Thị Lang

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

“Sao đúng lúc này lại tới đây nhỉ? Hắn không phải là đang ở bên cạnh Hoàng Hậu hay sao?” Kim Tại Trung nói nhỏ, trên mặt không khỏi xuất hiện lo âu.

“Hiện tại nên làm sao bây giờ?” Nhìn thoáng qua cửa phòng, rồi lập tức nhìn lại Kim Tại Trung. Tuy nói hai người có thân thủ không tồi, nhưng đây dù sao cũng là Viêm Quốc, đường đi lối lại không quen thuộc, huống hồ trong cung còn có cấm quân, tính toán thế nào cũng là chính mình bất lợi.

“Hiện tại có trốn cũng không còn kịp nữa rồi…… Ngươi trước hết cứ trốn vào trong ngăn tủ đi, mau lên!” Kim Tại Trung nói xong, liền vội vàng kéo Kim Tuấn Tú đến trước ngăn tủ đích, đẩy cậu vào đó.

Nếu để cho Trịnh Duẫn Hạo phát hiện ra, không biết sẽ có hậu quả gì đây, ngăn tủ kia bình thường ngay cả y cũng rất ít ngó mắt tới, chắc hẳn Trịnh Duẫn Hạo càng không cần tới gần, chỉ mong không có gì xảy ra ngoài ý muốn là được.

Ngay lúc vừa mơ hồ nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa đã tới gần, sắp đẩy cửa ra tới nơi, Kim Tại Trung điều hòa hơi thở, chủ động tiến lên mở rộng cửa ra, ngẩng đầu lườm Trịnh Duẫn Hạo một cái, Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt nhìn, tựa hồ kinh ngạc vì Kim Tại Trung lại tự mình ra mở cửa.

“Lớn tiếng thông truyền như vậy, chẳng phải nhắc nhở ta phải nghênh đón thánh giá hay sao?” Kim Tại Trung nói xong như lẽ đương nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười, giả bộ không có chút luống cuống, đưa tay ý bảo Trịnh Duẫn Hạo đi vào.

Nghe Kim Tại Trung nói xong, Trịnh Duẫn Hạo quay đầu lại nhìn lão thái giám đi theo phía sau, khi hắn vừa mới bước vào trong phòng, lão liền quan sát bốn phía một lượt, tựa như đang tìm kiếm thứ gì, Trịnh Duẫn Hạo phát hiện động tác của lão, tằng hắng một tiếng, lão thái giám lập tức thu hồi tầm mắt.

Ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Kim Tại Trung đang nhìn chăm chú, nhưng chỉ trong nháy mắt lại dời đi, dường như đang đề phòng nhất cử nhất động của hắn. Nhưng khoảnh khắc vừa thấy Kim Tại Trung, lão thái giám cũng kinh ngạc vạn phần, nếu có ai nói với lão rằng trên đời này có người giống nhau đến mức độ này, lão cũng sẽ không sao tin nổi.

Nhưng hôm nay gặp mặt, nam tử trước mắt quả thật giống như đúc Kim Tại Trung ngày đó, chỉ có điều, lão đi theo Trịnh Duẫn Hạo nhiều năm, ngày đó cái chết của Kim Tại Trung lão cũng thấy tận mắt, người chết có thể nào sống lại được?

Nhưng nam tử trước mắt này đây, điểm duy nhất không giống với Kim Tại Trung, chính là ánh mắt. Ánh mắt của Kim Tại Trung trước kia, có thể khiến người ta sợ hãi hơn bất kì thứ vũ khí nào, nhìn như sâu hun hút, lại mang theo tà mị, sát khí ẩn giấu trong đôi con ngươi kia, mặc cho ai cũng không thể bỏ qua.

Nhưng hiện giờ nhắc tới Kim Tại Trung, người khắp thiên hạ đều chỉ biết thở dài, đối với người biết rõ nội tình mà nói, lại có vẻ nực cười khó tin, đang lúc đắm chìm trong hồi tưởng thì hoàn hồn lại, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung vẫn đang nói chuyện với nhau.

Trịnh Duẫn Hạo buông ống tay áo xuống, nửa trêu đùa cười nói.

“Trẫm trông ngươi nói chuyện thật ra không giống như vậy lắm, nghe có chút giống như…… Nén giận?”

Kim Tại Trung sau đó liền nhìn hắn lườm một cái, không hề tiếp đón Trịnh Duẫn Hạo, mà tự mình ngang nhiên ngồi xuống trước, miệng nhỏ giọng lầm bầm, khóe mắt liếc qua lão thái giám, tựa như có phần cố kị.

“Ngươi cứ lui xuống trước đi.” Nhận thấy sự dè chừng của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo liền nói với lão thái giám.

“Dạ, Thánh Thượng.”

Lão thái giám rời đi, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng bị khép lại, Kim Tại Trung lúc này mới bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói.

“Đáng thương thay cho ta ngay cả cửa cũng phải tự mình đi mở, so với lúc ở Nghiệp Quốc còn kém xa……” Lời này rõ ràng là nói cho Trịnh Duẫn Hạo nghe, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng cười, ngồi xuống liền nói.

“Lúc trước là do ngươi đuổi hết nha hoàn đi, Trẫm còn tưởng rằng ngươi thích tự do hơn, một khi đã vậy, ngày mai Trẫm sẽ chọn một người điều tới đây được chứ?”

“Ngươi tự mình chọn sao? Ta không muốn cái đám phấn son lòe loẹt lúc trước, nhìn đã thấy phiền rồi.” Kim Tại Trung bán tín bán nghi nhìn người trước mắt.

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Chỉ e cũng không phải Thánh Thượng quên, mà là ngài không rảnh bận tâm đến thôi.” Kim Tại Trung miễn cưỡng nói, lại liếc Trịnh Duẫn Hạo.

“Sao thế?”

“Thánh Thượng chẳng phải đáng lẽ ra nên ở bên Hoàng Hậu nương nương hay sao? Thái tử điện hạ thân thể không khỏe, hiếm khi được Thánh Thượng nhớ rõ mà đến đây thăm tiểu nhân.”

“Đáng lẽ ra? Ngươi từ đâu mà biết Trẫm ở chỗ Hoàng Hậu?” Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ, trong ánh mắt mang theo thâm ý giảo hoạt, Kim Tại Trung bị hắn hỏi như vậy, mím mím môi.

“Đoán thôi, chẳng lẽ không đúng?”

“Nếu ngươi không vui, lần sau có thể dẫn ngươi theo.”

Kim Tại Trung vừa thấy ngữ khí như nhịn cười của Trịnh Duẫn Hạo, lập tức tiếp lời.

“Thánh Thượng ngài nói gì vậy, ta Kim Tại Trung vốn không phải là thần tử Viêm Quốc, cũng chẳng phải là người trong hoàng tộc, nói thế nào cũng chỉ là một ngoại nhân, về tình về lý đều không nên đến, đúng không?”

Dứt lời, Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo hồi lâu, hai người đều trầm mặc không nói gì, ngay lúc Kim Tại Trung di dời ánh mắt, lại nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến nỗi y nghe xong, còn không xác định được mới vừa rồi rốt cuộc có phải do chính mình nghe nhầm hay không, mà câu nói kia cũng rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.

– Chỉ là… Ngoại nhân thôi ư?

Không nghĩ gì nhiều, Kim Tại Trung hàm hồ cười, bỗng nhiên từ trong ngăn tủ truyền đến thanh âm va chạm, Kim Tại Trung cả kinh, rất sợ Trịnh Duẫn Hạo nghe thấy tiếng động, cứng đờ một hồi, cũng không dám nhìn vào mắt Trịnh Duẫn Hạo, giả bộ trấn định nhìn về hướng khác.

“Chuyện kia……” Vốn định di dời lực chú ý của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng ngay lúc định mở miệng mới phát giác, không tìm ra đề tài gì.

“Còn yêu cầu gì nữa không?” Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc hỏi, Kim Tại Trung ngẫm nghĩ, trong lòng cũng đã có chủ ý, nhưng có hơi khó mở miệng.

“Hoàng cung này…… Không thể tùy tiện ra vào phải không?” Kim Tại Trung đương nhiên biết bản thân mình đang nói điều vô nghĩa, trước nay không có hoàng cung nước nào có thể tùy tiện ra vào hết, huống chi còn là quốc gia cường đại như Viêm Quốc?

“Ngươi muốn ra ngoài cung thăm thú sao?” Trịnh Duẫn Hạo lập tức liền cân nhắc ý của Kim Tại Trung, nhưng trên mặt cũng không xuất hiện vẻ bất ngờ giận dữ như Kim Tại Trung tưởng tượng.

“Ta biết là không ổn cho lắm, nói thế nào thì ta cũng là người Nghiệp Quốc, cho nên……” Một lần thôi cũng được.

Vế sau còn chưa nói hết, Trịnh Duẫn Hạo đã bật cười nói.

“Ngày mai ta sẽ sai người làm cho ngươi một tấm lệnh bài, nhưng nhớ kỹ chỉ có thể ra vào qua cửa ở sườn nam, nếu tướng lĩnh cản đường thì cứ lấy lệnh bài ra, như vậy được không?”

“A? Được… được chứ……” Vẫn cứ có cảm giác rằng, Trịnh Duẫn Hạo dùng thái độ này đối đãi với y, làm y không hiểu sao lại thấy lúng túng.

“Nhưng phải có thị vệ đi theo, ít nhất phải bốn người đi cùng ngươi, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Người ta cũng đã chiều lòng mình như vậy, thì chút yêu cầu nho nhỏ ấy đương nhiên không thể cự tuyệt, Kim Tại Trung cật lực gật đầu, nghĩ đến những ngày kế tiếp có thể tìm đến những nơi mua vui, trong lòng lập tức vui sướng không ít.

Bỗng nhiên một trận cuồng phong ùa tới, cánh cửa sổ vốn rộng mở lập tức đống sầm lại, gió vẫn không ngừng, cửa sổ bị quất mà lạch cạch rung động, gió lạnh gào thét, làm Kim Tại Trung run run, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, cài chặt then cử lại. Bên kia là cửa sổ thiết kế không cánh, thì không thể đóng lại được.

Đứng một bên nhìn đám lá cây bị gió quất mà rung rinh lay động bên ngoài, vẻ mặt Kim Tại Trung có chút muộn phiền, có chút nhụt chí mà nói.

“Nổi gió rồi……”

“Ngươi hình như trở nên sợ lạnh.” Trịnh Duẫn Hạo nói xong, đứng dậy bước về phía Kim Tại Trung.

“Chẳng lẽ trước kia ta không sợ sao?”

Kim Tại Trung hồn nhiên nói một câu, lại làm Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc. Không nhận ra sự trầm mặc của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung nói tiếp.

“Ngươi trước kia cũng đối với ta như vậy sao? Ta thấy có phần kỳ quái, không quen nhìn người khác đối xử với mình quá dịu dàng, tựa như Xương Mân đó, hắn luôn nghiêm mặt nhưng rất tốt với ta, như vậy ngược lại mới thấy tự nhiên.”

Kỳ thật Trầm Xương Mân có thái độ kia, cũng không kỳ lạ chút nào, bởi vì hắn chắc chắn sẽ nói: Không cứng rắn thì ngươi sẽ không nghe lời.

“Ngươi cứ luôn nhắc tới Trầm Xương Mân trước mặt ta.”

Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo từ phía sau truyền đến, nghe giọng điệu này, cảm xúc hơi chút lạnh lùng, y vậy mà lại sợ Trịnh Duẫn Hạo sẽ nổi giận?…… Không đúng, không phải sợ hãi, mà là…… Không hy vọng như vậy.

Mới vừa xoay người, khoảng cách giữa Trịnh Duẫn Hạo và y lại chưa đến một bước, trên mặt tuy vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

“Bởi vì hắn thật sự rất…… Cũng có thể nói đến Tuấn Tú, tiểu tử kia cũng thực là phiền phức.” Lời này vừa thốt ra, mới nhớ tới Kim Tuấn Tú giờ đây cũng đang trốn trong phòng, giật mình ý thức được bản thân vừa nói lời không nên nói, nhất thời lại càng không biết phải nói sao.

“Ngần ấy thời gian không gặp, nhớ hắn sao? Cho nên rất muốn có người ở bên?”

Nhìn thấy cơn thịnh nộ của Trịnh Duẫn Hạo dường như đang dần dần trở nên mãnh liệt, Kim Tại Trung lại cảm thấy kỳ quái, hắn có tư cách gì mà nổi giận với mình chứ? Cảm xúc của người trước mắt biến đổi còn nhanh lật sách.

“Nếu nói không nhớ, thì nhất định là gạt ngươi.” Nói thật thì có thể có rất nhiều phương thức, đằng này Kim Tại Trung vừa mở miệng, liền chọn ngay ngữ khí dễ chọc giận đối phương nhất.

“Cho nên ngươi liền–” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên nâng tay phải lên, Kim Tại Trung thấy vậy, đúng lúc đang muốn né tránh, thanh âm lại chợt ngưng bặt, cánh tay Trịnh Duẫn Hạo giơ lên cũng không hung hăng giáng xuống như trong tưởng tượng, ngược lại dừng ở trên vai y.

Bàn tay không hề ấm áp, đầu ngón tay thậm chí còn lộ ra sắc tái lạnh, Trịnh Duẫn Hạo cứ thế áp lên cần cổ y, đầu ngón tay dừng lại một chỗ, ngón tay cùng da thịt nơi cổ tiếp xúc, có cảm giác khiến người ta run rẩy. Bàn tay kia trong lúc Kim Tại Trung không lưu ý, giờ phút này cũng gắt gao nắm chặt thành quyền.

Bàn tay buông thõng cũng nâng lên, từ bên hông Kim Tại Trung ôm lấy thân thể y, bàn tay kia thì nhẹ vỗ về nơi cổ, chuyển qua sau gáy, áp chặt lấy gáy Kim Tại Trung, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng sức lực cũng rất lớn, Trịnh Duẫn Hạo vùi mặt bên cổ Kim Tại Trung, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói.

“Ngươi sẽ không đi nữa, đúng không……”

“Ngươi sao lại………” Nói không nên lời một chữ cuối cùng, thân thể đã vì nụ hôn trên cổ mà mềm nhũn xuống, môi lưỡi ấm áp, tựa như nhiệt độ cơ thể giờ phút này bị ôm siết lấy.

Từng chút một nhẹ nhàng đụng chạm, cảm giác tê dại càng thêm mãnh liệt hơn đôi chút, dọc theo cảnh sườn, đến sau tai, cùng lúc vành tai bị cắn khẽ, trên mặt liền cảm giác nóng cháy như bị lửa hun đỏ, kỳ lạ hơn chính là, bản thân mình lại hoàn toàn không biết rằng sự tiếp xúc thân mật giữa hai người có gì không ổn.

Sau gáy là hơi thở ấm áp của Trịnh Duẫn Hạo, bên hông là cánh tay mạnh mẽ của hắn, ngay cả cổ cũng bị gắt gao giữ chặt, nụ hôn đứt quãng kia lại làm y không thể nào ứng phó được, khép hờ mi mắt, ánh mắt cũng hóa hư vô, trong cơn mông lung, một tiếng va đập lại vang lên, lần này càng thêm rõ ràng hơn so với lần trước, ý thức đã dần dần lui xa trong thoáng chốc lại khôi phục cảnh giác.

Thân thể Kim Tại Trung cứng đờ, Trịnh Duẫn Hạo cũng dừng động tác lại, bàn tay ôm Kim Tại Trung cũng hơi buông lỏng, bàn tay bỗng nhiên lần đến trán Kim Tại Trung, chuỗi động tác liên tiếp này lại không cảm thấy kỳ quái chút nào, Trịnh Duẫn Hạo khẽ chau mày, nói.

“Có hơi nóng……”

“A?”

“Sao lại để nhiễm phong hàn? Như vậy đi, đợi lát nữa gọi ngự y đến xem bệnh một chút.”

“Ngự y?” Giờ khắc này, người mà Kim Tại Trung nghĩ đến chính là, nam tử ôn văn nho nhã đi cùng Kim Tuấn Tú giữa trưa hôm nay, Phác Hữu Thiên.

“Ân, Phác ngự y, các ngươi cũng nên gặp mặt nhau.”

Lời Trịnh Duẫn Hạo nói, làm Kim Tại Trung nghe xong tựa hồ có cảm giác hình như y và Phác Hữu Thiên đã quen biết nhau từ trước, nhưng trưa nay lúc gặp mặt, từ thái độ của Phác Hữu Thiên xem ra thì không giống lắm.

“Giờ cũng không còn sớm, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi, Trẫm đi trước.”

“Ân……”

Trịnh Duẫn Hạo đã rời đi, Kim Tại Trung lại vẫn cứ thất thần, tự mình đưa tay đặt lên vùng cổ nơi mới nãy đầu ngón tay Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới trước đó bị Kim Tuấn Tú cắn cho một phát.

Trong lòng ngẩn ra, tìm được bồn nước đặt ở góc phòng, soi vào mặt nước, quả không sai, hiển hiện trên mặt nước, chính là dấu vết rõ ràng trên cần cổ kia.

Trịnh Duẫn Hạo, hắn biết trong phòng còn có người khác ư? Có thể sao? Nếu biết, vì sao không hạ lệnh bắt giữ? Còn lão thái giám kia, việc trước tiên sau khi vào cửa, chính là nhìn quanh quất xung quanh, lão nhất định đã nhận ra điều gì đó.

“Này! Tại Trung, ngươi lại mất hồn cái gì thế hả?”

Là giọng Kim Tuấn Tú, cậu ta không nói còn đỡ, vừa nói xong, Kim Tại Trung đã muốn giáo huấn cho một trận.

“Ngươi còn dám nói? Không chịu ngoan ngoãn trốn trong ngăn tủ, lại còn cứ lộn xộn, ngươi cho rằng Trịnh Duẫn Hạo là kẻ điếc chắc?”

“Trong ngăn tủ có nhện, nó muốn bò lên người ta, chẳng lẽ ta không được tránh? Lớn như thế này này!” Kim Tuấn Tú chậm rãi giải thích, đồng thời hai tay còn miêu tả con nhện kia to thế nào, tuy nhiên kích thước cậu ta hình dung có chút khoa trương, nhưng lời giải thích này Kim Tại Trung cũng có thể chấp nhận, chỉ đành hừ nhẹ một tiếng.

“Lớn như vậy sao? Lừa được ai chứ, ngươi nghĩ là nhện tinh chắc……”

“Tại Trung…… Ngươi không biết sao, thái độ của tên hoàng đế này đối với ngươi, rất kỳ quái sao đúng không?” Kim Tuấn Tú cũng không còn lòng dạ nào mà tiếp tục chuyên chú về cái đề tài kia, trực tiếp hỏi Kim Tại Trung.

“Kỳ quái ư?” Là kỳ quái thật sao? Dù sao những chuyện tình trong đầu hai người còn nhớ rõ cũng không giống nhau.

“Ta vẫn cứ cảm thấy, hắn……” Dường như đang tự cân nhắc xem nên dùng từ gì để hình dung, Kim Tuấn Tú ngừng lại.

“Có gì ngươi cứ nói thẳng ra đi, đừng có phun ra nuốt vào thế nữa.”

“Hắn thích ngươi, hơn nữa còn là mức độ rất sâu rất sâu, nếu ngươi dám lén trốn đi, khó đảm bảo hắn sẽ không giết ngươi đâu đó!”

Nghe xong kết luận của Kim Tuấn Tú, Kim Tại Trung thoạt tiên là sửng sốt, tạm dừng nửa khắc, bỗng nhiên lăn ra cười không ngớt.

“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó Không phải thái quá rồi hay sao?”

“Trong cuộc giả mê, có điều hiện tại cũng chỉ là cảm giác mà thôi…… Hắn đối với ngươi, tựa như là đối với người mình yêu vậy.” Kim Tuấn Tú nói xong, trên mặt lại hiện ra thần sắc lo lắng.

“Ta với hắn thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không phải, còn nói gì đến yêu?”

– Câu này làm y cảm thấy quá đỗi quen thuộc, mình đã từng bao giờ nói qua sao? Ngay cả bằng hữu cũng không phải…… Thật vậy sao?

.

.

.

Sau khi rời khỏi chỗ Kim Tại Trung, lão thái giám theo sát phía sau Trịnh Duẫn Hạo, trong đêm rảo bước chậm rãi giữa ngự hoa viên, đã xem như để cho Trịnh Duẫn Hạo chút thời gian thoải mái.

Ban nãy lão thái giám cùng Trịnh Duẫn Hạo đang đến trước chỗ ở của Kim Tại Trung, mới đầu Trịnh Duẫn Hạo phân phó không cần thông truyền, nhưng khi hai người bước dần tới gần trước cửa phòng, lại rõ ràng nghe thấy thanh âm nói chuyện với nhau trong phòng, nghe âm điệu này, hiển nhiên không phải người Viêm Quốc.

Trịnh Duẫn Hạo lập tức nhíu mày, lão thái giám đang muốn gọi người tiến vào khám xét, lại bị Trịnh Duẫn Hạo cản lại, quay đầu lại đi vài bước, mới nói khẽ với lão thái giám.

“Thông truyền đi……”

“Thông truyền?” Lão thái giám nghi hoặc, Trịnh Duẫn Hạo bổ sung.

“Càng lớn tiếng càng tốt.”

“Dạ……” Hoàng Thượng làm vậy, chẳng hóa ra muốn lờ đi để cho người trong phòng có thời gian chuẩn bị hay sao?

Lão thái giám đầy bụng nghi hoặc, theo Trịnh Duẫn Hạo đi tiếp một đoạn đường, cuối cùng mở miệng hỏi.

“Thánh Thượng……” Lão thái giám có chút e dè dò hỏi.

“Chuyện gì?” Nhìn thấy vầng trăng sáng nhô lên cao, Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng đáp.

“Lão nô thật sự không hiểu, Thánh Thượng biết rõ trong phòng còn có người khác, cần gì phải……” Lão thái giám không nói tiếp, Trịnh Duẫn Hạo phất tay, ngăn trở lời lão định nói.

Biết rõ trong phòng còn có người khác, cớ sao không đi vạch trần chứ gì? Nguyên nhân sao…… Thì chính là, không muốn khiến Kim Tại Trung khó xử. Có chút ảo giác như đang cô tức dưỡng gian(1), nhưng y không rời đi là được rồi.

Thấy Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, lão thái giám cũng không dám tiếp tục nói nữa, mạt cười yếu ớt kia trên mặt chủ tử, lão lại thấy rõ ràng, khẽ thở dài, cũng có chút chua xót.

(1) Cô tức dưỡng gian: làm ngơ cho vợ nuôi tình nhân (đoán thế :”>)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.