CHƯƠNG 28
Ban đêm ở ngự hoa viên lạnh lẽo vô cùng, phía sau đình nghỉ mát chính là hồ cá, đó là hồ được tạo nên dành riêng cho đế vương thưởng ngoạn, ánh trăng chiếu hắt trên mặt nước, làn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi lướt qua, làm dấy lên những gợn sóng lăn tăn. Bên lan can đình nghỉ mát đương ngồi tựa một bóng người, có dung mạo tuyệt sắc, nhưng không phải là người trong Hậu cung, y là Kim Tại Trung.
Kim Tại Trung vốn đang nhìn thấy ánh trăng trong nước liền thất thần, thấy Trịnh Duẫn Hạo đến, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Chỉ liếc mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo một cái, tiếp đó liền thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Ngay cả lễ tiết quân thần bình thường nhất cũng không làm, tên thái giám đi theo phía sau Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy, đang định trách cứ Kim Tại Trung cớ sao dám vô lễ như thế, mới vừa tiến lên một bước đã bị Trịnh Duẫn Hạo dừng tay ngăn trở, giọng nói trầm thấp từ tính kia nhè nhẹ vang lên, phân phó người hầu phía sau lui ra, rồi sau đó tiến đến gần Kim Tại Trung.
Hắn tựa hồ cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, đứng ở bên người Kim Tại Trung, theo tầm mắt của Kim Tại Trung mà nhìn theo hướng mặt nước. Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, Kim Tại Trung không khỏi nheo lại hai mắt, khóe miệng lại lộ ra nét cười đạm nhạt.
“Có lạnh không?” Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên hỏi, tầm mắt cũng không lưu lại trên người Kim Tại Trung, nếu không phải giờ phút này chỉ có hai người đơn độc chỗ này, Kim Tại Trung nhất định không cho rằng hắn đang nói chuyện với chính mình.
“Đã phiền điện hạ tự mình ghé thăm, Tại Trung thụ sủng nhược kinh.” Thanh âm miễn cưỡng vang lên, vẻ mặt đạm định kia đương nhiên chẳng chút hòa hợp với lời nói, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cũng không nói ra lời khách sáo, chỉ một thoáng sau, cuộc đối thoại mới vừa khơi lên đã dừng lại.
Sau một lúc lâu, Kim Tại Trung mới lại lên tiếng nói.
“Thế nào? Nhìn thấy cái hồ này, cảm thấy rất cô tịch phải không? Quân lâm thiên hạ…… Đổi lại được cũng đâu phải là niềm vui, đáng tiếc người trong thiên hạ đều không hiểu.” Không trả lời câu hỏi của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung dần dần quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Đích xác.” Trịnh Duẫn Hạo trả lời.
“Ta thích ngắm trăng trong nước, có chút cô tịch, có chút bi thương, cũng có chút mỉa mai. Rõ ràng là ở ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể chạm tới, nhưng ai cũng biết trăng kia chỉ là giả, nên ngay cả khát khao vươn hai tay ra để chạm vào cũng không có, đúng không……” Kim Tại Trung nói xong, bàn tay vừa mới nâng lên, nhẹ nhàng với với, sau đó lại buông thõng.
“Ngươi nói lời này…… Có ẩn ý gì sao?” Trịnh Duẫn Hạo nói tiếp, trong ngữ khí, căn bản không giống như đang đối thoại cùng người xa lạ.
“Ẩn ý ư? Nói chuyện còn phải xem có ẩn ý hay không ẩn ý, như vậy không mệt sao? Lẽ nào…… trong lòng ngươi luôn tâm niệm, mỗi một câu một chữ mình nói ra đều có thể gây nên hậu quả? Tựa như những lời mà ngươi nói với ta ở trong rừng ngày đó, tất cả đều ẩn giấu dụng ý sao?” Kim Tại Trung cười hỏi, nhưng trong ngôn ngữ lại vẫn toát ra mùi thuốc nổ.
Đến cả chính bản thân y cũng thấy rất kỳ lạ, hễ tưởng tượng đến việc ngày ấy Trịnh Duẫn Hạo có điều giấu diếm mình, liền cảm thấy cơn tức giận tràn lan. Dẫu sao cũng chỉ là một hoàng đế địch quốc, có cần thiết phải làm y hao tâm tổn trí như vậy không đây?
“Nói vậy, ngươi đang trách ta che giấu thân phận với ngươi sao?”
“Sao có thể chứ? Điện hạ, ngài không khỏi nói quá lời rồi, tại hạ chỉ là một con tin nho nhỏ, nào dám đại nghịch bất đạo như thế.”
“A…… Nghe khẩu khí của ngươi, thật sự giống như đang oán giận ta vậy.”
“Kí ức của ngươi không bị xóa sạch, nhưng ta thì đã không còn nhớ rõ hết thảy chuyện trước kia, oán giận một kẻ xa lạ, không phải rất kỳ quái hay sao?” Kim Tại Trung nói như vậy, tựa hồ như đang nhắc nhở Trịnh Duẫn Hạo, làm cho thần sắc của hắn chợt tối sầm lại.
“Tại Trung mà ngươi nói muốn tìm ngày ấy, căn bản chính là ta, đúng không? Ta tuy mất đi trí nhớ, nhưng ngươi thì không, hai ta vốn quen biết, nhưng ngươi một chữ cũng không nhắc tới.” Gió mát quất vào mặt, sợi tóc vấn vương trên trán, che khuất đi đôi mắt của Kim Tại Trung.
“Ta biết ngươi sẽ để bụng mà…… Ai lại đi tin tưởng rằng một nam tử xa lạ đã từng quen biết với mình kia chứ? Huống chi, ta còn là người của địch quốc nữa.”
“Được rồi, lời giải thích này ta nhận. Nhưng bọn họ đều nói, ngươi đón ta về đây, là vì trông ta rất giống Dịch Tướng quân kia, điều này thì giải thích sao đây?” Trong mắt của một Kim Tại Trung đã mất đi trí nhớ, thì bản thân y và Dịch Tướng quân tất nhiên sẽ không phải cùng một người, y trước giờ vẫn để tâm đến chuyện mình bị lấy thân phận như một thế thân mà đến đây.
“Bọn họ đều nói vậy thì sao nào?” Trịnh Duẫn Hạo cũng không lập tức trả lời câu hỏi của y, mà hỏi ngược lại.
“Nói thế thì sao ư?” Kim Tại Trung khẽ cười một tiếng, im lặng giây lát, rồi mới nói tiếp.
“Bọn họ nói thì nhiều lắm, ngươi nên biết rằng, bọn nô tài đều thích nhất là ngồi lê đôi mách sau lưng chủ tử, ta không biết Dịch Tướng quân ở trong lòng ngươi nặng nhẹ ra sao, nhưng nếu ta là y, đoán chắc sẽ không ngốc nghếch mà ở lại bên cạnh ngươi, chứ đừng nói sẽ vì ngươi mà ngay cả sinh mạng mình cũng mất.”
Kim Tại Trung nói vậy, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu nhìn lan can trước mắt, nghe những lời vừa rồi của Kim Tại Trung, hình ảnh trước kia bỗng hình thành sự đối lập mãnh liệt. Xem ra y vẫn không sao ngờ được, mình chính là người mà hắn nhắc tới, Trịnh Duẫn Hạo cười khổ, lại có chút…… nói không nên lời.
“Chẳng qua…… Mấy chuyện cảm tình linh tinh, người ngoài cũng vĩnh viễn không thể thấu hiểu được, ta thì thấy không đáng giá, nhưng y lại kiên trì như vậy, tất nhiên cũng có cái lý của y. Chuyện hy sinh này… vốn chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý, chứ không có đáng giá hay không. Điện hạ, ngươi yêu y sao?”
Thanh âm của Kim Tại Trung rất nhẹ, quện cùng gió nhẹ đưa vào tai, Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, chỉ chậm rãi thở dài, lại nhìn về phía Kim Tại Trung, trên mặt đã có phần thoải mái hơn.
“Yêu… Sao có thể không yêu chứ……” Trịnh Duẫn Hạo đáp lời như lẽ đương nhiên, nhưng trong ngữ khí lại tản mát ra sầu bi vô tận.
“Nhưng y đã chết rồi! Nếu ngươi yêu y, vì sao còn muốn tìm ta về? Ngươi hấp tấp muốn tìm thế thân cho y như vậy sao?” Cảm giác nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo thật quá lạ lẫm, ngay cả cảm xúc cũng luôn bị dao động kỳ diệu một cách khó hiểu, lời vừa thốt ra tựa như đang ôm bất bình cho chính mình, Kim Tại Trung cắn chặt môi, có chút ảo não.
“Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi gì sao? Tên của ngươi…… hẳn là do Trầm Xương Mân nói cho ngươi biết, có thể… Ngươi chính là Dịch Tướng quân trong miệng bọn họ.”
“Xương Mân đương nhiên sẽ không gạt ta.” Ánh mắt Kim Tại Trung có vẻ cực kỳ kiên định, lọt vào trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, đủ để làm hắn cảm thấy hoài nghi Trầm Xương Mân không biết đã làm bao nhiêu chuyện không nên rồi.
“Hóa ra, đã đến mức độ này rồi cơ đấy.” Tiếng Trịnh Duẫn Hạo nói rất nhẹ, như âm thầm tự nhủ, Kim Tại Trung cũng không nghe rõ hắn nói gì.
Thứ ngươi muốn, cũng chỉ là sự tin tưởng đơn giản nhất. Nhưng tiếc rằng ta đã không thể cho ngươi, vậy nên…… Giờ đây, ngươi đã đem lòng yêu người khác rồi sao?
“Vậy…… Hắn nói với ngươi thế nào về ta?”
“Hắn nói…… Hơn trăm nhân mạng Kim gia, chính là bị chôn thây trong tay ngươi, không biết lời này có nói quá hay không?”
Đây là sự thật thiên hạ đều biết, hắn cũng không cần phải phủ nhận, nên chỉ đành gật đầu.
“Đích xác, cả nhà Kim gia… Là do ta hạ lệnh xử trảm.”
“Vì sao lại giữ lại độc nhất mình ta!” Giờ khắc này, cặp mắt sáng ngời kia bỗng tỏa ra nộ ý mãnh liệt, nhưng Trịnh Duẫn Hạo tựa hồ cũng sớm dự đoán được sẽ dẫn tới hậu quả này, nên có vẻ không bận tâm cho lắm, chỉ nói.
“Ngươi và Trầm Xương Mân, có quan hệ gì?”
“Quan hệ cái gì? Ngươi đang lo lắng gì vậy?”
“Ngươi nghĩ rằng Trẫm dùng ngươi để trao đổi Lục Hoàng tử, thật sự chỉ vì để ngươi làm một con tin dễ dàng vậy thôi sao?” Trịnh Duẫn Hạo cười, như thể đang giễu cợt sự khờ dại của y.
“Đương nhiên không, một Hoàng tử chân chính lại đắc sủng, tất nhiên so với một nhân vật tép riu như ta thì có sức nặng hơn nhiều, điện hạ ngài cũng không cần phải nơi nơi dùng cả một đội quân để trông chừng ta, ta an phận chút là được, dù sao thì, ta cũng sợ chết lắm……”
Không biết vì sao, trước mỗi lần nói chuyện cùng Trịnh Duẫn Hạo, điều trong lòng muốn nói cứ như phải qua ngàn vạn đắn đo mới có thể nói ra khỏi miệng, như là ám chỉ điều gì đó trong tiềm thức, nhưng ngay chính bản thân y cũng không thể lí giải rõ ràng.
Kim Tại Trung bỗng nhiên đứng bật dậy, tới khi Trịnh Duẫn Hạo bất ngờ nhìn thấy y, y lại nghiêm mặt cười nói với Trịnh Duẫn Hạo.
“Nếu ta nhảy xuống đó, liệu ngươi có cứu ta không?” Kim Tại Trung giờ phút này, nụ cười nơi khóe miệng thẩm thấu một hơi thở yêu dã, đôi mắt xinh đẹp mà giảo hoạt kia hiển lộ hết thảy tà khí, sao còn nửa phần khờ dại thấp thoáng hồi ban sáng?
Nghe xong lời y nói, Trịnh Duẫn Hạo theo bản năng nhìn mặt hồ tối đen trước mắt, hắn tất nhiên biết hồ này đào cũng không sâu lắm, nhưng trong lúc trầm tư, người bên cạnh sớm đã nhảy xuống. Nhất thời, Trịnh Duẫn Hạo không mảy may nghĩ ngợi liền nhảy theo xuống.
Hồ này không sâu, nhưng cũng không tính là nông, chiều cao như Trịnh Duẫn Hạo cũng chỉ miễn cưỡng đứng chạm đáy, nhưng đây cũng chỉ là độ sâu bên bờ, di chuyển ra phía giữa hồ một chút, chỉ e sẽ không đứng nổi, hai người trước sau chìm vào trong nước, hồ nước lạnh như băng thấm đẫm y sam, Kim Tại Trung ngoi lên khỏi mặt nước, thấy thân ảnh của Trịnh Duẫn Hạo, lại còn bật cười được.
“Ta biết bơi mà, ta vừa mới nói là sợ chết, ngươi còn sợ ta tìm đến cái chết sao?”
Trịnh Duẫn Hạo nghe xong, chỉ trầm giọng nói.
“Tiết trời thế này, ban đêm sẽ nổi gió, lên bờ đã! Kẻo lại nhiễm bệnh.” Kim Tại Trung ngay trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, hắn chỉ duỗi tay ra liền quơ được cánh tay Kim Tại Trung, nắm chặt rồi bơi về bờ, nước không sâu, tay nhẹ nhàng quẫy khẽ trong nước là được.
Kim Tại Trung biết bơi, hắn từ trước kia đã biết điều đó, huống chi hồ cũng không sâu là bao, y có lẽ cũng có thể chạm tới đáy. Chỉ nói tới nháy mắt vừa rồi kia thôi, mọi lo lắng đều đã quên đi hết, ngay cả suy nghĩ cũng tựa như bị hồ nước lạnh buốt kia làm cho tê liệt, khi đó mới biết rằng bản thân mình đã nhào vào trong nước.
Canh giờ này cũng tầm không lâu trước thời điểm cấm quân giao ban, nếu để cấm quân hoặc bọn nô tài thấy, sợ rằng không quá một ngày sau, trong cung nhất định lại lan truyền một phen phong phong vũ vũ, phải biết rằng bản lĩnh thêm mắm thêm muối của bọn nô tài, cũng đâu phải là chuyện đùa.
Sau khi trải qua một quãng thời gian miệng lưỡi trăm người truyền tụng mới chịu nguội bớt, nhất định so với chuyện của bản thân đương sự còn phấn khích hơn gấp trăm lần, nghĩ tới đây, Trịnh Duẫn Hạo lại khó nén ý cười, không khỏi tự giễu cợt chính mình quá mức khó hiểu.
“Đêm nay ánh trăng thật đẹp… Nhưng trước kia mỗi khi tiết trời thế này, Xương Mân liền đặc biệt lo lắng, hắn cứ nói thân thể ta không khỏe, hình như đã quên rằng ta cũng là một nam nhân luôn rồi…… Cũng chẳng biết hiện giờ hắn sống ra sao, ngày hôm đó ta quyết định phải tới Viêm Quốc, hắn liền thật sự mặc kệ ta luôn, ta ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm chứ……”
Nghe Kim Tại Trung nói, động tác của Trịnh Duẫn Hạo dần dần chậm lại, hắn biết mấy năm qua nếu không phải nhờ có Trầm Xương Mân, hắn tuyệt không thể nào có cơ hội cùng Kim Tại Trung tái ngộ, nhưng nghe Kim Tại Trung nói như vậy, chính hắn lại luôn có chút khó chịu trong lòng.
Đợi đến khi lớp nước bùn dưới chân dần dần không còn cảm thấy nữa, liền trực tiếp đi lên, nước khá nông, cũng không cần phải bơi. Lại đi thêm vài bước, hiện tại hồ nước chỉ vừa cao chớm đầu gối mà thôi, Trịnh Duẫn Hạo liền quay đầu lại nhìn người phía sau.
Hắn vẫn cầm cổ tay Kim Tại Trung, nhưng lại có cảm giác rằng khoảng cách giữa hai người…… Thì ra vẫn xa xôi đến vậy. Có lẽ Kim Tại Trung ngày trước, chính là dùng nỗi chờ mong như vậy mà chờ đợi hắn thừa nhận phần cảm tình kia, chỉ có điều hiện giờ vị trí ấy, đổi lại thành chính mình mà thôi.
Người kia nhìn chăm chú vầng trăng sáng vằng vặc trên không, đôi mắt đen láy sâu hun hút kia, tựa như được trăng sao thắp sáng, ánh trăng chiếu hắt lên mặt hồ tỏa ra một vầng lân quang, theo gợn nước mà lấp lóa lấp lóa ánh lên trên người Kim Tại Trung, dung mạo vốn là thiên hạ vô song kia, giờ phút này lại đem hai chữ ‘tuyệt diễm’ mà khắc họa vào tận sâu tâm khảm, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi thấy có chút mê mẩn.
Ngay sau đó, tầm mắt Kim Tại Trung bỗng nhiên thu về, nhìn tới người đang trân trân nhìn mình mà thoạt tiên sửng sốt, sau đó bật cười. Vẻ tươi cười có phần ngây thơ trẻ nhỏ kia, thoạt nhìn tựa như một chú tiểu hồ ly, y nhất định lại ở trong lòng thầm toan tính điều gì rồi, Trịnh Duẫn Hạo chính là nghĩ như vậy đấy. Không biết làm sao, một hình ảnh giản đơn thế này, lại có thể làm hắn có thứ ảo giác về hạnh phúc.
Hai người đều dừng bước, cơn lạnh lẽo thấm đẫm toàn thân từ trên xuống dưới tựa hồ đều bị bọn họ xem nhẹ không còn chút nào.
“Thế nào? Ta so với y còn đẹp hơn chứ gì? Nhưng mà cũng đừng có yêu ta nhanh như vậy đó!” Kim Tại Trung khanh khách cười, giống như một đứa trẻ khờ dại.
“Y?” Trong thoáng chốc, Trịnh Duẫn Hạo cũng nhớ không nổi y đang nói đến ai.
“Ngươi không phải là thích tướng quân kia sao? Mọi người đều nói khí phách của tướng quân hẳn là rất thu hút người khác, nếu không sẽ không đủ khí thế, bọn họ nói Dịch Tướng quân bề ngoài trông giống ta chỉ sợ cũng là nói ngoa thôi đúng không? Nhìn toàn thân ta từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào ra dáng tướng quân cả.”
Trịnh Duẫn Hạo cười, lắc lắc đầu đang muốn nói cho Kim Tại Trung biết, cỗ khí thế nhiếp nhân trước kia của y, mặc cho ai nhìn thấy đều phải tránh lui ba bước, nhưng lời này còn chưa kịp ra tới cửa miệng, Kim Tại Trung đã lên tiếng trước một bước.
“Ngươi nói xem…… tìm ta về, chắc không phải chỉ đơn thuần để làm một con tin thôi đấy chứ?”
Trịnh Duẫn Hạo chau mày, đối với việc Kim Tại Trung bỗng nhiên chuyển đề tài cuộc đối thoại có chút ngạc nhiên, Kim Tại Trung đi về phía Trịnh Duẫn Hạo, chậm rãi tới bên cạnh hắn nhưng không hề dừng bước, nhưng chỉ đi tiếp hai ba bước, Trịnh Duẫn Hạo xoay người sang nhìn y, y lại chỉ quay lưng về phía Trịnh Duẫn Hạo, thanh âm lại vang lên.
“Để ta đoán thử nhé, bệ hạ Viêm Quốc tôn quý. Rốt cuộc ngài thích loại người nào?” Nghe ngữ khí của y, tựa như hưng phấn vì đã tìm được món đồ chơi đủ để khiến mình yêu thích.
Bỗng nhiên, Kim Tại Trung lập tức xoay người lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự bén nhọn tựa như mũi tên đã giương trên cung, sẵn sàng chờ bắn đi, lời nói thốt ra từ trong miệng, từng câu từng chữ đều đặc biệt rành rọt.
“Trịnh Duẫn Hạo, thứ nên đoạt về, ta nhất định sẽ không quên. Nếu ngươi hối hận, thì bây giờ vẫn còn kịp đấy.” Hai mắt mang theo ý cười, khóe mắt cong cong tựa mảnh trăng non, lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
– Đây là nói thật, ta không phải người hay nói giỡn đâu.
Âm điệu của Kim Tại Trung vừa hạ xuống, trái tim Trịnh Duẫn Hạo bỗng ‘thịch’ một tiếng, không ngờ ngay sau đó, Kim Tại Trung lại bỗng nhiên cười lên.
Cho dù Kim Tại Trung đã gần như xóa tan đi biểu tình ban nãy, nhưng hiện tại nghĩ lại, vẫn có vẻ rất đỗi quỷ dị. Không ai có thể khống chế cảm xúc của mình tự nhiên đến thế, ngoại trừ…… Kim Tại Trung trước kía.
“Thế nào? Là loại người này sao? Ta đoán ngươi sẽ thích, nhưng xem ra không phải rồi……”
– Trịnh Duẫn Hạo, kỳ thật ta… Có một loại ảo giác như vậy đấy……
“Ta nghĩ, có lẽ ta cũng… từng yêu ngươi chăng?” Kim Tại Trung nheo mắt, y cười, lại làm Trịnh Duẫn Hạo đau đớn.
– Không đúng, phải nói là…… thứ cảm giác so với tình yêu còn mãnh liệt hơn, là hận?
“Đã từng… Nếu đã từng yêu, vậy hiện giờ thì sao? Còn mai sau nữa? Ngươi thấy thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo nói xong, mà biểu tình lại không có lấy một tia chờ mong đáp án, tựa hồ đã sớm đoán trước được Kim Tại Trung sẽ không trả lời.
“Cái gì mà thấy thế nào…… Ở bên ngươi, ta thấy khó chịu như bị người siết cổ ấy.” Vấn đề là, hình như ta lại thực sự mong đợi loại cảm giác này, ngươi làm ta…… Ngửi thấy được mùi vị tự tay kết liễu bản thân.
“Vậy xem ra, ta vẫn nên ít xuất hiện một chút thì tốt hơn.” Lời này của Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cũng chỉ là chọc cười mà thôi, nhưng người nghe lại có cảm tưởng khác.
“Ta đến Viêm Quốc đã được hơn nửa tháng, hôm nay mới được nhìn thấy Lư Sơn chân diện mục(1) của Viêm Vương, nếu không phải nghe thấy nô tài hô ‘Hoàng Thượng giá lâm’, ta còn không biết rằng Hoàng đế Viêm Quốc, lại chính là ngươi — vị phó tướng mà ngày đó ta đâm bị thương đâu. Nói không chừng lúc ấy ngươi đứng bên cạnh ta, ta còn mừng rỡ vì gặp ngươi mà xưng huynh gọi đệ…… Nhưng sự thật, ngươi chính là Hoàng đế Viêm Quốc Trịnh Duẫn Hạo kia, ngươi lại lừa ta lần nữa.”
Nói tới nói lui, vẫn lại quẩn quanh cái vấn đề này, nếu nói hắn không cố ý, ai mà tin cho được? Trịnh Duẫn Hạo nghĩ vậy, tâm tình tựa hồ lại vui sướng lên không ít.
“Lừa ngươi ư? Ngày trước gặp nhau, ta hình như cũng chưa từng phủ nhận điều gì, lại càng không hề thừa nhận gì hết, không phải sao?”
Ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo, tựa như người thợ săn đang ngóng chờ con mồi tiến vào bẩy rập, Kim Tại Trung ngẩn người, có vẻ như đang hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, sau đó nói.
“Ta nhất định nói không lại ngươi, có lẽ…… Ngươi ngay từ đầu đã có tính toán với ta rồi chăng?”
Trịnh Duẫn Hạo chỉ cười không nói, Kim Tại Trung cúi đầu mím môi, mày khẽ nhăn lại, y không thích cái cảm giác bị người ta dắt mũi. Âm thầm trầm tư một lát, sau đó bỗng nhiên tiến lên, bắt lấy cánh tay Trịnh Duẫn Hạo, tay kia thì đáp trên vai hắn, tiếp tục lần mò đến sau gáy, quàng quanh cổ hắn, môi tiến đến bên tai hắn nói.
“Y phục ướt mất rồi, sẽ nhiễm phong hàn mất, nên làm sao bây giờ? Cởi ra sao?”
Ngón tay thon dài trực tiếp luồn vào từ cổ áo, nếu nói là cởi quần áo, chẳng bằng nói là dẫn dụ thân mật còn đúng hơn, ngón tay thì nhiễu loạn trước ngực, mặt lại còn cố ý áp sát cổ Trịnh Duẫn Hạo, lời nói như có như không, Trịnh Duẫn Hạo cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý, chỉ biết rằng hơi thở của Kim Tại Trung phả trên làn da, làm lòng người rạo rực.
Y phục của hắn không được cởi hết, nói đúng hơn, Kim Tại Trung căn bản không có ý định giúp hắn động thủ, lúc sau liền chuyển qua trên chính người mình. Trịnh Duẫn Hạo còn chưa hoàn hồn xong, Kim Tại Trung đã cởi bỏ đai áo, cổ áo cũng bị chính y kéo xuống mà lộ ra hơn phân nửa đầu vai, dưới ánh trăng chiếu rọi, da thịt tinh tế kia có vẻ càng thêm trắng tinh khiết không tỳ vết.
“So với các tần phi của ngươi đẹp hơn chứ? Có muốn sờ thử một chút hay không?”
Kim Tại Trung có chút tà ác khiêu khích nói ra mấy câu phiến tình kia, Trịnh Duẫn Hạo còn chưa có động tác gì, y đã ‘xoạt’ một tiếng kéo cổ áo lại cho chỉnh tề, sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ vô hại ban đầu kia, một khắc trước hai người còn quấn quýt gắt gao, ngay sau đó đã lui ra xa nhau.
Tựa hồ thấy được thần thái Trịnh Duẫn Hạo có hơi chút sửng sốt, lại làm cho Kim Tại Trung thỏa mãn bội phần, khẽ mỉm cười giảo hoạt, vừa mới xoay người lùi ra xa một bước, bỗng nhiên đã bị Trịnh Duẫn Hạo kéo giật lại, trong lúc nhất thời hoảng hốt không kịp đề phòng, suýt nữa ngã ngửa ra sau, đợi y đứng vững vàng xong mới thấy, chính mình lại gắt gao túm lấy cánh tay Trịnh Duẫn Hạo.
“Ngươi hình như… còn nguy hiểm hơn so với trước kia.” Thanh âm trầm khàn đầy mị lực kia từ miệng Trịnh Duẫn Hạo truyền ra, không biết làm sao, Kim Tại Trung lại chợt cảm thấy mình đùa hơi quá chớn.
“Trở nên nguy hiểm hơn, đồng nghĩa với việc… càng có thể chọc tới nguy hiểm hơn.” Bàn tay Trịnh Duẫn Hạo ở sau gáy giữ chặt cổ y, Kim Tại Trung không quay mặt đi được, mà cũng chẳng thể thoát thân, chỉ đành ngoan ngoãn nhìn nam nhân trước mắt.
– Là không thể đẩy ra, hay là không muốn đẩy ra? Hiện giờ, ngay chính ta cũng không hiểu được.
Một khắc trước khi đôi môi của Trịnh Duẫn Hạo hạ xuống, Kim Tại Trung mỉm cười, cũng không phải là cố ý cười, mà là bật ra từ trong tiềm thức. Hai đôi môi chỉ đơn giản giao quện, lại khiến y càng thêm dây dưa xâm nhập, y không nghĩ tới người chủ động dẫn dụ môi lưỡi đối phương, lại chính là bản thân mình.
Đầu lưỡi linh hoạt dường như đang rút cạn tất cả nhiệt độ thân thể, xúc cảm mềm mại ướt át kia như thứ bùa chú làm cho hai bên ham muốn càng nhiều, càng khao khát phải chiếm đoạt hô hấp của nhau, trong hơi thở dồn dập, nhiệt độ hai người tăng lên không ít.
Cảm giác như đã từng thân thuộc, rồi lại thoáng như cách nhau cả thế giới, nhưng bỗng chốc, khiến y có một dục vọng muốn rơi lệ…… Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, lập tức cảm giác hai bên má chợt lạnh, phục hồi lại tinh thần, thì ra nước mắt đã thật sự chảy ra mất rồi.
Đúng lúc này, xa xa lại truyền đến thanh âm gấp gáp của lão thái giám.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”
Trịnh Duẫn Hạo nghe thấy tiếng hô, lập tức buông Kim Tại Trung ra, thấy dòng lệ nơi hai má y, trong lòng căng thẳng, quên cả nói năng.
“Hoàng… Hoàng Thượng!”
Lão thái giám thấy cảnh hai người đang đằm mình trong nước, tựa hồ cũng bị dọa hết hồn, tiếng gọi cũng run run rẩy rẩy, chẳng dám ngẩng đầu lên. Trịnh Duẫn Hạo nhìn người bên cạnh như có chút đăm chiêu, cũng không có tâm tư đâu mà lo nghĩ chuyện khác, chỉ hỏi.
“Chuyện gì?”
“Thái…… Thái tử điện hạ, bệnh rồi.”
Lời này vừa dứt, thân thể Trịnh Duẫn Hạo chợt căng thẳng, sắc mặt cũng thay đổi. Tay hắn còn đang ôm Kim Tại Trung, Kim Tại Trung đương nhiên nhận ra biến hóa của hắn, thấy bộ dáng hắn khẩn trương như vậy, trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt tuôn trào cảm giác chua xót.
(1) Lư Sơn chân diện mục: Bắt nguồn từ bài thơ “Đề Tây lâm bích” của Tô Đông Pha, chỉ chân tướng rõ ràng của một sự việc.