Thị Lang

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

Tựa như bỗng nhiên bị sét đánh trúng, Trịnh Duẫn Hạo lập tức buông tay ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt như có chút đăm chiêu của Kim Tại Trung.

“Trịnh Duẫn Hạo?” Kim Tại Trung nỉ non lặp lại một lần, hàng mi nhíu chặt tựa hồ đang nghĩ đến điều gì.

“Ngươi…… Nghĩ gì vậy?”

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thầm rằng bản thân mình chưa bao giờ trải qua mâu thuẫn đến bậc này, cứ chờ đợi Kim Tại Trung có thể nhớ lại dĩ vãng, nhưng lại sợ hãi cái hậu quả sau khi y nhớ lại.

Lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Kim Tại Trung hồi lâu, y bỗng nhiên ngước đầu lên. Ánh mắt tối sầm lại, nháy mắt rút thanh đao Trịnh Duẫn Hạo mang bên hông ra khỏi bao, kề bên cổ hắn, đồng thời lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.

“Ngươi! Vừa rồi làm gì với ta thế hả?” Hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nhấc mu bàn tay lên xoa xoa môi mình, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hiểu nguyên cớ.

“Chắc không phải là…… hạ độc ta đấy chứ?” Nói xong vội vàng nhìn đầu ngón tay mình, thấy không có gì biến hóa mới có chút an tâm buông tay xuống.

Nhìn thấy biểu tình phức tạp đa dạng của Kim Tại Trung, trong khoảnh khắc căng thẳng như dây cung ấy, Trịnh Duẫn Hạo vẫn bất giác cười rộ lên.

“Ngươi nếu muốn giết ta, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng đao thì buông xuống trước đi.”

Không biết do nguyên nhân gì, Kim Tại Trung cũng tự thấy Trịnh Duẫn Hạo nói rất phải, vì sao mà một chút ý đề phòng cũng không có chứ?

Lưỡi đao rời khỏi cổ hắn, Kim Tại Trung tùy tay ném đao ra phía xa xa.

“Ngươi còn định thả ta về nữa không?”

“Xem tâm tình đã.”

Không biết hiện tại tình hình quân doanh ra sao, dù chỉ có chủ soái biết mình âm thầm xuất chiến, nhưng Hoàng Thượng không rõ tung tích trong lúc giao chiến, cũng đủ khiến hắn phiền lòng rồi.

Kim Tại Trung bỗng nhiên quay mặt qua, đối diện đôi mắt hắn, tựa như bị điểm huyệt đạo, vẫn là đôi con ngươi thâm thúy xinh đẹp như xưa kia, lại khiến hắn càng ngày càng luống cuống.

“Ta nghĩ ra rồi! Trịnh Duẫn Hạo……”

Câu này làm cho Trịnh Duẫn Hạo cứng đờ người giây lát, ngay cả trái tim cũng tưởng như sắp nhảy ra đến nơi, thân thể không thể khống chế, hai mắt cũng không thể lảng tránh ánh nhìn mỗi lúc một chuyên chú kia của Kim Tại Trung, chỉ thấy y im lặng hồi lâu, mới nói tiếp câu vừa rồi.

“Là tên Hoàng Thượng của các ngươi phải không?”

Lại một lần nữa, có chút an tâm, rồi lại có chút thất vọng, thì ra đâu phải là nhớ tới chuyện trong dĩ vãng.

“Hấp tấp như vậy làm cái gì, ta nói ở chỗ này, người của các ngươi cũng đâu có nghe thấy được!”

Kim Tại Trung theo lý thường đương nhiên nghĩ rằng, biểu tình ngưng trọng của Trịnh Duẫn Hạo lúc này, là bởi vì y cả gan gọi thẳng tên Hoàng Thượng của bọn họ.

“Nhân dân Nghiệp Quốc các ngươi chán ghét hắn lắm sao?”

Trịnh Duẫn Hạo hỏi như vậy xong cũng cảm thấy chính mình đang nói lời vô nghĩa, nhưng đây cũng chỉ là câu hỏi tùy ý đề ra, không có ý tứ gì khác.

“Nói thừa.” Kim Tại Trung lườm hắn, trong tay cầm nhánh cây thật dài bới bới đống lửa mới vừa tắt ngúm không lâu.

Vốn không có ý định phản bác gì, nhưng nhìn thấy biểu tình của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại đột nhiên dâng lên suy nghĩ muốn nói ra.

“Nhưng mà, nếu Nghiệp Quốc có thể quy thuận Viêm Quốc, ta tin tưởng rằng sự phồn thịnh của các ngươi tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức độ hiện giờ đâu.”

“Nghiệp Quốc hiện tại như vậy đã là không tồi, chúng ta cũng chẳng cần cùng ai so bì, hà cớ gì phải vì việc này mà đi phá hoại cuộc sống của chính mình?” Kim Tại Trung nói xong, nghiêng mặt nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo.

“Cho dù đời sống sẽ tốt hơn gấp mấy lần, cũng vẫn không muốn ư?”

“Mỗi một sự vật sớm đã được định sẵn hình thái của riêng nó, dưới tình huống không cần thay đổi, nếu có bất luận kẻ nào cứ cố tình thay đổi hết thảy, cho dù người gây ra chỉ vì muốn có được thay đổi tốt đẹp hơn, thì mọi người cũng chưa chắc sẽ chấp nhận, đây là định luật bất biến.”

Trịnh Duẫn Hạo không nghĩ tới Kim Tại Trung sẽ đáp lại bằng những lời như vậy, trước khi khai chiến, hắn kỳ thật cũng không nghĩ tới sẽ cải thiện thứ gì, những lời vừa rồi, chỉ là do thân phận hiện giờ của Kim Tại Trung mà nhất thời nghĩ ra mà thôi.

“Huống chi hiện tại, các ngươi đang xâm chiếm lãnh thổ Nghiệp Quốc, nếu là trong thời thế loạn lạc do chiến tranh phân nhiễu, việc làm này của ngươi có lẽ còn có thể được vạn dân ủng hộ, bởi vì chiến tranh qua đi sẽ mang đến an bình. Nhưng các ngươi hiện giờ, là đang hủy hoại cuộc sống an bình này.”

“Cho dù là cùng một việc, nhưng dưới các điều kiện tiên quyết khác nhau, tự nhiên sẽ có những hiệu quả không hề giống nhau, ngươi hẳn phải rất rõ ràng. Nhưng nếu đã làm, vậy thì nên làm cho triệt để, tốt nhất là đừng để cho Nghiệp Quốc có cơ hội ngóc đầu dậy.” Kim Tại Trung thản nhiên mỉm cười, thần thái bông đùa tùy ý kia nhất thời biến mất không còn dấu vết.

Hắn có một loại ảo giác, người trước mắt căn bản chính là Kim Tại Trung trong trẻo mà lạnh lùng tuyệt diễm, ngạo thị chúng sinh kia.

“Phát ngốc cái gì hả? Ta nói không đúng hay sao?”

“Ngươi là người Nghiệp Quốc không phải sao, vì sao còn……”

“Chỉ là bàn luận thế cuộc, ta là ai đâu can hệ gì. Được rồi được rồi, Xương Mân luôn nhắc ta đừng nói nhiều như vậy, xem ra lời ta nói đích xác rất có vấn đề, về sau nói ít đi một chút là được.”

Kim Tại Trung chép chép miệng, ngả ra sau, nằm trên mặt đất.

Trịnh Duẫn Hạo khẽ mỉm cười, lại thở dài. Không thể phủ nhận, cho dù quên đi hết thảy quá khứ, Kim Tại Trung chung quy vẫn là Kim Tại Trung, sự tự tin cùng cơ trí toát ra từ cốt tủy kia vô luận thế nào cũng không tiêu tan được.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau vừa mới trở lại quân doanh, một tên tướng lĩnh liền vội vội vàng vàng chạy vào, Kim Tại Trung mới vừa chợp mắt nằm trên tháp một hồi, nghe thấy tiếng bước chân, liền hé một bên mắt ra xem.

“Kim thiếu gia! Lục điện hạ tìm ngươi suốt cả đêm, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi.”

“Vậy chờ ta một chút, để ta nghỉ ngơi một lát đã.” Một lần nữa lại khép mắt lại, xoay người đưa lưng về phía tên tướng lĩnh kia.

“Này…… Ách, kim thiếu gia! Lục điện hạ nói trò chơi trước các, ngươi trước đi tìm hắn đi, sự thái nghiêm trọng!”

Thanh âm ngưng bặt hồi lâu, Kim Tại Trung lúc này mới xoay người lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm tên tướng lĩnh xem xét kỹ lưỡng một trận mới miễn cưỡng rời giường.

Mấy ngày trước cãi nhau với Kim Tuấn Tú, còn đánh cược xem ai có thể kiên trì không gặp đối phương trong thời gian lâu hơn, khi đó Kim Tại Trung nghĩ bụng, trước giờ đều là Kim Tuấn Tú tự động tìm đến y, lúc này y thắng chắc rồi, ai biết hôm nay cậu ta lại bày trò như vậy, cũng chẳng biết thật giả thế nào.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, lần này hẳn cũng là Kim Tuấn Tú thua nhỉ? Dù sao cũng là cậu ta chủ động sai người tới đây mời mình qua đó mà, chỉ có điều…… Cuối cùng còn không phải là chính mình tự thân đi gặp cậu ta hay sao? Kết quả này thì tính thế nào đây?

Thôi kệ, dù sao lần này nếu y thắng, Kim Tuấn Tú phải đưa viên dạ minh châu kia cho y chơi, nhưng nếu Kim Tuấn Tú thắng, thì y đâu cần nộp cái gì ra đâu. Dạ minh châu này, y rất là thích, nhưng chỉ cần trở về bắt Xương Mân nói với Hoàng Thượng, muốn bao nhiêu viên mà chả có? Thua thì thua.

Cũng chẳng biết là sợ y lại nửa đường chuồn mất hay là sợ y sẽ lạc đường, một quãng đường ngắn ngủn như vậy mà cũng phiền đến mấy vị tướng lãnh cùng nhau ‘áp giải’ y qua đó, đến trước doanh trướng liền vươn tay tùy tiện vung màn bước vào.

Tựa hồ so với trong tưởng tượng có chút khác thường, trong doanh trướng không chỉ có Kim Tuấn Tú, mà còn có Trầm Xương Mân cùng với các phó tướng khác, hình như là đang thương lượng sự tình gì, cơn tức giận vốn cuộn trào trong nhất thời đều tan rã.

Thấy y đã đến, Trầm Xương Mân dường như có chút kinh ngạc, Kim Tuấn Tú thấy vậy chỉ cười nói.

“Là ta gọi Tại Trung đến đó.”

“Các ngươi đang thảo luận chiến sự sao?” Nhìn thấy lược đồ trên bàn, Kim Tại Trung hỏi.

Trầm Xương Mân gật gật đầu, Kim Tại Trung lập tức trầm giọng.

“Vậy tìm ta đến làm cái gì? Tuấn tú, ta về đây!”

Vừa mới xoay người, Kim Tuấn Tú liền vội vàng kêu y lại.

“Ai, Tại Trung! Chớ đi vội, có muốn dạ minh châu nữa không?”

Thế này thì không tệ!

Kim Tại Trung có chút lên tinh thần, cười rồi xoay người đến chỗ bọn họ.

“Có gì cần ta giúp nào?”

“Chiến thuật lần trước ngươi dạy ta, ta nói cho Xương Mân, hắn khen hay lắm, sau khi đối chiến cũng nhìn ra được điểm này, lần này gọi ngươi đến cùng nhau thương lượng chẳng phải rất tốt sao?” Kim Tuấn Tú giải thích, Trầm Xương Mân ở một bên thần sắc tối sầm lại, vài vị phó tướng khác vẻ kinh ngạc nhìn nhìn Kim Tại Trung.

“Trận chiến lần trước ở Lộc Đàm, là kế sách do ngươi nghĩ sao?”

Phó tướng nghĩ trăm phương cũng không sao lý giải được, trận chiến ở Lộc Đàm Nghiệp quân thắng lớn, vì sao Trầm Xương Mân hiện giờ lại lộ vẻ tức giận, còn cả dáng vẻ ưu tư rối bời kia nữa?

Kim Tại Trung đứng lì ở đó, miệng ngoan ngoãn khép lại. Lúc này đúng là tự mình chuốc họa vào thân, Trầm Xương Mân hết lần này đến lần khác răn đe kêu y không được nhúng tay vào chuyện chiến sự, vậy mà giờ lại……

“Xương Mân, có vấn đề gì sao? Trận Lộc Đàm lần đó thắng rất hả hê, ngươi sao còn trưng ra cái vẻ mặt ấy?”

Thấy Kim Tuấn Tú nói như vậy, Kim Tại Trung vội vàng xen mồm.

“Lần trước là ta vận khí tốt thôi, chứ sao mà hiểu được những thứ thâm ảo thế này, nếu ta mà lợi hại như vậy, thì đã sớm làm tướng quân rồi, chứ còn phải dựa vào Xương Mân cho ta ăn cho ta ở hay sao? Tuấn Tú ngươi cũng chẳng buồn ngẫm lại thử xem, thật đúng là.” Nói đến đó, Kim Tại Trung thật sự mặt không đỏ thở không gấp, bất kể ai nhìn vào cũng sẽ không cảm thấy y đang bịa chuyện.

Vài vị phó tướng liên tục gật đầu, Kim Tuấn Tú đã có chút nghi hoặc, hình như không tin tưởng lắm, chỉ độc mình Trầm Xương Mân là biểu tình vẫn không thư hoãn xuống chút nào. Những người khác không hiểu rõ, nhưng hắn tường tận nhất, Kim Tại Trung có năng lực này, hiện giờ chỉ do mình đang cực lực áp chế y nên mới được như vậy.

Vất vả lắm mới thuyết phục được Kim Tuấn Tú để y trở về ngủ, ai ngờ một canh giờ sau lại bị đánh thức, Kim Tại Trung chỉ biết ai oán, mắng thầm trong lòng.

Ngồi ngốc trong doanh trướng đã lâu mà vẫn không thấy bóng dáng Trầm Xương Mân đâu, bắt đầu cảm thấy có phần nhàm chán, tiếp sau đó lại nghĩ xem đợi lát nữa nên ứng phó với Trầm Xương Mân thế nào đây, ai ngờ ngay sau đó liền có hai người tiến vào, tập trung nhìn kỹ, thì ra Trầm Xương Mân đã trở lại, ngay cả Kim Tuấn Tú cũng ở đây, nhất thời nhẹ nhõm không ít, có Kim Tuấn Tú, thê thảm mấy cũng không đến mức như vậy đâu.

“Tiểu nhân khấu kiến Lục điện hạ, Trầm Tướng quân.” Kẻ biết nhận sai chính là phải lễ phép, có câu giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười, trăm năm khó lắm mới thấy được một lần hành lễ, tức giận chắc cũng tiêu hơn phân nửa rồi.

Kim Tuấn Tú hoảng sợ, hành lễ cũng quá mức đường đột, hại cậu suýt chút nữa không kịp phản ứng lại, còn thật sự ngó nghiêng một hồi, người này quả thật đúng là Kim Tại Trung rồi, chả lẽ lại phát sốt? Thuận miệng nói miễn lễ, Trầm Xương Mân cũng bất động thanh sắc, Kim Tại Trung đảo con ngươi một vòng, ra vẻ đáng thương nói liến thoắng.

“Tướng quân à, Trầm Tướng quân! Xương Mân?! Ngươi chắc không phải là muốn ta thật sự tự hạ độc mình cho câm luôn ngươi mới cao hứng đấy chứ? Ta cam đoan về sau sẽ không nói loạn nữa, ngươi không đoái hoài đến ta như vậy, bảo ta lấy gì kham nổi đây?”

Kim Tuấn Tú phụt một tiếng phá ra cười, Kim Tại Trung trừng mắt lườm cậu ta một cái, tiếp tục ‘thâm tình khẩn khoản’ nhìn người trước mặt.

“Này, thật sự mặc kệ ta đấy à? Ta còn phải dựa vào ngươi mà kiếm cơm đó, không thì đói chết mất.” Sự khoa trương lúc trước cũng thu bớt vài phần, nhưng vẫn giả vờ một biểu tình đáng thương uất ức.

“Tại Trung, có ta ở đây ngươi còn sợ chết đói sao?”

Nghe thấy Kim Tuấn Tú nói vậy, Kim Tại Trung quay ngoắt đầu lại nói.

“Biến! Đừng nhiều lời!”

Kim Tại Trung vừa quay đầu lại, thấy khóe miệng Trầm Xương Mân hơi nhếch nhếch lên, sau đó nheo lại đôi mắt như hồ ly tươi cười nói.

“Yêu, cười rồi!” Nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

“Về sau còn dám làm loạn nữa, ta thật sự sẽ cân nhắc đến chuyện hạ độc ngươi cho câm luôn đấy.”

“Này, ta chính là……”

Nói còn chưa nói xong, Trầm Xương Mân đã tiếp lời.

“Là tỷ phu của ta chứ gì?! Ngươi mà cũng biết thế cơ đấy, tỷ tỷ của ta đã mất bao lâu rồi, cả ngày nhắc đi nhắc lại không thấy chán à?”

“Than ôi! Tranh Nhi! Nàng xem đệ đệ của nàng kìa! Tôn ti cũng chẳng phân biệt được, lớn bé phải có trên có dưới chứ, ta thân là tỷ phu mà hắn cũng dám bắt nạt đến mức này, ta còn biết sống sao đây? Chẳng thà xuống đó bầu bạn cùng nàng còn hơn!”

Khuôn mặt Kim Tại Trung như thể oán phụ khóc tang diễn cứ y như thật, Trầm Xương Mân thấy qua nhiều rồi, biểu tình của người này hô một tiếng là thu phóng tự nhiên, không đi diễn xướng rõ thật là lãng phí.

Kí ức hiện tại của y đều là do chính mình kể cho y, người khác không biết còn tưởng y cùng thê tử cảm tình sâu nặng biết mấy, cũng không biết nên khuyên bảo y cái gì cho tốt đây.

“A, súyt nữa thì quên, Tuấn Tú! Ngươi đã nói sẽ cho ta dạ minh châu mà, không phải là quên rồi đấy chứ?” Bao nhiêu thương cảm thu lại đến sạch sẽ gọn gàng, lập tức khoác lên một bộ mặt tham tiền hám tài.

Hắn từng hỏi Kim Tại Trung, vì sao phải thu thập nhiều kì trân dị bảo như vậy, mà y thì chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ, để ngừa vạn nhất.

“Được, quay về liền cho ngươi, ta không mang theo bên người.”

“Nếu ngươi hiện tại đưa ngay ra, ta còn sợ ngươi lấy đồ giả gạt ta nữa ấy. Được, ngươi nhớ phải đưa là được rồi.”

“Tại Trung, câu đố lần trước ngươi cho ta đoán là cái gì thế?”

“Không phải là nhà xí sao!” Kim Tại Trung nói xong, còn lắc lắc đầu, làm như Kim Tuấn Tú ngốc lắm vậy.

“Vậy sao lần trước ngươi nói là không phải?”

“Ta thích nó thì là phải, mà không thích là thì không phải.” Gẩy gẩy móng tay, thần thái như thể đây là lẽ hiển nhiên.

Kim Tuấn Tú dò xét y, nhấc tay vỗ đầu y một phát, Kim Tại Trung còn chưa kịp trả đũa, một tướng lãnh liền ở ngoài doanh trướng thông báo.

“Trầm Tướng quân! Binh lính địch quân mà quân ta bắt được đã dẫn đến.”

Câu này làm Kim Tại Trung sửng sốt, chắc sẽ không phải là người kia bị túm đấy chứ? Nhất thời ngay cả hứng thú trả đũa cũng không có.

“Điện hạ, ta đi xử lý một chút.” Trầm Xương Mân báo cáo.

“Ân.”

“Tại Trung, ngồi yên đó cho ta.” Quăng lại những lời này, Trầm Xương Mân cất bước rời đi, Kim Tại Trung lập tức hô lên.

“Từ từ đã! Xương Mân, người của Viêm quân…… bắt được vào lúc nào thế?”

“Hôm nay, thế nào?”

Thật sự xui xẻo như vậy sao?

“Ách, không có gì.”

Trầm Xương Mân định quay lại tra hỏi y một lát, cuối cùng vẫn đành rời đi.

“Tại Trung, đừng ngồi lì ở chỗ này nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”

“Ân.”

.

.

.

Lá cây trên mặt đất bị giẫm lên kêu lạo rạo, nếu sớm biết Kim Tuấn Tú muốn đến rừng cây bên này, y vô luận thế nào cũng sẽ không gật đầu đồng ý, nếu người bị Nghiệp quân bắt giữ không phải là Trịnh Duẫn Hạo, y hẳn là có thể thở phào, nhưng nếu hiện giờ mà để cho Kim Tuấn Tú chạm mặt, hậu quả cũng thực nghiêm trọng.

“Tại Trung, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?”

“Ân? Đâu có gì.” Cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới, hai người rảo bước thật chậm, bên đường đều thực im ắng.

Bỗng nhiên, từ trong lùm cây nhảy ra mấy người, mặc y phục bình thường của dân chúng, nhưng trên tay đều cầm kiếm, mà hiện giờ trên tay mình binh khí cũng không có.

Không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo thì không đụng phải, mà lại gặp phải mấy kẻ thần bí này, xem xét phục trang cùng với vũ khí của bọn họ, có thể khẳng định, đều không phải là người Nghiệp Quốc, nhưng cũng không có vẻ là lính Viêm Quốc.

Mấy nam tử kia tay cầm binh khí từng bước một tới gần, vừa định nói gì đó với Kim Tuấn Tú, bọn nam tử liền xuất thủ trước một bước, vừa mới giơ tay ra, Kim Tại Trung liền vội vàng lui về sau một bước, tay Kim Tuấn Tú vừa buông xuống, trong tay áo rớt xuống một thanh chủy thủ ngắn, ngăn trở một kích từ hướng chính diện.

Không có thì giờ đi tự hỏi mục đích của những người này là gì, tay không tấc sắt càng khó địch nổi sự công kích của mấy người một lúc, nam tử tung người nhảy đến sau lưng Kim Tại Trung, mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào người, Kim Tại Trung hơi quay đầu lại, khóe mắt thoáng thấy hàn quang, lập tức xoay người ra sau, một kích này xem như né được, nhưng ngay sau đó lại bị trường kiếm đồng thời đánh úp lại nhiễu loạn đến hoa cả mắt, trong lúc hỗn loạn bên hông chợt cảm giác được một trận đau đớn.

Kim Tại Trung hung hăng nghiến chặt răng, ngẩng đầu vừa khéo đối mặt với nam tử đang muốn xuất chiêu phía trước, cơn đau đớn bên hông dần dần rõ ràng, mới chỉ so chiêu trong chốc lát cũng đã nhìn ra đối phương tất cả đều là người đã qua huấn luyện.

Kim Tại Trung nheo mắt cười, nam tử ngỡ ngàng sửng sốt, y lập tức vươn tay cầm lưỡi kiếm, một tay bóp chặt yết hầu đối phương, thanh kiếm trong tay nam tử bỗng nhiên bị rút phăng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cứa đứt cổ.

Có trường kiếm nơi tay, tự nhiên thuận tiện hơn nhiều, đang lúc không rảnh đi chú ý tình hình Kim Tuấn Tú, không nhận ra rằng cậu cũng bị người ta phản kích chế ngự.

Kim Tuấn Tú nói thế nào cũng là vị Hoàng tử mà Hoàng Thượng yêu thương nhất, bình thường đâu cần tự mình động thủ đối phó với địch nhân bao giờ? Cho dù nói về võ công thì cậu đã coi như không tồi, nhưng so với hai kẽ đã chịu qua huấn luyện, vẫn có vẻ hết sức chật vật.

Trong lúc đó đối phương đã đoạt mất chủy thủ của Kim Tuấn Tú, kề bên cổ cậu, Kim Tại Trung tất nhiên cũng dừng tay. Nam tử mỉm cười, nắm chắc Kim Tại Trung sẽ không động thủ lần nữa, ngay khi y đang định truy hỏi thân phận bọn họ, lại bị điểm huyệt đạo, đành trơ mắt nhìn Kim Tuấn Tú bị bắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.