậy, nếu y còn nhớ rõ, còn nhớ rõ hết thảy trước kia, vậy, y sẽ làm thế nào?

“Có lẽ, ta nhận lầm rồi.” Vô luận có nghe như thế nào, câu trả lời này của Trịnh Duẫn Hạo vẫn mang vẻ vô lực.

“Nhận lầm ư? Nhưng mà ngươi biết tên ta.”

Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu cười khẽ, hỏi.

“Ngươi họ gì?”

“Kim.”

“Vậy thì đúng rồi, Tại Trung mà ta nhắc đến, họ Hàn……” Trong lúc lúng túng, Trịnh Duẫn Hạo tùy tiện nói.

“Thật trùng hợp.”

Thật lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo mới có chút phản ứng nhưng cũng chỉ là gật gật đầu, tựa hồ như kinh ngạc sao Kim Tại Trung lại không chút nghi ngờ liền tin ngay như vậy.

Nhìn thấy chỗ Trịnh Duẫn Hạo bị thương, Kim Tại Trung than nhẹ.

“May mà ta cầm đao chính là tay phải, bằng không ngươi chết chắc.” Bàn tay phải, có vẻ hơi vô lực.

Thấy Trịnh Duẫn Hạo đau đáu nhìn mình, Kim Tại Trung nhíu mi.

“Ngươi luôn thích nhìn người khác chằm chằm vậy sao? Chưa thấy qua ai thuận tay trái à?”

Trịnh Duẫn Hạo vẫn không nói năng gì, hắn đương nhiên nhớ rõ, tay phải của Kim Tại Trung, rất nhiều năm trước đã từng bị thương.

“Ai, không đúng, ngươi hình như cũng thuận dùng tay trái thì phải? Nói cho ngươi biết, tay phải của ta căn bản không sử dụng được, Xương Mân nói hai tay trái phải của ta trời sinh vốn không khống chế phối hợp được, ta thèm vào.”

Lại nghe thấy cái tên quen thuộc, Trịnh Duẫn Hạo thu hồi ánh mắt, bốn năm nay, Trầm Xương Mân hẳn là một mực bên cạnh Kim Tại Trung, năm đó, Phác Hữu Thiên rốt cuộc là dùng phương pháp gì để cứu người được nhỉ? Mà cũng có thể là, ngay cả hắn cũng không biết rằng Kim Tại Trung còn sống.

“Như vậy không sao chứ? Ta là người Viêm Quốc, ngươi giữ ta lại như vậy không thỏa đáng cho lắm thì phải?”

“Phải rồi, cho nên ta chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi.” Kim Tại Trung mỉm cười nói, ý tứ câu này cùng biểu tình trên mặt thì rõ ràng là cách nhau một trời một vực.

“Ngươi không định dò la quân tình gì từ miệng ta đấy chứ?” Trịnh Duẫn Hạo cười nói.

“Quân tình? Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”

Trịnh Duẫn Hạo nhún vai, cười mà không đáp.

“Hoàng đế của các ngươi thật sự thích chém giết như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ xem làm thế nào để công thành chiếm đất thôi à? Ta nghe nói hắn trước đây đâu phải như vậy, ngươi từng gặp qua hắn chưa?”

“Chinh chiến, chỉ là vì muốn làm bản thân mình không có thời gian nhàn rỗi, hắn sợ hãi mỗi lúc yên lặng, bởi vì sẽ có thời gian để suy tư, nhưng mà có lẽ rất nhanh sẽ không còn phải như vậy nữa.”

“Xem ra ngươi và hắn rất thân thuộc.”

“Ngươi không phải cũng rất thân thuộc với Trầm Xương Mân sao?”

“Hắn á? Đúng vậy, rất thân thuộc. Ngươi cũng biết Xương Mân à?”

“Ta nghe thấy các ngươi nói chuyện lúc nãy.”

“Cũng phải.”

– ta chung quy vẫn cảm thấy, ngươi đang giấu diếm ta một điều gì đó, không phải ảo giác.

“Tại Trung.”

“Ân?” Thật kỳ quái, nghe hắn gọi tên mình như vậy, mình lại đáp lại tự nhiên đến thế.

Bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo áp lên hai má, hai mắt dừng lại nơi cặp mắt tràn ngập sức sống kia, đôi mắt vẫn thâm thúy như trước, nhưng lại không sao đọc ra được cảm tình đối phương.

“Ngươi, còn muốn giết ta không?” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng hỏi.

Như một kỳ tích, y, quên mất phải tránh né ánh mắt hắn, cũng quên mất phải trả lời câu hỏi của hắn.

Hôn, nhẹ nhàng hạ xuống, khắc trên bờ môi hai người. Đụng chạm nhè nhẹ, lại làm y thất thần. Thật lâu sau, gió đêm lướt qua mặt, mới kéo lại suy nghĩ của y.

“Trịnh Duẫn Hạo……”

Ba chữ kia, bỗng nhiên bật ra từ miệng y, không rõ vì sao, giờ khắc này, cái tên ấy lại làm y cảm thấy như dấu ấn ngàn năm, chỉ là trong lúc nhất thời đã bị lãng quên, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn tồn tại.

(1) thuyết thư tiên sinh: người kể chuyện, thường là trong các quán trà.

(2) tỷ phu: anh rể.

— merged: Feb 16, 2012 10:04 AM —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.