CHƯƠNG 26
Miệng vết thương trên người sớm đã không còn cảm giác đau đớn vốn có, toàn thân trên dưới ngoại trừ phần đầu ra, thì không chỗ nào không tê liệt, gió rừng quất qua mặt, cho dù y phục trên người cũng đủ để ngăn chống gió rét, nhưng vẫn khiến thân thể Kim Tại Trung từng trận run rẩy rét buốt.
Cố sức nuốt xuống cổ họng đang khát khô, huyệt đạo bị điểm vẫn chưa được giải, nhưng Kim Tại Trung cũng chẳng hy vọng xa vời sau khi thân thể có thể tự chủ hoạt động thì có gì tốt đẹp hơn. Hiện giờ gần như ngay cả mí mắt cũng không chống đỡ nổi, cảnh vật trước mắt bắt đầu chợt sáng chợt tối.
Vết thương bên hông hẳn là rất sâu, dưới tình huống này không kịp cầm máu, thân thể do mất máu mà càng trở nên lạnh buốt, bình thường y luôn thấy may mắn vì nơi này không ai tuần tra, giờ đây lại không khỏi hối hận.
Huyệt đạo bị phong bế cũng được một lúc lâu, đầu ngón tay đã có thể cử động một chút, cũng không biết là do bị thương, hay là vì huyệt đạo đã bị phong bế quá lâu, mà tay dù có thể động đậy, nhưng cũng chỉ giới hạn nơi đầu ngón tay mà thôi.
“Mẹ nó!” Kim Tại Trung nghiến răng thấp giọng mắng, thanh âm có chút vô lực.
Máu, thấm ướt y sam, cảm giác choáng váng càng trở nên mãnh liệt, hô hấp bắt đầu có phần khó khăn.
Mình và Kim Tuấn Tú cũng đã ra ngoài hơn một canh giờ, cho dù quân vụ phải xử lý có nhiều cỡ nào, thì Trầm Xương Mân hẳn cũng đã trở về doanh trướng xem xét rồi nhỉ? Phát hiện trong doanh trướng không có ai, cũng sẽ phái người đi tìm chứ? Chẳng lẽ y Kim Tại Trung thật sự phải chết do mất máu quá nhiều ở chốn hoang dã này hay sao? Kiểu chết này cũng quá là vô vị, nói thế nào thì cũng nên chết trên chiến trường mới phải chứ?
.
.
.
Hé mở hai mắt, bốn phía là khung cảnh mà mình hằng quen thuộc — quân doanh. Cố sức ngồi dậy, người bên cạnh lập tức tiến lên đỡ lấy y.
“Đừng cựa quậy, vết thương này khá sâu đấy.” Trầm Xương Mân chau mày trầm giọng nói, xương sống Kim Tại
Trung chợt lạnh, chỉ sợ nếu không phải trên người có thương tích, người trước mắt sớm đã hung dữ giáo huấn y một phen rồi.
Vết thương kia quả thật rất sâu, đương nhiên, đám người thần bí này chính là mỗi đao đều trúng điểm trí mạng, một đao kia giáng xuống không trực tiếp bổ y ra thành hai mảnh đã là may lắm rồi.
“Ta làm sao mà trở về được?”
Kim Tại Trung dè dặt dò hỏi, trộm liếc nhìn phản ứng của Trầm Xương Mân, tựa hồ không có ý định nổi giận, nhưng mà thế này còn nguy hơn.
“Bọn họ tìm thấy ngươi ở ngoài quân doanh, sau đó đưa ngươi trở về, ta muốn biết, đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe Trầm Xương Mân nói xong, Kim Tại Trung mới chợt nhớ ra hình như mình đích thực là phải hao hết tâm lực mới miễn cưỡng gắng gượng trườn ra khỏi rừng được, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể trở lại quân doanh, nhưng bất kệ nói thế nào, thì bảo trụ được tính mạng là tốt rồi.
Hiện tại vẻ mặt của Trầm Xương Mân có vẻ đặc biệt bình tĩnh, nhưng trước đó khi nghe thấy từ miệng bọn lính hình dung bộ dạng Kim Tại Trung lúc được tìm thấy, thiếu chút nữa tim hắn đã như ngừng đập.
Y sam ngổn ngang đầy đất đều là sắc máu đỏ tươi, khi y được đưa về ngay cả hô hấp cũng mỏng manh tưởng như không thể cảm giác được, trên mặt không có chút huyết sắc.
“Đợi đã! Tuấn Tú đâu? Cậu ấy bị người ta bắt đi rồi!”
“Quả nhiên, sau khi ngươi trở về, ta đã phái người lùng tìm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức, tình hình cũng không mấy lạc quan, xem ra là chuyện tốt do Viêm quân làm đây mà!” Trầm Xương Mân dứt lời, trên mặt là sự khẳng định không thể phủ nhận.
Hồi tưởng lại lúc ấy, mấy nam tử kia gần như không nói lấy một câu, nhưng dựa theo chiến sự giữa hai nước hiện giờ thì xem ra, khả năng là Viêm Quốc ra tay rất cao.
“Hoàng Thượng biết chuyện này chưa?”
“Trước cứ chờ xem Viêm quân có động tĩnh gì không đã rồi tính sau.”
Kim Tại Trung gật gật đầu, hoàn cảnh hiện tại thế này, nếu đường hoàng loan truyền tin tức ra ngoài thì đối với Nghiệp quân cũng chẳng có ích lợi nào. Bỗng nhiên, từ ngoài doanh trướng một nam tử vội vàng bước vào, thần sắc có chút hệ trọng.
“Tướng quân!”
“Chuyện gì.”
Nam tử một vẻ mặt phiền muộn, tiến lên cúi người kề miệng đến bên tai Trầm Xương Mân nói.
“Hoàng Thượng đã biết tin Lục điện hạ bị bắt cóc……”
“Sao có thể? Đáng chết! Ai truyền tin ra ngoài?”
“Tướng quân, không phải do người của chúng ta! Mà là Viêm quân, hoàng đế của bọn chúng phái người gửi tín hàm đến cho Hoàng Thượng! Trên đó nói……” Nam tử muốn nói rồi lại thôi, nhìn nhìn Kim Tại Trung, chẳng biết nói sao.
“Nói cái gì?”
“Nói, bọn chúng nhất định sẽ chiếu cố chu toàn cho Lục điện hạ, khuyên Hoàng Thượng không nên quá lo lắng, còn nói…… Bọn chúng nguyện ý ký hòa ước cùng Nghiệp Quốc, Lục điện hạ cũng có thể quay về bình yên không xây xước gì, chỉ có điều… Có một điều kiện.”
“Điều kiện? Người cũng nằm trong tay bọn chúng rồi mà còn dám đòi điều kiện? Thực đê tiện!” Kim Tại Trung nghe nam tử kia nói xong, không khỏi phẫn nộ.
So với phản ứng của Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nói.
“Điều kiện gì?”
Nam tử kéo Trầm Xương Mân tránh ra xa vài bước, xác định với khoảng cách này sẽ không để Kim Tại Trung nghe thấy họ nói chuyện, mới nói tiếp.
“Bọn chúng muốn một người.”
“Ai?” Cho dù ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng nhìn thần sắc của nam tử thì cũng đã khẳng định được phỏng đoán trong lòng mình, e rằng chính là……
“Kim Tại Trung.” Nam tử nhẹ nhàng nói ra cái tên này, trái tim Trầm Xương Mân như thể lặng đi trong khoảnh khắc.
Quả nhiên đúng là như vậy…… Nhưng, Trịnh Duẫn Hạo hắn…… Sao có thể biết được Kim Tại Trung còn chưa chết?
“Tướng quân, tiểu nhân biết người và Kim thiếu gia tình như thủ túc, nhưng giao y ra là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, đây là biện pháp tốt nhất! Tướng quân, xin người suy xét.”
Trầm Xương Mân không nói gì, nam tử báo cáo lại sự tình xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại Kim Tại Trung khó hiểu nhìn Trầm Xương Mân sắc mặt nghiêm trọng.
Kim Tại Trung ngẫm nghĩ, hành động của Viêm quân hình như cũng rất nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể bày kế hoạch thỏa đáng hay sao?
“Xương Mân, cho dù Viêm quân muốn truyền tín hàm, vậy ít nhất cũng cần chút thời gian, việc này sao……”
“Ngươi đã hôn mê năm ngày, cho dù Viêm quân bắt cóc Lục điện hạ trước, rồi mới sai người gửi tín hàm, thì ba, bốn ngày cũng là đủ rồi”
Kim Tại Trung nhất thời ngây người, năm ngày, y cứ nằm không như vậy mà lãng phí mất năm ngày, lũ cẩu tặc này, ngàn vạn lần để y gặp lại lần nữa, bằng không sẽ khiến bọn chúng cả đời đều phải nằm liệt trên giường!
“Thế…… vừa rồi điều kiện của Viêm quân là gì vậy? Không thể cho ta biết sao?”
“…… Việc này ngươi đừng quan tâm, ta sẽ xử lý.” Nói xong, lông mày Trầm Xương Mân lại bất giác nhíu lại.
Điều kiện…… Chỉ là một điều kiện đơn giản như vậy thôi, có thể cứu được cả quốc gia cùng với đứa con mình yêu thương nhất, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy rất đáng, cho dù lão hoàng đế bình thường đối đãi với Kim Tại Trung tốt bao nhiêu đi chăng nữa, thì việc tới nước này chỉ e cũng không thể đem ra so sánh với đứa con ruột thịt của mình được.
Nếu hắn có thể tự tác chủ thì tốt rồi, bất luận thế nào cũng sẽ không giao Kim Tại Trung ra. Nhưng nếu lão hoàng đế cũng thuận theo yêu cầu của Trịnh Duẫn Hạo, vậy thì biết làm sao bây giờ? Trốn ư? Hiện giờ Trịnh Duẫn Hạo đã biết Kim Tại Trung còn sống, cho dù muốn trốn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Nếu ngươi biết giải quyết ra sao thì đã không có cái vẻ mặt này, thật sự không thể nói ta nghe sao?”
Trầm Xương Mân nhìn vào đôi mắt của Kim Tại Trung đang chăm chú dõi theo chính mình, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không nói với Kim Tại Trung.
Kim Tuấn Tú từng nói với y, nếu lần này hai nước giao chiến mà chủ soái là Kim Tại Trung y, trận can qua này có thể kết thúc rất nhanh, hơn nữa, cơ hội Nghiệp Quốc thắng trận rất lớn, khi đó y giả bộ nói với Kim Tuấn Tú, rằng mình chỉ là do may mắn thôi.
Nhưng kỳ thật cũng không hẳn vậy, chính y hiểu rất rõ ràng, mà Trầm Xương Mân cũng hiểu rõ. Cũng không phải là năng lực vận dụng binh pháp của Trầm Xương Mân không bì kịp y, mà là phương thức tác chiến của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Y, Kim Tại Trung…… Nếu đã một lòng muốn giành được thắng lợi, thì thương vong tuyệt không phải là vấn đề mà y nên bận tâm, chỉ cần có thể chiến thắng, hy sinh nhiều hay ít cũng không sao cả.
Nhưng Trầm Xương Mân thì khác, hắn luôn để ý đến rất nhiều thứ, có lẽ chính là vì điều này, nên trong khi giao chiến khiếm khuyết đi một phần quyết đoán, ở trong mắt hắn, ai cũng không đáng phải bỏ mạng nơi sa trường, thân là chủ soái, trên lưng phải gánh vác tính mệnh của tất cả mọi người.
Trầm Xương Mân chính là người như vậy, hết thảy đều an bài đến chu đáo như vậy, tỷ như hiện tại, nếu hắn có thể bỏ qua điều gì, có lẽ sẽ thoải mái hơn đôi chút.
.
.
.
Hôm nay, Kim Tại Trung nằm ngửa bên bụi cỏ, miệng cắn cắn một cọng cỏ thật dài, từ từ khép hờ hai mắt cảm thụ làn gió mát dịu, bỗng nhiên mấy giọng nói khiến y bừng tỉnh, đang chuẩn bị há miệng quát mắng, lại nghe thấy tin tức mà mình vẫn muốn biết.
“Ngươi biết điều kiện mà Viêm Quốc đưa ra á? Không thể nào, ai nói cho ngươi biết?”
“Trình phó tướng là đồng hương của ta! Hôm đó vừa khéo gặp hắn liền hỏi thăm, ngươi có biết là điều kiện gì không?
Nói ra cũng không ai tin nổi!”
“Thật sao? Nói ra nghe xem nào!”
“Xuỵt, nhỏ giọng thôi! Đừng để những người khác nghe thấy, các ngươi nghe là được rồi, đừng có nói lung tung đấy! Biết chưa?”
“Ai nha! Ngươi nói đi mau lên!”
Nam tử kia thanh âm quả thực áp nhỏ xuống không ít, Kim Tại Trung ngừng thở, tận lực nghe cho rõ hơn chút ít.
“Viêm quân nói, bọn chúng có thể ký hòa ước! Còn đồng ý thả Lục điện hạ, điều kiện là phải giao ra một người!” Tiểu tử cao cao gầy gầy nói tới đây còn cố ý tạm dừng lại, cố làm ra huyền bí nhìn đám đồng bạn chung quanh, nói tiếp.
“Người đó chính là Kim Tại Trung! Thế nào! Kinh ngạc chứ gì?!”
Mọi người trợn trừng hai mắt, quả thật có chút ngoài dự đoán, nhưng cẩn thận ngẫm lại, biểu tình đã rất nhanh khôi phục bình tĩnh, có người mở miệng nói.
“Chuyện này thì có gì kỳ quái, tiểu tử kia dáng vẻ đúng là yêu yêu nghiệt nghiệt!” Lời này cũng chỉ là tùy tiện thốt ra, cũng không có ngụ ý nhiều lắm, ai ngờ một người khác lại tiếp lời.
“Ha! Chúng ta chết biết bao nhiêu huynh đệ, chỉ bởi vì Viêm vương muốn một người thôi ư? Có đáng giá hay không đây? Ta thấy Trầm Tướng quân chắc không phải là không định giao Kim Tại Trung ra đấy chứ?”
Những người khác vừa nghe, tạm dừng lại, tiếp theo lại thở dài. Chuyện này cũng không khỏi quá hoang đường, chỉ cần dâng Kim Tại Trung ra là có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa còn cứu cả Nghiệp Quốc, đây chẳng phải quá hoang đường hay sao?
Chuyện kế tiếp, Kim Tại Trung đã không nghe nổi nữa, nếu điều bọn họ nói là thật, thì so với việc Trầm Xương Mân liệu có dâng y cho Viêm Quốc hay không, thì điều y muốn biết hơn chính là vì sao Viêm vương muốn lấy y để trao đổi Tuấn Tú?
Viêm vương từng gặp y sao? Khả năng này không lớn lắm, y cũng đâu phải là hoàng thân quốc thích gì. Hơn nữa, chỉ vì một kẻ không có cả giá trị lợi dụng lẫn thân phận địa vị, mà buông tha cho bá nghiệp thống nhất thiên hạ, quả thật là khiến lòng người khó hiểu.
Có lẽ nào…… trong đoạn kí ức trắng xóa kia của y từng có điều gì đó, mà Trầm Xương Mân trước nay chưa từng đề cập tới. Tình hình hiện tại đối với Nghiệp Quốc là vô cùng bất lợi, chuyện này ai cũng hiểu, nếu chỉ cần một mình y mà có thể cứu vãn được cục diện, cho dù Trầm Xương Mân không đồng ý, Hoàng Thượng cũng sẽ ép buộc hắn phải giao nộp y ra.
Nhưng…… Viêm vương muốn y làm gì? Việc này không khỏi quá mức kỳ quái.
Buổi tối trở lại quân doanh, Trầm Xương Mân cũng ở đó, nhưng Kim Tại Trung cũng không có ý định dò hỏi gì, bản thân y không để ý tới, nhưng Trầm Xương Mân vẫn phát hiện ra, đêm nay Kim Tại Trung lại chẳng nói với hắn lấy một câu.
“Tại Trung.”
Kim Tại Trung nghiêng người nằm trên giường, quay lưng về phía Trầm Xương Mân, mở to hai mắt nhưng không đáp lời, đương lúc Trầm Xương Mân nghĩ rằng y đã ngủ say, y lại bỗng nhiên lên tiếng.
“Thật sự muốn đợi tới lúc hạ thánh chỉ ngươi mới chịu thỏa hiệp sao?” Kim Tại Trung nhẹ giọng nói.
“Ân?”
“Viêm vương muốn lấy ta để trao đổi Tuấn Tú đúng không?” Kim Tại Trung lúc này mới ngồi dậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trầm Xương Mân.
“Ngươi biết cả rồi sao?” Trầm Xương Mân cũng không mấy kinh ngạc, nhưng thần sắc lại trở nên trầm trọng.
“Khắp thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, ta biết được cũng chẳng dễ dàng gì, ta chỉ hơi tò mò, vì sao Viêm vương lại biết có một người như ta.” Kim Tại Trung cười khẽ, hai mắt chăm chú nhìn Trầm Xương Mân, tựa như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của hắn.
“Ta sẽ không để ngươi đi.” Không trả lời câu hỏi của Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân chỉ nói vậy, liền quay mặt đi, vừa mới xoay người định ra khỏi doanh trướng, lại bị lời Kim Tại Trung nói cản bước.
“Nếu ta nói, ta có thể đi thì sao? Đương nhiên, nếu nói là cam tâm tình nguyện thì có vẻ quá nực cười, nếu có thể lựa chọn đương nhiên ta sẽ không muốn đi, nhưng mà Tuấn Tú đang ở trên tay bọn chúng, hơn nữa, sự tình liên quan đến tồn vong của Nghiệp Quốc, chuyện này có thể giải quyết như vậy chính là phương thức tốt nhất.”
“Ngươi có dám cam đoan Trịnh Duẫn Hạo sẽ tuân thủ lời hứa không?” Giọng Trầm Xương Mân bỗng nhiên lên cao.
“Nghe ngữ khí của ngươi…… Có vẻ như ngươi quen biết Trịnh Duẫn Hạo, đúng không?” Đây mới là chuyện y muốn hỏi nhất, những chuyện mà Trầm Xương Mân vẫn giấu diếm bấy lâu nay, rốt cuộc nhiều đến thế nào.
“Có gì khác biệt?” Trầm Xương Mân cười yếu ớt, Kim Tại Trung…… vẫn nhận ra được điều gì đó.
“Không, vô luận ngươi nói phải hay không phải, cũng sẽ không thay đổi được sự thật, ta chỉ muốn nghe sự thật mà thôi.” Đây là lần đầu tiên, y dùng giọng điệu này để nói chuyệnvới Trầm Xương Mân.
“Sự thật là, chúng ta đều quen biết hắn.”
“Vậy, Hoàng Thượng có biết chuyện này không?” Tựa như đây là chuyện đã nằm trong dự kiến, Kim Tại Trung cũng không vờn quanh đề tài này mãi.
Không nghĩ tới Kim Tại Trung lại chỉ hỏi đúng một câu như vậy, Trầm Xương Mân chỉ đành gật đầu, Kim Tại Trung bắt đầu lo lắng.
“Như vậy hiện giờ chỉ có thể làm theo điều kiện của Viêm Quốc, nếu không, Hoàng Thượng nhất định sẽ nghi ngờ ngươi.”
“Cho dù có như vậy, ngươi cũng không thể quay về! Ta không thể giao ngươi vào tay hắn!”
“Nguyên nhân?” Nhìn thấy biểu tình của Trầm Xương Mân, Kim Tại Trung khẽ cười nói.
“Một trăm hai mươi mạng người Kim gia đều bị hủy bởi tay hắn…… Ngươi nói thử xem ta có nên giao ngươi ra hay không đây?”
Nghe Trầm Xương Mân nói xong, Kim Tại Trung dừng lại nửa khắc, lần đầu tiên từ trong miệng Trầm Xương Mân nghe thấy chuyện của ‘thân nhân’, chẳng ngờ được lại là như vậy, sau đó cúi đầu cười thầm, nhẹ giọng nói.
“Nếu vậy, hình như càng có thêm lý do để ta nên cùng hắn chạm mặt, không phải sao?”
Trầm Xương Mân sửng sốt, không nên đem chuyện này kể cho y nghe, với tính cách của y…… sao có thể hiểu hết được nội tình mà chỉ biết đối mặt với kẻ thù chính là nợ máu phải trả bằng máu?
“Ta muốn đi Viêm Quốc, ngươi không cần nói gì hết.”