Thị Lang

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

“Thái tử?” Kim Tại Trung thấp giọng lặp lại, Trịnh Duẫn Hạo giương mắt nhìn y một lát, nhưng không đáp lại gì.

Trong ánh mắt lơ đãng biểu lộ sự luống cuống, y biết Trịnh Duẫn Hạo nhất định cũng nhận ra, nhưng hắn lại không nói năng gì. Lập tức ngẫm lại, Kim Tại Trung mới cảm thấy bản thân mình rất kỳ quặc, Trịnh Duẫn Hạo đích xác không nhất thiết phải giải thích gì với y.

Huống hồ, thân là vua một nước, có con là lẽ đương nhiên. Nhưng cảm giác trong khoảnh khắc này, tựa như…… Bị người mà mình tin tưởng nhất dối gạt, nơi nào đó sâu tận dưới đáy lòng dần dần dâng lên một cảm giác mãnh liệt, bắt đầu chi phối suy nghĩ của y.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã trông nom Thái tử điện hạ cả ngày, còn thỉnh cầu Hoàng Thượng di giá tới Cẩm Việt Cung một chuyến.” Lão thái giám cách đó không xa lại dùng ngữ khí cấp bách nhắc nhở.

Trịnh Duẫn Hạo đang do dự điều gì? Bản thân mình vậy mà lại có phần vui vẻ, chỉ có điều, y thì có tư cách gì đáng để vui vẻ đây?

“Ngươi đi xem thế nào đi, ngươi không nóng ruột hay sao?” Kim Tại Trung nói xong, thực tự nhiên mà giũ cánh tay Trịnh Duẫn Hạo ra, Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, nói.

“Để ta phái người đưa ngươi về nghỉ ngơi, xiêm y ướt cả rồi, trở về phải lập tức thay hết ra, phải nhớ chú ý đó, biết không?”

“Ân.” Cho dù trong đầu không có kí ức của quá khứ, nhưng lời dặn dò của Trịnh Duẫn Hạo vẫn có vẻ tự nhiên đến vậy, Kim Tại Trung nhẹ giọng đáp ứng. Lên trên bờ, hai người rẽ về hai hướng mà đi, Kim Tại Trung bất giác quay đầu lại nhìn vài lần, mãi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng Trịnh Duẫn Hạo đâu, lúc này mới chuyên tâm mà rời đi.

Tình cảnh như vậy, nhìn vào quả thật dáng vẻ có phần giống như đẩy người yêu vào lòng tình địch, tựa như đang cười giễu cái ý tưởng khó hiểu kỳ quặc của mình, Kim Tại Trung dùng sức gõ gõ trán mình, nhàn nhạt cười.

Gió đêm nay cũng không phải là chuyện đùa, từng trận từng trận nghênh diện quất tới đều cảm giác được một luồng khí lạnh, huống chi hiện giờ y sam toàn thân đều đã ướt đẫm, Kim Tại Trung rảo nhanh bước chân, trở lại phòng sai người chuẩn bị nước nóng xong liền cho lui.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, cái buốt lạnh lập tức tất cả đều tan biến, Kim Tại Trung thoải mái ghé vào thành mộc dũng, trên bàn thắp một ngọn nến nhỏ, tâm đèn cháy thật ổn định, nhìn thấy ánh lửa sáng ngời kia, bỗng nhiên lại nhớ tới Trầm Xương Mân cùng Kim Tuấn Tú.

Không biết Trầm Xương Mân có còn đang trách y hay không, không biết Kim Tuấn Tú trở lại Nghiệp Quốc rồi ra sao, không biết bọn họ giờ đang làm gì, có lẽ Trầm Xương Mân đã yên giấc rồi, để sáng sớm ngày mai còn dậy sớm luyện binh. Có lẽ Kim Tuấn Tú đang một mình ngẩn người trong tẩm cung, không có y, Kim Tuấn Tú chắc có khi buồn chết mất, đoán vậy, Kim Tại Trung bất tri bất giác đã mỉm cười.

Thời khắc này hồi tưởng về quãng thời gian bọn họ bên nhau, sao lại có cảm giác thoáng như xa cách đến thế, nếu không vì Viêm Quốc xâm lăng, bọn họ vẫn có thể bình yên ở lại Nghiệp Quốc, lúc nổi hứng thì theo Trầm Xương Mân đi duyệt binh, lúc nhàm chán thì cùng Kim Tuấn Tú gây loạn.

Buồn thì lẻn ra ngoài cung, bà chủ thanh lâu kia, chắc hẳn vẫn ngày đêm mong nhớ hai tên nhóc ăn mặc đẹp đẽ, hễ cứ uống rượu uống đến tuý luý liền náo loạn mà vung bạc.

Còn cả đám công tử hoàng tôn quý tộc không đánh không quen biết kia nữa, có phải vẫn ngày ngày ngồi ngốc ở Vọng Nguyệt tửu lâu, chờ y cùng Kim Tuấn Tú đến hay không? Đáng lo lắng nhất chính là, lấy tính cách của Trầm Xương Mân, cũng chẳng biết có thể vì chuyện của y mà tranh cãi với lão hoàng đế hay không, hoàng đế chung quy vẫn là hoàng đế, đến lúc đó thì ngay cả Kim Tuấn Tú cũng sao nói đỡ được.

Chậm rãi thở dài, thân ở chốn xa lạ, lòng thường dễ suy nghĩ miên man. Suy nghĩ lung tung một hồi, lại nhớ tới Trịnh Duẫn Hạo, bản thân dường như càng ngày càng nhiều lúc bất tri bất giác mà nghĩ đến hắn, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ cảm thấy như khắp người bị trói buộc, làm cho người ta rất muốn trốn tránh.

Lúc trước mục đích y quyết định tới đây là gì? Mới không quá vài ngày đã bắt đầu phai nhạt rồi, lựa chọn việc trả thù vô vị này, mà bỏ lại Trầm Xương Mân cùng Kim Tuấn Tú, y cũng bắt đầu thấy hối hận, thì ra y nhớ nhung những tháng ngày trước kia đến vậy.

.

.

.

Đến Cẩm Việt Cung, cũng không thấy xuất hiện hình ảnh trong tưởng tượng, không có thái y ở đây, chỉ có mấy cung nữ hình như có hơi bận rộn, Hoàng Hậu Trương Huyên ngồi bên giường, cẩn thận chăm sóc đứa nhỏ trên giường.

“Hoàng Thượng!” Tỳ nữ quỳ gối hành lễ, Trương Huyên lúc này mới quay đầu lại, nhìn lướt qua Trịnh Duẫn Hạo, rồi lại quay mặt đi, nhẹ giọng nói.

“Các ngươi đều lui ra hết đi.”

“Dạ, nương nương.”

Cửa phòng mới vừa bị khép lại, Trịnh Duẫn Hạo tiến lên liền hỏi.

“Sao không có thái y?”

“Chỉ là trẻ con phát sốt bình thường thôi, là do bọn nô tài nóng vội, ta đã nói là không cần thông truyền với ngươi rồi.”

“Đã hạ sốt chưa?” Trịnh Duẫn Hạo vừa hỏi, vừa vươn tay tiến lên, sờ thử trán đứa nhỏ nằm trên giường.

“Mới vừa hạ đôi chút…… Ta thấy hiện tại cũng chỉ có Hàn Nhi mới có thể khiến ngươi hốt hoảng tới vậy, nhưng cũng đừng có để bọn nô tài nói ta đây làm Hoàng Hậu, mà cả ngày chỉ biết lợi dụng Thái tử để khiến Hoàng Thượng chú ý.” Trương Huyên cười yếu ớt, ngữ khí nửa đùa nửa thật.

“Miệng mọc trên người bọn chúng, lẽ nào còn phải khiến bọn chúng thành câm điếc luôn sao?” Trịnh Duẫn Hạo cũng cười lại, nhưng nói vậy quả thật cũng không có thâm ý gì nhiều.

“Trở về đến hơn nửa tháng, mà cũng chẳng buồn đến thăm con, cũng chẳng biết đứa nhỏ này thế nào nữa, ngươi thì chẳng ở bên nó được bao lâu, mà nó lại cứ cả ngày luôn miệng nhắc phụ hoàng……”

Nghe vậy, Trịnh Duẫn Hạo hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn hài nhi chăm chú có vẻ đặc biệt dịu dàng.

“Nghe nói ngươi đi gặp Hoàng tử Nghiệp Quốc?”

Trịnh Duẫn Hạo vừa ngước đầu, đối diện với đôi mắt Trương Huyên, ánh mắt tựa như nhìn xuyên thấu hết thảy, hắn mới gật gật đầu, Trương Huyên lại nói tiếp.

“Có nô tài nói, ngươi bắt Hoàng tử Nghiệp Quốc làm con tin, là bởi vì trông y giống Tại Trung sao?”

Từ trong miệng Trương Huyên xuất hiện tên của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo trước là sửng sốt, sau đó lại không khỏi chau mày.

“Xem ra cũng chỉ có Tại Trung, mới có thể làm cho Hoàng Hậu nương nương của chúng ta nôn nóng như thế, chỉ có điều, y không phải là đối tượng mà ngươi nên quan tâm!”

“Ngươi muốn bù lại sai lầm năm xưa ta không nói, nhưng ngươi làm như vậy, chính là đem cảm tình với Tại Trung dồn lên một kẻ thế thân, làm vậy thì có thể bù đắp lại cái gì? Cho dù có giống đến đâu đi chăng nữa, người kia cũng không thể là Kim Tại Trung trước kia.”

“Hình như Hoàng Hậu ngươi đối với chuyện tình liên quan tới Tại Trung, còn quan tâm hơn ai hết thì phải.”

“Nực cười, ở đây không có ai, ta quan tâm thì sao nào?” Trương Huyên châm chọc cười.

“Sai rồi, Tại Trung không chết.”

“Ngươi đang nói giỡn đấy hả?” Đối với lời Trịnh Duẫn Hạo nói, Trương Huyên cũng không có phản ứng quá lớn, ở trong mắt nàng, đây căn bản là chuyện không có khả năng, Trịnh Duẫn Hạo cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

“Chăm sóc chu đáo cho Hàn Nhi, ngày mai ta lại đến.”

“Cung tiễn Hoàng Thượng.”

Trịnh Duẫn Hạo rời khỏi, Trương Huyên một tay vỗ về hai má đứa nhỏ, thở dài một tiếng, thấp giọng nỉ non.

“Là chết hay sống cũng được, ta chỉ mong được gặp lại ngươi một lần, vì sao ngươi lại không đến gặp ta?”

.

.

.

Hôm sau, Kim Tại Trung bị cái lạnh làm bừng tỉnh, từ tốn mở mắt, thân thể lạnh đến có chút phát run, cúi đầu nhìn xuống, tối hôm qua vậy mà lại ngủ thiếp đi trong mộc dũng, cười khổ đứng dậy mặc y phục nằm lại trên giường, đem chăn đắp đến kín kẽ.

“Tốt xấu gì ta cũng mang danh Hoàng tử, chẳng lẽ không có ai đến xem chừng một chút sao? Để xem ta mà bị đông chết thì các ngươi biết ăn nói làm sao! Nếu Xương Mân ở đây đã khác…… Ai, không đúng! Hắn mà biết, nhất định lại nói mình ngu ngốc……”

Thời tiết rõ ràng không lạnh lắm, nhưng thân thể lại tựa hàn băng, vị trí ngày trước bị chém thương hiện tại lại bắt đầu nhức buốt, sớm biết vậy lúc trước đã không phát cáu dọa đám nha hoàn chạy hết, hiện giờ như vậy chẳng phải là ngồi chờ chết hay sao?

Chợp mắt chốc lát, nhìn sắc trời cũng sắp giữa trưa, mà vẫn không một ai đến, Kim Tại Trung càng nghĩ càng bốc hỏa, liền ngồi bật dậy, lập tức cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, khí thế lập tức lại xẹp xuống, miệng phát tiết mắng chửi vài câu, sau đó đẩy cửa bước ra.

“Hoàng cung này to lớn là vậy, thế nào mà ít nô tài thế chứ? Đi đến nửa ngày trời mà ngay cả một cái bóng quỷ cũng chẳng có!” Chắc không phải lại bị lạc đường ngay trong hoàng cung đấy chứ? Thật đáng sợ……

Kim Tại Trung nghĩ nghĩ, mặt mũi trắng bệch, lại guồng bước nhanh hơn, rốt cục nghe thấy thanh âm có người nói chuyện. Tiến lên vài bước, thấy rõ mấy người cách đó không xa, các cung nữ chung quanh đều tươi cười nhìn người trong đình.

Một thanh âm hài đồng vang lên, ngữ điệu mềm mại, có vẻ đáng yêu cực kỳ, khuôn mặt non mịn như bạch ngọc, cặp mắt to đen lay láy kia đang nhìn nam tử ngồi đối diện, nữ nhân đang ôm đứa nhỏ ăn mặc đoan trang mĩ lệ, ngũ quan lại thanh tú thoát tục, còn một người nữa, chính là Trịnh Duẫn Hạo.

Đứa trẻ miệng gọi phụ hoàng cùng mẫu hậu, tự nhiên cũng đủ biết bọn họ có quan hệ gì, xem tình cảnh này, Kim Tại Trung cũng không định tiến lên, chỉ lặng lẽ lui ra sau vài bước, sau đó rời đi, không một ai phát hiện ra y từng đến.

Người ta thì một nhà vui vẻ đầm ấm, Kim Tại Trung y thì một thân một mình không có việc gì làm, nghĩ tới cũng thấy tủi thân, có lẽ y vừa rồi hẳn là nên cố ý tiến lên chào hỏi Trịnh Duẫn Hạo một tiếng, nhưng…… làm như vậy sẽ có hậu quả gì?

Y cũng đâu là gì của hắn, nữ tử xinh đẹp kia chắc hẳn là Hoàng Hậu của hắn nhỉ? Có một nữ nhân xinh đẹp như vậy bên người, cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi mà đi lo cho kẻ phiền toái như y. Nhưng mà…… y biết đâu có thể cướp Trịnh Duẫn Hạo lại? Làm hắn yêu mình, sau đó lại ung dung bỏ rơi hắn chạy về Nghiệp Quốc!

Tuy chỉ là những suy tưởng vô nghĩa, nhưng Kim Tại Trung cũng âm thầm cười lên, cho dù việc này sẽ không xảy ra, xoay người nhặt lên một hòn đá nhỏ, lại dùng sức ném vào trong hồ.

Chuyện tối hôm qua bên hồ này, lại hiển hiện trong đầu, Trịnh Duẫn Hạo nhảy xuống theo y, rốt cuộc là vì sao? Nếu chỉ vì y trông giống người đã chết kia, vậy thì y nên có cảm giác thế nào đây? Là chán ghét ư? Dù sao cũng không ai muốn làm một thế thân cả.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mặt hồ lập tức gợn lên từng vòng loang nhẹ, có một giọng nói cất lên, hơn nữa đang dần dần tới gần, lắng tai nghe, có chút quen thuộc.

“Có thật là bên này không? Ngươi không đi nhầm đường đấy chứ, chỗ này hình như vừa mới đi qua rồi mà!” Thanh âm của thiếu niên có hơi khàn khàn, nhưng lại rất dễ nghe, ngay cả cảm xúc khi nói chuyện cũng biểu lộ ra rành rành.

“Ngươi nên tin tưởng ta mới phải chứ? Ngươi tốt hơn hết là ngoan ngoãn câm miệng lại, nếu để người ta phát hiện ra, ta cũng không giúp được ngươi đâu.” Một thanh âm khác có vẻ hơi trầm thấp, ngữ khí cũng rất thản nhiên.

“Ngươi dẫn đường cho tử tế thì ta sẽ không nói nữa! Nhưng mà hoàng cung của các ngươi cũng quá ít người đó.”

“Nói như vậy, tức là ngươi hy vọng cứ đi được vài bước, lại có một đội cấm quân xuất hiện hả?”

“Ách…… Đương nhiên không phải… Nhưng mà, ô……” Thiếu niên không nói tiếp, nghe thanh âm thì hình như là bị người bịt kín miệng, chẳng lẽ nam tử kia phát hiện gần đó có người?

Kim Tại Trung xoay người nhìn lại, thân ảnh sau giả sơn lập tức lui ra sau một bước, nhưng thiếu niên bị người bịt miệng kia vẫn thấy được mặt Kim Tại Trung, hai tay lập tức liền giãy ra khỏi cánh tay người phía sau, vọt thẳng lên.

Còn chưa thấy rõ tình hình, trước mặt liền bị người nhào tới, vết thương bên hông bỗng nhiên đau xót, Kim Tại Trung cắn chặt môi, hai vai bị gắt gao ôm siết, đầu cũng bị lắc đến quay cuồng, Kim Tại Trung tập trung nhìn vào, chợt kinh ngạc.

“Tại Trung Tại Trung Tại Trung Tại Trung!” Trong đôi mắt sáng ngời của thiếu niên là ý cười tràn đầy, liên tiếp gọi tên

Kim Tại Trung đến mấy lần, mới chịu dừng lại để yên cho người trước mắt thấy rõ mình.

“Ngươi…… Tuấn Tú?!” Thấy người trước mắt không ngờ lại là Kim Tuấn Tú, đau đớn nơi vết thương cũng quên sạch.

“Ngươi sao lại một thân một mình thế này? Ngay cả một nha hoàn cũng không có, còn chẳng bằng ở trong quân doanh!” Kim Tuấn Tú liến thoắng nói xong, đồng thời nhìn quanh quất bốn phía, quả thật không có người nào khác, Trịnh Duẫn Hạo yên tâm như vậy sao? Xem ra muốn đưa Kim Tại Trung đi cũng không phải việc gì khó khăn.

“Toàn nói chuyện không đâu, ngươi vì sao còn chưa về Nghiệp Quốc?” Kim Tại Trung lập tức nghiêm mặt nói.

“Bọn họ nói tìm được người thay ta đến Viêm Quốc, sau ta mới biết được người đó là ngươi, việc này căn bản quá khó hiểu mà, Trịnh Duẫn Hạo muốn ngươi làm cái gì cơ chứ? Ta không yên tâm được!”

“Trời ơi…… Lục điện hạ của ta, ngươi cũng to gan quá nhỉ? Lợi hại!” Kim Tại Trung ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cùng ngữ khí thì tuyệt không phải, cứ nghĩ đến Kim Tuấn Tú làm việc không để ý hậu quả như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo sợ.

“Lúc quân đội hộ tống ta về Nghiệp Quốc, ta lén trốn ra, trên người một cắc bạc cũng không có, thiếu chút nữa là chết đói rồi, may mà nửa đường gặp gỡ một người, ta nói ta muốn tiến cung tìm người, hắn nói hắn có thể dẫn ta vào, cuối cùng chứng minh hắn không hề gạt ta.”

“Ta chỉ có thể nói vận khí của ngươi quả thật không tệ, lần sau mà còn dám tin tưởng người khác dễ dàng vậy, ta thấy có khi sẽ tình cờ gặp được ngươi trong tiểu quan quán đó!” Kim Tại Trung bất đắc dĩ nói, Kim Tuấn Tú lại mang vẻ mặt hứng thú mà trả lời.

“Hóa ra ngươi cũng đến tiểu quan quán à? Sao không nói với ta chứ? Có kém hơn thanh lâu không? Không biết thanh lâu ở Viêm Quốc phục vụ có tốt như Nghiệp Quốc hay không nhỉ?”

“Ai mà biết, ta đâu có đến bao giờ.”

Kim Tuấn Tú lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới có một việc đã quên bẵng mất, ngoái đầu lại nhìn nam tử mặc y sam màu trắng phía xa xa, nói.

“Hữu Thiên! Lại đây đi!” Kim Tuấn Tú ngoắc ngoắc, nam tử kia cười rộ lên ôn nhu văn nhã, lại không cảm thấy một chút lo lắng nào.

Lúc nãy trong nháy mắt thấy Kim Tại Trung, Phác Hữu Thiên có chút sửng sốt, từ trong miệng Kim Tuấn Tú, hắn biết theo như lời cậu nói, nhất định chính là Kim Tại Trung mà mình biết, nhưng không nghĩ tới, ngày trước Trầm Xương Mân lại thật sự tìm ra được biện pháp cứu sống Kim Tại Trung.

Phác Hữu Thiên tiến lên, hai mắt không dời khuôn mặt Kim Tại Trung, hiện giờ trong mắt Kim Tại Trung lại có vẻ hơi kỳ quái.

“Ta đã nói là nhất định có thể tìm được rồi mà, đây là người ta muốn tìm, y tên Kim Tại Trung!” Kim Tuấn Tú nói với Phác Hữu Thiên xong, lập tức lại nói với Kim Tại Trung đứng bên cạnh.

“Hữu Thiên là ngự y trong cung đó! Các ngươi làm quen đi! Dù sao thân thể ngươi cũng không tốt, về sau phải chăm lo cẩn thận đấy!” Kim Tuấn Tú thốt ra lời này xong, Kim Tại Trung liền vội vã phản bác.

“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó, Xương Mân cho ngươi uống thuốc gì hả? Sao hắn nói cái gì ngươi liền tin sái cổ vậy chứ.”

“Không phải do hắn nói, là ta tận mắt nhìn thấy mà, ca ngươi chỉ được cái mạnh miệng thôi, đừng có mà nói xạo, ta không nghe thấy gì hết, ha ha!”

Kim Tại Trung bị lời nói ngây thơ này làm cho dở khóc dở cười, khóe miệng cứng ngắc run rẩy, lườm Kim Tuấn Tú một cái, lúc này mới nói với Phác Hữu Thiên.

“Tại hạ kiến quá Phác đại nhân.”

“Gọi Hữu Thiên là được rồi, tại hạ chỉ là một ngự y, ngươi là Hoàng tử Nghiệp Quốc, tại hạ sao chịu được cái lễ này đây?”

“Đại nhân quá lời, Hoàng tử cũng chỉ là cái danh thôi, y thuật của ngươi mới là chân chính hữu dụng, nói sao thì đây cũng là hoàng cung Viêm Quốc, đại nhân cũng không cần khách khí.”

“Được rồi được rồi, bình thường cũng chẳng phải người có lễ giáo như vậy, ngươi đừng giả bộ nữa, ta nhìn còn thấy nổi cả da gà……” Kim Tuấn Tú kề bên tai Kim Tại Trung nhẹ giọng nói, nhưng Phác Hữu Thiên cũng nghe thấy, không khỏi bật cười.

“Phác đại nhân ngươi……” Nói còn chưa dứt lời, Kim Tuấn Tú đã cướp lời.

“Hắn đã bảo ngươi gọi hắn Hữu Thiên rồi cơ mà.”

Kim Tại Trung sửng sốt, sau đó sửa lời nói.

“…… Vậy, Hữu Thiên công tử, ngươi tiến cung chắc hẳn cũng có nhiệm vụ phải không?”

Phác Hữu Thiên gật gật đầu, Kim Tại Trung thuận miệng đoán.

“Là muốn tìm Hoàng Thượng sao?” Cho dù là tìm Trịnh Duẫn Hạo, hẳn cũng có liên quan tới Thái tử.

“Thời gian cũng không còn nhiều, các ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện, Tuấn Tú ngươi đêm nay cũng không thể ở lại trong cung được, giờ Tuất ở sau giả sơn này chờ ta, nếu ngươi còn muốn tiến cung lần nữa, về sau ta sẽ giúp ngươi lo liệu.”

Kim Tuấn Tú nhìn nhìn Kim Tại Trung, lại nhìn nhìn Phác Hữu Thiên, rõ ràng có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn đành đồng ý, Phác Hữu Thiên đi khuất, Kim Tại Trung mới dẫn theo Kim Tuấn Tú tới nơi mình ở.

May mắn cuối cùng cũng về được tới một chỗ mà mình quen mắt, nếu không thì chẳng thể nào trở lại được Huân Lăng Điện, Huân Lăng Điện cũng không coi là lớn, đình viện được bài trí cũng rất tốt, đơn giản sạch sẽ mà không mất đi vẻ hoa lệ, nhưng quá mức vắng lặng là điều không thể phủ nhận.

Tuấn Tú ngắm nghía nơi ngoại trừ chính mình và Kim Tại Trung thì tuyệt không có người thứ ba trước mắt, lại cảm thấy vị hoàng đế Viêm Quốc này quá mức cổ quái, mọi người đều biết Kim Tại Trung tới đây nói dễ nghe thì là Hoàng tử Nghiệp Quốc, nhưng kỳ thật cùng lắm cũng chỉ là một con tin thôi, không phái mấy người tới canh chừng, chẳng lẽ không sợ y sẽ gây ra chuyện gì hay sao?

Vốn nghĩ rằng gặp lại Kim Tuấn Tú, cậu ta nhất định sẽ xả cho y một trận nước bọt tới tấp, nhưng hóa ra không phải, hai người vẫn như ngày trước, lẳng lặng ngồi đó, rồi rầu rĩ dựa lưng vào nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, nhưng không nói gì hết.

“Ta nói này…… Tại Trung, ngươi như thế này, có phải là sẽ không còn cơ hội trở về nữa hay không?”

Kim Tuấn Tú hỏi một câu như vậy, làm cho Kim Tại Trung sững người, còn có thể trở về nữa hay không, căn bản y không hề nghĩ tới. Trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười nói.

“Hay chúng ta tiêu diệt Viêm Quốc, đến lúc đó chẳng phải mọi vấn đề đều xong cả sao?”

Kim Tại Trung chỉ nói đùa thôi, nhưng Kim Tuấn Tú nghe xong lại cho là thật.

“Cũng có thể……”

“Đừng có thể nữa, lấy năng lực của ta còn sợ không được hay sao?”

“Kim Tại Trung, ngươi sao lại ngốc như vậy chứ? Ta thật muốn cắn chết ngươi!”

Kim Tại Trung trợn trừng hai mắt, vô duyên vô cớ bị mắng là ngốc, lại còn là bị Kim Tuấn Tú mắng nữa chứ? Mất nửa khắc, sau đó cười cười có chút lưu manh, vươn tay hung hăng nhéo nhéo hai má Kim Tuấn Tú, người bị nhéo nhướn nhướn mày, chồm tới cổ Kim Tại Trung cắn một miếng.

Nghe thấy tiếng Kim Tại Trung kêu rên, Kim Tuấn Tú mới đắc ý cười.

“Chết tiệt, ngươi sao dám cắn cổ người khác vậy hả?”

“Chỗ gần ta nhất chính là cổ, bằng không thì ta nên cắn đâu chứ? Sau khi ngươi đến Viêm Quốc sao lại trở nên trầm lặng như vậy? A! Ta biết rồi, chắc không phải là bọn chúng bỏ cái gì vào thức ăn của ngươi đấy chứ?”

Kim Tại Trung bĩu môi xoa cổ, hai mắt vẫn không quên trừng trừng nhìn Kim Tuấn Tú, ngay sau đó bỗng có một thanh âm từ bên ngoài vang lên.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Hai người vừa nghe liền sửng sốt.

Hoàn nhị thập cửu chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.