CHƯƠNG 27
Ngày ấy, lão hoàng đế hạ chỉ, nhận Kim Tại Trung làm nghĩa tử, hơn nữa còn phong hào, không ngờ rằng mình lại còn được phong danh hào sớm hơn cả Kim Tuấn Tú, nhưng cái danh Hoàng tử này, thoạt nhìn sao buồn cười đến vậy.
Ngày hôm đó, giữa ngàn dặm tinh không, đội ngũ dài dằng dặc di chuyển trên bình nguyên bao la, trông xa tựa như một con rắn đang uốn mình trườn tới, Kim Tại Trung không nghĩ tới hoàng đế Viêm Quốc lại phái nhiều người như vậy hộ tống y, đối đãi với một kẻ vô danh tiểu tốt dùng để trao đổi con tin, hà cớ gì phải lãng phí tâm tư như thế?
Bộ binh hai ngàn, kỵ binh một ngàn, mà người ở gần y nhất, trên người chính là mặc khải giáp màu trắng. Hai nước giao chiến đã nhiều lần, cho dù người không chú ý mấy cũng sẽ biết, trong quân đội Viêm Quốc, có thể mặc chiến giáp màu trắng, chính là tượng trưng cho vinh dự tối cao.
Những kỵ binh tinh nhuệ này bình thường chỉ lúc chiến sự nguy cấp nhất mới có thể hiện thân chốn sa trường, ngay cả khi hai nước đã giao tranh mấy tháng nay, y cũng chỉ thấy được độ một hai lần.
Mà nay lại được hoàng đế Viêm Quốc phái đến, chỉ để hộ tống một con tin như y sao? Quả thực là quá mức quỷ dị, sợ Nghiệp quân đánh lén chắc? Nhưng Lục Hoàng tử vẫn còn trong tay bọn chúng, nếu nói Lục Hoàng tử không đắc sủng thì còn hiểu được, nhưng cậu ta chính là đứa con mà lão hoàng đế yêu thương nhất, tính sao cũng không nỡ hy sinh cậu mà kích động cuộc chiến này.
Huống hồ, cuộc chiến tranh này từ đầu tới cuối Nghiệp Quốc đều bị vây khốn tê liệt, đối chiến suốt mấy ngày qua, Nghiệp Quốc vẫn có thể đứng vững chân đã được coi như kỳ tích, đương nhiên, cũng có thể lý giải rằng, hoàng đế Viêm Quốc không rõ ràng lắm tình hình của bọn họ, nhưng thông duệ như hắn, lẽ nào lại không hiểu hoàn cảnh trong đó?
Trầm Xương Mân từng nói, muốn phái người đột nhập quân doanh Viêm Quốc cứu Kim Tuấn Tú ra, nhưng cuối cùng vẫn không hành động. Cứu ra rồi thì thế nào? Gậy vẫn phải đánh, người vẫn phải chết, nếu cứ tiếp tục, Nghiệp Quốc tất sẽ lâm vào thế khốn cùng, kể từ đó, chính là tự tìm diệt vong.
Nói đi nói lại, cứu còn chẳng bằng không cứu, hơn nữa yêu cầu của Viêm Quốc cũng không quá hà khắc, thậm chí có thể nói là đơn giản đến độ làm người ta kinh ngạc, Nghiệp Quốc có thể dùng cách thức đơn giản nhất để đạt được thái bình, đây là cơ may cuối cùng, hiện giờ chỉ có thể trông mong rằng hoàng đế Viêm Quốc sẽ giữ trọn lời hứa.
Cứ nhìn hiện tại mà xem, hòa bình có được là nhờ vào quốc quân Viêm Quốc thi ân, nhưng lão hoàng đế trước nay chẳng cần cái gọi là thể diện, dân chúng có thể sinh sống yên ổn mới là điều ngài quan tâm nhất.
Ai cũng hiểu, lão hoàng đế đã không còn quyết tâm phân tranh thắng bại, cũng không phải vì ngài e ngại chí khí đối phương, mà là vì Nghiệp Quốc từ thuở kiến quốc tới nay vẫn cùng các nước láng giềng nước sông không phạm nước giếng, lịch sử hơn trăm năm qua chưa từng một lần khởi binh chiến đấu.
Cho dù về mặt huấn luyện quân sự Nghiệp Quốc vẫn không có chút lơ là bê trễ, nhưng binh sĩ tốt đến mấy cũng phải lưu tâm đến tình hình đất nước mới có thể giao chiến với kẻ địch, về điểm này, Nghiệp Quốc không thể không thừa nhận mình không giàu mạnh bằng Viêm Quốc.
Giữa Nghiệp Quốc và Viêm Quốc ngăn cách nhau bởi Trăn Quốc cùng Trạm Quốc, nhưng hiện tại hai nước này đều đã về tay Viêm Quốc, trong ba năm ngắn ngủi, vị hoàng đế Viêm Quốc trẻ tuổi lại có thể làm được việc này, thì không có một quốc gia nào có thể đối địch với Viêm Quốc, bọn họ mới là bá chủ thiên hạ.
Kim Tại Trung xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ có cơ hội được đến Viêm Quốc, trước đây, Nghiệp Quốc từ trên xuống dưới căn bản không có cớ gì phải đi tìm hiểu hết thảy về Viêm Quốc, cho đến khi Viêm quân lần đầu tiên khởi binh xâm lược, dân chúng Nghiệp Quốc rốt cục cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Kể từ lần đầu tiên lão hoàng đế giao trọng trách cho Trầm Xương Mân làm chủ soái, thần thái Trầm Xương Mân còn có chút kỳ quái, cũng thấy khó mà hiểu được, Lục Hoàng tử Kim Tuấn Tú vừa biết chuyện xuất chinh, lập tức thỉnh cầu lão hoàng đế cho đi theo, mà lão hoàng đế vì sao lại đáp ứng? Kim Tuấn Tú dùng mọi biện pháp, sau một tháng, lão hoàng đế mới miễn cưỡng để cho cậu ta xuất chinh.
Kim Tuấn Tú muốn đi, đương nhiên không thể không dẫn theo Kim Tại Trung, đến quân doanh gặp Trầm Xương Mân, Trầm Tướng quân kia vốn dĩ luôn vui giận cũng không biến sắc, vậy mà cũng xuất hiện vẻ mặt lần đầu y được thấy, là ngỡ ngàng, là lo lắng, còn có cả tức giận.
Kim Tại Trung không hề ngờ tới lần đầu tiên Trầm Xương Mân tức giận với y, lại chính là vì chuyện này, thậm chí còn vội vã chuẩn bị ngựa bắt y trở về ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại e ngại Kim Tuấn Tú, mà vẫn không làm được.
Không biết do duyên cớ gì, mỗi lần khi tận mắt mình nhìn thấy cảnh thiên quân vạn mã chém giết nhau trên sa trường, nhìn thấy lưỡi đao nhuốm đỏ sắc máu, nhìn thấy vẻ mặt hiếu chiến của binh lính, nhìn thấy bụi đất mù mịt cuộn bay kia, trong lòng luôn có một dòng kích động cuồng dã, y thích loại cảm giác sinh mệnh như sợi chỉ mảnh này.
Lần đầu đi theo Kim Tuấn Tú, ở phía sau chiến mã của Trầm Xương Mân theo dõi cuộc chiến, đây là khoảnh khắc sinh tử mạo hiểm tính mạng, trên khuôn mặt tất cả mọi người đều là vẻ ngưng trọng, duy độc chỉ có mình y…… Đang cười.
Khóe miệng khẽ nhếch lên kia cũng không rõ ràng, nhưng Trầm Xương Mân vẫn phát hiện ra. Đêm hôm đó, khi Trầm Xương Mân cùng đám người Kim Tuấn Tú bàn bạc chiến lược, Kim Tại Trung trong lúc vô tình lại thốt ra một câu, giải quyết gọn thế trận đã làm bọn họ phiền não hồi lâu, lúc ấy, ngoại trừ Trầm Xương Mân, những người khác đều phá lên cười.
“Đây không phải nước đi tối ưu.” Trầm Xương Mân âm trầm nói, mọi người nghe xong, cũng dần dần yên tĩnh lại, hắn nói tiếp.
“Ngươi có nghĩ tới nếu tiến quân theo hướng tây nam, thì rốt cuộc phải hy sinh bao nhiêu người hay không hả? Đây đích thực là lỗ hổng duy nhất của địch, nhưng Viêm quân chính là nắm rõ được điểm này, cho dù đây là vị trí duy nhất có thể đánh lui Viêm quân, nhưng hắn đồng thời cũng có thể làm cho toàn bộ Nghiệp quân không có đường rút!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trầm Xương Mân vậy mà lại nổi giận với Kim Tại Trung? Chưa nói đến việc Kim Tại Trung là người hắn coi trọng nhất, thì Kim Tại Trung cũng không phải là người trong quân doanh, cho dù đề nghị đưa ra không có giúp ích gì lớn, cũng đâu cần thiết phải đối xử như vậy?
“Viêm quân chính là đang đánh cược can đảm của chúng ta, hắn xác định chúng ta không dám, vậy sao chúng ta không làm cho bọn chúng bất ngờ? Trên chiến trường xưa nay vốn không có đối sách ‘tối ưu’, có thể đạt được thành công mới là ý nghĩa cuối cùng, ngươi muốn bảo toàn tất cả mọi người ư, điều này căn bản không có khả năng.”
“Kim Tại Trung!” Trầm Xương Mân gầm nhẹ một tiếng, những người ở đây không khỏi sống lưng cứng đờ.
“Có tiểu nhân.” Vẫn cứ là ánh mắt không nể nang e dè đó, Trầm Xương Mân đành phất phất tay, hé miệng không nói.
Từ đó về sau, Trầm Xương Mân nghiêm cấm y tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến quân tình, hạ lệnh toàn quân nghiêm ngặt trông coi y, mệnh lệnh tuy cũng không nhiều lắm, nhưng đủ để khiến cuộc sống của Kim Tại Trung chán ngán đến cùng cực.
Không biết có phải do tự mình ảo giác hay không, trước kia y không có chí tiến thủ, mỗi ngày đều chỉ lo đi trêu chọc người khác làm vui, Trầm Xương Mân lại lấy làm hài lòng, nhưng tốt xấu gì giờ đây mình cũng có chút hữu ích, thì hắn lại không chút vui vẻ như vậy chứ?
Nếu không thấu hiểu con người Trầm Xương Mân, có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn sợ Kim Tại Trung tranh công với hắn, hoặc là e sợ Kim Tại Trung sẽ cướp lấy danh tiếng của hắn. Nhưng theo cách nhìn của Kim Tại Trung thì hoàn toàn không hề như vậy, y chỉ biết rằng phản ứng của Trầm Xương Mân gần đây, rất đỗi kỳ quái.
Trong lúc không tìm ra nguyên nhân, lại muốn tìm về tự do ban đầu, chỉ biết tiếp tục ở trước mặt Trầm Xương Mân mà làm loạn như ngày trước, Trầm Xương Mân, không cần một Kim Tại Trung cơ trí, đây là cảm nhận cực kỳ mãnh liệt của y.
Lộ ra yếu điểm quả thật không phải chuyện hay ho gì, mấy năm nay nếu không phải nhờ có Kim Tuấn Tú, Trầm Xương Mân bị người ta đâm sau lưng vốn đã đủ để bọn họ chết đến mấy lần.
Lúc trước nếu không phải Kim Tuấn Tú chủ ý giữ bọn họ lại, có lẽ giờ phút này họ đã là hai kẻ sĩ vô danh lưu lạc thiên nhai, cuộc sống phú quý mấy năm nay đều là do Kim Tuấn Tú ban cho, cậu có ơn với bọn họ, thì thời điểm quốc gia nguy nan trước mắt có thể nào lại không để ý chứ?
Nhưng vạn vạn lần không thể tưởng tượng được chính là, những năm gần đây Viêm Quốc tiến quân như vũ bão, một mạch chiếm cứ các nước lân cận, cuối cùng lại đem mũi giáo chĩa vào Nghiệp Quốc, hai nước vốn tưởng rằng không có cơ hội tiếp xúc, cuối cùng lại thành ra cục diện đối chiến.
Trầm Xương Mân không muốn giáp mặt với Viêm Quốc, nhưng thế sự khó liệu, ngay khi hai nước giao chiến, lão hoàng đế lại lệnh cho hắn làm chủ soái, cho nên có thể lý giải vì sao kể từ khi đó, trên mặt Trầm Xương Mân như luôn đau đáu tâm sự gì đó, có thể khiến Trầm Xương Mân kháng cự đến bước này, quốc quân Viêm Quốc rốt cuộc là người thế nào?
Nhưng theo lời Trầm Xương Mân, thì đáng hoài nghi nhất không phải là quan hệ giữa hắn và Trịnh Duẫn Hạo, mà là chính y. Có lẽ việc y mất trí nhớ, chính là có liên quan đến Viêm vương Trịnh Duẫn Hạo.
Từ Nghiệp Quốc đến Viêm Quốc, nhanh nhất cũng phải mất đến hai tháng, mà Kim Tuấn Tú mới bị bắt đi có vài ngày, tuyệt đối không có khả năng đã đến được Viêm Quốc.
Viêm quân phụ trách trông coi Kim Tuấn Tú, có lẽ còn đợi Kim Tại Trung tiến vào biên cảnh Viêm Quốc xong, mới đưa thả cậu ta về Nghiệp Quốc. Đường đường là Viêm Quốc cũng không cần lo lắng Nghiệp quân sẽ giở trò gì, huống hồ hiện giờ chẳng ai lại muốn sinh sự đa đoan, chỉ cầu mong bọn họ đối xử với Kim Tuấn Tú tử tế một chút.
Đội ngũ đi được hơn nửa ngày, rốt cục cũng có thời gian nghỉ ngơi, Kim Tại Trung ngồi trong xe ngựa có vẻ hết sức nhàn nhã. Đương nhiên, từ đầu tới cuối y đều không cần tự mình động tay động chân, ngồi trong xe ngựa ngắm nhìn phong cảnh đã qua hơn nửa ngày.
Kim Tại Trung vươn tay đặt trên bệ cửa xe ngựa, cúi người áp đến bên cửa sổ, vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, hóa ra đã vào tới Trúc Diệp Lâm, cũng chính là trong quốc cảnh Trăn Quốc ngày trước, kỵ binh cách đó không xa dừng ngựa, cùng đồng bạn ngồi một bên.
“Lục Tử, ngươi là người ở vùng nào thế? Phương ngữ ở chỗ ngươi thật đúng là khó hiểu!”
“Ta á? Là người ở đây!” Nam tử bị gọi là Lục Tử kia cười cười, giọng nói lúc này, cơ bản không giống những người khác.
“Vùng này? Nơi này trước đây là Trăn Quốc, ngươi là người Trăn Quốc sao?” Nam tử có vẻ rất kinh ngạc, đồng bạn của mình vậy mà lại là người nước khác.
“Đúng thế, có sao? Hiện tại Trăn Quốc cũng không còn, chúng ta coi như là cùng nước rồi!”
“Không tồi đó Lục Tử, là người Trăn Quốc mà còn có thể trở thành bạch khải!”
Binh lính Viêm Quốc bình thường gọi binh sĩ tinh duệ mặc khải giáp màu trắng là ‘bạch khải’, cho dù là người Viêm Quốc cũng rất khó có thể gia nhập vào đội quân tinh duệ, vậy mà tên Lục Tử thoạt nhìn cùng lắm mới trên trên dưới hai mươi, cũng chẳng phải con dân Viêm Quốc này lại làm được, khó trách mọi người xung quanh vạn phần kinh ngạc.
“Tướng quân nói, người có năng lực thì nên được đề bạt, bất kể hắn là người nước nào”
“Xí, hiếu chiến đã là khuyết điểm tệ hại nhất rồi còn gì!” Kim Tại Trung vừa nghe lén, vừa rủa thầm trong bụng, may mà không ai nghe thấy y nói.
“Ai, ngươi không biết đó thôi, chính là bởi vì Dịch Tướng quân mất, cho nên Hoàng Thượng mới……” Lời này còn chưa nói hết, liền bị người bên cạnh vỗ mạnh, người kia mặc chỉ là khải giáp của bộ binh bình thường.
“Nghe ngươi nói kìa, Hoàng Thượng là người bị ái tình trói buộc vậy sao? Những người khác nghe vào còn tưởng rằng Hoàng Thượng là vì cái chết của Dịch Tướng quân, cho nên mới bi thương khôn nguôi, sau đó suốt ngày dĩ chiến di tình(1)!”
Nam tử vừa nói dứt lời, bản thân còn mang vẻ mặt đầy chính nghĩa, nhưng những người khác sớm đã cười đến đỏ bừng cả mặt, vậy mà hắn vẫn còn thập phần khó hiểu.
“Ngu ngốc, ngươi nói như vậy thật đúng là càng tẩy càng đen! Ngay đến ta cũng cảm thấy Hoàng Thượng của các ngươi chính là thích vị Dịch Tướng quân gì gì đó, ai…… May mà ngươi không phải quân bạch khải, bằng không thì tai vạ chết người……” Kim Tại Trung lại nuốt ực một cái, thanh âm hoàn toàn chỉ có bản thân nghe thấy được.
“Nói mới nghĩ ra, ngươi thấy qua bộ dáng tên tiểu tử Nghiệp Quốc kia chưa?”
“Chưa thấy, sao?”
“Bọn họ nói, Hoàng Thượng sở dĩ muốn y để trao đổi Lục Hoàng tử Nghiệp Quốc, là bởi vì y trông rất giống Dịch Tướng quân!” Nam tử vẻ mặt bí hiểm nói xong, những người khác vừa nghe, tất cả đều cảm thấy bội phần hứng thú mà chen mồm.
“Thật hay giả đó? Kỳ thật Dịch Tướng quân trông như thế nào? Ta chưa từng thấy qua, các ngươi gặp qua rồi sao? Nô tài trong cung ta đã gặp qua cũng không ít, đều nói rằng Dịch Tướng quân kia là một người…… Ai, biết nói sao nhỉ? Thôi quên đi!”
Nam tử vừa nói như vậy, có người vạn phần đắc ý chồm mặt tới nói.
“Ai! Dịch Tướng quân sao! Ta đã thấy rồi! Lần đó khi tiến cung cùng Trầm Tướng quân ta đã thấy, khi đó y không mặc trang phục tướng quân cũng không mặc quan phục, ta còn chưa từng thấy qua có ai ở trong cung còn dám ăn mặc tùy ý như vậy, có thể thấy rằng Hoàng Thượng sủng y biết mấy!”
Nhìn biểu tình này của hắn, cứ như thể người được Hoàng Thượng ân sủng chính là bản thân mình vậy, mũi cũng hếch lên tới trời rồi.
Kỳ thật, sau khi Kim Tại Trung chết, Trịnh Duẫn Hạo đã đem tin tức Dịch Tướng quân chính là Kim Tại Trung công cáo thiên hạ, khi đó khắp trên dưới Viêm Quốc đều khiếp sợ cực độ, không một ai có thể nghĩ tới việc liên tưởng hai người này là một.
Một người là Đại tướng quân vang danh thiên hạ, được vạn dân kính trọng, mà người kia thì sao? Cũng là vang danh thiên hạ, chẳng qua lại là cái dai tai họa, ai chẳng biết Dịch Tướng quân và Kim Tại Trung chính là hai đại cực hạn của Viêm Quốc?
Nhưng sự thật vẫn thường vượt ra ngoài sức tưởng tượng như vậy, lời là Hoàng Thượng nói ra, hẳn không thể là giả, nhưng đã quen gọi ‘Dịch Tướng quân’, lại không sao sửa được miệng.
“Vậy ngươi nói thử thật ra trông y ra sao xem nào?”
Nam tử lặng người, thật lâu sau không nói năng gì.
“Tiểu tử, ngươi gạt ta hả?”
Nam tử đang sững người bỗng hoàn hồn lại, liếc người bên cạnh một cái, tựa hồ muốn nói hắn cũng không nhớ rõ lắm, nói tiếp.
“Nào dám gạt ngươi? Ta lúc ấy chính là bị như vừa rồi đó!”
“Có lẽ nào lại xấu đến độ khiến người ta ngây dại?” Kim Tại Trung phỏng đoán, khuôn mặt không khỏi nhăn lại.
Mọi người dừng lại một chút, có người thì thầm nói.
“Chẳng phải vẫn nói Kim…… Ai, y có khuôn mặt giống hệt yêu nghiệt sao? Phỏng chừng không phải là giả đâu nhỉ?”
“Ngươi nói chí phải, Hoàng Thượng sủng y như vậy, còn có thể ra sao nữa? Nói thật nhé, đó là nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp, cũng có nghe nói Hoàng Thượng của chúng ta cũng vô cùng anh tuấn, điều này thì ta không biết, vì ta còn chưa có cơ hội được thấy Hoàng Thượng, nhưng mà Dịch Tướng quân kia thật sự là……”
Nam tử lại dừng lại, những người khác háo hức huých mạnh vai hắn.
“Dịch Tướng quân thật sự là…… Ai, ta không đọc được bao nhiêu sách, cũng chẳng biết nên nói sao, tóm lại chính là……”
“Đẹp như thiên nhân?!”
“Ấy, từ này chuẩn đó.”
“Nhớ rõ lần đó thuyết thư tiên sinh đã nói như vậy mà! Dịch Tướng quân chính là truyền kỳ của Viêm Quốc ta!”
“Đáng tiếc, một người tài giỏi như vậy lại……”
“Chí phải, ta nói này, sau khi được thấy y, về nhà nhìn mụ vợ trong phòng, thật sự là không thể nhét được vào mắt, cũng đều là người, vì sao Hoàng Thượng lại tốt số như vậy chứ?” Nam tử vẻ mặt sầu khổ.
“Ngươi thôi đi! Còn nói nhảm nữa, gặp qua Dịch Tướng quân là thành ra vậy rồi à?”
“Đẹp mấy cũng sao đẹp hơn nữ nhân được cơ chứ? Hậu cung của Hoàng đế giai lệ nhiều không đếm xuể, có thể vì một nam tử mà thành ra như vậy sao?”
Kim Tại Trung cũng không hiểu nổi bản thân mình vì sao bỗng nhiên phẫn nộ đến thế, thanh âm nói chuyện cũng to lên không ít, mọi người lúc này mới phát hiện ra y đang thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy mọi ánh mắt đều tập trung lên trên người mình, Kim Tại Trung chậm rãi áp chế cơn tức giận đột nhiên cuộn trào này, nở ra một nụ cười vừa phải, lại còn lễ độ vẫy ta với bọn họ.
Mọi người ngoại trừ đôi mắt ra, thì tất cả các bộ phận khác đều không chút động đậy, tựa như bị phong bế huyệt đạo, ngay cả mắt cũng quên chớp. Thật lâu sau mới lắc lắc đầu, vỗ vỗ đồng bạn bên cạnh, sau đó lắc lắc đầu xoay người rời đi, tựa như từ đầu tới cuối không hề nhìn thấy Kim Tại Trung, miệng cứ mãi lẩm bẩm……
“Thực không phải đùa đấy chứ……”
“Bộ dạng mà cũng có thể đẹp đến mức độ này? Vậy Dịch Tướng quân kia rốt cuộc còn có thể đẹp đến thế nào nữa? Mẹ nó……”
“Nha, không biết y có thể đẹp hơn Dịch Tướng quân hay không nhỉ?”
“Hứ, chẳng phải ngươi nói đã thấy Dịch Tướng quân rồi hay sao?”
“Cũng đã bao nhiêu năm rồi? Khi đó chỉ đứng từ xa xa thấy mấy lần, đến gần cũng không dám ngẩng đầu, thế nào mà nhớ rõ nổi chứ? Chỉ biết rằng lúc ấy có chút sửng sốt.”
Cho dù bọn họ chỉ là xìa xào bàn luận, nhưng Kim Tại Trung vẫn nghe thấy hết, cũng không nói nên lời là cảm giác ra sao, bọn họ nói trái một câu Dịch Tướng quân, phải một câu Dịch Tướng quân, nghe vào tai y tuy cảm thấy có chút chói tai, nhưng trong sự bài xích hình như còn mang theo chút cảm xúc khác.
Hoàng đế Viêm Quốc Trịnh Duẫn Hạo chỉ vì Dịch Tướng quân kia, nên mới muốn dùng y trao đổi Kim Tuấn Tú ư? Đến nay ngẫm lại, Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc làm thế nào mà biết tới một nhân vật nhỏ bé như y, chung quy vẫn không nghĩ ra đáp án.
Ai cũng sẽ cho rằng đám người không rõ lai lịch ngày ấy nhất định là bắt nhầm người, nhưng Trầm Xương Mân cho tới bây giờ lại không có chút nghi hoặc, đương nhiên, ngay chính y cũng hiểu rõ, đó căn bản không phải là bắt sai người. Theo phán đoán của y, đây là việc nằm trong kế hoạch của Trịnh Duẫn Hạo.
Dựa theo năng lực của bọn họ, bắt cóc một kẻ vô danh tiểu tốt về quả thực còn dễ dàng hơn ăn cơm. Chỉ có điều, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hề tính toán như vậy. Bắt cóc một Kim Tại Trung thì quá đơn giản, nhưng nếu người bị bắt đi chính là Lục Hoàng tử Nghiệp Quốc, thì sẽ không giống nhau.
Phái người đột nhập quân doanh địch quân bắt cóc Hoàng tử địch quốc, dùng chính đồ của đối phương mà cò kè mặc cả, đề ra việc ký kết hòa ước đồng thời nói ra điều kiện của mình. Làm bao nhiêu việc như vậy, Viêm Quốc ắt hẳn đã tiêu tốn không ít công sức, gậy tất nhiên cũng không cần tiếp tục đánh xuống, mà chiếm giá hời còn giả bộ dáng vẻ từ bi chính nghĩa, tâm cơ của tên Trịnh Duẫn Hạo này quả thật không thể coi thường.
Rõ ràng là từ Nghiệp Quốc tới Viêm Quốc cũng đã mất hơn một tháng, có lẽ là bởi vì bọn họ cũng không bị cản trở nhật trình. Trong những ngày ngắn ngủi này, Kim Tại Trung ở cùng Viêm quân rất tốt vượt ra ngoài cả dự kiến, ban đầu bọn họ có lẽ còn có chút cố kị, vô luận Kim Tại Trung hỏi thế nào cũng không có ai đáp lại, không quá vài ngày sau, bắt đầu có người cố ý mà như vô tình trả lời, người này vừa đáp lại, Kim Tại Trung liền mừng đến phát điên.
Có lẽ vì người như y thường nhất định hòa hợp với tất cả mọi người, nên không đến mấy ngày sau đã trở nên thân thiết nói cười cùng binh lính xung quanh, bọn họ có vẻ thật sự thích thú với thiếu niên tuyệt mỹ nhưng tính cách hòa đồng không ngại ngần này, dù không phải là người cùng nước, nhưng cũng buông lỏng tâm đề phòng không ít.
Trong thiên hạ chung quy vẫn có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, Kim Tại Trung không thể tưởng tượng được mình sẽ đến Viêm Quốc, lại còn được đối đãi như bề trên thế này. Càng không thể tưởng được một ngày nọ khi đám nô tài trong cung nhìn thấy y, sắc mặt lại bỗng trắng bệch.
Y không ngờ rằng trong lúc cố ý vô tình mình lại nghe thấy được ba chữ Kim Tại Trung, nhưng trong lời bàn tán hình như cũng không phải đang nói về mình. Không thể ngờ rằng, hoàng đế Viêm Quốc Trịnh Duẫn Hạo kia, lại chính là tên phó tướng Viêm Quốc mà khi đó đã bị y đâm bị thương.
Đương nhiên, điều không thể ngờ được nhất chính là, đường đường vua của một nước, giờ đây lại thân chinh tới ‘thăm hỏi’ mình. Trịnh Duẫn Hạo mà Trầm Xương Mân không muốn nhắc đến nhất, hóa ra là hắn.